Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đạo Quân

Chương 1: Không Uổng Công



Nguồn: Tàng Thư Các
Ánh đèn pin lướt qua thông đạo của huyệt mộ, một người đàn ông cầm chiếc đèn pin trong tay chiếu khắp bốn phía tìm kiếm trong mái vòm và vách đá của thông đạo, cùng với cả khoảng không gian tối đen ở phía trước nữa.
Lúc ánh đèn pin soi vào vách đá ở khoảng cách gần, nó giúp người ta thấy rõ bộ dạng của người đàn ông trong bóng tối. Đây là một người trung niên gầy gò, mái tóc sau lưng vẫn thẳng thớm, khuôn mặt trắng tinh, thần thái sáng láng, hai mắt rất có thần, đầy vẻ bình tĩnh thong dong. Cả người hắn rất sạch sẽ, đường trang màu đen trên người vẫn chỉnh tề, trong tay đang cầm một cây trượng.
Một người có trang dung sạch sẽ như vậy xuất hiện nơi huyệt mộ thế này, ai không quen thì cảm thấy hiếm có nhưng kẻ đã biết rõ thì sẽ cảm thấy rất bình thường. Đây là một người làm công việc khảo cổ dưới lòng đất, lúc đầu giang hồ hay gọi là trộm mộ nhưng sau này cùng với sự tăng trưởng địa vị và trải nghiệm giang hồ, được người đời tôn xưng là đạo gia.
Hiện giờ, đa số các đạo gia đều bế quan thanh tu giống như đạo sĩ vậy, rất ít khi đích thân xuất mã, chỉ khi gặp được vài nơi tương đối thú vị mới đích thân đi một chuyến, chẳng hạn như ngôi mộ có hình dạng cực kỳ hiếm thấy trước mặt này.
Cây trượng cùng với bước chân gõ cộc cộc trên mặt đất, đợi đến khi mặt đất phát ra tiếng kim loại va chạm “keng” một cái, đạo gia liền dừng bước. Hắn cũng không vội vã nhìn xuống đất mà ánh mắt thuận theo chiếc đèn pin trong tay liếc nhìn bốn phía. Trước mắt hắn, một không gian dưới lòng đất tối om cực lớn hiện ra, dưới ánh sáng của đèn pin, đại khái vẫn có thể phân biệt được địa cung của huyệt mộ. Địa cung rộng lớn thế này cũng cực kỳ hiếm thấy.
Sau khi quan sát sơ xung quanh, đạo gia chiếu đèn pin xuống dưới chân, cây trượng lại gõ vài tiếng “keng keng” trên mặt đất. Hắn dùng mũi chân cọ cọ dưới mặt đất hai lần để quét bỏ lớp bụi đi. Ở bên dưới, mặt đất bằng kim loại mang theo tia sáng màu đồng lộ ra.
Cây trượng được nhấc lên, đạo gia kẹp chiếc đèn pin dưới nách, cánh tay rảnh còn lại hơi rũ xuống sau đó từ từ nâng lên. Bỗng nhiên, lớp bụi dưới mặt đất hơi xuất hiện một luồng khí xoáy. Đạo gia bất chợt đẩy tay về phía trước một cái, nội lực dâng lên, chưởng phong thổi bật ra kèm theo tiếng “ào ào” của gió lốc, đẩy sạch lớp bụi tích trên mặt đất. Sau vài chưởng liên tục, toàn bộ bụi đất đều tung bay.
Bàn tay cầm trượng lại hạ xuống ở bên cạnh người, khiến lớp bụi cuồn cuộn không thể chạm đến cơ thể. Ánh đèn pin chói lóa soi về phía mặt đất đã được phủi bụi, có thể phán đoán ra trong bán kính mười mấy thước phía trước, mặt đất đều được lát kim loại, chứ không phải chỉ là một vùng nhỏ dưới chân. Trên lớp kim loại này hình như có khắc hoa văn, không phủi sạch lớp bụi đi thì khó mà nhìn thấy được chân dung hoàn chỉnh.
Đợi khi tất cả đều kết thúc, đạo gia tiếp tục chống gậy đi về phía trước, đèn pin thỉnh thoảng soi lên mái vòm bên trên. Xung quanh địa cung này còn có vài cửa hang tối đen giống như thông đạo hắn bước vào, có điều không biết thông đi đâu, và cuối cùng có ẩn chứa bí mật gì.
“Hình dáng cấu tạo thế này thật sự là chưa từng thấy, thật thú vị...”
Đạo gia mỉm cười nói thầm, dưới chân bỗng phát ra một tiếng “rắc” giống như đã giẫm lún một khối đất. Ngay sau đó, dưới mặt đất dường như truyền đến tiếng lách cách, tựa như tiếng lò xo cơ quan nào đó đang vận hành.
Ầm! Trên thông đạo phía trước truyền đến âm thanh rung động của vật nặng rơi xuống.
Sắc mặt đạo gia thay đổi, với kinh nghiệm của hắn, vừa nghe đã biết thông đạo tiến vào đã bị thứ gì rơi xuống chặn lại rồi.
Ngay sau đó, mấy cửa hang tối om khác cũng truyền đến tiếng ken két trầm đục giống như có cánh cửa nặng nề nào đó mở ra.
Chân đạo gia buông lỏng, lui ra vài bước, đèn pin nhanh chóng soi xung quanh. Trong lòng hắn biết đã đạp phải cơ quan, nhưng không biết đã phát động cơ quan gì được bố trí trong mộ thất. Có điều, có thể cắt đứt thông đạo tiến vào thì chứng tỏ cơ quan này không tốt lành gì.
