Đạo Quân
Chương 1273: Tội kỷ chiếu*
(* Tội kỷ chiếu: Chiếu Thư tự trách tội mình)
Muốn có được thiên hạ nước Tống, thì nhất định phải đưa ra chấm dứt và lựa chọn, đây chính là cái giá mà Ngô Công Lĩnh và bà ta phải trả, ba đại phái nước Tống không thể để bên này một chân đạp hai thuyền, cũng không thể để Thiên Nữ giáo tiếp tục khống chế bên đây, nhất định phải để quyền khống chế nằm trong tay mình mới yên tâm.
Ngừng đánh nhau rồi, chưởng môn Lăng Tiêu các Quan Cực Thái đích thân đến hiện trường lạnh lẽo quét mắt nhìn thi thể đệ tử Thiên Nữ giáo phân tán khắp nơi trong núi, mặt không biểu tình quay người bay vút đi.
Từ vùng hoang vu quay trở về phủ thành, chạy thẳng đến phủ đệ Ngô Công Lĩnh...
Trong đình viện, trên mặt đất một đống đao kiếm gãy, trong tay nâng lấy Thương kiếm chấn quốc thần khí của nước Tống, vuốt ve qua lại không ngừng, chậc chậc: "Bảo kiếm của Thương Tụng Vũ Triều, món đồ tốt, quả nhiên là món đồ tốt!"
Bên cạnh, chưởng môn Đồng Tiên các hiện nay Đơn Đông Tinh âm thầm cảm thán, tên này quả nhiên là làm được hoàng để nước Tống rồi!
Vì để xác nhận ba đại phái nước Tống không lừa gạt bên này, Đơn Đông Tinh hắn đại diện cho bên này đích thân đi sang Tống Kinh bên kia xem xem đã xảy ra chuyện gì, chính mắt thấy Tống hoàng Mục Trác Chân bị bắt lại, chính mắt thấy một số nữ tử của Mục Trác Chân bị giết, chính mắt thấy một số trung thần thà chết cũng không theo bị giết.
Mặc cho tận mắt nhìn thấy, nhưng ngẫm nghĩ lại quá trình một đường phát tài này của Ngô Công Lĩnh, ông ta vẫn có cảm giác hoang đường như mơ, từ phản tướng nước Yến trở thành hoàng đế nước Tống?
Ngoài cảm khái ra còn có chút thương tiếc, phía trước là Thiên Nữ giáo, bây giờ là ba đại phái nước Tống, Đồng Tiên các vẫn là phải đứng sang bên cạnh, không còn cách nào khác, thực lực của Đồng Tiên các vẫn còn yếu hơn chút, không có thực lực khống chế đại cục.
Tiếng bước chân truyền đến, Quan Cực Thái dẫn theo một nhóm đệ tử trực tiếp xông vào.
Ngô Công Lĩnh quay đầu nhìn, lập tức ha ha cười lớn nói: "Quan chưởng môn, như thế nào? Ngô mỗ nói lời giữ lời không lừa ngươi chứ?"
Quan Cực Thái hừ lạnh trong lòng, chuyện ngươi hãm lại lừa gạt còn ít hay sao?
Ngô Công Lĩnh đóng vai quan thanh liêm thẩm án, làm đống tấm biển Thanh Thiên đại lão gia, đồng thời chuyện bách tính quỳ xuống lau nước mắt, ông ta sớm đã nghe nói, biết rõ đây là tên không biết xấu hổ.
Ông ta cũng cảm khái, trước kia hận không thể giết chết Ngô Công Lĩnh, bây giờ lại phải giúp vị này bước lên hoàng vị nước Tống, ông ta cũng có cảm giác nằm mơ.
Ông ta cũng lười nói nhảm: "Ngươi xác định có thể rút quân từ phía Bắc?"
Ngô Công Lĩnh hỏi ngược lại: "Không rút quân còn có thể như thế nào, La Chiếu không theo, chỉ dựa vào tên ăn hại Triệu Chi Hoá kia, có thể là đối thủ của Kim Tước lão quỷ sao?"
Quan Cực Thái: "Ngươi không phải được xưng là năng chinh thiện chiến hay sao? Tại sao không đích thân đến tiền tuyến ra tay?"
