Đạo Quân
Chương 28: Anh Dương Vũ Liệt (2)
Nguồn: Tàng Thư Các
Gã đánh xe ngựa Đào Tín không biết lấy đâu ra một cái sưng trâu đen nhánh đầy tang thương, đặt bên miệng, căng quai hàm thổi lên.
“Ù ù ù ù ù…”
Tiếng tù và ngột ngạt quanh quẩn bên ngoài cửa thành khiến cho quân tốt xung quanh sững sờ, tướng thủ thành lại càng sửng sốt. Quân lệnh!
Ngay sau đó, từ xa xa có tiếng ù ù vọng lại, càng ngày càng gần, rất nhanh, quân sĩ thủ thành đều tái mặt.
Ca Miểu Thủy và Tống Cửu Minh rình coi qua khe hở nhướn mày, đẩy mở cửa sổ, chỉ thấy có hai đội kỵ binh từ hai bên trái phải chạy tới, nhìn quy mô hẳn phải đến gần hai trăm người, một đường mặc trang phục màu xanh, một đội mặc trang phục màu xám, thúc ngựa chạy đến, mặc dù không đông nhưng khí thế hùng hổ, thẳng tiến không lùi!
Hai con ngươi của Tống Cửu Minh co rút lại, tự lẩm bẩm: “Anh Dương Vệ! Vũ Liệt Vệ!”
Khi Tiên hoàng còn sống có khen ngợi chiến công của Ninh Vương Thương Kiến Bá, có ban thưởng bốn chữ “Anh Dương Vũ Liệt”, Thương Kiến Bá bèn tách bốn chữ này ra, ban tên cho hai quân cận vệ của mình. Đây là nguồn gốc của cái tên Anh Dương Vệ và Vũ Liệt Vệ.
Năm ngàn Anh Dương Vệ, năm ngàn Vũ Liệt Vệ sát cánh bên Ninh Vương Thương Kiến Bá chinh chiến sa trường, nhiều lần lập kỳ công, uy chấn gan địch. Trận chiến kinh điển nhất là khi Thánh thượng ngự giá thân chinh gặp nạn, Ninh Vương Thương Kiến Bá tự mình dẫn hai vệ Anh Dương, Vũ Liệt bôn ba trăm dặm cứu giá, dẫn vạn người tấn công chính diện mười vạn đại quân nước Hàn, cứng rắn giết vào trùng vây, cứu đương kim Thánh thượng ra. Trận ấy, hai vệ Anh Dương, Vũ Liệt danh chấn thiên hạ nhưng lại không đc cảm ân của Hoàng thượng, chỉ đổi lấy kiêng kị. Bây giờ hai vệ đã trở thành quá khứ, gần như đã bị đương kim gột rửa sạch sẽ, có lẽ mấy trăm người trước mắt đây chỉ là gom được một chút còn sót lại.
Hai đội kỵ binh hợp làm một, cuốn lên khói bụi ù ù vọt tới, quân coi giữ cửa thành biến sắc, có người kinh hô: “Anh Dương Vệ! Vũ Liệt Vệ!”
“Tiểu Vương gia, ngươi muốn tạo phản sao?” Gã tướng thủ thành đứng bên cạnh xe, mặt mũi trắng bệch, run rẩy hỏi. Thương Triều Tông đứng trên càng xe không để ý tới gã mà đầy kiêu ngạo nhìn đội nhân mã đang xông tới kia. Gã đánh xe tên Đào Tín kia đỏ hai mắt nhìn đội nhân mã đang vọt tới, lệ nóng lưng tròng, giơ kèn lệnh lại thổi lên ù ù.
Kỵ sĩ dẫn đầu là một nữ tử, đội mũ kèm lụa che mặt nên không rõ dung mạo, kèn lệnh vừa vang lên, nữ tử kia rút kiếm roạt một cái, vung lên, chỉ thẳng. Năm trăm kỵ binh cấp tốc xếp thành hình mũi tên xung kích, rút mã đao sáng lấp lóe dưới ánh mặt trời, thẳng tiến không lùi như hỏa tốc.
Ca Miểu Thủy đứng ở cửa sổ nhìn quân coi giữ dưới thành nhíu mày. Quân coi giữ không chiến mà sợ, vô thức lùi lại. Quân tốt cản trước xe ngựa đã sợ tới mức lui lại nhường đường.
