Đạo Quân
Chương 122: Ở Đâu Chạy Ra Hàng Hạng Hai Này (1)
Thương Thục Thanh nhìn về phía Viên Cương, Viên Cương nhẹ gật đầu xem như đáp ứng, cũng không uống trà, liền đứng dậy rời đi. Trên thực tế Viên Cương có thói quen, người khác chủ động đưa đồ ăn tới cửa gã sẽ cảnh giác. Một khi Đạo gia ăn, gã sẽ không vội đụng vào. Trà cũng vậy, tất nhiên phải đợi một lát nữa mới có thể ăn uống được.
Không phải để Ngưu Hữu Đạo thử độc, cũng không phải không tin Thương Thục Thanh, mà là vạn nhất có vấn đề gì, hai người đều ngã xuống, đến lúc đó ngay cả người đi ứng đối cũng chẳng có.
Dưới ánh trăng chỉ còn hai người, Thương Thục Thanh mấy lần muốn nói lại thôi, kỳ thật rất muốn hỏi Ngưu Hữu Đạo muốn đi đâu bế quan tu luyện, có điều cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ nhìn mái tóc đuôi ngựa tùy tiện cột lại của Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Vì sao Đạo gia không búi tóc?”
Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Chưa từng búi, không làm được, cũng lười búi.”
Thương Thục Thanh ừ một tiếng, không nói gì thêm, ngồi thêm một lát rồi rời đi.
Đêm đó, Viên Cương đi vào phòng Ngưu Hữu Đạo, nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa: “Phượng Nhược Nam vào phòng Thương Triều Tông qua đêm, vài đồ dùng hằng ngày cũng dọn tới, hình như đã chính thức ở chung.”
Ngưu Hữu Đạo mở hai mắt, cười hì hì: “Lam Như Đình này đúng là vô sĩ, thật sự đã làm như vậy rồi.” Chậc chậc lắc đầu, còn nói: “Sáng mai chúng ta dậy sớm một chút!”
Hắn không nói rõ dậy sớm làm gì, mãi cho đến sáng sớm hơn sau, Viên Cương mới biết được hắn muốn làm gì.
Viên Cương hơi không chịu nổi ác thú của vị này, hắn ta mang theo gã đến chặn ở của của Thương Triều Tông.
Dường như đã đoán được Phượng Nhược Nam sẽ dậy sớm ra ngoài sớm. Phượng Nhược Nam vừa bước nhanh ra, vừa đi tới cửa tiểu viện đã bị Ngưu Hữu Đạo chậm rãi ung dung chặn ở cửa sân.
“Ồ!” Ngưu Hữu Đạo làm ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Phượng Nhược Nam từ trên xuống dưới, lại nhìn vào trong viện tử, chắp tay trêu tức nói: “Vương phi tối hôm qua nghỉ ngơi được chứ?”
Phượng Nhược Nam e lệ hiếm có, mặt lập tức đỏ như đít khỉ, trợn mắt nói: “Mắc mớ gì tới ngươi?”
Thương Triều Tông trong nội viện nghe thấy tiếng bước ra, thấy tình hình ở cổng mặt mày xấu hổ, vội vàng xoay người chạy ngay vào trong.
Trên thực tế ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo đã quét qua, làm như không thấy, thở dài: “Haizz, ta sợ ngươi lại đánh vương gia chúng ta, cho nên mới canh giữ ở đây.” Ý nói cho đối phương biết, chuyện tối qua ngươi chủ động tới đây ta đã biết rồi.
Phượng Nhược Nam hận đến nghiến răng nói: “Tiểu nhân vô sỉ!”
Ngưu Hữu Đạo nghiêm mặt nói: “Vương phi, lần này ta cam đoan, tuyệt đối không ai hạ dược!”
Bị nghẹn họng, Phượng Nhược Nam chụp chuôi kiếm, hận không thể rút kiếm bổ hắn.
