Đạo Quân
Chương 1052: Chỉ muốn kết bạn với Triều trưởng lão (1)
Triều Thắng Hoài sửng sốt. Vạn Thú môn quá nhiều đệ tử, sao có thể nhớ hết, đặc biệt là những người làm tạp vụ. Có điều gã lại có chút ấn tượng về Chu Thiết, lúc trước đã từng phục vụ Ngưu Hữu Đạo ở khách viện.
Chính vì như thế khiến cho gã căng thẳng, miễn cưỡng cười cảm ơn đồng môn, sau đó tiếp tục quét rác.
Đợi đến khi chung quanh không còn ai, gã chạy tới chỗ hẻo lánh, cấp tốc móc lá thư trong tay áo ra kiểm tra, không nhìn còn may, vừa nhìn, sắc mặt đã trầm xuống.
Trong thư viết tên bốn người, chính là bốn đồng môn mà gã bảo Ngưu Hữu Đạo diệt khẩu.
Ngoại trừ tên bốn vị đồng môn còn một câu nói, hẹn gã gặp mặt ở nơi nào đó, quá hạn tự gánh chịu hậu quả.
Là ai đang tìm gã đã không cần phải nói. Sắc mặt Triều Thắng Hoài rất khó nhìn, hận nghiến răng, nhưng làm thế nào thì việc mình làm đã không thể rút về được nữa.
Gã không biết Ngưu Hữu Đạo tìm mình có chuyện gì, thế nhưng mỗi lần tìm mình đều không phải chuyện gì tốt.
Không đi gặp cũng không được, chỉ đành tìm cớ tạm thời rời Vạn Thú môn.
Đến địa điểm chỉ định tại một vùng rừng núi, rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng ghét như ác ma kia, Triều Thắng Hoài lập tức lao tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo quát mắng:
"Ngươi nói không có chuyện gì, kết quả hại ta bị triều đình giam lỏng lâu như vậy, ngươi còn mặt mũi đến tìm ta. Rốt cuộc ngươi muốn làm thế nào mới bằng lòng buông tha cho ta? Ta cho ngươi biết, ta sẽ không giúp ngươi làm bất cứ chuyện gì. Nếu ngươi còn ép ta, ta chắc chắn sẽ để lộ chuyện ngươi mưu hại sứ giả nước Tống!"
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm cười nói:
"Triều huynh, bình tĩnh đừng nóng, lần này đến cũng không phải muốn ngươi làm gì, chỉ là mang tiền cho ngươi, thuận tiện hỏi một câu thôi, không cần sốt sắng."
Triều Thắng Hoài nghi ngờ:
"Hỏi cái gì?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Quân Tống đang giao chiến với quân Yến, bên quân Tống đột nhiên xuất hiện người có thể điều khiển chim chóc, côn trùng trợ giúp quân Tống tác chiến, đó có phải người của Vạn Thú môn?"
Triều Thắng Hoài không nhịn được nói:
"Ta nghe nói tu sĩ nước Yến tới hỏi tội, tông môn căn bản không thừa nhận. Chuyện này đến cả tông môn cũng không thừa nhận, dù có cũng là chuyện bí mật, làm sao có thể để ta biết?"
"Nếu như thế..." Ngưu Hữu Đạo mỉm cười rút một lá thư từ trong tay áo ra vẫy vẫy.
Thân thể Triều Thắng Hoài bỗng nhiên cứng đờ, trợn mắt, ngã thẳng xuống đất, bị người đánh trộm.
Quản Phương Nghi đằng sau thu hồi ngón tay, vẫy vẫy tay gọi Ngô lão nhị lắc mình chạy tới.
Ngưu Hữu Đạo đưa tin cho Ngô lão nhị, nhìn Triều Thắng Hoài trên đất, lạnh nhạt nói:
"Lá thư thứ ba, đưa cho Triều Kính!"
Ngô lão nhị nhận thư cho vào trong ngực, rời đi.
Ngưu Hữu Đạo cũng chống kiếm xoay người đi, Quản Phương Nghi nâng Triều Thắng Hoài trên đất đi theo.
...
Ngô lão nhị dịch dung đưa tin cho đệ tử trông coi lối vào Vạn Thú môn, chỉ rõ đưa thư cho ai xong liền rời đi.
Còn về là ai đưa, không cần nhiều lời.
Thư cho trưởng lão Triều Kính, đệ tử bên dưới không dám chậm trễ, trước tiên cho người đưa tới tay Triều Kính.
Lúc thư đến nơi, Triều Kính đang nói chuyện với đệ tử của mình, nhận tin vào tay, Triều Kính thuận miệng hỏi:
"Ai đưa tới?"
