Đạo Quân
Chương 1072: Ai đánh thì người đó tới trị (1)
Kẻ này vì tự bảo vệ mình, có thể nói là không từ thủ đoạn. Kim Tước ở bên kia vừa liên lạc với ông ta, ông ta đã liên lạc với Mông Sơn Minh, bán đứng Kim Tước.
Ngô Công Lĩnh vừa cò kè mặc cả cùng Kim Tước, vừa bớt một thêm hai với Mông Sơn Minh.
Kim Tước đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Ngô Công Lĩnh, thực ra Kim Tước đã đánh giá thấp mức độ ông ta e ngại Mông Sơn Minh.
Bởi vì ông ta ở dưới trướng Mông Sơn Minh không ít năm, biết rõ đối phương là hạng người gì. Nếu như loại giặc phản quốc như ông ta không có giá trị thì nhất định sẽ bị Mông Sơn Minh xử lý.
Tuy hành sự bỉ ổi, nhưng đứng giữa hai nước giao chiến, Ngô Công Lĩnh đã thành công trong việc bảo vệ mình; bằng không, sau khi Mông Sơn Minh tiêu diệt đê sông phòng ngự của nước Tống thì nhất định sẽ dẫn quân tới giải quyết ông ta. Kết quả, ông ta thành công khiến Mông Sơn Minh tạm thời quên đi sự tồn tại của mình, còn Mông Sơn Minh thì dẫn toàn quân đánh vào nước Tống hòng gây sức ép.
Thật ra ông ta đâu chỉ bán đứng Kim Tước, ngay sau đó thậm chí còn bán đứng Mông Sơn Minh, âm thầm cò kè mặc cả với triều đình nước Tống.
Ông ta muốn chuẩn bị vài cách vững vàng, nên đồng ý bên nào, nên nghe theo ai, ông ta phải xem tình hình chiến trận rồi mới ra quyết định cuối cùng.
Cho dù hèn hạ như vậy, nhưng trong mắt Đơn Đông Tinh, loại tài năng ở trung gian vòng qua vòng lại rồi bình an vô sự đến tận bây giờ, biến mình thành điểm mấu chốt cho trận giao chiến giữa các phương, quả là có năng lực không nhỏ.
...
"Vượt sông ư? Chưa đánh mà đã vượt rồi?" Kim Tước ngạc nhiên, vội vã cầm tin tức lên xem.
Tướng lĩnh đưa tin nói: "Đúng vậy, toàn bộ quân La Chiếu đã vượt sông để trở về địa phận nước Tống, Mông Sơn Minh cũng không ngăn cản."
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng thông báo, một người đi vào bẩm rằng: "Ngô Công Lĩnh biết được quân La Chiếu đã vượt sông nên đang tập hợp đại quân, chuẩn bị vượt sông đuổi giết quân La Chiếu!"
"Cái gì?" Kim Tước ném thư trong tay, nhận lấy tin tức mới đến, xem xong thì cau mày: "Tên này điên rồi ư? Sao dám coi thường hai triệu quân La Chiếu yếu ớt đó, quân của Sử Tân Mậu còn chưa rút về, đụng vào cho chết sao? Không đúng..."
Thấy hắn ta bỗng đổi sắc mặt, một viên tướng hỏi: "Ngài sao vậy?"
Tin tình báo trong tay Kim Tước run rẩy, hắn ta trầm giọng nói: "Mông Sơn Minh không nên buông tha quân La Chiếu mới đúng, quân Yến còn chưa rút lui xong, Ngô Công Lĩnh đã mạo muội xuất kích, sao ta cứ có cảm giác Ngô Công Lĩnh muốn giúp Mông Sơn Minh làm việc ấy nhỉ?"
Một viên tướng nói: "Ý của Đại tư mã là Ngô Công Lĩnh lại quy thuận nước Yến ư? Chuyện này không có khả năng cho lắm! Ngô Công Lĩnh ở cướp bóc đốt giết bên đó, quả thực ảnh hưởng hết sức ác liệt. Ắt hẳn hắn phải biết một khi để nước Yến dây dưa tới đây, hắn mà còn ở lại đó, nước Yến sớm muộn cũng tìm hắn tính sổ."
Kim Tước: "Trước mắt Mông Sơn Minh có thể uy hiếp được hắn, chuyện này không ngăn cản hắn làm việc cho Mông Sơn Minh."