“Xem ra Vương phi có ý kiến với ta.” Ngưu Hữu Đạo quay người vung tay với Viên Cương: “Đi thôi, chuyện khâu vết thương cứu chữa ta thấy không cần phải bàn lại nữa.”
Phượng Nhược Nam trừng mắt, rất muốn chém hắn một vạn đao, cuối cùng cắn răng nói: “Dừng lại!”
Cuối cùng nàng vẫn chịu xuống nước, chịu nhận lỗi!
Ngưu Hữu Đạo cũng hài lòng rời đi.
Viên Cương đi theo bên cạnh nhắc nhở một tiếng, “Ngươi làm như vậy, nàng sẽ chỉ càng ghi hận ngươi.”
“Ghi hận thì ghi hận, dựa vào cái gì ta bỏ sức mà vương gia kia hưởng lợi chứ? Mắng ta nhiều lần như vậy, ta cũng phải xả giận không phải sao?” Ngưu Hữu Đạo vui vẻ cười nói một câu, sau đó lại thầm nói: “Lấp không bằng khai thông, còn chẳng bằng làm rõ, không có gì cứ ồn ào một chút, để nàng biết ta là hạng người gì, quen rồi sẽ thấy bình thường thôi. Thật sự nếu khiến đối phương buồn bực ghi hận trong lòng thì mới phiền phức, không lên tiếng cắn mới đau! Hơn nữa, nếu ngay cả nàng cũng không trị được, ta không cần phải lăn lộn nữa!”
Vào bữa sáng, Ngưu Hữu Đạo mới phát hiện trên bàn có thêm hai người, Phượng Nhược Nam bắt đầu ăn chung với bên này, còn có cả Bạch Diêu.
Kẻ thù gặp mặt chưa đến mức đỏ mắt nhưng ít nhất cũng xấu hổ.
Sáng sớm đã trêu Phượng Nhược Nam rồi, giờ Ngưu Hữu Đạo đổi đối tượng chọc, nhằm vào Thương Triều Tông, vừa mở miệng liền hỏi: “Vương gia, tối hôm qua không bị đánh chứ?”
Mọi chuyện quá đột ngột, Lam Như Đình phụt một tiếng bịt miệng lại, Thương Thục Thanh buồn cười, khóe miệng Bạch Diêu hơi co giật.
Phượng Nhược Nam làm như không nghe thấy gì, lấy một miếng bánh cắn mạnh một miếng, không kìm được đá chân Thương Triều Tông một cái dưới bàn.
Thương Triều Tông đang còn khó xử thì bên ngoài chợt có người đến báo, “Vương gia, bên ngoài có một người tự xưng Ngụy Đa tới, nói là đệ tử Thương Triều Tông, muốn gặp pháp sư.”
Mấy người đều nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày nói thầm. “Ngụy Đa?” Nhớ lại, trên đời này người có thể biết hắn, lại tên Ngụy Đa e cũng chỉ có đại đồ đệ của Đường Mục kia.
Hắn có nghe Đồ Hán nói về đồ đệ này của Đường Mục, nghe nói là người cà lăm, tính cách trung hậu, tôn sư trọng đạo.
Đối với Ngụy Đa này, hắn không có ấn tượng gì, gặp cũng gặp rồi. Lúc vừa tới Thượng Thanh tông suýt chết dưới tay Đường Tố Tố đã có chạm mặt, sau đó mãi không thấy đâu, chẳng biết chạy đến tìm mình là có ý gì.
“Không gặp! Nói với hắn ta và Thượng Thanh tông đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không có bất cứ quan hệ nào.” Ngưu Hữu Đạo trả lời.
Hắn đã nói như vậy, Thương Triều Tông tự nhiên ra hiệu phía dưới làm theo.
Đợi sau khi người thông báo rời đi, Bạch Diêu đột nhiên mở miệng nói. “Thượng Thanh tông xảy ra chút chuyện.”
