Đạo Quân
Chương 116: Đây Là Cách Làm Của Người Trong Ma Đạo (1)
Mãi cho tới khi thấy nhân mã tan tác trốn vào núi rừng khó tụ tập lại, bên Phượng Nhược Nam bây giờ mới thu binh.
Chiến kỳ ngã lệch được Lam Như Đình đưa tay đỡ lấy, Lam Như Đình nhìn lại, sợ hãi cả kinh thấy Thương Thục Thanh lung lay sắp đổ, lúc này có người kinh ngạc kêu lên: “Quận chúa thụ thương!”
Thương Triều Tông đột nhiên quay đầu, bước nhanh đến, giang hai tay ôm lấy Thương Thục Thanh ngã từ chiến mã xuống, kiểm tra mới phát hiện sau lưng Thương Thục Thanh không biết bị lợi khí gì quẹt một đường lớn, trên người đầy máu của người khác bắn lên nên không chú ý sẽ không biết nàng ta bị thương. Thương Triều Tông kinh nghiệm sa trường vừa nhìn liền biết triệu chứng của muội muội là mất quá nhiều máu. Trước đó muội muội không nói tiếng nào, một mực gắng gượng chống đỡ không để chiến kỳ ngã xuống, Thương Triều Tông lập tức đỏ mắt, khàn giọng giận dữ hét: “Pháp sư!”
Sự bi phẫn trong lòng y không ai có thể biết, gia đạo sa sút đã rơi đến bước một nữ tử yếu đuối tay nhuộm mực hương cũng phải ra chiến trường giúp cổ vũ sĩ khí. Nếu muội muội thực sự xảy ra chuyện gì, y muôn lần chết cũng khó từ tội lỗi, không còn mặt mũi nào gặp phụ mẫu và các huynh trưởng đã chết.
“Ca, muội không sao.” Thương Thục Thanh có chút suy yếu lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo lao tới, nhanh chóng ra tay điểm huyệt cho Thương Thục Thanh để cầm máu, lại bắt mạch, sau lại kiểm tra tình hình sau lưng nàng ta. Đối với nữ nhân này, Ngưu Hữu Đạo thực sự không biết nên nói cái gì cho phải, lúc đầu, chuyện nguy hiểm như thế hắn cảm thấy mình né tránh nguy hiểm là thiên kinh địa nghĩa, không đáng để bán mạng cho người ta, kết quả nữ nhân này cũng xông vào chiến trường khiến trong lòng hắn có thứ gì đó không thể nào nói rõ được, có thể coi như có chút hổ thẹn. Đương nhiên, trên mặt hắn không nhìn ra có chút dấu vết hổ thẹn nào. Giờ hắn chỉ lo cho Viên Cương. Ngay cả hắn cũng cảm thấy hơi tội lỗi, Viên Cương bị hắn ngăn lại không biết sẽ có cảm nhận như thế nào, trong lòng hắn hơi cười khổ.
“Vương gia, quận chúa không sao, chỉ mất máu quá nhiều, điều dưỡng một thời gian là có thể khôi phục, có điều vết thương sau lưng hơi lớn, e là phải tiến hành khâu lại, không thì sau này sẽ lưu lại vết sẹo lớn.” Sau khi Ngưu Hữu Đạo kiểm tra xong liền nhắc nhở Thương Triều Tông một tiếng.
Nghe nói không có việc gì, Thương Triều Tông hơi thở phào. Nghe thấy phải khâu vết thương lại thì lại hồ nghi nói: “Khâu lại? Làm sao khâu lại?”
“Ừm...” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, mới nhớ ra là thời này chưa có cách nói này, giải thích nói: “Tức là may vết thương như may y phục, dùng kim khâu vá lại, chẳng những có lợi cho vết thương khép lại, còn có thể giảm độ lớn của vết sẹo đến mức thấp nhất, so với để vết thương mở ra như thế này tốt hơn rất nhiều.”
Thương Triều Tông hít sâu một hơi, bị chặt một đao cũng sẽ không cảm thấy có cái gì nhưng lấy kim khâu may miệng vết thương như quần áo, y nghe mà dựng da đầy. “Huyết nhục trên người không phải quần áo, Đạo gia đang nói đùa à?”
Ngưu Hữu Đạo sờ trán, vấn đề quan niệm rất khó thay đổi, đoán chừng giải thích thế nào đi nữa cũng vô dụng, hắn ngẫm nghĩ cũng lười giải thích, tùy thôi!