Ngô Công Lĩnh quơ quơ kiếm trong tay: "Đường xa như thế, nhân mã dưới trướng của ta lại không bay qua được, chẳng lẽ các ngươi muốn để ta đích thân đi chỉ huy..." Trong lúc nhất thời có chút không biết nên xưng hô với nhân mã phía Bắc như thế nào, nhân mã triều đình nước Tống? "Haizz, nói chung nhân mã của phía Bắc, tình hình như thế nào ta một chút cũng không biết, ta chạy đi rồi, binh không biết tướng, tướng không biết binh, trận chiến này không cách nào đánh được, việc đưa đến tận cửa tìm trận thua ta không làm, bảo bọn họ khẩn cấp rút lui mới chính là thượng sách!"
Quan Cực Thái: "Ngươi không phải là sợ Kim Tước chứ?"
Ngô Công Lĩnh: "Quan chưởng môn, việc này với việc có sợ hay không không liên quan với nhau, mà gọi là người thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tình hình nước Tống bây giờ, bị nước Yến khuấy một cái, đã suy yếu, nhân mã Nam Bắc ở chung một chỗ cũng khó có thể là đối thủ của quân Hàn, biết rõ không thể mà cho là có thể là chuyện người ngu ngốc làm, nếu như biết là chuyện ngu ngốc, thì không cần thiết phải cứng đối cứng với quân Hàn."
Quan Cực Thái: "Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn quân Hàn chiếm phần lớn lãnh thổ hay sao?"
Ngô Công Lĩnh xua tay: "Tranh giành thắng thua nhất thời không có ý nghĩa, bọn họ thích chiếm, cứ để bọn họ chiếm là được rồi, chiếm rồi cũng chưa chắc có thể là của bọn họ, nhượng bộ cũng không hẳn là thua. Để đại quân phía Bắc nhanh chóng rút lui, cho quân Hàn tiến vào, Kim Tước có bản lĩnh ném bỏ lương thực và đồ quân nhu đuổi theo xem, chỉ cần chúng ta bảo toàn thực lực, Kim Tước có gan kéo dài chiến tuyến thử, nghĩ rằng ông ta cũng không dám!"
"Nhân mã nước Hàn cũng không phải vô cùng vô tận, dù sao cũng là có hạn. Nước Tống diện tích bề dày quân sự lớn như vậy, chính là ưu thế duy nhất của chúng ta, cần phải dương trường tị đoản(1). Đánh không thắng không mất mặt, đánh không thắng thì thừa nhận là đánh không thắng, không cần thiết phải liều chết đến cùng, đánh không thắng chúng ta có thể chạy a! Quan trong là bảo tồn thực lực, chỉ cần chúng ta đủ thực lực, quân Hàn đi vào càng sâu, hậu cần tiếp viện của họ tiêu hao càng nhiều, trận tuyến kéo càng dài, cơ hội ra tay của chúng ta càng nhiều."
(1) Dương trường tị đoản: phát triển điểm mạnh, né tránh điểm yếu.
"Không cần lấy cứng chọi với cứng, họ tiến thì chúng ta lùi, họ dừng thì chúng ta quấy rối, vây quanh náo bên trái, náo bên phải, náo phía sau, náo phía trước đều được, từ đầu đến cuối để bọn họ duy trì một cường độ nhất định. Gì mà quyết một trận thắng thua đừng nghĩ nữa, Kim Tước lão quỷ không dễ chọc, chỉ cần tiếp tục hao tổn, chúng ta hao tổn được, nước Hàn hao không nổi."
"Mấy trăm vạn đại quân đi sâu vào nội cảnh nước Tống thời gian dài, nội bộ nước Hàn không đủ binh lực, đợi đến khi trận chiến Yến Triệu kết thúc, đến lúc đó xem nước Hàn sợ hay không. Chỉ cần chúng ta duy trì đủ thực lực, để nước Hàn ăn đến miệng không cách nào nuốt xuống triệt để, nước Yến không hi vọng nhìn thấy nước Hàn lớn mạnh, đến khi đó cho dù là hai bên giả vờ đàm phán liên thủ, nước Hàn vì tự bảo vệ mình, đến khi đó tự nhiên sẽ không đánh mà lui!"
Vẻ mặt Quan Cực Thái vặn vẹo nói: "Ngươi sắp làm hoàng đế nước Tống rồi, ngươi cứ như vậy trơ mắt nhìn nước Tống bị nước Hàn đánh cho nát bét hay sao?"
Ông ta muốn chửi mẹ nó rồi, nếu như cứ tiếp tục như vậy, làm cho nước Tống nát bét rồi, phải bao lâu mới có thể hồi phục nguyên khí? Lợi ích của ba đại phái sẽ phải chịu tổn thất cực lớn.