Ánh mắt mọi người lập tức bị hắn ta hấp dẫn, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Lời này rõ ràng là đã biết mà còn cố ý hỏi.
Theo suy đoán của hắn hẳn đã diệt môn, chắc Ngụy Đa này may mắn chạy thoát.
Bạch Diêu nói: “Trước đây không lâu có nhận được tin, Thượng Thanh tông bố cáo rộng rãi với giới tu hành, liệt kê vài phản đồ khi sư diệt tổ, Tống Thư nhi tử Tống Cửu Minh Đình úy cũng nằm trong số đó. Nói nhi tử Tống Thư mưu hại đồng môn, còn nói Tống Thư cấu kết với Lưu Tiên tông đánh lén Thượng Thanh tông, việc này đã gây ra động tĩnh không nhỏ trong giới tu hành. Thanh danh của Tống Thư này đã bị bêu xấu. có lời đồn, Thượng Thanh tông suýt chút nữa bị diệt môn, vào thời khắc mấu chốt đệ tử bị trục xuất khỏi Thượng Thanh tông, Triệu Hùng Ca của Yêu Ma lĩnh xuất hiện, kinh sợ Lưu Tiên tông rút lui, mới giúp Thượng Thanh tông thoát được một kiếp. hiện tại tình hình Thượng Thanh tông thế nào vẫn chưa rõ.”
Tránh được một kiếp? Thượng Thanh tông không bị diệt môn? Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút. Triệu Hùng Ca của Yêu Ma lĩnh hắn đã từng nghe Đồ Hán nhắc tới, gặp phiền phức còn có thể tìm được Triệu Hùng Ca che chở, nếu Thượng Thanh tông không bị diệt môn vậy Ngụy Đa chạy tới tìm hắn làm gì?
Phượng Nhược Nam không kìm được hỏi một tiếng: “Là Triệu Hùng Ca xếp thứ 9 trên Đan bảng kia sao?”
Bạch Diêu chậm rãi cắn một miếng bánh. “Chính hắn.”
Phượng Nhược Nam hiếu kỳ: “Triệu Hùng Ca là đệ tử Thượng Thanh tông sao? Cao thủ như vậy vì sao Thượng Thanh tông lại trục xuất khỏi sư môn?”
Bạch Diêu: “Nghe nói người này vốn có hy vọng kế nhiệm chức chưởng môn Thượng Thanh tông nhất, có điều về sau yêu đương với Ma tông Thánh nữ, gây ra chút phiền phức, sư môn khó dung được nên mới bị trục xuất, tình tiết cụ thể không rõ, có đủ loại lời đồn cũng chưa chắc là thật.”
Nói đến đây, người ra ngoài thông báo lại tới: “Vương gia, Ngụy Đa kia nói, không gặp được pháp sư hắn không đi.”
“Bệnh thật, bảo hắn vào đây!” Ngưu Hữu Đạo ngoài miệng tức giận, kỳ thật sau khi biết Thượng Thanh tông không bị diệt môn cũng muốn xem thử Ngụy Đa này đến tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì.
Không bao lâu, bên ngoài đến báo, người đã đưa đến, đang chờ ở bên ngoài.
Ngưu Hữu Đạo ném miếng bánh trên tay trở lại, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, những người khác cũng rời bàn muốn đi xem thử có chuyện gì xảy ra.
Ngoài đình viện, một hán tử đứng khoanh tay, dáng người vừa phải, khuôn mặt thuộc loại người thật thà trung hậu, chính là Ngụy Đa trên đường nghe ngóng tìm đến đây.
