Đạo Quân
Chương 216: Có Lợi Hơn
Nhóm người lên quan đạo, lại ầm ầm xông đi.
Trên vách núi, hương án gì đó đã được dọn sạch sành sanh, dưới một gốc tùng trên đỉnh núi cao hơn, Vân Hoan đang ngồi độc ẩm bên bệ đá.
Hầu Kình Thiên bay lên, rơi xuống bên cạnh: “Gia chủ, có người tới bàn chuyện làm ăn.”
Vân Hoan chậm rãi nhấc ấm rót rượu, hỏi: “Làm ăn gì?”
“Mua một mạng người, không rẻ, hai vạn kim tệ. Trả trước năm ngàn đặt cọc, xong việc sẽ trả thêm mười lăm ngàn nữa!”
“Mạng ai mà đắt thế? Ta nói với ngươi, vượt phá phạm vi năng lực của chúng ta, tuyệt đối không được nhận!”
“Người mua không tiết lộ thân phận mục tiêu. Nhưng có người trung gian bảo đảm tu vi của mục tiêu không vượt quá Trúc Cơ kỳ, bên cạnh mục tiêu có năm đồng bạn, dự đoán thực lực cũng không vượt quá Trúc Cơ kỳ, đồng thời cũng đảm bảo mục tiêu không có bất kỳ chỗ dựa nào.”
“Không tiết lộ thân phận mục tiêu?” Vân Hoan bưng chén rượu tới bên môi lại hạ xuống: “Không biết thân phận làm sao ra tay?”
“Người trung gian có nói, sẽ dẫn chúng ta tới tìm mục tiêu, không nhọc chúng ta đi tìm.”
“Hôm nay đúng là lắm chuyện lạ.” Vân Hoan lẩm bẩm, chần chừ một chút mới nói: “Bàn lại, nói với người trung gian, không tiết lộ thân phận mục tiêu có nguy hiểm, phải thêm mười ngàn, đặt cọc mười ngàn. Không đồng ý sẽ khong nhận. Đương nhiên, ngươi chú ý phương pháp một chút. Nếu đối phương không chịu thì ngươi nhượng bộ cũng được, hai mươi ngàn thì hai mươi ngàn đi. Việc này giao cho ngươi làm, cẩn thận một chút.” Dứt lời, gã phất phất tay.
“Vâng!” Hầu Kình Thiên chắp tay lắc mình bay đi.
Vân Hoan còn chưa kịp uống hết nửa bình rượu, một thủ hạ tên Chu Trường Quý lại lắc mình tới, bước nhanh lại gần bẩm báo: “Đương gia, có người tới xông lên núi!”
Vân Hoan đột nhiên quay đầu lại: “Người nào?”
“Họ tự giới thiệu là đệ tử Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Thanh Tú Sơn, nói là truy hung, nhờ chúng ta tạo điều kiện.”
“Hóa ra tiểu tử kia đưa người tới thật à?” Vân Hoan lẩm bẩm, giật giật cơ gò má. Còn lâu gã mới làm việc đã hứa với Ngưu Hữu Đạo, chỉ phất tay: “Cứ nói nơi này không có người bọn họ muốn tìm. Nơi này cũng không phải chỗ bọn họ muốn tìm là có thể tìm. Bảo họ cút đi!”
“Vâng!” Chu Trường Quý chắp tay nhận mệnh, nhảy xuống ngọn núi, trượt khí mà đi.
Gã xuyên sương mù bay ra ngoài Độ Vân Sơn, rơi xuống sơn cốc.
Người bất ngờ đến chính là Cao Túc Thông, Vũ Tiên Hạo và Liêu Sâm vẫn đuổi theo tung tích Hương nhị tới đây, hiện đang bị mấy yêu quái vây vào giữa.
Chu Trường Quý rơi vào giữa trận quát lên: “Đã hỏi giúp các ngươi. Các ngươi tìm nhầm nơi rồi, nơi này không có người các ngươi muốn tìm. Đi nhanh đi!”
