Đạo Quân
Chương 134: Rất Dài Rất Dài
Quay người dò xét xung quanh, ngẩng đầu lên nhìn quanh, tiện tay hái một mớ rêu xanh trên vách giếng, dùng sức ném ra khỏi giếng.
Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy rêu xanh ném ra liền gật đầu ra hiệu Viên Phương, Viên Phương bước nhanh đi, đánh giá xung quanh rồi nhanh chóng nhảy vào trong giếng.
“Quận chúa, cô leo xuống không tiện, ta đưa cô xuống.” Ngưu Hữu Đạo quay đầu nói với Thương Thục Thanh.
Thương Thục Thanh khẽ gật đầu, “Ừm”.
Thương Triều Tông lập tức chắp tay nói với Ngưu Hữu Đạo” “Đạo gia, mong bảo vệ tốt cho Thanh nhi.”
Yên tâm, chỉ cần ta còn sẽ không để quận chúa xảy ra chuyện.” Ngưu Hữu Đạo hứa hẹn, ngụ ý, cho dù có chuyện gì, trừ phi ta ngã xuống trước.
Lam Như Đình cũng chắp tay nói: “Quận chúa, Đạo gia, bảo trọng!”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu ra hiệu với Thương Thục Thanh, cùng đi về phía hậu viện.
Sau khi đi đến quan sát bên giếng, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nhấc chưởng lên, nắm rêu bị Viên Cương ném trên mặt đất bị cầm lên, hắn tiện tay ném trở ngược vào trong giếng. Một cánh tay của hắn duỗi ra trực tiếp ôm lấy vòng eo mềm mại của Thương Triều Tông nhảy lên, rơi xuống giếng.
Thương Triều Tông đứng ở cửa hậu đường nhìn thấy màn này không kìm được nghiến răng. Tuy khi có việc còn chấp nhất nam nữ thụ thụ bất thân gì đó thì có chút cổ hủ quá mức, nhưng ngay trước mặt mình trơ mắt nhìn muội tử của mình bị nam nhân khác ôm như vậy thực sự cũng hơi khó chịu. Thanh nhi vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ đấy!
Thương Triều Tông không kìm được hỏi: “Thanh nhi sáng sớm nào cũng chạy đến chỗ đó, không phải là thích hắn đấy chứ?”
Lam Như Đình ngạc nhiên: “Quận chúa là người có chừng mực, có gì vương gia lại nói vậy, lẽ nào đã nhìn thấy manh mối gì?”
Thương Triều Tông phát hiện mình hơi lỡ lời, loại chuyện này sao có thể nói lung tung, sẽ hại đến sự trong sạch của muội muội, xấu hổ khoát tay: “Không có, là ta nghĩ nhiều rồi!”
Bản thân Thương Thục Thanh cũng bị cái ôm đột ngột này của Ngưu Hữu Đạo làm cho giật nảy mình, cơ thể căng cứng.
Vừa vào trong giếng, Ngưu Hữu Đạo lập tức thi pháp, khí cơ phóng ra ngoài mượn lực nổi của không khí, đưa theo Thương Thục Thanh từ không trung chậm rãi đáp xuống.
Dính sát một nam nhân ở khoảng cách gần như vậy còn bị nam nhân đó ôm, cảm nhận được khuỷu tay cường tráng của nam nhân, còn cả khí tức của giống đực kia, suy nghĩ của Thương Thục Thanh hơi lộn xộn, tim đập rộn lên.
Ngưu Hữu Đạo dường như cảm nhận được nhịp tim của nàng hơi tăng tốc, nhẹ giọng an ủi một câu: “Đừng sợ, không sao đâu.” Cái giếng chứa nước này không cạn, hắn cứ tưởng cách nhảy xuống trực tiếp này đã dọa đối phương.
Bay đến chỗ lối vào, một tay đánh lên tường cửa, tiện tay đẩy Thương Thục Thanh vào trước còn mình lách người vào sau.
