Đảo Mặt Trăng - Lý Tư Nặc
Chương 72: Yêu là không có lỗi
Cảng biển xa xa yên bình và trầm mặc, mặc cho sóng biển vỗ vào vẫn vững vàng.
Ánh đèn hải đăng chiếu sáng mặt biển gợn sóng.
Ánh trăng dịu dàng phủ lên đảo, khiến mọi thứ trên Đảo Mặt Trăng trở nên mơ màng như một giấc mơ.
Cũng giống như Lạc Nguyệt lúc này.
Nàng biết Tần Triêu Ý muốn nói gì, nên đã cắt ngang lời cô trước.
Và nàng cũng từ chối rời khỏi Đảo Mặt Trăng.
Nàng nói rằng mình có thể ở đây chờ cô.
Cũng giống như cảng xa xa kia, luôn yên tĩnh và trầm mặc chờ đợi cô.
Tần Triêu Ý cúi đầu: "Em thực sự không thích nơi này."
Luôn có người muốn cướp Lạc Nguyệt khỏi bên cô.
"Không sao." Lạc Nguyệt nói: "Em có thể thỉnh thoảng rời khỏi đây."
"Còn chị thì sao?" Tần Triêu Ý hỏi.
Lạc Nguyệt ôm cô vào lòng.
Không hiểu sao, chủ đề bỗng trở nên buồn bã.
Giọng nói của Lạc Nguyệt rất trầm và tĩnh lặng, nhưng lại mang theo sự dịu dàng như nước: "Chị sẽ ở đây chờ em trở về."
Tần Triêu Ý: "..."
"Nếu như..." Tần Triêu Ý nhìn nàng, dường như muốn nhìn thấu tâm hồn nàng: "Nếu như em muốn chị cùng em rời đi thì sao?"
Lạc Nguyệt từ từ lắc đầu, chỉ gọi cô: "Bé con."
Không nói thêm lời nào nữa.
Nhưng vào lúc này, sự im lặng còn ý nghĩa hơn cả lời nói.
Lạc Nguyệt sẽ không đi.
Câu hỏi đã được hỏi đi hỏi lại nhiều lần, đã tranh cãi nhiều lần.
Nhưng Tần Triêu Ý vẫn không bỏ cuộc.
Cô nghĩ rằng bây giờ, đối với Lạc Nguyệt, sẽ có một chút thay đổi.
Nhưng là không có.
Lạc Nguyệt vẫn kiên quyết ở lại Đảo Mặt Trăng.
Tần Triêu Ý im lặng.
Tiếng sóng biển nuốt chửng những tâm sự của cả hai.
Lâu lắm rồi, Lạc Nguyệt mới nói: "Tuần này chúng ta đi xem phim nhé."
"Phim gì?" Tần Triêu Ý tiếp lời: "Có phim hay gì đâu?"
"《 Rời đi ngày đó》." Lạc Nguyệt nói.
Tần Triêu Ý: "..."
"Cũng chiếu rồi à?" Tần Triêu Ý hỏi.
Lạc Nguyệt gật đầu cười: "Đến cả đứa con của mình mà cũng không quan tâm à?"
Tần Triêu Ý ngạc nhiên: "Đứa con của em?"
Lạc Nguyệt đưa tay ra nắm lấy tay cô, siết chặt hơn.
"Chị nghe nói, tất cả những cuốn sách đối với tác giả đều là đứa con của mình." Lạc Nguyệt nói: "Vậy mà mẹ ruột như em lại không quan tâm chút nào."
Đúng vậy.
《Rời đi ngày đó》là cuốn sách mà Tần Triêu Ý viết hai năm trước, vừa ra mắt đã đứng đầu bảng xếp hạng sách bán chạy nhất năm.
Hơn nữa, cuốn sách được phát hành vào cuối năm, chỉ trong hai tháng đã vượt qua doanh số của những cuốn sách khác trong mười hai tháng, nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Đây cũng là cuốn sách duy nhất của cô, tuyến tình cảm tương đối thành công.
Tuy nhiên, tuyến tình cảm trong truyện có kết thúc buồn.
Gần đây Tần Triêu Ý không chú ý đến công việc, nên cũng không biết phim đã chiếu.
Cô mở WeChat ra, quả nhiên có rất nhiều người nhắn tin cho cô, đạo diễn và bộ phận phát hành của phim《 Rời đi ngày đó》đều đã thông báo cho cô, đặc biệt là bộ phận phát hành, họ còn nhắc nhở một cách tế nhị rằng cô có thể chia sẻ bài đăng trên Weibo của phim.
Vì tài khoản ẩn danh của Tần Triêu Ý đã bị lộ, cô liền đăng nhập vào tài khoản Weibo chính thức của mình, chia sẻ bài đăng của phim, và còn viết thêm dòng chú thích: "Sắp đi xem phim rồi, ôn lại một chút."
Rất nhanh, các fan văn học kéo đến.
[Chuẩn bị ra sách mới rồi à?]
[Tôi đã sẵn sàng rồi, nhưng có thể vừa xem phim vừa đọc sách mới được không?]
[A a a! Tôi thực sự rất đói sách! Có thể ra sách mới được không? Có thể ra sách mới được không? Đừng bắt tôi phải quỳ xuống cầu xin!]
[...]
Chỉ lác đác vài người giúp quảng bá cho《 Rời đi ngày đó》, còn lại đều đang thúc giục ra sách mới.
Tần Triêu Ý lướt qua những bình luận, cau mày đến mức có thể kẹp chết ruồi.
Lạc Nguyệt lướt qua một cái, nhấp một ngụm trà cười nói: "Vậy em định bao giờ ra sách mới?"
Tần Triêu Ý: "..."
Cô tắt thông báo, tắt ứng dụng, một lần nữa chuẩn bị để không xem những bình luận thúc giục khó chịu này.
Nhưng Lạc Nguyệt vẫn nhìn cô.
Tần Triêu Ý khựng lại: "Không biết."
Vẫn chưa có cảm hứng.
Bởi vì từ khi bắt đầu viết, cô hầu như không có khoảng thời gian trống.
Đó là lý do tại sao cô còn trẻ nhưng đã có rất nhiều tác phẩm tiêu biểu.
Nếu có cảm hứng, cô có thể viết không ăn không ngủ, nhanh nhất chỉ mất một tuần để hoàn thành một cuốn sách.
Nhưng đột nhiên dừng lại, mọi thứ đều không thích nghi.
Cảm thấy khó chịu nếu không viết, nhưng càng lo lắng lại càng không viết được.
Vì vậy chỉ có thể cố gắng không nghĩ đến những chuyện này.
"Được." Lạc Nguyệt cũng không ép nữa, chỉ hẹn cô: "Xem xong phim rồi nói tiếp."
Tần Triêu Ý hỏi nàng: "Chị thích cuốn này à?"
Lạc Nguyệt không nói dối: "Chị thích《 Dừng lại 》hơn."
Đó là một tác phẩm rất sớm của Tây Tây Lý.
Tần Triêu Ý không tiện nói về sách của mình, luôn có một cảm giác xấu hổ kỳ lạ.
Nên cô cố gắng chuyển sang chủ đề khác, đặc biệt là chuyện mà cô vừa nghe được: "Chị và Trình Thời Cảnh có hôn ước từ nhỏ à?"
"Đúng vậy." Lạc Nguyệt không giấu giếm, dù sao Đảo Mặt Trăng cũng nhỏ như vậy, cho dù nàng giấu Tần Triêu Ý thì ngày mai cô hỏi bất kỳ ai cũng biết chuyện này.
Đều là những chuyện cũ rồi.
Nhưng luôn bị mọi người nhắc lại.
Có lẽ vì Lạc Nguyệt và Trình Thời Cảnh đều không phải người bình thường, khi cả hai thi vào trường cấp hai trọng điểm, thi vào Gia Đại, trở về từ Gia Nghi, lại cùng quyết định ở lại Đảo Mặt Trăng, những chuyện này sẽ được nhắc lại một lần nữa.
Lạc Nguyệt đã nghe chán rồi.
"Mẹ chị hồi trước là bạn thân của dì Dương." Lạc Nguyệt sợ cô không biết, nên bổ sung thêm một câu: "Chính là mẹ của Thời Cảnh."
"Ồ." Tần Triêu Ý ngạc nhiên: "Quan hệ tốt thì phải đính ước à? Sao không ai nghĩ đến việc chị không thích con trai?"
"Đó là chuyện của người lớn." Lạc Nguyệt cười nhẹ: "Hồi đó chị còn chưa biết nói, ai thèm quan tâm chị thích con trai hay con gái?"
Tần Triêu Ý: "..."
Quả thật không thể phản bác.
Nhưng...
"Vậy cũng không được." Tần Triêu Ý bực bội nói: "Em không thích."
"Cho nên chị đã từ chối." Lạc Nguyệt nói: "Chị sẽ không kết hôn."
Tần Triêu Ý nhíu mày: "Với cả em cũng không à?"