Một viên tướng khác hoài nghi: "Chính Đại tư mã cũng đã nói, bên ta có thể kiềm chế Mông Sơn Minh, chỉ có chúng ta mới cứu được hắn. Hơn nữa, bây giờ bên cạnh hắn toàn là người của ba phái lớn thuộc nước Hàn chúng ta, hắn không dám chống lại ý của Đại tư mã đâu, trừ phi là chán sống rồi."
Nhắc tới cũng phải, Kim Tước cảm thấy mâu thuẫn. Cử động đột ngột của Ngô Công Lĩnh khiến hắn ta cảm thấy kỳ quái, sau một hồi suy nghĩ, hắn ta quả quyết nói: "Lập tức truyền tin cho ba phái lớn để họ biết rõ là chuyện gì xảy ra, nếu ai dám làm hỏng chuyện lớn của ta thì chém chết ngay tức khắc!"
Chờ tin tức bên này truyền tới đúng nơi, quân của Ngô Công Lĩnh đã vượt sông tới bờ bên kia lãnh thổ nước Tống.
Đương nhiên, áp lực cũng theo đó mà đến, phản quân Thương Châu tiếp tục hành quân gấp rút lên đường, chỉ riêng Ngô Công Lĩnh bị cản lại và đưa sang một bên.
Trưởng lão của Bách Xuyên cốc - Tào Dũng, trưởng lão của Vô Thượng cung - Hướng Thiên Quang, trưởng lão của Thiên Nữ giáo - Tề Bích Tang, ba người họ dẫn đầu một đám tu sĩ vây trước mặt Ngô Công Lĩnh. Huệ Thanh Bình thân là trưởng lão đời trước của Thiên Nữ giáo cũng có mặt.
Ngô Công Lĩnh ngồi trên lưng ngựa và nhìn đám người, ánh mắt liếc về phía Huệ Thanh Bình, nói lời trêu chọc: "Phu nhân, nàng muốn mưu sát chồng sao?"
Dứt lời, vẻ mặt mọi người ở đây trở nên cổ quái. Đừng nói Huệ Thanh Bình, ngay cả bọn họ cũng không thích ứng được chuyện thân phận bà ta đã thay đổi, luôn cảm thấy có chút hoang đường.
Đương nhiên, Huệ Thanh Bình hy sinh như thế để sau khi đánh bại nước Tống, Bách Xuyên cốc và Vô Thượng cung đều nhường lại lợi ích cho Thiên Nữ giáo.
Không còn cách nào khác, Ngô Công Lĩnh cứ cắn Huệ Thanh Bình không buông, nhưng đối với Thiên Nữ giáo mà nói, không thể nào một mình mình hy sinh để hai nhà còn lại kiếm lời.
Huệ Thanh Bình sa sầm nét mặt, "Câm cái miệng thối của ông lại!"
"Phu nhân là người da mặt mỏng, không còn cách nào khác, sau này sẽ quen thôi." Ngô Công Lĩnh cười ha ha, lại còn dí dỏm chớp mắt với Huệ Thanh Bình.
Lời ông ta nói như có ngụ ý, Huệ Thanh Bình hiểu ông ta có ý gì, chẳng biết những người khác có hiểu hay không. Bà ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, có một số việc thật sự nói không nên lời, dù sao gần đây Ngô Công Lĩnh cũng chẳng để bà ta được thanh thản ngày nào, nổi hứng là tìm tới chỗ bà ta.
Huệ Thanh Bình không chịu, ông ta lập tức ồn ào, la lớn đòi tìm ba phái lớn để nói lý, hỏi xem có phải qua cầu rút ván hay không.
Huệ Thanh Bình từng gặp kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai như ông ta. Đụng phải tên vô liêm sỉ thế này, bà ta quả thật không phải đối thủ, nhiều lần bị thu phục!
Da mặt Ngô Công Lĩnh rất dày, không sao cả. Ông ta nhảy khỏi ngựa, đung đưa ngọn roi trên tay và hỏi: "Chư vị có chuyện gì?"
"Ngươi nói xem là chuyện gì?" Tào Dũng lạnh lùng khởi binh hỏi tội ngay tại chỗ, chuyển lời chất vấn của Kim Tước, muốn Ngô Công Lĩnh trả lời cho thỏa đáng.
Nghe ra ý đồ của những người này, Ngô Công Lĩnh chỉ vào mũi mình: "Có ý gì hả? Chính Kim Tước bảo ta chờ quân La Chiếu vượt sông rồi lập tức đuổi giết, chuyện này các ngươi cũng biết, nếu không các ngươi chạy theo ta qua sông làm gì? Các ngươi sớm không hé răng, bây giờ hỏi ta, ta biết hỏi ai?"
