Đạo Quân
Chương 153: Chẳng Gan Dạ Tí Nào (2)
Trên thực tế là đúng như vậy. Nếu đổi lại là Viên Cương, tuyệt đối gã sẽ không phạm phải sai lầm thấp cấp như thế.
Thấy đối phương nhanh chóng áp sát, Viên Phương ném cái bánh trong tay đi, cũng mặc kệ tiếng kinh hô của mọi người trên đường, bay lên nóc nhà, lao vọt đi chạy trốn, hy vọng có thể sớm tới phủ Thứ sử.
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ cấp tốc bay lên, lắc mình đuổi theo, chỉ chốc lát sau đã đuổi theo Viên Phương.
Viên Phương nhận ra tu vi của mình kém xa đối phương, nhưng hối hận thì đã chậm.
Bốp một cái, eo đau đáng sợ, Viên Phương trúng một cước ngã xuống con hẻm nhỏ vắng người, lăn lộn thất điên bát đảo. Vừa ổn định lại, gã lại trúng một cước vào ngực, một mũi kiếm lạnh băng dí vào cổ…
Chợt sau lưng có tiếng ngời hô lên, Ngưu Hữu Đạo vội quay người lại, thấy một người từ trên trời giáng xuống, nhập bọn cùng hai người đang đuổi theo mình.
Ngưu Hữu Đạo nhận ra người này là một trong bốn người đã đuổi theo mình và Viên Phương. Nếu hắn ta đoán không sai, chắc người này đã chia ra để đuổi theo Viên Phương.
Thấy người này xuất hiện, Ngưu Hữu Đạo ý thức được không ổn.
Quả nhiên, người kia thì thầm mấy câu với hai người đuổi theo mình ban đầu, cả ba lập tức áp sát.
Ngưu Hữu Đạo mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng rất tự nhiên chuyển hướng rẽ vào một thanh lâu xa hoa bên đường.
“Ai cũng có phần mà!” Một đám cô nương trang điểm lộng lẫy chen chúc tới, Ngưu Hữu Đạo thuận lợi lấy ra một nắm kim tệ lấp lánh quăng ra.
“A!” Một đám cô nương lập tức xông tới cướp loạn lên. Tú bà, quy công cũng tham gia kiếm tiền, hô gọi đến là náo nhiệt.
Ba tu sĩ vừa vào trong thanh lâu, một bóng người nhảy nhoáng một cái qua cửa sổ bên phải cửa thanh lâu.
Ba người vào từ cửa chính, Ngưu Hữu Đạo nhảy ra qua cửa sổ, thuận lợi nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, bước nhanh đi.
Ba người kia vào trong thanh lâu, thấy hiện trường loạn thành một đống, mắt sắc quét quanh. Có người lắc mình lên lầu trên tìm, có người tìm ở lầu dưới, người còn lại nhanh chóng phi thân lên nóc nhà quan sát, phòng ngừa Ngưu Hữu Đạo sẽ đào tẩu từ các hướng khác.
Quay về khách sạn Phúc Lâm, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng tìm Phương Triệt, vừa thấy đã dặn: “Mau đưa ta tới phủ Thứ sử, dẫn ta tới gặp Hải Như Nguyệt!”
“Bây giờ sao?” Phương Triệt ngạc nhiên, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời sắp tối rồi, không thích hợp đi gặp người ta đâu.”
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Ngay lập tức! Mau lên! Nơi này không thể ở lại thêm. Lập tức rời đi!”
Không vội cũng không được, căn cứ vào tình hình trước mắt thì, nếu không có gi bất đắc dĩ, những người này sẽ không dám quang minh chính đại giết người trong thành, khả năng Viên PHương vẫn còn sống rất lớn. Nếu là viên Cương, hắn ta dám cam đoan dù có đánh chết Viên Cương cũng sẽ không khai ra điểm dừng chân ở đây. Nhưng cái tên Viên Phương kia quá khéo đưa đẩy, hăn ta thực sự không dám chắc chắn, không thể hy vọng vào Viên Phương sẽ cứng miệng mà mạo hiểm ở lại đây.