Lạc Nguyệt khựng lại: "Em?"
Khi hỏi câu này, nàng hơi do dự, cứ ngỡ Tần Triêu Ý đang đùa.
"Thì sao?" Tần Triêu Ý nhìn nàng: "Chẳng lẽ chị cũng chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với em à?"
Lạc Nguyệt: "..."
Thật ra chưa từng nghĩ đến.
Nói nàng bi quan cũng được, nói nàng không chịu trách nhiệm cũng được.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn.
"Luật hôn nhân đồng giới trong nước còn chưa thông qua, còn xa lắm." Lạc Nguyệt nói.
Xung quanh quá yên tĩnh, nên khi nói chuyện nàng cũng hạ thấp giọng.
Tần Triêu Ý gật đầu: "Vậy chúng ta có thể ra nước ngoài."
"Chỉ cần chứng minh được tài sản là có thể đi nước ngoài đăng ký kết hôn." Tần Triêu Ý nói: "Em đủ điều kiện."
"Nhưng tại sao chúng ta nhất định phải có giấy chứng nhận kết hôn?" Lạc Nguyệt hỏi.
Tần Triêu Ý sững sờ, đột nhiên cảm thấy hoang mang.
"Vì đã chọn con đường khác biệt với thế tục, tại sao lại quay trở lại quỹ đạo của thế tục." Giọng nói của Lạc Nguyệt dịu dàng, nhưng lại đặt ra câu hỏi sắc bén nhất: "Theo ý của em, chúng ta có nên sinh con không? Sinh con trai hay con gái? Chẳng lẽ không phải để nối dõi tông đường?"
Tần Triêu Ý: "..."
"Em đâu phải là gen gì đó không tốt." Tần Triêu Ý mím môi: "Có cần thiết phải truyền lại không?"
Lạc Nguyệt nhún vai: "Vậy thì em..."
Lời chưa dứt, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Dường như đang nói - Ý của em lúc nãy là vậy.
Tần Triêu Ý lắc đầu: "Không phải vậy. Em muốn đi nước ngoài đăng ký kết hôn không phải vì lý do đó."
Lạc Nguyệt: "Hửm?"
"Chị làm em lạc đề rồi." Tần Triêu Ý nói: "Chị đang lập luận sai."
"Chị chỉ theo logic của em mà nói thôi." Lạc Nguyệt nói: "Có lẽ, sâu trong lòng em vẫn khao khát lối sống thế tục."
Tần Triêu Ý: "... Đừng suy đoán em như vậy."
Lạc Nguyệt im lặng.
"Được rồi." Tần Triêu Ý nói: "Việc có con hay không chúng ta có thể bàn sau, công nghệ hiện nay rất phát triển, chúng ta có thể lựa chọn có hay không. Quan điểm của mỗi người sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng giấy đăng ký kết hôn thì em nhất định phải có."
Cuối cùng Tần Triêu Ý cũng đã hiểu ra, lúc nãy cô đã bị Lạc Nguyệt kéo vào vòng luẩn quẩn tư tưởng.
"Em muốn giấy đăng ký kết hôn là để nói với tất cả mọi người rằng, giữa em và chị là hợp tình, hợp lý và hợp pháp." Tần Triêu Ý nói: "Không phải như những gì họ hiểu, không thích đàn ông là biến thái. Ai quy định con người nhất định phải thích người khác giới? Chính quy định đó mới là biến thái."
Lạc Nguyệt sững sờ, rồi nói: "Nhưng thích người khác giới là bản năng của con người."
Thậm chí còn là bản năng của động vật.
"Không." Tần Triêu Ý lắc đầu: "Tất cả bản năng của động vật đều là để sinh tồn và sinh sản. Nhưng theo lý thuyết nhu cầu của Maslow, con người hiện đại càng coi trọng nhu cầu tâm lý."
"Vậy thì sao?" Lạc Nguyệt nhướng mày.
Tần Triêu Ý từ tốn nói: "Vậy nên nhu cầu tâm lý hiện tại của em là chị."
Loài người không ngừng tiến hóa, thời đại cũng không ngừng phát triển.
Tần Triêu Ý nói: "Em hy vọng một ngày nào đó, chị cũng có thể công khai nói với mọi người trên Đảo Mặt Trăng rằng, người mà chị yêu là em."
Khi nói những lời này, vẻ mặt cô rất nghiêm túc.
Nghiêm túc đến mức Lạc Nguyệt không dám chế nhạo sự trẻ con của cô.
Thậm chí trong nháy mắt, nàng đã hình dung ra một bức tranh tương lai tươi đẹp.
Nàng có thể nắm tay cô ấy đi dạo trên Đảo Mặt Trăng, khi gặp người thân bạn bè cũng có thể tự hào giới thiệu, đây là vợ của tôi.
"Dấu hiệu cho thấy thời đại bỏ rơi người già không chỉ là công nghệ." Tần Triêu Ý nói: "Mà còn là tư tưởng."
"Nhưng người Trung Quốc có một đặc điểm rất rõ ràng, đó là khi số đông làm một việc gì đó thì việc đó sẽ trở nên đúng đắn." Tần Triêu Ý lắc đầu chậm rãi: "Em muốn nói cho họ biết, yêu là không có lỗi."
Vô luận yêu ai.
_
Một bài diễn thuyết của Tần Triêu Ý khiến Lạc Nguyệt cũng có chút hào hứng.
Vì vậy có người nhìn thấy hai người họ ngồi trên tảng đá vào ban đêm, rất gần nhau, không biết đang nói về điều gì.
Nhưng nhìn từ xa thì đó là một bức tranh rất đẹp.
Sau khi tranh luận xong chuyện này, Tần Triêu Ý và Lạc Nguyệt mới đi bộ về nhà.
Ánh trăng như nước đổ trên con đường nhỏ, gió biển dịu dàng thổi.
Đến nhà, khi tắm rửa, Tần Triêu Ý suy nghĩ kỹ lại mới phát hiện ra Lạc Nguyệt chỉ đóng vai trò người nghe.
Không đồng ý bất kỳ điều kiện nào của nàng.
Cho dù là kết hôn hay đăng ký kết hôn.
...
Tên lưu manh này.
Tần Triêu Ý thậm chí còn không kịp tắm xong, tùy tiện lau bọt trên tay rồi cầm điện thoại nhắn tin cho nàng:【Đồ lưu manh!】
Lạc Nguyệt:【?】
Tần Triêu Ý:【Có một người nổi tiếng từng nói, yêu đương mà không mục đích kết hôn đều là lưu manh.】
Lạc Nguyệt:【...】
Tần Triêu Ý:【Chị chờ đó, em tắm xong sẽ qua tìm chị.】
Hai phút sau, Lạc Nguyệt trả lời:【Em yêu, tắm cho sạch nhé.】
Tần Triêu Ý:...
Đợi cô tắm xong đã gần nửa đêm, đường vắng tanh.
Chung Linh vừa chơi game xong, cảm thấy đói bụng nên xuống lầu nấu đồ ăn khuya.
Kết quả nhìn thấy Tần Triêu Ý mặc đồ ngủ, bên ngoài quấn một chiếc áo choàng màu xám, lững thững đi về phía cửa.
Nhìn dáng vẻ đó là chuẩn bị sang nhà bên.
Chung Linh ho khan hai tiếng để thu hút sự chú ý của cô.
Tần Triêu Ý liếc xéo cô ấy một cái: "Muộn thế này rồi còn chưa ngủ à?"
Chung Linh cười: "Chị Ý, câu này em nên hỏi chị mới đúng. Muộn thế này rồi còn chưa ngủ, còn định qua bên kia... tsk tsk tsk."
Tần Triêu Ý: "?"
"Miệng chó không nhai được xương." Tần Triêu Ý không muốn thừa nhận cô ấy nói đúng, chửi lại cô ấy một câu rồi mới giải thích: "Mình qua đó để thảo luận một vấn đề học thuật."
"Cái gì?" Chung Linh hỏi.
Tần Triêu Ý sững sờ, không ngờ Chung Linh lại hỏi kỹ đến vậy, đành vội vàng bịa ra một câu: "Quá trình tiến hóa của văn minh nhân loại."
Chung Linh: "..."
"Cậu không bằng thảo luận về các kiểu sống về đêm của con người đi." Chung Linh cười mỉa mai: "Như vậy mình còn có thể góp sức."
Tần Triêu Ý không hài lòng: "Cậu góp sức được cái gì? Liên quan gì đến cậu?"
"Mua cho cậu vài thứ để tăng nhiệt cho đêm nay." Chung Linh lắc lắc điện thoại: "Tối nay mình đặt hàng ngay."
"Cái gì?" Tần Triêu Ý nhíu mày: "Lại là đồ lót gợi cảm à?"
Lần trước vì cái thứ đó mà tiếng tăm của cô bị hôi.
Cô tuyệt đối không cho phép thứ đó xuất hiện trên Đảo Mặt Trăng.
