Đạo Quân
Chương 1154: Đụng Phải Cọng Rơm Cứng (2)
Ba người nhìn nhau, thừa nhận Ngưu Hữu Đạo nói có lý, nhưng vẫn không hiểu lắm.
Vân Cơ: “Kéo chúng ta chạy lâu như vậy, ngài rốt cuộc là có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Liên hợp là muốn liên hợp, sớm muộn cũng phải đi tìm bọn họ, nhưng không phải lúc này, bây giờ vẫn chưa thích hợp, vẫn chưa quen biết, không có bất cứ giao tình gì, như vậy tiếp tục đi tìm thì có tác dụng gì? Nói toạc ra, đi cũng vô dụng! Thời khắc mấu chốt vẫn chưa tới, vẫn chưa phải lúc, phải đợi thêm đã!”
Những gì hắn nói bây giờ đều đúng, vẫn phải tiếp tục đi theo sau người của ngước Triệu.
Thời gian trôi vô cùng nhanh, mặt trời mọc rồi lại lặn, nếu dùng thời gian ngoại giới để tính toán, nháy mắt đã là ba tháng sau.
Bỏ ra trọn vẹn thời gian ba tháng, cuối cùng đưa tất cả thế lực bảy nước ra lục soát một lần.
Bọn Vân Cơ không tính nổi mình đã chạy qua bao nhiêu con đường, đời này quay đầu nhìn lại chắc chỉ nhớ trạng thái bôn ba này, có cảm giác chạy đến gãy cả chân.
Nhưng cũng đã chính thức phục Ngưu Hữu Đạo.
Thế lực các nơi tiến vào biến giới bí mật Thiên Đô tuy có gần vạn người, nhưng vùng đất lớn như vậy người đã tản đi hết, muốn tìm người không phải chuyện dễ dàng, nhất là phải tìm ra người nằm trong thế lực muốn hại chết Ngưu Hữu Đạo.
Thí dụ như bây giờ tìm được phương diện nước Tấn, biết rõ ràng nước Tấn bên này muốn giết chết Ngưu Hữu Đạo, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn dám tiếp tục đi tìm.
Càng kì lạ là, tu sĩ nước Tấn còn có thể giúp Ngưu Hữu Đạo đưa người cần tìm đến, giống y chang tình hình nước Triệu trước đây.
Cho dù là kẻ địch hay không phải kẻ địch, Ngưu Hữu Đạo vẫn có thể nghĩ ra cách để tìm ra người mình cần tìm.
Bọn Vân Cơ thực sự nghĩ không thông, thực sự không biết Ngưu Hữu Đạo làm sao có thể làm được, cảm thấy thật khó tưởng tượng, dường như không có chuyện gì có thể làm khó được hắn.
Lý Ngọc Đức, một lão đầu đã lớn tuổi, tán tu, trong ba trăm người xếp hạng Đan bảng, cũng là người mà Ngưu Hữu Đạo cần tìm ở bên nước Tấn này.
Nhìn những thi thể trên mặt đất, được biết là chuyện mà Ngưu Hữu Đạo muốn mình làm, Lý Ngọc Đức lắc đầu: “Việc này e là không được!”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Như vậy tức là, ta đã tìm đến ngươi, ngươi không nghe theo lời phân phó mà người trên giao cho ngươi.”
Lý Ngọc Đức: “Ngài hiểu lầm ý của ta rồi, ta chỉ là sợ ngài làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa là rất nguy hiểm.”
Nguy hiểm cái gì? Hắn chính là người xưa nay trải qua biết bao nguy hiểm như thế! Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Chuyện này ngươi không cần lo, tự ta sẽ xử lý, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, có làm hay không?”
Nếu Lý Ngọc Đức vẫn không chắc chắc làm thì hắn sẽ không giữ lại cái miệng này, chỉ có thể giết đối phương để giết khẩu.
Lý Ngọc Đức: “Làm cũng được, đối với ta mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, vấn đề là ta không có cách nào lưu lại dấu hiệu trên đường cho ngài đi theo. Đám người đi theo hướng hải ngoại vu oan lên đầu cũng không sao, nhưng những kẻ mà ngài giết ngay trước mắt đây là đệ tử của Khí Vân Tông!”
Ngưu Hữu Đạo: “Người cũng giết rồi, ngươi nói với ta những lời này còn có ý nghĩa gì sao?”