Hướng Thiên Quang: "Nhưng hôm nay toàn bộ quân La Chiếu vượt sông, quân Yến vẫn chưa rút lui hết, ngươi đã mạo muội xuất kích..."
Lời còn chưa dứt, Ngô Công Lĩnh lập tức trừng mắt ngắt lời đối phương: "Ta nói này, các ngươi còn nói lý lẽ hay không hả? Trước đó Kim Tước có nói nếu toàn bộ quân của La Chiếu vượt sông thì không được đuổi giết sao? Quân Yến chưa rút lui hết, ta liền mạo hiểm xuất kích, ngược lại thành lỗi của ta rồi hả? Chư vị, dựa theo tin tức, nước Tống đã bố trí lương thảo chi viện cho quân La Chiếu, chúng ta cần phải đuổi theo. Bây giờ không đuổi thì phải đợi tới khi nào?"
Roi ngựa quất mạnh vào ngực ông ta: "Hay chúng ta còn phải đợi truyền tin cho Kim Tước, sau đó chờ Kim Tước hồi âm rồi quyết định nên truy kích? Chúng ta vốn cách quân La Chiếu rất xa, đợi đến khi quân La Chiếu gặp được lương thảo, hơn hai triệu quân Tống ăn uống no đủ, lúc đó chúng ta va chạm rồi chịu chết hay sao? Ta nói này, các ngươi có hiểu được hành quân đánh trận không? Ta chỉ dựa theo những gì Kim Tước giao cho mà làm, nếu như không tuân theo, có phải sẽ trì hoãn không? Rồi các người lại tìm ta hỏi tội, phải chăng muốn chất vấn tại sao trì hoãn?"
Lời vừa thốt ra khiến tất cả mọi người nhìn nhau, nghe cũng có chút đạo lý.
Đơn Đông Tinh đứng ngoài quan sát, trong lòng mừng rỡ, phát hiện tên này đúng là có thể tháo gỡ mọi việc.
Ngô Công Lĩnh nghiêng đầu nhìn sang Huệ Thanh Bình: "Phu nhân, bà có thể ra mặt nói vài lời công bằng hay không?"
Huệ Thanh Bình quay đầu qua một bên, vốn không để ý tới.
Ngô Công Lĩnh vừa cò kè mặc cả cùng Kim Tước, vừa bớt một thêm hai với Mông Sơn Minh.
Kim Tước đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Ngô Công Lĩnh, thực ra Kim Tước đã đánh giá thấp mức độ ông ta e ngại Mông Sơn Minh.
Bởi vì ông ta ở dưới trướng Mông Sơn Minh không ít năm, biết rõ đối phương là hạng người gì. Nếu như loại giặc phản quốc như ông ta không có giá trị thì nhất định sẽ bị Mông Sơn Minh xử lý.
Tuy hành sự bỉ ổi, nhưng đứng giữa hai nước giao chiến, Ngô Công Lĩnh đã thành công trong việc bảo vệ mình; bằng không, sau khi Mông Sơn Minh tiêu diệt đê sông phòng ngự của nước Tống thì nhất định sẽ dẫn quân tới giải quyết ông ta. Kết quả, ông ta thành công khiến Mông Sơn Minh tạm thời quên đi sự tồn tại của mình, còn Mông Sơn Minh thì dẫn toàn quân đánh vào nước Tống hòng gây sức ép.
Thật ra ông ta đâu chỉ bán đứng Kim Tước, ngay sau đó thậm chí còn bán đứng Mông Sơn Minh, âm thầm cò kè mặc cả với triều đình nước Tống.
Ông ta muốn chuẩn bị vài cách vững vàng, nên đồng ý bên nào, nên nghe theo ai, ông ta phải xem tình hình chiến trận rồi mới ra quyết định cuối cùng.
Cho dù hèn hạ như vậy, nhưng trong mắt Đơn Đông Tinh, loại tài năng ở trung gian vòng qua vòng lại rồi bình an vô sự đến tận bây giờ, biến mình thành điểm mấu chốt cho trận giao chiến giữa các phương, quả là có năng lực không nhỏ.
...
"Vượt sông ư? Chưa đánh mà đã vượt rồi?" Kim Tước ngạc nhiên, vội vã cầm tin tức lên xem.