"Không không không." Chung Linh lắc đầu: "Đó chỉ là trò trẻ con thôi."
"Lần này mình mua cho cậu bản nâng cấp." Nói rồi Chung Linh tiến đến gần cô, đẩy cô ra ngoài: "Đi đi, đảm bảo cậu sẽ còn đau hơn mấy hôm trước."
Tần Triêu Ý: "..."
Gò má Tần Triêu Ý đỏ lên, cô cứng đầu chống đối: "Đồ khốn, chính cậu mới đau."
Cô chỉ là... không đứng vững thôi mà!
Chung Linh chẳng thèm để ý đến cô, chạy vào bếp nấu mì.
_
Tần Triêu Ý đến cửa nhà Lạc Nguyệt, thấy con chó lớn vẫn nằm yên trong ổ ngủ, cô nhìn nó vài giây rồi tự nhiên đi vào nhà.
Lạc Nguyệt vừa sấy tóc xong, mái tóc dài mượt mà được nàng buộc gọn bằng một chiếc chun, không trang điểm, làn da trắng hồng như quả đào chín mọng, khiến người ta không khỏi muốn hái.
"Nhìn gì vậy?" Lạc Nguyệt liếc cô một cái, vừa nói vừa quay người vào phòng.
Tần Triêu Ý bám sát theo sau, không hề che giấu: "Nhìn chị."
Rồi đóng sầm cửa lại.
Không gian rộng rãi lúc nãy bỗng chốc trở nên chật hẹp, nhưng nhiệt độ trong phòng lại tăng lên đột ngột.
Lạc Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, thoa một lớp nước hoa hồng, rồi thoa một lớp kem dưỡng da mỏng.
Khi quay đầu lại, nàng phát hiện Tần Triêu Ý đã nằm dài trên giường, nhưng ánh mắt vẫn đổ dồn lên người nàng.
Đặc biệt là - hình xăm trên vai nàng.
Lạc Nguyệt không tự nhiên dùng tay che lại, nhưng phát hiện chiếc váy ngủ dây đeo không che được nhiều, đành lấy một chiếc khăn choàng mỏng trong tủ ra.
Chiếc khăn choàng lụa này được mua khi đi du lịch Đôn Hoàng, màu sắc rực rỡ khiến hình xăm hiện lên một cách mơ hồ.
"Muốn nói gì với chị?" Lạc Nguyệt cách cô vài mét, vẻ mặt vẫn dịu dàng, giống như một cây cổ thụ sừng sững nghìn năm, trải qua bao phong ba bão táp nhưng vẫn mang đến cảm giác an tâm, đặc biệt là đôi mắt hổ phách dưới ánh đèn vàng.
Chiếc váy ngủ của nàng có tông màu cam, nhưng rất nhạt, gần giống màu trắng sữa, vốn dĩ màu sắc nhạt và màu sắc của chiếc khăn choàng trên vai là đối lập nhau, nhưng khi khoác lên người nàng lại hòa hợp một cách hoàn hảo.
Tần Triêu Ý chợt ngẩn người.
Cho đến khi Lạc Nguyệt khẽ ho một tiếng, Tần Triêu Ý mới hoàn hồn, phát hiện mình đang nắm chặt một góc chăn đến mức méo mó.
Tần Triêu Ý: "..."
"Nói một chút đi." Lạc Nguyệt chống cằm, khuỷu tay chống vào lưng ghế, vẻ ngoài lười biếng và phóng khoáng: "Chẳng lẽ không phải để nhìn trộm chị à?"
Trên điện thoại nói một cách nghiêm túc như vậy.
Nhưng khi đến đây lại không nói gì cả.
Bị phát hiện ra chuyện ngượng ngùng vừa rồi, má Tần Triêu Ý ửng đỏ.
Giống như những đám mây đỏ rực vào buổi chiều tà.
Sắc màu diễm lệ.
Giọng nói lạnh lùng của cô vừa cất lên, Lạc Nguyệt liền nuốt nước bọt một cách khó nhận thấy.
Nhưng vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh.
Cô nói: "Em là bạn gái của chị, em không thể nhìn chị à?"
Giọng điệu cuối câu lên cao, rõ ràng là không có tự tin.
Lạc Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô, khi Tần Triêu Ý sắp thua cuộc thì lười biếng cười: "Được."
Nàng đứng dậy, kéo rèm cửa lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ.
Đầu tháng âm lịch, mặt trăng giống như một chiếc thuyền nhỏ, đang lướt trên bầu trời bao la, dáng vẻ giống như những chiếc thuyền trên Đảo Mặt Trăng đang trôi theo dòng biển.
Vầng trăng lưỡi liềm chiếu thẳng vào tầm mắt của Tần Triêu Ý, rọi lên đỉnh đầu Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt cười khẽ: "Vậy tối nay em cứ nhìn đi."
Đừng làm gì cả.
Vừa định quay người rời đi thì Tần Triêu Ý chợt nghĩ ra điều gì đó: "Đợi một chút."
"Hửm?" Lạc Nguyệt không hiểu, nhưng không di chuyển.
Tần Triêu Ý vội vàng mở máy ảnh trên điện thoại.
Camera gốc của Apple chụp người không được đẹp, nhưng khi chụp Lạc Nguyệt thì ngay cả camera sau cũng rất nhu hòa.
Đặc biệt là vầng trăng bên trên đầu nàng, xuyên qua cửa kính sạch sẽ chiếu vào phòng, trông nàng như một thần nữ rơi vào phàm trần.
Tần Triêu Ý chụp vài tấm rồi lật xem ảnh.
Cô không thích tự sướng, cũng không mấy thích chụp ảnh.
Điện thoại cũng mới đổi từ khi đến Đảo Mặt Trăng, album ảnh gần như trống rỗng.
Ngoài một vài bức ảnh về biển khi thủy triều lên xuống, bình minh và hoàng hôn thì chẳng có gì khác.
Thật ra cảnh đẹp của thiên nhiên rất nhiều, nhưng thường thì những cảnh vật tàn úa lại dễ gợi cảm xúc hơn.
Ngay cả trong thơ cổ, những hình ảnh được miêu tả cũng thường là hoa tàn, trăng khuyết, hoàng hôn nhiều hơn.
Dường như con người chỉ khi đau khổ mới cảm nhận sâu sắc về cuộc sống, mới có thể sáng tạo.
Lạc Nguyệt cũng không để ý đến việc cô chụp có đẹp hay không, lúc nãy đã rất hợp tác tạo dáng vài tư thế.
Nàng không mấy tin tưởng vào kỹ năng chụp ảnh của công chúa Tần.
Nhìn cái cách cô cầm máy ảnh là biết người ít khi dùng đến.
"Đẹp." Tần Triêu Ý nhìn vào điện thoại vài giây rồi nói.
Lạc Nguyệt hỏi: "Chị đang ở đây, mà em lại nói ảnh đẹp?"
"Em đang nói ánh trăng trong điện thoại rất đẹp." Tần Triêu Ý đưa điện thoại cho nàng xem.
Trên màn hình là hình ảnh phóng to của vầng trăng khuyết.
Lạc Nguyệt: "..."
Được rồi.
Hóa ra không phải nói nàng đẹp.
Lạc Nguyệt tiến đến gần, nâng cằm cô lên: "Công chúa Tần, em đang đùa chị đấy sao."
Tần Triêu Ý ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng, chớp mắt, giọng nói lạnh lùng như ngậm mật, khiến lòng người xao xuyến: "Làm sao chị biết?"
"Chị không ngốc." Lạc Nguyệt khinh bỉ.
Điện thoại của Tần Triêu Ý vẫn còn trong tay, cô tùy ý lướt qua, màn hình đã chuyển sang hình ảnh của Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt mặc váy ngủ, trong mắt chứa đựng nụ cười dịu dàng, tư thế thoải mái, ánh mắt lười biếng, khi nhìn về phía này mang theo chút cưng chiều.
Khuôn mặt ấy như được tạo hóa tỉ mỉ điêu khắc, hoàn hảo ở mọi góc cạnh.
Dù không trang điểm, vẫn có thể hoàn toàn chống lại ánh sáng chết chóc của camera sau của iPhone.
Chỉ cần chụp một bức ảnh ngẫu nhiên, đã có cảm giác như một bức ảnh thần thánh trên thảm đỏ của nữ diễn viên.
Tần Triêu Ý nói: "Em nói, ánh trăng rất đẹp."
Lạc Nguyệt thả lỏng tay đang nâng cằm cô, lại thay đổi tư thế, áp sát tai cô thì thầm: "Ánh trăng nào đẹp?"
"Ánh trăng trước mắt em." Tần Triều Ý khép điện thoại lại, ngẩng đầu cao hơn, cơ thể cũng ngồi dậy, áp sát Lạc Nguyệt hơn.
Gần đến mức cô có thể nghe thấy hơi thở chậm rãi của Lạc Nguyệt.
