Đạo Quân
Chương 321: Kinh Biến
“Ngươi!” Thiệu Đăng Vân chỉ vào Nguyễn thị gầm thét: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao? Dẫn xuống, cùng chặt đầu!”
Thuộc hạ chạy vào làm việc không biết phải làm sao. Thế này là làm khó cho người ta quá rồi!
Chung Dương Húc nói: “Thiệu huynh, cái này rõ ràng là cái bẫy của Ngưu Hữu Đạo, diệt khẩu cũng vô dụng, lúc này diệt khẩu, chuyện vỡ ra tức là bùn dính ở đũng quần, không phải phân cũng thành phân, sau này chỉ dựa vào điểm này, Băng Tuyết các có truy cứu thì cũng không thể giải thích rõ. Biện pháp duy nhất là... chỉ cần huynh có thể khiến lệnh lang đổi lời khai, chuyện có lẽ vẫn có cách xoay chuyển.”
Thực ra gã cũng chỉ nói chút thế thôi, căn bản chẳng ôm hy vọng gì, chuyện đã ồn ào đến mức này, lão đại cũng không phải loại lương thiện gì, giờ lão tam dám tha cho lão đại sao? Giế t chết lão đại còn có đường sống, còn có thể đạt được ước muốn, lựa chọn thế nào còn phải nói nữa sao?
Gã cũng không tin lão nhị do Nguyễn thị sinh ra không biết rõ tình hình, lão nhị còn âm hiểm hơn, nấp phía sau không lộ mặt, một người đổi lời khai đã khó, hai người cùng đổi lời khai thì càng đừng hy vọng.
Nói những điều này cũng chỉ để cho Thiệu Đăng Vân một công đạo, không phải ta không niệm tình xưa mà là trong nhà ngươi giải quyết không được.
Thiệu Đăng Vân như bắt được cọng cỏ cứu mạng, chỉ vào Thiệu Phục Ba tức giận nói: “Có nghe thấy không? Đây đều là gian kế của Ngưu Hữu Đạo, muốn các ngươi thủ túc tương tàn, còn không biết quay đầu nữa sao?” Ông kích động quỳ xuống cầu xin nhi tử này.
Ai ngờ Thiệu Phục Ba lại lắc đầu nói: “Phụ thân, đây đều là đại ca tự tìm, thế lực Băng Tuyết các có thể giấu diếm được sao? Con cũng vì tốt cho Thiệu gia! Đã đến nước này rồi, sao người còn che chở cho đại ca, chẳng lẽ muốn cả Thiệu gia phải chết hết sao? Phụ mẫu vẫn còn, nhi tử không thể làm chuyện bất hiếu này! Lui vạn bước mà nói, người cũng phải suy nghĩ cho những tướng sĩ đi theo người nhiều năm như vậy, suy nghĩ cho Bắc Châu chứ!”
Hắn ta cắn chặt không chịu nhả ra!
Chung Dương Húc thầm thở dài một tiếng, không ngoài sở liệu, có cơ hội cắn chết lão đại sao có thể nhả ra được chứ!
Thiệu Đăng Vân lại như bị sét đánh, trong miệng thì thào: “Súc sinh... Súc sinh... Súc sinh...”
“Thiệu huynh, việc đã đến nước này, ta cũng bất lực, chỉ có thể xin lỗi!” Chung Dương Húc xin lỗi một tiếng, quay đầu nhìn tùy tùng của mình, đang định hạ lệnh, lại phát hiện cánh tay bị giữ chặt.
Nhìn lại, gã thấy Thiệu Đăng Vân nắm chặt lấy cánh tay gã, chậm rãi lắc đầu, mặt đầy thê lương, ánh mắt cầu khẩn: “Mẫu thân của nó thông minh hiền thực, huynh cũng gọi một tiếng muội tử, mẫu thân hắn chết sớm, Chung huynh hãy nể mặt mẫu thân hắn...”