Năm trăm kỵ binh vọt tới trước xe ngựa, lập tức ghìm cương, động như sấm, tĩnh như núi!
“Ca!” Nữ tử áo xanh ghìm cương ngựa bên cạnh rung động gọi, chính là muội muội của Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh. Hiển nhiên nàng ta không thể ngờ nổi ca ca lưng hùm vai gấu cường tráng khỏe mạnh lại gầy tới thế này, chịu biết bao khổ, vừa hạ nón nước mắt đã vòng quanh.
Người bị kêu là trộm xe ngựa đã sợ đến ngã trên đất run lẩy bẩy, mặt mũi đầy hoảng sợ, giống như cừu non chờ làm thịt.
Tướng giữ thành nuốt ngụm nước bọt khô khốc nhìn hai bên, mỗi bên một cái rồi lùi ra sau lưng thủ hạ của mình, gã cũng muốn bỏ chạy, nhưng gã biết trên cổng thành có người đang nhìn, nếu bị dọa chạy, chỉ e sau này không có quả ngon để ăn.
“Đốt đi!” Thương Triều Tông nhảy xuống xe ngựa lên tiếng nói, đồng thời làm thủ thế, lập tức có người cầm Trảm Mã Đao tới. Tiếp đao trong tay, Thương Triều Tông xoay người chém một đao ra ngoài, một đường máu tươi như bão tố văng ra, bắn tung tóe đầy mặt đầy người hắn ta.
Tên tướng giữ thành kia mở to hai mắt nhìn, nằm mơ cũng không ngờ Thương Triều Tông lại dám giết mình ngay dưới chân thiên tử. Không kịp trở tay, cái đầu đã bay cao tận trời rồi rơi xuống đất, thân thể co quắp ngã xuống đất.
“A…” Binh lính ngoài thành bị dọa đến phải lùi về sau mấy bước lần nữa.
Sau khi Lam Nhược Đình xuống xe trông thấy cảnh này, cũng chỉ biết im lặng đứng đó, ngay dưới chân thiên tử dám trắng trợn giết tướng giữ kinh thành!
Đào Tín vung đao chặt đứt thòng lọng xe ngựa, nhảy lên lưng ngựa, trực tiếp phóng ngựa tới cửa thành, quân giữ thành rối rít tránh ra, quả thực là không ai dám cản, mặc cho Đào Tín vọt tới trước cửa thành lấy cây đuốc xuống rồi quay về. Đào Tín nhóm lửa cây đuốc, đi qua cửa sổ xe ném vào trong xe. Thế lửa bùng lên rất nhanh, khói đặc cuồn cuộn tỏa ra từ trong xe ngựa.
Thương Triều Tông ngồi trên một con chiến mã bỗng nhiên quay đầu lại, mặt đầy máu, nhìn về phía hai cánh cửa sổ mở toang trên cổng thành, trông thấy Ca Miểu Thủy và Tống Cửu Minh, chợt quay đầu quát: “Đi!” Một ngựa đi trước dẫn đầu, từng tốp kỵ binh phía sau thúc ngựa đuổi theo.
“Hổ phụ không khuyển tử! (1)” Ca Miểu Thủy nhàn nhạt một tiếng, trong mắt có một luồng ánh sáng đen nhàn nhạt.
Nhìn chằm chằm đội ngũ kỵ binh từ từ đi xa, Tống Cửu Minh lại buông tiếng thở dài: “Sợ là sợ lời kêu gọi của Ninh Vương vẫn còn, hi vọng không phải là thả cọp về núi!”
Chỉ chốc lát sau, phó tướng giữ thành vọt nhanh vào trong lầu các, chắp tay cất tiếng đau buồn nói: “Công công, Thương Triều Tông giết Lý tướng quân, kính xin công công làm chủ cho Lý tướng quân ạ!”
“Dù sao cũng là con cháu hoàng tộc, huyết mạch nhà trời há ai cũng có thể nhục nhã, chết thì chết đi!” Ca Miểu Thủy hờ hững một tiếng, áo bào đen phất lên, từ trước cửa sổ xoay người bỏ đi. Lúc tới gần tên phó tướng, một luồng sức lực vô hình tuôn ra, khiến tên phó tướng phải lui lại nhường đường, té ngã xuống đất. Kèm theo bước chân rời đi còn có một tiếng hừ lạnh: “Mấy ngàn người thế mà bị năm trăm kỵ binh dọa sợ. Một đám vô dụng!”
