Đạo Quân
Chương 223: Không Lo Ngại Gì (1)
Lúc đầu hắn chỉ lo bên nước Hàn, vì đích đến của hắn là ở đó, nhưng nếu chỉ nhằm vào một nước Hàn thôi sẽ khó tránh khỏi hiềm nghi bại lộ hành tung, vậy nên, mặc kệ có đi nơi khác không, hắn cứ quấy loạn một nồi lên che giấu tai mắt người khác. Dù sao cũng không cần hắn phải làm gì.
Còn chuyện nước Yến có bố trí như vậy ở các nước khác không thì hắn không biết. Tối thiểu, các nước mà hành động, chưa cần biết có dọa giúp hắn bớt tí nguy hiểm nào không, nhưng ít nhất cũng có thể đánh rắn động cỏ, dọa đám nhãn tuyến dọc đường phải co vòi lại, hắn sẽ không còn phải lo lắng đường đi có thông suốt không nữa.
Nếu không, xem tình hình trước mắt, chỉ chút phiền phức này thôi cũng đủ cho hành trình của hắn chậm lại rất nhiều ngày rồi. Thực sự là thế lực sau lưng đối phương quá lớn, hắn có tự tin hơn nữa cũng không thể tự đại đến mức cho ằng mình thế đơn lực bạc lại có thê đối đầu.
Mấy người Hắc Mẫu Đơn hơi kinh ngạc. Bọn họ không ai biết sứ thần các nước là ai vì điều đó không nằm trong phạm vi lưu ý của họ. Giờ thấy Ngưu Hữu Đạo kể tên từng người rành mạch rõ ràng, xem ra người từng lăn lộn trong quan trường vẫn là hơn.
Ngô Tam Lượng hơi lo lắng hỏi: “Đạo gia, với thân phận của hai chúng ta sợ là chưa chắc người ta đã chịu gặp, khéo còn không qua được cửa.”
Đoạn Hổ gật đầu phụ họa. Họ lo lắng như vậy không phải không có lý, những người đó, chẳng ai là người bình thường, đều có cao thủ hộ vệ bên cạnh, dù là công khai hay ngấm ngầm cũng rất khó tiếp cận, không phải ai cũng gặp.
“Không cần lo lắng, tới cửa, các ngươi cứ báo danh hào của ta là được. Chỉ cần nói Ngưu Hữu Đạo có lời muốn các ngươi nhắn, bọn họ sẽ gặp các ngươi.”
Mấy người Hắc Mẫu Đơn nhìn nhau, ngài có mặt mũi lớn thế sao?
Thực ra không phải là có mặt mũi hay không, đều là đã từng đối mặt nhau rồi. Đêm đó ở Kim Châu khi xảy ra chuyện, tất cả đều có mặt, ở đây. Ngưu Hữu Đạo hiểu rất rõ, có chuyện muốn nhờ mấy người đó hỗ trợ thì chưa chắc nhưng gặp mặt chuyển lời gì đó, nhất định họ sẽ tò mò đồng ý.
Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Đạo gia, khi bọn họ quay lại làm thế nào gặp được chúng ta?”
Ngưu Hữu Đạo chỉ vào địa đồ: “Huyện Bắc Sơn. Hai người các ngươi làm xong việc rời Kinh thành chạy thẳng đến đây, chờ chúng ta ở khách sạn lớn nhất huyện thành là được.”
“Được!” Hai người gật đầu đồng ý.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại hỏi giấy bút, viết một lá thư bằng thứ ngôn ngữ không ai hiểu, đưa cho Viên Phương: “Ngươi cải trang một chút lập tức chạy đến Trích Tinh Thành, tìm tới cửa hàng Vạn Động Thiên Phủ, tìm chưởng quỹ ngồi ở công đường xử án, nhờ họ chuyển thư cho Thứ sử phủ Kim Châu. Sau đó, ngươi cũng không cần quay lại nữa, tới thẳng chỗ Vương gia chờ ta.”
Mấy người Hắc Mẫu Đơn lặng lẽ nhìn nhau. Lần này là Vạn Động Thiên Phủ, lại là phủ Thứ sử Kim Châu, lại là Vương gia, xem ra bối cảnh không nhỏ đâu. Trách không được chỉ cần báo danh hào của hắn là gặp được sứ thần năm nước.
Có điều, mấy người vẫn không hiểu, Vạn Động Thiên Phủ là một trong số ít các môn phái lớn ở nước Triệu, có tầng quan hệ này, hắn ta lo gì bị ba phái kia đuổi giết?