“Tuân theo pháp chỉ tông môn hành sự!” Chung Dương Húc và Thiệu Đăng Vân sau khi bốn mắt nhìn nhau thì chậm rãi lên tiếng, phất tay với tùy tùng sau lưng, không để đối phương nói hết lời.
Gã không thể đem vận mệnh Đại Thiện sơn ra để đánh cược với Thiệu gia.
Gã cũng không có quyền đánh cược như vậy, là người trong cuộc, dám gây ra chuyện thì phải dám gánh trách nhiệm.
“Rõ!” Tùy tùng kia chắp tay lĩnh mệnh, bước nhanh rời đi.
Thiệu Đăng Vân trong phút chốc như bị rút cạn sức lực, lảo đảo lui lại,
Hai mẫu tử ngồi đó ôm đầu khóc rống.
Thiệu Phục Ba ngoài thì thút thít nhưng trong lòng điên cuồng mừng rỡ, từ lời nói và hành động của Chung Dương Húc hắn ta có thể nghe thấy rõ, đồ chó lão đại ức hiếp mẹ con bọn hắn nhiều năm kia cuối cùng cũng ác báo rồi!
Chung Dương Húc lườm hai mẫu tử một cái, chậm rãi quay người rời đi, lúc đi đến cửa chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng kêu của Thiệu Phục Ba: “Mẫu thân, mẫu thân, người thế nào?”
Chung Dương Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyễn thị gập người run rẩy ngã xuống, mặt mũi vô cùng khổ sở.
Mẫu tử này làm cái quỷ gì vậy? Trong lòng Chung Dương Húc thầm nói, ngay sau đó con ngươi co rút lại, nhìn thấy trong mũi Nguyễn thị chảy ra máu đen.
Chung Dương Húc kinh hãi, lách mình trở về, cấp tốc ngồi xổm xuống bắt mạch cho Nguyễn thị.
Quân sĩ trong nội đường cũng kinh hãi vây tới.
Cứ như vậy một lát sau, Nguyễn thị đã mặt đầy hắc khí, rõ ràng là trúng độc. Chung Dương Húc nhanh chóng điểm vài cái trên người Nguyễn thị, chặn độc tính lan ra, cũng nhanh chóng lấy một bình sứ nhỏ trên người, đổ ra một viên giải độc hoàn nhét vào miệng Nguyễn thị.
Nguyễn thị mũi chảy máu đen “ộc” một tiếng phun ra một ngụm máu đen, cơ thể co quắp kịch liệt, hai mắt dần trắng dã bất lực lại liều mạng kéo ống tay áo nhi tử, như hiểu ra gì đó, dùng hết sức lực thì thào nói: “Đừng... đừng... chọc hắn... các con không... phải... đối thủ... của hắn...”
Viên giải độc hoàn kia thi pháp đi vào cơ thể Nguyễn thị cũng đã muộn, cơ thể căng cứng của Nguyễn thị mềm nhũn, hoàn toàn không còn khí tức.
Chung Dương Húc hít sâu một hơi, kịch độc! Không phát tác thì thôi, một phát tác có phát hiện cũng đã muộn!
“Mẫu thân, nương, nương, ngươi thế nào?” Thiệu Phục Ba lung lay cơ thể Nguyễn thị đau buồn kêu lên, lại kéo Chung Dương Húc, cầu khẩn nói: “Pháp sư, cứu nương ta, cầu xin hãy cứu nương ta, người hãy mau cứu bà đi!” Lần này thật sự là sốt ruột khóc.
Chung Dương Húc lắc đầu, gã cũng đã bất lực.
Lúc này Thiệu Đăng Vân hai mắt mờ mịt dường như cũng mới bị tiếng kêu làm tỉnh táo lại, ánh mắt dần dần tập trung, nhìn tình hình, lập tức lao đến, đẩy đám đông ra, ôm lấy Nguyễn thị hét lớn: “Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn...”