Hơi thở chậm lại, nhưng nhịp tim lại đập mạnh.
Đập thình thịch - đập nhanh hơn, Tần Triêu Ý thậm chí còn không biết đó là nhịp tim của ai.
"Ánh trăng..." Tần Triêu Ý gọi tên nàng, giọng nói dịu dàng: "Ánh trăng trên trời có đẹp đến đâu cũng không bằng bạn gái của em."
"Ừm?" Lạc Nguyệt kéo dài âm cuối, như đang khuyến khích cô nói tiếp.
Tần Triêu Ý hạ thấp giọng, trở nên mập mờ và quyến rũ hơn: "Chỉ có ánh trăng trước mắt mới là của em."
Lạc Nguyệt vuốt ve má cô.
Tần Triêu Ý tiếp tục: "Chỉ có một mình em."
Lạc Nguyệt sững sờ vài giây rồi khẽ cười: "Em yêu, em chiếm hữu mạnh thế à?"
Tần Triêu Ý hạ thấp mắt mày: "Đúng vậy."
"Từ giờ." Môi Tần Triêu Ý đột ngột chạm vào hình xăm trên vai nàng, hôn rất nhẹ nhàng.
Cơ thể Lạc Nguyệt khựng lại một chút.
Đã rất lâu rồi, không ai chạm vào vết thương đó của nàng.
Trước đây, nơi đó không có vết thương.
Sau đó, nàng đổi vết thương thành hình xăm, và cũng rất ghét bị người khác chạm vào.
Nhưng bây giờ, nàng nghe thấy Tần Triêu Ý thì thầm: "Chỉ có một mình em mới được hôn chị, ôm chị."
Tần Triêu Ý hỏi: "Chị sợ à?"
Lạc Nguyệt chỉ hỏi lại cô: "Em có còn giận không?"
"Việc hôn ước?"
"Ừ."
"Có một chút." Tần Triêu Ý nói: "Không biết là giận hay là bất lực."
Cảm giác bất lực khi cả thế giới đều chống lại mình.
Rõ ràng người yêu Lạc Nguyệt nhất là cô.
Lạc Nguyệt cũng yêu cô.
"Vậy chị... dỗ em nhé?" Giọng nói của Lạc Nguyệt khàn khàn.
"Dỗ thế nào?" Tần Triêu Ý hỏi lại.
Câu hỏi vừa dứt, đôi môi Lạc Nguyệt đã áp chặt lên môi cô.
Tình cảm lên đến đỉnh điểm, Tần Triêu Ý chạm vào hình xăm trên vai nàng, thì thầm: "Chị, tại sao chị lại xăm hình?"
Lạc Nguyệt không trả lời.
Câu trả lời duy nhất là ánh trăng tràn vào căn phòng.
Ôn nhu triền miên, say đắm lãng mạn.
Sáng hôm sau, khi Tần Triêu Ý tỉnh dậy, trên tủ đầu giường có một cốc nước ấm và một tuýp thuốc mỡ.
Cô cũng lười không muốn dùng, định nhắn tin cho Chung Linh thì mới phát hiện ra giọng mình khàn đặc.
...
Có chút quá đáng rồi đấy.
Những người trẻ mới yêu nhau thường không biết tiết chế.
Dù Lạc Nguyệt có cho cô ở lại nhà một đêm, Tần Triêu Ý vẫn sẽ như con gấu koala, chạy đến ôm chặt lấy nàng mà ngủ, nhưng ôm mãi rồi cũng dễ ngán ngẩm.
Và rồi một tối nọ, Chung Linh mang đến phòng của Tần Triêu Ý một hộp quà lớn.
Và rất hiểu chuyện, cô đã rời khỏi ngôi nhà đỏ, không biết đi đâu.
Tần Triêu Ý mở hộp quà ra thì thấy cả một bộ sưu tập đồ chơi.
Và mỗi món đồ chơi đều có một tờ hướng dẫn sử dụng kèm theo.
Tần Triêu Ý:...
Thật là một người bạn thân tuyệt vời.
Thậm chí còn chu đáo đến mức ghi chú rõ ràng món nào dành cho người mới bắt đầu, món nào dành cho người có kinh nghiệm.
Và chúc hai người sẽ có nhiều đêm tuyệt vời hơn nữa, thậm chí có thể vui vẻ mỗi đêm.
Nhưng không may, trước khi kịp thực hiện kế hoạch ấy, Tần Triêu Ý đã đến kì.
Cô đành ôm cả một thùng đồ đến nhà Lạc Nguyệt.
Lần này đến kì không đau bằng lần trước, nhưng đối với Tần Triêu Ý vẫn rất khó chịu.
Lạc Nguyệt nấu cho cô một bát gừng đường rồi đưa đến, cô nhăn nhó uống vài ngụm nhỏ, uống nhiều hơn thì không chịu được nữa.
Lạc Nguyệt hỏi cô có muốn một cái túi chườm nóng không, Tần Triêu Ý nằm đó ngẩng đầu nhìn nàng: "Đến đây ôm em."
Lạc Nguyệt đến bên ôm cô, tay đặt lên bụng cô.
Cảm giác ấm áp lan tỏa không ngừng, Tần Triêu Ý thấy dễ chịu hơn một chút.
Dù là giữa mùa hè, cô vẫn muốn thu mình vào lòng Lạc Nguyệt.
Cứ thế ôm nhau cả đêm, đến sáng hôm sau khi Tần Triêu Ý tỉnh dậy thì không còn bóng dáng ai trong phòng.
Cô nhíu mày ngồi dậy, Lạc Nguyệt đang bận rộn trong bếp, cô đi đến ôm chầm lấy nàng: "Chị, sao chị không ở bên em?"
Giọng nói vừa trách móc vừa nũng nịu, mang chút yếu ớt của người đang đến kì.
"Trứng tráng đường đỏ." Lạc Nguyệt chỉ vào nồi: "Chị làm cho em ăn sáng."
Tần Triêu Ý: "?"
Đây là món gì kì lạ vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tần Triêu Ý, Lạc Nguyệt giải thích: "Lần đầu đến kì, mẹ chị cũng nấu món này cho chị. Là một bài thuốc dân gian, nhưng rất hiệu quả."
Tần Triêu Ý không dám chê nữa, ngoan ngoãn cầm bát đợi.
Ăn một miếng, cô ngẩng đầu hỏi: "Vé xem phim của chúng ta là hôm nay phải không?"
"Ừ." Lạc Nguyệt đáp: "Mười giờ sáng. Dự định xem xong rồi đi ăn trưa. Nhưng... em như vậy có đi được không?"
Tần Triêu Ý xoa bụng: "Hình như là được."
"Không cần cố." Lạc Nguyệt nói: "Nếu không được thì tuần sau chúng ta đi cũng được."
Tần Triêu Ý nuốt nốt phần lòng đỏ trứng: "Em đi để xem kịch bản hay đến đâu."
Lạc Nguyệt: "..."
Hai người thu dọn nhanh chóng rồi ra ngoài.
Vì sợ người ta nhìn thấy Tần Triêu Ý đi ra từ nhà Lạc Nguyệt vào sáng sớm, nên họ đã hẹn Tần Triêu Ý đi trước, Lạc Nguyệt đi sau.
Vậy là, Tần Triêu Ý đã ra khỏi nhà trước.
Lạc Nguyệt vẫn còn đang dọn dẹp bát đĩa trong nhà, vừa đặt bát đĩa vào bếp thì nghe thấy tiếng Tần Triêu Ý hét lên một tiếng, kèm theo một câu chửi thề: "Đm".
Ngay sau đó là tiếng khóc oà lên của một đứa trẻ, Lạc Nguyệt vội vàng lau tay rồi chạy ra xem.
Chỉ thấy trên mặt đất có một cái bọc, bên trong bọc là một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm đang khóc nức nở.
Tần Triêu Ý suýt nữa thì đạp phải đứa bé, lúc này vẫn còn đang hoảng hốt, nhưng vẫn nhớ hỏi: "Đứa bé nhà ai vậy?"
Lạc Nguyệt vội vàng bế đứa bé lên bồng bế, tiếng khóc của đứa bé dần ngớt, nàng cũng tỏ ra hoang mang không kém.
"Trông hơi giống chị." Tần Triêu Ý nói.
Lạc Nguyệt: "..."
"Chẳng lẽ là ba chị lại sinh thêm đứa nữa, rồi mang đến cho chị nuôi à?" Tần Triêu Ý đoán.
Lạc Nguyệt mím chặt môi, đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Tần Triêu Ý cũng không dám đoán nữa, chỉ quan sát xung quanh, xem có ai khả nghi không.
Kết quả là chẳng thấy bóng dáng ai qua lại cả.
"Chị nuôi không?" Tần Triêu Ý hỏi.
Nhìn thấy đứa trẻ sắp khóc lớn trở lại, Lạc Nguyệt nhanh chóng rung đứa trẻ, trong lòng nàng có một nghi ngờ mơ hồ nhưng không nói ra, chỉ ôm đứa trẻ vào trong nhà: "Chúng ta hãy nói sau."
