Đạo Quân
Chương 1168: Các người đang làm khó đệ đấy!
“Năng lực người khác thì muội không rõ, nhưng với bản lĩnh của Đạo gia, muội tin rằng huynh ấy có thể trở về. Muội tin tưởng huynh ấy nhất định có thể trở về. Mọi người hãy tự lo thân, đừng để không thu lại được.”
Dứt lời, nàng lại lau nước mắt rời đi.
Nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên nàng kích động nói ra những lời trong lòng mình như thế.
Thương Triều Tông tức điên lên, thở hổn hển: “Tại sao lại như vậy? Thanh nhi vốn rất thông minh, tại sao lại nói mê sảng như thế? Tại sao một người đang rất tốt lại biến thành cái dạng như vậy?”
Lam Nhược Đình hung hăng lôi y lại, liên tục trấn an: “Vương gia, không nên tức giận, không cần thiết. Mấy cô gái mới lớn thường hay có những lúc xử trí theo cảm tính. Mới biết yêu đều không tránh được đâu, về sau sẽ tốt, về sau sẽ tốt.”
Thương Triều Tông quay đầu lại hỏi: “Mới biết yêu? Ngươi nhìn biểu hiện của nó có giống như mới biết yêu không? Đã đến tình trạng ăn nói mê sảng rồi đấy. Bây giờ ta lo lắng không biết nó có phải vì mặt của mình mà nghĩ quẩn, đang trốn tránh điều gì đó hay không? Binh sĩ bên dưới vì quá sợ hãi giết chóc mà đã từng xuất hiện tình huống này. Ta đã gặp qua, triệu chứng rất giống.”
“Ừm...” Lam Nhược Đình sửng sốt, suy nghĩ một chút, phát hiện đúng là có khả năng này, sắc mặt trở nên ngưng trọng: “Ta sẽ mởi pháp sư đến kiểm tra cho Quận chúa một chút.”
Thương Triều Tông gật đầu, nhắc một câu: “Đừng kích thích nó nữa, cũng đừng để cho nó biết chúng ta đang xem bệnh cho nó.”
Lam Nhược Đình nói: “Vương gia yên tâm, ta sẽ an bài tốt, sẽ không để cho Quận chúa hoài nghi.”
Trên bậc thang dưới mái hiên, La Chiếu ngồi ôm bầu rượu uống đến say mèm, người ngợm lôi thôi, râu ria xồm xoàm.
Phùng Quan Nhi xấu hổ kéo cánh tay của y, kéo mấy lần cũng không thành công kéo y đứng dậy.
Mấy tên hoạn quan đứng trong sân nhìn xem. Tổng quản đại nội Mạc Cao đứng trước bậc thang, cau mày nhìn La Chiếu, không nghĩ đến một Đại đô đốc nước Tống hăng hái đến như vậy lại biến thành cái dạng này.
Đây là lần thứ ba ông ta phụng ý chỉ của Hoàng đế Mục Trác Chân đến đây.
Vì tình thế ép buộc, La Chiếu bị cách chức. Trong triều tranh đấu như thế nào, mọi người vẫn hiểu rõ trong lòng. Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia. Trên chiến trường, ai dám cam đoan đánh trận nào cũng không bại? Không thể vì một trận thất bại mà phủ nhận năng lực của La Chiếu.
Chiến sự đóng băng sẽ có ngày kết thúc. Ai dám cam đoan sau khi đổi tướng sẽ có thể ngăn cản được Kim Tước? Khi La Chiếu còn là chủ soái, ít ra còn có thể ngăn cản được binh phong của Kim Tước, miễn cưỡng duy trì được thế cục chiến trường lung lay sắp đổ. Chủ soái mới còn chưa giao thủ với Kim Tước lần nào, kết quả ra sao, chẳng ai biết được.
Một khi tình thế bất lợi, đồng nghĩa với việc những chủ trương đổi tướng là sai, quyền nói chuyện sẽ trở về tay Mục Trác Chân. Mục Trác Chân vẫn muốn dùng La Chiếu để chữa cháy. Ít nhất vẫn phải chuẩn bị về phương diện này.
Lần đầu tiên Mạc Cao đến đã nhìn thấy La Chiếu như vậy, lần thứ hai cũng như thế, bây giờ là lần thứ ba. Ông ta phát hiện La Chiếu vẫn không thay đổi, ý chí tinh thần sa sút không gương dậy nổi.