Ngưu Hữu Đạo bước ra, cùng Ngụy Đa quan sát lẫn nhau, hai người đều chỉ gặp một lần, sau đó nhiều năm không gặp. Tương đối mà nói, Ngưu Hữu Đạo đã có chút thay đổi, chàng thiếu niên trưởng thành chỉ còn một chút dáng vẻ ban đầu, còn bề ngoài của Ngụy Đa thì không thay đổi gì. Ngưu Hữu Đạo vừa liếc mắt là đã nhận ra cái tên mình đã gặp năm đó, có lẽ không nhầm đâu.
Không phải để Ngưu Hữu Đạo thử độc, cũng không phải không tin Thương Thục Thanh, mà là vạn nhất có vấn đề gì, hai người đều ngã xuống, đến lúc đó ngay cả người đi ứng đối cũng chẳng có.
Dưới ánh trăng chỉ còn hai người, Thương Thục Thanh mấy lần muốn nói lại thôi, kỳ thật rất muốn hỏi Ngưu Hữu Đạo muốn đi đâu bế quan tu luyện, có điều cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ nhìn mái tóc đuôi ngựa tùy tiện cột lại của Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Vì sao Đạo gia không búi tóc?”
Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Chưa từng búi, không làm được, cũng lười búi.”
Thương Thục Thanh ừ một tiếng, không nói gì thêm, ngồi thêm một lát rồi rời đi.
Đêm đó, Viên Cương đi vào phòng Ngưu Hữu Đạo, nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa: “Phượng Nhược Nam vào phòng Thương Triều Tông qua đêm, vài đồ dùng hằng ngày cũng dọn tới, hình như đã chính thức ở chung.”
Ngưu Hữu Đạo mở hai mắt, cười hì hì: “Lam Như Đình này đúng là vô sĩ, thật sự đã làm như vậy rồi.” Chậc chậc lắc đầu, còn nói: “Sáng mai chúng ta dậy sớm một chút!”
Hắn không nói rõ dậy sớm làm gì, mãi cho đến sáng sớm hơn sau, Viên Cương mới biết được hắn muốn làm gì.
Viên Cương hơi không chịu nổi ác thú của vị này, hắn ta mang theo gã đến chặn ở của của Thương Triều Tông.
Dường như đã đoán được Phượng Nhược Nam sẽ dậy sớm ra ngoài sớm. Phượng Nhược Nam vừa bước nhanh ra, vừa đi tới cửa tiểu viện đã bị Ngưu Hữu Đạo chậm rãi ung dung chặn ở cửa sân.
“Ồ!” Ngưu Hữu Đạo làm ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Phượng Nhược Nam từ trên xuống dưới, lại nhìn vào trong viện tử, chắp tay trêu tức nói: “Vương phi tối hôm qua nghỉ ngơi được chứ?”
Phượng Nhược Nam e lệ hiếm có, mặt lập tức đỏ như đít khỉ, trợn mắt nói: “Mắc mớ gì tới ngươi?”
Thương Triều Tông trong nội viện nghe thấy tiếng bước ra, thấy tình hình ở cổng mặt mày xấu hổ, vội vàng xoay người chạy ngay vào trong.
Trên thực tế ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo đã quét qua, làm như không thấy, thở dài: “Haizz, ta sợ ngươi lại đánh vương gia chúng ta, cho nên mới canh giữ ở đây.” Ý nói cho đối phương biết, chuyện tối qua ngươi chủ động tới đây ta đã biết rồi.
Phượng Nhược Nam hận đến nghiến răng nói: “Tiểu nhân vô sỉ!”
Ngưu Hữu Đạo nghiêm mặt nói: “Vương phi, lần này ta cam đoan, tuyệt đối không ai hạ dược!”
Bị nghẹn họng, Phượng Nhược Nam chụp chuôi kiếm, hận không thể rút kiếm bổ hắn.
“Xem ra Vương phi có ý kiến với ta.” Ngưu Hữu Đạo quay người vung tay với Viên Cương: “Đi thôi, chuyện khâu vết thương cứu chữa ta thấy không cần phải bàn lại nữa.”