Còn nữa, nếu tìm được hăn ta, Viên Phương sẽ càng nguy hiểm hơn. Nếu không thấy, hy vọng sống của gã sẽ lớn hơn một chút.
Hắn ta nhất định phải mau chóng nghĩ biện pháp cứu Viên Phương ra. Càng ra tay sớm, tỷ lệ Viên Phương vẫn còn sống càng lớn. Để càng lâu, gã càng nguy hiểm. Mặt khác, để lâu, không biết gã sẽ nói ra những gì. Nhất định phải thật nhanh.
Nghe vậy Phương Triệt lập tức biết có vấn đề xảy ra, vội gật đầu: “Được!”
Y lập tức đi gọi hai đồng bạn cùng làm việc, cùng Ngưu Hữu Đạo cấp tốc rút khỏi khách sạn này.
Mấy người tìm thuê một cỗ kiệu, Ngưu Hữu Đạo ngồi vào trong, thẳng tiến đến phủ Thứ sử.
Đêm xuống, mấy người Trần Quy Thạc tìm trong thanh lâu một lúc lâu vẫn không thu hoạch được gì đành quay về quán Lưu Phương.
Quán Lưu Phương là hội quán phủ Thứ sử Kim Châu đã chuẩn bị chuyên môn để chiêu đãi khách mời, bên trong có không ít đình viện lớn lớn nhỏ nhỏ. Lần này, người đến chúc họ Hải Như Nguyệt không ít. Tống Long chỉ là một trong số đó mà thôi.
“Chạy?” Tống Long chắp tay đứng trong nội đường quay phắt người lại, nhìn chằm chằm tu sĩ Kim Đan kỳ tên Tạ Xuân dẫn đầu bốn người truy đuổi kia. “Ngưu Hữu Đạo kia có phải chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ không đấy? Máy người các ngươi lại có thể để cho hắn ta chạy thoát ngay dưới mí mắt mình? Bệ hạ phái các ngươi tới hộ vệ cho ta, ta rất lo lắng đó!”
Chỉ thiếu nước mắng thẳng vào mặt, chỉ có một tu sĩ Luyện Khí cũng không bắt được sao? Ta còn mong các ngươi bảo vệ ta nữa?
Tạ Xuân lúng túng. Gã cũng bực bội. Rõ ràng tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo chạy vào trong thanh lâu kia, rõ ràng mấy người gã đã nhanh chóng khống chế thanh lâu đó ngay lập tức. Nhưng Ngưu Hữu Đạo cứ như thể bốc hơi vậy, chẳng còn tăm tích. Không chỉ biến mất ngay trước mắt bọn họ, mà người trong thanh lâu cũng không ai biết hăn ta đi đâu. Thực sự rất quái đản.
“Ngưu Hữu Đạo kia thực sự rất gian xảo, ném kim tệ…”
Tạ Xuân mới mở miệng biện giải, Tống Long đã ngắt lời: “Không cần giải thích.”
Ý là, giải thích có ý nghĩa sao?
Một tu sĩ Kim Đan kỳ khác tên Hoàng Húc Thăng lên tiếng: “Tống đại nhân, hiện giờ nói cái gì cũng không có ý nghĩa gì. Đồng bọn của Ngưu Hữu Đạo còn đang ở đây, mau nhanh chóng thẩn vấn ép hỏi tung tích của Ngưu Hữu Đạo mới quan trọng.”
Viên Phương ngay lập tức bị kéo tới. Hoàng Húc Thăng rút kiếm chỉ thẳng vào mắt gã: “Ngưu Hữu Đạo ở đâu? Dám nói dối nửa lời, ta sẽ móc một con mắt của ngươi ra!”
Viên Phương run sợ, con ngươi xoay tròn. Gã lập tức hiểu, Đạo gia đã chạy được, nếu không, người ta sẽ không hỏi gã như thế.
