Đạo Quân
Chương 1144: Đau khổ cầu xin (1)
Ngưu Hữu Đạo sốt ruột tìm Hứa Phục Hoa, chỉ là không muốn để gã ta bại lộ. Một khi bại lộ, để Thiên Hành tông phát hiện Hứa Phục Hoa có vấn đề, khi đó Thiên Hành tông sẽ hoài nghi những gì mà Hứa Phục Hoa nói trước đó. Chuyện Hứa Phục Hoa giết hai đồng môn có khả năng bị lộ tẩy, mưu đồ bí mật của hắn sẽ xảy ra sự cố. Cho nên, hắn nhất định phải kịp thời kết thúc hành động của Hứa Phục Hoa.
“Không đi với Thiên Hành tông nữa, bây giờ chúng ta đi đâu?’ Vân Hoan lại hỏi.
“Theo hướng Hứa Phục Hoa đã chỉ, tìm tu sĩ nước Vệ.” Giọng nói của Ngưu Hữu Đạo rất quả quyết, mục tiêu minh xác rõ ràng.
Đối với tình thế thúc đẩy, trong lòng hắn đã có quyết đoán. Một khắc Chử Phong Bình tìm đến hắn lần đầu tiên, hắn đã bắt đầu. Hắn đã biết mình sẽ đối mặt với khốn cảnh nào. Hắn sẽ không ngồi đó chờ chết, nhất định phải tùy cơ ứng biến.
Kìm chân Chử Phong Bình chính là để tranh thủ thời gian cho mình, để mình có đủ thời gian cân nhắc.
Từ đó, hắn đã âm thầm mưu đồ toàn bộ kế hoạch cầu sinh trong tuyệt cảnh.
Mặc kệ con đường phía trước khiến người ta tuyệt vọng như thế nào, hắn cũng sẽ không từ bỏ. Hắn sẽ từ trong tuyệt cảnh mà mở ra một sinh lộ mới.
Cho dù hy vọng vô cùng nhỏ bé, hắn cũng phải hết sức tranh thủ, nghĩ biện pháp để biến hy vọng dần lớn lên, cố gắng trong khốn cảnh mở ra cục diện, sau đó khống chế lấy cục diện này.
Về phần hậu sự, hắn cũng đã sắp xếp xong xuôi, đã có được sự chuẩn bị khi không thể còn sống trở về. Bây giờ đã không còn nỗi lo về sau, chỉ cần tập trung tinh lực làm tốt chuyện trước mắt.
Điều hiện tại cần làm chính là nghĩ hết biện pháp thực hiện kế hoạch của mình, không để cho kế hoạch của mình bị chệch hướng, nhất định phải đạt được mục tiêu cuối cùng.
Đám người Vu Chiếu Hành đi theo hắn chạy tới chạy lui, trong lòng nghi ngờ vô cùng.
Mặc dù trước đó Ngưu Hữu Đạo có nói muốn hợp tác với tu sĩ hải ngoại, nhưng trước mắt xem ra, hình như không có chuyện như vậy.
Ba người thật sự không biết Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì, nhưng lại hỏi không ra.
Nhưng ba người cũng nhìn ra được, Ngưu Hữu Đạo làm việc, nhìn thì như không đàng hoàng, nhưng mục đích lại rất rõ ràng. Điều này nói rõ hắn không có làm loạn, mạch suy nghĩ vô cùng rõ ràng, hướng về phía trước để giải quyết vấn đề.
Hứa Phục Hoa chỉ dẫn phương hướng không sai. Sau một ngày, bọn họ đã gặp được tu sĩ nước Vệ.
Nhưng không phải là đệ tử của Đại Nhạc sơn, mà là đệ tử của Thủ Chính các.
Thấy Ngưu Hữu Đạo, đối phương bất ngờ vô cùng, ánh mắt nhìn hắn như nhìn người chết, hiển nhiên đều biết Ngưu Hữu Đạo đã bị Toa Như Lai đẩy vào tuyệt cảnh như thế nào.
Toa Như Lai đại diện cho tiếng nói của Phiêu Miểu các, rất có quyền uy, sẽ không nói mà không giữ lời, cũng không giơ cao đánh khẽ. Cho nên, ai cũng cảm thấy Ngưu Hữu Đạo sống không nổi nữa. Tu sĩ cả một nước còn không dám hứa có thể lấy được vị trí thứ nhất, Ngưu Hữu Đạo sao có thể nắm chắc. Hắn không phải người sắp chết thì là cái gì?