Tướng lĩnh đưa tin nói: "Đúng vậy, toàn bộ quân La Chiếu đã vượt sông để trở về địa phận nước Tống, Mông Sơn Minh cũng không ngăn cản."
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng thông báo, một người đi vào bẩm rằng: "Ngô Công Lĩnh biết được quân La Chiếu đã vượt sông nên đang tập hợp đại quân, chuẩn bị vượt sông đuổi giết quân La Chiếu!"
"Cái gì?" Kim Tước ném thư trong tay, nhận lấy tin tức mới đến, xem xong thì cau mày: "Tên này điên rồi ư? Sao dám coi thường hai triệu quân La Chiếu yếu ớt đó, quân của Sử Tân Mậu còn chưa rút về, đụng vào cho chết sao? Không đúng..."
Thấy hắn ta bỗng đổi sắc mặt, một viên tướng hỏi: "Ngài sao vậy?"
Tin tình báo trong tay Kim Tước run rẩy, hắn ta trầm giọng nói: "Mông Sơn Minh không nên buông tha quân La Chiếu mới đúng, quân Yến còn chưa rút lui xong, Ngô Công Lĩnh đã mạo muội xuất kích, sao ta cứ có cảm giác Ngô Công Lĩnh muốn giúp Mông Sơn Minh làm việc ấy nhỉ?"
Một viên tướng nói: "Ý của Đại tư mã là Ngô Công Lĩnh lại quy thuận nước Yến ư? Chuyện này không có khả năng cho lắm! Ngô Công Lĩnh ở cướp bóc đốt giết bên đó, quả thực ảnh hưởng hết sức ác liệt. Ắt hẳn hắn phải biết một khi để nước Yến dây dưa tới đây, hắn mà còn ở lại đó, nước Yến sớm muộn cũng tìm hắn tính sổ."
Kim Tước: "Trước mắt Mông Sơn Minh có thể uy hiếp được hắn, chuyện này không ngăn cản hắn làm việc cho Mông Sơn Minh."
Một viên tướng khác hoài nghi: "Chính Đại tư mã cũng đã nói, bên ta có thể kiềm chế Mông Sơn Minh, chỉ có chúng ta mới cứu được hắn. Hơn nữa, bây giờ bên cạnh hắn toàn là người của ba phái lớn thuộc nước Hàn chúng ta, hắn không dám chống lại ý của Đại tư mã đâu, trừ phi là chán sống rồi."
Nhắc tới cũng phải, Kim Tước cảm thấy mâu thuẫn. Cử động đột ngột của Ngô Công Lĩnh khiến hắn ta cảm thấy kỳ quái, sau một hồi suy nghĩ, hắn ta quả quyết nói: "Lập tức truyền tin cho ba phái lớn để họ biết rõ là chuyện gì xảy ra, nếu ai dám làm hỏng chuyện lớn của ta thì chém chết ngay tức khắc!"
Chờ tin tức bên này truyền tới đúng nơi, quân của Ngô Công Lĩnh đã vượt sông tới bờ bên kia lãnh thổ nước Tống.
Đương nhiên, áp lực cũng theo đó mà đến, phản quân Thương Châu tiếp tục hành quân gấp rút lên đường, chỉ riêng Ngô Công Lĩnh bị cản lại và đưa sang một bên.
Trưởng lão của Bách Xuyên cốc - Tào Dũng, trưởng lão của Vô Thượng cung - Hướng Thiên Quang, trưởng lão của Thiên Nữ giáo - Tề Bích Tang, ba người họ dẫn đầu một đám tu sĩ vây trước mặt Ngô Công Lĩnh. Huệ Thanh Bình thân là trưởng lão đời trước của Thiên Nữ giáo cũng có mặt.
Ngô Công Lĩnh ngồi trên lưng ngựa và nhìn đám người, ánh mắt liếc về phía Huệ Thanh Bình, nói lời trêu chọc: "Phu nhân, nàng muốn mưu sát chồng sao?"
Dứt lời, vẻ mặt mọi người ở đây trở nên cổ quái. Đừng nói Huệ Thanh Bình, ngay cả bọn họ cũng không thích ứng được chuyện thân phận bà ta đã thay đổi, luôn cảm thấy có chút hoang đường.
Đương nhiên, Huệ Thanh Bình hy sinh như thế để sau khi đánh bại nước Tống, Bách Xuyên cốc và Vô Thượng cung đều nhường lại lợi ích cho Thiên Nữ giáo.