Thương Thục Thanh lại suy yếu hỏi một tiếng. “Đạo gia, sau khi khâu vết thương lại có thể lợi cho thương thế khôi phục phải không?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Đương nhiên.”
Thương Thục Thanh: “Có thể phiền phức Đạo gia giúp các huynh đệ bị thương bên dưới khâu lại một chút không?”
“Sịt...” Các thân vệ trên người bị thương đều hít sâu một hơi, cảm giác sau lưng ứa ra hàn khí, bất giác che vết thương lui lại một bước, đều có cảm nhận như Thương Triều Tông, coi da thịt mình như quần áo may qua may lại, đang đùa cái gì vậy?
Thương Triều Tông cau mày nói: “Thanh nhi, loại chuyện này há có thể...”
Thương Thục Thanh ngắt lời nói: “Ca, ta tin tưởng Đạo gia không nói nhảm, có hiệu quả với các huynh đệ bị thương là chuyện tốt.” Nàng ta đưa mắt nhìn các thân vệ mặt mũi tràn đầy hoảng sợ xung quanh, quả quyết nói: “Đạo gia, khâu cho ta trước đi!” Dĩ nhiên là muốn làm trước làm gương.
Ngưu Hữu Đạo cười, quay đầu lại nói: “Hầu tử, chuẩn bị đồ, nấu chút nước sôi khử trùng!”
Viên Cương khẽ gật đầu, quay người đi chuẩn bị. Hắn ta vẫy tay một cái chúng tăng Nam Sơn tự rất vui vẻ đi theo làm trợ thủ.
Lam Như Đình ngồi một bên, lấy một cái túi ra, lấy ra từ trong hai bình sứ con, đổ một viên hồng dược hoàn và một viên lục dược hoàn để Thương Thục Thanh nuốt xuống.
Viên thuốc này Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy hơi quen mắt, từng được miêu tả trên thư tịch, vừa nãy hắn thấy không ít người bị thương đều dùng thứ này liền hỏi thử: “Ích khí bổi huyết đan và Thanh lương đan sao?”
“Đúng!” Lam Như Đình khẽ gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo ừ một tiếng, Ích khí bổi huyết đan dễ lý giải, Thanh lương đan màu xanh kia sau khi uống có thể phòng ngừa vết thương sinh mủ, trên thực tế theo lý giải của hắn chắc là thuốc kháng sinh, đều là đồ dùng thường xuyên trên chiến trường của thế giới này.
Thương Triều Tông không thể nào chỉ ở cạnh muội muội mình, lúc này cũng không thể vậy. Bên dưới có không ít huynh đệ bị thương, còn có cả chiến tử, dù là không yên lòng muội muội cũng vẫn phải giao Thương Thục Thanh cho Ngưu Hữu Đạo chăm sóc, còn mình thì đi xử lý chuyện khác. Đợi sau khi tìm thấy thi thể của chừng ba mươi thân vệ tập trung một chỗ, Thương Triều Tông im lặng. Y ngẩng đầu nhìn chiến kỳ Anh Dương, Vũ Liệt vệ tung bay cắm bên cạnh mình.
Ba mươi ba người chiến tử, khoảng trăm người thụ thương, bị thương nặng nhẹ khác nhau, đối với chiến quả mà nói tuyệt đối là thắng lợi, nhưng đối với nhân thủ y hiện có mà nói, tổn thất của y không nhỏ, không chịu được thêm vài lần tiêu hao như thế.
Cách đó không xa Phượng Nhược Nam thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Thương Triều Tông toàn thân đầy máu, lại ngẫu nhiên quay đầu nhìn Thương Thục Thanh bị thương, ngẫm lại hình ảnh trước đó, đường đường quận vương mà không màng sống chết làm quân tiên phong đi đầu, nữ tử yếu đuối nâng chiến kỳ xông pha chiến đấu. Gia phong nhà Ninh vương khiến nàng ta chấn động, không khỏi cảm khái, khó trách Ninh vương có thể huấn luyện được một chi đại quân uy chấn thiên hạ. Nàng ta cũng không thể không thừa nhận mình mang theo thành kiến nên đã nhìn sai, xem thường hai huynh muội này, có điều ngoài miệng chắc chắn sẽ không thừa nhận. Cuối cùng Phượng Nhược Nam vẫn đi về phía Thương Thục Thanh, nhàn nhạt hỏi một tiếng: “Quận chúa không sao chứ?”
“Tẩu tử, không sao!” Giọng Thương Thục Thanh yếu ớt đáp.