Cao Túc Thông trầm giọng nói: “Có hay không ít nhất cũng phải cho chúng ta đi tìm mới biết chứ.”
Chu Trường Quý cười lạnh: “Nơi này là nơi các ngươi muốn tìm là tìm sao? Hôm nào chúng ta lên Lưu Tiên Tông của các ngươi tìm người nhé, các ngươi có chịu không?”
Cao Túc Thông đáp: “Nếu thực sự có chứng cứ chứng minh, tìm hay không tìm, cũng dễ thương lượng.”
“Vậy các ngươi có chứng cứ gì chứng minh người các ngươi muốn tìm đang ở Độ Vân Sơn?”
“Lại đây!” Cao Túc Thông quay lại gọi, một đệ tử đi tới. Y lấy ra một con chim Tầm hương đang líu ríu bay trong lồng trên tay đệ tử nọ, đưa cho đối phương xem: “Có biết nó không? CHúng ta theo chim Tầm hương đuổi theo, sẽ không lầm đâu. Manh mối Hương nhị vẫn ở đây, có tính là chứng cứ không?”
Họ theo một con chim Tầm hương khác tới, kết quả, con chim bay thẳng tới đây, bị một con rắn độc màu sắc sặc sỡ trên cây xông ra đánh lén, không thể tránh thoát, bị ăn mất!
Chu Trường Quý: “Có thể Hương nhị ở bên kia Độ Vân Sơn không? Chim Tầm hương đuổi theo mùi hương theo đường tắt là rất bình thường mà.”
Liêu Sâm xen vào: “Chúng ta vẫn đuổi theo nó, tình hình thế nào chúng ta phải biết chứ. Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu, có phải Độ Vân Sơn nhất định muốn đối đầu với ba phái Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Thanh Tú Sơn chúng ta không? Nếu phải, chỉ cần ngươi có thể làm chủ chuyện này, chúng ta sẽ lập tức rời đi. Món nợ này, ngày khác sẽ quay lại lĩnh giáo!”
Đối phương đã nói đến mức này… chuyện đối nghịch với mấy môn phái làm sao Chu Trường Quý làm chủ được, chỉ đành nghiêng đầu ra hiệu cho người bên cạnh một cái. Người đó cấp tốc quay người lao đi.
Không bao lâu sau, Vân Hoan dẫn theo một đám người tới.
Hạ xuống trước mặt người ba phái, Vân Hoan quét mắt nhìn chim Tầm hương trên tay Cao Túc Thông, đại khái cũng đoán ra được chuyện gì xảy ra. Không thể có chuyện có người xông vào tận Độ Vân Sơn thả Hương nhị mà gã không phát hiện ra được. Tám chín phần mười là khi tên khốn Hiên Viên Đạo kia vào núi đã tiện thể ném Hương nhị.
Hơn nữa, lúc trước Ngưu Hữu Đạo đã nói người của ba phái này sẽ tới, muốn nói rằng không phải hắn làm cũng khó.
“Vân đương gia”. Cao Túc Thông, Liêu Sâm và Vũ Tiên Hạo cùng chắp tay chào.
Trích Tinh thành cách nơi này không xa, thi thoảng Vân Hoan cũng sẽ tới đó, ba người bọn họ vẫn thường ở lại Trích Tinh thành, không thể nói là quen biết, nhưng cũng đã từng gặp Vân Hoan.
“Nghe nói Phù Vân Tông, Lưu Tiên Tông và Thanh Tú Sơn muốn đối đầu với Độ Vân Sơn ta?” Vân Hoan lạnh lùng hỏi.
Cao Túc Thông đáp: “Vân đương gia nói vậy sai rồi, chúng ta xưa không oán nay không thù, tại sao không thể nói chuyện? Nhưng quả thực là có nghi phạm can hệ rất lớn chạy vào Độ Vân Sơn, chỉ mong đương gia nể mặt cho chúng ta đuổi tiếp.”