Không còn cách nào khác, Ngô Công Lĩnh cứ cắn Huệ Thanh Bình không buông, nhưng đối với Thiên Nữ giáo mà nói, không thể nào một mình mình hy sinh để hai nhà còn lại kiếm lời.
Huệ Thanh Bình sa sầm nét mặt, "Câm cái miệng thối của ông lại!"
"Phu nhân là người da mặt mỏng, không còn cách nào khác, sau này sẽ quen thôi." Ngô Công Lĩnh cười ha ha, lại còn dí dỏm chớp mắt với Huệ Thanh Bình.
Lời ông ta nói như có ngụ ý, Huệ Thanh Bình hiểu ông ta có ý gì, chẳng biết những người khác có hiểu hay không. Bà ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, có một số việc thật sự nói không nên lời, dù sao gần đây Ngô Công Lĩnh cũng chẳng để bà ta được thanh thản ngày nào, nổi hứng là tìm tới chỗ bà ta.
Huệ Thanh Bình không chịu, ông ta lập tức ồn ào, la lớn đòi tìm ba phái lớn để nói lý, hỏi xem có phải qua cầu rút ván hay không.
Huệ Thanh Bình từng gặp kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai như ông ta. Đụng phải tên vô liêm sỉ thế này, bà ta quả thật không phải đối thủ, nhiều lần bị thu phục!
Da mặt Ngô Công Lĩnh rất dày, không sao cả. Ông ta nhảy khỏi ngựa, đung đưa ngọn roi trên tay và hỏi: "Chư vị có chuyện gì?"
"Ngươi nói xem là chuyện gì?" Tào Dũng lạnh lùng khởi binh hỏi tội ngay tại chỗ, chuyển lời chất vấn của Kim Tước, muốn Ngô Công Lĩnh trả lời cho thỏa đáng.
Nghe ra ý đồ của những người này, Ngô Công Lĩnh chỉ vào mũi mình: "Có ý gì hả? Chính Kim Tước bảo ta chờ quân La Chiếu vượt sông rồi lập tức đuổi giết, chuyện này các ngươi cũng biết, nếu không các ngươi chạy theo ta qua sông làm gì? Các ngươi sớm không hé răng, bây giờ hỏi ta, ta biết hỏi ai?"
Hướng Thiên Quang: "Nhưng hôm nay toàn bộ quân La Chiếu vượt sông, quân Yến vẫn chưa rút lui hết, ngươi đã mạo muội xuất kích..."
Lời còn chưa dứt, Ngô Công Lĩnh lập tức trừng mắt ngắt lời đối phương: "Ta nói này, các ngươi còn nói lý lẽ hay không hả? Trước đó Kim Tước có nói nếu toàn bộ quân của La Chiếu vượt sông thì không được đuổi giết sao? Quân Yến chưa rút lui hết, ta liền mạo hiểm xuất kích, ngược lại thành lỗi của ta rồi hả? Chư vị, dựa theo tin tức, nước Tống đã bố trí lương thảo chi viện cho quân La Chiếu, chúng ta cần phải đuổi theo. Bây giờ không đuổi thì phải đợi tới khi nào?"
Roi ngựa quất mạnh vào ngực ông ta: "Hay chúng ta còn phải đợi truyền tin cho Kim Tước, sau đó chờ Kim Tước hồi âm rồi quyết định nên truy kích? Chúng ta vốn cách quân La Chiếu rất xa, đợi đến khi quân La Chiếu gặp được lương thảo, hơn hai triệu quân Tống ăn uống no đủ, lúc đó chúng ta va chạm rồi chịu chết hay sao? Ta nói này, các ngươi có hiểu được hành quân đánh trận không? Ta chỉ dựa theo những gì Kim Tước giao cho mà làm, nếu như không tuân theo, có phải sẽ trì hoãn không? Rồi các người lại tìm ta hỏi tội, phải chăng muốn chất vấn tại sao trì hoãn?"
Lời vừa thốt ra khiến tất cả mọi người nhìn nhau, nghe cũng có chút đạo lý.
Đơn Đông Tinh đứng ngoài quan sát, trong lòng mừng rỡ, phát hiện tên này đúng là có thể tháo gỡ mọi việc.
Ngô Công Lĩnh nghiêng đầu nhìn sang Huệ Thanh Bình: "Phu nhân, bà có thể ra mặt nói vài lời công bằng hay không?"
Huệ Thanh Bình quay đầu qua một bên, vốn không để ý tới.