Muốn đại diện Hoàng đế trấn an La Chiếu một chút, ông ta cũng không tìm được cơ hội. Bộ dạng của La Chiếu bây giờ, hoàn toàn không thể giao lưu một cách bình thường.
“Đại tổng quản, gần đây tâm trạng của chàng ấy không được tốt cho lắm.” Không thể làm cho La Chiếu tỉnh lại được, Phùng Quan Nhi quay người bước xuống bậc thang, lúng túng giải thích.
Mạc Cao lắc đầu: “Tại sao lại đến tình trạng này chứ? Chờ khi nào y tỉnh lại, mong phu nhân hãy cố gắng khuyên y một chút. Y còn trẻ, nhất thời thất bại không đáng là gì. Phu nhân hãy nói, bệ hạ vẫn còn quan tâm đến y.”
Phùng Quan Nhi hạ thấp người: “Vâng, ta nhớ kỹ rồi.”
“Haiz!” Mạc Cao lắc đầu quay người đi. La Chiếu cứ tiếp tục như thế, làm sao mà tác chiến trên chiến trường?
Tiễn khách xong, Phùng Quan Nhi quay lại, thấy La Chiếu sắp ngã xuống bậc thang, vội vàng bước đến đoạt bầu rượu trong tay y: “Đừng uống nữa.”
Mắt La Chiếu say lờ đờ, đưa tay về phía nàng: “Trả lại cho ta, tiện nhân, trả lại cho ta.”
Phùng Quan Nhi nắm lấy tay của y, ngồi xổm trước mặt y mà khóc: “Có như thế nào đi chăng nữa, chàng cũng không thể có lỗi với bản thân mình được. Lý tưởng hào hùng của chàng đâu rồi? Chàng đã nói muốn trợ giúp Đại Tống nhất thống thiên hạ. Đại tổng quản nói rất đúng, thất bại tạm thời không là cái gì cả. Chàng tỉnh lại đi, chàng vẫn còn cơ hội tái xuất mà. Thiếp nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp chàng, chàng không thể cứ tiếp tục như vậy mãi.”
Mắt say lờ đờ mở ra mấy phần, La Chiếu dường như tỉnh lại hơn một chút: “Nàng nói giúp ta? Nàng nói, không có nàng, ta chẳng là cái gì sao, đúng không? Cũng đúng, nếu không nhờ có nàng, bây giờ ta vẫn còn ngồi xổm trong đại lao kìa.”
Phùng Quan Nhi lắc đầu: “Không, thiếp không phải có ý này. Thiếp tin tưởng năng lực của chàng.”
La Chiếu cố chấp lái sang một vấn đề khác: “Rốt cuộc là nàng đã đi đâu?”
Phùng Quan Nhi đau khổ. Không phải là nàng không thể nói, mà là không dám nói. Bây giờ nói ra, La Chiếu sẽ chết. Trong trạng thái này, La Chiếu nhất định sẽ liều lĩnh chạy đến đó liều mạng. Tình huống bây giờ, ai sẽ giúp La Chiếu đến gây sự với Mao Lư sơn trang nước Yến chứ? La Chiếu chạy đến đó không phải muốn chết sao?
Nàng ta không nói, La Chiếu lại đưa tay đoạt bầu rượu trong tay nàng ta.
Trong lúc đoạt qua đoạt lại, La Chiếu tát cho Phùng Quan Nhi một bạt tai, thuận thế đạp cho nàng ta một cước ngã lăn xuống đất.
Phùng Quan Nhi ôm bầu rượu không bỏ, La Chiếu đá liên tục nàng mấy cước.
“Dừng tay!” Một đệ tử Lăng Tiêu các hộ viện lao đến, một tay đẩy La Chiếu ra: “La Chiếu, ngươi đừng có quá đáng.”
“Ta quá đáng? Haha...” La Chiếu lẩm bẩm, vừa tự giễu vừa lung lay bỏ đi.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cho dù Phùng Quan Nhi không nói, y cũng đoán được.
Y muốn biết gã đàn ông đó là ai, nhưng Phùng Quan Nhi lại một mực bao che cho người đó không nói, trong lòng y cảm thấy rất tổn thương.