Ánh đèn hải đăng chiếu sáng mặt biển gợn sóng.
Ánh trăng dịu dàng phủ lên đảo, khiến mọi thứ trên Đảo Mặt Trăng trở nên mơ màng như một giấc mơ.
Cũng giống như Lạc Nguyệt lúc này.
Nàng biết Tần Triêu Ý muốn nói gì, nên đã cắt ngang lời cô trước.
Và nàng cũng từ chối rời khỏi Đảo Mặt Trăng.
Nàng nói rằng mình có thể ở đây chờ cô.
Cũng giống như cảng xa xa kia, luôn yên tĩnh và trầm mặc chờ đợi cô.
Tần Triêu Ý cúi đầu: "Em thực sự không thích nơi này."
Luôn có người muốn cướp Lạc Nguyệt khỏi bên cô.
"Không sao." Lạc Nguyệt nói: "Em có thể thỉnh thoảng rời khỏi đây."
"Còn chị thì sao?" Tần Triêu Ý hỏi.
Lạc Nguyệt ôm cô vào lòng.
Không hiểu sao, chủ đề bỗng trở nên buồn bã.
Giọng nói của Lạc Nguyệt rất trầm và tĩnh lặng, nhưng lại mang theo sự dịu dàng như nước: "Chị sẽ ở đây chờ em trở về."
Tần Triêu Ý: "..."
"Nếu như..." Tần Triêu Ý nhìn nàng, dường như muốn nhìn thấu tâm hồn nàng: "Nếu như em muốn chị cùng em rời đi thì sao?"
Lạc Nguyệt từ từ lắc đầu, chỉ gọi cô: "Bé con."
Không nói thêm lời nào nữa.
Nhưng vào lúc này, sự im lặng còn ý nghĩa hơn cả lời nói.
Lạc Nguyệt sẽ không đi.
Câu hỏi đã được hỏi đi hỏi lại nhiều lần, đã tranh cãi nhiều lần.
Nhưng Tần Triêu Ý vẫn không bỏ cuộc.
Cô nghĩ rằng bây giờ, đối với Lạc Nguyệt, sẽ có một chút thay đổi.
Nhưng là không có.
Lạc Nguyệt vẫn kiên quyết ở lại Đảo Mặt Trăng.
Tần Triêu Ý im lặng.
Tiếng sóng biển nuốt chửng những tâm sự của cả hai.
Lâu lắm rồi, Lạc Nguyệt mới nói: "Tuần này chúng ta đi xem phim nhé."
"Phim gì?" Tần Triêu Ý tiếp lời: "Có phim hay gì đâu?"
"《 Rời đi ngày đó》." Lạc Nguyệt nói.
Tần Triêu Ý: "..."
"Cũng chiếu rồi à?" Tần Triêu Ý hỏi.
Lạc Nguyệt gật đầu cười: "Đến cả đứa con của mình mà cũng không quan tâm à?"
Tần Triêu Ý ngạc nhiên: "Đứa con của em?"
Lạc Nguyệt đưa tay ra nắm lấy tay cô, siết chặt hơn.
"Chị nghe nói, tất cả những cuốn sách đối với tác giả đều là đứa con của mình." Lạc Nguyệt nói: "Vậy mà mẹ ruột như em lại không quan tâm chút nào."
Đúng vậy.
《Rời đi ngày đó》là cuốn sách mà Tần Triêu Ý viết hai năm trước, vừa ra mắt đã đứng đầu bảng xếp hạng sách bán chạy nhất năm.
Hơn nữa, cuốn sách được phát hành vào cuối năm, chỉ trong hai tháng đã vượt qua doanh số của những cuốn sách khác trong mười hai tháng, nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Đây cũng là cuốn sách duy nhất của cô, tuyến tình cảm tương đối thành công.
Tuy nhiên, tuyến tình cảm trong truyện có kết thúc buồn.
Gần đây Tần Triêu Ý không chú ý đến công việc, nên cũng không biết phim đã chiếu.
Cô mở WeChat ra, quả nhiên có rất nhiều người nhắn tin cho cô, đạo diễn và bộ phận phát hành của phim《 Rời đi ngày đó》đều đã thông báo cho cô, đặc biệt là bộ phận phát hành, họ còn nhắc nhở một cách tế nhị rằng cô có thể chia sẻ bài đăng trên Weibo của phim.
Vì tài khoản ẩn danh của Tần Triêu Ý đã bị lộ, cô liền đăng nhập vào tài khoản Weibo chính thức của mình, chia sẻ bài đăng của phim, và còn viết thêm dòng chú thích: "Sắp đi xem phim rồi, ôn lại một chút."
Rất nhanh, các fan văn học kéo đến.
[Chuẩn bị ra sách mới rồi à?]
[Tôi đã sẵn sàng rồi, nhưng có thể vừa xem phim vừa đọc sách mới được không?]
[A a a! Tôi thực sự rất đói sách! Có thể ra sách mới được không? Có thể ra sách mới được không? Đừng bắt tôi phải quỳ xuống cầu xin!]
[...]
Chỉ lác đác vài người giúp quảng bá cho《 Rời đi ngày đó》, còn lại đều đang thúc giục ra sách mới.
Tần Triêu Ý lướt qua những bình luận, cau mày đến mức có thể kẹp chết ruồi.
Lạc Nguyệt lướt qua một cái, nhấp một ngụm trà cười nói: "Vậy em định bao giờ ra sách mới?"
Tần Triêu Ý: "..."
Cô tắt thông báo, tắt ứng dụng, một lần nữa chuẩn bị để không xem những bình luận thúc giục khó chịu này.
Nhưng Lạc Nguyệt vẫn nhìn cô.
Tần Triêu Ý khựng lại: "Không biết."
Vẫn chưa có cảm hứng.
Bởi vì từ khi bắt đầu viết, cô hầu như không có khoảng thời gian trống.
Đó là lý do tại sao cô còn trẻ nhưng đã có rất nhiều tác phẩm tiêu biểu.
Nếu có cảm hứng, cô có thể viết không ăn không ngủ, nhanh nhất chỉ mất một tuần để hoàn thành một cuốn sách.
Nhưng đột nhiên dừng lại, mọi thứ đều không thích nghi.
Cảm thấy khó chịu nếu không viết, nhưng càng lo lắng lại càng không viết được.
Vì vậy chỉ có thể cố gắng không nghĩ đến những chuyện này.
"Được." Lạc Nguyệt cũng không ép nữa, chỉ hẹn cô: "Xem xong phim rồi nói tiếp."
Tần Triêu Ý hỏi nàng: "Chị thích cuốn này à?"
Lạc Nguyệt không nói dối: "Chị thích《 Dừng lại 》hơn."
Đó là một tác phẩm rất sớm của Tây Tây Lý.
Tần Triêu Ý không tiện nói về sách của mình, luôn có một cảm giác xấu hổ kỳ lạ.
Nên cô cố gắng chuyển sang chủ đề khác, đặc biệt là chuyện mà cô vừa nghe được: "Chị và Trình Thời Cảnh có hôn ước từ nhỏ à?"
"Đúng vậy." Lạc Nguyệt không giấu giếm, dù sao Đảo Mặt Trăng cũng nhỏ như vậy, cho dù nàng giấu Tần Triêu Ý thì ngày mai cô hỏi bất kỳ ai cũng biết chuyện này.
Đều là những chuyện cũ rồi.
Nhưng luôn bị mọi người nhắc lại.
Có lẽ vì Lạc Nguyệt và Trình Thời Cảnh đều không phải người bình thường, khi cả hai thi vào trường cấp hai trọng điểm, thi vào Gia Đại, trở về từ Gia Nghi, lại cùng quyết định ở lại Đảo Mặt Trăng, những chuyện này sẽ được nhắc lại một lần nữa.
Lạc Nguyệt đã nghe chán rồi.
"Mẹ chị hồi trước là bạn thân của dì Dương." Lạc Nguyệt sợ cô không biết, nên bổ sung thêm một câu: "Chính là mẹ của Thời Cảnh."
"Ồ." Tần Triêu Ý ngạc nhiên: "Quan hệ tốt thì phải đính ước à? Sao không ai nghĩ đến việc chị không thích con trai?"
"Đó là chuyện của người lớn." Lạc Nguyệt cười nhẹ: "Hồi đó chị còn chưa biết nói, ai thèm quan tâm chị thích con trai hay con gái?"
Tần Triêu Ý: "..."
Quả thật không thể phản bác.
Nhưng...
"Vậy cũng không được." Tần Triêu Ý bực bội nói: "Em không thích."
"Cho nên chị đã từ chối." Lạc Nguyệt nói: "Chị sẽ không kết hôn."
Tần Triêu Ý nhíu mày: "Với cả em cũng không à?"
Lạc Nguyệt khựng lại: "Em?"
