Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đạo Quân

Chương 1004: Bạch mã vượt sông (2)



Bè gỗ trên sông qua lại, những bè gỗ trôi dọc theo bờ sông đều được thu thập lại, cho dù phần lớn đã trôi mất nhưng trên bờ có thể thu thập được bao nhiêu thì cố gắng thu thập bấy nhiêu, từ bên phòng tuyến Hồ Khẩu vận chuyển sang Yến quốc bờ đối diện.
Một con bè gỗ rất lớn được một nhóm tu sĩ điều khiển vượt sông.
Trên bè gỗ có một chiếc xe lăn, Mông Sơn Minh mắt đầy tơ máu ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng tằng hắng một cái, chỉ vì gần đây thực sự quá vất vả, căn bản không hề được nghỉ ngơi yên ổn.
La Đại An đứng sau giữ xe lăn, đám Cung Lâm Sách đứng hai bên.
Trên bè gỗ có một con bạch mã, thần tuấn, chính là con bạch mã La Chiếu tặng cho Mông Sơn Minh cũng đang vượt sông, nhưng dường như hơi bất an, sinh vật trên cạn, đã quen đạp trên mặt đất rắn chắc dường như hơi không quen cái kiểu trôi nổi trên nước sông cuồn cuộn đục ngầu thế này.
Lúc bè gỗ cập bờ, Trương Hổ dẫn một đám tướng lĩnh đến nghênh đón, Mông Sơn Minh và cả xe lăn được hai tu sĩ đặt lên bờ.
Cả khu đất trống phù hợp đổ bộ của phòng tuyến Hồ Khẩu, một lượng lớn nhân mã đang gỡ bỏ tất cả các thiết bị trên phòng tuyến, phá hủy tất cả các công trình có tác dụng chống cự, ngay cả phòng ốc cũng không để lại căn nào, còn về mấy loại máy tấn công tầm xa dùng để ném bắn thì được gỡ xuống chở đi.
Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn được đẩy đi kiểm tra, hỏi: “Kiểm kê sao rồi?”
Trương Hổ nói: “May là quân ta dùng các tấn công nhanh, giết cho đối phương trở tay không kịp, đối phương rút lui quá đột ngột, rất nhiều vật tư còn chưa kịp tiêu hủy, tiện nghi cho chúng ta. Nơi đây có trữ đủ lương thực cho mấy trăm ngàn nhân mã ta ăn trong sáu bảy ngày. Bên kho lương... Lúc Quách Hiến Phúc dẫn người chạy đến thì phát hiện kho lương đang yên ổn bị một ngọn đuốc đốt thành tro bụi. không thể đắc thủ.”
Chân mày Mông Sơn Minh hơi nhíu lại, nhiều lương thực như vậy, chính là thứ bên này rất cần vậy mà lại bị hủy, không khỏi hơi đau lòng.
Nhưng ông cũng biết, chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác, chiến tranh chính là vô tình như vậy, đừng hi vọng quân địch xót những lương thực không thể mang đi kia mà để lại cho ngươi, người ta không có được nên hủy trước khi đi là chuyện rất bình thường.
“Tôn Cao Thiên đâu, đưa ta đi thăm hắn.” Mông Sơn Minh nhắc.
Trương Hổ lập tức dẫn cả nhóm người đi đến một cái trướng, không có nhà, nhà đều đã bị bên này phá hủy.
Cả đám khi vào lều vải thì thấy Tôn Cao Thiên tuy vô cùng mệt mỏi nhưng cũng không nghỉ ngơi, nằm ở trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm đỉnh lều vải không hề nháy.
“Mông soái đến thăm ngươi.” Trương Hổ đi đến trước giường khẽ đẩy Tôn Cao Thiên.
Tôn Cao Thiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Mông Sơn Minh, trong nháy mắt rơi lệ, giãy dụa bò lên: “Mạt tướng vô năng...”
Mông Sơn Minh đưa tay ấn gã nằm trở xuống: “Các ngươi làm rất tốt, xuất sắc hoàn thành tất cả nhiệm vụ, trận chiến này các ngươi được ghi công đầu. Có Cung chưởng môn của Tử Kim động ở đây, ngài ấy rất tò mò vì sao các ngươi có thể vượt sông, vậy ngươi tự kể rõ với ngài ấy đi, kể lại tình hình tác chiến của các ngươi lúc đó.
Nhắc đến chuyện thương tâm, nước mắt Tôn Cao Thiên mất khống chế, nghẹn ngào kể lại chuyện đã xảy ra, nói xong thì bản thân cũng rơi đầy nước mắt rồi.
Có thể khiến một hán tử giết người như ngóe khóc rống, e là chỉ có trên chiến trường mới có thể nhìn thấy.
Được biết năm vạn người trong lúc vượt qua Long Giang đã tổn thất hai vạn, lại bốn ngàn nhân mã miễn cưỡng cản mười vạn đại quân nửa canh giờ, ai nấy chẳng phải đều tự đi tìm chết sao, đám người Cung Lâm Sách lập tức sắc mặt thay đổi, thế mới biết vì một trận đánh mà những người này phải thê thảm nhường nào, mới biết những người này có tác dụng then chốt đến chừng nào.
“Cung chưởng môn, Quách Hiến Phúc và Tôn Cao Thiên lập công lớn vì trận chiến, lão phu xin triều đình thỉnh công phong hầu cho hai người bọn họ, đòi hai hư danh Hầu tước chắc không quá chứ?” Mông Sơn Minh nhìn chằm chằm Cung Lâm Sách hỏi.
Cung Lâm Sách gật đầu: “Có công được thưởng, chuyện nên làm.”
Mông Sơn Minh: “Có điều lão phu không có tiếng nói, nếu nói với triều đình, e là triều đình sẽ nghi hoặc.”