Phượng Nhược Nam ừ một tiếng, lúc chú ý đến Ngưu Hữu Đạo trong mắt lộ ra chán ghét. Lúc ấy tất cả mọi người bên này đều xông ra ngoài, chỉ có pháp sư này là núp đằng sau, chưa từng thấy pháp sư tùy hành nào như vậy. Nàng ta không khỏi hừ lạnh nói: “Bọn chuột nhắt vô sỉ!”
Ngưu Hữu Đạo muốn phản bác, nghĩ nghĩ, được rồi, lúc này nhịn.
Phượng Nhược Nam quay đầu gọi Văn Lệ đến chăm sóc Thương Thục Thanh, bên Thương Triều Tông không hề có nữ nhân nào khác, một đám nam nhân chiếu cố một nữ nhân bị thương không tiện.
Dựng tạm một cái lều vải, Viên Cương đã chuẩn bị xong mọi thứ, Thương Thục Thanh nằm trên một tấm chăn.
Ngưu Hữu Đạo ở bên chuẩn bị động thủ vừa duỗi tay đến sau lưng nàng ta thì cứng đờ lại, nhớ ra nam nữ thụ thụ bất thân, không khỏi do dự nói: “Quận chúa, ta có thể xé chút y phục sau lưng người không?”
Thương Thục Thanh hiểu rõ ý hắn, như vậy sẽ nhìn thấy da thịt sau lưng mình thì thầm ngượng ngùng, ngoài miệng lại nói: “Trên chiến trường chăm sóc người bị thương không để ý những chuyện đó, ta tin Đạo gia cũng không phải người vô lễ.” Câu cuối dĩ nhiên là đang ám hiệu, ngươi đừng làm loạn!
Ngưu Hữu Đạo ha ha một tiếng, xé rách áo sau lưng Thương Thục Thanh, lúc giúp nàng ta làm sạch miệng vết thương mới phát hiện, nữ nhân này mặt mặc dù khó coi, nhưng làn da phía sau lưng trắng nõn mịn màng như sứ, làn da đẹp hiếm thấy như vậy mà lại bị một vết thương nhìn thấy mà giật mình, đúng thật là nghiệp chướng.
“Đáng tiếc không có cồn trừ độc, có cơ hội phải làm ra một ít...” Ngưu Hữu Đạo lầm bầm nói, cẩn thận nấu kim, kim chỉ dĩ nhiên cũng không thích hợp, kim là kim may quần áo, chỉ là chỉ bông nhưng dưới điều kiện này thì chỉ có thể tạm chấp nhận.
Chiến kỳ ngã lệch được Lam Như Đình đưa tay đỡ lấy, Lam Như Đình nhìn lại, sợ hãi cả kinh thấy Thương Thục Thanh lung lay sắp đổ, lúc này có người kinh ngạc kêu lên: “Quận chúa thụ thương!”
Thương Triều Tông đột nhiên quay đầu, bước nhanh đến, giang hai tay ôm lấy Thương Thục Thanh ngã từ chiến mã xuống, kiểm tra mới phát hiện sau lưng Thương Thục Thanh không biết bị lợi khí gì quẹt một đường lớn, trên người đầy máu của người khác bắn lên nên không chú ý sẽ không biết nàng ta bị thương. Thương Triều Tông kinh nghiệm sa trường vừa nhìn liền biết triệu chứng của muội muội là mất quá nhiều máu. Trước đó muội muội không nói tiếng nào, một mực gắng gượng chống đỡ không để chiến kỳ ngã xuống, Thương Triều Tông lập tức đỏ mắt, khàn giọng giận dữ hét: “Pháp sư!”
Sự bi phẫn trong lòng y không ai có thể biết, gia đạo sa sút đã rơi đến bước một nữ tử yếu đuối tay nhuộm mực hương cũng phải ra chiến trường giúp cổ vũ sĩ khí. Nếu muội muội thực sự xảy ra chuyện gì, y muôn lần chết cũng khó từ tội lỗi, không còn mặt mũi nào gặp phụ mẫu và các huynh trưởng đã chết.
“Ca, muội không sao.” Thương Thục Thanh có chút suy yếu lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo lao tới, nhanh chóng ra tay điểm huyệt cho Thương Thục Thanh để cầm máu, lại bắt mạch, sau lại kiểm tra tình hình sau lưng nàng ta. Đối với nữ nhân này, Ngưu Hữu Đạo thực sự không biết nên nói cái gì cho phải, lúc đầu, chuyện nguy hiểm như thế hắn cảm thấy mình né tránh nguy hiểm là thiên kinh địa nghĩa, không đáng để bán mạng cho người ta, kết quả nữ nhân này cũng xông vào chiến trường khiến trong lòng hắn có thứ gì đó không thể nào nói rõ được, có thể coi như có chút hổ thẹn. Đương nhiên, trên mặt hắn không nhìn ra có chút dấu vết hổ thẹn nào. Giờ hắn chỉ lo cho Viên Cương. Ngay cả hắn cũng cảm thấy hơi tội lỗi, Viên Cương bị hắn ngăn lại không biết sẽ có cảm nhận như thế nào, trong lòng hắn hơi cười khổ.