Hai người vừa tiến vào Viên Cương đã cho cửa trở về vị trí cũ.
Thương Thục Thanh chậm rãi hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc, chỉ chỉ tảng đá trong máng đá bên cạnh, nói: “Phải đưa nó về vị trí cũ, nếu không cửa vào rất dễ bị phát hiện.” Nàng muốn tự mình động thủ nhưng biết sức nặng của tảng đá kia nàng không thể tùy tiện đẩy được.
Viên Cương trở tay về, nắm chặt một đầu của tảng đá kéo một phát. Tảng đá hơn hai trăm cân kịch một tiếng quay trở về, nằm lại trong khe, không cần phải lo lắng bị dịch vị trí.
Viên Cương thu tay lại nhìn Ngưu Hữu Đạo tìm kiếm gì đó xung quanh, nhắc: “Đã tìm rồi, ở đây chỉ có một bó đuốc.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng người nhường đường, phẩy tay ra hiệu gã đi trước mở đường, quay đầu lại hỏi Thương Thục Thanh: “Sao chỉ có một bó đuốc?”
“Ở một vị trí dọc đường có cất giữ một lượng đuốc lớn, đủ cho hơn nghìn người sử dụng.” Thương Thục Thanh đáp, lại tò mò hỏi: “Đạo gia, trên người người không có “tiểu nguyệt” sao?”
Ngưu Hữu Đạo haha nói: “Hồ điệp phát sáng đó chỉ nhận một chủ, ta vẫn chưa có cơ hội nuôi nó, hôm nào đó chắc chắn phải nuôi một con.”
Hắn không có, Viên Phương chưa từng tiếp xúc cũng không có, cả nhóm chỉ có thể tạm thời đi lên trước nhờ vào bó đuốc trong tay Viên Cương.
Ánh lửa như dao ảnh trong địa đạo, con đường bằng bậc thang đá dưới chân uốn lượn không quy tắc, xem chừng phải đi xuống sâu mấy trăm thước nữa, cuối cùng loáng thoáng nghe tiếng nước chảy ào ào truyền tới, Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi: “Sông ngầm?”
Thương Thục Thanh đáp: “Đúng vậy, là một mạch nước ngầm rất dài.”
Đi đến cuối bậc thang thì thấy dòng nước, dòng nước chảy xiết trong bóng tối, bó đuốc trong tay Viên Cương vừa chiếu, một không gian ngầm không nhỏ, dòng nước mang theo hơi lạnh từ trên chảy xuống, mượn ánh sáng của bó đuốc không thể nhìn thấy được bờ bên kia.
“Đuốc!” Viên Phương chỉ một bên kêu lên.
Mấy người ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy bên cạnh có một huyệt động chất những bó đuốc ngay ngắn.
Mấy người đi đến cầm một bóc đuốc, khoảng cách có thể nhìn thấy lập tức rộng lên rất nhiều.
“Đi bên nào?” Viên Cương hỏi một tiếng.
Thương Thục Thanh: “Thượng du.”
Mấy người liền dọc theo bờ sông đi lên thượng du, thềm đá uốn lượng nhiều như vậy, giờ ngay cả Ngưu Hữu Đạo cũng không biết rõ đông tây nam bắc, không biết đi theo hướng nào. Con đường này rõ ràng là hình thành từ thiên nhiên, gồ ghề nhấp nhô, không được dễ đi như thông đạo được nhân công tu sửa trước đó.
“Quận chúa, đưa đồ cho ta.” Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ đống đồ Thương Thục Thanh đang đeo trên người, đường vốn đã không dễ đi, nữ nhân này còn vác một tay nãi nặng trĩu sẽ không tiện.
Thương Thục Thanh từ chối nói: “Không cần, ta có thể vác được.”
Ngưu Hữu Đạo trực tiếp lấy tay nải từ trên vai nàng xuống, đưa cho Viên Phương phía sau: “Lão Hùng, vác. Ngươi sống trong rừng núi đã quên, đi trước dẫn đường. Hầu Tử ra sau bọc hậu.”