Lý Ngọc Đức: “Trong giới tu hành, Khí Vân Tông là mặt hàng thế nào chắc ngài cũng nghe nói rồi, đám người này vừa nghèo vừa ngang ngược, một khi biết được đám người hải ngoại kia giết đệ tử của Khí Vân Tông, lập tức sẽ quay lại lúc soát bên này, không tìm được đám người hải ngoại kia tính sổ thì nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ! Một khi quay lại đây lục soát trắng trợn, ngài theo thế nào? Ngài có chắc mình không sợ đụng phải bọn chúng, vẫn muốn đi theo bọn chúng?
“…” Ngưu Hữu Đạo hơi im lặng rồi hỏi: “Ngươi có chắc bọn chúng sẽ làm như vậy không?”
Lý Ngọc Đức: “Ta không dám hoàn toàn cam đoan, ta cũng không có cách nào để bảo đảm, nhưng bọn chúng căn bản là không có ý định chuyên tâm tìm kiếm linh chủng, sớm đã biết được sự chuẩn bị của nhà khác, hiện tại không động thủ là vì còn chưa tới lúc, muốn đợi hàng trên tay nhà khác nhiều hơn một chút.”
Ngưu Hữu Đạo im lặng.
Cuối cùng, Lý Ngọc Đức rời khỏi với một cơ thể bị thương.
Khác với tình hình những người khác trước đây, sau khi Ngưu Hữu Đạo quyết định tiếp tục vu oan cho đám người hải ngoại đó, Lý Ngọc Đức chủ động yêu cầu Ngưu Hữu Đạo đánh hắn ta bị thương, hơn nữa phải làm cho vết thương thật nặng, có thể nói là trọng thương mà rời khỏi.
“Đi, trở về tìm người của Linh Tông.” Ngưu Hữu Đạo vẫy bọn người Vu Chiếu Hành thay đổi phương hướng.
Ba người nghe xong thấy có gì đó không đúng, trước đây là gặp được người của Linh Tông, mượn thế lực của Linh Tông mới tìm thấy được người của nước Tống, hiện tại không đi theo người của nước Tống lại đi vòng lại tìm kiếm người của Linh Tông là thế nào, không đúng với kế hoach trước đó.
Chạy tới chạy lui, không phải là tự chuốc lấy khổ sao? Ba người tất nhiên có ý kiến, tất nhiên muốn hỏi tình hình là thế nào.
“Ta cũng không muốn, đụng phải cọng rơm cứng, nhóm người nước Tấn kia rất có thể muốn nhanh chóng nhào tới, tiếp tục đi theo thì không an toàn, trước tiên cứ tránh về chút đã.” Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài, hắn cũng không chắc bọn người nước Tấn sẽ làm như vậy hay không, nhưng ngẫm nghĩ lại vẫn là an toàn số một, ổn thỏa chút, nếu thật sự bị truy sát, vậy thì phiền phức rồi.
Vừa nghe người của nước Tấn muốn nhào tới, không dám ở lâu, nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Thái Thúc Sơn Nhạc, một lão đầu gầy còm râu tóc bạc trắng, cũng là trưởng lão chủ sự của Khí Vân Tông.
Cũng không chỉ là trưởng lão chủ sự của Khí Vân Tông, tất cả người của nước Tấn tiến vào Thiên Đô bí cảnh trên thực tế đều phải nghe lời ông ta, sự cường hoành của Khí Vân Tông chính là đại diện cho toàn bộ nước Tấn.
Nhìn Lý Ngọc Đức trước mắt đau đớn không chịu nổi khắp người là máu, trọng thương ngồi im một chỗ.
Nghe Lý Ngọc Đức bẩm báo xong, Thái Thúc Sơn Nhạc sắc mặt lạnh lùng nói: “Một đám hải ngoại phân tứ bề, là đám người nào?
Lý Ngọc Đức lắc đầu: “Ta không biết, nhưng đã từng gặp ở Thiên Cốc.”
Thái Thúc Sơn Nhạc chầm chậm ngồi xổm xuống trước mặt Lý Ngọc Đức, thò tay túm lấy râu mép của hắn ta, kéo cằm hắn ta lên, lạnh lùng nói: “Ra tay đúng lúc này sao?” Có thật ngươi dám chắc là đám người hải ngoại kia làm?”
Lý Ngọc Đức nói: “Không dám có nửa câu nói ngoa, nếu ta nói dối một lời, thân ta ở đây, tùy ý xử trí!”
