Đạo Quân
Chương 428: Quân Tâm Khó Dò (2)
“Sư môn phái ta đến đây phụ trách, ta có quyền đại diện cho sư môn vào thời điểm này, điểm này đệ hẳn cũng biết, không cần phải nghi ngờ!” Phong Ân Thái giơ chồng văn điệp trong tay: “Có điều có hai tiền đề, đầu tiên thứ này phải là thật, ngoài ra, thứ này nhất định phải giao hết cho Thiên Ngọc môn ta xử trí.”
Chỉ cần chồng văn điệp phê chuẩn xuất cảnh này là thật, lão muốn tất cả phải cầm về tay!
Thiên Ngọc môn phái lão đến đây chủ trì việc này, tốn nhiều thời gian như vậy, lại hao phí một khoản tiền khổng lồ, lại hao tổn không ít nhân thủ, sau khi trở về đã không còn mặt mũi nào đối mặt với sư môn. Nếu có thể lấy được thứ này về tay, chuyện phía sau sẽ dễ làm hơn nhiều.
Vì sao dễ làm? Đạo lý rất đơn giản! Là dựa vào xấp văn điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã, chỉ cần cầm thứ này để làm điều kiện thông quan trên đường.
Ra khỏi quốc cảnh phía đông Tề quốc chính là Triệu quốc, chỉ cần giải quyết êm đẹp đem chiến mã tặng cho các thế lực ở khu vực vận chuyển ngang qua là được. Văn điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã bỏ ra năm vạn để mở được các ải không đủ sao? Nếu thực sự không được, chỉ cần đưa về hai vạn thớt cũng được, còn tám vạn khác cứ đem tặng người ta để mở được các ải không được sao?
Ai cũng biết, mua sắm chiến mã trong cảnh nội Tề quốc thực ra không mắc, phiền phức mấu chốt là chuyện vận chuyển khỏi quốc cảnh Tề quốc. Đây là cửa ải mà Tề quốc khống chế nghiêm ngặt nhất. Sở dĩ chiến mã đắt hơn phân nửa phí tổn bắt nguồn từ đây. dân chăn nuôi ngựa bán ngựa thực ra chỉ kiếm được một ít, phần lớn đều dâng tặng cho những người quyền thế kia rồi.
Cho nên có điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã trong tay, đây chính là con át chủ bài lớn nhất. Nhưng để Thiên Ngọc môn ra mặt tìm các thế lực phải đi ngang qua trên đường đàm phán, cho họ nhặt không lợi ích, các thế lực đi ngang qua trên đường chẳng có lý do gì không đồng ý.
Chỉ cần phân chia số lượng chiến mã vận chuyển theo từng đợt, để cho dù các thế lực kia biết chuyện đổi ý giữ số chiến mã trước mắt lại thì cũng không được lợi bằng số Thiên Ngọc môn cho, về sau đợi sau khi chiến mã quá cảnh mới thực hiện chỗ tốt dĩ nhiên cả đường sẽ thông suốt.
Cứ vậy, có thế lực khắp nơi suốt chặng đường đảm bảo thực ra còn an toàn hơn đi đường biển, mặc dù cái giá phải trả rất lớn nhưng có điều tiền vốn trả cái giá này cũng có không mà.
Cho dù lão chỉ có thể đem về hai vạn chiến mã nhưng so với một vạn chiến mã Thương Triều Tông cần vẫn lớn hơn rất nhiều, còn có thể tiết kiệm được cho Thiên Ngọc môn một khoản lớn ở Tề quốc, tất cả những phí tổn trước kia như vậy tính ra đều chẳng đáng gì, ngược lại lão còn có công.
Thử hỏi, điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã này bảo làm sao mà lão không động lòng cho được?
Ngưu Hữu Đạo hơi suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Phong lão ca đã nói như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn. Có điều lão ca, huynh đừng chê ta nói chuyện khó nghe, dù sao huynh cũng Bành chưởng môn, lời nói miệng của huynh không đủ phân lượng, e là phải chứng thực trên giấy tờ mới chứng minh được. hơn nữa ta và huynh phải lập tức cùng truyền tin tức về để người trong nhà biết quyết định của huynh, ta không muốn sau này có bất kỳ cãi cọ gì!”