Đệ tử truyền thư cung kính nói:
"Đệ tử không biết, người đưa tin nói là bạn cũ của trưởng lão bảo mang đi, không nói là ai, chỉ nói trưởng lão thấy thư là biết."
Bạn cũ? Triều Kính ngờ vực, phất tay cho đệ tử lui ra, sau đó mở thư ra kiểm tra. Vừa nhìn thư, trong mắt ông ta lộ vẻ nghi ngờ không thôi.
Trong thư nói tới chuyện cháu của ông ta gây ra La Sát triều trong Điệp Mộng ảo giới, hại chết rất nhiều đệ tử Vạn Thú môn. Triều Kính vì tránh trách nhiệm đã ngầm đè việc này xuống, khiến cho các đệ tử đó chết không rõ ràng.
Người đưa thư có nói là do Triều Thắng Hoài nói cho hắn biết, mà Triều Thắng Hoài hiện giờ nằm trong tay hắn.
Người trong thư hỏi ông ta, việc này trị giá bao nhiêu tiền? Chỉ định địa điểm hẹn ông ta gặp mặt đơn độc, bảo ông ta đi một mình đến chỗ hẹn, không được dẫn người khác đi cùng.
Triều Kính cười gằn, là đồ điếc không sợ súng từ đâu tới, lại dám chơi trò xiếc này với ông ta.
Chậm rãi khép thư lại, Triều Kính dặn đệ tử:
"Đi gọi Triều Thắng Hoài tới đây."
"Vâng!" Đệ tử kia lập tức nhận lệnh rời đi.
Triều Kính chắp tay đứng trong đình suy nghĩ một hồi, đệ tử kia mau chóng quay lại, bẩm báo:
"Sư tôn, Triều Thắng Hoài không thấy đâu, nói là đi thành Vạn Tượng mua đồ. Đệ tử đã dặn đệ tử ở cùng cậu ta, chờ cậu ta về lập tức bảo cậu ta tới đây."
Không thấy đâu? Triều Kính hơi nhíu mày, xem ra thằng cháu kia của mình thật sự có khả năng rơi vào tay người khác rồi. Ông ta vẫy tay gọi đệ tử lớn nhất Từ Hỏa tới, bí mật dặn dò một phen, bảo y dẫn người ngầm chuẩn bị.
Trong thư nói bảo một mình ông ta đi tới chỗ hẹn, ông ta đâu có ngốc, nhất định phải ngầm bố trí một phen. Ông ta cũng muốn xem xem là kẻ nào tác quái trong bóng tối.
Từ Hỏa rời đi.
Đợi tất cả đều bố trí xong, Từ Hỏa quay về báo, Triều Kính một mình rời Vạn Thú sơn xuống núi.
Nơi hẹn gặp mặt cách Vạn Thú môn xa hơn một chút, ở một hẻm núi trong núi sâu.
Sau khi Triều Kính đến đã ngắm nghía chung quanh nhưng không thấy người. Ông ta chợt ngẩng đầu, thấy một con chim cỡ lớn vụt qua bầu trời. Một bóng người bồng bềnh từ lưng chim bay xuống, chậm rãi đáp xuống mặt ông ta, bình tĩnh chống kiếm đứng, cười híp mắt.
Triều Kính cau mày:
"Ngưu Hữu Đạo! Là ngươi hẹn lão phu?"
Đối với Ngưu Hữu Đạo, ông ta không quen thuộc cũng không quá xa lạ. Dù sao Ngưu Hữu Đạo ở Vạn Thú môn lâu như vậy, ông ta đã từng gặp.
Ngưu Hữu Đạo cười gật đầu:
"Mạo muội quấy rối, mong rằng Triều trưởng lão thứ tội."
Ánh mắt Triều Kính quỷ quyệt bao nhiêu, suy nghĩ nhanh chóng vận chuyển, từ thân phận bối cảnh của đối phương liên tưởng đến cuộc chiến Tống và Yến lần này, ông ta đã có phỏng đoán đại khái về ý đồ Ngưu Hữu Đạo đến đây, bèn híp mắt hỏi:
"Ngươi muốn làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Giang hồ cưỡi ngựa, chạy ở trên đường, kết giao bằng hữu, chỉ là muốn kết bạn với Triều trưởng lão mà thôi."
Triều Kính vốn căng thẳng chợt cười ha ha:
"Có thể làm khách của khách viện ở Vạn Thú môn vốn đã là bạn, ngươi nói xem?"
Ngưu Hữu Đạo cũng nở nụ cười:
"Rất đúng, Triều trưởng lão nói có lý."