Tống Cửu Minh đưa mắt nhìn tên phó tướng té xuống bất tỉnh, không lên tiếng, cũng không nhanh không chậm bỏ đi, không muốn nói thêm gì nữa. Trong lòng Tống Cửu Minh hiểu rõ, sau khi tình hình cửa thành phía Đông truyền vào trong cung, vị kia trong cung đương nhiên sẽ tức giận. Dù viện cớ gì đi chăng nữa cũng là giả, là người giữ cổng lớn thành Đông của Thiên Tử thế mà bị mấy trăm kỵ binh dọa sợ đến như vậy, nếu thật có quân địch đột kích thì làm sao bây giờ? Còn có thể hi vọng những người này bảo vệ sự an toàn cho kinh thành sao? Đầu của tên phó tướng này chỉ e cũng không giữ nổi, binh mã giữ thành chỉ sợ có một nhóm đông người phải chịu liên luỵ.
…
Hoa đào hoa mai, cảnh xuân tươi đẹp, gió nhẹ phất phơ.
Trên ghế nằm dưới tán cây đầy thảo dược xanh mướt, Ngưu Hữu Đạo nằm đọc sách, chợt có mấy cánh hoa nghịch ngợm bay xuống quấy rầy.
Dưới núi bỗng có tiếng vó ngựa cộp cộp mơ hồ truyền đến, quay đầu nhìn lại, thấy mấy kỵ binh ẩn hiện đứng ở dưới vách núi đối diện, nhìn không giống như người Thượng Thanh tông, có người dẫn theo kỵ sĩ, theo thềm đá ngoằn ngoèo đi lên.
Nhìn mà xem, những năm này hắn rút ra được kinh nghiệm, bất kể có bao nhiêu người đến thì đều không liên quan tới hắn, tiếp tục xem sách của mình. Trong hoàn cảnh như vậy đọc sách cũng là hưởng thụ, kiếp trước còn chưa bao giờ có hoàn cảnh đọc sách tốt vậy đâu.
Đọc một lát lại mệt rã rời, không biết ngủ bao lâu, mơ màng tỉnh lại, lười biếng mà lật người qua lật người lại, thuận miệng biểu đạt sự lười biếng trong lòng:
“Đào hoa ổ lý đào hoa am,
Đào hoa am lý đào hoa tiên.
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,
Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền.
Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ,
Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên.
Bán tỉnh bán tuý nhật phục nhật,
Hoa lạc hoa khai niên phục niên.
Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian,
Bất nguyện cúc cung xa mã tiền.
Xa trần mã túc quý giả thú,
Tửu trản hoa chi bần giả duyên.
Nhược tương phú quý tỉ bần giả,
Nhất tại bình địa nhất tại thiên.
Nhược tương bần tiện tỉ xa mã,
Tha đắc khu trì ngã đắc nhàn.
Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên,
Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên.
Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ,
Vô hoa vô tửu sừ tác điền.” (2)
Ghi chú:
(1): Cha hổ không sinh chó con.
(2): Bài Đào hoa am ca – Lũng hoa đào của tác giả Đường Dần thời Minh. Bài thơ này được tác giả đề trong bức họa nổi tiếng Khán tuyền thính phong đồ (Ngắm suối và lắng nghe gió) hiện được lưu giữ tại Bảo tàng Nam Kinh.
Dịch nghĩa:
Trong thành hoa đào có am hoa đào,
Trong am hoa đào có tiên hoa đào.
Người tiên hoa đào trồng cây hoa đào,
Lại hái hoa đào thay cho tiền mua rượu.
Tỉnh rượu, thấy một mình ngồi trước hoa,
Say rồi lại nằm ngủ dưới hoa.
Nửa say nửa tỉnh ngày lại ngày,
Hoa rụng hoa nở năm này qua năm khác.
Thà chết già trong rượu và hoa,
Chứ không chịu quỵ luỵ trước xe ngựa.
Thú vui phú quý của người là bụi xe vó ngựa,
Duyên nghèo của ta là chén rượu cành hoa.
Nếu đem phú quý so với nghèo hèn,
Một ở đất bằng, một lên tới trời cao.
Nếu đem bần tiện so với ngựa xe,
Người phải tất tả, ta được nhàn nhã.
Người ra đi cười ta gió lớn cuồng quay,
Ta cười, người nhìn nhưng có hiểu đâu.
Chẳng thấy mộ của hào kiệt Ngũ Lăng đó sao,
Không hoa, không rượu, bị san bằng làm ruộng cày.
