Đạo Quân
Chương 171: Tống Cửu Minh Ra Tay (2)
Nghe tin Đồng Mạch triệu kiến, Tống Cửu Minh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Có điều lão cũng không vội vã đến phủ Tư Không, mà là để cho người ta chuẩn bị chỉnh sửa lại dung nhan mình cho gọn gàng ngăn nắp, tóc chải chuốt không lộn xộn chút nào, quần áo phải chỉnh chỉnh tề tề, bấy giờ mới ra ngoài ngồi xe ngựa mà đi.
Trên xe ngựa nhanh chóng ổn định lại tâm tình của mình, chấn chỉnh lại khí sắc của mình.
Sau khi đến phủ Tư Không, tiến vào chính đường, nhìn thấy Đồng Mạch ngồi ngay ngắn ở sau bàn dài lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. Lão không chút hoang mang hành lễ, sau đó không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống, cúi đầu không rên một tiếng.
Đồng Mạch thản nhiên hỏi: "Đều biết rồi?"
"Dạ!" Tống Cửu Minh quỳ chắp tay đáp: "Ti chức không biết dạy con, phụ lòng kỳ vọng cao của Đại Tư Không, cam nguyện tiếp nhận bất kì sự trừng phạt nào!”
Đồng Mạch quan sát nét mặt của lão, thấy cảm xúc lão bình ổn, khí sắc cũng không có gì thay đổi, không khỏi khẽ gật đầu. Đó là điểm mà ông ta thưởng thức nhất trên người Tống Cửu Minh, gặp chuyện lớn không sợ hãi. "Biết thì tốt, vậy ta sẽ không nhiều lời, tự ngươi chủ động xin từ chức đi!"
"Dạ!" Tống Cửu Minh trực tiếp đồng ý, chắp tay vẫn không buông xuống, "Ti chức lập tức dâng tấu xin từ chức Đình úy."
Thấy lão ngay cả mất chức thôi chức vẫn bình tĩnh như vậy, Đồng Mạch càng tỏ ra tán thưởng, thở dài: "Ngươi không đến mức không có chừng mực như vậy, chắc là việc này là do đứa con trai kia của ngươi tự tiện làm chủ, nhưng không có cách nào khác, chuyện lần trước tự tiện chặn giết ở Nam Sơn tự đã chọc giận bệ hạ, chẳng qua cũng may không ai biết, chuyện cũng đã trôi qua rồi. Chuyện lần này chắc ngươi cũng biết, gây chuyện lớn!"
Cộp cộp! Ngón tay liên tục gõ mạnh hai lần lên hồ sơ trên bàn dài.
"Bệ hạ chắc chắn sẽ tức giận, ta lại không tiện đỡ lời cho ngươi. Thay vì bị buộc tội giáng chức, không bằng tự mình thỉnh tội từ chức, chủ động nhường vị trí của mình ra cho một số người nào đó tranh giành trước tiên, ta cũng dễ nói. Chờ tiếng gió qua đi, nhìn xem những người đó ngồi vào vị trí của ngươi có thể làm tốt hơn so với ngươi hay không, nếu làm sai, bắt đầu dùng ngươi lần nữa cũng không muộn."
Tống Cửu Minh đáp: "Dạ! Tất cả đều nghe theo Đại Tư Không dặn dò."
Đồng Mạch cảm thấy vui mừng, lúc này mới hiện thân từ sau bàn dài, xoay người đi đến, đích thân cúi người đưa tay đỡ lão lên: "Có một số việc thân ở vị trí đó rất khó thực hiện, ta có thể hiểu được. Nếu việc tư chưa hết, không bằng nhân lúc rảnh rỗi này tự xử lý việc nhà mình cho thật tốt, xử lý sạch sẽ rồi, chờ đến khi trong lòng không suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác nữa hẵng quay về, Đại Yến vẫn luôn cần loại thần tử có năng lực như ngươi!"
Tống Cửu Minh: "Đại Tư Không khổ tâm một phen, ti chức hiểu rõ!"
Đồng Mạch vỗ vỗ vai lão, "Viết đơn xin từ chức ở ngay chỗ này đi, ta đang muốn tiến cung bẩm tấu với bệ hạ chuyện của Tống Long, tiện đường cùng mang theo."
"Dạ!" Tống Cửu Minh đồng ý.
Chờ đến khi lão quay trở về Tống phủ, thư phòng lộn xộn bừa bãi đầy đất đã được thu dọn sạch sẽ.
Đợi đến khi lão ngồi vào sau bàn dài, Tống Toàn đích thân bưng trà dâng lên, đồng thời thử hỏi một câu: "Phụ thân, Đại Tư Không nói thế nào?"