Gã thầm gào thét trong lòng, nhìn Đạo gia người ta đi, rồi tự nhìn lại mình xem. Chênh lệch cỡ nào!
Gã cũng không cậy mạnh, ra vẻ kinh hoảng sợ sệt run cầm cập đáp: “Khách sạn Phúc Lâm! Khách sạn Phúc Lâm ở đường Đồng Phúc…” Gã nói ra hết luôn đồng bọn đang ở phòng nào.
Người như Đạo gia, gã dám cam đoan, nhất định lúc này không còn ở khách sạn Phúc Lâm nữa, vì vậy, cần gì phải mạnh miệng để rồi phải chịu nỗi khổ da thịt chứ.
Thậm chí gã cũng đoán được nhất định Đạo gia sẽ nghĩ cách cứu mình, vì vậy vẫn phải tiết lộ một vài bí mật.
Gã cũng hiểu rất rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói. Yếu thế chính là điểm mạnh của gã. Hiện giờ, gã giả bộ yếu thế để đối phương tin tưởng mình rất sợ chết, khi ấy đối phương mới tin mình. Nhưng gã cũng cực kỳ thấp thỏm không biết Ngưu Hữu Đạo có thể có biện pháp gì có thể cứu mình từ trong tay những kẻ này? Gã không dám chắc chắn mình có thể lừa gạt được quá lâu.
Hoàng Húc Thăng lập tức quay sang nói với Tạ Xuân: “Sư đệ, ngươi dẫn người đi một chuyến đi, lần này không được phạm phải sai lầm nữa!”
Tạ Xuân không nói gì, nhìn Viên Phương một chút. Dù lão già này có nói đúng sự thật, nhưng chẳng có tí gan dạ nào, dọa một tí đã phn ra hết. Thân là đồng bọn, làm sao Ngưu Hữu Đạo không biết lão già này nhu nhược cỡ nào. Hắn ta còn ở lại khách sạn đó mới lạ.
Nhưng hết cách rồi, thấy sư huynh trừng mắt với mình gã liền hiểu ý, có một số việc, vẫn phải giả vờ giả vịt trước mặt Tống Long một chút.
Thấy đối phương nhanh chóng áp sát, Viên Phương ném cái bánh trong tay đi, cũng mặc kệ tiếng kinh hô của mọi người trên đường, bay lên nóc nhà, lao vọt đi chạy trốn, hy vọng có thể sớm tới phủ Thứ sử.
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ cấp tốc bay lên, lắc mình đuổi theo, chỉ chốc lát sau đã đuổi theo Viên Phương.
Viên Phương nhận ra tu vi của mình kém xa đối phương, nhưng hối hận thì đã chậm.
Bốp một cái, eo đau đáng sợ, Viên Phương trúng một cước ngã xuống con hẻm nhỏ vắng người, lăn lộn thất điên bát đảo. Vừa ổn định lại, gã lại trúng một cước vào ngực, một mũi kiếm lạnh băng dí vào cổ…
Chợt sau lưng có tiếng ngời hô lên, Ngưu Hữu Đạo vội quay người lại, thấy một người từ trên trời giáng xuống, nhập bọn cùng hai người đang đuổi theo mình.
Ngưu Hữu Đạo nhận ra người này là một trong bốn người đã đuổi theo mình và Viên Phương. Nếu hắn ta đoán không sai, chắc người này đã chia ra để đuổi theo Viên Phương.
Thấy người này xuất hiện, Ngưu Hữu Đạo ý thức được không ổn.
Quả nhiên, người kia thì thầm mấy câu với hai người đuổi theo mình ban đầu, cả ba lập tức áp sát.
Ngưu Hữu Đạo mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng rất tự nhiên chuyển hướng rẽ vào một thanh lâu xa hoa bên đường.
“Ai cũng có phần mà!” Một đám cô nương trang điểm lộng lẫy chen chúc tới, Ngưu Hữu Đạo thuận lợi lấy ra một nắm kim tệ lấp lánh quăng ra.
