Đạo Quân
Chương 262: Đại Nghịch Bất Đạo (1)
Nổ Lưu Phương Quán sao? Gương mặt Ngưu Hữu Đạo giật giật, im lặng, có thể nổ tung Lưu Phương Quán thì chắc chắn là lượng thuốc nổ không phải là ít, cũng không biết Viên Cương làm bao nhiêu nữa, hắn rất khó tưởng tượng được thành Kim châu sẽ rung động như nào.
"Xem ra, người phía sau của khách sạn này sẽ tìm tới ngài vào ngày mai."
Sau khi hiểu rõ chuyện này, cũng biết chuyện mình lo lắng thì Đạo gia đã có biện pháp giải quyết nên sự nghiêm túc trong mắt Viên Cương tản đi.
"Cũng chỉ cần một, hai ngày mà thôi." Ngưu Hữu Đạo gật đầu.
Sau khi hai người nói chuyện một lúc nữa, Viên Cương đi ra ngoài, thế nhưng lại bị Hạo Thanh Thanh ngăn lại.
Hắc Mẫu Đơn khá ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này.
Sài Phi lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh Hạo Thanh Thanh, bởi vì hành động lúc trước của Viên Cương hơi thô lỗ, đẩy thẳng Hạo Thanh Thanh sang một bên nên Sài Phi khá lo lắng Viên Cương sẽ ra tay với Hạo Thanh Thanh.
Một nam một nữ đối mặt nhìn nhau, nam có thân hình cao lớn, nữ phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn vào mặt nam được.
Viên Cương cúi đầu xuống nhìn nàng, sắc mặt không thay đổi, rất là lạnh lùng.
Hạo Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn ta, không yếu thế chút nào, cái cằm giơ cao cao, đối mặt nhìn nhau, không né tránh.
Viên Cương hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Thấy hắn ta cũng chịu nói chuyện với mình thì Hạo Thanh Thanh cười cười, chắp tay: "Không có gì, ta chỉ muốn kết bạn."
Viên Cương khá bình tĩnh nói: "Ta chưa từng kết bạn!"
Điều này cũng không phải là nói dối, đối với hắn ta, "bạn" chính là vật phẩm trang sức, cũng rất dối trá, hắn ta không cần đồ trang sức, cũng không cần loại dối trá kia.
Hắn là người không có bạn, chỉ có huynh đệ!
Mà ở kiếp trước, hắn cũng thấy Đạo gia kết bạn với quá nhiều người, từ chính quy tới tiểu lưu manh, đều là người lừa ta gạt, Đạo gia là một người thích kết bạn thế nhưng hắn ta lại không thích, hắn ta không thích loại khách sáo dối trá kia, cũng không có tâm trạng thoải mái của Đạo gia.
Cho nên chuyện kết bạn vẫn cứ để Đạo gia làm đi.
"A..." Hạo Thanh Thanh rất không tin: "Người, làm sao có thể không có bạn bè được?"
Viên Cương chỉ chỉ vào cánh cửa phía sau lưng mình: "Cái người ở bên trong rất thích kết bạn, nếu muốn kết bạn thì hãy tìm hắn đi."
Hắc Mẫu Đơn rất buồn cười, mà lời này nàng cũng tán đồng, có vẻ như Đạo gia đi tới đâu cũng có thể kết bạn được.
Hạo Thanh Thanh: "Ta và hắn đã là bạn rồi, còn không biết huynh tên gì."
"Viên Cương!" Viên Cương nói tên của mình rồi hỏi: "Còn có việc gì nữa không? Nếu không thì tránh ra."
Lại còn gặp loại người này nữa, Hạo Thanh Thanh cũng không còn cách nào cả, người ta còn không thèm khách sáo, nói luôn là chưa từng kết bạn bao giờ, ngươi còn có thể làm cái gì nữa?
Sau khi xấu hổ một lát, nàng lấy hết dũng khí mà nói: "Viên Cương, ta thích huynh!"
Mặc dù cái cằm vẫn giương cao thế nhưng khi nàng nói xong thì hai má vẫn đỏ lên.
"..." Sài Phi im lặng, suýt nữa thì cũng quỳ.
"..." Hắc Mẫu Đơn thì kinh ngạc tới ngây người.
Viên Cương: "Thật sao?"
Hạo Thanh Thanh đưa tay ra sau, ngẩng đầu ưỡn ngực nói một cách cao ngạo: "Thế nào, không được sao?"
Viên Cương: "Được, thế nhưng ngươi chứng minh thế nào?"