Cho dù là vậy, bọn họ vẫn duy trì cảnh giác đối với Ngưu Hữu Đạo, phòng bị hắn vì đoạt được vị trí thứ nhất mà không từ thủ đoạn, chó cùng rứt giậu. Huống chi bên cạnh Ngưu Hữu Đạo còn có cao thủ Vu Chiếu Hành, làm cho bọn họ cảm thấy áp lực rất lớn.
Ngưu Hữu Đạo cũng rất khách sáo, chắp tay nói: “Xin hỏi, Diêu trưởng lão Diêu Tiên Định của Thủ Chính các đang ở đâu?”
Diêu Tiên Định chính là Trưởng lão chủ sự của Thủ Chính các tiến vào bí cảnh Thiên Đô lần này.
Một người mặt mũi tràn đầy cảnh giác đáp: “Không biết.”
Ngưu Hữu Đạo buông tay: “Bằng hữu, nói như vậy là không đúng rồi. Thủ Chính các các người người đông thế mạnh. Cao thủ bên người Diêu trưởng lão nhiều như mây, chỉ dựa vào mấy người chúng ta sao có thể gây bất lợi cho ông ta được? Ta nói thật, quan hệ giữa ta và Diêu trưởng lão không tệ. Thượng Thanh Tông có thể được nữ tướng nước Vệ Huyền Vi tiếp nhận vẫn là nhờ Diêu trưởng lão âm thầm hỗ trợ dắt mối. Vừa lúc gặp phải các người, về tình về lý ta cũng phải chào hỏi Diêu trưởng lão một tiếng. Các người có thể giúp Diêu trưởng lão làm chủ một chút chứ?”
Nghe hắn nói, những người này có chút do dự, cân nhắc sẽ không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng vẫn chỉ cho Ngưu Hữu Đạo một con đường.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm ơn, sau đó dẫn ba người Vu Chiếu Hành đi theo hướng đối phương đã chỉ.
Trên đường, Vân Cơ hỏi: “Ngươi và Diêu Tiên Định có giao tình sâu như vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không có, ta hoàn toàn không biết Diêu Tiên Định.”
Không biết? Ba người Vu Chiếu Hành chẳng còn gì để nói. Không biết mà ngươi nói như thật?
Vừa rồi ngay cả bọn họ mà còn tin, còn tưởng rằng Thượng Thanh Tông có thể được nữ tướng Huyền Vi nước Vệ tiếp nhận là do Diêu Tiên Định giúp một tay, hóa ra là tên này đang nói dóc.
Cho dù có nói dóc cũng muốn gặp Diêu Tiên Định, Vu Chiếu Hành không nhịn được hoài nghi hỏi: “Hẳn Diêu Tiên Định cũng là người của ngươi?”
Mẹ con Vân Cơ không khỏi nhìn Vu Chiếu Hành. Ngưu Hữu Đạo đã nói không biết Diêu Tiên Định, người này còn hỏi như thế. Xem ra trí thông minh của vị cao thủ xếp hàng thứ sáu Đan bảng này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Thật ra, bọn họ nghĩ như vậy là oan cho Vu Chiếu Hành. Bởi vì trước đó Vu Chiếu Hành cũng không biết Ngưu Hữu Đạo. Ông ta là suy ra từ mình sang Diêu Tiên Định. Nếu ngay cả Trưởng lão chủ quản của Thủ Chính các cũng là người của Ngưu Hữu Đạo, người đó có thể giúp được một đại ân.
Ngưu Hữu Đạo đi bên cạnh mỉm cười trả lời: “Không phải.”
Nghe xong, hai mẹ con Vân Cơ nhìn Vu Chiếu Hành bằng ánh mắt “quả là thế”.
Vu Chiếu Hành hỏi tiếp: “Vậy tại sao ngươi nhất định phải gặp ông ta?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Gặp ông ta không phải là mục đích chính, mục đích là thông qua chuyện gặp ông ta để tìm người của ta. Vừa rồi bọn họ cho ta địa điểm, có thể là nơi tập kết của thế lực nước Vệ. Tìm Diêu Tiên Định tất có thể tìm được người của ta.”
Hắn vừa nói xong, mọi người đều bừng tỉnh.