Khi hỏi câu này, nàng hơi do dự, cứ ngỡ Tần Triêu Ý đang đùa.
"Thì sao?" Tần Triêu Ý nhìn nàng: "Chẳng lẽ chị cũng chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với em à?"
Lạc Nguyệt: "..."
Thật ra chưa từng nghĩ đến.
Nói nàng bi quan cũng được, nói nàng không chịu trách nhiệm cũng được.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn.
"Luật hôn nhân đồng giới trong nước còn chưa thông qua, còn xa lắm." Lạc Nguyệt nói.
Xung quanh quá yên tĩnh, nên khi nói chuyện nàng cũng hạ thấp giọng.
Tần Triêu Ý gật đầu: "Vậy chúng ta có thể ra nước ngoài."
"Chỉ cần chứng minh được tài sản là có thể đi nước ngoài đăng ký kết hôn." Tần Triêu Ý nói: "Em đủ điều kiện."
"Nhưng tại sao chúng ta nhất định phải có giấy chứng nhận kết hôn?" Lạc Nguyệt hỏi.
Tần Triêu Ý sững sờ, đột nhiên cảm thấy hoang mang.
"Vì đã chọn con đường khác biệt với thế tục, tại sao lại quay trở lại quỹ đạo của thế tục." Giọng nói của Lạc Nguyệt dịu dàng, nhưng lại đặt ra câu hỏi sắc bén nhất: "Theo ý của em, chúng ta có nên sinh con không? Sinh con trai hay con gái? Chẳng lẽ không phải để nối dõi tông đường?"
Tần Triêu Ý: "..."
"Em đâu phải là gen gì đó không tốt." Tần Triêu Ý mím môi: "Có cần thiết phải truyền lại không?"
Lạc Nguyệt nhún vai: "Vậy thì em..."
Lời chưa dứt, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Dường như đang nói - Ý của em lúc nãy là vậy.
Tần Triêu Ý lắc đầu: "Không phải vậy. Em muốn đi nước ngoài đăng ký kết hôn không phải vì lý do đó."
Lạc Nguyệt: "Hửm?"
"Chị làm em lạc đề rồi." Tần Triêu Ý nói: "Chị đang lập luận sai."
"Chị chỉ theo logic của em mà nói thôi." Lạc Nguyệt nói: "Có lẽ, sâu trong lòng em vẫn khao khát lối sống thế tục."
Tần Triêu Ý: "... Đừng suy đoán em như vậy."
Lạc Nguyệt im lặng.
"Được rồi." Tần Triêu Ý nói: "Việc có con hay không chúng ta có thể bàn sau, công nghệ hiện nay rất phát triển, chúng ta có thể lựa chọn có hay không. Quan điểm của mỗi người sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng giấy đăng ký kết hôn thì em nhất định phải có."
Cuối cùng Tần Triêu Ý cũng đã hiểu ra, lúc nãy cô đã bị Lạc Nguyệt kéo vào vòng luẩn quẩn tư tưởng.
"Em muốn giấy đăng ký kết hôn là để nói với tất cả mọi người rằng, giữa em và chị là hợp tình, hợp lý và hợp pháp." Tần Triêu Ý nói: "Không phải như những gì họ hiểu, không thích đàn ông là biến thái. Ai quy định con người nhất định phải thích người khác giới? Chính quy định đó mới là biến thái."
Lạc Nguyệt sững sờ, rồi nói: "Nhưng thích người khác giới là bản năng của con người."
Thậm chí còn là bản năng của động vật.
"Không." Tần Triêu Ý lắc đầu: "Tất cả bản năng của động vật đều là để sinh tồn và sinh sản. Nhưng theo lý thuyết nhu cầu của Maslow, con người hiện đại càng coi trọng nhu cầu tâm lý."
"Vậy thì sao?" Lạc Nguyệt nhướng mày.
Tần Triêu Ý từ tốn nói: "Vậy nên nhu cầu tâm lý hiện tại của em là chị."
Loài người không ngừng tiến hóa, thời đại cũng không ngừng phát triển.
Tần Triêu Ý nói: "Em hy vọng một ngày nào đó, chị cũng có thể công khai nói với mọi người trên Đảo Mặt Trăng rằng, người mà chị yêu là em."
Khi nói những lời này, vẻ mặt cô rất nghiêm túc.
Nghiêm túc đến mức Lạc Nguyệt không dám chế nhạo sự trẻ con của cô.
Thậm chí trong nháy mắt, nàng đã hình dung ra một bức tranh tương lai tươi đẹp.
Nàng có thể nắm tay cô ấy đi dạo trên Đảo Mặt Trăng, khi gặp người thân bạn bè cũng có thể tự hào giới thiệu, đây là vợ của tôi.
"Dấu hiệu cho thấy thời đại bỏ rơi người già không chỉ là công nghệ." Tần Triêu Ý nói: "Mà còn là tư tưởng."
"Nhưng người Trung Quốc có một đặc điểm rất rõ ràng, đó là khi số đông làm một việc gì đó thì việc đó sẽ trở nên đúng đắn." Tần Triêu Ý lắc đầu chậm rãi: "Em muốn nói cho họ biết, yêu là không có lỗi."
Vô luận yêu ai.
_
Một bài diễn thuyết của Tần Triêu Ý khiến Lạc Nguyệt cũng có chút hào hứng.
Vì vậy có người nhìn thấy hai người họ ngồi trên tảng đá vào ban đêm, rất gần nhau, không biết đang nói về điều gì.
Nhưng nhìn từ xa thì đó là một bức tranh rất đẹp.
Sau khi tranh luận xong chuyện này, Tần Triêu Ý và Lạc Nguyệt mới đi bộ về nhà.
Ánh trăng như nước đổ trên con đường nhỏ, gió biển dịu dàng thổi.
Đến nhà, khi tắm rửa, Tần Triêu Ý suy nghĩ kỹ lại mới phát hiện ra Lạc Nguyệt chỉ đóng vai trò người nghe.
Không đồng ý bất kỳ điều kiện nào của nàng.
Cho dù là kết hôn hay đăng ký kết hôn.
...
Tên lưu manh này.
Tần Triêu Ý thậm chí còn không kịp tắm xong, tùy tiện lau bọt trên tay rồi cầm điện thoại nhắn tin cho nàng:【Đồ lưu manh!】
Lạc Nguyệt:【?】
Tần Triêu Ý:【Có một người nổi tiếng từng nói, yêu đương mà không mục đích kết hôn đều là lưu manh.】
Lạc Nguyệt:【...】
Tần Triêu Ý:【Chị chờ đó, em tắm xong sẽ qua tìm chị.】
Hai phút sau, Lạc Nguyệt trả lời:【Em yêu, tắm cho sạch nhé.】
Tần Triêu Ý:...
Đợi cô tắm xong đã gần nửa đêm, đường vắng tanh.
Chung Linh vừa chơi game xong, cảm thấy đói bụng nên xuống lầu nấu đồ ăn khuya.
Kết quả nhìn thấy Tần Triêu Ý mặc đồ ngủ, bên ngoài quấn một chiếc áo choàng màu xám, lững thững đi về phía cửa.
Nhìn dáng vẻ đó là chuẩn bị sang nhà bên.
Chung Linh ho khan hai tiếng để thu hút sự chú ý của cô.
Tần Triêu Ý liếc xéo cô ấy một cái: "Muộn thế này rồi còn chưa ngủ à?"
Chung Linh cười: "Chị Ý, câu này em nên hỏi chị mới đúng. Muộn thế này rồi còn chưa ngủ, còn định qua bên kia... tsk tsk tsk."
Tần Triêu Ý: "?"
"Miệng chó không nhai được xương." Tần Triêu Ý không muốn thừa nhận cô ấy nói đúng, chửi lại cô ấy một câu rồi mới giải thích: "Mình qua đó để thảo luận một vấn đề học thuật."
"Cái gì?" Chung Linh hỏi.
Tần Triêu Ý sững sờ, không ngờ Chung Linh lại hỏi kỹ đến vậy, đành vội vàng bịa ra một câu: "Quá trình tiến hóa của văn minh nhân loại."
Chung Linh: "..."
"Cậu không bằng thảo luận về các kiểu sống về đêm của con người đi." Chung Linh cười mỉa mai: "Như vậy mình còn có thể góp sức."
Tần Triêu Ý không hài lòng: "Cậu góp sức được cái gì? Liên quan gì đến cậu?"
"Mua cho cậu vài thứ để tăng nhiệt cho đêm nay." Chung Linh lắc lắc điện thoại: "Tối nay mình đặt hàng ngay."
"Cái gì?" Tần Triêu Ý nhíu mày: "Lại là đồ lót gợi cảm à?"
Lần trước vì cái thứ đó mà tiếng tăm của cô bị hôi.
Cô tuyệt đối không cho phép thứ đó xuất hiện trên Đảo Mặt Trăng.
"Không không không." Chung Linh lắc đầu: "Đó chỉ là trò trẻ con thôi."
