Đạo Quân
Chương 131: Quả Thực Là Yêu Nghiệt
Hỏa kế trong quán trà pha xong trà chạy ra thì phát hiện không thấy khách đâu, đặt bình trà xuống, hốt mấy đồng tiền trên bàn vào tay, chạy ra cổng nhìn trái nhìn phải một chút, không thấy có ai thì không khỏi gãi đầu mặt mày thắc mắc trở về...
Ngoài sơn trang, đám danh sĩ huyện Thương Lư cáo từ, Lam Như Đình đích thân tiễn đám người này ra, đưa xuống chân núi.
“Lam tiên sinh dừng bước!” Một đám người liên tục không dám, mãi cho đến khi Lam Như Đình dừng bước, mọi người mới quay người xuống núi.
Trên đường xuống núi, bước chân đám người nhẹ nhàng, hôm nay có thể nói là tận hứng, không ít người trên mặt còn dư vị hứng thú.
Quận chúa đích thân lộ diện tiếp đãi, phẩm luận thi từ ca phú với mọi người không nói, còn bồi mọi người dùng cơm trưa. Mặc dù quận chúa mang nón lá khăn sa không thấy chân dung nhưng tư thái thướt tha này, cử chỉ ưu nhã và phong độ kia, còn cả giọng nói dịu dàng ôn nhua kia, làm cho người ta mê mẩn. Còn cả cách ăn nói và kiến thức trong lúc nói chuyện đều thể hiện rõ giáo dưỡng cực tốt, không hổ xuất thân hoàng tộc, tuyệt đối không phải nhân vật một huyện thành nho nhỏ có thể nuôi dạy ra được khiến người ta hâm mộ không thôi.
Có lời đồn, quận chúa là người quái dị, nhưng hôm nay chứng kiến hết thảy, cho dù là dáng người hay phong độ, còn cả âm thanh kia, người như vậy sao có thể là người quái dị? Có nam tử trong long đang mơ màng, nếu có thể âu yếm một chút đúng là chuyện tốt đẹp nhường nào. Đáng tiếc thân vận địa vị của người ta chú định rõ mình không thể nào với tối, cũng chỉ có thể đặt mơ tưởng trong lòng thôi.
Sau bữa cơm trưa, lại đổi sang Lam Như Đình ra mặt gặp mặt nói chuyện với mọi người, hỏi thăm thỉnh giáo một chút về tình hình và cái nhìn đối với huyện Thương Lư.
Tóm lại là lần này bầu không khí rất tốt đẹp. trước khi chia tay, Lam Như Đình lại đưa cho mỗi người một trăm tiền bạc, nói là quận chúa tặng lộ phí bảo họ đừng ghét bỏ.
Lâm Thượng Pha lúc trước thấp thỏm đến giờ thì tâm tình vui vẻ, phát hiện mình cả nghĩ quá rồi, trong đầu vẫn còn dư vị lúc tiếp xúc với quận chúa, ngẫm lại phu nhân mình so với quận chúa, phong thái đơn giản không thể nào đánh đồng, trong lòng hơi có tiếc nuối.
Phần lớn tâm tình củamọi người đều rất không tệ, chỉ có những người như Tô Đức Khang dường như sớm nhận ra Thương Triều Tông đang thu mua lòng người nên vẫn mặt mày căng thẳng không nói lời nào, sầu lo về tương lai.
Còn về chuyện vì sao không thấy Lục Thánh Trung, Thương Thục Thanh nói là đã về trước rồi nên mọi người cũng không để ý. Trên thực tế vốn có người cảm thấy Lục Thánh Trung không xứng với trường hợp như thế này, cũng chỉ vì là chưởng quỹ của “Tĩnh Mặc hiên” cửa hàng thư phòng tốt nhất trong thành có dính tới chữ “văn” nên dám chạy đến xưng là văn nhân nhã sĩ, thế không phải tự rước lấy nhục sao?
Chí ít đám người này đều tự nhận mình là văn nhân nhã sĩ của huyện Thương Lư.
Sau khi xuống núi, ai về nhà nấy, lúc đám người trở lại nội thành thời gian đã gần chạng vạng tối.
Trong những ngõ hẻm trúc trắc nhỏ hẹp đã bắt đầu có khói bếp bay lên, thư sinh đẩy cửa vào nhà mở miệng nói: “Ngày mai bắt con gà mái kia giết thịt đi!” Bày tỏ mình đã trở về.