“Ừm.” Viên Phương gật đầu, tròng tay nãi kia vào cổ lại kéo một cái khác chếch xuống dưới vai, giơ bó đuốc ngoan ngoãn chạy trước mặt, nghe lời vô cùng.
Thương Thục Thanh im lặng, còn tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo muốn thể hiện bản lĩnh vác giúp nàng, không ngờ lại để người khác vác.
Không chỉ như vậy, Ngưu Hữu Đạo tháo tay nãi trên người mình, tiện tay ném cho Viên Cương.
Viên Cương không cần nói gì, trực tiếp nhận tay nãi đeo lên người mình.
Ngưu Hữu Đạo đi theo sau lưng Viên Phương, để Thương Thục Thanh đi sau lưng mình, cuối cùng là Viên Cương. Mấy người cứ vậy đi trên con đường nhấp nhô.
Đi được một đoạn, Ngưu Hữu Đạo hỏi một tiếng: “Quận chúa, cô từng tới đây rồi sao?”
Thương Thục Thanh: “Không, tới lần đầu.”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước quay người, cau mày nói: “Cô chưa từng tới mà chạy tới dẫn đường cho chúng ta.”
Thương Thục Thanh giải thích nói: “Dọc theo con đường này có không ít chỗ ngã ba, ta biết phân rõ ám ký, có thể tránh đi uổng công.”
“Không ít chỗ ngã ba?” Ngưu Hữu Đạo hồ nghi” “Phải đi dưới đất thế này bao lâu?”
Thương Thục Thanh: “Dưới tình huống bình thường, phải đi vài ngày, con sông ngầm này thật sự rất dài.”
Vài ngày? Phải đi dưới đất vài ngày? Mấy người khó có thể tin, cùng nhìn về phía nàng, cuối cùng đã hiểu vì sao phải mang nhiều lương khô như vậy, đúng là có chỗ dùng tới.
Ngưu Hữu Đạo hơi đoán chừng, bí cảnh kia tám chín phần mười không ở cảnh nội huyện Thương Lư, chỉ là cửa vào mà thôi, hắn không khỏi cười haha một tiếng: “Ninh vương đúng là biết tìm, khoảng cách xa như vậy cũng kết nối lại được.”
Thương Thục Thanh: “Cũng không phải là cố ý tìm tới, mà là trước kia phụ vương chinh chiến ở vùng này, tướng sĩ bên dưới tẩu tán vô tình phát hiện ra con sông ngầm này, sau khi đi mới phát hiện đến một nơi khác, về sau phụ vương mới tổ chức nhân thủ tới xác định lộ tuyến này.”
Ngưu Hữu Đạo a một tiếng, nhớ ra một chuyện. Ban đầu lúc họ bàn bạc ở Nam Sơn tự đã hoài nghi Thương Triều Tông có con đường tắt ra biển, hắn không khỏi quay đầu nhìn thượng hạ du một cái, không biết con đường tắt bí mật thông ra biển kia có liên quan gì đến thông đạo dưới đất này không, hướng đi cuối cùng của dòng nước này có phải thướng ra biển cả không, hắn đưa mắt nhìn kỹ xung quanh, ghi nhớ trong lòng.
Tiếp tục tiến lên, con đường phía trước thay đổi, phần lớn đều là mặt đất dạng gập ghềnh thiên nhiên, đúng là nơi thực sự nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ hở là dễ để lại vết tích thông hành, có chỗ cần cúi người mới đi qua được, có chỗ cần phải trèo lên, có chỗ căn bản không thể nào đặt chân được, phải dùng xích sắt đóng trên tường mới có thể qua được. đương nhiên, hai tình huống sau với người như Ngưu Hữu Đạo chẳng cần nhắc tới, không phải chịu phí sức gì, chỗ đi lên hoặc đi qua dây xích sắt Ngưu Hữu Đạo dắt Thương Thục Thanh bay qua là được.
Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy rêu xanh ném ra liền gật đầu ra hiệu Viên Phương, Viên Phương bước nhanh đi, đánh giá xung quanh rồi nhanh chóng nhảy vào trong giếng.
“Quận chúa, cô leo xuống không tiện, ta đưa cô xuống.” Ngưu Hữu Đạo quay đầu nói với Thương Thục Thanh.
Thương Thục Thanh khẽ gật đầu, “Ừm”.
Thương Triều Tông lập tức chắp tay nói với Ngưu Hữu Đạo” “Đạo gia, mong bảo vệ tốt cho Thanh nhi.”
Yên tâm, chỉ cần ta còn sẽ không để quận chúa xảy ra chuyện.” Ngưu Hữu Đạo hứa hẹn, ngụ ý, cho dù có chuyện gì, trừ phi ta ngã xuống trước.
Lam Như Đình cũng chắp tay nói: “Quận chúa, Đạo gia, bảo trọng!”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu ra hiệu với Thương Thục Thanh, cùng đi về phía hậu viện.
Sau khi đi đến quan sát bên giếng, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nhấc chưởng lên, nắm rêu bị Viên Cương ném trên mặt đất bị cầm lên, hắn tiện tay ném trở ngược vào trong giếng. Một cánh tay của hắn duỗi ra trực tiếp ôm lấy vòng eo mềm mại của Thương Triều Tông nhảy lên, rơi xuống giếng.
Thương Triều Tông đứng ở cửa hậu đường nhìn thấy màn này không kìm được nghiến răng. Tuy khi có việc còn chấp nhất nam nữ thụ thụ bất thân gì đó thì có chút cổ hủ quá mức, nhưng ngay trước mặt mình trơ mắt nhìn muội tử của mình bị nam nhân khác ôm như vậy thực sự cũng hơi khó chịu. Thanh nhi vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ đấy!
Thương Triều Tông không kìm được hỏi: “Thanh nhi sáng sớm nào cũng chạy đến chỗ đó, không phải là thích hắn đấy chứ?”
Lam Như Đình ngạc nhiên: “Quận chúa là người có chừng mực, có gì vương gia lại nói vậy, lẽ nào đã nhìn thấy manh mối gì?”
Thương Triều Tông phát hiện mình hơi lỡ lời, loại chuyện này sao có thể nói lung tung, sẽ hại đến sự trong sạch của muội muội, xấu hổ khoát tay: “Không có, là ta nghĩ nhiều rồi!”
Bản thân Thương Thục Thanh cũng bị cái ôm đột ngột này của Ngưu Hữu Đạo làm cho giật nảy mình, cơ thể căng cứng.
Vừa vào trong giếng, Ngưu Hữu Đạo lập tức thi pháp, khí cơ phóng ra ngoài mượn lực nổi của không khí, đưa theo Thương Thục Thanh từ không trung chậm rãi đáp xuống.
Dính sát một nam nhân ở khoảng cách gần như vậy còn bị nam nhân đó ôm, cảm nhận được khuỷu tay cường tráng của nam nhân, còn cả khí tức của giống đực kia, suy nghĩ của Thương Thục Thanh hơi lộn xộn, tim đập rộn lên.
Ngưu Hữu Đạo dường như cảm nhận được nhịp tim của nàng hơi tăng tốc, nhẹ giọng an ủi một câu: “Đừng sợ, không sao đâu.” Cái giếng chứa nước này không cạn, hắn cứ tưởng cách nhảy xuống trực tiếp này đã dọa đối phương.
Bay đến chỗ lối vào, một tay đánh lên tường cửa, tiện tay đẩy Thương Thục Thanh vào trước còn mình lách người vào sau.
Hai người vừa tiến vào Viên Cương đã cho cửa trở về vị trí cũ.