Thiếu niên đắc chí, hăng hái, thân cư cao vị, rút kiếm tứ phương, lời nói hùng hồn, có thể so độ cao với anh hùng trong thiên hạ, ai nghĩ đến chỉ một trận đại chiến đã lật đổ hết thảy. Đầu tiên là thảm bại dưới tay Mông Sơn Minh, sau đổi lại Kim Tước cũng không thể làm gì. Kết quả, vừa quay về, phát hiện vợ của mình đi theo gã đàn ông khác. Nhớ đến trước đây y đã từng xoi mói tình huống của anh hùng trong thiên hạ, bây giờ nói chúng hoang đường hay không hoang đường? Lúc này, y phát hiện mình chính là câu chuyện buồn cười nhất.
Y còn nhớ lúc thẩm vấn, có người chỉ vào mũi y mà mắng to, nói cái gì là binh giả hung hiểm, không thể khinh thường quốc chiến, nói y là loại hại dân hại nước.
Cả một đời chưa hề thất bại như thế. Không có thì thôi, đã có rồi thì cứ kéo đến lũ lượt, khiến cho y phải chịu đả kích không nhẹ.
“Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao...” Phùng Quan Nhi ôm bầu rượu nằm dưới đất, khóc đến thương tâm.
Đệ tử Lăng Tiêu các đỡ nàng ta dậy, có chút không đành lòng, muốn nói rồi lại thôi.
Gần đây, La Chiếu không ngừng say rượu, uống say là đánh Phùng Quan Nhi. Đám đệ tử Lăng Tiêu các thật sự nhìn không vô, nhưng biết phải làm sao bây giờ? Người ta là vợ chồng, thanh quan khó gãy việc nhà, bọn họ cũng không thể đánh chồng của Phùng Quan Nhi thành tàn phế hoặc giết cho hả giận được?
...
Sau khi tu sĩ thế lực bốn biển tập trung lại, tất cả bắt đầu kéo dài trận tuyến, phái người tìm kiếm nơi đóng quân của thế lực chư quốc.
Khi đã kéo được nhiều người đến hỗ trợ như vậy, thế lực không còn đơn bạc, căng thăng trong lòng Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc cũng thả lỏng không ít. Nếu chỉ dựa vào mấy người bọn họ, hoàn toàn không có khả năng lấy được vị trí thứ nhất.
Đương nhiên, bên phía bốn biển cũng tổn thất không nhỏ, bị bảy nước giày vò, tổn thất mất năm trăm người, chỉ còn lại một trăm năm mươi ngàn người.
Dứt lời, nàng lại lau nước mắt rời đi.
Nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên nàng kích động nói ra những lời trong lòng mình như thế.
Thương Triều Tông tức điên lên, thở hổn hển: “Tại sao lại như vậy? Thanh nhi vốn rất thông minh, tại sao lại nói mê sảng như thế? Tại sao một người đang rất tốt lại biến thành cái dạng như vậy?”
Lam Nhược Đình hung hăng lôi y lại, liên tục trấn an: “Vương gia, không nên tức giận, không cần thiết. Mấy cô gái mới lớn thường hay có những lúc xử trí theo cảm tính. Mới biết yêu đều không tránh được đâu, về sau sẽ tốt, về sau sẽ tốt.”
Thương Triều Tông quay đầu lại hỏi: “Mới biết yêu? Ngươi nhìn biểu hiện của nó có giống như mới biết yêu không? Đã đến tình trạng ăn nói mê sảng rồi đấy. Bây giờ ta lo lắng không biết nó có phải vì mặt của mình mà nghĩ quẩn, đang trốn tránh điều gì đó hay không? Binh sĩ bên dưới vì quá sợ hãi giết chóc mà đã từng xuất hiện tình huống này. Ta đã gặp qua, triệu chứng rất giống.”
“Ừm...” Lam Nhược Đình sửng sốt, suy nghĩ một chút, phát hiện đúng là có khả năng này, sắc mặt trở nên ngưng trọng: “Ta sẽ mởi pháp sư đến kiểm tra cho Quận chúa một chút.”
Thương Triều Tông gật đầu, nhắc một câu: “Đừng kích thích nó nữa, cũng đừng để cho nó biết chúng ta đang xem bệnh cho nó.”
Lam Nhược Đình nói: “Vương gia yên tâm, ta sẽ an bài tốt, sẽ không để cho Quận chúa hoài nghi.”
Trên bậc thang dưới mái hiên, La Chiếu ngồi ôm bầu rượu uống đến say mèm, người ngợm lôi thôi, râu ria xồm xoàm.
