Đạo Quân
Chương 1191: Dưới đáy nước này chắc chắn có vấn đề! (2)
Người đến sau lập tức nhận được mật báo của người bên mình, người hai nước Hàn, Tống lập tức thay đổi phương hướng điều tra, quay trở về đuổi theo Yến, Vệ, Tề.
“Sao hai nhóm người kia không đuổi theo?”
Thái Thúc Sơn Nhạc dẫn nhân thủ hai nước Tấn, Triệu đuổi theo truy kích đám người hải ngoại liền chú ý đến bên còn lại, ông ta lập tức cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Trưởng lão, Thái Thúc trưởng lão, chờ một chút, có chuyện khẩn cấp!”
Người truy kích của hai nước Tấn, Triệu tu vi có cao có thấp, dĩ nhiên có người chạy nhanh, cũng có người chạy chậm, người ở phía sau nhận được truyền lời liền hét lên.
Nghe thấy có tình huống khẩn cấp, Thái Thúc Sơn Nhạc dừng lại, phất tay ra hiệu những người khác tiếp tục đuổi theo.
“Tình hình thế nào?” Thái Thúc Sơn Nhạc đợi người phía sau vừa đến liền hỏi.
Người tới lắc đầu nói: “Không biết!” Sau đó chỉ chỉ, bày tỏ chỉ giúp phía sau truyền lời.
Chờ một chút, Lý Ngọc Đức do Hiểu Nguyệt các cắm vào bên Nước Tấn vội vàng chạy tới bẩm báo: “Trưởng lão, có thể chúng ta đã bị lừa, hẳn đám người hải ngoại kia là mồi nhử của Ngưu Hữu Đạo, đám người hải ngoại kia có thể sẽ cắn câu, hẳn chúng đã đem toàn bộ linh chủng giao cho Ngưu Hữu Đạo. Ta còn tận mắt chứng kiến Ngưu Hữu Đạo cõng mấy cái bao lớn. Người của Yến, Vệ, Tề hẳn cũng đã phát hiện và đuổi theo. Trên đường đến mãi không thấy người của Yến, Vệ, Tề trở lại, có lẽ Yến, Vệ, Tề đã xác nhận được đồ ở bên chỗ Ngưu Hữu Đạo. Trên đường ta chạy đến thấy người của Hàn, Tống cũng quay đầu đi, có lẽ cũng phát hiện được gì đó.”
“Ta còn nói sao hai nhóm người kia không đuổi theo, sao có thể để cho một nhà chúng ta chiếm tiện nghi chứ!” Sắc mặt Thái Thúc Sơn Nhạc hơi co rút, quay đầu hét lớn: “Dừng lại, đừng đuổi theo!”
Còn đuổi theo cái quái gì nữa, có đuổi theo đánh đến ngươi chết ta sống với đám yêu ma quỷ quái hải ngoại kia thì cũng chẳng chiếm được gì, xảy ra tử thương còn lợi cho thế lực khác, như vậy cần thiết sao?
Cướp linh chủng mới là chủ yếu, đám yêu ma quỷ quái kia chỉ là thứ yếu.
Ông ta vừa phát ra hiệu lệnh, những người đang đuổi theo lập tức hò hét truyền lời cho đằng trước.
Ầm! Ba tên yêu tu bị đuổi kịp liên thủ với nhau đánh bay một đệ tử Khí Vân tông.
Nhưng đệ tử Khí Vân tông bị đánh bay kia sau khi rơi xuống đất lại đánh tới, rõ ràng đã chịu một đòn trí mạng nhưng lại giống như không việc gì.
Đây chính là một bí pháp độc môn của Khí Vân tông tên là “Liệt Diễm Kim Thân quyết”, là một môn kỳ công nội ngoại kiêm tu cực kỳ cao minh, nghe nói sau khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định sẽ có gân cốt cứng như sắt, đao thương bất nhập!
Đây cũng là nguyên nhân khiến đệ tử Khí Vân tông hung hãn, trong tình huống tu vi chênh lệch không lớn, không thể triệt để chém chết thì họ giống như đánh không chết, rất giỏi chịu đòn, nhục thân người ta không có nhiều nhược điểm như ngươi, không dễ dàng bị thương, dám liều mạng đấu với ngươi đến cùng.
Ngay sau đó một đám đệ tử Khí Vân tông nhào đến cùng liên thủ cuối cùng cũng chém chết ba tên yêu tu bị đuổi kịp kia.
Phía sau truyền lời đến rồi, các đệ tử Khí Vân tông đang liên thủ không tiếp tục đuổi theo nữa mà mau chóng quay trở về...
