Đạo Quân
Chương 1281: Ta Chỉ Tuân Mệnh Làm Theo! (1)
Thương Triêu Tông nổi giận đùng đùng, một tay rút trảm mã đao đeo ở bên hông, dường như có phần không khống chế được cảm xúc.
Tướng lĩnh trong quân cũng nổi giận, nhao nhao cầm vũ khí lên, chỉ cần Thương Triêu Tông hạ lệnh, lập tức sẽ xông lên giết!
Gặp phải tình huống này, Đào Diên Phong làm bộ chuẩn bị xé quần áo của Thương Thục Thanh, uy hiếp!
Thương Thục Thanh không có cách nào động đậy được, nàng nhắm mắt lại.
Mắt thấy nếu quá xúc động thì sẽ có hậu quả khó lường, tim của Quản Phương Nghi cũng sắp vọt đến tận cổ rồi, Thương Thục Thanh ở Mao Lư sơn trang lâu như vậy, mối quan hệ giữa hai người cũng khá tốt, bà ta không hy vọng Thương Thục Thanh xảy ra chuyện gì.
Ngưu Hữu Đạo chợt lên tiếng quát: "Dừng tay cho ta!" Cũng giơ tay ra, giữ chặt cổ tay Thương Triêu Tông, không để Thương Triêu Tông giơ đao lên.
Nghe thấy Ngưu Hữu Đạo lên tiếng, Thương Thục Thanh lại mở mắt ra, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Ngưu Hữu Đạo lại lớn tiếng nói với quân địch: "Ta là người ghét nhất chuyện chém chém giết giết, chuyện gì có thể thương lượng thì không cần thiết phải động đao động thương."
Một số người đối diện nghe vậy mà nổi giận, chuyện chém chém giết giết này là ai làm? Đã động đao động thương giết chết bao nhiêu người, ngươi còn có mặt mũi nói lời này sao?
Nhưng tức thì tức thôi, tất cả mọi người không phải là đứa trẻ ba tuổi, nước Triệu bên kia cũng không muốn cắt đứt hy vọng, dù sao đây cũng là con đường cuối cùng, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo có thể xử lý công bằng việc này, thậm chí chuyện trước kia nước Triệu có thể không truy cứu.
Chưởng môn Lạc Hà sơn trang - Tả Thừa Phong nói: "Ngưu Hữu Đạo, không cần phải thương lượng, các ngươi rút quân, chúng ta thả người, chỉ đơn giản như vậy thôi!"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta có thể đáp ứng các ngươi là sẽ rút quân."
Lời này vừa nói ra, người tam đại phái và Ngọc Thương đều đột nhiên nhìn lại, thậm chí trong mắt mọi người toát ra sát khí.
Rút quân? Nhóm người Mông Sơn Minh cũng quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo, Thương Triêu Tông rầu rĩ nói: "Đạo gia..."
Ngưu Hữu Đạo giơ tay ra hiệu ngừng lại câu nói kế tiếp của y.
Người nước Triệu bên kia mừng rỡ, không ít người đều biết Ngưu Hữu Đạo có sức ảnh hưởng đến nhân mã của nước Yến, nếu như Ngưu Hữu Đạo có thể đồng ý, việc này có hy vọng!
Tả Thừa Phong lớn tiếng nói: "Được! Ngươi rất thẳng thắn! Điều kiện không thay đổi, lúc quân Yến rút về nội cảnh, con tin sẽ được trả lại nguyên vẹn, tuyệt không có bất kỳ tổn thương gì!"
Giáo chủ Tụ Tiên giáo - Mễ Mãn cũng lớn tiếng nói: "Chỉ cần quân Yến rút về, chúng ta có thể cam đoan với ngươi, ân oán giữa ngươi và nước Triệu chúng ta xóa bỏ từ đấy, nước Triệu ta chắc chắn sẽ không truy nữa, quyết không nuốt lời! Ở đây ai cũng nghe thấy, mọi người cùng làm chứng!"
Một mình ông ta không hề thương lượng cái gì với mọi người lập tức đã thay mặt toàn bộ nước Triệu, Tả Thừa Phong và Tưởng Vạn Lâu sửng sốt một chút.