Nhớ tới lời mẫu thân trước khi lâm chung, Thiệu Phục Ba đột nhiên ngửa mặt lên trời gào lên đau xót: “Cẩu tặc! Ta và ngươi thề không đội trời chung... A!” Hắn ta bỗng nhiên cũng ôm chặt lấy bụng, kêu lên một tiếng đau đớn.
Thiệu Đăng Vân và Chung Dương Húc vẫn chưa phát hiện ra sự dị thường của hắn ta thì đám người dưới đã hét lên kinh ngạc: “Tam công tử! Tam công tử!”
Hai người quay phắt đầu lại thì thấy Thiệu Phục Ba mặt mày run rẩy, mũi miệng không ngừng chảy ra máu đen, nằm trong lòng người khác run rẩy.
“Lão tam!” Thiệu Đăng Vân bi thảm kêu lên.
Chung Dương Húc nhanh chóng ra tay cứu giúp nhưng tình hình không khác gì Nguyễn thị, không phát hiện thì thôi, vừa phát hiện đã không thể nào cứu được!
Chung Dương Húc cảm thấy kinh hãi lấy ra một viên giải độc hoàn tự uống trước rồi nhanh chóng chụp lấy Thiệu Đăng Vân, nhanh chóng nhét một viên vào miệng ông.
Nếu Thiệu Đăng Vân lại xảy ra chuyện, Bắc Châu sẽ phiền phức lớn, tướng sĩ từ trên xuống dưới nhiều như vậy đều chỉ nghe lệnh Thiệu Đăng Vân, Đại Thiện sơn sao có thể ngay lập tức khống chế được nhiều người như vậy, đến lúc đó Thiệu Đăng Vân chết như thế nào Đại Thiện sơn không thể giải thích rõ được, không cẩn thận sẽ xảy ra binh biến. Hàn quốc và Yến quốc tất nhiên sẽ nhân cơ hội nhảy vào!
Đúng lúc này, bên ngoài có người chạy tới hét lên: “Lão gia, không xong, Nhị công tử xảy ra chuyện, Nhị công tử xảy ra chuyện...” Tiếng kêu gào im bặt lại, người vừa tới nhìn thấy tình cảnh trong nội đường cũng sợ ngây người.
Đám người trong phòng cũng đều nhìn gã ta...
Lăng Ba phủ, trên một chiếc ghế trong việc, Thiệu Bình Ba khóe miệng vẫn còn vết máu lẳng lặng ngồi dưới ánh tà dương.
Xung quanh, đệ tử Thiên Ngọc môn đi qua đi lại nhìn chằm chằm hắn ta, Hoàng Đấu và Lâm Hồ bồi hai bên đã phụng mệnh khống chế Thiệu Bình Ba.
Thiệu Bình Ba nhắm mắt dưỡng thần dưới ánh tà dương trông rất có vẻ gặp chuyện không sợ hãi, thần thái bình thản, chỉ có vết máu nơi khóe miệng là hơi chói mắt.
Hoàng Đấu và Lâm Hồ thỉnh thoảng than nhẹ một tiếng, ở chung nhiều năm, không ngờ lại náo loạn đến tình trạng hôm nay.
Hai người đã cảnh cáo hắn ta không nên có chủ ý với Băng Tuyết các, vị này gan to bằng trời không chịu nghe theo, náo loạn ra thế này, sao cứ phải tự làm khổ mình vậy chứ!
Đúng lúc này, có người nhanh chóng đi vào, trầm giọng nói: ““Hai vị sư huynh, sư bá truyền lệnh, tuân theo pháp chỉ tông môn hành sự.”
Hoàng Đấu và Lâm Hồ nhìn nhau, Lâm Hồ thở dài: ““Đại công tử, sư mệnh khó vi phạm, xin lỗi!”
Hoàng Đấu cũng thở dài: “Đại công tử, về sau nếu có cơ hội, chúng ta sẽ không bỏ qua cho Ngưu Hữu Đạo kia, chắc chắn sẽ báo thù cho người!”