“Sao không ai đuổi theo nữa?” Hồng Cái Thiên đang chạy thục mạng quay đầu nhìn lại phía sau, kinh ngạc hỏi.
Lãng Kinh Không không quay đầu lại trầm giọng nói: “Chẳng lẽ biện pháp dụ địch của Ngưu Hữu Đạo thực sự hiệu quả?”
“Hắn thật sự đã dụ người đi rồi, e là lành ít dữ nhiều!” Hồng Cái Thiên kinh ngạc nói.
Phù Hoa Lệ nói: “Hắn đi dụ địch chí ít vẫn còn có chút tia hy vọng sống, nếu linh chủng trên tay chúng ta bị cướp, hắn căn bản không qua được ải của Phiễu Miễu Các!”
Bất kể có phải Ngưu Hữu Đạo dụ địch có hiệu quả không, bên này cũng không dám dừng lại, tiếp tục bỏ chạy như điên.
Đối mặt với bảy nước cùng ra tay, bọn hắn thật sự không phải là đối thủ, chỉ có thể bỏ trốn...
Nghiêm Lập hơi kinh hãi, ông ta cũng tận mắt nhìn thấy, tận mắt xác nhận, người đứng phía trước không xa thật sự là Ngưu Hữu Đạo không sai.
Đối mặt với nhiều người tìm kiếm như vậy sao lại có thể chạy thoát?
Ông ta không biết rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì, dựa theo kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo, ông ta không ngờ Ngưu Hữu Đạo lại tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm.
Ông biết hấp dẫn thế lực chư quốc vây quét là do một tay Ngưu Hữu Đạo bày kế, nhưng không ngờ Ngưu Hữu Đạo lại ép mình vào con đường chết, có cần phải liều mạng như vayaj không?
Có điều lo lắng của ông ta dường như hơi dư thừa, tìm tới tìm lui đều không tìm được bóng dáng của Ngưu Hữu Đạo.
“Không thể nào! Cõng một đống đồ như vậy sao có thể biến mất tăm được? hắn có thể xé rách hư không sao? Lặn tiếp xuống nước, xới từng tấc đất dưới đáy nước cho ta, bất kỳ xó xỉnh nào, bất kỳ hang động nào dưới đáy nước đều không được bỏ sót.”
Không tìm được Ngưu Hữu Đạo, Chử Phong Bình đứng trên hẻm núi tức giận la mắng chỉ huy.
Rất nhanh, người Hàn Tống tới, thấy vậy cũng gia nhập tìm kiếm.
Cuối cùng, người của Nước Tấn và Nước Triệu cũng đến, cũng gia nhập tìm kiếm.
Trên hai bờ dòng nước xiết của hẻm núi và trong dòng nước trong hẻm núi, trước sau chặn đường, trái phải bao vây, cộng thêm nhiều người tìm kiếm trên phạm vi lớn nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngưu Hữu Đạo.
Nghiêm Lập tìm một cơ hội, triệu tập ba trưởng lão chủ sự của ba nước lại, nhắc nhở mấy người: “Xem ra hắn đã trốn thoát rồi.”
Chử Phong Bình: “Chắc chắn đáy nước này có vấn đề!”
Nghiêm Lập: “Đừng có vấn đề hay không vấn đề gì nữa, vấn đề lớn sắp đổ lên người chúng ta rồi đây này.”
Mấy người nhìn về phía ông ta, vô cùng khó hiểu, Tiền Phục Thành trưởng lão Thiên Hỏa giáo cau mày hỏi: “Chúng ta? Vấn đề gì?”
Nghiêm Lập nhắc nhở: “Không khí có gì đó không đúng, các người không phát hiện người của các thế lực khác thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm chúng ta sao? Một khi tìm tới tìm lui cũng không tìm được, ngươi cảm thấy một câu dưới đáy nước có vấn đề của chúng ta có thể bàn giao được hay không? bọn hắn sẽ nghi ngờ chúng ta giả vờ, cho rằng chúng ta đã đắc thủ, như vậy có hậu quả gì có lẽ không cần ta phải nhắc nhở chứ?”
Lời này vừa nói ra, mấy người đều âm thầm kinh hãi.
Nghe thấy lời nhắc nhở này, mấy người quan sát liền thấy đúng là thế lực khắp nơi hình như thật sự đang thỉnh thoảng để ý bên phía bọn hắn.
Cuối cùng, tìm tới tìm lui, người của Yến, Vệ, Tề đột nhiên lặng lẽ rút lui.