Dù thế nào, những thông tin mà hắn để lộ ra cũng khiến cho mấy người Hắc Mẫu Đơn mừng thầm, tràn đầy hy vọng với tiền đồ, chỉ cần theo sát vị Đạo gia này, những chỗ dựa hắn vừa vô tình để lộ ra cũng sẽ trở thành chỗ dựa của mình.
Điều này còn mạnh hơn cả khai tông lập phái. Các môn phái nhỏ muốn nhờ vào những chỗ dựa này rất khó, sẽ bị thế lực khác bài xích.
Hiện giờ, xem ra, đánh bậy đánh bạ một hồi lại tìm ra đường tắt, mấy người mừng thầm trong lòng.
Duy chỉ có Lôi Tông Khang hơi cúi đầu, hơi hổ thẹn. Chỉ hận tầm nhìn của mình thiển cận, có mắt không tròng, hối hận không nên không nghe lời Hắc Mẫu Đơn.
Trên thực tế, khi ấy gã đã bị Lưu Tiên Tông theo dõi, với tình hình lúc đó, gã cũng không có lựa chọn nào khác.
Mà Ngưu Hữu Đạo khéo léo bày ra những mối quan hệ của mình trước mặt những người này cũng là cố ý, muốn bọn họ làm việc cho mình, hắn cũng phải cho họ thấy chút hy vọng mới mong họ tận tâm tận lực làm việc, mới không dễ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Viên Phương hơi sửng sốt: “Đạo gia, hay ta vẫn quay lại tìm ngài đi?”
Càng ngày y càng có lòng tin vào khả năng của Ngưu Hữu Đạo, không cho rằng đi theo bên cạnh hắn sẽ gặp nguy hiểm. Chuyến này ra ngoài, mở mang tầm mắt, y muốn tiếp tục.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Ngươi quyên cuốn sách ta cho ngươi xem khi ở khách sạn Yêu Nguyệt sao? Ta sẽ không ở đây đợi ngươi. Tách ra rồi, trên đường không liên lạc được, sẽ khó mà gặp mặt, mà ta cũng không biết người kia để lại bao nhiêu nhân lực ở đây, để ngươi chạy loạn một mình ta không yên tâm. Còn nữa, lấy tiền trong người ra, trên đường đi ta có việc cần dùng.”
Nghĩ tới “Dị thú lục”, Viên Phương hơi run lên, gật đầu như bổ củi: “Được! Nhưng làm sao ta báo tin cho ngài được?”
Nhưng vừa nghe hắn nói muốn dùng tiền, trong lòng y lại gào thét. Lần nào vị này tiêu tiền là y đau lòng lần đó, cực kỳ bại gia!
Nhưng y không làm gì được, chỉ đành bất đắc dĩ moi tiền ra giao.
“Trong thư ta có sắp xếp, không cần ngươi lo lắng.” Ngưu Hữu Đạo đếm đếm tám mươi kim phiếu, giao cho Hắc Mẫu Đơn, còn lại đưa cho Viên Phương giữ lại. Săp xếp xong xuôi, hắn xua tay: “Được rồi, theo lời ta mà làm, ăn no lập tức xuất phát.”
“Vâng!”
Mấy người tự chuẩn bị phần của mình, Ngưu Hữu Đạo lại vẫy vẫy tay với Hắc Mẫu Đơn, chỉ xuống tóc của mình: "Ta cũng cần phải thay trang phục để tránh tai mắt của người khác, giúp ta cuộn lại tóc một chút." Đi đến ngồi xuống một tảng đá bên cạnh.
Hắc Mẫu Đơn có chút buồn cười, tìm cây lược mà mình dùng, đi đến đằng sau hắn, giúp hắn chải chuốt, trêu chọc nói: "Đạo gia, chúng ta thân mật với nhau như vậy, tình chàng ý thiếp, ngươi không sợ người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm hay sao?"
"Hiểu lầm?" Ngưu Hữu Đạo cười giễu cợt: "Ngươi tuyên truyền rằng ta đã nhìn ngươi tắm, còn có hiểu lầm nào lớn hơn cái này nữa không?"
Hắc Mẫu Đơn cười "khanh khách", cười đến run hết cả người, tiếng cười như chuông bạc, dẫn đến ánh nhìn cổ quái của đám người, khó mà không hoài nghi hai người có chuyện mờ ám.
Ngưu Hữu Đạo nhắm nghiền hai mắt, nghĩ tới người phụ nữ xấu xí thường xuyên chải đầu cho mình, đó thật sự chu đáo, từng sợi tóc đều cảm nhận được sự dịu dàng và tỉ mỉ, cảm giác tốt hơn nhiều so với người phụ nữ này...