Nước Tống đánh nát rồi thì nát rồi, Ngô Công Lĩnh chẳng sao cả, ông ta mới không gánh vác gì cả, bảo ông ta vì nước Tống mà liều mạng càng không có khả năng.
Ông ta tận tình khuyên bảo nói: "Quan chưởng môn, ngươi ép ta, ta cũng không còn cách nào a, tình hình trước mắt là như vậy, đánh không thắng chính là đánh không thắng, ngươi ép ta, ta cũng không thể đánh thắng a! Đánh nát rồi thì đánh nát rồi, đánh nát rồi thì xây dựng lại từ đầu là được, giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt, dù sao cũng hơn là diệt quốc đúng không? Bảo tồn lực lượng chiến đấu với nước Hàn đến cùng chính là chiến thắng! Vua cũng thua thằng liều, cứ như vậy nghĩ tất cả các biện pháp tiếp tục kéo dài bọn họ, đánh không thắng còn liều mạng, đầu óc ta có bệnh còn hơn!"
Quan Cực Thái cắn răng nói: "Ngươi làm như vậy, vô số người phải tan cửa nát nhà, ngươi không sợ bị nước bọt của bách tính nước Tống dìm chết hay sao?"
Ngô Công Lĩnh: "Mạng quan trọng hay là nước bọt quan trọng? Bách tính dễ quên, qua rồi thì sẽ quên thôi, lòng người mà, chiến sự kết thúc rồi tiếp tục nghĩ cách lấy lòng là được, trước tiên bảo vệ được khả năng yên thân gửi phận mới là thượng sách!"
Tống Kinh, loạn tung tùng phèo, bởi vì Tống hoàng Mục Trác Chân hạ xong tội kỷ chiếu liền chạy mất.
Trên tội kỷ chiếu, Mục Trác Chân nói bản thân vô năng có lỗi với bách tính nước Tống vân vân, thoái nhượng hoàng vị cho Ngô Công Lĩnh!
Kinh thành bách quan cũng nhao nhao dẫn theo gia quyến rời khỏi kinh, đi về phía Nam, không đi không được, dựa theo chiến lược của Ngô Công Lĩnh, kinh thành này sớm muộn gì cũng phải để cho quân Hàn chiếm.
Muốn có được thiên hạ nước Tống, thì nhất định phải đưa ra chấm dứt và lựa chọn, đây chính là cái giá mà Ngô Công Lĩnh và bà ta phải trả, ba đại phái nước Tống không thể để bên này một chân đạp hai thuyền, cũng không thể để Thiên Nữ giáo tiếp tục khống chế bên đây, nhất định phải để quyền khống chế nằm trong tay mình mới yên tâm.
Ngừng đánh nhau rồi, chưởng môn Lăng Tiêu các Quan Cực Thái đích thân đến hiện trường lạnh lẽo quét mắt nhìn thi thể đệ tử Thiên Nữ giáo phân tán khắp nơi trong núi, mặt không biểu tình quay người bay vút đi.
Từ vùng hoang vu quay trở về phủ thành, chạy thẳng đến phủ đệ Ngô Công Lĩnh...
Trong đình viện, trên mặt đất một đống đao kiếm gãy, trong tay nâng lấy Thương kiếm chấn quốc thần khí của nước Tống, vuốt ve qua lại không ngừng, chậc chậc: "Bảo kiếm của Thương Tụng Vũ Triều, món đồ tốt, quả nhiên là món đồ tốt!"
Bên cạnh, chưởng môn Đồng Tiên các hiện nay Đơn Đông Tinh âm thầm cảm thán, tên này quả nhiên là làm được hoàng để nước Tống rồi!
Vì để xác nhận ba đại phái nước Tống không lừa gạt bên này, Đơn Đông Tinh hắn đại diện cho bên này đích thân đi sang Tống Kinh bên kia xem xem đã xảy ra chuyện gì, chính mắt thấy Tống hoàng Mục Trác Chân bị bắt lại, chính mắt thấy một số nữ tử của Mục Trác Chân bị giết, chính mắt thấy một số trung thần thà chết cũng không theo bị giết.
Mặc cho tận mắt nhìn thấy, nhưng ngẫm nghĩ lại quá trình một đường phát tài này của Ngô Công Lĩnh, ông ta vẫn có cảm giác hoang đường như mơ, từ phản tướng nước Yến trở thành hoàng đế nước Tống?