Tiểu phụ nhân từ trong phòng bếp chui ra liền mắng.
“Quận chúa để chàng bụng đói trở về à?”
Thư sinh vênh vang đắc ý tiến vào chính đường, đứng trước mặt phu nhân lấy túi tiền ra đổ một đống ngân tệ leng keng lên bàn.
Tiểu phụ nhân che miệng kinh hô: “Chàng cũng dám làm chuyện trộm cướp sao?” Chí ít có một điểm nàng có thể chắc chắn, ai ai chịu cho nhà họ mượn nhiều tiền như vậy chứ.
“Trộm cướp? Thế mà nàng cũng nghĩ ra được!” Thư sinh liếc mắt, chợt tinh thần phấn chấn nói: “Quận chúa tặng lộ phí, hiện tại còn cảm thấy người đọc sách không thể kiếm tiền không?” Rất có vẻ nở mày nở mặt.
“Quận chúa tặng?” Tiểu phụ nhân hai mắt tỏa ánh sáng, lập tức xoay người đóng cửa tiền đường lại, sợ sợ người khác nhìn thấy, trở lại trước bàn tranh thủ đếm tiền, tay hưng phấn đến mức run run, trong nhà chưa bao giờ được thấy nhiều tiền như vậy.
“Không cần đếm, một tram đồng, đủ cho cả nhà chúng ta ăn cả năm! Ngày mai cho nàng thêm hai bộ quần áo mới, ngày mai nhớ thịt con gà mái kia...”
Ngay lúc những danh dĩ trở về huyện Thương Lư không lâu, một chiếc xe ngựa cũng tiến vào thành, trực tiếp đứng ở cửa “Tĩnh Mặc hiên”.
Xa phu cung kính mời Lục Thánh Trung xuống xe, sau đó lái xe rời đi.
Hàng xóm xung quanh thấy vậy vội vàng chạy vào cửa hàng, xông đến hỏi thăm tình hình quận chúa.
“Không thể nói, không thể nói!” Lục Thánh Trung giữ kín như bưng chắp tay cầu mọi người buông tha.
Thấy không thể nói, đám người cũng chỉ đành coi như thôi, dần dần tán đi, có điều ánh mắt nhìn Lục Thánh Trung vẫn còn có chút hâm mộ.
Lục Thánh Trung khẽ quan sát xung quanh, hơi do dự, pháp lực bị quản chế, cuối cùng vẫn không dám chạy, đi đến cổng cửa hàng tháo ván cửa xuống.
Vừa vào trong, gã ta lập tức bước nhanh vào hậu đường. Kết quả vừa vén rèm cửa tiến vào hậu đường thì sửng sốt. Bạch Diêu đang ngồi bên trong lạnh lùng nhìn chằm chằm gã ta, không biết là đã đến từ khi nào.
Mắt nhìn cửa sổ, Lục Thánh Trung cười khổ.
Sau khi màn đêm buông xuống, Lục Thánh Trung lại đi đến cổng thắp một trong hai chiếc đèn lồng.
Một canh giờ sau, góc đường xuất hiện một bóng người, chính là Lưu Tử Ngư đã hơi cải trang quan sát bốn phía xung quanh cửa Tĩnh Mặc hiên rồi thẳng vào.
Không đầy một lát, trong phòng truyền đến tiếng đánh nhau.
Cạch! Một bóng người đụng nát cánh cửa bay ra, rơi xuống đường thổ huyết, chính là Lưu Tử Ngư!
Động tĩnh như vậy lập tức hấp dẫn sự chú ý của mấy người đang nấp trong góc tối, họ vừa lao về bên này, kết quả mới đi được nửa đường thì đã bị người ta xông đến cản lại chặn giết.
Bạch Diêu lao ra từ Tĩnh Mặc hiên, một cước giẫm Lưu Tử Ngư định bò dậy nằm trên đất, tay nâng kiếm chém xuống, một đạo hàn quang hiện lên, trực tiếp chém đi thủ cấp Lưu Tử Ngư.
Các đồng môn định nghĩ cách cứu viện Lưu Tử Ngư đương nhiên lúc này đã bị trúng bẫy, thấy Lưu Tử Ngư mất mạng thì không cần phải nghĩ cách cứu viện nữa, lại thấy Bạch Diêu hiện thân, tự biết không phải là đối thủ, có người hô lớn một tiếng. “Đi!”