Không lặng lẽ rút lui không được, sợ kinh động đến những người khác sẽ nguy hiểm.
Đây chính là bố cục Ngưu Hữu Đạo bỏ ra nhiều tâm tư để sắp đặt, mong Nghiêm Lập thúc đẩy kết quả, hắn muôn hoàn toàn phá hủy, kết thúc cuộc tìm kiếm linh chủng của bảy nước để giữ ưu thế số lượng linh chủng trên tay mình.
Cộng thêm có người nhắc nhở phù hợp, hành vi quỷ dị của Yến, Vệ, Tề quả nhiên đã đánh thức người trong mộng.
Ví dụ từ xưa đến nay, dù cố gắng gian khổ thế nào thì cũng không thể chịu được sự phá hoại của nội gián.
“Mẹ nó, bị đám cẩu vật giảo hoạt kia đùa bỡn rồi, đi tìm cho ta!” Thái Thúc Sơn Nhạc kịp phản ứng lại đứng trên hẻm núi chửi ầm lên.
Ông ta không gấp cũng không được, dù có tìm kiếm bao nhiêu linh chủng thì hẳn cũng không thể nhiều hơn số lượng trên tay ba nước đã bỏ chạy kia, Khí Vân tông của ông ta có lợi hại đi chăng nữa cũng không thể xử lý hết những nhà khác, người ta đâu phải bùn nặn, tổn thất thực lực quá lớn, Khí Vân tông sẽ không qua được cửa ải ở lối ra.
Tóm lại người khác đã bắt đầu tranh đoạt, hơn nữa thu hoạch lại to lớn, ai còn muốn dựa vào cách ngu ngốc tìm kiếm linh chủng để tranh xếp hạng thì có vẻ quá ngu rồi.
Muốn tranh hạng nhất, ngoài cướp đoạt đã không còn cách nào khác.
Ai muốn giành hạng nhất nhất, kẻ đó nguy hiểm nhất!
Vì lý do an toàn, Hàn, Tống nhân cơ hội gặp mặt đã móc nối thêm với Nước Triệu.
Nước Triệu bị Nước Tấn lôi vào chuyện này cũng sợ hãi, tuy không có trưởng lão chủ sự nhưng thái độ nhất trí lạ thường, bắt nhịp với Hàn, Tống, nhân lúc có Hàn, Tống ở bên làm chỗ dựa đã quả quyết vứt Nước Tấn kết minh với Hàn, Tống.
“Sao hai nhóm người kia không đuổi theo?”
Thái Thúc Sơn Nhạc dẫn nhân thủ hai nước Tấn, Triệu đuổi theo truy kích đám người hải ngoại liền chú ý đến bên còn lại, ông ta lập tức cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Trưởng lão, Thái Thúc trưởng lão, chờ một chút, có chuyện khẩn cấp!”
Người truy kích của hai nước Tấn, Triệu tu vi có cao có thấp, dĩ nhiên có người chạy nhanh, cũng có người chạy chậm, người ở phía sau nhận được truyền lời liền hét lên.
Nghe thấy có tình huống khẩn cấp, Thái Thúc Sơn Nhạc dừng lại, phất tay ra hiệu những người khác tiếp tục đuổi theo.
“Tình hình thế nào?” Thái Thúc Sơn Nhạc đợi người phía sau vừa đến liền hỏi.
Người tới lắc đầu nói: “Không biết!” Sau đó chỉ chỉ, bày tỏ chỉ giúp phía sau truyền lời.
Chờ một chút, Lý Ngọc Đức do Hiểu Nguyệt các cắm vào bên Nước Tấn vội vàng chạy tới bẩm báo: “Trưởng lão, có thể chúng ta đã bị lừa, hẳn đám người hải ngoại kia là mồi nhử của Ngưu Hữu Đạo, đám người hải ngoại kia có thể sẽ cắn câu, hẳn chúng đã đem toàn bộ linh chủng giao cho Ngưu Hữu Đạo. Ta còn tận mắt chứng kiến Ngưu Hữu Đạo cõng mấy cái bao lớn. Người của Yến, Vệ, Tề hẳn cũng đã phát hiện và đuổi theo. Trên đường đến mãi không thấy người của Yến, Vệ, Tề trở lại, có lẽ Yến, Vệ, Tề đã xác nhận được đồ ở bên chỗ Ngưu Hữu Đạo. Trên đường ta chạy đến thấy người của Hàn, Tống cũng quay đầu đi, có lẽ cũng phát hiện được gì đó.”