Thuộc hạ chạy vào làm việc không biết phải làm sao. Thế này là làm khó cho người ta quá rồi!
Chung Dương Húc nói: “Thiệu huynh, cái này rõ ràng là cái bẫy của Ngưu Hữu Đạo, diệt khẩu cũng vô dụng, lúc này diệt khẩu, chuyện vỡ ra tức là bùn dính ở đũng quần, không phải phân cũng thành phân, sau này chỉ dựa vào điểm này, Băng Tuyết các có truy cứu thì cũng không thể giải thích rõ. Biện pháp duy nhất là... chỉ cần huynh có thể khiến lệnh lang đổi lời khai, chuyện có lẽ vẫn có cách xoay chuyển.”
Thực ra gã cũng chỉ nói chút thế thôi, căn bản chẳng ôm hy vọng gì, chuyện đã ồn ào đến mức này, lão đại cũng không phải loại lương thiện gì, giờ lão tam dám tha cho lão đại sao? Giế t chết lão đại còn có đường sống, còn có thể đạt được ước muốn, lựa chọn thế nào còn phải nói nữa sao?
Gã cũng không tin lão nhị do Nguyễn thị sinh ra không biết rõ tình hình, lão nhị còn âm hiểm hơn, nấp phía sau không lộ mặt, một người đổi lời khai đã khó, hai người cùng đổi lời khai thì càng đừng hy vọng.
Nói những điều này cũng chỉ để cho Thiệu Đăng Vân một công đạo, không phải ta không niệm tình xưa mà là trong nhà ngươi giải quyết không được.
Thiệu Đăng Vân như bắt được cọng cỏ cứu mạng, chỉ vào Thiệu Phục Ba tức giận nói: “Có nghe thấy không? Đây đều là gian kế của Ngưu Hữu Đạo, muốn các ngươi thủ túc tương tàn, còn không biết quay đầu nữa sao?” Ông kích động quỳ xuống cầu xin nhi tử này.
Ai ngờ Thiệu Phục Ba lại lắc đầu nói: “Phụ thân, đây đều là đại ca tự tìm, thế lực Băng Tuyết các có thể giấu diếm được sao? Con cũng vì tốt cho Thiệu gia! Đã đến nước này rồi, sao người còn che chở cho đại ca, chẳng lẽ muốn cả Thiệu gia phải chết hết sao? Phụ mẫu vẫn còn, nhi tử không thể làm chuyện bất hiếu này! Lui vạn bước mà nói, người cũng phải suy nghĩ cho những tướng sĩ đi theo người nhiều năm như vậy, suy nghĩ cho Bắc Châu chứ!”
Hắn ta cắn chặt không chịu nhả ra!
Chung Dương Húc thầm thở dài một tiếng, không ngoài sở liệu, có cơ hội cắn chết lão đại sao có thể nhả ra được chứ!
Thiệu Đăng Vân lại như bị sét đánh, trong miệng thì thào: “Súc sinh... Súc sinh... Súc sinh...”
“Thiệu huynh, việc đã đến nước này, ta cũng bất lực, chỉ có thể xin lỗi!” Chung Dương Húc xin lỗi một tiếng, quay đầu nhìn tùy tùng của mình, đang định hạ lệnh, lại phát hiện cánh tay bị giữ chặt.
Nhìn lại, gã thấy Thiệu Đăng Vân nắm chặt lấy cánh tay gã, chậm rãi lắc đầu, mặt đầy thê lương, ánh mắt cầu khẩn: “Mẫu thân của nó thông minh hiền thực, huynh cũng gọi một tiếng muội tử, mẫu thân hắn chết sớm, Chung huynh hãy nể mặt mẫu thân hắn...”