Ngoài cảm khái ra còn có chút thương tiếc, phía trước là Thiên Nữ giáo, bây giờ là ba đại phái nước Tống, Đồng Tiên các vẫn là phải đứng sang bên cạnh, không còn cách nào khác, thực lực của Đồng Tiên các vẫn còn yếu hơn chút, không có thực lực khống chế đại cục.
Tiếng bước chân truyền đến, Quan Cực Thái dẫn theo một nhóm đệ tử trực tiếp xông vào.
Ngô Công Lĩnh quay đầu nhìn, lập tức ha ha cười lớn nói: "Quan chưởng môn, như thế nào? Ngô mỗ nói lời giữ lời không lừa ngươi chứ?"
Quan Cực Thái hừ lạnh trong lòng, chuyện ngươi hãm lại lừa gạt còn ít hay sao?
Ngô Công Lĩnh đóng vai quan thanh liêm thẩm án, làm đống tấm biển Thanh Thiên đại lão gia, đồng thời chuyện bách tính quỳ xuống lau nước mắt, ông ta sớm đã nghe nói, biết rõ đây là tên không biết xấu hổ.
Ông ta cũng cảm khái, trước kia hận không thể giết chết Ngô Công Lĩnh, bây giờ lại phải giúp vị này bước lên hoàng vị nước Tống, ông ta cũng có cảm giác nằm mơ.
Ông ta cũng lười nói nhảm: "Ngươi xác định có thể rút quân từ phía Bắc?"
Ngô Công Lĩnh hỏi ngược lại: "Không rút quân còn có thể như thế nào, La Chiếu không theo, chỉ dựa vào tên ăn hại Triệu Chi Hoá kia, có thể là đối thủ của Kim Tước lão quỷ sao?"
Quan Cực Thái: "Ngươi không phải được xưng là năng chinh thiện chiến hay sao? Tại sao không đích thân đến tiền tuyến ra tay?"
Ngô Công Lĩnh quơ quơ kiếm trong tay: "Đường xa như thế, nhân mã dưới trướng của ta lại không bay qua được, chẳng lẽ các ngươi muốn để ta đích thân đi chỉ huy..." Trong lúc nhất thời có chút không biết nên xưng hô với nhân mã phía Bắc như thế nào, nhân mã triều đình nước Tống? "Haizz, nói chung nhân mã của phía Bắc, tình hình như thế nào ta một chút cũng không biết, ta chạy đi rồi, binh không biết tướng, tướng không biết binh, trận chiến này không cách nào đánh được, việc đưa đến tận cửa tìm trận thua ta không làm, bảo bọn họ khẩn cấp rút lui mới chính là thượng sách!"
Quan Cực Thái: "Ngươi không phải là sợ Kim Tước chứ?"
Ngô Công Lĩnh: "Quan chưởng môn, việc này với việc có sợ hay không không liên quan với nhau, mà gọi là người thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tình hình nước Tống bây giờ, bị nước Yến khuấy một cái, đã suy yếu, nhân mã Nam Bắc ở chung một chỗ cũng khó có thể là đối thủ của quân Hàn, biết rõ không thể mà cho là có thể là chuyện người ngu ngốc làm, nếu như biết là chuyện ngu ngốc, thì không cần thiết phải cứng đối cứng với quân Hàn."
Quan Cực Thái: "Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn quân Hàn chiếm phần lớn lãnh thổ hay sao?"
Ngô Công Lĩnh xua tay: "Tranh giành thắng thua nhất thời không có ý nghĩa, bọn họ thích chiếm, cứ để bọn họ chiếm là được rồi, chiếm rồi cũng chưa chắc có thể là của bọn họ, nhượng bộ cũng không hẳn là thua. Để đại quân phía Bắc nhanh chóng rút lui, cho quân Hàn tiến vào, Kim Tước có bản lĩnh ném bỏ lương thực và đồ quân nhu đuổi theo xem, chỉ cần chúng ta bảo toàn thực lực, Kim Tước có gan kéo dài chiến tuyến thử, nghĩ rằng ông ta cũng không dám!"
"Nhân mã nước Hàn cũng không phải vô cùng vô tận, dù sao cũng là có hạn. Nước Tống diện tích bề dày quân sự lớn như vậy, chính là ưu thế duy nhất của chúng ta, cần phải dương trường tị đoản(1). Đánh không thắng không mất mặt, đánh không thắng thì thừa nhận là đánh không thắng, không cần thiết phải liều chết đến cùng, đánh không thắng chúng ta có thể chạy a! Quan trong là bảo tồn thực lực, chỉ cần chúng ta đủ thực lực, quân Hàn đi vào càng sâu, hậu cần tiếp viện của họ tiêu hao càng nhiều, trận tuyến kéo càng dài, cơ hội ra tay của chúng ta càng nhiều."