Cung Lâm Sách hiểu ý ông, đối phương mở miệng, Thương Kiến Hùng có thể đồng ý mới lạ, lúc này liền hứa: “Việc này để ta xử lý, ta sẽ làm ngay, trong ba ngày tất có câu trả lời chắc chắn.”
Mông Sơn Minh: “Năm vạn tráng sĩ dùng mệnh! Ta còn có một thỉnh cầu, hi vọng sau trận chiến triều đình có thể lập một bia đá lớn, khắc tên năm vạn tráng sĩ này lên, ta muốn bọn họ thiên thu bất hủ, là mẫu mực thiên thu của nam nhi Đại Yến ta, là niềm kiêu ngạo cho con cháu Đại Yến sau này, hun đúc quân hồn Đại Yến ta!”
Cung Lâm Sách: “Nếu Đại Yến có thể may mắn không việc gì, việc này cứ để ta lo, quyết không nuốt lời!”
Chuyện này với ông ta mà nói, căn bản không tổn thất gì nên cứ cam đam trước mặt mọi người, và dĩ nhiên cũng không còn đường để hối hận.
Mông Sơn Minh ở trong lều này không lâu, sau khi đòi được công đạo cho năm vạn tướng sĩ kia trước mặt mọi người xong liền bảo La Đại Ân đẩy xe lăn đi, không phản ứng gì với tiếng than khóc sau lưng.
Không phải ông máu lạnh vô tình mà ông chinh chiến cả đời nên đã quen với những chuyện thế này, rất nhiều chuyện chỉ có thể cất giấu trong lòng chứ không thể biểu lộ ra mặt.
Ông có thể hiểu vì sao Tôn Cao Thiên lại khóc.
Nơi có thể khiến một đám hán tử giết người như ngóe khóc chỉ có chiến trường.
Đến trướng chủ soái của Trương Hổ, xe lăn dừng lại trước tấm địa đồ theo thói quen, Mông Sơn Minh nhìn chằm chằm địa đồ hỏi: “Bên huyện Giang Hạ chuẩn bị sao rồi? Khụ khụ...”
Trương Hổ nói: “Nhân mã đã xuất phát, ban ngày lặn ban đêm đi bộ...” Nói được một nửa, ánh mắt hơi liếc nhìn bàn tay Mông Sơn Minh che miệng ho khan, lập tức thấy giật mình, thấy lòng bàn tay Mông Sơn Minh có màu đỏ, ho ra máu!
Trương Hổ lập tức sợ hãi, bước nhanh tới: “Đại soái, ngài sao vậy?”
Mông Sơn Minh vốn định giấu diếm, ai ngờ vẫn bị phát hiện, đám Cung Lâm Sách cũng tiến lên xem xét, giật nảy cả mình.
Chiến sự đã đến bước này, lão gia hỏa này cũng không thể xảy ra chuyện được!
Cung Lâm Sách hơi luống cuống, đích thân kiểm tra bệnh cho Mông Sơn Minh.
Mông Sơn Minh thở dài: “Không có việc gì.”
Sao có thể không có việc gì, ông đã ở tuổi này, mấy ngày nay gần như không hề chợp mắt, thật sự dốc hết tâm huyết bày bố chiến sự, cơ thể sắp không chịu được nữa.
Sau đó để kiểm tra, Cung Lâm Sách nhanh chóng lấy linh đan ra ép ông uống, trầm giọng nói: “Mông soái, ngươi mệt nhọc quá độ, không thể thức đêm nữa, phải nghỉ ngơi thôi.” Phất tay gọi người đến, ép buộc Mông Sơn Minh đi nghỉ ngơi.
Mông Sơn Minh khoát tay, ra hiệu chờ một lát, trước khi đi tiếp tục dặn dò Trương Hổ: “Chỉ được phép bại, không được phép thắng!”
Trương Hổ mặt mày lo lắng, liên tục gật đầu nói: “Đã rõ, đại soái đi nghỉ ngơi đi, ở đây để mạt tướng sắp xếp.”
Mông Sơn Minh siết chặt tay ông vỗ vỗ: “Để tránh dao động quân tâm, không được truyền ra ngoài!”
Trương Hổ gật đầu, hiểu rõ ông đang nói chuyện mình ho ra máu.
Sau đó Mông Sơn Minh được đưa đến một lều vải khác, Cung Lâm Sách cử đệ tử đắc lực thi pháp điều trị khí tức cho Mông Sơn Minh, thậm chí điểm huyệt Mông Sơn Minh, ép Mông Sơn Minh mau chóng tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Sau khi ra khỏi trướng Mông Sơn Minh chui nghỉ ngơi.
Trương Hổ thỉnh giáo Cung Lâm Sách: “Cung chưởng môn, đại soái không sao chứ?”
“Không có vấn đề gì lớn, lớn tuổi, quá mức vất vả, mỏi mệt quá độ, là ta sơ sót. Ngươi yên tâm đi, có chúng ta trợ giúp điều trị, nghỉ ngơi một lúc, có lẽ sẽ không sao.” Cung Lâm Sách buông tiếng thở dài, quay đầu lại hỏi: “Nhân mã đô phòng đê Tống quốc đang chạy sang đây, nơi này giao cho ngươi chỉ huy, sẽ không có gì sai sót chứ?”
Trương Hổ: “Chắc chắn phải có sai sót!”
Cung Lâm Sách đột nhiên quay đầu, lông mày chau lại, lạnh lùng nói: “Ngươi đang đùa giỡn với bản cung sao?”
Trương Hổ: “Không đùa, vừa rồi đại soái nói ngài cũng đã che rồi, chỉ cho phép bại, không cho phép thắng!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...