“Tuân theo pháp chỉ tông môn hành sự!” Chung Dương Húc và Thiệu Đăng Vân sau khi bốn mắt nhìn nhau thì chậm rãi lên tiếng, phất tay với tùy tùng sau lưng, không để đối phương nói hết lời.
Gã không thể đem vận mệnh Đại Thiện sơn ra để đánh cược với Thiệu gia.
Gã cũng không có quyền đánh cược như vậy, là người trong cuộc, dám gây ra chuyện thì phải dám gánh trách nhiệm.
“Rõ!” Tùy tùng kia chắp tay lĩnh mệnh, bước nhanh rời đi.
Thiệu Đăng Vân trong phút chốc như bị rút cạn sức lực, lảo đảo lui lại,
Hai mẫu tử ngồi đó ôm đầu khóc rống.
Thiệu Phục Ba ngoài thì thút thít nhưng trong lòng điên cuồng mừng rỡ, từ lời nói và hành động của Chung Dương Húc hắn ta có thể nghe thấy rõ, đồ chó lão đại ức hiếp mẹ con bọn hắn nhiều năm kia cuối cùng cũng ác báo rồi!
Chung Dương Húc lườm hai mẫu tử một cái, chậm rãi quay người rời đi, lúc đi đến cửa chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng kêu của Thiệu Phục Ba: “Mẫu thân, mẫu thân, người thế nào?”
Chung Dương Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyễn thị gập người run rẩy ngã xuống, mặt mũi vô cùng khổ sở.
Mẫu tử này làm cái quỷ gì vậy? Trong lòng Chung Dương Húc thầm nói, ngay sau đó con ngươi co rút lại, nhìn thấy trong mũi Nguyễn thị chảy ra máu đen.
Chung Dương Húc kinh hãi, lách mình trở về, cấp tốc ngồi xổm xuống bắt mạch cho Nguyễn thị.
Quân sĩ trong nội đường cũng kinh hãi vây tới.
Cứ như vậy một lát sau, Nguyễn thị đã mặt đầy hắc khí, rõ ràng là trúng độc. Chung Dương Húc nhanh chóng điểm vài cái trên người Nguyễn thị, chặn độc tính lan ra, cũng nhanh chóng lấy một bình sứ nhỏ trên người, đổ ra một viên giải độc hoàn nhét vào miệng Nguyễn thị.
Nguyễn thị mũi chảy máu đen “ộc” một tiếng phun ra một ngụm máu đen, cơ thể co quắp kịch liệt, hai mắt dần trắng dã bất lực lại liều mạng kéo ống tay áo nhi tử, như hiểu ra gì đó, dùng hết sức lực thì thào nói: “Đừng... đừng... chọc hắn... các con không... phải... đối thủ... của hắn...”
Viên giải độc hoàn kia thi pháp đi vào cơ thể Nguyễn thị cũng đã muộn, cơ thể căng cứng của Nguyễn thị mềm nhũn, hoàn toàn không còn khí tức.
Chung Dương Húc hít sâu một hơi, kịch độc! Không phát tác thì thôi, một phát tác có phát hiện cũng đã muộn!
“Mẫu thân, nương, nương, ngươi thế nào?” Thiệu Phục Ba lung lay cơ thể Nguyễn thị đau buồn kêu lên, lại kéo Chung Dương Húc, cầu khẩn nói: “Pháp sư, cứu nương ta, cầu xin hãy cứu nương ta, người hãy mau cứu bà đi!” Lần này thật sự là sốt ruột khóc.
Chung Dương Húc lắc đầu, gã cũng đã bất lực.
Lúc này Thiệu Đăng Vân hai mắt mờ mịt dường như cũng mới bị tiếng kêu làm tỉnh táo lại, ánh mắt dần dần tập trung, nhìn tình hình, lập tức lao đến, đẩy đám đông ra, ôm lấy Nguyễn thị hét lớn: “Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn...”