Vân Hoan đáp: “Mặt có thể nể, nhưng uy hiếp vô dụng. Ta chỉ hỏi một câu, dựa vào cái gì?”
Gã chẳng muốn giúp Ngưu Hữu Đạo chuyện này, nhưng nào có chuyện chủ nhà lại có thể dễ dàng cho phép người ngoài tùy ý ra vào nhà mình? Nếu đồng ý chuyện này, mặt mũi gã biết ném đi đâu?
Cao Túc Thông khẽ gật đầu: “Vân đương gia nói rất phải. Vân đương gia có biết thân phận kẻ chúng ta truy đuổi không?”
Lòng Vân Hoan hơi động. Xem ra những người này biết thân phận thực sự của vị kia, bèn cười lạnh nói: “Không ngại nói nghe thử một chút.”
“người này đã giết sứ thần nước Yến Tống Long ở Kim Châu, tên Ngưu Hữu Đạo, chính là trọng phạm triều đình nước Yến…”
“…” Vân Hoan hơi há miệng ra. Hiên Viên Đạo… Ngưu Hữu Đạo…
Ngưu Hữu Đạo không nổi danh vì thực lực bản thân mà là vì mình đã làm một việc rất động trời - giết sứ thần một nước. Sau khi giết Tống Long, hắn lập tức nổi tiếng khắp thiên hạ, là truyền kỳ vẫn lưu truyền sôi sùng sục ở bảy nước, đều nổi danh trong cả thế tục lẫn giới tu hành. Trừ phi thông tin bế tắc, bằng không, không mấy ai chưa từng nghe nói đến hắn.
Phút chốc, Vân Hoan kích động muốn chửi ầm lên. Nằm mơ gã cũng không ngờ được Hiên Viên Đạo lại chính là Ngưu Hữu Đạo. Gã nào có ngờ được trọng phạm nước Yến sẽ chạy đên Độ Vân Sơn, xòe tay ra một cái là hai mươi vạn kim tệ. Mình điên rồi, còn lạy trời kết bái với hắn nữa!
Gã thực sự không ngờ được một kẻ mình kết bái bừa lại là gia hỏa có tên tuổi lớn như thế. Tuy thực lực và thế lực của hắn không bằng gã, nhưng danh tiếng của hắn tuyệt đối vang dội hơn gã nhiều lần. Còn muốn ăn lợi sao? Có mà bị ăn mất lợi to hơn thì có!
Sau lưng gã có mấy vị lúc trước đã tận mắt chứng kiến gã cùng Ngưu Hữu Đạo kết bái, ai nấy đều thầm toát mồ hôi. Nếu để người ta biết đương gia Độ Vân Sơn kết bái làm huynh đệ sống chết có nhau với Ngưu Hữu Đạo, không biết triều đình nước Yến có chú ý sang bên này không nữa? Thế lực của giới tu hành mà triều đình một nước có thể sử dụng đến không hề nhỏ.
Vân Hoan ý thức được ý của Cao Túc Thông, không chỉ Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông và Thanh Tú Sơn, người ta còn bị triều đình ép nữa. Có điều, gã cũng không sợ, dù sao nơi này cũng là ở trong cảnh nội nước Triệu. Nhưng gã cũng không muốn chọc phải phiền toái gì.
“Thì ra là vậy. Được rồi, không quan tâm các ngươi nói thật hay giả, ta có thể nể mặt. Nhưng Đô Vân Sơn của chúng ta cũng không dễ tìm như vậy. Ta có thể cho các ngươi lục soát, nhưng nếu không tìm được người các ngươi muốn tìm, các ngươi cũng phải cho ta một câu trả lời!” Vân Hoan lạnh lùng nói.
Liêu Sâm: “Vân đương gia muốn trả lời thế nào?”
“Phạm đến Độ Vân Sơn ta chỉ có người chết thôi, để mạng lại!” Vân Hoan cười lạnh, muốn bức đối phương biết khó mà lui.