"Lần này mình mua cho cậu bản nâng cấp." Nói rồi Chung Linh tiến đến gần cô, đẩy cô ra ngoài: "Đi đi, đảm bảo cậu sẽ còn đau hơn mấy hôm trước."
Tần Triêu Ý: "..."
Gò má Tần Triêu Ý đỏ lên, cô cứng đầu chống đối: "Đồ khốn, chính cậu mới đau."
Cô chỉ là... không đứng vững thôi mà!
Chung Linh chẳng thèm để ý đến cô, chạy vào bếp nấu mì.
_
Tần Triêu Ý đến cửa nhà Lạc Nguyệt, thấy con chó lớn vẫn nằm yên trong ổ ngủ, cô nhìn nó vài giây rồi tự nhiên đi vào nhà.
Lạc Nguyệt vừa sấy tóc xong, mái tóc dài mượt mà được nàng buộc gọn bằng một chiếc chun, không trang điểm, làn da trắng hồng như quả đào chín mọng, khiến người ta không khỏi muốn hái.
"Nhìn gì vậy?" Lạc Nguyệt liếc cô một cái, vừa nói vừa quay người vào phòng.
Tần Triêu Ý bám sát theo sau, không hề che giấu: "Nhìn chị."
Rồi đóng sầm cửa lại.
Không gian rộng rãi lúc nãy bỗng chốc trở nên chật hẹp, nhưng nhiệt độ trong phòng lại tăng lên đột ngột.
Lạc Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, thoa một lớp nước hoa hồng, rồi thoa một lớp kem dưỡng da mỏng.
Khi quay đầu lại, nàng phát hiện Tần Triêu Ý đã nằm dài trên giường, nhưng ánh mắt vẫn đổ dồn lên người nàng.
Đặc biệt là - hình xăm trên vai nàng.
Lạc Nguyệt không tự nhiên dùng tay che lại, nhưng phát hiện chiếc váy ngủ dây đeo không che được nhiều, đành lấy một chiếc khăn choàng mỏng trong tủ ra.
Chiếc khăn choàng lụa này được mua khi đi du lịch Đôn Hoàng, màu sắc rực rỡ khiến hình xăm hiện lên một cách mơ hồ.
"Muốn nói gì với chị?" Lạc Nguyệt cách cô vài mét, vẻ mặt vẫn dịu dàng, giống như một cây cổ thụ sừng sững nghìn năm, trải qua bao phong ba bão táp nhưng vẫn mang đến cảm giác an tâm, đặc biệt là đôi mắt hổ phách dưới ánh đèn vàng.
Chiếc váy ngủ của nàng có tông màu cam, nhưng rất nhạt, gần giống màu trắng sữa, vốn dĩ màu sắc nhạt và màu sắc của chiếc khăn choàng trên vai là đối lập nhau, nhưng khi khoác lên người nàng lại hòa hợp một cách hoàn hảo.
Tần Triêu Ý chợt ngẩn người.
Cho đến khi Lạc Nguyệt khẽ ho một tiếng, Tần Triêu Ý mới hoàn hồn, phát hiện mình đang nắm chặt một góc chăn đến mức méo mó.
Tần Triêu Ý: "..."
"Nói một chút đi." Lạc Nguyệt chống cằm, khuỷu tay chống vào lưng ghế, vẻ ngoài lười biếng và phóng khoáng: "Chẳng lẽ không phải để nhìn trộm chị à?"
Trên điện thoại nói một cách nghiêm túc như vậy.
Nhưng khi đến đây lại không nói gì cả.
Bị phát hiện ra chuyện ngượng ngùng vừa rồi, má Tần Triêu Ý ửng đỏ.
Giống như những đám mây đỏ rực vào buổi chiều tà.
Sắc màu diễm lệ.
Giọng nói lạnh lùng của cô vừa cất lên, Lạc Nguyệt liền nuốt nước bọt một cách khó nhận thấy.
Nhưng vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh.
Cô nói: "Em là bạn gái của chị, em không thể nhìn chị à?"
Giọng điệu cuối câu lên cao, rõ ràng là không có tự tin.
Lạc Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô, khi Tần Triêu Ý sắp thua cuộc thì lười biếng cười: "Được."
Nàng đứng dậy, kéo rèm cửa lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ.
Đầu tháng âm lịch, mặt trăng giống như một chiếc thuyền nhỏ, đang lướt trên bầu trời bao la, dáng vẻ giống như những chiếc thuyền trên Đảo Mặt Trăng đang trôi theo dòng biển.
Vầng trăng lưỡi liềm chiếu thẳng vào tầm mắt của Tần Triêu Ý, rọi lên đỉnh đầu Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt cười khẽ: "Vậy tối nay em cứ nhìn đi."
Đừng làm gì cả.
Vừa định quay người rời đi thì Tần Triêu Ý chợt nghĩ ra điều gì đó: "Đợi một chút."
"Hửm?" Lạc Nguyệt không hiểu, nhưng không di chuyển.
Tần Triêu Ý vội vàng mở máy ảnh trên điện thoại.
Camera gốc của Apple chụp người không được đẹp, nhưng khi chụp Lạc Nguyệt thì ngay cả camera sau cũng rất nhu hòa.
Đặc biệt là vầng trăng bên trên đầu nàng, xuyên qua cửa kính sạch sẽ chiếu vào phòng, trông nàng như một thần nữ rơi vào phàm trần.
Tần Triêu Ý chụp vài tấm rồi lật xem ảnh.
Cô không thích tự sướng, cũng không mấy thích chụp ảnh.
Điện thoại cũng mới đổi từ khi đến Đảo Mặt Trăng, album ảnh gần như trống rỗng.
Ngoài một vài bức ảnh về biển khi thủy triều lên xuống, bình minh và hoàng hôn thì chẳng có gì khác.
Thật ra cảnh đẹp của thiên nhiên rất nhiều, nhưng thường thì những cảnh vật tàn úa lại dễ gợi cảm xúc hơn.
Ngay cả trong thơ cổ, những hình ảnh được miêu tả cũng thường là hoa tàn, trăng khuyết, hoàng hôn nhiều hơn.
Dường như con người chỉ khi đau khổ mới cảm nhận sâu sắc về cuộc sống, mới có thể sáng tạo.
Lạc Nguyệt cũng không để ý đến việc cô chụp có đẹp hay không, lúc nãy đã rất hợp tác tạo dáng vài tư thế.
Nàng không mấy tin tưởng vào kỹ năng chụp ảnh của công chúa Tần.
Nhìn cái cách cô cầm máy ảnh là biết người ít khi dùng đến.
"Đẹp." Tần Triêu Ý nhìn vào điện thoại vài giây rồi nói.
Lạc Nguyệt hỏi: "Chị đang ở đây, mà em lại nói ảnh đẹp?"
"Em đang nói ánh trăng trong điện thoại rất đẹp." Tần Triêu Ý đưa điện thoại cho nàng xem.
Trên màn hình là hình ảnh phóng to của vầng trăng khuyết.
Lạc Nguyệt: "..."
Được rồi.
Hóa ra không phải nói nàng đẹp.
Lạc Nguyệt tiến đến gần, nâng cằm cô lên: "Công chúa Tần, em đang đùa chị đấy sao."
Tần Triêu Ý ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng, chớp mắt, giọng nói lạnh lùng như ngậm mật, khiến lòng người xao xuyến: "Làm sao chị biết?"
"Chị không ngốc." Lạc Nguyệt khinh bỉ.
Điện thoại của Tần Triêu Ý vẫn còn trong tay, cô tùy ý lướt qua, màn hình đã chuyển sang hình ảnh của Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt mặc váy ngủ, trong mắt chứa đựng nụ cười dịu dàng, tư thế thoải mái, ánh mắt lười biếng, khi nhìn về phía này mang theo chút cưng chiều.
Khuôn mặt ấy như được tạo hóa tỉ mỉ điêu khắc, hoàn hảo ở mọi góc cạnh.
Dù không trang điểm, vẫn có thể hoàn toàn chống lại ánh sáng chết chóc của camera sau của iPhone.
Chỉ cần chụp một bức ảnh ngẫu nhiên, đã có cảm giác như một bức ảnh thần thánh trên thảm đỏ của nữ diễn viên.
Tần Triêu Ý nói: "Em nói, ánh trăng rất đẹp."
Lạc Nguyệt thả lỏng tay đang nâng cằm cô, lại thay đổi tư thế, áp sát tai cô thì thầm: "Ánh trăng nào đẹp?"
"Ánh trăng trước mắt em." Tần Triều Ý khép điện thoại lại, ngẩng đầu cao hơn, cơ thể cũng ngồi dậy, áp sát Lạc Nguyệt hơn.
Gần đến mức cô có thể nghe thấy hơi thở chậm rãi của Lạc Nguyệt.
Hơi thở chậm lại, nhưng nhịp tim lại đập mạnh.