Thần sắc Phong Ân Thái ngưng trọng chậm rãi gật đầu nói: “Đây là dĩ nhiên, ta đã đưa ra quyết định này dĩ nhiên phải gánh chịu trách nhiệm này!”
Nếu lão đã bằng lòng nhảy ra gánh nguy hiểm vậy thì Ngưu Hữu Đạo cũng thoải mái hơn nhiều, quay đầu khẽ gật đầu với Bùi Nương Tử: “Được! Quyết định như vậy đi, lấy bút mực giấy nghiên tới.”
“Rõ!” Hắc Mẫu Đơn đáp lời bước nhanh đi.
Bút nghiên giấy mực nhanh chóng đem tới, Ngưu Hữu Đạo đề bút thành thư, viết rõ nội dung đàm phán lên, xóa sạch nợ với Hạo Thanh Thanh, sau này bất kể Hạo Thanh Thanh hứa hẹn gì đều không tính.
Phong Ân Thái đứng ngoài quan sát chen lời: “Hẳn phải thêm vào một câu, điều kiện tiên quyết là xấp văn điệp phê chuẩn xuất cảnh này là thật mới tính!”
Ngưu Hữu Đạo đang đề bút nhìn về phía Bùi Nương Tử, Bùi Nương Tử gật đầu: “Có thể!”
Thế là Ngưu Hữu Đạo đặt bút thêm vào nội dung Phong Ân Thái nói.
Sau khi viết xong, đóng dấu ký kên, rồi dưới sự ra hiệu của Bùi Nương Tử lại ấn dấu chỉ tay và chưởng ấn.
Bùi Nương Tử kiểm tra khế ước, xác nhận không có gì sai sót mới thu lại, lập tức cáo từ: “Chư vị, đã quấy rầy lâu, ta còn phải trở về phục mệnh, xin cáo từ ở đây!”
Tiễn khách xong, Ngưu Hữu Đạo lại ký khế ước với Phong Ân Thái, cuối cùng giao hết mười văn điệp phê chuẩn xuất cảnh cho Phong Ân Thái.
Nói thật, văn điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã mặc dù không phải mười vạn chiến mã thực sự nhưng tuyệt đối có giá trị không nhỏ, đối với những người có nhu cầu bức thiết mà nói thậm chí không phải là chuyện tiền bạc, cứ thế tặng không cho Thiên Ngọc môn, ít nhiều Ngưu Hữu Đạo vẫn cảm thấy hơi tiếc.
Nhưng hắn nghĩ rất thoáng, không làm gì mà có thể lấy được phần trăm rượu về tay, lại có thể bớt đi phiền phức sau này cũng không có gì không tốt, tham quá chưa chắc đã là chuyện tốt...
Ngoài phủ, Bùi Nương Tử và Sài Phi ra khỏi cửa, dưới bóng đêm trực tiếp bay lượn trên bầu trời kinh thành.
Đáp xuống ngoài hoàng cung, trước khi tiến vào cửa cung, Sài Phi không kìm được hỏi một câu: “Sư tỷ, văn điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã này không phải chuyện nhỏ, bệ hạ làm vậy là có ý gì?”
Bùi Nương Tử thở dài: “Ta cũng không biết, tâm tư bệ hạ khó phỏng đoán, chúng ta làm theo là được.”
Hai người đi đến trước cửa cung, đưa ra lệnh bài thông hành đi vào...
Trong căn nhà ban nãy, sau khi Phong Ân Thái và Ngưu Hữu Đạo giải quyết rõ ràng mọi chuyện thì cùng song song thả kim sí về báo tin. Phong Ân Thái cất mười văn điệp rồi cáo từ trước, không còn tâm tư ở lại ứng phó nữa.
Lệnh Hồ Thu đưa mắt nhìn Phong Ân Thái rời đi, miệng lầm bầm nói: “Xem chừng lão sẽ lập tức gửi tiếp một tin cho Thiên Ngọc môn, báo cáo kỹ tính toán của lão để Thiên Ngọc môn tiến hành phối hợp.”