“Ta còn nói sao hai nhóm người kia không đuổi theo, sao có thể để cho một nhà chúng ta chiếm tiện nghi chứ!” Sắc mặt Thái Thúc Sơn Nhạc hơi co rút, quay đầu hét lớn: “Dừng lại, đừng đuổi theo!”
Còn đuổi theo cái quái gì nữa, có đuổi theo đánh đến ngươi chết ta sống với đám yêu ma quỷ quái hải ngoại kia thì cũng chẳng chiếm được gì, xảy ra tử thương còn lợi cho thế lực khác, như vậy cần thiết sao?
Cướp linh chủng mới là chủ yếu, đám yêu ma quỷ quái kia chỉ là thứ yếu.
Ông ta vừa phát ra hiệu lệnh, những người đang đuổi theo lập tức hò hét truyền lời cho đằng trước.
Ầm! Ba tên yêu tu bị đuổi kịp liên thủ với nhau đánh bay một đệ tử Khí Vân tông.
Nhưng đệ tử Khí Vân tông bị đánh bay kia sau khi rơi xuống đất lại đánh tới, rõ ràng đã chịu một đòn trí mạng nhưng lại giống như không việc gì.
Đây chính là một bí pháp độc môn của Khí Vân tông tên là “Liệt Diễm Kim Thân quyết”, là một môn kỳ công nội ngoại kiêm tu cực kỳ cao minh, nghe nói sau khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định sẽ có gân cốt cứng như sắt, đao thương bất nhập!
Đây cũng là nguyên nhân khiến đệ tử Khí Vân tông hung hãn, trong tình huống tu vi chênh lệch không lớn, không thể triệt để chém chết thì họ giống như đánh không chết, rất giỏi chịu đòn, nhục thân người ta không có nhiều nhược điểm như ngươi, không dễ dàng bị thương, dám liều mạng đấu với ngươi đến cùng.
Ngay sau đó một đám đệ tử Khí Vân tông nhào đến cùng liên thủ cuối cùng cũng chém chết ba tên yêu tu bị đuổi kịp kia.
Phía sau truyền lời đến rồi, các đệ tử Khí Vân tông đang liên thủ không tiếp tục đuổi theo nữa mà mau chóng quay trở về...
“Sao không ai đuổi theo nữa?” Hồng Cái Thiên đang chạy thục mạng quay đầu nhìn lại phía sau, kinh ngạc hỏi.
Lãng Kinh Không không quay đầu lại trầm giọng nói: “Chẳng lẽ biện pháp dụ địch của Ngưu Hữu Đạo thực sự hiệu quả?”
“Hắn thật sự đã dụ người đi rồi, e là lành ít dữ nhiều!” Hồng Cái Thiên kinh ngạc nói.
Phù Hoa Lệ nói: “Hắn đi dụ địch chí ít vẫn còn có chút tia hy vọng sống, nếu linh chủng trên tay chúng ta bị cướp, hắn căn bản không qua được ải của Phiễu Miễu Các!”
Bất kể có phải Ngưu Hữu Đạo dụ địch có hiệu quả không, bên này cũng không dám dừng lại, tiếp tục bỏ chạy như điên.
Đối mặt với bảy nước cùng ra tay, bọn hắn thật sự không phải là đối thủ, chỉ có thể bỏ trốn...
Nghiêm Lập hơi kinh hãi, ông ta cũng tận mắt nhìn thấy, tận mắt xác nhận, người đứng phía trước không xa thật sự là Ngưu Hữu Đạo không sai.
Đối mặt với nhiều người tìm kiếm như vậy sao lại có thể chạy thoát?
Ông ta không biết rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì, dựa theo kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo, ông ta không ngờ Ngưu Hữu Đạo lại tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm.
Ông biết hấp dẫn thế lực chư quốc vây quét là do một tay Ngưu Hữu Đạo bày kế, nhưng không ngờ Ngưu Hữu Đạo lại ép mình vào con đường chết, có cần phải liều mạng như vayaj không?
Có điều lo lắng của ông ta dường như hơi dư thừa, tìm tới tìm lui đều không tìm được bóng dáng của Ngưu Hữu Đạo.
“Không thể nào! Cõng một đống đồ như vậy sao có thể biến mất tăm được? hắn có thể xé rách hư không sao? Lặn tiếp xuống nước, xới từng tấc đất dưới đáy nước cho ta, bất kỳ xó xỉnh nào, bất kỳ hang động nào dưới đáy nước đều không được bỏ sót.”
Không tìm được Ngưu Hữu Đạo, Chử Phong Bình đứng trên hẻm núi tức giận la mắng chỉ huy.