Hạo Thanh Thanh: "Huynh muốn ta chứng minh như thế nào?"
Viên Cương: "Đến phòng ta, chúng ta cùng ngủ."
Hạo Thanh Thanh đỏ mặt lên, thật sự không nghĩ tới Viên Cương lại thoải mái như vậy, trực tiếp hơn nàng quá nhiều, tất cả cố gắng ra vẻ của nàng tự nhiên biến mất hết, nàng xấu hổ mà nói: "Có phải là quá nhanh hay không đây? Chúng ta còn chưa quen thuộc lắm..."
Còn chưa nói xong đã bị Sài Phi kéo ra sau lưng, Sài Phi nhìn chằm chằm vào Viên Cương mà nổi giận: "Làm càn!"
Sau tiếng quát này thì những người trong tầng này đều đi ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ngưu Hữu Đạo đi ra ngoài rồi hỏi.
"Không có gì!" Viên Cương đáp, rồi không nhìn những người khác nữa, bước đi khỏi nơi đây, đi tới trước cửa phòng mình rồi đẩy cả Ngụy Đa vào trong phòng của họ.
Hắc Mẫu Đơn thì vẫn đang trong trạng thái kinh ngạc, còn chưa hồi phục tinh thần nữa.
Nàng cảm thấy thật sự là vật họp theo loài, trong mắt nàng thì Đạo gia cũng đã là một quái nhân, lúc này nàng lại gặp được một người càng kỳ lạ hơn nữa.
"Thế nào?" Đám người Bùi nương tử vội vàng đi tới rồi hỏi.
Sài Phi buông cánh tay Hạo Thanh Thanh ra, chỉ vào Hạo Thanh Thanh đang đỏ mặt mà nói: "Người hỏi chính nàng ta đi! Bùi tỷ, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên trở về sớm thì hơn, nếu tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ không thể chịu đựng được trách nhiệm đâu!" Sau khi nói xong thì hắn ta quay đầu rời khỏi.
Với dáng vẻ của Sài Phi thì chắc chắn là bị tiểu thư này chọc giận rồi, Bùi nương tử tóm lấy cánh tay của Hạo Thanh Thanh rồi lôi đi, đi tìm Sài Phi hỏi rõ tình hình.
Mà ở bên kia, ba người Lôi Tông Khang cũng vây quanh Hắc Mẫu Đơn, hỏi xem vừa xảy ra chuyện gì.
Hắc Mẫu Đơn thật sự là dở khóc dở cười, nói lại tình hình vừa rồi.
Ba người Lôi Tông Khang nhìn nhau.
Còn tưởng là chuyện gì chứ, hóa ra chuyện là như vậy sao? Ngưu Hữu Đạo suýt nữa thì bật cười, quay người trở lại căn phòng của mình.
Hắn cũng không biết Hạo Thanh Thanh thổ lộ là thật hay giả, thế nhưng theo tính tình trên đường đi cô nàng này biểu hiện thì chính là một người chân thật, thích hay ghét đều rất ngay thẳng, cũng có thể thật sự là một cô gái dám yêu dám hận dám thổ lộ nữa nha!
Thế nhưng Viên Cương là ai, hắn lại hiểu rất rõ.
Viên Cương ở kiếp trước, dáng người vừa nhỏ lại gầy, không thích khoe khoang thực lực của mình, cũng không lộ ra vẻ giàu có, không dỗ ngon dỗ ngọt, càng sẽ không nói những điều hoa mỹ, không có tư tưởng yêu đương, sắc mặt lạnh như băng và rất cứng cỏi, như vậy loại người này làm gì có người phụ nữ nào thích được chứ?
Đương nhiên, cũng có phụ nữ "thích" Hầu Tử, chỉ là cái "thích" này hơi gượng ép, phần lớn bởi vì họ đã biết thực lực hoặc tài sản của Hầu Tử, cho nên "thích" này thật sự là không đơn thuần.
Cũng không phải nói Hầu Tử không thích mỹ nữ, ai cũng đều thích những thứ đẹp đẽ, kể cả nhìn cũng thấy đẹp mắt nữa mà.
Ở kiếp trước, với thực lực và tài sản của Hầu Tử sẽ thiếu mỹ nữ sao? Rất nhiều mỹ nữ đều muốn theo Hầu Tử, thế nhưng tính cách của Hầu Tử lại rất khắt khe, cũng không phải là mỹ nữ thì hắn ta sẽ yêu.