Gã đánh xe ngựa Đào Tín không biết lấy đâu ra một cái sưng trâu đen nhánh đầy tang thương, đặt bên miệng, căng quai hàm thổi lên.
“Ù ù ù ù ù…”
Tiếng tù và ngột ngạt quanh quẩn bên ngoài cửa thành khiến cho quân tốt xung quanh sững sờ, tướng thủ thành lại càng sửng sốt. Quân lệnh!
Ngay sau đó, từ xa xa có tiếng ù ù vọng lại, càng ngày càng gần, rất nhanh, quân sĩ thủ thành đều tái mặt.
Ca Miểu Thủy và Tống Cửu Minh rình coi qua khe hở nhướn mày, đẩy mở cửa sổ, chỉ thấy có hai đội kỵ binh từ hai bên trái phải chạy tới, nhìn quy mô hẳn phải đến gần hai trăm người, một đường mặc trang phục màu xanh, một đội mặc trang phục màu xám, thúc ngựa chạy đến, mặc dù không đông nhưng khí thế hùng hổ, thẳng tiến không lùi!
Hai con ngươi của Tống Cửu Minh co rút lại, tự lẩm bẩm: “Anh Dương Vệ! Vũ Liệt Vệ!”
Khi Tiên hoàng còn sống có khen ngợi chiến công của Ninh Vương Thương Kiến Bá, có ban thưởng bốn chữ “Anh Dương Vũ Liệt”, Thương Kiến Bá bèn tách bốn chữ này ra, ban tên cho hai quân cận vệ của mình. Đây là nguồn gốc của cái tên Anh Dương Vệ và Vũ Liệt Vệ.
Năm ngàn Anh Dương Vệ, năm ngàn Vũ Liệt Vệ sát cánh bên Ninh Vương Thương Kiến Bá chinh chiến sa trường, nhiều lần lập kỳ công, uy chấn gan địch. Trận chiến kinh điển nhất là khi Thánh thượng ngự giá thân chinh gặp nạn, Ninh Vương Thương Kiến Bá tự mình dẫn hai vệ Anh Dương, Vũ Liệt bôn ba trăm dặm cứu giá, dẫn vạn người tấn công chính diện mười vạn đại quân nước Hàn, cứng rắn giết vào trùng vây, cứu đương kim Thánh thượng ra. Trận ấy, hai vệ Anh Dương, Vũ Liệt danh chấn thiên hạ nhưng lại không đc cảm ân của Hoàng thượng, chỉ đổi lấy kiêng kị. Bây giờ hai vệ đã trở thành quá khứ, gần như đã bị đương kim gột rửa sạch sẽ, có lẽ mấy trăm người trước mắt đây chỉ là gom được một chút còn sót lại.
Hai đội kỵ binh hợp làm một, cuốn lên khói bụi ù ù vọt tới, quân coi giữ cửa thành biến sắc, có người kinh hô: “Anh Dương Vệ! Vũ Liệt Vệ!”
“Tiểu Vương gia, ngươi muốn tạo phản sao?” Gã tướng thủ thành đứng bên cạnh xe, mặt mũi trắng bệch, run rẩy hỏi. Thương Triều Tông đứng trên càng xe không để ý tới gã mà đầy kiêu ngạo nhìn đội nhân mã đang xông tới kia. Gã đánh xe tên Đào Tín kia đỏ hai mắt nhìn đội nhân mã đang vọt tới, lệ nóng lưng tròng, giơ kèn lệnh lại thổi lên ù ù.
Kỵ sĩ dẫn đầu là một nữ tử, đội mũ kèm lụa che mặt nên không rõ dung mạo, kèn lệnh vừa vang lên, nữ tử kia rút kiếm roạt một cái, vung lên, chỉ thẳng. Năm trăm kỵ binh cấp tốc xếp thành hình mũi tên xung kích, rút mã đao sáng lấp lóe dưới ánh mặt trời, thẳng tiến không lùi như hỏa tốc.
Ca Miểu Thủy đứng ở cửa sổ nhìn quân coi giữ dưới thành nhíu mày. Quân coi giữ không chiến mà sợ, vô thức lùi lại. Quân tốt cản trước xe ngựa đã sợ tới mức lui lại nhường đường.
Năm trăm kỵ binh vọt tới trước xe ngựa, lập tức ghìm cương, động như sấm, tĩnh như núi!