Trong màn đêm truyền đến hai tiếng kêu thảm, có hai người khác bay lên trong màn đêm, đằng sau có bóng người truy sát.
Những người xung quanh cửa hàng bị tiếng đánh đấm làm kinh động, hé khe cửa sổ và cửa nhìn ra bên ngoài đều bị dọa cho hết hồn.
Quan binh tuần tra trong thành nhanh chóng chạy tới, một chiếc xe ngựa đến, trên xe là một thân vệ của Thương Triều Tông chiu ra, đưa một lịnh bài cho quan binh tuần tra, trực tiếp nhận quyền chỉ huy.
Viên Cương cũng chui xuống xe ngựa, tiến vào trong Tĩnh Mặc hiên tóm cổ Lục Thánh Trung ra, đưa lên xe rồi nhanh chóng rời đi.
Bọn Bạch Diêu cũng lách người lao vút đi, biến mất trong bóng đêm.
Trên đường, có người châm đống lửa, rót dầu vào đóng củi, trong nháy mắt một ngọn lửa ngút trời phựt lên.
Trong sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đứng dựa trên lan can gác cao nhìn tín hiệu đầu thành phía xa phát ra, lạnh nhạt nói: “Lão Hùng, thả đi!”
Viên Phương phía sau lập tức cầm một con kim sí trong lồng ra, đi đến chỗ lan can ném vào bầu trời đêm, con kim sí vỗ cánh biến mất dưới ánh trăng mông lung.
Hai huynh muội Thương thị và Lam Như Đình bồi một bên nhìn, sau khi liếc nhìn nhau một cái thì Thương Triều Tông không nhịn được hỏi: “Thích khách đã lọt lưới sao?”
“Thích khách sa hay không sa lưới không quan trọng, người đứng phía sau mới thật thực phiền phức, cứ làm cho người ta chẳng còn cách nào khác.” Ngưu Hữu Đạo quay người, đối mặt với hắn ta cười nói: “Nếu vương gia có thể lấy được quận Thanh Sơn, đến lúc đó ta sẽ tặng cho vương gia một món hậu lễ!”
Hậu lễ? Ba người hai mặt nhìn nhau, Lam Như Đình hứng thú hỏi: “Không biết hậu lễ ra sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười không đáp, Lam Như Đình im lặng, biết lại hỏi uổng rồi, vị này không muốn nói, hỏi cũng như hỏi không.
Ngoài sơn trang, đám danh sĩ huyện Thương Lư cáo từ, Lam Như Đình đích thân tiễn đám người này ra, đưa xuống chân núi.
“Lam tiên sinh dừng bước!” Một đám người liên tục không dám, mãi cho đến khi Lam Như Đình dừng bước, mọi người mới quay người xuống núi.
Trên đường xuống núi, bước chân đám người nhẹ nhàng, hôm nay có thể nói là tận hứng, không ít người trên mặt còn dư vị hứng thú.
Quận chúa đích thân lộ diện tiếp đãi, phẩm luận thi từ ca phú với mọi người không nói, còn bồi mọi người dùng cơm trưa. Mặc dù quận chúa mang nón lá khăn sa không thấy chân dung nhưng tư thái thướt tha này, cử chỉ ưu nhã và phong độ kia, còn cả giọng nói dịu dàng ôn nhua kia, làm cho người ta mê mẩn. Còn cả cách ăn nói và kiến thức trong lúc nói chuyện đều thể hiện rõ giáo dưỡng cực tốt, không hổ xuất thân hoàng tộc, tuyệt đối không phải nhân vật một huyện thành nho nhỏ có thể nuôi dạy ra được khiến người ta hâm mộ không thôi.
Có lời đồn, quận chúa là người quái dị, nhưng hôm nay chứng kiến hết thảy, cho dù là dáng người hay phong độ, còn cả âm thanh kia, người như vậy sao có thể là người quái dị? Có nam tử trong long đang mơ màng, nếu có thể âu yếm một chút đúng là chuyện tốt đẹp nhường nào. Đáng tiếc thân vận địa vị của người ta chú định rõ mình không thể nào với tối, cũng chỉ có thể đặt mơ tưởng trong lòng thôi.
Sau bữa cơm trưa, lại đổi sang Lam Như Đình ra mặt gặp mặt nói chuyện với mọi người, hỏi thăm thỉnh giáo một chút về tình hình và cái nhìn đối với huyện Thương Lư.