Thương Thục Thanh chậm rãi hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc, chỉ chỉ tảng đá trong máng đá bên cạnh, nói: “Phải đưa nó về vị trí cũ, nếu không cửa vào rất dễ bị phát hiện.” Nàng muốn tự mình động thủ nhưng biết sức nặng của tảng đá kia nàng không thể tùy tiện đẩy được.
Viên Cương trở tay về, nắm chặt một đầu của tảng đá kéo một phát. Tảng đá hơn hai trăm cân kịch một tiếng quay trở về, nằm lại trong khe, không cần phải lo lắng bị dịch vị trí.
Viên Cương thu tay lại nhìn Ngưu Hữu Đạo tìm kiếm gì đó xung quanh, nhắc: “Đã tìm rồi, ở đây chỉ có một bó đuốc.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng người nhường đường, phẩy tay ra hiệu gã đi trước mở đường, quay đầu lại hỏi Thương Thục Thanh: “Sao chỉ có một bó đuốc?”
“Ở một vị trí dọc đường có cất giữ một lượng đuốc lớn, đủ cho hơn nghìn người sử dụng.” Thương Thục Thanh đáp, lại tò mò hỏi: “Đạo gia, trên người người không có “tiểu nguyệt” sao?”
Ngưu Hữu Đạo haha nói: “Hồ điệp phát sáng đó chỉ nhận một chủ, ta vẫn chưa có cơ hội nuôi nó, hôm nào đó chắc chắn phải nuôi một con.”
Hắn không có, Viên Phương chưa từng tiếp xúc cũng không có, cả nhóm chỉ có thể tạm thời đi lên trước nhờ vào bó đuốc trong tay Viên Cương.
Ánh lửa như dao ảnh trong địa đạo, con đường bằng bậc thang đá dưới chân uốn lượn không quy tắc, xem chừng phải đi xuống sâu mấy trăm thước nữa, cuối cùng loáng thoáng nghe tiếng nước chảy ào ào truyền tới, Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi: “Sông ngầm?”
Thương Thục Thanh đáp: “Đúng vậy, là một mạch nước ngầm rất dài.”
Đi đến cuối bậc thang thì thấy dòng nước, dòng nước chảy xiết trong bóng tối, bó đuốc trong tay Viên Cương vừa chiếu, một không gian ngầm không nhỏ, dòng nước mang theo hơi lạnh từ trên chảy xuống, mượn ánh sáng của bó đuốc không thể nhìn thấy được bờ bên kia.
“Đuốc!” Viên Phương chỉ một bên kêu lên.
Mấy người ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy bên cạnh có một huyệt động chất những bó đuốc ngay ngắn.
Mấy người đi đến cầm một bóc đuốc, khoảng cách có thể nhìn thấy lập tức rộng lên rất nhiều.
“Đi bên nào?” Viên Cương hỏi một tiếng.
Thương Thục Thanh: “Thượng du.”
Mấy người liền dọc theo bờ sông đi lên thượng du, thềm đá uốn lượng nhiều như vậy, giờ ngay cả Ngưu Hữu Đạo cũng không biết rõ đông tây nam bắc, không biết đi theo hướng nào. Con đường này rõ ràng là hình thành từ thiên nhiên, gồ ghề nhấp nhô, không được dễ đi như thông đạo được nhân công tu sửa trước đó.
“Quận chúa, đưa đồ cho ta.” Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ đống đồ Thương Thục Thanh đang đeo trên người, đường vốn đã không dễ đi, nữ nhân này còn vác một tay nãi nặng trĩu sẽ không tiện.
Thương Thục Thanh từ chối nói: “Không cần, ta có thể vác được.”
Ngưu Hữu Đạo trực tiếp lấy tay nải từ trên vai nàng xuống, đưa cho Viên Phương phía sau: “Lão Hùng, vác. Ngươi sống trong rừng núi đã quên, đi trước dẫn đường. Hầu Tử ra sau bọc hậu.”