Quận Thanh Sơn.
Giữa vùng hoang vu, đại quân liên doanh, cự mã xếp thành hàng, cờ xí phấp phới, cờ chữ "Thương" đón gió.
Núi lớn ngăn chặn cửa thung lũng, thành lũy sâm nghiêm, quân đội đóng giữ trên tường nhìn chằm chằm vùng hoang vu, vẻ mặt người đi tuần đầy nét mệt mỏi.
Đại quân Triệu quốc Kim Châu áp sát, Yến quốc Nam Châu tập kết trọng binh phòng ngự, Thương Triều Tông thừa dịp khởi binh hỏi tội, đồng loạt chiếm đóng cả quận Thanh Sơn, phần lớn nhân mã tan tác bây giờ thủ vững quan ải, nếu như cửa này bị công phá, hậu phương đem vùng đất bằng phẳng cho thứ sử Nam Châu Chu Thủ Hiền sẽ tạo thành sự uy hiếp to lớn.
Hành vi của Nam Triều Tông khiến cho các nước chư hầu đề cao cầm binh rục rịch, toàn bộ Đại Yến bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào chiến tranh, loạn trong giặc ngoài, triều đình khẩn cấp phái người đến đàm phán.
Trải qua mấy vòng đàm phán, Thương Triều Tông tạm dừng tấn công, trên thực tế dựa vào nhân mã quận Quãng Nghĩa mượn tới, tiếp tục đánh xuống cũng không có sức chiếm giữ.
Ở nơi xa, một đội ầm ầm kéo đến, cờ chữ "Phượng" phần phật, Phượng Nhược Nam một thân chiến giáp ngân thương bạch mã, xông lên trước, đằng sau mười mấy tên tu sĩ đeo kiếm theo đuôi, ngàn kỵ ầm ầm ở phía sau.
Trên trạm canh gác kèn hiệu thổi u u, cửa doanh rộng mở, cự mã di chuyển sang hai bên, trong trướng chủ soái một đoàn người nhanh chân bước ra ngoài, người cầm đầu chính là Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh cũng mặc chiến giáp theo sát sau lưng ca ca, trên mặt chưa che mạng, lúc này không còn ai chú ý điều này.
Phượng Nhược Nam phóng ngựa xông vào đại doanh, khẩn cấp ghìm cương ngừng, nhân mã sau lưng gạt ra hai bên trái phải.
Còn chuyện nước Yến có bố trí như vậy ở các nước khác không thì hắn không biết. Tối thiểu, các nước mà hành động, chưa cần biết có dọa giúp hắn bớt tí nguy hiểm nào không, nhưng ít nhất cũng có thể đánh rắn động cỏ, dọa đám nhãn tuyến dọc đường phải co vòi lại, hắn sẽ không còn phải lo lắng đường đi có thông suốt không nữa.
Nếu không, xem tình hình trước mắt, chỉ chút phiền phức này thôi cũng đủ cho hành trình của hắn chậm lại rất nhiều ngày rồi. Thực sự là thế lực sau lưng đối phương quá lớn, hắn có tự tin hơn nữa cũng không thể tự đại đến mức cho ằng mình thế đơn lực bạc lại có thê đối đầu.
Mấy người Hắc Mẫu Đơn hơi kinh ngạc. Bọn họ không ai biết sứ thần các nước là ai vì điều đó không nằm trong phạm vi lưu ý của họ. Giờ thấy Ngưu Hữu Đạo kể tên từng người rành mạch rõ ràng, xem ra người từng lăn lộn trong quan trường vẫn là hơn.
Ngô Tam Lượng hơi lo lắng hỏi: “Đạo gia, với thân phận của hai chúng ta sợ là chưa chắc người ta đã chịu gặp, khéo còn không qua được cửa.”
Đoạn Hổ gật đầu phụ họa. Họ lo lắng như vậy không phải không có lý, những người đó, chẳng ai là người bình thường, đều có cao thủ hộ vệ bên cạnh, dù là công khai hay ngấm ngầm cũng rất khó tiếp cận, không phải ai cũng gặp.
“Không cần lo lắng, tới cửa, các ngươi cứ báo danh hào của ta là được. Chỉ cần nói Ngưu Hữu Đạo có lời muốn các ngươi nhắn, bọn họ sẽ gặp các ngươi.”
Mấy người Hắc Mẫu Đơn nhìn nhau, ngài có mặt mũi lớn thế sao?