Đã có rất nhiều trải nghiệm nên Hầu Tử rất phản cảm đối với mỹ nữ chủ động tán tỉnh.
Từ góc độ nào đó mà nhìn lại thì Hầu Tử là một người rất trong sạch, cũng không giống Đạo gia cứ gặp dịp thì chơi.
Hầu Tử cũng không phải là chưa chứng kiến thế gian phồn hoa, cũng không phải là chưa hưởng thụ cuộc sống nơi đó, thế nhưng tính cách của Hầu Tử vẫn là thuần túy, cũng có nữ nhân làm Hầu Tử yêu thích, chỉ là đối tượng thường làm Đạo gia khá đau đầu.
Hầu Tử thích nữ nhân đơn giản mộc mạc, chủ yếu là tâm hồn.
Cái này khá đơn giản.
Thế nhưng Hầu Tử thường có khuynh hướng phụ nữ nông thôn tài giỏi, có thể cầm cuốc trồng trọt, về nhà có thể làm cơm, có thể chịu đựng được gian khổ, còn xinh đẹp hay không thì không quan trọng, chỉ cần không xúc phạm người nhìn như Thương Thục Thanh là được rồi.
Theo lời của Hầu Tử chính là, nghề của chúng ta rất nguy hiểm, nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp chuyện, thậm chí là mất hết tất cả, ở trong trường hợp đó thì có thể sống được so với cái gì đều tốt hơn.
Được rồi! Ngưu Hữu Đạo cũng thừa nhận lời nói của hắn ta cũng hợp lý, chỉ là cảm giác cái tên này yêu cầu quá cao, hơi không hiện thực.
Theo Ngưu Hữu Đạo thì loại phụ nữ đó còn hiếm hơn cả tuyệt thế mỹ nữ nữa.
Cũng không thể nói là hiếm, thế nhưng rất nhiều chuyện đều là tương đối, từ xưa tới nay có bao nhiêu tăng khổ hạnh là phụ nữ? Người phụ nữ nào chả muốn cuộc sống ngày càng tốt hơn chứ, đó chính là cảm giác trời sinh rồi. Loại phụ nữ đó nếu cũng lấy được một người đàn ông cũng nghèo khổ thì cuộc sống đó còn có thể tiếp tục, thế nhưng khi gặp được người đàn ông như Hầu Tử, đã không thiếu cái gì thì đương nhiên sẽ thay đổi, sẽ muốn hưởng thụ về mặt tinh thần, trừ khi ngươi ngăn cách nàng với cuộc sống đời thực thì mới không thay đổi.
"Xem ra, người phía sau của khách sạn này sẽ tìm tới ngài vào ngày mai."
Sau khi hiểu rõ chuyện này, cũng biết chuyện mình lo lắng thì Đạo gia đã có biện pháp giải quyết nên sự nghiêm túc trong mắt Viên Cương tản đi.
"Cũng chỉ cần một, hai ngày mà thôi." Ngưu Hữu Đạo gật đầu.
Sau khi hai người nói chuyện một lúc nữa, Viên Cương đi ra ngoài, thế nhưng lại bị Hạo Thanh Thanh ngăn lại.
Hắc Mẫu Đơn khá ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này.
Sài Phi lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh Hạo Thanh Thanh, bởi vì hành động lúc trước của Viên Cương hơi thô lỗ, đẩy thẳng Hạo Thanh Thanh sang một bên nên Sài Phi khá lo lắng Viên Cương sẽ ra tay với Hạo Thanh Thanh.
Một nam một nữ đối mặt nhìn nhau, nam có thân hình cao lớn, nữ phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn vào mặt nam được.
Viên Cương cúi đầu xuống nhìn nàng, sắc mặt không thay đổi, rất là lạnh lùng.
Hạo Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn ta, không yếu thế chút nào, cái cằm giơ cao cao, đối mặt nhìn nhau, không né tránh.
Viên Cương hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Thấy hắn ta cũng chịu nói chuyện với mình thì Hạo Thanh Thanh cười cười, chắp tay: "Không có gì, ta chỉ muốn kết bạn."
Viên Cương khá bình tĩnh nói: "Ta chưa từng kết bạn!"
Điều này cũng không phải là nói dối, đối với hắn ta, "bạn" chính là vật phẩm trang sức, cũng rất dối trá, hắn ta không cần đồ trang sức, cũng không cần loại dối trá kia.
Hắn là người không có bạn, chỉ có huynh đệ!