Phương thức các thế lực các quốc gia tìm kiếm linh chủng trong bí cảnh Thiên Đô là phân tán tìm kiếm. Do phạm vi quá lớn, trung tâm lĩnh đội nước Vệ sẽ không cố định tại một chỗ, để tu sĩ tìm kiếm phải chạy tới chạy lui sẽ lãng phí thời gian, nhất định phải đi theo một hướng đại khái. Sau khi tập kết xong thì lại tiếp tục tản ra.
Trước khi Diêu Tiên Định tập kết, đệ tử Thủ Chính các cũng không có cách nào xác định được Diêu Tiên Định đang ở đâu. Địa điểm Ngưu Hữu Đạo được chỉ nhất định là địa điểm tập kết kế tiếp của thế lực nước Vệ.
Hiểu ra điểm này, ba người phát hiện năng lực phán đoán của Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn chính xác. Từ những điểm râu ria không đáng kể dẫn đến phá giải được vấn đề mấu chốt, mượn cớ tìm Diêu Tiên Định không chừng có thể che giấu được ý đồ của mình.
Vân Cơ hỏi: “Ngươi dùng phương thức lừa gạt này để gặp Diêu Tiên Định, không sợ chọc giận bọn họ sao? Chúng ta có mấy người, còn cao thủ của bọn họ thì nhiều như mây.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Bên trong các nước, người của Nam châu ta đã áp chế được dã tâm của nước Triệu. Sau khi đè được nước Triệu lại có thể đi ngăn nước Hàn. Cho nên, người bên ngoài chiến sự sẽ sáng tỏ trước, nước Vệ sẽ rất khó đụng đến ta.”
Tìm kiếm linh chủng, có thể dùng từ đi sớm về trễ để hình dung. Sáng sớm xuất phát, trước khi trời tối thì tập kết chỉnh đốn, duy trì phòng vệ.
Chủ yếu là, ban đêm đi tìm linh chủng hoàn toàn không tiện. Bôn ba cả một ngày cũng cần phải khôi phục pháp lực.
Con đường phía trước có những gì, ai cũng không biết rõ. Địa điểm chỉ định tập trung cũng chỉ là khu vực đại khái. Cho nên, đặc điểm của khu vực có liên quan là rất quan trọng.
Ngưu Hữu Đạo cũng không vội vã, cứ chậm rãi mà đi, cho đến trước khi trời tối mới đến nơi. Hắn muốn sau khi tu sĩ nước Vệ tập trung xong thì mới lộ diện. Bởi vì hắn không biết ai là người của mình, chỉ có thể để đối phương tự nhận ra hắn.
“Không đi với Thiên Hành tông nữa, bây giờ chúng ta đi đâu?’ Vân Hoan lại hỏi.
“Theo hướng Hứa Phục Hoa đã chỉ, tìm tu sĩ nước Vệ.” Giọng nói của Ngưu Hữu Đạo rất quả quyết, mục tiêu minh xác rõ ràng.
Đối với tình thế thúc đẩy, trong lòng hắn đã có quyết đoán. Một khắc Chử Phong Bình tìm đến hắn lần đầu tiên, hắn đã bắt đầu. Hắn đã biết mình sẽ đối mặt với khốn cảnh nào. Hắn sẽ không ngồi đó chờ chết, nhất định phải tùy cơ ứng biến.
Kìm chân Chử Phong Bình chính là để tranh thủ thời gian cho mình, để mình có đủ thời gian cân nhắc.
Từ đó, hắn đã âm thầm mưu đồ toàn bộ kế hoạch cầu sinh trong tuyệt cảnh.
Mặc kệ con đường phía trước khiến người ta tuyệt vọng như thế nào, hắn cũng sẽ không từ bỏ. Hắn sẽ từ trong tuyệt cảnh mà mở ra một sinh lộ mới.
Cho dù hy vọng vô cùng nhỏ bé, hắn cũng phải hết sức tranh thủ, nghĩ biện pháp để biến hy vọng dần lớn lên, cố gắng trong khốn cảnh mở ra cục diện, sau đó khống chế lấy cục diện này.
Về phần hậu sự, hắn cũng đã sắp xếp xong xuôi, đã có được sự chuẩn bị khi không thể còn sống trở về. Bây giờ đã không còn nỗi lo về sau, chỉ cần tập trung tinh lực làm tốt chuyện trước mắt.