Tống Cửu Minh lạnh nhạt nói: "Chẳng nói gì cả, ta đã xin từ chức Đình úy!"
"Hả!" Lưu Lộc và Tống Toàn đều giật nảy cả mình.
Nhất là Tống Toàn, tương lai của hắn ta còn phải nhờ cậy vào phụ thân, không có phụ thân làm chỗ dựa, sợ là sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn, thấy hơi sầu lo hỏi: "Có phải phụ thân quá nóng vội rồi không?"
Tống Cửu Minh không để ý tới điều này, ánh mắt ngược lại rơi vào vách tường đối diện, trong thư phòng lão treo một tấm bản đồ toàn bộ thiên hạ, đứng dậy bước ra, đi tới trước bản đồ. Sau khi quan sát một lúc, lão hỏi: "Thi thể của lão Nhị khi nào thì về tới?"
Lưu Lộc đáp: "Việc này sợ là còn hơi rắc rối, Kim Châu bên kia giữ thi thể không trả, nói là phải chờ sau khi tra rõ mọi chuyện rồi hãy nói."
Tống Cửu Minh vòng hai tay, "Tên Ngưu Hữu Đạo kia, Kim Châu bên kia chuẩn bị xử lý thế nào?"
Lưu Lộc: "Cũng nói phải chờ sau khi điều tra rõ mọi chuyện ạ."
Tống Cửu Minh: "Đừng hy vọng Kim Châu sẽ làm gì Ngưu Hữu Đạo, việc này tám chín phần mười có Kim Châu tham dự trong đó, đã không xử lí Ngưu Hữu Đạo, cũng sẽ không giao Ngưu Hữu Đạo cho chúng ta, có lẽ sẽ tự mình thả hắn đi."
Tống Toàn nghi ngờ không chắc hỏi: "Phụ thân, ý của người là, Kim Châu tham dự vào chuyện mưu hại Nhị đệ?"
Tống Cửu Minh: "Ta không nghe mấy lời giải thích lộn xà lộn xộn ấy, ta nắm giữ hình luật nhiều năm không phải người mù, chuyện lớn như thế, thiếu bất kỳ một khâu nào cũng khó có khả năng trùng hợp như vậy, ta không tin có chuyện trùng hợp đến thế. Những đặc sứ có liên quan trực tiếp đến chuyện xảy ra đêm đó có lẽ không có ai là sạch sẽ, chắc là Lão Nhị đã trúng kế của người khác. Dù ta không biết tại sao Kim Châu phải làm như vậy, nhưng ta có thể khẳng định, chỉ sợ chúng ta không thể dễ dàng tìm ra Ngưu Hữu Đạo. Tin tức huyện Thương Lư bên kia thế nào rồi?"
Lưu Lộc: "Vừa tới, Thương Triều Tông đã dán thông báo công khai tuyên bố, nói đã trục xuất Ngưu Hữu Đạo khỏi dưới trướng của mình, Ngưu Hữu Đạo đã không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.”
"Hừ hừ!" Tống Cửu Minh cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào bản đồ hờ hững nói: "Chuyện hợp tình hợp lý, trong khoảng thời gian dài sắp tới chỉ sợ Ngưu Hữu Đạo sẽ không lộ diện ở huyện Thương Lư nữa, chúng ta phải tự dựa vào bản thân mình để tìm ra hắn. Giết cháu của ta, bây giờ lại còn giết con ta, nếu ta không thể giải quyết được kẻ này, trở thành trò cười cho thiên hạ, thì còn mặt mũi gì đặt chân trong triều đình. Cũng tốt, nhân lúc ta rảnh rang, giải quyết cho xong việc này đi.”
Lão đưa tay chỉ vào bản đồ, "Trên tất cả con đường phải đi qua trạm dịch ở khu vực biên giới các nước, cẩn thận lựa chọn cho tốt, lập trạm theo dõi! Tìm người nhận ra Ngưu Hữu Đạo vẽ lại hình ảnh của hắn, truyền cho tất cả các trạm theo dõi, ta không tin hắn vĩnh viễn trốn tránh không ra. Đợi sau khi bố trí xong lưới, lập tức không ngừng phái người tìm Thương Triều Tông đàm phán, để Thương Triều Tông giao người ra. Thương Triều Tông có đồng ý hay không không quan trọng, bảng giá có thể tùy ý thêm vào. Hắn ta chưa chắc đã cho nhưng phải tạo thành thanh thế, bứt dây động rừng, khiến Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ Thương Triều Tông, không dám lẩn trốn ở những nơi Thương Triều Tông biết, buộc hắn xuất hiện, tránh để hắn vẫn luôn trốn tránh không ra ngoài.”