Thực ra không phải là có mặt mũi hay không, đều là đã từng đối mặt nhau rồi. Đêm đó ở Kim Châu khi xảy ra chuyện, tất cả đều có mặt, ở đây. Ngưu Hữu Đạo hiểu rất rõ, có chuyện muốn nhờ mấy người đó hỗ trợ thì chưa chắc nhưng gặp mặt chuyển lời gì đó, nhất định họ sẽ tò mò đồng ý.
Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Đạo gia, khi bọn họ quay lại làm thế nào gặp được chúng ta?”
Ngưu Hữu Đạo chỉ vào địa đồ: “Huyện Bắc Sơn. Hai người các ngươi làm xong việc rời Kinh thành chạy thẳng đến đây, chờ chúng ta ở khách sạn lớn nhất huyện thành là được.”
“Được!” Hai người gật đầu đồng ý.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại hỏi giấy bút, viết một lá thư bằng thứ ngôn ngữ không ai hiểu, đưa cho Viên Phương: “Ngươi cải trang một chút lập tức chạy đến Trích Tinh Thành, tìm tới cửa hàng Vạn Động Thiên Phủ, tìm chưởng quỹ ngồi ở công đường xử án, nhờ họ chuyển thư cho Thứ sử phủ Kim Châu. Sau đó, ngươi cũng không cần quay lại nữa, tới thẳng chỗ Vương gia chờ ta.”
Mấy người Hắc Mẫu Đơn lặng lẽ nhìn nhau. Lần này là Vạn Động Thiên Phủ, lại là phủ Thứ sử Kim Châu, lại là Vương gia, xem ra bối cảnh không nhỏ đâu. Trách không được chỉ cần báo danh hào của hắn là gặp được sứ thần năm nước.
Có điều, mấy người vẫn không hiểu, Vạn Động Thiên Phủ là một trong số ít các môn phái lớn ở nước Triệu, có tầng quan hệ này, hắn ta lo gì bị ba phái kia đuổi giết?
Dù thế nào, những thông tin mà hắn để lộ ra cũng khiến cho mấy người Hắc Mẫu Đơn mừng thầm, tràn đầy hy vọng với tiền đồ, chỉ cần theo sát vị Đạo gia này, những chỗ dựa hắn vừa vô tình để lộ ra cũng sẽ trở thành chỗ dựa của mình.
Điều này còn mạnh hơn cả khai tông lập phái. Các môn phái nhỏ muốn nhờ vào những chỗ dựa này rất khó, sẽ bị thế lực khác bài xích.
Hiện giờ, xem ra, đánh bậy đánh bạ một hồi lại tìm ra đường tắt, mấy người mừng thầm trong lòng.
Duy chỉ có Lôi Tông Khang hơi cúi đầu, hơi hổ thẹn. Chỉ hận tầm nhìn của mình thiển cận, có mắt không tròng, hối hận không nên không nghe lời Hắc Mẫu Đơn.
Trên thực tế, khi ấy gã đã bị Lưu Tiên Tông theo dõi, với tình hình lúc đó, gã cũng không có lựa chọn nào khác.
Mà Ngưu Hữu Đạo khéo léo bày ra những mối quan hệ của mình trước mặt những người này cũng là cố ý, muốn bọn họ làm việc cho mình, hắn cũng phải cho họ thấy chút hy vọng mới mong họ tận tâm tận lực làm việc, mới không dễ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Viên Phương hơi sửng sốt: “Đạo gia, hay ta vẫn quay lại tìm ngài đi?”
Càng ngày y càng có lòng tin vào khả năng của Ngưu Hữu Đạo, không cho rằng đi theo bên cạnh hắn sẽ gặp nguy hiểm. Chuyến này ra ngoài, mở mang tầm mắt, y muốn tiếp tục.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Ngươi quyên cuốn sách ta cho ngươi xem khi ở khách sạn Yêu Nguyệt sao? Ta sẽ không ở đây đợi ngươi. Tách ra rồi, trên đường không liên lạc được, sẽ khó mà gặp mặt, mà ta cũng không biết người kia để lại bao nhiêu nhân lực ở đây, để ngươi chạy loạn một mình ta không yên tâm. Còn nữa, lấy tiền trong người ra, trên đường đi ta có việc cần dùng.”
Nghĩ tới “Dị thú lục”, Viên Phương hơi run lên, gật đầu như bổ củi: “Được! Nhưng làm sao ta báo tin cho ngài được?”