Hắn cảnh giác cao độ nhìn bốn phía, nhưng im lặng chờ trong chốc lát mà bốn phía vẫn im ắng, không hề nghe thấy có bất kỳ động tĩnh gì. Ngược lại, ở phía cửa lối vào lại truyền đến một tiếng nổ “ầm” vang vọng, chấn động đến nỗi mặt đất chỗ này đều rung lên. Bên cạnh đó, tiếng lách cách vẫn vang vọng mãi trong địa cung.
Hắn nhanh chóng nhận ra trong âm thanh lách cách này có có một động tĩnh khác thường, đèn pin nhanh chóng chiếu về phía một cửa hang u tối, hình như có thứ gì đó đang lăn nhanh ra từ đây. Dưới ánh sáng, một đôi mắt màu xanh lục đột nhiên xuất hiện ở sâu trong cửa hang kia, ngay sau đó là bóng dáng hoàn chỉnh hiện ra, một người quần áo rách rưới xuất hiện.
Thật ra kẻ này không giống người mà giống thây khô hơn, toàn thân mọc lông trắng, răng nanh nhọn hoắt. Dưới ánh đèn pin, hốc mắt nó phát ra ánh sáng màu xanh lục, mười ngón tay có móng nhọn xanh đen sắc bén. Nó đang điên cuồng lao ra khỏi cửa hang, phát ra tiếng gầm gừ bổ nhào về phía hắn.
Trong tất cả cửa hang xung quanh hắn đều xuất hiện thây khô.
Cương thi! Trong đầu đạo gia lóe lên ý niệm này đầu tiên. Tay hắn không hề dừng lại, cây gậy trong tay vặn một cái, một thứ mang theo ánh sáng rét lạnh thuận thế bay từ trong gậy ra. Cơ thể hắn khẽ lóe lên nhanh chóng lùi lại một bước, nghiêng người né tránh cương thi đang bổ nhào qua. Trên tay hắn giờ đây đang cầm một thanh kiếm lóe sáng, trong chớp nhoáng đã chém vào phần cổ cương thi, làm phun ra một chùm máu xanh lục. Đầu cương thi bay ra chia cắt với cơ thể, cơ thể đập xuống mặt đất một tiếng “thịch” rồi nằm co giật ở đó, bò lên mấy lần mà không đứng dậy được.
Hành động của đạo gia cũng không hề dừng lại, kiếm quang trong tay chớp lóe liên tục. Từng bóng người bổ nhào đến đều bị hắn chém ngã trên đất, ánh đèn pin lia loạn xạ phía trước người hắn. Không chỉ có một con cương thi, mà cửa hang bốn phía không ngừng có cương thi điên cuồng gầm thét xông về phía hắn, càng lúc càng nhiều.
Đạo gia bị bao vây tấn công, trở tay không kịp, chỉ dựa vào kiếm trong tay thì không kịp ngăn địch. Hắn bèn dùng cả tay lẫn chân, vội vàng đâm một kiếm xuyên qua tim một cương thi, sau đó phát hiện làm như thế cũng vô dụng, cương thi kia vẫn một trảo đánh tới. Thân dưới của đạo gia tung ra một cước như bão tố, lực đạo hùng hồn, đạp cho cương thi kia bay ngược ra sau, đụng vào mấy con ở phía sau. Hắn không đợi chân đặt xuống, cơ thể đã bay lên không, xoay người đạp ra sau một cái, đá bay thêm một con nữa. Ngay sau đó, hắn lại lăng không vặn eo lật chân đá liên tục, nhanh chóng đá bay vài con, hàn quang trong tay chém xuống thêm vài cái đầu.
Chỉ trong một thoáng, xung quanh hắn đã chất chồng hơn hai mươi cương thi hung hãn. Tuy bị vây công nhưng không một cương thi nào có thể thương tổn được hắn, có điều tay chân hắn cũng không dừng được. Người bình thường chỉ sợ sớm đã bị đánh không dám đến gần hắn nữa, nhưng những cương thi này căn bản không sợ chết. Chúng nó công kích càng thêm hung mãnh, hung hãn khó chơi.
Pằng pằng pằng…
Ở lối vào đột nhiên vang lên tiếng súng gấp rút, một khẩu súng tự động trong tay một người đàn ông có thân hình gầy nhỏ phun ra ngọn lửa, đạn điên cuồng bắn về phía các cương thi đang nhào vào đạo gia để giải vây.
Sau một hồi bắn liên tục, người đàn ông gầy nhỏ phát hiện những viên đạn bắn trúng mục tiêu không có tác dụng gì lớn, ngược lại còn hấp dẫn vài cương thi về phía mình. Rõ ràng hắn ta cũng có một ít kinh nghiệm đối phó với những thứ này, nhanh chóng điều chỉnh điểm đích của đạn, bắn vào đầu và đầu gối của cương thi. Cương thi lao tới không phải bị bắn cho mất đi năng lực chạy ngã nhào xuống mặt đất thì cũng bị bắn nổ đầu, não tuôn ra rồi ngã xuống đất.
Ánh lửa từ họng súng phun ra chiếu lên gương mặt lạnh lẽo không biểu cảm gì của người đàn ông gầy nhỏ, trông bình tĩnh cực kỳ. Mắt thấy cương thi hung hãn không sợ chết vọt tới, hắn ta không lùi mà tiến tới, nghênh đón chúng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...