“Ừm.” Viên Phương gật đầu, tròng tay nãi kia vào cổ lại kéo một cái khác chếch xuống dưới vai, giơ bó đuốc ngoan ngoãn chạy trước mặt, nghe lời vô cùng.
Thương Thục Thanh im lặng, còn tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo muốn thể hiện bản lĩnh vác giúp nàng, không ngờ lại để người khác vác.
Không chỉ như vậy, Ngưu Hữu Đạo tháo tay nãi trên người mình, tiện tay ném cho Viên Cương.
Viên Cương không cần nói gì, trực tiếp nhận tay nãi đeo lên người mình.
Ngưu Hữu Đạo đi theo sau lưng Viên Phương, để Thương Thục Thanh đi sau lưng mình, cuối cùng là Viên Cương. Mấy người cứ vậy đi trên con đường nhấp nhô.
Đi được một đoạn, Ngưu Hữu Đạo hỏi một tiếng: “Quận chúa, cô từng tới đây rồi sao?”
Thương Thục Thanh: “Không, tới lần đầu.”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước quay người, cau mày nói: “Cô chưa từng tới mà chạy tới dẫn đường cho chúng ta.”
Thương Thục Thanh giải thích nói: “Dọc theo con đường này có không ít chỗ ngã ba, ta biết phân rõ ám ký, có thể tránh đi uổng công.”
“Không ít chỗ ngã ba?” Ngưu Hữu Đạo hồ nghi” “Phải đi dưới đất thế này bao lâu?”
Thương Thục Thanh: “Dưới tình huống bình thường, phải đi vài ngày, con sông ngầm này thật sự rất dài.”
Vài ngày? Phải đi dưới đất vài ngày? Mấy người khó có thể tin, cùng nhìn về phía nàng, cuối cùng đã hiểu vì sao phải mang nhiều lương khô như vậy, đúng là có chỗ dùng tới.
Ngưu Hữu Đạo hơi đoán chừng, bí cảnh kia tám chín phần mười không ở cảnh nội huyện Thương Lư, chỉ là cửa vào mà thôi, hắn không khỏi cười haha một tiếng: “Ninh vương đúng là biết tìm, khoảng cách xa như vậy cũng kết nối lại được.”
Thương Thục Thanh: “Cũng không phải là cố ý tìm tới, mà là trước kia phụ vương chinh chiến ở vùng này, tướng sĩ bên dưới tẩu tán vô tình phát hiện ra con sông ngầm này, sau khi đi mới phát hiện đến một nơi khác, về sau phụ vương mới tổ chức nhân thủ tới xác định lộ tuyến này.”
Ngưu Hữu Đạo a một tiếng, nhớ ra một chuyện. Ban đầu lúc họ bàn bạc ở Nam Sơn tự đã hoài nghi Thương Triều Tông có con đường tắt ra biển, hắn không khỏi quay đầu nhìn thượng hạ du một cái, không biết con đường tắt bí mật thông ra biển kia có liên quan gì đến thông đạo dưới đất này không, hướng đi cuối cùng của dòng nước này có phải thướng ra biển cả không, hắn đưa mắt nhìn kỹ xung quanh, ghi nhớ trong lòng.
Tiếp tục tiến lên, con đường phía trước thay đổi, phần lớn đều là mặt đất dạng gập ghềnh thiên nhiên, đúng là nơi thực sự nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ hở là dễ để lại vết tích thông hành, có chỗ cần cúi người mới đi qua được, có chỗ cần phải trèo lên, có chỗ căn bản không thể nào đặt chân được, phải dùng xích sắt đóng trên tường mới có thể qua được. đương nhiên, hai tình huống sau với người như Ngưu Hữu Đạo chẳng cần nhắc tới, không phải chịu phí sức gì, chỗ đi lên hoặc đi qua dây xích sắt Ngưu Hữu Đạo dắt Thương Thục Thanh bay qua là được.