Mà ở kiếp trước, hắn cũng thấy Đạo gia kết bạn với quá nhiều người, từ chính quy tới tiểu lưu manh, đều là người lừa ta gạt, Đạo gia là một người thích kết bạn thế nhưng hắn ta lại không thích, hắn ta không thích loại khách sáo dối trá kia, cũng không có tâm trạng thoải mái của Đạo gia.
Cho nên chuyện kết bạn vẫn cứ để Đạo gia làm đi.
"A..." Hạo Thanh Thanh rất không tin: "Người, làm sao có thể không có bạn bè được?"
Viên Cương chỉ chỉ vào cánh cửa phía sau lưng mình: "Cái người ở bên trong rất thích kết bạn, nếu muốn kết bạn thì hãy tìm hắn đi."
Hắc Mẫu Đơn rất buồn cười, mà lời này nàng cũng tán đồng, có vẻ như Đạo gia đi tới đâu cũng có thể kết bạn được.
Hạo Thanh Thanh: "Ta và hắn đã là bạn rồi, còn không biết huynh tên gì."
"Viên Cương!" Viên Cương nói tên của mình rồi hỏi: "Còn có việc gì nữa không? Nếu không thì tránh ra."
Lại còn gặp loại người này nữa, Hạo Thanh Thanh cũng không còn cách nào cả, người ta còn không thèm khách sáo, nói luôn là chưa từng kết bạn bao giờ, ngươi còn có thể làm cái gì nữa?
Sau khi xấu hổ một lát, nàng lấy hết dũng khí mà nói: "Viên Cương, ta thích huynh!"
Mặc dù cái cằm vẫn giương cao thế nhưng khi nàng nói xong thì hai má vẫn đỏ lên.
"..." Sài Phi im lặng, suýt nữa thì cũng quỳ.
"..." Hắc Mẫu Đơn thì kinh ngạc tới ngây người.
Viên Cương: "Thật sao?"
Hạo Thanh Thanh đưa tay ra sau, ngẩng đầu ưỡn ngực nói một cách cao ngạo: "Thế nào, không được sao?"
Viên Cương: "Được, thế nhưng ngươi chứng minh thế nào?"
Hạo Thanh Thanh: "Huynh muốn ta chứng minh như thế nào?"
Viên Cương: "Đến phòng ta, chúng ta cùng ngủ."
Hạo Thanh Thanh đỏ mặt lên, thật sự không nghĩ tới Viên Cương lại thoải mái như vậy, trực tiếp hơn nàng quá nhiều, tất cả cố gắng ra vẻ của nàng tự nhiên biến mất hết, nàng xấu hổ mà nói: "Có phải là quá nhanh hay không đây? Chúng ta còn chưa quen thuộc lắm..."
Còn chưa nói xong đã bị Sài Phi kéo ra sau lưng, Sài Phi nhìn chằm chằm vào Viên Cương mà nổi giận: "Làm càn!"
Sau tiếng quát này thì những người trong tầng này đều đi ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ngưu Hữu Đạo đi ra ngoài rồi hỏi.
"Không có gì!" Viên Cương đáp, rồi không nhìn những người khác nữa, bước đi khỏi nơi đây, đi tới trước cửa phòng mình rồi đẩy cả Ngụy Đa vào trong phòng của họ.
Hắc Mẫu Đơn thì vẫn đang trong trạng thái kinh ngạc, còn chưa hồi phục tinh thần nữa.
Nàng cảm thấy thật sự là vật họp theo loài, trong mắt nàng thì Đạo gia cũng đã là một quái nhân, lúc này nàng lại gặp được một người càng kỳ lạ hơn nữa.
"Thế nào?" Đám người Bùi nương tử vội vàng đi tới rồi hỏi.
Sài Phi buông cánh tay Hạo Thanh Thanh ra, chỉ vào Hạo Thanh Thanh đang đỏ mặt mà nói: "Người hỏi chính nàng ta đi! Bùi tỷ, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên trở về sớm thì hơn, nếu tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ không thể chịu đựng được trách nhiệm đâu!" Sau khi nói xong thì hắn ta quay đầu rời khỏi.
Với dáng vẻ của Sài Phi thì chắc chắn là bị tiểu thư này chọc giận rồi, Bùi nương tử tóm lấy cánh tay của Hạo Thanh Thanh rồi lôi đi, đi tìm Sài Phi hỏi rõ tình hình.
Mà ở bên kia, ba người Lôi Tông Khang cũng vây quanh Hắc Mẫu Đơn, hỏi xem vừa xảy ra chuyện gì.
Hắc Mẫu Đơn thật sự là dở khóc dở cười, nói lại tình hình vừa rồi.