Nhưng sau đó đều phản ứng lại, dựa vào con tin để áp chế đối phương rút quân, vốn là ôm hy vọng còn nước còn tát, không quá tin tưởng. Bây giờ, thật vất vả Ngưu Hữu Đạo mới nhả ra, đây là đang tăng giá cả lợi ích, để thúc đẩy Ngưu Hữu Đạo hạ quyết tâm.
"Đúng, Lạc Hà sơn trang ta cũng có thể cam đoan!" Tả Thừa Phong lớn tiếng hưởng ứng.
"Quy Nguyên tông ra cũng quyết không nuốt lời, ta thề nếu như làm trái trời tru đất diệt!" Tưởng Vạn Lâu cũng thề thốt.
Chưởng môn tam đại phái nước Triệu trước mắt bao nhiêu người cũng cùng nhau cam đoan, vẫn là có chút uy tín.
Long Hưu và mọi người nhìn phía đối diện, lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, ai cũng thờ ơ, ngoảnh mặt làm thinh giống như việc đó chẳng liên quan gì đến mình.
Ngưu Hữu Đạo: "Các ngươi gấp cái gì, việc này không thể nóng vội, ta nói có chuyện gì thì thương lượng với nhau."
Bên đối diện vô cùng nhiệt tình, chưởng môn tam đại phái không ngừng thề thốt, ai ngờ đột nhiên Ngưu Hữu Đạo không nhanh không chậm nói một câu như thế, lập tức khiến bên đối diện không nhẫn nhịn nổi nữa. Có cảm giác bị đùa giỡn, Tả Thừa Phong cả giận nói: "Ngươi có ý gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Có ý gì ngươi đoán thử xem! Chuyện lớn như vậy, các ngươi không cảm thấy một mình ta đáp ứng khó tránh khỏi có phần giống như trò trẻ con sao? Đây là không phải là chuyện một mình ta có thể làm chủ, ta phải cùng mọi người bàn bạc một chút. Như thế này đi, cho ta thời gian một ngày, để ta bàn bạc, ngày mai khoảng giờ này, ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời thuyết phục, như thế nào?"
Chưởng môn tam đại phái nước Triệu có chút do dự, nhưng đối phương nói không phải là không có lý, dù sao tam đại phái nước Yến cũng không phải là để trang trí, chẳng những không phải là đồ trang trí hơn nữa còn là vật cản, nếu nói tam đại phái nước Yến cũng nghe theo Ngưu Hữu Đạo thì cũng quá bất hợp lý rồi.
Chưởng môn tam đại phái nước Triệu chụm lại to nhỏ với nhau một hồi, rồi đưa ra quyết định, Tả Thừa Phong nói: "Được! Vậy cho ngươi thời gian một ngày, ngày mai vào khoảng thời gian này đưa ra câu trả lời!"
Ngưu Hữu Đạo: "Một lời đã định! Nhưng ta không hy vọng nhìn thấy quận chúa và tiểu vương gia có bất kỳ vết thương nào."
Tả Thừa Phong: "Được! Nhưng Ngưu Hữu Đạo, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng có bày ra chiêu trò gì, trong lúc này quân Yến tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ta không dám chắc tướng sĩ phía dưới sẽ làm ra chuyện gì vô lễ với quận chúa đâu!"
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo không đổi, giơ tay chỉ Đào Diên Phong, hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Đào Diên Phong bị hỏi thì khẽ giật mình, cảm thấy hình như đối phương muốn tự mình tính sổ với hắn ta, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng đang đứng trong lực lượng mạnh nhất của nước Triệu, cũng không có gì phải sợ, ưỡn ngực ngẩng đầu lên nói: "Tại hạ..."
"Được rồi!" Ngưu Hữu Đạo ngắt lời: "Ngươi là cái thứ gì không quan trọng, đừng làm giơ bẩn lỗ tai ta, còn không mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra?"
Nhục nhã như vậy trước mặt mọi người, trong lòng Đào Diên Phong có phần tức giận, nhưng trước mắt bây giờ không phải là lúc hắn ta làm chủ, quay lại nhìn thấy Tưởng Vạn Lâu vuốt cằm, rồi buông tay đang nắm quần áo của Thương Thục Thanh ra.