Rất nhanh, người Hàn Tống tới, thấy vậy cũng gia nhập tìm kiếm.
Cuối cùng, người của Nước Tấn và Nước Triệu cũng đến, cũng gia nhập tìm kiếm.
Trên hai bờ dòng nước xiết của hẻm núi và trong dòng nước trong hẻm núi, trước sau chặn đường, trái phải bao vây, cộng thêm nhiều người tìm kiếm trên phạm vi lớn nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngưu Hữu Đạo.
Nghiêm Lập tìm một cơ hội, triệu tập ba trưởng lão chủ sự của ba nước lại, nhắc nhở mấy người: “Xem ra hắn đã trốn thoát rồi.”
Chử Phong Bình: “Chắc chắn đáy nước này có vấn đề!”
Nghiêm Lập: “Đừng có vấn đề hay không vấn đề gì nữa, vấn đề lớn sắp đổ lên người chúng ta rồi đây này.”
Mấy người nhìn về phía ông ta, vô cùng khó hiểu, Tiền Phục Thành trưởng lão Thiên Hỏa giáo cau mày hỏi: “Chúng ta? Vấn đề gì?”
Nghiêm Lập nhắc nhở: “Không khí có gì đó không đúng, các người không phát hiện người của các thế lực khác thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm chúng ta sao? Một khi tìm tới tìm lui cũng không tìm được, ngươi cảm thấy một câu dưới đáy nước có vấn đề của chúng ta có thể bàn giao được hay không? bọn hắn sẽ nghi ngờ chúng ta giả vờ, cho rằng chúng ta đã đắc thủ, như vậy có hậu quả gì có lẽ không cần ta phải nhắc nhở chứ?”
Lời này vừa nói ra, mấy người đều âm thầm kinh hãi.
Nghe thấy lời nhắc nhở này, mấy người quan sát liền thấy đúng là thế lực khắp nơi hình như thật sự đang thỉnh thoảng để ý bên phía bọn hắn.
Cuối cùng, tìm tới tìm lui, người của Yến, Vệ, Tề đột nhiên lặng lẽ rút lui.
Không lặng lẽ rút lui không được, sợ kinh động đến những người khác sẽ nguy hiểm.
Đây chính là bố cục Ngưu Hữu Đạo bỏ ra nhiều tâm tư để sắp đặt, mong Nghiêm Lập thúc đẩy kết quả, hắn muôn hoàn toàn phá hủy, kết thúc cuộc tìm kiếm linh chủng của bảy nước để giữ ưu thế số lượng linh chủng trên tay mình.
Cộng thêm có người nhắc nhở phù hợp, hành vi quỷ dị của Yến, Vệ, Tề quả nhiên đã đánh thức người trong mộng.
Ví dụ từ xưa đến nay, dù cố gắng gian khổ thế nào thì cũng không thể chịu được sự phá hoại của nội gián.
“Mẹ nó, bị đám cẩu vật giảo hoạt kia đùa bỡn rồi, đi tìm cho ta!” Thái Thúc Sơn Nhạc kịp phản ứng lại đứng trên hẻm núi chửi ầm lên.
Ông ta không gấp cũng không được, dù có tìm kiếm bao nhiêu linh chủng thì hẳn cũng không thể nhiều hơn số lượng trên tay ba nước đã bỏ chạy kia, Khí Vân tông của ông ta có lợi hại đi chăng nữa cũng không thể xử lý hết những nhà khác, người ta đâu phải bùn nặn, tổn thất thực lực quá lớn, Khí Vân tông sẽ không qua được cửa ải ở lối ra.
Tóm lại người khác đã bắt đầu tranh đoạt, hơn nữa thu hoạch lại to lớn, ai còn muốn dựa vào cách ngu ngốc tìm kiếm linh chủng để tranh xếp hạng thì có vẻ quá ngu rồi.
Muốn tranh hạng nhất, ngoài cướp đoạt đã không còn cách nào khác.
Ai muốn giành hạng nhất nhất, kẻ đó nguy hiểm nhất!
Vì lý do an toàn, Hàn, Tống nhân cơ hội gặp mặt đã móc nối thêm với Nước Triệu.
Nước Triệu bị Nước Tấn lôi vào chuyện này cũng sợ hãi, tuy không có trưởng lão chủ sự nhưng thái độ nhất trí lạ thường, bắt nhịp với Hàn, Tống, nhân lúc có Hàn, Tống ở bên làm chỗ dựa đã quả quyết vứt Nước Tấn kết minh với Hàn, Tống.