Phượng Nhược Nam trừng mắt, rất muốn chém hắn một vạn đao, cuối cùng cắn răng nói: “Dừng lại!”
Cuối cùng nàng vẫn chịu xuống nước, chịu nhận lỗi!
Ngưu Hữu Đạo cũng hài lòng rời đi.
Viên Cương đi theo bên cạnh nhắc nhở một tiếng, “Ngươi làm như vậy, nàng sẽ chỉ càng ghi hận ngươi.”
“Ghi hận thì ghi hận, dựa vào cái gì ta bỏ sức mà vương gia kia hưởng lợi chứ? Mắng ta nhiều lần như vậy, ta cũng phải xả giận không phải sao?” Ngưu Hữu Đạo vui vẻ cười nói một câu, sau đó lại thầm nói: “Lấp không bằng khai thông, còn chẳng bằng làm rõ, không có gì cứ ồn ào một chút, để nàng biết ta là hạng người gì, quen rồi sẽ thấy bình thường thôi. Thật sự nếu khiến đối phương buồn bực ghi hận trong lòng thì mới phiền phức, không lên tiếng cắn mới đau! Hơn nữa, nếu ngay cả nàng cũng không trị được, ta không cần phải lăn lộn nữa!”
Vào bữa sáng, Ngưu Hữu Đạo mới phát hiện trên bàn có thêm hai người, Phượng Nhược Nam bắt đầu ăn chung với bên này, còn có cả Bạch Diêu.
Kẻ thù gặp mặt chưa đến mức đỏ mắt nhưng ít nhất cũng xấu hổ.
Sáng sớm đã trêu Phượng Nhược Nam rồi, giờ Ngưu Hữu Đạo đổi đối tượng chọc, nhằm vào Thương Triều Tông, vừa mở miệng liền hỏi: “Vương gia, tối hôm qua không bị đánh chứ?”
Mọi chuyện quá đột ngột, Lam Như Đình phụt một tiếng bịt miệng lại, Thương Thục Thanh buồn cười, khóe miệng Bạch Diêu hơi co giật.
Phượng Nhược Nam làm như không nghe thấy gì, lấy một miếng bánh cắn mạnh một miếng, không kìm được đá chân Thương Triều Tông một cái dưới bàn.
Thương Triều Tông đang còn khó xử thì bên ngoài chợt có người đến báo, “Vương gia, bên ngoài có một người tự xưng Ngụy Đa tới, nói là đệ tử Thương Triều Tông, muốn gặp pháp sư.”
Mấy người đều nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày nói thầm. “Ngụy Đa?” Nhớ lại, trên đời này người có thể biết hắn, lại tên Ngụy Đa e cũng chỉ có đại đồ đệ của Đường Mục kia.
Hắn có nghe Đồ Hán nói về đồ đệ này của Đường Mục, nghe nói là người cà lăm, tính cách trung hậu, tôn sư trọng đạo.
Đối với Ngụy Đa này, hắn không có ấn tượng gì, gặp cũng gặp rồi. Lúc vừa tới Thượng Thanh tông suýt chết dưới tay Đường Tố Tố đã có chạm mặt, sau đó mãi không thấy đâu, chẳng biết chạy đến tìm mình là có ý gì.
“Không gặp! Nói với hắn ta và Thượng Thanh tông đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không có bất cứ quan hệ nào.” Ngưu Hữu Đạo trả lời.
Hắn đã nói như vậy, Thương Triều Tông tự nhiên ra hiệu phía dưới làm theo.
Đợi sau khi người thông báo rời đi, Bạch Diêu đột nhiên mở miệng nói. “Thượng Thanh tông xảy ra chút chuyện.”
Ánh mắt mọi người lập tức bị hắn ta hấp dẫn, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Lời này rõ ràng là đã biết mà còn cố ý hỏi.
Theo suy đoán của hắn hẳn đã diệt môn, chắc Ngụy Đa này may mắn chạy thoát.