Đập thình thịch - đập nhanh hơn, Tần Triêu Ý thậm chí còn không biết đó là nhịp tim của ai.
"Ánh trăng..." Tần Triêu Ý gọi tên nàng, giọng nói dịu dàng: "Ánh trăng trên trời có đẹp đến đâu cũng không bằng bạn gái của em."
"Ừm?" Lạc Nguyệt kéo dài âm cuối, như đang khuyến khích cô nói tiếp.
Tần Triêu Ý hạ thấp giọng, trở nên mập mờ và quyến rũ hơn: "Chỉ có ánh trăng trước mắt mới là của em."
Lạc Nguyệt vuốt ve má cô.
Tần Triêu Ý tiếp tục: "Chỉ có một mình em."
Lạc Nguyệt sững sờ vài giây rồi khẽ cười: "Em yêu, em chiếm hữu mạnh thế à?"
Tần Triêu Ý hạ thấp mắt mày: "Đúng vậy."
"Từ giờ." Môi Tần Triêu Ý đột ngột chạm vào hình xăm trên vai nàng, hôn rất nhẹ nhàng.
Cơ thể Lạc Nguyệt khựng lại một chút.
Đã rất lâu rồi, không ai chạm vào vết thương đó của nàng.
Trước đây, nơi đó không có vết thương.
Sau đó, nàng đổi vết thương thành hình xăm, và cũng rất ghét bị người khác chạm vào.
Nhưng bây giờ, nàng nghe thấy Tần Triêu Ý thì thầm: "Chỉ có một mình em mới được hôn chị, ôm chị."
Tần Triêu Ý hỏi: "Chị sợ à?"
Lạc Nguyệt chỉ hỏi lại cô: "Em có còn giận không?"
"Việc hôn ước?"
"Ừ."
"Có một chút." Tần Triêu Ý nói: "Không biết là giận hay là bất lực."
Cảm giác bất lực khi cả thế giới đều chống lại mình.
Rõ ràng người yêu Lạc Nguyệt nhất là cô.
Lạc Nguyệt cũng yêu cô.
"Vậy chị... dỗ em nhé?" Giọng nói của Lạc Nguyệt khàn khàn.
"Dỗ thế nào?" Tần Triêu Ý hỏi lại.
Câu hỏi vừa dứt, đôi môi Lạc Nguyệt đã áp chặt lên môi cô.
Tình cảm lên đến đỉnh điểm, Tần Triêu Ý chạm vào hình xăm trên vai nàng, thì thầm: "Chị, tại sao chị lại xăm hình?"
Lạc Nguyệt không trả lời.
Câu trả lời duy nhất là ánh trăng tràn vào căn phòng.
Ôn nhu triền miên, say đắm lãng mạn.
Sáng hôm sau, khi Tần Triêu Ý tỉnh dậy, trên tủ đầu giường có một cốc nước ấm và một tuýp thuốc mỡ.
Cô cũng lười không muốn dùng, định nhắn tin cho Chung Linh thì mới phát hiện ra giọng mình khàn đặc.
...
Có chút quá đáng rồi đấy.
Những người trẻ mới yêu nhau thường không biết tiết chế.
Dù Lạc Nguyệt có cho cô ở lại nhà một đêm, Tần Triêu Ý vẫn sẽ như con gấu koala, chạy đến ôm chặt lấy nàng mà ngủ, nhưng ôm mãi rồi cũng dễ ngán ngẩm.
Và rồi một tối nọ, Chung Linh mang đến phòng của Tần Triêu Ý một hộp quà lớn.
Và rất hiểu chuyện, cô đã rời khỏi ngôi nhà đỏ, không biết đi đâu.
Tần Triêu Ý mở hộp quà ra thì thấy cả một bộ sưu tập đồ chơi.
Và mỗi món đồ chơi đều có một tờ hướng dẫn sử dụng kèm theo.
Tần Triêu Ý:...
Thật là một người bạn thân tuyệt vời.
Thậm chí còn chu đáo đến mức ghi chú rõ ràng món nào dành cho người mới bắt đầu, món nào dành cho người có kinh nghiệm.
Và chúc hai người sẽ có nhiều đêm tuyệt vời hơn nữa, thậm chí có thể vui vẻ mỗi đêm.
Nhưng không may, trước khi kịp thực hiện kế hoạch ấy, Tần Triêu Ý đã đến kì.
Cô đành ôm cả một thùng đồ đến nhà Lạc Nguyệt.
Lần này đến kì không đau bằng lần trước, nhưng đối với Tần Triêu Ý vẫn rất khó chịu.
Lạc Nguyệt nấu cho cô một bát gừng đường rồi đưa đến, cô nhăn nhó uống vài ngụm nhỏ, uống nhiều hơn thì không chịu được nữa.
Lạc Nguyệt hỏi cô có muốn một cái túi chườm nóng không, Tần Triêu Ý nằm đó ngẩng đầu nhìn nàng: "Đến đây ôm em."
Lạc Nguyệt đến bên ôm cô, tay đặt lên bụng cô.
Cảm giác ấm áp lan tỏa không ngừng, Tần Triêu Ý thấy dễ chịu hơn một chút.
Dù là giữa mùa hè, cô vẫn muốn thu mình vào lòng Lạc Nguyệt.
Cứ thế ôm nhau cả đêm, đến sáng hôm sau khi Tần Triêu Ý tỉnh dậy thì không còn bóng dáng ai trong phòng.
Cô nhíu mày ngồi dậy, Lạc Nguyệt đang bận rộn trong bếp, cô đi đến ôm chầm lấy nàng: "Chị, sao chị không ở bên em?"
Giọng nói vừa trách móc vừa nũng nịu, mang chút yếu ớt của người đang đến kì.
"Trứng tráng đường đỏ." Lạc Nguyệt chỉ vào nồi: "Chị làm cho em ăn sáng."
Tần Triêu Ý: "?"
Đây là món gì kì lạ vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tần Triêu Ý, Lạc Nguyệt giải thích: "Lần đầu đến kì, mẹ chị cũng nấu món này cho chị. Là một bài thuốc dân gian, nhưng rất hiệu quả."
Tần Triêu Ý không dám chê nữa, ngoan ngoãn cầm bát đợi.
Ăn một miếng, cô ngẩng đầu hỏi: "Vé xem phim của chúng ta là hôm nay phải không?"
"Ừ." Lạc Nguyệt đáp: "Mười giờ sáng. Dự định xem xong rồi đi ăn trưa. Nhưng... em như vậy có đi được không?"
Tần Triêu Ý xoa bụng: "Hình như là được."
"Không cần cố." Lạc Nguyệt nói: "Nếu không được thì tuần sau chúng ta đi cũng được."
Tần Triêu Ý nuốt nốt phần lòng đỏ trứng: "Em đi để xem kịch bản hay đến đâu."
Lạc Nguyệt: "..."
Hai người thu dọn nhanh chóng rồi ra ngoài.
Vì sợ người ta nhìn thấy Tần Triêu Ý đi ra từ nhà Lạc Nguyệt vào sáng sớm, nên họ đã hẹn Tần Triêu Ý đi trước, Lạc Nguyệt đi sau.
Vậy là, Tần Triêu Ý đã ra khỏi nhà trước.
Lạc Nguyệt vẫn còn đang dọn dẹp bát đĩa trong nhà, vừa đặt bát đĩa vào bếp thì nghe thấy tiếng Tần Triêu Ý hét lên một tiếng, kèm theo một câu chửi thề: "Đm".
Ngay sau đó là tiếng khóc oà lên của một đứa trẻ, Lạc Nguyệt vội vàng lau tay rồi chạy ra xem.
Chỉ thấy trên mặt đất có một cái bọc, bên trong bọc là một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm đang khóc nức nở.
Tần Triêu Ý suýt nữa thì đạp phải đứa bé, lúc này vẫn còn đang hoảng hốt, nhưng vẫn nhớ hỏi: "Đứa bé nhà ai vậy?"
Lạc Nguyệt vội vàng bế đứa bé lên bồng bế, tiếng khóc của đứa bé dần ngớt, nàng cũng tỏ ra hoang mang không kém.
"Trông hơi giống chị." Tần Triêu Ý nói.
Lạc Nguyệt: "..."
"Chẳng lẽ là ba chị lại sinh thêm đứa nữa, rồi mang đến cho chị nuôi à?" Tần Triêu Ý đoán.
Lạc Nguyệt mím chặt môi, đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Tần Triêu Ý cũng không dám đoán nữa, chỉ quan sát xung quanh, xem có ai khả nghi không.
Kết quả là chẳng thấy bóng dáng ai qua lại cả.
"Chị nuôi không?" Tần Triêu Ý hỏi.
Nhìn thấy đứa trẻ sắp khóc lớn trở lại, Lạc Nguyệt nhanh chóng rung đứa trẻ, trong lòng nàng có một nghi ngờ mơ hồ nhưng không nói ra, chỉ ôm đứa trẻ vào trong nhà: "Chúng ta hãy nói sau."