Điều hiện tại cần làm chính là nghĩ hết biện pháp thực hiện kế hoạch của mình, không để cho kế hoạch của mình bị chệch hướng, nhất định phải đạt được mục tiêu cuối cùng.
Đám người Vu Chiếu Hành đi theo hắn chạy tới chạy lui, trong lòng nghi ngờ vô cùng.
Mặc dù trước đó Ngưu Hữu Đạo có nói muốn hợp tác với tu sĩ hải ngoại, nhưng trước mắt xem ra, hình như không có chuyện như vậy.
Ba người thật sự không biết Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì, nhưng lại hỏi không ra.
Nhưng ba người cũng nhìn ra được, Ngưu Hữu Đạo làm việc, nhìn thì như không đàng hoàng, nhưng mục đích lại rất rõ ràng. Điều này nói rõ hắn không có làm loạn, mạch suy nghĩ vô cùng rõ ràng, hướng về phía trước để giải quyết vấn đề.
Hứa Phục Hoa chỉ dẫn phương hướng không sai. Sau một ngày, bọn họ đã gặp được tu sĩ nước Vệ.
Nhưng không phải là đệ tử của Đại Nhạc sơn, mà là đệ tử của Thủ Chính các.
Thấy Ngưu Hữu Đạo, đối phương bất ngờ vô cùng, ánh mắt nhìn hắn như nhìn người chết, hiển nhiên đều biết Ngưu Hữu Đạo đã bị Toa Như Lai đẩy vào tuyệt cảnh như thế nào.
Toa Như Lai đại diện cho tiếng nói của Phiêu Miểu các, rất có quyền uy, sẽ không nói mà không giữ lời, cũng không giơ cao đánh khẽ. Cho nên, ai cũng cảm thấy Ngưu Hữu Đạo sống không nổi nữa. Tu sĩ cả một nước còn không dám hứa có thể lấy được vị trí thứ nhất, Ngưu Hữu Đạo sao có thể nắm chắc. Hắn không phải người sắp chết thì là cái gì?
Cho dù là vậy, bọn họ vẫn duy trì cảnh giác đối với Ngưu Hữu Đạo, phòng bị hắn vì đoạt được vị trí thứ nhất mà không từ thủ đoạn, chó cùng rứt giậu. Huống chi bên cạnh Ngưu Hữu Đạo còn có cao thủ Vu Chiếu Hành, làm cho bọn họ cảm thấy áp lực rất lớn.
Ngưu Hữu Đạo cũng rất khách sáo, chắp tay nói: “Xin hỏi, Diêu trưởng lão Diêu Tiên Định của Thủ Chính các đang ở đâu?”
Diêu Tiên Định chính là Trưởng lão chủ sự của Thủ Chính các tiến vào bí cảnh Thiên Đô lần này.
Một người mặt mũi tràn đầy cảnh giác đáp: “Không biết.”
Ngưu Hữu Đạo buông tay: “Bằng hữu, nói như vậy là không đúng rồi. Thủ Chính các các người người đông thế mạnh. Cao thủ bên người Diêu trưởng lão nhiều như mây, chỉ dựa vào mấy người chúng ta sao có thể gây bất lợi cho ông ta được? Ta nói thật, quan hệ giữa ta và Diêu trưởng lão không tệ. Thượng Thanh Tông có thể được nữ tướng nước Vệ Huyền Vi tiếp nhận vẫn là nhờ Diêu trưởng lão âm thầm hỗ trợ dắt mối. Vừa lúc gặp phải các người, về tình về lý ta cũng phải chào hỏi Diêu trưởng lão một tiếng. Các người có thể giúp Diêu trưởng lão làm chủ một chút chứ?”
Nghe hắn nói, những người này có chút do dự, cân nhắc sẽ không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng vẫn chỉ cho Ngưu Hữu Đạo một con đường.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm ơn, sau đó dẫn ba người Vu Chiếu Hành đi theo hướng đối phương đã chỉ.
Trên đường, Vân Cơ hỏi: “Ngươi và Diêu Tiên Định có giao tình sâu như vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không có, ta hoàn toàn không biết Diêu Tiên Định.”
Không biết? Ba người Vu Chiếu Hành chẳng còn gì để nói. Không biết mà ngươi nói như thật?
Vừa rồi ngay cả bọn họ mà còn tin, còn tưởng rằng Thượng Thanh Tông có thể được nữ tướng Huyền Vi nước Vệ tiếp nhận là do Diêu Tiên Định giúp một tay, hóa ra là tên này đang nói dóc.