Tóm lại là lần này bầu không khí rất tốt đẹp. trước khi chia tay, Lam Như Đình lại đưa cho mỗi người một trăm tiền bạc, nói là quận chúa tặng lộ phí bảo họ đừng ghét bỏ.
Lâm Thượng Pha lúc trước thấp thỏm đến giờ thì tâm tình vui vẻ, phát hiện mình cả nghĩ quá rồi, trong đầu vẫn còn dư vị lúc tiếp xúc với quận chúa, ngẫm lại phu nhân mình so với quận chúa, phong thái đơn giản không thể nào đánh đồng, trong lòng hơi có tiếc nuối.
Phần lớn tâm tình củamọi người đều rất không tệ, chỉ có những người như Tô Đức Khang dường như sớm nhận ra Thương Triều Tông đang thu mua lòng người nên vẫn mặt mày căng thẳng không nói lời nào, sầu lo về tương lai.
Còn về chuyện vì sao không thấy Lục Thánh Trung, Thương Thục Thanh nói là đã về trước rồi nên mọi người cũng không để ý. Trên thực tế vốn có người cảm thấy Lục Thánh Trung không xứng với trường hợp như thế này, cũng chỉ vì là chưởng quỹ của “Tĩnh Mặc hiên” cửa hàng thư phòng tốt nhất trong thành có dính tới chữ “văn” nên dám chạy đến xưng là văn nhân nhã sĩ, thế không phải tự rước lấy nhục sao?
Chí ít đám người này đều tự nhận mình là văn nhân nhã sĩ của huyện Thương Lư.
Sau khi xuống núi, ai về nhà nấy, lúc đám người trở lại nội thành thời gian đã gần chạng vạng tối.
Trong những ngõ hẻm trúc trắc nhỏ hẹp đã bắt đầu có khói bếp bay lên, thư sinh đẩy cửa vào nhà mở miệng nói: “Ngày mai bắt con gà mái kia giết thịt đi!” Bày tỏ mình đã trở về.
Tiểu phụ nhân từ trong phòng bếp chui ra liền mắng.
“Quận chúa để chàng bụng đói trở về à?”
Thư sinh vênh vang đắc ý tiến vào chính đường, đứng trước mặt phu nhân lấy túi tiền ra đổ một đống ngân tệ leng keng lên bàn.
Tiểu phụ nhân che miệng kinh hô: “Chàng cũng dám làm chuyện trộm cướp sao?” Chí ít có một điểm nàng có thể chắc chắn, ai ai chịu cho nhà họ mượn nhiều tiền như vậy chứ.
“Trộm cướp? Thế mà nàng cũng nghĩ ra được!” Thư sinh liếc mắt, chợt tinh thần phấn chấn nói: “Quận chúa tặng lộ phí, hiện tại còn cảm thấy người đọc sách không thể kiếm tiền không?” Rất có vẻ nở mày nở mặt.
“Quận chúa tặng?” Tiểu phụ nhân hai mắt tỏa ánh sáng, lập tức xoay người đóng cửa tiền đường lại, sợ sợ người khác nhìn thấy, trở lại trước bàn tranh thủ đếm tiền, tay hưng phấn đến mức run run, trong nhà chưa bao giờ được thấy nhiều tiền như vậy.
“Không cần đếm, một tram đồng, đủ cho cả nhà chúng ta ăn cả năm! Ngày mai cho nàng thêm hai bộ quần áo mới, ngày mai nhớ thịt con gà mái kia...”
Ngay lúc những danh dĩ trở về huyện Thương Lư không lâu, một chiếc xe ngựa cũng tiến vào thành, trực tiếp đứng ở cửa “Tĩnh Mặc hiên”.
Xa phu cung kính mời Lục Thánh Trung xuống xe, sau đó lái xe rời đi.
Hàng xóm xung quanh thấy vậy vội vàng chạy vào cửa hàng, xông đến hỏi thăm tình hình quận chúa.
“Không thể nói, không thể nói!” Lục Thánh Trung giữ kín như bưng chắp tay cầu mọi người buông tha.
Thấy không thể nói, đám người cũng chỉ đành coi như thôi, dần dần tán đi, có điều ánh mắt nhìn Lục Thánh Trung vẫn còn có chút hâm mộ.
