Đạo Quân
Chương 1262: Các ngươi làm thế là ép cung! (1)
“Công đạo? “Mạnh Tuyên cười lạnh: “Đây rõ ràng là cái bẫy của ngươi. Nếu ngươi còn đòi công đạo, sợ là trên đời này không có thiên lý.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Mạnh chưởng môn đã đề cao ta quá rồi. Ở đây chẳng tồn tại cái gì gọi là cạm bẫy. Ta không nghĩ đến lá gan của Thương Kiến Hùng lại lớn đến như thế, ngay cả người của ba đại phái cũng dám ra tay.”
Mạnh Tuyên nói: “Ngươi nói không phải là cạm bẫy, vậy người của sứ đoàn sáu nước, ngươi giải thích như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không dối gạt chư vị, người của sáu nước vẫn thông qua Vương gia để tìm ta. Lần này ta đến chính là muốn gặp mặt bọn họ, không nghĩ đến lại xảy ra chuyện như vậy.”
Người của sáu nước tìm hắn cũng không phải bí mật. Ai cũng biết chuyện này, nhưng không ai tin vào câu chuyện hoang đường của hắn. Chỉ là, chuyện mà hắn làm ra, không hề để lại bất cứ sai lầm nào để người ta nắm thóp, hoặc có thể lấy ra làm chứng cứ để nói chuyện. Mạnh Tuyên hừ lạnh: “Sự việc rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong lòng ngươi tự biết rõ.”
Cung Lâm Sách vội ho một tiếng: “Ngươi muốn công đạo gì?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Mọi người đều biết binh quyền của kinh thành đang nằm trong tay ai. Có thể xuất động trú quân kinh thành vây công như vậy, lại còn vận dụng rất nhiều Thiên Kiếm phù, ở kinh thành này ngoại trừ Thương Kiến Hùng, ta nghĩ cũng chẳng còn người nào khác. Ta muốn có người thay thế vị trí của hôn quân này.”
Long Hưu hỏi: “Thế ngươi muốn ai thay thế?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Dung thân vương vì Đại Yến mà dốc hết tâm huyết, lập được công lao hãn mã, năng lực quân chính còn mạnh hơn so với Thương Kiến Hùng không biết bao nhiêu lần, lại là hoàng tộc Thương thị, không ai thích hợp ngồi vị trí này hơn ngài ấy.”
Đã biết Ngưu Hữu Đạo thế nào cũng đẩy Thương Triều Tông thượng vị, Long Hưu cười lạnh: “Chuyện này không thể được.”
Bọn họ không thể nào để cho người của Ngưu Hữu Đạo nắm nước Yến trong tay được. Bây giờ bọn họ đã không thể khống chế hắn, làm gì có chuyện tạo không gian lớn hơn cho hắn phát triển chứ. Trước khi vấn đề Nam châu còn chưa được giải quyết, có thể ngăn được bao nhiêu thì ngăn.
Cung Lâm Sách cau mày, cũng cảm thấy Ngưu Hữu Đạo hơi nóng vội.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Công nhiên sát hại đệ tử ba đại phái, lại còn cử ba đại phái đi giải quyết, chẳng lẽ cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra? Còn có sứ đoàn của sáu nước nữa. Việc này quá lớn, không cho bọn họ một câu trả lời hài lòng, sợ là sáu nước sẽ không bỏ qua.”
Long Hưu nói: “Việc này không đến phiên ngươi làm chủ, tự chúng ta sẽ xử lý.”
Ngưu Hữu Đạo buông kiếm trong tay xuống, đá mấy viên đá dưới chân: “Không đến phiên ta làm chủ, nhưng lại có người cứ liên tục ra tay với ta, dạy mãi không sửa. Có thể nghĩ, nếu lần này ta nhẹ nhàng cho qua, tất sẽ có lần sau. Ba vị Chưởng môn cứ khăng khăng phải như vậy, ta không dám không nghe theo. Nhưng cục tức này, ta thật sự nuốt không trôi. Trên đời này, không có đạo lý bị đánh mà không hoàn thủ.”
Tuy ngữ khí còn cung kính, nhưng trong câu chuyện đã chứa gai mềm, khác hẳn với thái độ cẩn thận nịnh nọt ban nãy, đã thay đổi!
Thái độ này khiến mấy người không thể chấp nhận được. Mạnh Tuyên bỗng nổi giận.