“Ca!” Nữ tử áo xanh ghìm cương ngựa bên cạnh rung động gọi, chính là muội muội của Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh. Hiển nhiên nàng ta không thể ngờ nổi ca ca lưng hùm vai gấu cường tráng khỏe mạnh lại gầy tới thế này, chịu biết bao khổ, vừa hạ nón nước mắt đã vòng quanh.
Người bị kêu là trộm xe ngựa đã sợ đến ngã trên đất run lẩy bẩy, mặt mũi đầy hoảng sợ, giống như cừu non chờ làm thịt.
Tướng giữ thành nuốt ngụm nước bọt khô khốc nhìn hai bên, mỗi bên một cái rồi lùi ra sau lưng thủ hạ của mình, gã cũng muốn bỏ chạy, nhưng gã biết trên cổng thành có người đang nhìn, nếu bị dọa chạy, chỉ e sau này không có quả ngon để ăn.
“Đốt đi!” Thương Triều Tông nhảy xuống xe ngựa lên tiếng nói, đồng thời làm thủ thế, lập tức có người cầm Trảm Mã Đao tới. Tiếp đao trong tay, Thương Triều Tông xoay người chém một đao ra ngoài, một đường máu tươi như bão tố văng ra, bắn tung tóe đầy mặt đầy người hắn ta.
Tên tướng giữ thành kia mở to hai mắt nhìn, nằm mơ cũng không ngờ Thương Triều Tông lại dám giết mình ngay dưới chân thiên tử. Không kịp trở tay, cái đầu đã bay cao tận trời rồi rơi xuống đất, thân thể co quắp ngã xuống đất.
“A…” Binh lính ngoài thành bị dọa đến phải lùi về sau mấy bước lần nữa.
Sau khi Lam Nhược Đình xuống xe trông thấy cảnh này, cũng chỉ biết im lặng đứng đó, ngay dưới chân thiên tử dám trắng trợn giết tướng giữ kinh thành!
Đào Tín vung đao chặt đứt thòng lọng xe ngựa, nhảy lên lưng ngựa, trực tiếp phóng ngựa tới cửa thành, quân giữ thành rối rít tránh ra, quả thực là không ai dám cản, mặc cho Đào Tín vọt tới trước cửa thành lấy cây đuốc xuống rồi quay về. Đào Tín nhóm lửa cây đuốc, đi qua cửa sổ xe ném vào trong xe. Thế lửa bùng lên rất nhanh, khói đặc cuồn cuộn tỏa ra từ trong xe ngựa.
Thương Triều Tông ngồi trên một con chiến mã bỗng nhiên quay đầu lại, mặt đầy máu, nhìn về phía hai cánh cửa sổ mở toang trên cổng thành, trông thấy Ca Miểu Thủy và Tống Cửu Minh, chợt quay đầu quát: “Đi!” Một ngựa đi trước dẫn đầu, từng tốp kỵ binh phía sau thúc ngựa đuổi theo.
“Hổ phụ không khuyển tử! (1)” Ca Miểu Thủy nhàn nhạt một tiếng, trong mắt có một luồng ánh sáng đen nhàn nhạt.
Nhìn chằm chằm đội ngũ kỵ binh từ từ đi xa, Tống Cửu Minh lại buông tiếng thở dài: “Sợ là sợ lời kêu gọi của Ninh Vương vẫn còn, hi vọng không phải là thả cọp về núi!”
Chỉ chốc lát sau, phó tướng giữ thành vọt nhanh vào trong lầu các, chắp tay cất tiếng đau buồn nói: “Công công, Thương Triều Tông giết Lý tướng quân, kính xin công công làm chủ cho Lý tướng quân ạ!”
“Dù sao cũng là con cháu hoàng tộc, huyết mạch nhà trời há ai cũng có thể nhục nhã, chết thì chết đi!” Ca Miểu Thủy hờ hững một tiếng, áo bào đen phất lên, từ trước cửa sổ xoay người bỏ đi. Lúc tới gần tên phó tướng, một luồng sức lực vô hình tuôn ra, khiến tên phó tướng phải lui lại nhường đường, té ngã xuống đất. Kèm theo bước chân rời đi còn có một tiếng hừ lạnh: “Mấy ngàn người thế mà bị năm trăm kỵ binh dọa sợ. Một đám vô dụng!”