Nhưng vừa nghe hắn nói muốn dùng tiền, trong lòng y lại gào thét. Lần nào vị này tiêu tiền là y đau lòng lần đó, cực kỳ bại gia!
Nhưng y không làm gì được, chỉ đành bất đắc dĩ moi tiền ra giao.
“Trong thư ta có sắp xếp, không cần ngươi lo lắng.” Ngưu Hữu Đạo đếm đếm tám mươi kim phiếu, giao cho Hắc Mẫu Đơn, còn lại đưa cho Viên Phương giữ lại. Săp xếp xong xuôi, hắn xua tay: “Được rồi, theo lời ta mà làm, ăn no lập tức xuất phát.”
“Vâng!”
Mấy người tự chuẩn bị phần của mình, Ngưu Hữu Đạo lại vẫy vẫy tay với Hắc Mẫu Đơn, chỉ xuống tóc của mình: "Ta cũng cần phải thay trang phục để tránh tai mắt của người khác, giúp ta cuộn lại tóc một chút." Đi đến ngồi xuống một tảng đá bên cạnh.
Hắc Mẫu Đơn có chút buồn cười, tìm cây lược mà mình dùng, đi đến đằng sau hắn, giúp hắn chải chuốt, trêu chọc nói: "Đạo gia, chúng ta thân mật với nhau như vậy, tình chàng ý thiếp, ngươi không sợ người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm hay sao?"
"Hiểu lầm?" Ngưu Hữu Đạo cười giễu cợt: "Ngươi tuyên truyền rằng ta đã nhìn ngươi tắm, còn có hiểu lầm nào lớn hơn cái này nữa không?"
Hắc Mẫu Đơn cười "khanh khách", cười đến run hết cả người, tiếng cười như chuông bạc, dẫn đến ánh nhìn cổ quái của đám người, khó mà không hoài nghi hai người có chuyện mờ ám.
Ngưu Hữu Đạo nhắm nghiền hai mắt, nghĩ tới người phụ nữ xấu xí thường xuyên chải đầu cho mình, đó thật sự chu đáo, từng sợi tóc đều cảm nhận được sự dịu dàng và tỉ mỉ, cảm giác tốt hơn nhiều so với người phụ nữ này...
Quận Thanh Sơn.
Giữa vùng hoang vu, đại quân liên doanh, cự mã xếp thành hàng, cờ xí phấp phới, cờ chữ "Thương" đón gió.
Núi lớn ngăn chặn cửa thung lũng, thành lũy sâm nghiêm, quân đội đóng giữ trên tường nhìn chằm chằm vùng hoang vu, vẻ mặt người đi tuần đầy nét mệt mỏi.
Đại quân Triệu quốc Kim Châu áp sát, Yến quốc Nam Châu tập kết trọng binh phòng ngự, Thương Triều Tông thừa dịp khởi binh hỏi tội, đồng loạt chiếm đóng cả quận Thanh Sơn, phần lớn nhân mã tan tác bây giờ thủ vững quan ải, nếu như cửa này bị công phá, hậu phương đem vùng đất bằng phẳng cho thứ sử Nam Châu Chu Thủ Hiền sẽ tạo thành sự uy hiếp to lớn.
Hành vi của Nam Triều Tông khiến cho các nước chư hầu đề cao cầm binh rục rịch, toàn bộ Đại Yến bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào chiến tranh, loạn trong giặc ngoài, triều đình khẩn cấp phái người đến đàm phán.
Trải qua mấy vòng đàm phán, Thương Triều Tông tạm dừng tấn công, trên thực tế dựa vào nhân mã quận Quãng Nghĩa mượn tới, tiếp tục đánh xuống cũng không có sức chiếm giữ.
Ở nơi xa, một đội ầm ầm kéo đến, cờ chữ "Phượng" phần phật, Phượng Nhược Nam một thân chiến giáp ngân thương bạch mã, xông lên trước, đằng sau mười mấy tên tu sĩ đeo kiếm theo đuôi, ngàn kỵ ầm ầm ở phía sau.
Trên trạm canh gác kèn hiệu thổi u u, cửa doanh rộng mở, cự mã di chuyển sang hai bên, trong trướng chủ soái một đoàn người nhanh chân bước ra ngoài, người cầm đầu chính là Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh cũng mặc chiến giáp theo sát sau lưng ca ca, trên mặt chưa che mạng, lúc này không còn ai chú ý điều này.
Phượng Nhược Nam phóng ngựa xông vào đại doanh, khẩn cấp ghìm cương ngừng, nhân mã sau lưng gạt ra hai bên trái phải.