Triều Kính nói"
"Đã là bạn, có phải nên giao thằng cháu bất hiếu kia cho ta hay không?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Không vội, chỉ cần xác nhận Triều trưởng lão thật sự có tâm làm bạn, lệnh tôn tự nhiên không tổn hại chút nào giao về cho ngài."
Triều Kính:
"Nếu như là vì cuộc chiến Tống Yến mới tới, vậy xin lỗi, thứ cho lão phu không có năng lực."
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta đến là để giúp Triều trưởng lão, để giải quyết phiền phức của Triều trưởng lão. Nội dung trong thư của ta thế nào hẳn Triều trưởng lão đã rõ ràng. Ta có lòng xóa đi cái phiền toái này cho Triều trưởng lão, lẽ nào Triều trưởng lão không biểu đạt chút cảm ơn nào hay sao?"
Triều Kính xì một tiếng nói:
"Buồn cười, không chứng cứ, lão phu há có thể tùy tiện bị kẻ khác uy hiếp."
Ngưu Hữu Đạo:
"Nếu như lệnh tôn ra làm chứng thì sao?"
Triều Kính:
"Nó chẳng qua là bị người khác bắt lấy cưỡng ép mà thôi."
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói:
"Lúc trước còn có hai người cùng lệnh tôn gặp phải La Sát triều ở Điệp Mộng huyễn giới, đó là Hà Hữu Kiến, Hà Hữu Trường, vừa là đệ tử Vạn Thú môn vừa là anh em ruột. Sau khi chuyện xảy ra, lệnh tôn có ý đồ giết người diệt khẩu, trùng hợp là hai người này được ta cứu."
Triều Kính mạnh mẽ giật giật cơ mặt một cái, muốn lý luận, nhưng Ngưu Hữu Đạo giơ tay bảo ngừng:
"Đừng vội, nghe ta nói xong trước. Đương nhiên, Triều trưởng lão cũng có thể nói rằng hai người đó bị người khác ép buộc phải nói dối. Không biết Triều trưởng lão có biết bốn sư huynh đệ Thần Bình, Cao Lam, Lưu Định An, Khâu Vấn Hiền chăng?"
Ánh mắt Triều Kính lóe lên, há ông ta có thể không biết bốn người này. Bốn người này đều là đệ tử Vạn Thú môn đột nhiên biến mất không thấy đâu, từng gây ra động tĩnh không nhỏ ở Vạn Thú môn. Ông ta không biết tại sao Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nhắc tới bốn người này là có ý gì, chậm rãi nói:
"Ngươi có ý gì?"
Chính vì như thế khiến cho gã căng thẳng, miễn cưỡng cười cảm ơn đồng môn, sau đó tiếp tục quét rác.
Đợi đến khi chung quanh không còn ai, gã chạy tới chỗ hẻo lánh, cấp tốc móc lá thư trong tay áo ra kiểm tra, không nhìn còn may, vừa nhìn, sắc mặt đã trầm xuống.
Trong thư viết tên bốn người, chính là bốn đồng môn mà gã bảo Ngưu Hữu Đạo diệt khẩu.
Ngoại trừ tên bốn vị đồng môn còn một câu nói, hẹn gã gặp mặt ở nơi nào đó, quá hạn tự gánh chịu hậu quả.
Là ai đang tìm gã đã không cần phải nói. Sắc mặt Triều Thắng Hoài rất khó nhìn, hận nghiến răng, nhưng làm thế nào thì việc mình làm đã không thể rút về được nữa.
Gã không biết Ngưu Hữu Đạo tìm mình có chuyện gì, thế nhưng mỗi lần tìm mình đều không phải chuyện gì tốt.
Không đi gặp cũng không được, chỉ đành tìm cớ tạm thời rời Vạn Thú môn.
Đến địa điểm chỉ định tại một vùng rừng núi, rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng ghét như ác ma kia, Triều Thắng Hoài lập tức lao tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo quát mắng:
"Ngươi nói không có chuyện gì, kết quả hại ta bị triều đình giam lỏng lâu như vậy, ngươi còn mặt mũi đến tìm ta. Rốt cuộc ngươi muốn làm thế nào mới bằng lòng buông tha cho ta? Ta cho ngươi biết, ta sẽ không giúp ngươi làm bất cứ chuyện gì. Nếu ngươi còn ép ta, ta chắc chắn sẽ để lộ chuyện ngươi mưu hại sứ giả nước Tống!"
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm cười nói:
"Triều huynh, bình tĩnh đừng nóng, lần này đến cũng không phải muốn ngươi làm gì, chỉ là mang tiền cho ngươi, thuận tiện hỏi một câu thôi, không cần sốt sắng."