“Đệ tử của Khí Vân Tông ta chết trận, ngươi ngược lại không biết xấu hổ mà trốn về.” Tay của Thái Thúc Sơn Nhạc run lên, rồi liền túm bộ râu hắn ta vào tay.
Máu trên cằm của Lý Ngọc Đức lập tức chảy ra, đau đến nỗi đôi má run rẩy, nói: “Bọn chúng người đông thế mạnh, ta tự biết không thể địch lại, cũng là đệ tử của Khí Vân Tông quên cả sống chết chặn đường cho ta, để ta quay về báo tin, nói không thể chết được không rõ ràng.
“Một đám chó chết không biết trời cao đất dày, ta còn chưa tìm bọn chúng tính sổ, bọn chúng ngược lại đã chạy trước rồi, lý nào lại như vậy!” Thái Thúc Sơn Nhạc đứng lên, bỏ nắm râu trên tay ra, tức giận nói: “Lão Ngũ, đem hắn ta lên dẫn đường, ngươi mang theo 100 người đến nơi xảy ra sự việc để điều tra trước đã, tìm được người lập tức bắt lại cho ta, ta sẽ đến sau!”
“Vâng!” Một chắp tay lĩnh mệnh lệnh, chỉ điểm 100 nhân thủ, đồng thời đưa Lý Ngọc Đức đi.
“Lão Tam, ngươi dẫn theo một số người chờ ở đây, đợi sau khi người đến đông đủ, tập trung nhân thủ lại rồi đi tìm sau.
“Cửu Thúc, trời này cũng sắp tối rồi.”
“Cho dù là trời sập cũng phải bắt cho bằng được hết lũ chó chết kia!”
Khí Vân Tông nổi tiếng là người không dễ chọc tới trong giới tu hành.
Huyết mạch của Thái Thúc gia cũng nổi danh trong giới tu hành, cho nên xác suất xuất hiện thích hợp tu luyện cực kì cao, cả Khí Vân Tông về cơ bản chính là người trong một gia tộc, người ngoài không nhiều.
Gia tộc này chẳng những hung ác với người ngoài, mà còn hung ác với chính người nhà, những đứa trẻ được sinh ra thích hợp tu luyện liền nạp nhập Khí Vân Tông, không thích hợp tu luyện liền ném vào quân đội nước Tấn làm binh lính, bắt đầu làm một binh lính bình thường, không có bất kì một đãi ngộ đặc biệt nào, có bản lĩnh thì tự mình leo lên.
Vân Cơ: “Kéo chúng ta chạy lâu như vậy, ngài rốt cuộc là có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Liên hợp là muốn liên hợp, sớm muộn cũng phải đi tìm bọn họ, nhưng không phải lúc này, bây giờ vẫn chưa thích hợp, vẫn chưa quen biết, không có bất cứ giao tình gì, như vậy tiếp tục đi tìm thì có tác dụng gì? Nói toạc ra, đi cũng vô dụng! Thời khắc mấu chốt vẫn chưa tới, vẫn chưa phải lúc, phải đợi thêm đã!”
Những gì hắn nói bây giờ đều đúng, vẫn phải tiếp tục đi theo sau người của ngước Triệu.
Thời gian trôi vô cùng nhanh, mặt trời mọc rồi lại lặn, nếu dùng thời gian ngoại giới để tính toán, nháy mắt đã là ba tháng sau.
Bỏ ra trọn vẹn thời gian ba tháng, cuối cùng đưa tất cả thế lực bảy nước ra lục soát một lần.
Bọn Vân Cơ không tính nổi mình đã chạy qua bao nhiêu con đường, đời này quay đầu nhìn lại chắc chỉ nhớ trạng thái bôn ba này, có cảm giác chạy đến gãy cả chân.
Nhưng cũng đã chính thức phục Ngưu Hữu Đạo.
Thế lực các nơi tiến vào biến giới bí mật Thiên Đô tuy có gần vạn người, nhưng vùng đất lớn như vậy người đã tản đi hết, muốn tìm người không phải chuyện dễ dàng, nhất là phải tìm ra người nằm trong thế lực muốn hại chết Ngưu Hữu Đạo.
Thí dụ như bây giờ tìm được phương diện nước Tấn, biết rõ ràng nước Tấn bên này muốn giết chết Ngưu Hữu Đạo, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn dám tiếp tục đi tìm.
Càng kì lạ là, tu sĩ nước Tấn còn có thể giúp Ngưu Hữu Đạo đưa người cần tìm đến, giống y chang tình hình nước Triệu trước đây.