Phùng Quan Nhi xấu hổ kéo cánh tay của y, kéo mấy lần cũng không thành công kéo y đứng dậy.
Mấy tên hoạn quan đứng trong sân nhìn xem. Tổng quản đại nội Mạc Cao đứng trước bậc thang, cau mày nhìn La Chiếu, không nghĩ đến một Đại đô đốc nước Tống hăng hái đến như vậy lại biến thành cái dạng này.
Đây là lần thứ ba ông ta phụng ý chỉ của Hoàng đế Mục Trác Chân đến đây.
Vì tình thế ép buộc, La Chiếu bị cách chức. Trong triều tranh đấu như thế nào, mọi người vẫn hiểu rõ trong lòng. Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia. Trên chiến trường, ai dám cam đoan đánh trận nào cũng không bại? Không thể vì một trận thất bại mà phủ nhận năng lực của La Chiếu.
Chiến sự đóng băng sẽ có ngày kết thúc. Ai dám cam đoan sau khi đổi tướng sẽ có thể ngăn cản được Kim Tước? Khi La Chiếu còn là chủ soái, ít ra còn có thể ngăn cản được binh phong của Kim Tước, miễn cưỡng duy trì được thế cục chiến trường lung lay sắp đổ. Chủ soái mới còn chưa giao thủ với Kim Tước lần nào, kết quả ra sao, chẳng ai biết được.
Một khi tình thế bất lợi, đồng nghĩa với việc những chủ trương đổi tướng là sai, quyền nói chuyện sẽ trở về tay Mục Trác Chân. Mục Trác Chân vẫn muốn dùng La Chiếu để chữa cháy. Ít nhất vẫn phải chuẩn bị về phương diện này.
Lần đầu tiên Mạc Cao đến đã nhìn thấy La Chiếu như vậy, lần thứ hai cũng như thế, bây giờ là lần thứ ba. Ông ta phát hiện La Chiếu vẫn không thay đổi, ý chí tinh thần sa sút không gương dậy nổi.
Muốn đại diện Hoàng đế trấn an La Chiếu một chút, ông ta cũng không tìm được cơ hội. Bộ dạng của La Chiếu bây giờ, hoàn toàn không thể giao lưu một cách bình thường.
“Đại tổng quản, gần đây tâm trạng của chàng ấy không được tốt cho lắm.” Không thể làm cho La Chiếu tỉnh lại được, Phùng Quan Nhi quay người bước xuống bậc thang, lúng túng giải thích.
Mạc Cao lắc đầu: “Tại sao lại đến tình trạng này chứ? Chờ khi nào y tỉnh lại, mong phu nhân hãy cố gắng khuyên y một chút. Y còn trẻ, nhất thời thất bại không đáng là gì. Phu nhân hãy nói, bệ hạ vẫn còn quan tâm đến y.”
Phùng Quan Nhi hạ thấp người: “Vâng, ta nhớ kỹ rồi.”
“Haiz!” Mạc Cao lắc đầu quay người đi. La Chiếu cứ tiếp tục như thế, làm sao mà tác chiến trên chiến trường?
Tiễn khách xong, Phùng Quan Nhi quay lại, thấy La Chiếu sắp ngã xuống bậc thang, vội vàng bước đến đoạt bầu rượu trong tay y: “Đừng uống nữa.”
Mắt La Chiếu say lờ đờ, đưa tay về phía nàng: “Trả lại cho ta, tiện nhân, trả lại cho ta.”
Phùng Quan Nhi nắm lấy tay của y, ngồi xổm trước mặt y mà khóc: “Có như thế nào đi chăng nữa, chàng cũng không thể có lỗi với bản thân mình được. Lý tưởng hào hùng của chàng đâu rồi? Chàng đã nói muốn trợ giúp Đại Tống nhất thống thiên hạ. Đại tổng quản nói rất đúng, thất bại tạm thời không là cái gì cả. Chàng tỉnh lại đi, chàng vẫn còn cơ hội tái xuất mà. Thiếp nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp chàng, chàng không thể cứ tiếp tục như vậy mãi.”
Mắt say lờ đờ mở ra mấy phần, La Chiếu dường như tỉnh lại hơn một chút: “Nàng nói giúp ta? Nàng nói, không có nàng, ta chẳng là cái gì sao, đúng không? Cũng đúng, nếu không nhờ có nàng, bây giờ ta vẫn còn ngồi xổm trong đại lao kìa.”