Bạch Diêu nói: “Trước đây không lâu có nhận được tin, Thượng Thanh tông bố cáo rộng rãi với giới tu hành, liệt kê vài phản đồ khi sư diệt tổ, Tống Thư nhi tử Tống Cửu Minh Đình úy cũng nằm trong số đó. Nói nhi tử Tống Thư mưu hại đồng môn, còn nói Tống Thư cấu kết với Lưu Tiên tông đánh lén Thượng Thanh tông, việc này đã gây ra động tĩnh không nhỏ trong giới tu hành. Thanh danh của Tống Thư này đã bị bêu xấu. có lời đồn, Thượng Thanh tông suýt chút nữa bị diệt môn, vào thời khắc mấu chốt đệ tử bị trục xuất khỏi Thượng Thanh tông, Triệu Hùng Ca của Yêu Ma lĩnh xuất hiện, kinh sợ Lưu Tiên tông rút lui, mới giúp Thượng Thanh tông thoát được một kiếp. hiện tại tình hình Thượng Thanh tông thế nào vẫn chưa rõ.”
Tránh được một kiếp? Thượng Thanh tông không bị diệt môn? Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút. Triệu Hùng Ca của Yêu Ma lĩnh hắn đã từng nghe Đồ Hán nhắc tới, gặp phiền phức còn có thể tìm được Triệu Hùng Ca che chở, nếu Thượng Thanh tông không bị diệt môn vậy Ngụy Đa chạy tới tìm hắn làm gì?
Phượng Nhược Nam không kìm được hỏi một tiếng: “Là Triệu Hùng Ca xếp thứ 9 trên Đan bảng kia sao?”
Bạch Diêu chậm rãi cắn một miếng bánh. “Chính hắn.”
Phượng Nhược Nam hiếu kỳ: “Triệu Hùng Ca là đệ tử Thượng Thanh tông sao? Cao thủ như vậy vì sao Thượng Thanh tông lại trục xuất khỏi sư môn?”
Bạch Diêu: “Nghe nói người này vốn có hy vọng kế nhiệm chức chưởng môn Thượng Thanh tông nhất, có điều về sau yêu đương với Ma tông Thánh nữ, gây ra chút phiền phức, sư môn khó dung được nên mới bị trục xuất, tình tiết cụ thể không rõ, có đủ loại lời đồn cũng chưa chắc là thật.”
Nói đến đây, người ra ngoài thông báo lại tới: “Vương gia, Ngụy Đa kia nói, không gặp được pháp sư hắn không đi.”
“Bệnh thật, bảo hắn vào đây!” Ngưu Hữu Đạo ngoài miệng tức giận, kỳ thật sau khi biết Thượng Thanh tông không bị diệt môn cũng muốn xem thử Ngụy Đa này đến tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì.
Không bao lâu, bên ngoài đến báo, người đã đưa đến, đang chờ ở bên ngoài.
Ngưu Hữu Đạo ném miếng bánh trên tay trở lại, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, những người khác cũng rời bàn muốn đi xem thử có chuyện gì xảy ra.
Ngoài đình viện, một hán tử đứng khoanh tay, dáng người vừa phải, khuôn mặt thuộc loại người thật thà trung hậu, chính là Ngụy Đa trên đường nghe ngóng tìm đến đây.
Ngưu Hữu Đạo bước ra, cùng Ngụy Đa quan sát lẫn nhau, hai người đều chỉ gặp một lần, sau đó nhiều năm không gặp. Tương đối mà nói, Ngưu Hữu Đạo đã có chút thay đổi, chàng thiếu niên trưởng thành chỉ còn một chút dáng vẻ ban đầu, còn bề ngoài của Ngụy Đa thì không thay đổi gì. Ngưu Hữu Đạo vừa liếc mắt là đã nhận ra cái tên mình đã gặp năm đó, có lẽ không nhầm đâu.