Triều Thắng Hoài nghi ngờ:
"Hỏi cái gì?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Quân Tống đang giao chiến với quân Yến, bên quân Tống đột nhiên xuất hiện người có thể điều khiển chim chóc, côn trùng trợ giúp quân Tống tác chiến, đó có phải người của Vạn Thú môn?"
Triều Thắng Hoài không nhịn được nói:
"Ta nghe nói tu sĩ nước Yến tới hỏi tội, tông môn căn bản không thừa nhận. Chuyện này đến cả tông môn cũng không thừa nhận, dù có cũng là chuyện bí mật, làm sao có thể để ta biết?"
"Nếu như thế..." Ngưu Hữu Đạo mỉm cười rút một lá thư từ trong tay áo ra vẫy vẫy.
Thân thể Triều Thắng Hoài bỗng nhiên cứng đờ, trợn mắt, ngã thẳng xuống đất, bị người đánh trộm.
Quản Phương Nghi đằng sau thu hồi ngón tay, vẫy vẫy tay gọi Ngô lão nhị lắc mình chạy tới.
Ngưu Hữu Đạo đưa tin cho Ngô lão nhị, nhìn Triều Thắng Hoài trên đất, lạnh nhạt nói:
"Lá thư thứ ba, đưa cho Triều Kính!"
Ngô lão nhị nhận thư cho vào trong ngực, rời đi.
Ngưu Hữu Đạo cũng chống kiếm xoay người đi, Quản Phương Nghi nâng Triều Thắng Hoài trên đất đi theo.
...
Ngô lão nhị dịch dung đưa tin cho đệ tử trông coi lối vào Vạn Thú môn, chỉ rõ đưa thư cho ai xong liền rời đi.
Còn về là ai đưa, không cần nhiều lời.
Thư cho trưởng lão Triều Kính, đệ tử bên dưới không dám chậm trễ, trước tiên cho người đưa tới tay Triều Kính.
Lúc thư đến nơi, Triều Kính đang nói chuyện với đệ tử của mình, nhận tin vào tay, Triều Kính thuận miệng hỏi:
"Ai đưa tới?"
Đệ tử truyền thư cung kính nói:
"Đệ tử không biết, người đưa tin nói là bạn cũ của trưởng lão bảo mang đi, không nói là ai, chỉ nói trưởng lão thấy thư là biết."
Bạn cũ? Triều Kính ngờ vực, phất tay cho đệ tử lui ra, sau đó mở thư ra kiểm tra. Vừa nhìn thư, trong mắt ông ta lộ vẻ nghi ngờ không thôi.
Trong thư nói tới chuyện cháu của ông ta gây ra La Sát triều trong Điệp Mộng ảo giới, hại chết rất nhiều đệ tử Vạn Thú môn. Triều Kính vì tránh trách nhiệm đã ngầm đè việc này xuống, khiến cho các đệ tử đó chết không rõ ràng.
Người đưa thư có nói là do Triều Thắng Hoài nói cho hắn biết, mà Triều Thắng Hoài hiện giờ nằm trong tay hắn.
Người trong thư hỏi ông ta, việc này trị giá bao nhiêu tiền? Chỉ định địa điểm hẹn ông ta gặp mặt đơn độc, bảo ông ta đi một mình đến chỗ hẹn, không được dẫn người khác đi cùng.
Triều Kính cười gằn, là đồ điếc không sợ súng từ đâu tới, lại dám chơi trò xiếc này với ông ta.
Chậm rãi khép thư lại, Triều Kính dặn đệ tử:
"Đi gọi Triều Thắng Hoài tới đây."
"Vâng!" Đệ tử kia lập tức nhận lệnh rời đi.
Triều Kính chắp tay đứng trong đình suy nghĩ một hồi, đệ tử kia mau chóng quay lại, bẩm báo:
"Sư tôn, Triều Thắng Hoài không thấy đâu, nói là đi thành Vạn Tượng mua đồ. Đệ tử đã dặn đệ tử ở cùng cậu ta, chờ cậu ta về lập tức bảo cậu ta tới đây."
Không thấy đâu? Triều Kính hơi nhíu mày, xem ra thằng cháu kia của mình thật sự có khả năng rơi vào tay người khác rồi. Ông ta vẫy tay gọi đệ tử lớn nhất Từ Hỏa tới, bí mật dặn dò một phen, bảo y dẫn người ngầm chuẩn bị.
Trong thư nói bảo một mình ông ta đi tới chỗ hẹn, ông ta đâu có ngốc, nhất định phải ngầm bố trí một phen. Ông ta cũng muốn xem xem là kẻ nào tác quái trong bóng tối.