Long Hưu thấy thế vội giơ tay cản lại, không để Mạnh Tuyên quá mức, sợ rằng Mạnh Tuyên nói đến tuyệt đường khiến đôi bên đều không thể xuống đài, sẽ thành tử đấu đến cùng. Bây giờ chưa phải lúc dồn ép đến đường cùng.
Mạnh Tuyên biết ý, lời vừa tới mép đã vội ép xuống cổ.
Quản Phương Nghi đã thầm hoảng sợ, phát hiện Ngưu Hữu Đạo thực sự càng ngày càng lấn lướt người khác.
Long Hưu chuyển đề tài:
"Ngưu Hữu Đạo, trước tiên nói rõ ràng chuyện giữa ngươi và Hiểu Nguyệt các. Rốt cuộc có chuyện gì giữa ngươi và Hiểu Nguyệt các?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta hợp tác với Hiểu Nguyệt các cũng là bị bức ép bất đắc dĩ. Lúc trước ở sơn trang Mao Lư là ai đã trắng trợn tấn công, mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Nếu ta không hợp tác với Hiểu Nguyệt các thì đã chẳng sống được tới giờ. Ai ngờ đến kinh thành rồi, vị kia lại độc ác xuống tay với ta!"
Thấy hắn luôn miệng kéo câu chuyện về phía Thương Kiến Hùng, Long Hưu không tiếp tục vấn đề này, hỏi tiếp chuyện Hiểu Nguyệt các:
"Họ bảo vệ sự an toàn của ngươi, điều kiện chính là mượn quân đội châu Nam áp chế nước Triệu, trợ giúp họ khởi sự?"
Mặc kệ chân tướng làm sao, Ngưu Hữu Đạo đều nhận:
"Không sai."
Long Hưu:
"Bọn họ khởi binh là muốn thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Hẳn là muốn thay vào chỗ triều đình nước Triệu?"
Mạnh Tuyên cười lạnh một tiếng:
"Chuyện cười, chẳng lẽ họ cho rằng triều đình nước Triệu có thể ngoan ngoãn giao Thần khí trấn quốc cho họ hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo hững hờ ném ra một câu:
"Thương Kính đã ở trên tay bọn họ."
Thương Kính? Thương Kính mất tích bao lâu nay đang ở trong tay Hiểu Nguyệt các? Mọi người kinh hãi. Chưởng môn ba đại phái nhìn nhau. Xem ra dã tâm của Hiểu Nguyệt các đã được nung nấu từ lâu.
Bên này vẫn đang lo lắng không biết Ngưu Hữu Đạo có phải người của Hiểu Nguyệt các hay không.
Long Hưu:
"Ngươi không chỉ vận dụng quân đội châu Nam mà là toàn bộ quân đội nước Yến, đã không còn là chuyện ân tình nữa. Chẳng lẽ muốn nước Yến ta không công giúp Hiểu Nguyệt các hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Đương nhiên sẽ không làm không công, đương nhiên phải cho ba đại phái lời giải thích. Hiểu Nguyệt các đã đồng ý, sau khi sự thành sẽ cắt ra ba châu từ lãnh thổ nước triệu làm quà cho ba đại phái nước triệu!"
"Chỉ ba châu?"
Cung Lâm Sách bất mãn.
Mạnh Tuyên:
"Nước Yến ta trả giá lớn như vậy để giúp họ, nước Triệu có ba mươi ba châu mà chỉ cho ba châu? Tuyệt đối không được!"
Ngưu Hữu Đạo nói:
"Sau khi họ khởi sự, bằng thực lực bản thân họ thì không thể thay thế toàn diện được triều đình nước Triệu, tự họ cũng biết điều ấy, vì vậy trong việc này còn có rất nhiều chỗ để thương lượng, không cần vội. Nói chung, hợp tác đôi bên cùng có lợi, ta sẽ không để nước Yến chịu thiệt, sẽ cho ba vị chưởng môn câu trả lời thỏa đáng. Bằng không, ba vị chưởng môn cũng không dễ tha thứ cho ta!"
Mạnh Tuyên thầm hừ lạnh nghĩ thầm, sau khi xong chuyện vẫn không tha cho ngươi như thường!
..............
Đồng phủ, quản gia Đồng Minh ra ngoài nhìn một chút, phát hiện ngoài cửa bình thường đông như trẩy hội từ sáng sớm mà hôm nay không có một ai đến thăm hỏi. Cảnh tượng đông đúc đến mức có thể đạp đổ cả cửa mà giờ trở nên vắng ngắt.