"Chư vị nghe cho kĩ, ngày mai khoảng giờ này, nếu có tin tức thì thông báo..." Ngưu Hữu Đạo lần nữa giơ tay chỉ Đào Diên Phong, hờ hững nói: "Cái tay bẩn thỉu nào của tên đó đụng vào quận chúa, lập tức chặt cái tay đó xuống cho ta. Tay của tên đó là điều kiện tiên quyết, ta muốn, nếu không thì khỏi phải bàn cái gì nữa!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đào Diên Phong biến đổi, có chút lạnh sống lưng, việc này liên quan đến sự sinh tử tồn vong của tam đại phái nước Triệu, liên quan đến toàn bộ đại nghiệp của nước Triệu, nếu như sự việc đến bước kia, đừng nói chặt tay của hắn ta, đoán chừng lấy mạng của hắn ta cũng không thành vấn đề.
Tuân mệnh làm việc, không muốn đụng tới loại người này, đụng tới phiền toái này, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu đau khổ.
Tướng sĩ nước Yến nhìn nhau đều cảm thấy hả giận.
Nhất là tướng sĩ Nam châu, trong lòng vui sướng, cảm thấy Đạo gia không hổ là Đạo gia Nam châu, vừa chịu thua thiệt, lập tức đòi lại vốn ngay!
Thật ra đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, không chỉ là muốn xả giận, hắn lo lắng trong thời gian này sẽ có người làm bậy với Thương Thục Thanh, trong quân một đám nam nhân bị bỏ đói đã lâu, heo mẹ cũng có thể nhìn thành mỹ nhân, không muốn có người tay chân không sạch sẽ khiến nàng chịu thiệt thòi, nên giúp nàng dọa bọn họ!
Nước Triệu bên kia không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo sẽ đưa ra điều kiện như vậy, thân là chưởng môn, là sư phó, là người làm chủ, Tưởng Vạn Lâu lập tức lên tiếng: "Điều này là không thể!"
"Đến lúc đó, nếu như không thấy tay của tên đó thì chính là lúc phát động đại quân tiến công, ta nói được thì làm được! Về phần có thể hay không thì các ngươi tự xử lý đi, ta không miễn cưỡng! Đi!" Ngưu Hữu Đạo nói xong điều khiển dây cương ngựa rời đi, dưới ánh mắt nhìn của rất nhiều mặt không đổi sắc rút lui trước.
Tướng lĩnh trong quân cũng nổi giận, nhao nhao cầm vũ khí lên, chỉ cần Thương Triêu Tông hạ lệnh, lập tức sẽ xông lên giết!
Gặp phải tình huống này, Đào Diên Phong làm bộ chuẩn bị xé quần áo của Thương Thục Thanh, uy hiếp!
Thương Thục Thanh không có cách nào động đậy được, nàng nhắm mắt lại.
Mắt thấy nếu quá xúc động thì sẽ có hậu quả khó lường, tim của Quản Phương Nghi cũng sắp vọt đến tận cổ rồi, Thương Thục Thanh ở Mao Lư sơn trang lâu như vậy, mối quan hệ giữa hai người cũng khá tốt, bà ta không hy vọng Thương Thục Thanh xảy ra chuyện gì.
Ngưu Hữu Đạo chợt lên tiếng quát: "Dừng tay cho ta!" Cũng giơ tay ra, giữ chặt cổ tay Thương Triêu Tông, không để Thương Triêu Tông giơ đao lên.
Nghe thấy Ngưu Hữu Đạo lên tiếng, Thương Thục Thanh lại mở mắt ra, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Ngưu Hữu Đạo lại lớn tiếng nói với quân địch: "Ta là người ghét nhất chuyện chém chém giết giết, chuyện gì có thể thương lượng thì không cần thiết phải động đao động thương."
Một số người đối diện nghe vậy mà nổi giận, chuyện chém chém giết giết này là ai làm? Đã động đao động thương giết chết bao nhiêu người, ngươi còn có mặt mũi nói lời này sao?
Nhưng tức thì tức thôi, tất cả mọi người không phải là đứa trẻ ba tuổi, nước Triệu bên kia cũng không muốn cắt đứt hy vọng, dù sao đây cũng là con đường cuối cùng, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo có thể xử lý công bằng việc này, thậm chí chuyện trước kia nước Triệu có thể không truy cứu.