Trên vách núi, hương án gì đó đã được dọn sạch sành sanh, dưới một gốc tùng trên đỉnh núi cao hơn, Vân Hoan đang ngồi độc ẩm bên bệ đá.
Hầu Kình Thiên bay lên, rơi xuống bên cạnh: “Gia chủ, có người tới bàn chuyện làm ăn.”
Vân Hoan chậm rãi nhấc ấm rót rượu, hỏi: “Làm ăn gì?”
“Mua một mạng người, không rẻ, hai vạn kim tệ. Trả trước năm ngàn đặt cọc, xong việc sẽ trả thêm mười lăm ngàn nữa!”
“Mạng ai mà đắt thế? Ta nói với ngươi, vượt phá phạm vi năng lực của chúng ta, tuyệt đối không được nhận!”
“Người mua không tiết lộ thân phận mục tiêu. Nhưng có người trung gian bảo đảm tu vi của mục tiêu không vượt quá Trúc Cơ kỳ, bên cạnh mục tiêu có năm đồng bạn, dự đoán thực lực cũng không vượt quá Trúc Cơ kỳ, đồng thời cũng đảm bảo mục tiêu không có bất kỳ chỗ dựa nào.”
“Không tiết lộ thân phận mục tiêu?” Vân Hoan bưng chén rượu tới bên môi lại hạ xuống: “Không biết thân phận làm sao ra tay?”
“Người trung gian có nói, sẽ dẫn chúng ta tới tìm mục tiêu, không nhọc chúng ta đi tìm.”
“Hôm nay đúng là lắm chuyện lạ.” Vân Hoan lẩm bẩm, chần chừ một chút mới nói: “Bàn lại, nói với người trung gian, không tiết lộ thân phận mục tiêu có nguy hiểm, phải thêm mười ngàn, đặt cọc mười ngàn. Không đồng ý sẽ khong nhận. Đương nhiên, ngươi chú ý phương pháp một chút. Nếu đối phương không chịu thì ngươi nhượng bộ cũng được, hai mươi ngàn thì hai mươi ngàn đi. Việc này giao cho ngươi làm, cẩn thận một chút.” Dứt lời, gã phất phất tay.
“Vâng!” Hầu Kình Thiên chắp tay lắc mình bay đi.
Vân Hoan còn chưa kịp uống hết nửa bình rượu, một thủ hạ tên Chu Trường Quý lại lắc mình tới, bước nhanh lại gần bẩm báo: “Đương gia, có người tới xông lên núi!”
Vân Hoan đột nhiên quay đầu lại: “Người nào?”
“Họ tự giới thiệu là đệ tử Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Thanh Tú Sơn, nói là truy hung, nhờ chúng ta tạo điều kiện.”
“Hóa ra tiểu tử kia đưa người tới thật à?” Vân Hoan lẩm bẩm, giật giật cơ gò má. Còn lâu gã mới làm việc đã hứa với Ngưu Hữu Đạo, chỉ phất tay: “Cứ nói nơi này không có người bọn họ muốn tìm. Nơi này cũng không phải chỗ bọn họ muốn tìm là có thể tìm. Bảo họ cút đi!”
“Vâng!” Chu Trường Quý chắp tay nhận mệnh, nhảy xuống ngọn núi, trượt khí mà đi.
Gã xuyên sương mù bay ra ngoài Độ Vân Sơn, rơi xuống sơn cốc.
Người bất ngờ đến chính là Cao Túc Thông, Vũ Tiên Hạo và Liêu Sâm vẫn đuổi theo tung tích Hương nhị tới đây, hiện đang bị mấy yêu quái vây vào giữa.
Chu Trường Quý rơi vào giữa trận quát lên: “Đã hỏi giúp các ngươi. Các ngươi tìm nhầm nơi rồi, nơi này không có người các ngươi muốn tìm. Đi nhanh đi!”