Liếc mắt nói với Ngưu Hữu Đạo cau mày bên cạnh: “Đệ cũng không cần lo lắng gì cả, chỉ cần văn điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã này là thật, cho dù có phải trả cái giá lớn để mở đường thì đưa một vạn chiến mã về quận Thanh Sơn cũng quá dễ dàng. Chỉ cần ra khỏi cảnh nội Tề quốc phía sau cơ bản chẳng có vấn đề gì, chắc chắn Phong Ân Thái cũng thấy rõ điểm ấy nên mới đưa ra quyết định này.”
“Chỉ hi vọng như thế!” Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài, thật sự là việc này thấy thế nào đều không thích hợp, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra Hoàng đế Tề quốc cần gì phải lòng vòng nhắm vào hắn như vậy, hắn chưa đạt đến độ cao như Hoàng đế Tề quốc, tiền căn hậu quả chả biết gì, không có chút tin tức gì để hắn tham khảo khiến hắn không thể đưa ra bất kỳ phán đoán gì.
Cho nên càng nghĩ càng không yên lòng, lại hỏi: “Huynh trưởng, hoàng đế Tề quốc là người như thế nào?”
Lệnh Hồ Thu hiểu ý hắn, cười haha nói: “Ta làm sao có tư cách kết giao với hoàng đế các quốc gia. Ngay cả mặt Hạo Vân Đồ ta còn chưa thấy, cùng lắm chỉ nghe chút phong thanh sao rõ hắn là hạng người gì. Có điều chắn chắn không phải loại hôn quân có thể làm những chuyện hồ đồ như đệ hoài nghi đâu, cũng không phải dạng làm loạn như trưởng công chúa, hơn nữa chắc chắn giỏi hơn hoàng đế Yến quốc. Đệ nhìn cục diện loạn trong giặc ngoài của Yến quốc các đệ, lại nhìn cục diện bình ổn của Tề quốc đi, hôn quân sao có thể khống chế ra cục diện như vậy được?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu nói: “Huynh trưởng nói vậy ta chẳng phải càng lo lắng hơn sao?”
“Quân tâm khó dò, chúng ta chẳng có chút đầu mối gì, huống hồ chuyện đã thế này rồi, có nghĩ nhiều cũng vô dụng, nghỉ ngơi trước đi, ta về trước đây!” Lệnh Hồ Thu vỗ vỗ bả vai hắn, phủi tay áo bỏ đi.
Thật ra, Lệnh Hồ Thu y chỉ là người đứng xem, xảy ra chuyện cũng không liên quan gì đến y nên dĩ nhiên y chẳng có áp lực gì.
Chỉ cần chồng văn điệp phê chuẩn xuất cảnh này là thật, lão muốn tất cả phải cầm về tay!
Thiên Ngọc môn phái lão đến đây chủ trì việc này, tốn nhiều thời gian như vậy, lại hao phí một khoản tiền khổng lồ, lại hao tổn không ít nhân thủ, sau khi trở về đã không còn mặt mũi nào đối mặt với sư môn. Nếu có thể lấy được thứ này về tay, chuyện phía sau sẽ dễ làm hơn nhiều.
Vì sao dễ làm? Đạo lý rất đơn giản! Là dựa vào xấp văn điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã, chỉ cần cầm thứ này để làm điều kiện thông quan trên đường.
Ra khỏi quốc cảnh phía đông Tề quốc chính là Triệu quốc, chỉ cần giải quyết êm đẹp đem chiến mã tặng cho các thế lực ở khu vực vận chuyển ngang qua là được. Văn điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã bỏ ra năm vạn để mở được các ải không đủ sao? Nếu thực sự không được, chỉ cần đưa về hai vạn thớt cũng được, còn tám vạn khác cứ đem tặng người ta để mở được các ải không được sao?
Ai cũng biết, mua sắm chiến mã trong cảnh nội Tề quốc thực ra không mắc, phiền phức mấu chốt là chuyện vận chuyển khỏi quốc cảnh Tề quốc. Đây là cửa ải mà Tề quốc khống chế nghiêm ngặt nhất. Sở dĩ chiến mã đắt hơn phân nửa phí tổn bắt nguồn từ đây. dân chăn nuôi ngựa bán ngựa thực ra chỉ kiếm được một ít, phần lớn đều dâng tặng cho những người quyền thế kia rồi.