Xem ra kinh biến tối hôm qua khiến cho không ít người tỉnh táo hơn. Đều là kẻ già đời trong kinh thành, luôn có thể tìm được cách tránh thiệt hại, không ai là ngu si.
Sự việc huyên náo quá lớn, trước khi thấy được kết quả e rằng sẽ không còn có khách tới.
Nếu Tướng gia thắng, người không đến tự nhiên sẽ lại chen nhau mà đến, mà mình lại có cớ, kiểu như được biết Tướng gia phải vào cung buổi tối không có ở nhà vậy.
Đồng Minh cười một cái tự giễu, xoay người vào trong.
..............
Hậu cung, một số thái giám đang chỉ huy lính Cấm quân dọn dẹp phế tích.
Ngoài triều đường tụ tập một nhóm đại thần đang xì xào bàn tán, chậm chạp không thấy bắt đầu vào triều.
Ai cũng biết tối hôm qua xảy ra chuyện, cho nên không có ai bảo thái giám đi thúc giục. Tin tức ở cấp độ đó, không biết có bao nhiêu người phải lo sợ bất an.
Thương Kiến Hùng hiện giờ quả thực không có tâm trạng lâm triều, đang thương nghị công việc khắc phục hậu quả với ba vị trọng thần.
Điền Vũ vội vàng bước nhanh từ bên ngoài vào, cấp báo:
"Bệ hạ, Ngưu Hữu Đạo không chết!"
"Cái gì?"
Quân thần bốn người đều kinh hãi quay đầu lại.
Điền Vũ rầu rĩ nói:
"Bên dưới báo cáo, Ngưu Hữu Đạo thoát được một kiếp, đã ẩn thân ngay trong lòng đất nơi bị vây công. Sau khi chưởng môn ba đại phái đi tới, hắn đột nhiên khoan đất chui lên. Bây giờ hắn đang thương lượng gì đó với ba chưởng môn kia."
Thương Kiến Hùng nổi giận quay phắt lại, trừng mắt với Đồng Mạch quát mắt:
"Ngươi giở trò quỷ gì vậy? Vận dụng lực lượng lớn như thế mà để tên đó trốn dưới đất đã dễ dàng thoát được một kiếp? Chẳng lẽ không biết cái gì gọi là sống phải thấy người, chết phải thấy xác hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo nói: “Mạnh chưởng môn đã đề cao ta quá rồi. Ở đây chẳng tồn tại cái gì gọi là cạm bẫy. Ta không nghĩ đến lá gan của Thương Kiến Hùng lại lớn đến như thế, ngay cả người của ba đại phái cũng dám ra tay.”
Mạnh Tuyên nói: “Ngươi nói không phải là cạm bẫy, vậy người của sứ đoàn sáu nước, ngươi giải thích như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không dối gạt chư vị, người của sáu nước vẫn thông qua Vương gia để tìm ta. Lần này ta đến chính là muốn gặp mặt bọn họ, không nghĩ đến lại xảy ra chuyện như vậy.”
Người của sáu nước tìm hắn cũng không phải bí mật. Ai cũng biết chuyện này, nhưng không ai tin vào câu chuyện hoang đường của hắn. Chỉ là, chuyện mà hắn làm ra, không hề để lại bất cứ sai lầm nào để người ta nắm thóp, hoặc có thể lấy ra làm chứng cứ để nói chuyện. Mạnh Tuyên hừ lạnh: “Sự việc rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong lòng ngươi tự biết rõ.”
Cung Lâm Sách vội ho một tiếng: “Ngươi muốn công đạo gì?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Mọi người đều biết binh quyền của kinh thành đang nằm trong tay ai. Có thể xuất động trú quân kinh thành vây công như vậy, lại còn vận dụng rất nhiều Thiên Kiếm phù, ở kinh thành này ngoại trừ Thương Kiến Hùng, ta nghĩ cũng chẳng còn người nào khác. Ta muốn có người thay thế vị trí của hôn quân này.”
Long Hưu hỏi: “Thế ngươi muốn ai thay thế?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Dung thân vương vì Đại Yến mà dốc hết tâm huyết, lập được công lao hãn mã, năng lực quân chính còn mạnh hơn so với Thương Kiến Hùng không biết bao nhiêu lần, lại là hoàng tộc Thương thị, không ai thích hợp ngồi vị trí này hơn ngài ấy.”