Cho dù là kẻ địch hay không phải kẻ địch, Ngưu Hữu Đạo vẫn có thể nghĩ ra cách để tìm ra người mình cần tìm.
Bọn Vân Cơ thực sự nghĩ không thông, thực sự không biết Ngưu Hữu Đạo làm sao có thể làm được, cảm thấy thật khó tưởng tượng, dường như không có chuyện gì có thể làm khó được hắn.
Lý Ngọc Đức, một lão đầu đã lớn tuổi, tán tu, trong ba trăm người xếp hạng Đan bảng, cũng là người mà Ngưu Hữu Đạo cần tìm ở bên nước Tấn này.
Nhìn những thi thể trên mặt đất, được biết là chuyện mà Ngưu Hữu Đạo muốn mình làm, Lý Ngọc Đức lắc đầu: “Việc này e là không được!”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Như vậy tức là, ta đã tìm đến ngươi, ngươi không nghe theo lời phân phó mà người trên giao cho ngươi.”
Lý Ngọc Đức: “Ngài hiểu lầm ý của ta rồi, ta chỉ là sợ ngài làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa là rất nguy hiểm.”
Nguy hiểm cái gì? Hắn chính là người xưa nay trải qua biết bao nguy hiểm như thế! Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Chuyện này ngươi không cần lo, tự ta sẽ xử lý, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, có làm hay không?”
Nếu Lý Ngọc Đức vẫn không chắc chắc làm thì hắn sẽ không giữ lại cái miệng này, chỉ có thể giết đối phương để giết khẩu.
Lý Ngọc Đức: “Làm cũng được, đối với ta mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, vấn đề là ta không có cách nào lưu lại dấu hiệu trên đường cho ngài đi theo. Đám người đi theo hướng hải ngoại vu oan lên đầu cũng không sao, nhưng những kẻ mà ngài giết ngay trước mắt đây là đệ tử của Khí Vân Tông!”
Ngưu Hữu Đạo: “Người cũng giết rồi, ngươi nói với ta những lời này còn có ý nghĩa gì sao?”
Lý Ngọc Đức: “Trong giới tu hành, Khí Vân Tông là mặt hàng thế nào chắc ngài cũng nghe nói rồi, đám người này vừa nghèo vừa ngang ngược, một khi biết được đám người hải ngoại kia giết đệ tử của Khí Vân Tông, lập tức sẽ quay lại lúc soát bên này, không tìm được đám người hải ngoại kia tính sổ thì nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ! Một khi quay lại đây lục soát trắng trợn, ngài theo thế nào? Ngài có chắc mình không sợ đụng phải bọn chúng, vẫn muốn đi theo bọn chúng?
“…” Ngưu Hữu Đạo hơi im lặng rồi hỏi: “Ngươi có chắc bọn chúng sẽ làm như vậy không?”
Lý Ngọc Đức: “Ta không dám hoàn toàn cam đoan, ta cũng không có cách nào để bảo đảm, nhưng bọn chúng căn bản là không có ý định chuyên tâm tìm kiếm linh chủng, sớm đã biết được sự chuẩn bị của nhà khác, hiện tại không động thủ là vì còn chưa tới lúc, muốn đợi hàng trên tay nhà khác nhiều hơn một chút.”
Ngưu Hữu Đạo im lặng.
Cuối cùng, Lý Ngọc Đức rời khỏi với một cơ thể bị thương.
Khác với tình hình những người khác trước đây, sau khi Ngưu Hữu Đạo quyết định tiếp tục vu oan cho đám người hải ngoại đó, Lý Ngọc Đức chủ động yêu cầu Ngưu Hữu Đạo đánh hắn ta bị thương, hơn nữa phải làm cho vết thương thật nặng, có thể nói là trọng thương mà rời khỏi.
“Đi, trở về tìm người của Linh Tông.” Ngưu Hữu Đạo vẫy bọn người Vu Chiếu Hành thay đổi phương hướng.
Ba người nghe xong thấy có gì đó không đúng, trước đây là gặp được người của Linh Tông, mượn thế lực của Linh Tông mới tìm thấy được người của nước Tống, hiện tại không đi theo người của nước Tống lại đi vòng lại tìm kiếm người của Linh Tông là thế nào, không đúng với kế hoach trước đó.
Chạy tới chạy lui, không phải là tự chuốc lấy khổ sao? Ba người tất nhiên có ý kiến, tất nhiên muốn hỏi tình hình là thế nào.