Ba người Lôi Tông Khang nhìn nhau.
Còn tưởng là chuyện gì chứ, hóa ra chuyện là như vậy sao? Ngưu Hữu Đạo suýt nữa thì bật cười, quay người trở lại căn phòng của mình.
Hắn cũng không biết Hạo Thanh Thanh thổ lộ là thật hay giả, thế nhưng theo tính tình trên đường đi cô nàng này biểu hiện thì chính là một người chân thật, thích hay ghét đều rất ngay thẳng, cũng có thể thật sự là một cô gái dám yêu dám hận dám thổ lộ nữa nha!
Thế nhưng Viên Cương là ai, hắn lại hiểu rất rõ.
Viên Cương ở kiếp trước, dáng người vừa nhỏ lại gầy, không thích khoe khoang thực lực của mình, cũng không lộ ra vẻ giàu có, không dỗ ngon dỗ ngọt, càng sẽ không nói những điều hoa mỹ, không có tư tưởng yêu đương, sắc mặt lạnh như băng và rất cứng cỏi, như vậy loại người này làm gì có người phụ nữ nào thích được chứ?
Đương nhiên, cũng có phụ nữ "thích" Hầu Tử, chỉ là cái "thích" này hơi gượng ép, phần lớn bởi vì họ đã biết thực lực hoặc tài sản của Hầu Tử, cho nên "thích" này thật sự là không đơn thuần.
Cũng không phải nói Hầu Tử không thích mỹ nữ, ai cũng đều thích những thứ đẹp đẽ, kể cả nhìn cũng thấy đẹp mắt nữa mà.
Ở kiếp trước, với thực lực và tài sản của Hầu Tử sẽ thiếu mỹ nữ sao? Rất nhiều mỹ nữ đều muốn theo Hầu Tử, thế nhưng tính cách của Hầu Tử lại rất khắt khe, cũng không phải là mỹ nữ thì hắn ta sẽ yêu.
Đã có rất nhiều trải nghiệm nên Hầu Tử rất phản cảm đối với mỹ nữ chủ động tán tỉnh.
Từ góc độ nào đó mà nhìn lại thì Hầu Tử là một người rất trong sạch, cũng không giống Đạo gia cứ gặp dịp thì chơi.
Hầu Tử cũng không phải là chưa chứng kiến thế gian phồn hoa, cũng không phải là chưa hưởng thụ cuộc sống nơi đó, thế nhưng tính cách của Hầu Tử vẫn là thuần túy, cũng có nữ nhân làm Hầu Tử yêu thích, chỉ là đối tượng thường làm Đạo gia khá đau đầu.
Hầu Tử thích nữ nhân đơn giản mộc mạc, chủ yếu là tâm hồn.
Cái này khá đơn giản.
Thế nhưng Hầu Tử thường có khuynh hướng phụ nữ nông thôn tài giỏi, có thể cầm cuốc trồng trọt, về nhà có thể làm cơm, có thể chịu đựng được gian khổ, còn xinh đẹp hay không thì không quan trọng, chỉ cần không xúc phạm người nhìn như Thương Thục Thanh là được rồi.
Theo lời của Hầu Tử chính là, nghề của chúng ta rất nguy hiểm, nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp chuyện, thậm chí là mất hết tất cả, ở trong trường hợp đó thì có thể sống được so với cái gì đều tốt hơn.
Được rồi! Ngưu Hữu Đạo cũng thừa nhận lời nói của hắn ta cũng hợp lý, chỉ là cảm giác cái tên này yêu cầu quá cao, hơi không hiện thực.
Theo Ngưu Hữu Đạo thì loại phụ nữ đó còn hiếm hơn cả tuyệt thế mỹ nữ nữa.
Cũng không thể nói là hiếm, thế nhưng rất nhiều chuyện đều là tương đối, từ xưa tới nay có bao nhiêu tăng khổ hạnh là phụ nữ? Người phụ nữ nào chả muốn cuộc sống ngày càng tốt hơn chứ, đó chính là cảm giác trời sinh rồi. Loại phụ nữ đó nếu cũng lấy được một người đàn ông cũng nghèo khổ thì cuộc sống đó còn có thể tiếp tục, thế nhưng khi gặp được người đàn ông như Hầu Tử, đã không thiếu cái gì thì đương nhiên sẽ thay đổi, sẽ muốn hưởng thụ về mặt tinh thần, trừ khi ngươi ngăn cách nàng với cuộc sống đời thực thì mới không thay đổi.