Cho nên có điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã trong tay, đây chính là con át chủ bài lớn nhất. Nhưng để Thiên Ngọc môn ra mặt tìm các thế lực phải đi ngang qua trên đường đàm phán, cho họ nhặt không lợi ích, các thế lực đi ngang qua trên đường chẳng có lý do gì không đồng ý.
Chỉ cần phân chia số lượng chiến mã vận chuyển theo từng đợt, để cho dù các thế lực kia biết chuyện đổi ý giữ số chiến mã trước mắt lại thì cũng không được lợi bằng số Thiên Ngọc môn cho, về sau đợi sau khi chiến mã quá cảnh mới thực hiện chỗ tốt dĩ nhiên cả đường sẽ thông suốt.
Cứ vậy, có thế lực khắp nơi suốt chặng đường đảm bảo thực ra còn an toàn hơn đi đường biển, mặc dù cái giá phải trả rất lớn nhưng có điều tiền vốn trả cái giá này cũng có không mà.
Cho dù lão chỉ có thể đem về hai vạn chiến mã nhưng so với một vạn chiến mã Thương Triều Tông cần vẫn lớn hơn rất nhiều, còn có thể tiết kiệm được cho Thiên Ngọc môn một khoản lớn ở Tề quốc, tất cả những phí tổn trước kia như vậy tính ra đều chẳng đáng gì, ngược lại lão còn có công.
Thử hỏi, điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã này bảo làm sao mà lão không động lòng cho được?
Ngưu Hữu Đạo hơi suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Phong lão ca đã nói như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn. Có điều lão ca, huynh đừng chê ta nói chuyện khó nghe, dù sao huynh cũng Bành chưởng môn, lời nói miệng của huynh không đủ phân lượng, e là phải chứng thực trên giấy tờ mới chứng minh được. hơn nữa ta và huynh phải lập tức cùng truyền tin tức về để người trong nhà biết quyết định của huynh, ta không muốn sau này có bất kỳ cãi cọ gì!”
Thần sắc Phong Ân Thái ngưng trọng chậm rãi gật đầu nói: “Đây là dĩ nhiên, ta đã đưa ra quyết định này dĩ nhiên phải gánh chịu trách nhiệm này!”
Nếu lão đã bằng lòng nhảy ra gánh nguy hiểm vậy thì Ngưu Hữu Đạo cũng thoải mái hơn nhiều, quay đầu khẽ gật đầu với Bùi Nương Tử: “Được! Quyết định như vậy đi, lấy bút mực giấy nghiên tới.”
“Rõ!” Hắc Mẫu Đơn đáp lời bước nhanh đi.
Bút nghiên giấy mực nhanh chóng đem tới, Ngưu Hữu Đạo đề bút thành thư, viết rõ nội dung đàm phán lên, xóa sạch nợ với Hạo Thanh Thanh, sau này bất kể Hạo Thanh Thanh hứa hẹn gì đều không tính.
Phong Ân Thái đứng ngoài quan sát chen lời: “Hẳn phải thêm vào một câu, điều kiện tiên quyết là xấp văn điệp phê chuẩn xuất cảnh này là thật mới tính!”
Ngưu Hữu Đạo đang đề bút nhìn về phía Bùi Nương Tử, Bùi Nương Tử gật đầu: “Có thể!”
Thế là Ngưu Hữu Đạo đặt bút thêm vào nội dung Phong Ân Thái nói.
Sau khi viết xong, đóng dấu ký kên, rồi dưới sự ra hiệu của Bùi Nương Tử lại ấn dấu chỉ tay và chưởng ấn.
Bùi Nương Tử kiểm tra khế ước, xác nhận không có gì sai sót mới thu lại, lập tức cáo từ: “Chư vị, đã quấy rầy lâu, ta còn phải trở về phục mệnh, xin cáo từ ở đây!”
Tiễn khách xong, Ngưu Hữu Đạo lại ký khế ước với Phong Ân Thái, cuối cùng giao hết mười văn điệp phê chuẩn xuất cảnh cho Phong Ân Thái.
Nói thật, văn điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã mặc dù không phải mười vạn chiến mã thực sự nhưng tuyệt đối có giá trị không nhỏ, đối với những người có nhu cầu bức thiết mà nói thậm chí không phải là chuyện tiền bạc, cứ thế tặng không cho Thiên Ngọc môn, ít nhiều Ngưu Hữu Đạo vẫn cảm thấy hơi tiếc.