“A!” Một đám cô nương lập tức xông tới cướp loạn lên. Tú bà, quy công cũng tham gia kiếm tiền, hô gọi đến là náo nhiệt.
Ba tu sĩ vừa vào trong thanh lâu, một bóng người nhảy nhoáng một cái qua cửa sổ bên phải cửa thanh lâu.
Ba người vào từ cửa chính, Ngưu Hữu Đạo nhảy ra qua cửa sổ, thuận lợi nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, bước nhanh đi.
Ba người kia vào trong thanh lâu, thấy hiện trường loạn thành một đống, mắt sắc quét quanh. Có người lắc mình lên lầu trên tìm, có người tìm ở lầu dưới, người còn lại nhanh chóng phi thân lên nóc nhà quan sát, phòng ngừa Ngưu Hữu Đạo sẽ đào tẩu từ các hướng khác.
Quay về khách sạn Phúc Lâm, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng tìm Phương Triệt, vừa thấy đã dặn: “Mau đưa ta tới phủ Thứ sử, dẫn ta tới gặp Hải Như Nguyệt!”
“Bây giờ sao?” Phương Triệt ngạc nhiên, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời sắp tối rồi, không thích hợp đi gặp người ta đâu.”
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Ngay lập tức! Mau lên! Nơi này không thể ở lại thêm. Lập tức rời đi!”
Không vội cũng không được, căn cứ vào tình hình trước mắt thì, nếu không có gi bất đắc dĩ, những người này sẽ không dám quang minh chính đại giết người trong thành, khả năng Viên PHương vẫn còn sống rất lớn. Nếu là viên Cương, hắn ta dám cam đoan dù có đánh chết Viên Cương cũng sẽ không khai ra điểm dừng chân ở đây. Nhưng cái tên Viên Phương kia quá khéo đưa đẩy, hăn ta thực sự không dám chắc chắn, không thể hy vọng vào Viên Phương sẽ cứng miệng mà mạo hiểm ở lại đây.
Còn nữa, nếu tìm được hăn ta, Viên Phương sẽ càng nguy hiểm hơn. Nếu không thấy, hy vọng sống của gã sẽ lớn hơn một chút.
Hắn ta nhất định phải mau chóng nghĩ biện pháp cứu Viên Phương ra. Càng ra tay sớm, tỷ lệ Viên Phương vẫn còn sống càng lớn. Để càng lâu, gã càng nguy hiểm. Mặt khác, để lâu, không biết gã sẽ nói ra những gì. Nhất định phải thật nhanh.
Nghe vậy Phương Triệt lập tức biết có vấn đề xảy ra, vội gật đầu: “Được!”
Y lập tức đi gọi hai đồng bạn cùng làm việc, cùng Ngưu Hữu Đạo cấp tốc rút khỏi khách sạn này.
Mấy người tìm thuê một cỗ kiệu, Ngưu Hữu Đạo ngồi vào trong, thẳng tiến đến phủ Thứ sử.
Đêm xuống, mấy người Trần Quy Thạc tìm trong thanh lâu một lúc lâu vẫn không thu hoạch được gì đành quay về quán Lưu Phương.
Quán Lưu Phương là hội quán phủ Thứ sử Kim Châu đã chuẩn bị chuyên môn để chiêu đãi khách mời, bên trong có không ít đình viện lớn lớn nhỏ nhỏ. Lần này, người đến chúc họ Hải Như Nguyệt không ít. Tống Long chỉ là một trong số đó mà thôi.
“Chạy?” Tống Long chắp tay đứng trong nội đường quay phắt người lại, nhìn chằm chằm tu sĩ Kim Đan kỳ tên Tạ Xuân dẫn đầu bốn người truy đuổi kia. “Ngưu Hữu Đạo kia có phải chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ không đấy? Máy người các ngươi lại có thể để cho hắn ta chạy thoát ngay dưới mí mắt mình? Bệ hạ phái các ngươi tới hộ vệ cho ta, ta rất lo lắng đó!”