“Ta cũng không muốn, đụng phải cọng rơm cứng, nhóm người nước Tấn kia rất có thể muốn nhanh chóng nhào tới, tiếp tục đi theo thì không an toàn, trước tiên cứ tránh về chút đã.” Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài, hắn cũng không chắc bọn người nước Tấn sẽ làm như vậy hay không, nhưng ngẫm nghĩ lại vẫn là an toàn số một, ổn thỏa chút, nếu thật sự bị truy sát, vậy thì phiền phức rồi.
Vừa nghe người của nước Tấn muốn nhào tới, không dám ở lâu, nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Thái Thúc Sơn Nhạc, một lão đầu gầy còm râu tóc bạc trắng, cũng là trưởng lão chủ sự của Khí Vân Tông.
Cũng không chỉ là trưởng lão chủ sự của Khí Vân Tông, tất cả người của nước Tấn tiến vào Thiên Đô bí cảnh trên thực tế đều phải nghe lời ông ta, sự cường hoành của Khí Vân Tông chính là đại diện cho toàn bộ nước Tấn.
Nhìn Lý Ngọc Đức trước mắt đau đớn không chịu nổi khắp người là máu, trọng thương ngồi im một chỗ.
Nghe Lý Ngọc Đức bẩm báo xong, Thái Thúc Sơn Nhạc sắc mặt lạnh lùng nói: “Một đám hải ngoại phân tứ bề, là đám người nào?
Lý Ngọc Đức lắc đầu: “Ta không biết, nhưng đã từng gặp ở Thiên Cốc.”
Thái Thúc Sơn Nhạc chầm chậm ngồi xổm xuống trước mặt Lý Ngọc Đức, thò tay túm lấy râu mép của hắn ta, kéo cằm hắn ta lên, lạnh lùng nói: “Ra tay đúng lúc này sao?” Có thật ngươi dám chắc là đám người hải ngoại kia làm?”
Lý Ngọc Đức nói: “Không dám có nửa câu nói ngoa, nếu ta nói dối một lời, thân ta ở đây, tùy ý xử trí!”
“Đệ tử của Khí Vân Tông ta chết trận, ngươi ngược lại không biết xấu hổ mà trốn về.” Tay của Thái Thúc Sơn Nhạc run lên, rồi liền túm bộ râu hắn ta vào tay.
Máu trên cằm của Lý Ngọc Đức lập tức chảy ra, đau đến nỗi đôi má run rẩy, nói: “Bọn chúng người đông thế mạnh, ta tự biết không thể địch lại, cũng là đệ tử của Khí Vân Tông quên cả sống chết chặn đường cho ta, để ta quay về báo tin, nói không thể chết được không rõ ràng.
“Một đám chó chết không biết trời cao đất dày, ta còn chưa tìm bọn chúng tính sổ, bọn chúng ngược lại đã chạy trước rồi, lý nào lại như vậy!” Thái Thúc Sơn Nhạc đứng lên, bỏ nắm râu trên tay ra, tức giận nói: “Lão Ngũ, đem hắn ta lên dẫn đường, ngươi mang theo 100 người đến nơi xảy ra sự việc để điều tra trước đã, tìm được người lập tức bắt lại cho ta, ta sẽ đến sau!”
“Vâng!” Một chắp tay lĩnh mệnh lệnh, chỉ điểm 100 nhân thủ, đồng thời đưa Lý Ngọc Đức đi.
“Lão Tam, ngươi dẫn theo một số người chờ ở đây, đợi sau khi người đến đông đủ, tập trung nhân thủ lại rồi đi tìm sau.
“Cửu Thúc, trời này cũng sắp tối rồi.”
“Cho dù là trời sập cũng phải bắt cho bằng được hết lũ chó chết kia!”
Khí Vân Tông nổi tiếng là người không dễ chọc tới trong giới tu hành.
Huyết mạch của Thái Thúc gia cũng nổi danh trong giới tu hành, cho nên xác suất xuất hiện thích hợp tu luyện cực kì cao, cả Khí Vân Tông về cơ bản chính là người trong một gia tộc, người ngoài không nhiều.
Gia tộc này chẳng những hung ác với người ngoài, mà còn hung ác với chính người nhà, những đứa trẻ được sinh ra thích hợp tu luyện liền nạp nhập Khí Vân Tông, không thích hợp tu luyện liền ném vào quân đội nước Tấn làm binh lính, bắt đầu làm một binh lính bình thường, không có bất kì một đãi ngộ đặc biệt nào, có bản lĩnh thì tự mình leo lên.