“Vương gia, quận chúa không sao, chỉ mất máu quá nhiều, điều dưỡng một thời gian là có thể khôi phục, có điều vết thương sau lưng hơi lớn, e là phải tiến hành khâu lại, không thì sau này sẽ lưu lại vết sẹo lớn.” Sau khi Ngưu Hữu Đạo kiểm tra xong liền nhắc nhở Thương Triều Tông một tiếng.
Nghe nói không có việc gì, Thương Triều Tông hơi thở phào. Nghe thấy phải khâu vết thương lại thì lại hồ nghi nói: “Khâu lại? Làm sao khâu lại?”
“Ừm...” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, mới nhớ ra là thời này chưa có cách nói này, giải thích nói: “Tức là may vết thương như may y phục, dùng kim khâu vá lại, chẳng những có lợi cho vết thương khép lại, còn có thể giảm độ lớn của vết sẹo đến mức thấp nhất, so với để vết thương mở ra như thế này tốt hơn rất nhiều.”
Thương Triều Tông hít sâu một hơi, bị chặt một đao cũng sẽ không cảm thấy có cái gì nhưng lấy kim khâu may miệng vết thương như quần áo, y nghe mà dựng da đầy. “Huyết nhục trên người không phải quần áo, Đạo gia đang nói đùa à?”
Ngưu Hữu Đạo sờ trán, vấn đề quan niệm rất khó thay đổi, đoán chừng giải thích thế nào đi nữa cũng vô dụng, hắn ngẫm nghĩ cũng lười giải thích, tùy thôi!
Thương Thục Thanh lại suy yếu hỏi một tiếng. “Đạo gia, sau khi khâu vết thương lại có thể lợi cho thương thế khôi phục phải không?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Đương nhiên.”
Thương Thục Thanh: “Có thể phiền phức Đạo gia giúp các huynh đệ bị thương bên dưới khâu lại một chút không?”
“Sịt...” Các thân vệ trên người bị thương đều hít sâu một hơi, cảm giác sau lưng ứa ra hàn khí, bất giác che vết thương lui lại một bước, đều có cảm nhận như Thương Triều Tông, coi da thịt mình như quần áo may qua may lại, đang đùa cái gì vậy?
Thương Triều Tông cau mày nói: “Thanh nhi, loại chuyện này há có thể...”
Thương Thục Thanh ngắt lời nói: “Ca, ta tin tưởng Đạo gia không nói nhảm, có hiệu quả với các huynh đệ bị thương là chuyện tốt.” Nàng ta đưa mắt nhìn các thân vệ mặt mũi tràn đầy hoảng sợ xung quanh, quả quyết nói: “Đạo gia, khâu cho ta trước đi!” Dĩ nhiên là muốn làm trước làm gương.
Ngưu Hữu Đạo cười, quay đầu lại nói: “Hầu tử, chuẩn bị đồ, nấu chút nước sôi khử trùng!”
Viên Cương khẽ gật đầu, quay người đi chuẩn bị. Hắn ta vẫy tay một cái chúng tăng Nam Sơn tự rất vui vẻ đi theo làm trợ thủ.
Lam Như Đình ngồi một bên, lấy một cái túi ra, lấy ra từ trong hai bình sứ con, đổ một viên hồng dược hoàn và một viên lục dược hoàn để Thương Thục Thanh nuốt xuống.
Viên thuốc này Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy hơi quen mắt, từng được miêu tả trên thư tịch, vừa nãy hắn thấy không ít người bị thương đều dùng thứ này liền hỏi thử: “Ích khí bổi huyết đan và Thanh lương đan sao?”
“Đúng!” Lam Như Đình khẽ gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo ừ một tiếng, Ích khí bổi huyết đan dễ lý giải, Thanh lương đan màu xanh kia sau khi uống có thể phòng ngừa vết thương sinh mủ, trên thực tế theo lý giải của hắn chắc là thuốc kháng sinh, đều là đồ dùng thường xuyên trên chiến trường của thế giới này.