Đã biết Ngưu Hữu Đạo thế nào cũng đẩy Thương Triều Tông thượng vị, Long Hưu cười lạnh: “Chuyện này không thể được.”
Bọn họ không thể nào để cho người của Ngưu Hữu Đạo nắm nước Yến trong tay được. Bây giờ bọn họ đã không thể khống chế hắn, làm gì có chuyện tạo không gian lớn hơn cho hắn phát triển chứ. Trước khi vấn đề Nam châu còn chưa được giải quyết, có thể ngăn được bao nhiêu thì ngăn.
Cung Lâm Sách cau mày, cũng cảm thấy Ngưu Hữu Đạo hơi nóng vội.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Công nhiên sát hại đệ tử ba đại phái, lại còn cử ba đại phái đi giải quyết, chẳng lẽ cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra? Còn có sứ đoàn của sáu nước nữa. Việc này quá lớn, không cho bọn họ một câu trả lời hài lòng, sợ là sáu nước sẽ không bỏ qua.”
Long Hưu nói: “Việc này không đến phiên ngươi làm chủ, tự chúng ta sẽ xử lý.”
Ngưu Hữu Đạo buông kiếm trong tay xuống, đá mấy viên đá dưới chân: “Không đến phiên ta làm chủ, nhưng lại có người cứ liên tục ra tay với ta, dạy mãi không sửa. Có thể nghĩ, nếu lần này ta nhẹ nhàng cho qua, tất sẽ có lần sau. Ba vị Chưởng môn cứ khăng khăng phải như vậy, ta không dám không nghe theo. Nhưng cục tức này, ta thật sự nuốt không trôi. Trên đời này, không có đạo lý bị đánh mà không hoàn thủ.”
Tuy ngữ khí còn cung kính, nhưng trong câu chuyện đã chứa gai mềm, khác hẳn với thái độ cẩn thận nịnh nọt ban nãy, đã thay đổi!
Thái độ này khiến mấy người không thể chấp nhận được. Mạnh Tuyên bỗng nổi giận.
Long Hưu thấy thế vội giơ tay cản lại, không để Mạnh Tuyên quá mức, sợ rằng Mạnh Tuyên nói đến tuyệt đường khiến đôi bên đều không thể xuống đài, sẽ thành tử đấu đến cùng. Bây giờ chưa phải lúc dồn ép đến đường cùng.
Mạnh Tuyên biết ý, lời vừa tới mép đã vội ép xuống cổ.
Quản Phương Nghi đã thầm hoảng sợ, phát hiện Ngưu Hữu Đạo thực sự càng ngày càng lấn lướt người khác.
Long Hưu chuyển đề tài:
"Ngưu Hữu Đạo, trước tiên nói rõ ràng chuyện giữa ngươi và Hiểu Nguyệt các. Rốt cuộc có chuyện gì giữa ngươi và Hiểu Nguyệt các?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta hợp tác với Hiểu Nguyệt các cũng là bị bức ép bất đắc dĩ. Lúc trước ở sơn trang Mao Lư là ai đã trắng trợn tấn công, mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Nếu ta không hợp tác với Hiểu Nguyệt các thì đã chẳng sống được tới giờ. Ai ngờ đến kinh thành rồi, vị kia lại độc ác xuống tay với ta!"
Thấy hắn luôn miệng kéo câu chuyện về phía Thương Kiến Hùng, Long Hưu không tiếp tục vấn đề này, hỏi tiếp chuyện Hiểu Nguyệt các:
"Họ bảo vệ sự an toàn của ngươi, điều kiện chính là mượn quân đội châu Nam áp chế nước Triệu, trợ giúp họ khởi sự?"
Mặc kệ chân tướng làm sao, Ngưu Hữu Đạo đều nhận:
"Không sai."
Long Hưu:
"Bọn họ khởi binh là muốn thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Hẳn là muốn thay vào chỗ triều đình nước Triệu?"
Mạnh Tuyên cười lạnh một tiếng:
"Chuyện cười, chẳng lẽ họ cho rằng triều đình nước Triệu có thể ngoan ngoãn giao Thần khí trấn quốc cho họ hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo hững hờ ném ra một câu:
"Thương Kính đã ở trên tay bọn họ."
Thương Kính? Thương Kính mất tích bao lâu nay đang ở trong tay Hiểu Nguyệt các? Mọi người kinh hãi. Chưởng môn ba đại phái nhìn nhau. Xem ra dã tâm của Hiểu Nguyệt các đã được nung nấu từ lâu.