Tống Cửu Minh đưa mắt nhìn tên phó tướng té xuống bất tỉnh, không lên tiếng, cũng không nhanh không chậm bỏ đi, không muốn nói thêm gì nữa. Trong lòng Tống Cửu Minh hiểu rõ, sau khi tình hình cửa thành phía Đông truyền vào trong cung, vị kia trong cung đương nhiên sẽ tức giận. Dù viện cớ gì đi chăng nữa cũng là giả, là người giữ cổng lớn thành Đông của Thiên Tử thế mà bị mấy trăm kỵ binh dọa sợ đến như vậy, nếu thật có quân địch đột kích thì làm sao bây giờ? Còn có thể hi vọng những người này bảo vệ sự an toàn cho kinh thành sao? Đầu của tên phó tướng này chỉ e cũng không giữ nổi, binh mã giữ thành chỉ sợ có một nhóm đông người phải chịu liên luỵ.
…
Hoa đào hoa mai, cảnh xuân tươi đẹp, gió nhẹ phất phơ.
Trên ghế nằm dưới tán cây đầy thảo dược xanh mướt, Ngưu Hữu Đạo nằm đọc sách, chợt có mấy cánh hoa nghịch ngợm bay xuống quấy rầy.
Dưới núi bỗng có tiếng vó ngựa cộp cộp mơ hồ truyền đến, quay đầu nhìn lại, thấy mấy kỵ binh ẩn hiện đứng ở dưới vách núi đối diện, nhìn không giống như người Thượng Thanh tông, có người dẫn theo kỵ sĩ, theo thềm đá ngoằn ngoèo đi lên.
Nhìn mà xem, những năm này hắn rút ra được kinh nghiệm, bất kể có bao nhiêu người đến thì đều không liên quan tới hắn, tiếp tục xem sách của mình. Trong hoàn cảnh như vậy đọc sách cũng là hưởng thụ, kiếp trước còn chưa bao giờ có hoàn cảnh đọc sách tốt vậy đâu.
Đọc một lát lại mệt rã rời, không biết ngủ bao lâu, mơ màng tỉnh lại, lười biếng mà lật người qua lật người lại, thuận miệng biểu đạt sự lười biếng trong lòng:
“Đào hoa ổ lý đào hoa am,
Đào hoa am lý đào hoa tiên.
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,
Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền.
Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ,
Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên.
Bán tỉnh bán tuý nhật phục nhật,
Hoa lạc hoa khai niên phục niên.
Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian,
Bất nguyện cúc cung xa mã tiền.
Xa trần mã túc quý giả thú,
Tửu trản hoa chi bần giả duyên.
Nhược tương phú quý tỉ bần giả,
Nhất tại bình địa nhất tại thiên.
Nhược tương bần tiện tỉ xa mã,
Tha đắc khu trì ngã đắc nhàn.
Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên,
Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên.
Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ,
Vô hoa vô tửu sừ tác điền.” (2)
Ghi chú:
(1): Cha hổ không sinh chó con.
(2): Bài Đào hoa am ca – Lũng hoa đào của tác giả Đường Dần thời Minh. Bài thơ này được tác giả đề trong bức họa nổi tiếng Khán tuyền thính phong đồ (Ngắm suối và lắng nghe gió) hiện được lưu giữ tại Bảo tàng Nam Kinh.
Dịch nghĩa:
Trong thành hoa đào có am hoa đào,
Trong am hoa đào có tiên hoa đào.
Người tiên hoa đào trồng cây hoa đào,
Lại hái hoa đào thay cho tiền mua rượu.
Tỉnh rượu, thấy một mình ngồi trước hoa,
Say rồi lại nằm ngủ dưới hoa.
Nửa say nửa tỉnh ngày lại ngày,
Hoa rụng hoa nở năm này qua năm khác.
Thà chết già trong rượu và hoa,
Chứ không chịu quỵ luỵ trước xe ngựa.
Thú vui phú quý của người là bụi xe vó ngựa,
Duyên nghèo của ta là chén rượu cành hoa.
Nếu đem phú quý so với nghèo hèn,
Một ở đất bằng, một lên tới trời cao.
Nếu đem bần tiện so với ngựa xe,
Người phải tất tả, ta được nhàn nhã.
Người ra đi cười ta gió lớn cuồng quay,
Ta cười, người nhìn nhưng có hiểu đâu.
Chẳng thấy mộ của hào kiệt Ngũ Lăng đó sao,
Không hoa, không rượu, bị san bằng làm ruộng cày.