Thương Triều Tông không thể nào chỉ ở cạnh muội muội mình, lúc này cũng không thể vậy. Bên dưới có không ít huynh đệ bị thương, còn có cả chiến tử, dù là không yên lòng muội muội cũng vẫn phải giao Thương Thục Thanh cho Ngưu Hữu Đạo chăm sóc, còn mình thì đi xử lý chuyện khác. Đợi sau khi tìm thấy thi thể của chừng ba mươi thân vệ tập trung một chỗ, Thương Triều Tông im lặng. Y ngẩng đầu nhìn chiến kỳ Anh Dương, Vũ Liệt vệ tung bay cắm bên cạnh mình.
Ba mươi ba người chiến tử, khoảng trăm người thụ thương, bị thương nặng nhẹ khác nhau, đối với chiến quả mà nói tuyệt đối là thắng lợi, nhưng đối với nhân thủ y hiện có mà nói, tổn thất của y không nhỏ, không chịu được thêm vài lần tiêu hao như thế.
Cách đó không xa Phượng Nhược Nam thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Thương Triều Tông toàn thân đầy máu, lại ngẫu nhiên quay đầu nhìn Thương Thục Thanh bị thương, ngẫm lại hình ảnh trước đó, đường đường quận vương mà không màng sống chết làm quân tiên phong đi đầu, nữ tử yếu đuối nâng chiến kỳ xông pha chiến đấu. Gia phong nhà Ninh vương khiến nàng ta chấn động, không khỏi cảm khái, khó trách Ninh vương có thể huấn luyện được một chi đại quân uy chấn thiên hạ. Nàng ta cũng không thể không thừa nhận mình mang theo thành kiến nên đã nhìn sai, xem thường hai huynh muội này, có điều ngoài miệng chắc chắn sẽ không thừa nhận. Cuối cùng Phượng Nhược Nam vẫn đi về phía Thương Thục Thanh, nhàn nhạt hỏi một tiếng: “Quận chúa không sao chứ?”
“Tẩu tử, không sao!” Giọng Thương Thục Thanh yếu ớt đáp.
Phượng Nhược Nam ừ một tiếng, lúc chú ý đến Ngưu Hữu Đạo trong mắt lộ ra chán ghét. Lúc ấy tất cả mọi người bên này đều xông ra ngoài, chỉ có pháp sư này là núp đằng sau, chưa từng thấy pháp sư tùy hành nào như vậy. Nàng ta không khỏi hừ lạnh nói: “Bọn chuột nhắt vô sỉ!”
Ngưu Hữu Đạo muốn phản bác, nghĩ nghĩ, được rồi, lúc này nhịn.
Phượng Nhược Nam quay đầu gọi Văn Lệ đến chăm sóc Thương Thục Thanh, bên Thương Triều Tông không hề có nữ nhân nào khác, một đám nam nhân chiếu cố một nữ nhân bị thương không tiện.
Dựng tạm một cái lều vải, Viên Cương đã chuẩn bị xong mọi thứ, Thương Thục Thanh nằm trên một tấm chăn.
Ngưu Hữu Đạo ở bên chuẩn bị động thủ vừa duỗi tay đến sau lưng nàng ta thì cứng đờ lại, nhớ ra nam nữ thụ thụ bất thân, không khỏi do dự nói: “Quận chúa, ta có thể xé chút y phục sau lưng người không?”
Thương Thục Thanh hiểu rõ ý hắn, như vậy sẽ nhìn thấy da thịt sau lưng mình thì thầm ngượng ngùng, ngoài miệng lại nói: “Trên chiến trường chăm sóc người bị thương không để ý những chuyện đó, ta tin Đạo gia cũng không phải người vô lễ.” Câu cuối dĩ nhiên là đang ám hiệu, ngươi đừng làm loạn!
Ngưu Hữu Đạo ha ha một tiếng, xé rách áo sau lưng Thương Thục Thanh, lúc giúp nàng ta làm sạch miệng vết thương mới phát hiện, nữ nhân này mặt mặc dù khó coi, nhưng làn da phía sau lưng trắng nõn mịn màng như sứ, làn da đẹp hiếm thấy như vậy mà lại bị một vết thương nhìn thấy mà giật mình, đúng thật là nghiệp chướng.
“Đáng tiếc không có cồn trừ độc, có cơ hội phải làm ra một ít...” Ngưu Hữu Đạo lầm bầm nói, cẩn thận nấu kim, kim chỉ dĩ nhiên cũng không thích hợp, kim là kim may quần áo, chỉ là chỉ bông nhưng dưới điều kiện này thì chỉ có thể tạm chấp nhận.