Nhưng hắn nghĩ rất thoáng, không làm gì mà có thể lấy được phần trăm rượu về tay, lại có thể bớt đi phiền phức sau này cũng không có gì không tốt, tham quá chưa chắc đã là chuyện tốt...
Ngoài phủ, Bùi Nương Tử và Sài Phi ra khỏi cửa, dưới bóng đêm trực tiếp bay lượn trên bầu trời kinh thành.
Đáp xuống ngoài hoàng cung, trước khi tiến vào cửa cung, Sài Phi không kìm được hỏi một câu: “Sư tỷ, văn điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã này không phải chuyện nhỏ, bệ hạ làm vậy là có ý gì?”
Bùi Nương Tử thở dài: “Ta cũng không biết, tâm tư bệ hạ khó phỏng đoán, chúng ta làm theo là được.”
Hai người đi đến trước cửa cung, đưa ra lệnh bài thông hành đi vào...
Trong căn nhà ban nãy, sau khi Phong Ân Thái và Ngưu Hữu Đạo giải quyết rõ ràng mọi chuyện thì cùng song song thả kim sí về báo tin. Phong Ân Thái cất mười văn điệp rồi cáo từ trước, không còn tâm tư ở lại ứng phó nữa.
Lệnh Hồ Thu đưa mắt nhìn Phong Ân Thái rời đi, miệng lầm bầm nói: “Xem chừng lão sẽ lập tức gửi tiếp một tin cho Thiên Ngọc môn, báo cáo kỹ tính toán của lão để Thiên Ngọc môn tiến hành phối hợp.”
Liếc mắt nói với Ngưu Hữu Đạo cau mày bên cạnh: “Đệ cũng không cần lo lắng gì cả, chỉ cần văn điệp phê chuẩn xuất cảnh mười vạn chiến mã này là thật, cho dù có phải trả cái giá lớn để mở đường thì đưa một vạn chiến mã về quận Thanh Sơn cũng quá dễ dàng. Chỉ cần ra khỏi cảnh nội Tề quốc phía sau cơ bản chẳng có vấn đề gì, chắc chắn Phong Ân Thái cũng thấy rõ điểm ấy nên mới đưa ra quyết định này.”
“Chỉ hi vọng như thế!” Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài, thật sự là việc này thấy thế nào đều không thích hợp, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra Hoàng đế Tề quốc cần gì phải lòng vòng nhắm vào hắn như vậy, hắn chưa đạt đến độ cao như Hoàng đế Tề quốc, tiền căn hậu quả chả biết gì, không có chút tin tức gì để hắn tham khảo khiến hắn không thể đưa ra bất kỳ phán đoán gì.
Cho nên càng nghĩ càng không yên lòng, lại hỏi: “Huynh trưởng, hoàng đế Tề quốc là người như thế nào?”
Lệnh Hồ Thu hiểu ý hắn, cười haha nói: “Ta làm sao có tư cách kết giao với hoàng đế các quốc gia. Ngay cả mặt Hạo Vân Đồ ta còn chưa thấy, cùng lắm chỉ nghe chút phong thanh sao rõ hắn là hạng người gì. Có điều chắn chắn không phải loại hôn quân có thể làm những chuyện hồ đồ như đệ hoài nghi đâu, cũng không phải dạng làm loạn như trưởng công chúa, hơn nữa chắc chắn giỏi hơn hoàng đế Yến quốc. Đệ nhìn cục diện loạn trong giặc ngoài của Yến quốc các đệ, lại nhìn cục diện bình ổn của Tề quốc đi, hôn quân sao có thể khống chế ra cục diện như vậy được?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu nói: “Huynh trưởng nói vậy ta chẳng phải càng lo lắng hơn sao?”
“Quân tâm khó dò, chúng ta chẳng có chút đầu mối gì, huống hồ chuyện đã thế này rồi, có nghĩ nhiều cũng vô dụng, nghỉ ngơi trước đi, ta về trước đây!” Lệnh Hồ Thu vỗ vỗ bả vai hắn, phủi tay áo bỏ đi.
Thật ra, Lệnh Hồ Thu y chỉ là người đứng xem, xảy ra chuyện cũng không liên quan gì đến y nên dĩ nhiên y chẳng có áp lực gì.