Lưu Lộc nghi ngờ hỏi: "Lão gia, ý ngài muốn nói lập trạm theo dõi ở khắp các nước, không phải là trong biên giới nước Yến ạ?" Ông ta cho là mình nghe lầm.
Tống Cửu Minh: "Các nước khác!"
Lưu Lộc giật mình, vội nói: "Lão gia, chuyện vẽ hình và đàm phán đều dễ xử lý, nhưng chuyện lập trạm theo dõi có phải quy mô hơi lớn quá rồi không, cần dùng rất nhiều nhân lực và tài lực chống đỡ, chỉ sợ…"
Tống Cửu Minh: "Chúng ta không cần dùng nhân lực, vật lực và tài lực gì, chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tìm tình báo báo cho Tư lão Mạc, mượn dùng một số nhân thủ để đó không dùng mà bên đó bố trí ở các nước."
Lưu Lộc và Tống Toàn hai mặt nhìn nhau, phát hiện lão gia tử không ra tay thì thôi, vừa ra tay sẽ bất phàm, đây là trực tiếp vận dụng thực lực của một nước để đối phó Ngưu Hữu Đạo, đối đãi như thế, dù Ngưu Hữu Đạo chết cũng không oan uổng.
Hai người cũng nghe ra ẩn ý khác trong đó, cho dù lão gia tử xuống đài rồi, sức ảnh hưởng vẫn còn đó.
"Ta sẽ tìm lão Mạc bàn bạc ổn thỏa, một khi phát hiện mục tiêu, để gián điệp trực tiếp báo cho nhân thủ đánh thuê gần đó ra tay giải quyết, bằng không đợi đến khi tin tức truyền đến truyền đi, chúng ta mới phái người tới, nước xa không cứu được lửa gần, cho nên khoản phí tổn thuê người này cuối cùng vẫn phải do chúng ta bỏ ra, mặt khác thì không có gì.”
Lưu Lộc mừng rỡ, hắn ta và Ngưu Hữu Đạo cũng coi như có mối thù giết con, lúc này gật đầu nói: "Lão gia yên tâm, ta lập tức cho người lấy bức vẽ của Ngưu Hữu Đạo ra sao chép thành nhiều bản, nhanh chóng truyền cho tất cả các trạm theo dõi."
Có điều lão cũng không vội vã đến phủ Tư Không, mà là để cho người ta chuẩn bị chỉnh sửa lại dung nhan mình cho gọn gàng ngăn nắp, tóc chải chuốt không lộn xộn chút nào, quần áo phải chỉnh chỉnh tề tề, bấy giờ mới ra ngoài ngồi xe ngựa mà đi.
Trên xe ngựa nhanh chóng ổn định lại tâm tình của mình, chấn chỉnh lại khí sắc của mình.
Sau khi đến phủ Tư Không, tiến vào chính đường, nhìn thấy Đồng Mạch ngồi ngay ngắn ở sau bàn dài lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. Lão không chút hoang mang hành lễ, sau đó không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống, cúi đầu không rên một tiếng.
Đồng Mạch thản nhiên hỏi: "Đều biết rồi?"
"Dạ!" Tống Cửu Minh quỳ chắp tay đáp: "Ti chức không biết dạy con, phụ lòng kỳ vọng cao của Đại Tư Không, cam nguyện tiếp nhận bất kì sự trừng phạt nào!”
Đồng Mạch quan sát nét mặt của lão, thấy cảm xúc lão bình ổn, khí sắc cũng không có gì thay đổi, không khỏi khẽ gật đầu. Đó là điểm mà ông ta thưởng thức nhất trên người Tống Cửu Minh, gặp chuyện lớn không sợ hãi. "Biết thì tốt, vậy ta sẽ không nhiều lời, tự ngươi chủ động xin từ chức đi!"
"Dạ!" Tống Cửu Minh trực tiếp đồng ý, chắp tay vẫn không buông xuống, "Ti chức lập tức dâng tấu xin từ chức Đình úy."
Thấy lão ngay cả mất chức thôi chức vẫn bình tĩnh như vậy, Đồng Mạch càng tỏ ra tán thưởng, thở dài: "Ngươi không đến mức không có chừng mực như vậy, chắc là việc này là do đứa con trai kia của ngươi tự tiện làm chủ, nhưng không có cách nào khác, chuyện lần trước tự tiện chặn giết ở Nam Sơn tự đã chọc giận bệ hạ, chẳng qua cũng may không ai biết, chuyện cũng đã trôi qua rồi. Chuyện lần này chắc ngươi cũng biết, gây chuyện lớn!"