Lục Thánh Trung khẽ quan sát xung quanh, hơi do dự, pháp lực bị quản chế, cuối cùng vẫn không dám chạy, đi đến cổng cửa hàng tháo ván cửa xuống.
Vừa vào trong, gã ta lập tức bước nhanh vào hậu đường. Kết quả vừa vén rèm cửa tiến vào hậu đường thì sửng sốt. Bạch Diêu đang ngồi bên trong lạnh lùng nhìn chằm chằm gã ta, không biết là đã đến từ khi nào.
Mắt nhìn cửa sổ, Lục Thánh Trung cười khổ.
Sau khi màn đêm buông xuống, Lục Thánh Trung lại đi đến cổng thắp một trong hai chiếc đèn lồng.
Một canh giờ sau, góc đường xuất hiện một bóng người, chính là Lưu Tử Ngư đã hơi cải trang quan sát bốn phía xung quanh cửa Tĩnh Mặc hiên rồi thẳng vào.
Không đầy một lát, trong phòng truyền đến tiếng đánh nhau.
Cạch! Một bóng người đụng nát cánh cửa bay ra, rơi xuống đường thổ huyết, chính là Lưu Tử Ngư!
Động tĩnh như vậy lập tức hấp dẫn sự chú ý của mấy người đang nấp trong góc tối, họ vừa lao về bên này, kết quả mới đi được nửa đường thì đã bị người ta xông đến cản lại chặn giết.
Bạch Diêu lao ra từ Tĩnh Mặc hiên, một cước giẫm Lưu Tử Ngư định bò dậy nằm trên đất, tay nâng kiếm chém xuống, một đạo hàn quang hiện lên, trực tiếp chém đi thủ cấp Lưu Tử Ngư.
Các đồng môn định nghĩ cách cứu viện Lưu Tử Ngư đương nhiên lúc này đã bị trúng bẫy, thấy Lưu Tử Ngư mất mạng thì không cần phải nghĩ cách cứu viện nữa, lại thấy Bạch Diêu hiện thân, tự biết không phải là đối thủ, có người hô lớn một tiếng. “Đi!”
Trong màn đêm truyền đến hai tiếng kêu thảm, có hai người khác bay lên trong màn đêm, đằng sau có bóng người truy sát.
Những người xung quanh cửa hàng bị tiếng đánh đấm làm kinh động, hé khe cửa sổ và cửa nhìn ra bên ngoài đều bị dọa cho hết hồn.
Quan binh tuần tra trong thành nhanh chóng chạy tới, một chiếc xe ngựa đến, trên xe là một thân vệ của Thương Triều Tông chiu ra, đưa một lịnh bài cho quan binh tuần tra, trực tiếp nhận quyền chỉ huy.
Viên Cương cũng chui xuống xe ngựa, tiến vào trong Tĩnh Mặc hiên tóm cổ Lục Thánh Trung ra, đưa lên xe rồi nhanh chóng rời đi.
Bọn Bạch Diêu cũng lách người lao vút đi, biến mất trong bóng đêm.
Trên đường, có người châm đống lửa, rót dầu vào đóng củi, trong nháy mắt một ngọn lửa ngút trời phựt lên.
Trong sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đứng dựa trên lan can gác cao nhìn tín hiệu đầu thành phía xa phát ra, lạnh nhạt nói: “Lão Hùng, thả đi!”
Viên Phương phía sau lập tức cầm một con kim sí trong lồng ra, đi đến chỗ lan can ném vào bầu trời đêm, con kim sí vỗ cánh biến mất dưới ánh trăng mông lung.
Hai huynh muội Thương thị và Lam Như Đình bồi một bên nhìn, sau khi liếc nhìn nhau một cái thì Thương Triều Tông không nhịn được hỏi: “Thích khách đã lọt lưới sao?”
“Thích khách sa hay không sa lưới không quan trọng, người đứng phía sau mới thật thực phiền phức, cứ làm cho người ta chẳng còn cách nào khác.” Ngưu Hữu Đạo quay người, đối mặt với hắn ta cười nói: “Nếu vương gia có thể lấy được quận Thanh Sơn, đến lúc đó ta sẽ tặng cho vương gia một món hậu lễ!”
Hậu lễ? Ba người hai mặt nhìn nhau, Lam Như Đình hứng thú hỏi: “Không biết hậu lễ ra sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười không đáp, Lam Như Đình im lặng, biết lại hỏi uổng rồi, vị này không muốn nói, hỏi cũng như hỏi không.