Cao Túc Thông trầm giọng nói: “Có hay không ít nhất cũng phải cho chúng ta đi tìm mới biết chứ.”
Chu Trường Quý cười lạnh: “Nơi này là nơi các ngươi muốn tìm là tìm sao? Hôm nào chúng ta lên Lưu Tiên Tông của các ngươi tìm người nhé, các ngươi có chịu không?”
Cao Túc Thông đáp: “Nếu thực sự có chứng cứ chứng minh, tìm hay không tìm, cũng dễ thương lượng.”
“Vậy các ngươi có chứng cứ gì chứng minh người các ngươi muốn tìm đang ở Độ Vân Sơn?”
“Lại đây!” Cao Túc Thông quay lại gọi, một đệ tử đi tới. Y lấy ra một con chim Tầm hương đang líu ríu bay trong lồng trên tay đệ tử nọ, đưa cho đối phương xem: “Có biết nó không? CHúng ta theo chim Tầm hương đuổi theo, sẽ không lầm đâu. Manh mối Hương nhị vẫn ở đây, có tính là chứng cứ không?”
Họ theo một con chim Tầm hương khác tới, kết quả, con chim bay thẳng tới đây, bị một con rắn độc màu sắc sặc sỡ trên cây xông ra đánh lén, không thể tránh thoát, bị ăn mất!
Chu Trường Quý: “Có thể Hương nhị ở bên kia Độ Vân Sơn không? Chim Tầm hương đuổi theo mùi hương theo đường tắt là rất bình thường mà.”
Liêu Sâm xen vào: “Chúng ta vẫn đuổi theo nó, tình hình thế nào chúng ta phải biết chứ. Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu, có phải Độ Vân Sơn nhất định muốn đối đầu với ba phái Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Thanh Tú Sơn chúng ta không? Nếu phải, chỉ cần ngươi có thể làm chủ chuyện này, chúng ta sẽ lập tức rời đi. Món nợ này, ngày khác sẽ quay lại lĩnh giáo!”
Đối phương đã nói đến mức này… chuyện đối nghịch với mấy môn phái làm sao Chu Trường Quý làm chủ được, chỉ đành nghiêng đầu ra hiệu cho người bên cạnh một cái. Người đó cấp tốc quay người lao đi.
Không bao lâu sau, Vân Hoan dẫn theo một đám người tới.
Hạ xuống trước mặt người ba phái, Vân Hoan quét mắt nhìn chim Tầm hương trên tay Cao Túc Thông, đại khái cũng đoán ra được chuyện gì xảy ra. Không thể có chuyện có người xông vào tận Độ Vân Sơn thả Hương nhị mà gã không phát hiện ra được. Tám chín phần mười là khi tên khốn Hiên Viên Đạo kia vào núi đã tiện thể ném Hương nhị.
Hơn nữa, lúc trước Ngưu Hữu Đạo đã nói người của ba phái này sẽ tới, muốn nói rằng không phải hắn làm cũng khó.
“Vân đương gia”. Cao Túc Thông, Liêu Sâm và Vũ Tiên Hạo cùng chắp tay chào.
Trích Tinh thành cách nơi này không xa, thi thoảng Vân Hoan cũng sẽ tới đó, ba người bọn họ vẫn thường ở lại Trích Tinh thành, không thể nói là quen biết, nhưng cũng đã từng gặp Vân Hoan.
“Nghe nói Phù Vân Tông, Lưu Tiên Tông và Thanh Tú Sơn muốn đối đầu với Độ Vân Sơn ta?” Vân Hoan lạnh lùng hỏi.
Cao Túc Thông đáp: “Vân đương gia nói vậy sai rồi, chúng ta xưa không oán nay không thù, tại sao không thể nói chuyện? Nhưng quả thực là có nghi phạm can hệ rất lớn chạy vào Độ Vân Sơn, chỉ mong đương gia nể mặt cho chúng ta đuổi tiếp.”