Chưởng môn Lạc Hà sơn trang - Tả Thừa Phong nói: "Ngưu Hữu Đạo, không cần phải thương lượng, các ngươi rút quân, chúng ta thả người, chỉ đơn giản như vậy thôi!"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta có thể đáp ứng các ngươi là sẽ rút quân."
Lời này vừa nói ra, người tam đại phái và Ngọc Thương đều đột nhiên nhìn lại, thậm chí trong mắt mọi người toát ra sát khí.
Rút quân? Nhóm người Mông Sơn Minh cũng quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo, Thương Triêu Tông rầu rĩ nói: "Đạo gia..."
Ngưu Hữu Đạo giơ tay ra hiệu ngừng lại câu nói kế tiếp của y.
Người nước Triệu bên kia mừng rỡ, không ít người đều biết Ngưu Hữu Đạo có sức ảnh hưởng đến nhân mã của nước Yến, nếu như Ngưu Hữu Đạo có thể đồng ý, việc này có hy vọng!
Tả Thừa Phong lớn tiếng nói: "Được! Ngươi rất thẳng thắn! Điều kiện không thay đổi, lúc quân Yến rút về nội cảnh, con tin sẽ được trả lại nguyên vẹn, tuyệt không có bất kỳ tổn thương gì!"
Giáo chủ Tụ Tiên giáo - Mễ Mãn cũng lớn tiếng nói: "Chỉ cần quân Yến rút về, chúng ta có thể cam đoan với ngươi, ân oán giữa ngươi và nước Triệu chúng ta xóa bỏ từ đấy, nước Triệu ta chắc chắn sẽ không truy nữa, quyết không nuốt lời! Ở đây ai cũng nghe thấy, mọi người cùng làm chứng!"
Một mình ông ta không hề thương lượng cái gì với mọi người lập tức đã thay mặt toàn bộ nước Triệu, Tả Thừa Phong và Tưởng Vạn Lâu sửng sốt một chút.
Nhưng sau đó đều phản ứng lại, dựa vào con tin để áp chế đối phương rút quân, vốn là ôm hy vọng còn nước còn tát, không quá tin tưởng. Bây giờ, thật vất vả Ngưu Hữu Đạo mới nhả ra, đây là đang tăng giá cả lợi ích, để thúc đẩy Ngưu Hữu Đạo hạ quyết tâm.
"Đúng, Lạc Hà sơn trang ta cũng có thể cam đoan!" Tả Thừa Phong lớn tiếng hưởng ứng.
"Quy Nguyên tông ra cũng quyết không nuốt lời, ta thề nếu như làm trái trời tru đất diệt!" Tưởng Vạn Lâu cũng thề thốt.
Chưởng môn tam đại phái nước Triệu trước mắt bao nhiêu người cũng cùng nhau cam đoan, vẫn là có chút uy tín.
Long Hưu và mọi người nhìn phía đối diện, lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, ai cũng thờ ơ, ngoảnh mặt làm thinh giống như việc đó chẳng liên quan gì đến mình.
Ngưu Hữu Đạo: "Các ngươi gấp cái gì, việc này không thể nóng vội, ta nói có chuyện gì thì thương lượng với nhau."
Bên đối diện vô cùng nhiệt tình, chưởng môn tam đại phái không ngừng thề thốt, ai ngờ đột nhiên Ngưu Hữu Đạo không nhanh không chậm nói một câu như thế, lập tức khiến bên đối diện không nhẫn nhịn nổi nữa. Có cảm giác bị đùa giỡn, Tả Thừa Phong cả giận nói: "Ngươi có ý gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Có ý gì ngươi đoán thử xem! Chuyện lớn như vậy, các ngươi không cảm thấy một mình ta đáp ứng khó tránh khỏi có phần giống như trò trẻ con sao? Đây là không phải là chuyện một mình ta có thể làm chủ, ta phải cùng mọi người bàn bạc một chút. Như thế này đi, cho ta thời gian một ngày, để ta bàn bạc, ngày mai khoảng giờ này, ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời thuyết phục, như thế nào?"
Chưởng môn tam đại phái nước Triệu có chút do dự, nhưng đối phương nói không phải là không có lý, dù sao tam đại phái nước Yến cũng không phải là để trang trí, chẳng những không phải là đồ trang trí hơn nữa còn là vật cản, nếu nói tam đại phái nước Yến cũng nghe theo Ngưu Hữu Đạo thì cũng quá bất hợp lý rồi.