Bên này vẫn đang lo lắng không biết Ngưu Hữu Đạo có phải người của Hiểu Nguyệt các hay không.
Long Hưu:
"Ngươi không chỉ vận dụng quân đội châu Nam mà là toàn bộ quân đội nước Yến, đã không còn là chuyện ân tình nữa. Chẳng lẽ muốn nước Yến ta không công giúp Hiểu Nguyệt các hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Đương nhiên sẽ không làm không công, đương nhiên phải cho ba đại phái lời giải thích. Hiểu Nguyệt các đã đồng ý, sau khi sự thành sẽ cắt ra ba châu từ lãnh thổ nước triệu làm quà cho ba đại phái nước triệu!"
"Chỉ ba châu?"
Cung Lâm Sách bất mãn.
Mạnh Tuyên:
"Nước Yến ta trả giá lớn như vậy để giúp họ, nước Triệu có ba mươi ba châu mà chỉ cho ba châu? Tuyệt đối không được!"
Ngưu Hữu Đạo nói:
"Sau khi họ khởi sự, bằng thực lực bản thân họ thì không thể thay thế toàn diện được triều đình nước Triệu, tự họ cũng biết điều ấy, vì vậy trong việc này còn có rất nhiều chỗ để thương lượng, không cần vội. Nói chung, hợp tác đôi bên cùng có lợi, ta sẽ không để nước Yến chịu thiệt, sẽ cho ba vị chưởng môn câu trả lời thỏa đáng. Bằng không, ba vị chưởng môn cũng không dễ tha thứ cho ta!"
Mạnh Tuyên thầm hừ lạnh nghĩ thầm, sau khi xong chuyện vẫn không tha cho ngươi như thường!
..............
Đồng phủ, quản gia Đồng Minh ra ngoài nhìn một chút, phát hiện ngoài cửa bình thường đông như trẩy hội từ sáng sớm mà hôm nay không có một ai đến thăm hỏi. Cảnh tượng đông đúc đến mức có thể đạp đổ cả cửa mà giờ trở nên vắng ngắt.
Xem ra kinh biến tối hôm qua khiến cho không ít người tỉnh táo hơn. Đều là kẻ già đời trong kinh thành, luôn có thể tìm được cách tránh thiệt hại, không ai là ngu si.
Sự việc huyên náo quá lớn, trước khi thấy được kết quả e rằng sẽ không còn có khách tới.
Nếu Tướng gia thắng, người không đến tự nhiên sẽ lại chen nhau mà đến, mà mình lại có cớ, kiểu như được biết Tướng gia phải vào cung buổi tối không có ở nhà vậy.
Đồng Minh cười một cái tự giễu, xoay người vào trong.
..............
Hậu cung, một số thái giám đang chỉ huy lính Cấm quân dọn dẹp phế tích.
Ngoài triều đường tụ tập một nhóm đại thần đang xì xào bàn tán, chậm chạp không thấy bắt đầu vào triều.
Ai cũng biết tối hôm qua xảy ra chuyện, cho nên không có ai bảo thái giám đi thúc giục. Tin tức ở cấp độ đó, không biết có bao nhiêu người phải lo sợ bất an.
Thương Kiến Hùng hiện giờ quả thực không có tâm trạng lâm triều, đang thương nghị công việc khắc phục hậu quả với ba vị trọng thần.
Điền Vũ vội vàng bước nhanh từ bên ngoài vào, cấp báo:
"Bệ hạ, Ngưu Hữu Đạo không chết!"
"Cái gì?"
Quân thần bốn người đều kinh hãi quay đầu lại.
Điền Vũ rầu rĩ nói:
"Bên dưới báo cáo, Ngưu Hữu Đạo thoát được một kiếp, đã ẩn thân ngay trong lòng đất nơi bị vây công. Sau khi chưởng môn ba đại phái đi tới, hắn đột nhiên khoan đất chui lên. Bây giờ hắn đang thương lượng gì đó với ba chưởng môn kia."
Thương Kiến Hùng nổi giận quay phắt lại, trừng mắt với Đồng Mạch quát mắt:
"Ngươi giở trò quỷ gì vậy? Vận dụng lực lượng lớn như thế mà để tên đó trốn dưới đất đã dễ dàng thoát được một kiếp? Chẳng lẽ không biết cái gì gọi là sống phải thấy người, chết phải thấy xác hay sao?"