Phùng Quan Nhi lắc đầu: “Không, thiếp không phải có ý này. Thiếp tin tưởng năng lực của chàng.”
La Chiếu cố chấp lái sang một vấn đề khác: “Rốt cuộc là nàng đã đi đâu?”
Phùng Quan Nhi đau khổ. Không phải là nàng không thể nói, mà là không dám nói. Bây giờ nói ra, La Chiếu sẽ chết. Trong trạng thái này, La Chiếu nhất định sẽ liều lĩnh chạy đến đó liều mạng. Tình huống bây giờ, ai sẽ giúp La Chiếu đến gây sự với Mao Lư sơn trang nước Yến chứ? La Chiếu chạy đến đó không phải muốn chết sao?
Nàng ta không nói, La Chiếu lại đưa tay đoạt bầu rượu trong tay nàng ta.
Trong lúc đoạt qua đoạt lại, La Chiếu tát cho Phùng Quan Nhi một bạt tai, thuận thế đạp cho nàng ta một cước ngã lăn xuống đất.
Phùng Quan Nhi ôm bầu rượu không bỏ, La Chiếu đá liên tục nàng mấy cước.
“Dừng tay!” Một đệ tử Lăng Tiêu các hộ viện lao đến, một tay đẩy La Chiếu ra: “La Chiếu, ngươi đừng có quá đáng.”
“Ta quá đáng? Haha...” La Chiếu lẩm bẩm, vừa tự giễu vừa lung lay bỏ đi.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cho dù Phùng Quan Nhi không nói, y cũng đoán được.
Y muốn biết gã đàn ông đó là ai, nhưng Phùng Quan Nhi lại một mực bao che cho người đó không nói, trong lòng y cảm thấy rất tổn thương.
Thiếu niên đắc chí, hăng hái, thân cư cao vị, rút kiếm tứ phương, lời nói hùng hồn, có thể so độ cao với anh hùng trong thiên hạ, ai nghĩ đến chỉ một trận đại chiến đã lật đổ hết thảy. Đầu tiên là thảm bại dưới tay Mông Sơn Minh, sau đổi lại Kim Tước cũng không thể làm gì. Kết quả, vừa quay về, phát hiện vợ của mình đi theo gã đàn ông khác. Nhớ đến trước đây y đã từng xoi mói tình huống của anh hùng trong thiên hạ, bây giờ nói chúng hoang đường hay không hoang đường? Lúc này, y phát hiện mình chính là câu chuyện buồn cười nhất.
Y còn nhớ lúc thẩm vấn, có người chỉ vào mũi y mà mắng to, nói cái gì là binh giả hung hiểm, không thể khinh thường quốc chiến, nói y là loại hại dân hại nước.
Cả một đời chưa hề thất bại như thế. Không có thì thôi, đã có rồi thì cứ kéo đến lũ lượt, khiến cho y phải chịu đả kích không nhẹ.
“Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao...” Phùng Quan Nhi ôm bầu rượu nằm dưới đất, khóc đến thương tâm.
Đệ tử Lăng Tiêu các đỡ nàng ta dậy, có chút không đành lòng, muốn nói rồi lại thôi.
Gần đây, La Chiếu không ngừng say rượu, uống say là đánh Phùng Quan Nhi. Đám đệ tử Lăng Tiêu các thật sự nhìn không vô, nhưng biết phải làm sao bây giờ? Người ta là vợ chồng, thanh quan khó gãy việc nhà, bọn họ cũng không thể đánh chồng của Phùng Quan Nhi thành tàn phế hoặc giết cho hả giận được?
...
Sau khi tu sĩ thế lực bốn biển tập trung lại, tất cả bắt đầu kéo dài trận tuyến, phái người tìm kiếm nơi đóng quân của thế lực chư quốc.
Khi đã kéo được nhiều người đến hỗ trợ như vậy, thế lực không còn đơn bạc, căng thăng trong lòng Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc cũng thả lỏng không ít. Nếu chỉ dựa vào mấy người bọn họ, hoàn toàn không có khả năng lấy được vị trí thứ nhất.
Đương nhiên, bên phía bốn biển cũng tổn thất không nhỏ, bị bảy nước giày vò, tổn thất mất năm trăm người, chỉ còn lại một trăm năm mươi ngàn người.