Nhớ tới lời mẫu thân trước khi lâm chung, Thiệu Phục Ba đột nhiên ngửa mặt lên trời gào lên đau xót: “Cẩu tặc! Ta và ngươi thề không đội trời chung... A!” Hắn ta bỗng nhiên cũng ôm chặt lấy bụng, kêu lên một tiếng đau đớn.
Thiệu Đăng Vân và Chung Dương Húc vẫn chưa phát hiện ra sự dị thường của hắn ta thì đám người dưới đã hét lên kinh ngạc: “Tam công tử! Tam công tử!”
Hai người quay phắt đầu lại thì thấy Thiệu Phục Ba mặt mày run rẩy, mũi miệng không ngừng chảy ra máu đen, nằm trong lòng người khác run rẩy.
“Lão tam!” Thiệu Đăng Vân bi thảm kêu lên.
Chung Dương Húc nhanh chóng ra tay cứu giúp nhưng tình hình không khác gì Nguyễn thị, không phát hiện thì thôi, vừa phát hiện đã không thể nào cứu được!
Chung Dương Húc cảm thấy kinh hãi lấy ra một viên giải độc hoàn tự uống trước rồi nhanh chóng chụp lấy Thiệu Đăng Vân, nhanh chóng nhét một viên vào miệng ông.
Nếu Thiệu Đăng Vân lại xảy ra chuyện, Bắc Châu sẽ phiền phức lớn, tướng sĩ từ trên xuống dưới nhiều như vậy đều chỉ nghe lệnh Thiệu Đăng Vân, Đại Thiện sơn sao có thể ngay lập tức khống chế được nhiều người như vậy, đến lúc đó Thiệu Đăng Vân chết như thế nào Đại Thiện sơn không thể giải thích rõ được, không cẩn thận sẽ xảy ra binh biến. Hàn quốc và Yến quốc tất nhiên sẽ nhân cơ hội nhảy vào!
Đúng lúc này, bên ngoài có người chạy tới hét lên: “Lão gia, không xong, Nhị công tử xảy ra chuyện, Nhị công tử xảy ra chuyện...” Tiếng kêu gào im bặt lại, người vừa tới nhìn thấy tình cảnh trong nội đường cũng sợ ngây người.
Đám người trong phòng cũng đều nhìn gã ta...
Lăng Ba phủ, trên một chiếc ghế trong việc, Thiệu Bình Ba khóe miệng vẫn còn vết máu lẳng lặng ngồi dưới ánh tà dương.
Xung quanh, đệ tử Thiên Ngọc môn đi qua đi lại nhìn chằm chằm hắn ta, Hoàng Đấu và Lâm Hồ bồi hai bên đã phụng mệnh khống chế Thiệu Bình Ba.
Thiệu Bình Ba nhắm mắt dưỡng thần dưới ánh tà dương trông rất có vẻ gặp chuyện không sợ hãi, thần thái bình thản, chỉ có vết máu nơi khóe miệng là hơi chói mắt.
Hoàng Đấu và Lâm Hồ thỉnh thoảng than nhẹ một tiếng, ở chung nhiều năm, không ngờ lại náo loạn đến tình trạng hôm nay.
Hai người đã cảnh cáo hắn ta không nên có chủ ý với Băng Tuyết các, vị này gan to bằng trời không chịu nghe theo, náo loạn ra thế này, sao cứ phải tự làm khổ mình vậy chứ!
Đúng lúc này, có người nhanh chóng đi vào, trầm giọng nói: ““Hai vị sư huynh, sư bá truyền lệnh, tuân theo pháp chỉ tông môn hành sự.”
Hoàng Đấu và Lâm Hồ nhìn nhau, Lâm Hồ thở dài: ““Đại công tử, sư mệnh khó vi phạm, xin lỗi!”
Hoàng Đấu cũng thở dài: “Đại công tử, về sau nếu có cơ hội, chúng ta sẽ không bỏ qua cho Ngưu Hữu Đạo kia, chắc chắn sẽ báo thù cho người!”