Cộp cộp! Ngón tay liên tục gõ mạnh hai lần lên hồ sơ trên bàn dài.
"Bệ hạ chắc chắn sẽ tức giận, ta lại không tiện đỡ lời cho ngươi. Thay vì bị buộc tội giáng chức, không bằng tự mình thỉnh tội từ chức, chủ động nhường vị trí của mình ra cho một số người nào đó tranh giành trước tiên, ta cũng dễ nói. Chờ tiếng gió qua đi, nhìn xem những người đó ngồi vào vị trí của ngươi có thể làm tốt hơn so với ngươi hay không, nếu làm sai, bắt đầu dùng ngươi lần nữa cũng không muộn."
Tống Cửu Minh đáp: "Dạ! Tất cả đều nghe theo Đại Tư Không dặn dò."
Đồng Mạch cảm thấy vui mừng, lúc này mới hiện thân từ sau bàn dài, xoay người đi đến, đích thân cúi người đưa tay đỡ lão lên: "Có một số việc thân ở vị trí đó rất khó thực hiện, ta có thể hiểu được. Nếu việc tư chưa hết, không bằng nhân lúc rảnh rỗi này tự xử lý việc nhà mình cho thật tốt, xử lý sạch sẽ rồi, chờ đến khi trong lòng không suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác nữa hẵng quay về, Đại Yến vẫn luôn cần loại thần tử có năng lực như ngươi!"
Tống Cửu Minh: "Đại Tư Không khổ tâm một phen, ti chức hiểu rõ!"
Đồng Mạch vỗ vỗ vai lão, "Viết đơn xin từ chức ở ngay chỗ này đi, ta đang muốn tiến cung bẩm tấu với bệ hạ chuyện của Tống Long, tiện đường cùng mang theo."
"Dạ!" Tống Cửu Minh đồng ý.
Chờ đến khi lão quay trở về Tống phủ, thư phòng lộn xộn bừa bãi đầy đất đã được thu dọn sạch sẽ.
Đợi đến khi lão ngồi vào sau bàn dài, Tống Toàn đích thân bưng trà dâng lên, đồng thời thử hỏi một câu: "Phụ thân, Đại Tư Không nói thế nào?"
Tống Cửu Minh lạnh nhạt nói: "Chẳng nói gì cả, ta đã xin từ chức Đình úy!"
"Hả!" Lưu Lộc và Tống Toàn đều giật nảy cả mình.
Nhất là Tống Toàn, tương lai của hắn ta còn phải nhờ cậy vào phụ thân, không có phụ thân làm chỗ dựa, sợ là sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn, thấy hơi sầu lo hỏi: "Có phải phụ thân quá nóng vội rồi không?"
Tống Cửu Minh không để ý tới điều này, ánh mắt ngược lại rơi vào vách tường đối diện, trong thư phòng lão treo một tấm bản đồ toàn bộ thiên hạ, đứng dậy bước ra, đi tới trước bản đồ. Sau khi quan sát một lúc, lão hỏi: "Thi thể của lão Nhị khi nào thì về tới?"
Lưu Lộc đáp: "Việc này sợ là còn hơi rắc rối, Kim Châu bên kia giữ thi thể không trả, nói là phải chờ sau khi tra rõ mọi chuyện rồi hãy nói."
Tống Cửu Minh vòng hai tay, "Tên Ngưu Hữu Đạo kia, Kim Châu bên kia chuẩn bị xử lý thế nào?"
Lưu Lộc: "Cũng nói phải chờ sau khi điều tra rõ mọi chuyện ạ."
Tống Cửu Minh: "Đừng hy vọng Kim Châu sẽ làm gì Ngưu Hữu Đạo, việc này tám chín phần mười có Kim Châu tham dự trong đó, đã không xử lí Ngưu Hữu Đạo, cũng sẽ không giao Ngưu Hữu Đạo cho chúng ta, có lẽ sẽ tự mình thả hắn đi."
Tống Toàn nghi ngờ không chắc hỏi: "Phụ thân, ý của người là, Kim Châu tham dự vào chuyện mưu hại Nhị đệ?"
Tống Cửu Minh: "Ta không nghe mấy lời giải thích lộn xà lộn xộn ấy, ta nắm giữ hình luật nhiều năm không phải người mù, chuyện lớn như thế, thiếu bất kỳ một khâu nào cũng khó có khả năng trùng hợp như vậy, ta không tin có chuyện trùng hợp đến thế. Những đặc sứ có liên quan trực tiếp đến chuyện xảy ra đêm đó có lẽ không có ai là sạch sẽ, chắc là Lão Nhị đã trúng kế của người khác. Dù ta không biết tại sao Kim Châu phải làm như vậy, nhưng ta có thể khẳng định, chỉ sợ chúng ta không thể dễ dàng tìm ra Ngưu Hữu Đạo. Tin tức huyện Thương Lư bên kia thế nào rồi?"