Chưởng môn tam đại phái nước Triệu chụm lại to nhỏ với nhau một hồi, rồi đưa ra quyết định, Tả Thừa Phong nói: "Được! Vậy cho ngươi thời gian một ngày, ngày mai vào khoảng thời gian này đưa ra câu trả lời!"
Ngưu Hữu Đạo: "Một lời đã định! Nhưng ta không hy vọng nhìn thấy quận chúa và tiểu vương gia có bất kỳ vết thương nào."
Tả Thừa Phong: "Được! Nhưng Ngưu Hữu Đạo, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng có bày ra chiêu trò gì, trong lúc này quân Yến tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ta không dám chắc tướng sĩ phía dưới sẽ làm ra chuyện gì vô lễ với quận chúa đâu!"
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo không đổi, giơ tay chỉ Đào Diên Phong, hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Đào Diên Phong bị hỏi thì khẽ giật mình, cảm thấy hình như đối phương muốn tự mình tính sổ với hắn ta, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng đang đứng trong lực lượng mạnh nhất của nước Triệu, cũng không có gì phải sợ, ưỡn ngực ngẩng đầu lên nói: "Tại hạ..."
"Được rồi!" Ngưu Hữu Đạo ngắt lời: "Ngươi là cái thứ gì không quan trọng, đừng làm giơ bẩn lỗ tai ta, còn không mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra?"
Nhục nhã như vậy trước mặt mọi người, trong lòng Đào Diên Phong có phần tức giận, nhưng trước mắt bây giờ không phải là lúc hắn ta làm chủ, quay lại nhìn thấy Tưởng Vạn Lâu vuốt cằm, rồi buông tay đang nắm quần áo của Thương Thục Thanh ra.
"Chư vị nghe cho kĩ, ngày mai khoảng giờ này, nếu có tin tức thì thông báo..." Ngưu Hữu Đạo lần nữa giơ tay chỉ Đào Diên Phong, hờ hững nói: "Cái tay bẩn thỉu nào của tên đó đụng vào quận chúa, lập tức chặt cái tay đó xuống cho ta. Tay của tên đó là điều kiện tiên quyết, ta muốn, nếu không thì khỏi phải bàn cái gì nữa!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đào Diên Phong biến đổi, có chút lạnh sống lưng, việc này liên quan đến sự sinh tử tồn vong của tam đại phái nước Triệu, liên quan đến toàn bộ đại nghiệp của nước Triệu, nếu như sự việc đến bước kia, đừng nói chặt tay của hắn ta, đoán chừng lấy mạng của hắn ta cũng không thành vấn đề.
Tuân mệnh làm việc, không muốn đụng tới loại người này, đụng tới phiền toái này, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu đau khổ.
Tướng sĩ nước Yến nhìn nhau đều cảm thấy hả giận.
Nhất là tướng sĩ Nam châu, trong lòng vui sướng, cảm thấy Đạo gia không hổ là Đạo gia Nam châu, vừa chịu thua thiệt, lập tức đòi lại vốn ngay!
Thật ra đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, không chỉ là muốn xả giận, hắn lo lắng trong thời gian này sẽ có người làm bậy với Thương Thục Thanh, trong quân một đám nam nhân bị bỏ đói đã lâu, heo mẹ cũng có thể nhìn thành mỹ nhân, không muốn có người tay chân không sạch sẽ khiến nàng chịu thiệt thòi, nên giúp nàng dọa bọn họ!
Nước Triệu bên kia không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo sẽ đưa ra điều kiện như vậy, thân là chưởng môn, là sư phó, là người làm chủ, Tưởng Vạn Lâu lập tức lên tiếng: "Điều này là không thể!"
"Đến lúc đó, nếu như không thấy tay của tên đó thì chính là lúc phát động đại quân tiến công, ta nói được thì làm được! Về phần có thể hay không thì các ngươi tự xử lý đi, ta không miễn cưỡng! Đi!" Ngưu Hữu Đạo nói xong điều khiển dây cương ngựa rời đi, dưới ánh mắt nhìn của rất nhiều mặt không đổi sắc rút lui trước.