Vân Hoan đáp: “Mặt có thể nể, nhưng uy hiếp vô dụng. Ta chỉ hỏi một câu, dựa vào cái gì?”
Gã chẳng muốn giúp Ngưu Hữu Đạo chuyện này, nhưng nào có chuyện chủ nhà lại có thể dễ dàng cho phép người ngoài tùy ý ra vào nhà mình? Nếu đồng ý chuyện này, mặt mũi gã biết ném đi đâu?
Cao Túc Thông khẽ gật đầu: “Vân đương gia nói rất phải. Vân đương gia có biết thân phận kẻ chúng ta truy đuổi không?”
Lòng Vân Hoan hơi động. Xem ra những người này biết thân phận thực sự của vị kia, bèn cười lạnh nói: “Không ngại nói nghe thử một chút.”
“người này đã giết sứ thần nước Yến Tống Long ở Kim Châu, tên Ngưu Hữu Đạo, chính là trọng phạm triều đình nước Yến…”
“…” Vân Hoan hơi há miệng ra. Hiên Viên Đạo… Ngưu Hữu Đạo…
Ngưu Hữu Đạo không nổi danh vì thực lực bản thân mà là vì mình đã làm một việc rất động trời - giết sứ thần một nước. Sau khi giết Tống Long, hắn lập tức nổi tiếng khắp thiên hạ, là truyền kỳ vẫn lưu truyền sôi sùng sục ở bảy nước, đều nổi danh trong cả thế tục lẫn giới tu hành. Trừ phi thông tin bế tắc, bằng không, không mấy ai chưa từng nghe nói đến hắn.
Phút chốc, Vân Hoan kích động muốn chửi ầm lên. Nằm mơ gã cũng không ngờ được Hiên Viên Đạo lại chính là Ngưu Hữu Đạo. Gã nào có ngờ được trọng phạm nước Yến sẽ chạy đên Độ Vân Sơn, xòe tay ra một cái là hai mươi vạn kim tệ. Mình điên rồi, còn lạy trời kết bái với hắn nữa!
Gã thực sự không ngờ được một kẻ mình kết bái bừa lại là gia hỏa có tên tuổi lớn như thế. Tuy thực lực và thế lực của hắn không bằng gã, nhưng danh tiếng của hắn tuyệt đối vang dội hơn gã nhiều lần. Còn muốn ăn lợi sao? Có mà bị ăn mất lợi to hơn thì có!
Sau lưng gã có mấy vị lúc trước đã tận mắt chứng kiến gã cùng Ngưu Hữu Đạo kết bái, ai nấy đều thầm toát mồ hôi. Nếu để người ta biết đương gia Độ Vân Sơn kết bái làm huynh đệ sống chết có nhau với Ngưu Hữu Đạo, không biết triều đình nước Yến có chú ý sang bên này không nữa? Thế lực của giới tu hành mà triều đình một nước có thể sử dụng đến không hề nhỏ.
Vân Hoan ý thức được ý của Cao Túc Thông, không chỉ Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông và Thanh Tú Sơn, người ta còn bị triều đình ép nữa. Có điều, gã cũng không sợ, dù sao nơi này cũng là ở trong cảnh nội nước Triệu. Nhưng gã cũng không muốn chọc phải phiền toái gì.
“Thì ra là vậy. Được rồi, không quan tâm các ngươi nói thật hay giả, ta có thể nể mặt. Nhưng Đô Vân Sơn của chúng ta cũng không dễ tìm như vậy. Ta có thể cho các ngươi lục soát, nhưng nếu không tìm được người các ngươi muốn tìm, các ngươi cũng phải cho ta một câu trả lời!” Vân Hoan lạnh lùng nói.
Liêu Sâm: “Vân đương gia muốn trả lời thế nào?”
“Phạm đến Độ Vân Sơn ta chỉ có người chết thôi, để mạng lại!” Vân Hoan cười lạnh, muốn bức đối phương biết khó mà lui.