Từ Hỏa rời đi.
Đợi tất cả đều bố trí xong, Từ Hỏa quay về báo, Triều Kính một mình rời Vạn Thú sơn xuống núi.
Nơi hẹn gặp mặt cách Vạn Thú môn xa hơn một chút, ở một hẻm núi trong núi sâu.
Sau khi Triều Kính đến đã ngắm nghía chung quanh nhưng không thấy người. Ông ta chợt ngẩng đầu, thấy một con chim cỡ lớn vụt qua bầu trời. Một bóng người bồng bềnh từ lưng chim bay xuống, chậm rãi đáp xuống mặt ông ta, bình tĩnh chống kiếm đứng, cười híp mắt.
Triều Kính cau mày:
"Ngưu Hữu Đạo! Là ngươi hẹn lão phu?"
Đối với Ngưu Hữu Đạo, ông ta không quen thuộc cũng không quá xa lạ. Dù sao Ngưu Hữu Đạo ở Vạn Thú môn lâu như vậy, ông ta đã từng gặp.
Ngưu Hữu Đạo cười gật đầu:
"Mạo muội quấy rối, mong rằng Triều trưởng lão thứ tội."
Ánh mắt Triều Kính quỷ quyệt bao nhiêu, suy nghĩ nhanh chóng vận chuyển, từ thân phận bối cảnh của đối phương liên tưởng đến cuộc chiến Tống và Yến lần này, ông ta đã có phỏng đoán đại khái về ý đồ Ngưu Hữu Đạo đến đây, bèn híp mắt hỏi:
"Ngươi muốn làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Giang hồ cưỡi ngựa, chạy ở trên đường, kết giao bằng hữu, chỉ là muốn kết bạn với Triều trưởng lão mà thôi."
Triều Kính vốn căng thẳng chợt cười ha ha:
"Có thể làm khách của khách viện ở Vạn Thú môn vốn đã là bạn, ngươi nói xem?"
Ngưu Hữu Đạo cũng nở nụ cười:
"Rất đúng, Triều trưởng lão nói có lý."
Triều Kính nói"
"Đã là bạn, có phải nên giao thằng cháu bất hiếu kia cho ta hay không?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Không vội, chỉ cần xác nhận Triều trưởng lão thật sự có tâm làm bạn, lệnh tôn tự nhiên không tổn hại chút nào giao về cho ngài."
Triều Kính:
"Nếu như là vì cuộc chiến Tống Yến mới tới, vậy xin lỗi, thứ cho lão phu không có năng lực."
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta đến là để giúp Triều trưởng lão, để giải quyết phiền phức của Triều trưởng lão. Nội dung trong thư của ta thế nào hẳn Triều trưởng lão đã rõ ràng. Ta có lòng xóa đi cái phiền toái này cho Triều trưởng lão, lẽ nào Triều trưởng lão không biểu đạt chút cảm ơn nào hay sao?"
Triều Kính xì một tiếng nói:
"Buồn cười, không chứng cứ, lão phu há có thể tùy tiện bị kẻ khác uy hiếp."
Ngưu Hữu Đạo:
"Nếu như lệnh tôn ra làm chứng thì sao?"
Triều Kính:
"Nó chẳng qua là bị người khác bắt lấy cưỡng ép mà thôi."
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói:
"Lúc trước còn có hai người cùng lệnh tôn gặp phải La Sát triều ở Điệp Mộng huyễn giới, đó là Hà Hữu Kiến, Hà Hữu Trường, vừa là đệ tử Vạn Thú môn vừa là anh em ruột. Sau khi chuyện xảy ra, lệnh tôn có ý đồ giết người diệt khẩu, trùng hợp là hai người này được ta cứu."
Triều Kính mạnh mẽ giật giật cơ mặt một cái, muốn lý luận, nhưng Ngưu Hữu Đạo giơ tay bảo ngừng:
"Đừng vội, nghe ta nói xong trước. Đương nhiên, Triều trưởng lão cũng có thể nói rằng hai người đó bị người khác ép buộc phải nói dối. Không biết Triều trưởng lão có biết bốn sư huynh đệ Thần Bình, Cao Lam, Lưu Định An, Khâu Vấn Hiền chăng?"
Ánh mắt Triều Kính lóe lên, há ông ta có thể không biết bốn người này. Bốn người này đều là đệ tử Vạn Thú môn đột nhiên biến mất không thấy đâu, từng gây ra động tĩnh không nhỏ ở Vạn Thú môn. Ông ta không biết tại sao Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nhắc tới bốn người này là có ý gì, chậm rãi nói:
"Ngươi có ý gì?"