Chỉ thiếu nước mắng thẳng vào mặt, chỉ có một tu sĩ Luyện Khí cũng không bắt được sao? Ta còn mong các ngươi bảo vệ ta nữa?
Tạ Xuân lúng túng. Gã cũng bực bội. Rõ ràng tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo chạy vào trong thanh lâu kia, rõ ràng mấy người gã đã nhanh chóng khống chế thanh lâu đó ngay lập tức. Nhưng Ngưu Hữu Đạo cứ như thể bốc hơi vậy, chẳng còn tăm tích. Không chỉ biến mất ngay trước mắt bọn họ, mà người trong thanh lâu cũng không ai biết hăn ta đi đâu. Thực sự rất quái đản.
“Ngưu Hữu Đạo kia thực sự rất gian xảo, ném kim tệ…”
Tạ Xuân mới mở miệng biện giải, Tống Long đã ngắt lời: “Không cần giải thích.”
Ý là, giải thích có ý nghĩa sao?
Một tu sĩ Kim Đan kỳ khác tên Hoàng Húc Thăng lên tiếng: “Tống đại nhân, hiện giờ nói cái gì cũng không có ý nghĩa gì. Đồng bọn của Ngưu Hữu Đạo còn đang ở đây, mau nhanh chóng thẩn vấn ép hỏi tung tích của Ngưu Hữu Đạo mới quan trọng.”
Viên Phương ngay lập tức bị kéo tới. Hoàng Húc Thăng rút kiếm chỉ thẳng vào mắt gã: “Ngưu Hữu Đạo ở đâu? Dám nói dối nửa lời, ta sẽ móc một con mắt của ngươi ra!”
Viên Phương run sợ, con ngươi xoay tròn. Gã lập tức hiểu, Đạo gia đã chạy được, nếu không, người ta sẽ không hỏi gã như thế.
Gã thầm gào thét trong lòng, nhìn Đạo gia người ta đi, rồi tự nhìn lại mình xem. Chênh lệch cỡ nào!
Gã cũng không cậy mạnh, ra vẻ kinh hoảng sợ sệt run cầm cập đáp: “Khách sạn Phúc Lâm! Khách sạn Phúc Lâm ở đường Đồng Phúc…” Gã nói ra hết luôn đồng bọn đang ở phòng nào.
Người như Đạo gia, gã dám cam đoan, nhất định lúc này không còn ở khách sạn Phúc Lâm nữa, vì vậy, cần gì phải mạnh miệng để rồi phải chịu nỗi khổ da thịt chứ.
Thậm chí gã cũng đoán được nhất định Đạo gia sẽ nghĩ cách cứu mình, vì vậy vẫn phải tiết lộ một vài bí mật.
Gã cũng hiểu rất rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói. Yếu thế chính là điểm mạnh của gã. Hiện giờ, gã giả bộ yếu thế để đối phương tin tưởng mình rất sợ chết, khi ấy đối phương mới tin mình. Nhưng gã cũng cực kỳ thấp thỏm không biết Ngưu Hữu Đạo có thể có biện pháp gì có thể cứu mình từ trong tay những kẻ này? Gã không dám chắc chắn mình có thể lừa gạt được quá lâu.
Hoàng Húc Thăng lập tức quay sang nói với Tạ Xuân: “Sư đệ, ngươi dẫn người đi một chuyến đi, lần này không được phạm phải sai lầm nữa!”
Tạ Xuân không nói gì, nhìn Viên Phương một chút. Dù lão già này có nói đúng sự thật, nhưng chẳng có tí gan dạ nào, dọa một tí đã phn ra hết. Thân là đồng bọn, làm sao Ngưu Hữu Đạo không biết lão già này nhu nhược cỡ nào. Hắn ta còn ở lại khách sạn đó mới lạ.
Nhưng hết cách rồi, thấy sư huynh trừng mắt với mình gã liền hiểu ý, có một số việc, vẫn phải giả vờ giả vịt trước mặt Tống Long một chút.