(1) Dương trường tị đoản: phát triển điểm mạnh, né tránh điểm yếu.
"Không cần lấy cứng chọi với cứng, họ tiến thì chúng ta lùi, họ dừng thì chúng ta quấy rối, vây quanh náo bên trái, náo bên phải, náo phía sau, náo phía trước đều được, từ đầu đến cuối để bọn họ duy trì một cường độ nhất định. Gì mà quyết một trận thắng thua đừng nghĩ nữa, Kim Tước lão quỷ không dễ chọc, chỉ cần tiếp tục hao tổn, chúng ta hao tổn được, nước Hàn hao không nổi."
"Mấy trăm vạn đại quân đi sâu vào nội cảnh nước Tống thời gian dài, nội bộ nước Hàn không đủ binh lực, đợi đến khi trận chiến Yến Triệu kết thúc, đến lúc đó xem nước Hàn sợ hay không. Chỉ cần chúng ta duy trì đủ thực lực, để nước Hàn ăn đến miệng không cách nào nuốt xuống triệt để, nước Yến không hi vọng nhìn thấy nước Hàn lớn mạnh, đến khi đó cho dù là hai bên giả vờ đàm phán liên thủ, nước Hàn vì tự bảo vệ mình, đến khi đó tự nhiên sẽ không đánh mà lui!"
Vẻ mặt Quan Cực Thái vặn vẹo nói: "Ngươi sắp làm hoàng đế nước Tống rồi, ngươi cứ như vậy trơ mắt nhìn nước Tống bị nước Hàn đánh cho nát bét hay sao?"
Ông ta muốn chửi mẹ nó rồi, nếu như cứ tiếp tục như vậy, làm cho nước Tống nát bét rồi, phải bao lâu mới có thể hồi phục nguyên khí? Lợi ích của ba đại phái sẽ phải chịu tổn thất cực lớn.
Nước Tống đánh nát rồi thì nát rồi, Ngô Công Lĩnh chẳng sao cả, ông ta mới không gánh vác gì cả, bảo ông ta vì nước Tống mà liều mạng càng không có khả năng.
Ông ta tận tình khuyên bảo nói: "Quan chưởng môn, ngươi ép ta, ta cũng không còn cách nào a, tình hình trước mắt là như vậy, đánh không thắng chính là đánh không thắng, ngươi ép ta, ta cũng không thể đánh thắng a! Đánh nát rồi thì đánh nát rồi, đánh nát rồi thì xây dựng lại từ đầu là được, giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt, dù sao cũng hơn là diệt quốc đúng không? Bảo tồn lực lượng chiến đấu với nước Hàn đến cùng chính là chiến thắng! Vua cũng thua thằng liều, cứ như vậy nghĩ tất cả các biện pháp tiếp tục kéo dài bọn họ, đánh không thắng còn liều mạng, đầu óc ta có bệnh còn hơn!"
Quan Cực Thái cắn răng nói: "Ngươi làm như vậy, vô số người phải tan cửa nát nhà, ngươi không sợ bị nước bọt của bách tính nước Tống dìm chết hay sao?"
Ngô Công Lĩnh: "Mạng quan trọng hay là nước bọt quan trọng? Bách tính dễ quên, qua rồi thì sẽ quên thôi, lòng người mà, chiến sự kết thúc rồi tiếp tục nghĩ cách lấy lòng là được, trước tiên bảo vệ được khả năng yên thân gửi phận mới là thượng sách!"
Tống Kinh, loạn tung tùng phèo, bởi vì Tống hoàng Mục Trác Chân hạ xong tội kỷ chiếu liền chạy mất.
Trên tội kỷ chiếu, Mục Trác Chân nói bản thân vô năng có lỗi với bách tính nước Tống vân vân, thoái nhượng hoàng vị cho Ngô Công Lĩnh!
Kinh thành bách quan cũng nhao nhao dẫn theo gia quyến rời khỏi kinh, đi về phía Nam, không đi không được, dựa theo chiến lược của Ngô Công Lĩnh, kinh thành này sớm muộn gì cũng phải để cho quân Hàn chiếm.