Lưu Lộc: "Vừa tới, Thương Triều Tông đã dán thông báo công khai tuyên bố, nói đã trục xuất Ngưu Hữu Đạo khỏi dưới trướng của mình, Ngưu Hữu Đạo đã không còn liên quan gì đến bọn họ nữa.”
"Hừ hừ!" Tống Cửu Minh cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào bản đồ hờ hững nói: "Chuyện hợp tình hợp lý, trong khoảng thời gian dài sắp tới chỉ sợ Ngưu Hữu Đạo sẽ không lộ diện ở huyện Thương Lư nữa, chúng ta phải tự dựa vào bản thân mình để tìm ra hắn. Giết cháu của ta, bây giờ lại còn giết con ta, nếu ta không thể giải quyết được kẻ này, trở thành trò cười cho thiên hạ, thì còn mặt mũi gì đặt chân trong triều đình. Cũng tốt, nhân lúc ta rảnh rang, giải quyết cho xong việc này đi.”
Lão đưa tay chỉ vào bản đồ, "Trên tất cả con đường phải đi qua trạm dịch ở khu vực biên giới các nước, cẩn thận lựa chọn cho tốt, lập trạm theo dõi! Tìm người nhận ra Ngưu Hữu Đạo vẽ lại hình ảnh của hắn, truyền cho tất cả các trạm theo dõi, ta không tin hắn vĩnh viễn trốn tránh không ra. Đợi sau khi bố trí xong lưới, lập tức không ngừng phái người tìm Thương Triều Tông đàm phán, để Thương Triều Tông giao người ra. Thương Triều Tông có đồng ý hay không không quan trọng, bảng giá có thể tùy ý thêm vào. Hắn ta chưa chắc đã cho nhưng phải tạo thành thanh thế, bứt dây động rừng, khiến Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ Thương Triều Tông, không dám lẩn trốn ở những nơi Thương Triều Tông biết, buộc hắn xuất hiện, tránh để hắn vẫn luôn trốn tránh không ra ngoài.”
Lưu Lộc nghi ngờ hỏi: "Lão gia, ý ngài muốn nói lập trạm theo dõi ở khắp các nước, không phải là trong biên giới nước Yến ạ?" Ông ta cho là mình nghe lầm.
Tống Cửu Minh: "Các nước khác!"
Lưu Lộc giật mình, vội nói: "Lão gia, chuyện vẽ hình và đàm phán đều dễ xử lý, nhưng chuyện lập trạm theo dõi có phải quy mô hơi lớn quá rồi không, cần dùng rất nhiều nhân lực và tài lực chống đỡ, chỉ sợ…"
Tống Cửu Minh: "Chúng ta không cần dùng nhân lực, vật lực và tài lực gì, chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tìm tình báo báo cho Tư lão Mạc, mượn dùng một số nhân thủ để đó không dùng mà bên đó bố trí ở các nước."
Lưu Lộc và Tống Toàn hai mặt nhìn nhau, phát hiện lão gia tử không ra tay thì thôi, vừa ra tay sẽ bất phàm, đây là trực tiếp vận dụng thực lực của một nước để đối phó Ngưu Hữu Đạo, đối đãi như thế, dù Ngưu Hữu Đạo chết cũng không oan uổng.
Hai người cũng nghe ra ẩn ý khác trong đó, cho dù lão gia tử xuống đài rồi, sức ảnh hưởng vẫn còn đó.
"Ta sẽ tìm lão Mạc bàn bạc ổn thỏa, một khi phát hiện mục tiêu, để gián điệp trực tiếp báo cho nhân thủ đánh thuê gần đó ra tay giải quyết, bằng không đợi đến khi tin tức truyền đến truyền đi, chúng ta mới phái người tới, nước xa không cứu được lửa gần, cho nên khoản phí tổn thuê người này cuối cùng vẫn phải do chúng ta bỏ ra, mặt khác thì không có gì.”
Lưu Lộc mừng rỡ, hắn ta và Ngưu Hữu Đạo cũng coi như có mối thù giết con, lúc này gật đầu nói: "Lão gia yên tâm, ta lập tức cho người lấy bức vẽ của Ngưu Hữu Đạo ra sao chép thành nhiều bản, nhanh chóng truyền cho tất cả các trạm theo dõi."