Cho dù có nói dóc cũng muốn gặp Diêu Tiên Định, Vu Chiếu Hành không nhịn được hoài nghi hỏi: “Hẳn Diêu Tiên Định cũng là người của ngươi?”
Mẹ con Vân Cơ không khỏi nhìn Vu Chiếu Hành. Ngưu Hữu Đạo đã nói không biết Diêu Tiên Định, người này còn hỏi như thế. Xem ra trí thông minh của vị cao thủ xếp hàng thứ sáu Đan bảng này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Thật ra, bọn họ nghĩ như vậy là oan cho Vu Chiếu Hành. Bởi vì trước đó Vu Chiếu Hành cũng không biết Ngưu Hữu Đạo. Ông ta là suy ra từ mình sang Diêu Tiên Định. Nếu ngay cả Trưởng lão chủ quản của Thủ Chính các cũng là người của Ngưu Hữu Đạo, người đó có thể giúp được một đại ân.
Ngưu Hữu Đạo đi bên cạnh mỉm cười trả lời: “Không phải.”
Nghe xong, hai mẹ con Vân Cơ nhìn Vu Chiếu Hành bằng ánh mắt “quả là thế”.
Vu Chiếu Hành hỏi tiếp: “Vậy tại sao ngươi nhất định phải gặp ông ta?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Gặp ông ta không phải là mục đích chính, mục đích là thông qua chuyện gặp ông ta để tìm người của ta. Vừa rồi bọn họ cho ta địa điểm, có thể là nơi tập kết của thế lực nước Vệ. Tìm Diêu Tiên Định tất có thể tìm được người của ta.”
Hắn vừa nói xong, mọi người đều bừng tỉnh.
Phương thức các thế lực các quốc gia tìm kiếm linh chủng trong bí cảnh Thiên Đô là phân tán tìm kiếm. Do phạm vi quá lớn, trung tâm lĩnh đội nước Vệ sẽ không cố định tại một chỗ, để tu sĩ tìm kiếm phải chạy tới chạy lui sẽ lãng phí thời gian, nhất định phải đi theo một hướng đại khái. Sau khi tập kết xong thì lại tiếp tục tản ra.
Trước khi Diêu Tiên Định tập kết, đệ tử Thủ Chính các cũng không có cách nào xác định được Diêu Tiên Định đang ở đâu. Địa điểm Ngưu Hữu Đạo được chỉ nhất định là địa điểm tập kết kế tiếp của thế lực nước Vệ.
Hiểu ra điểm này, ba người phát hiện năng lực phán đoán của Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn chính xác. Từ những điểm râu ria không đáng kể dẫn đến phá giải được vấn đề mấu chốt, mượn cớ tìm Diêu Tiên Định không chừng có thể che giấu được ý đồ của mình.
Vân Cơ hỏi: “Ngươi dùng phương thức lừa gạt này để gặp Diêu Tiên Định, không sợ chọc giận bọn họ sao? Chúng ta có mấy người, còn cao thủ của bọn họ thì nhiều như mây.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Bên trong các nước, người của Nam châu ta đã áp chế được dã tâm của nước Triệu. Sau khi đè được nước Triệu lại có thể đi ngăn nước Hàn. Cho nên, người bên ngoài chiến sự sẽ sáng tỏ trước, nước Vệ sẽ rất khó đụng đến ta.”
Tìm kiếm linh chủng, có thể dùng từ đi sớm về trễ để hình dung. Sáng sớm xuất phát, trước khi trời tối thì tập kết chỉnh đốn, duy trì phòng vệ.
Chủ yếu là, ban đêm đi tìm linh chủng hoàn toàn không tiện. Bôn ba cả một ngày cũng cần phải khôi phục pháp lực.
Con đường phía trước có những gì, ai cũng không biết rõ. Địa điểm chỉ định tập trung cũng chỉ là khu vực đại khái. Cho nên, đặc điểm của khu vực có liên quan là rất quan trọng.
Ngưu Hữu Đạo cũng không vội vã, cứ chậm rãi mà đi, cho đến trước khi trời tối mới đến nơi. Hắn muốn sau khi tu sĩ nước Vệ tập trung xong thì mới lộ diện. Bởi vì hắn không biết ai là người của mình, chỉ có thể để đối phương tự nhận ra hắn.