Đảo Mặt Trăng - Lý Tư Nặc
Chương 52: Nhẫn đôi sáng lấp lánh
Lạc Nguyệt nhận được tin nhắn của Trình Thời Cảnh vào giờ ăn trưa, chỉ vỏn vẹn ba chữ:【 Hãy kiềm chế. 】
Lạc Nguyệt:【? 】
Trình Thời Cảnh nói: "Trên đảo này, mọi nơi đều có mắt. Anh biết rằng tình cảm của hai người không thể giấu diếm, nhưng đừng làm quá lên."
Lạc Nguyệt:【... 】
Lạc Nguyệt nhớ lại cảnh sáng nay, quả thật đã không kiềm chế được.
Trình Thời Cảnh tiếp tục:【 Em có muốn để ngưỡng cửa nhà mình bị người ta đạp nát, trở thành chủ đề bàn tán của mọi người không? 】
Lạc Nguyệt dừng tay trên màn hình một chút, rồi trả lời:【 Không muốn. 】
Trình Thời Cảnh:【 Hoặc là em muốn để cô ấy bị tất cả mọi người trên đảo nhìn bằng ánh mắt kỳ thị, khiến cho nơi của em trở thành vùng cấm? 】
Lạc Nguyệt biết những lời của Trình Thời Cảnh rất đúng, nhưng vẫn không muốn từ bỏ:【 Không đáng sợ như anh nói đâu. 】
Trình Thời Cảnh dập tắt mọi hy vọng của nàng: "Lạc Nguyệt, em hiểu rõ thái độ của mọi người đối với em hơn anh."
Nếu bị phát hiện, Lạc Nguyệt có thể không bị tổn thương quá lớn, nhưng chắc chắn mọi người sẽ khuyên nàng "quay đầu lại".
Và Tần Triêu Ý sẽ bị đuổi khỏi Đảo Mặt Trăng.
Lạc Nguyệt cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, tâm trạng đột nhiên trở nên u ám.
Trình Thời Cảnh nói: "Hoặc là, em nên rời khỏi Đảo Mặt Trăng."
Trình Thời Cảnh khuyên nàng nên đi đến Gia Nghi hoặc thành phố Cảng, đến những nơi phía nam hơn, hoặc đến những nơi bao dung hơn.
"Lúc trước anh không hiểu tại sao em nhất định phải quay về đây." Trình Thời Cảnh nói: "Nhưng bây giờ Đảo Mặt Trăng có lẽ đã chữa lành vết thương của em, đừng để nó làm gãy cánh của em."
Giọng nói trầm ấm của Trình Thời Cảnh vang lên từ tai nghe, từng câu từng chữ như một lời khuyên chân thành, an ủi Lạc Nguyệt.
Nhưng Lạc Nguyệt lại cảm thấy như có ai đó đang đổ nước lạnh vào vết thương chưa lành của nàng.
Dù nơi đó đã được che giấu bởi hình xăm, nhưng mỗi khi nhắc đến, nàng vẫn cảm thấy đau nhói.
Lạc Nguyệt run rẩy nhắn tin:【 Nhưng Đảo Mặt Trăng là nơi bao dung em nhất.】
Trình Thời Cảnh:【 Nhưng không có nghĩa là nó sẽ bao dung tất cả mọi thứ của em.】
Lạc Nguyệt tranh luận:【 Làm sao biết được nếu chưa thử?】
Trình Thời Cảnh hỏi ngược lại:【 Em muốn thử sao?】
Lạc Nguyệt:【 Chưa đến lúc đó.】
Trình Thời Cảnh nói: "Khi đến lúc đó thì đã muộn rồi, hoặc là từ bỏ sớm, hoặc là giấu kín."
Lạc Nguyệt cười chua chát và trả lời: "Nếu Đảo Mặt Trăng không thể bao dung em, thì không có nơi nào có thể bao dung em cả."
Đảo Mặt Trăng là nơi duy nhất chấp nhận sự nhút nhát, sự cố chấp của nàng.
Mọi người đều coi nàng là người trưởng thành, phải thích nghi với những quy tắc bất công của xã hội.
Nhưng ở Đảo Mặt Trăng thì không cần phải như vậy.
Lời nói của Lạc Nguyệt khiến Trình Thời Cảnh im lặng một lúc, anh có chút đồng cảm.
Trình Thời Cảnh không khuyên nàng rời đi nữa mà nói: "Dù em quyết định gì, anh luôn ở bên em."
Nói xong, anh lại cảm thấy câu nói đó hơi sến sẩm nên bổ sung: "Bây giờ còn có Trình Thời Vũ nữa."
Trình Thời Cảnh không ngần ngại kéo em gái vào cuộc: "Nếu có ai dám bắt nạt em, bảo Trình Thời Vũ xử lý hắn ta."
Lạc Nguyệt:【... 】
Lạc Nguyệt thoáng chốc cảm thấy thương cho Trình Thời Cảnh.
Anh thậm chí còn không biết Trình Thời Vũ cũng cong.
Hơn nữa nàng cũng vậy, là cong tự nhiên.
Anh chỉ nghĩ mình chỉ phải đối mặt với một cơn mưa, nào ngờ lại là một mùa mưa kéo dài.
Lạc Nguyệt trêu chọc anh:【 Có lẽ chỉ có anh kết hôn với Lạc Tinh thì mới cứu được em.】
Trình Thời Cảnh:【... Cô ấy không nghe điện thoại của anh.】
Cũng không trả lời tin nhắn.
Lạc Nguyệt:【 Thế mới là tin đồn hay ho chứ. Tin đồn càng nhiều, mọi người càng không chú ý đến chuyện của mình.】
Lạc Nguyệt tiếp tục xúi giục:【 Hơn nữa, nếu hai chuyện xảy ra cùng lúc, mọi người sẽ nghĩ rằng anh thay lòng đổi dạ nên em mới trở nên như vậy.】
Trình Thời Cảnh:【 Lạc Nguyệt, em nói cái gì vậy?】
"Em muốn yêu đương với bạn gái, để anh trở thành Trần Thế Mỹ (*) phải không?" Trình Thời Cảnh lắc đầu, nói một cách chính nghĩa, còn tưởng rằng anh sẽ nói rằng điều đó tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng tin nhắn thoại tiếp theo lại nói: "Nếu thực sự đến mức đó, cũng không phải là không thể."
(*) Trần Thế Mỹ là một hình tượng tiêu biểu của sự phản bội trong hôn nhân. Vì có cơ hội kết hôn với công chúa, Trần Thế Mỹ đã chối bỏ người vợ cũ và con cái để theo đuổi danh vọng.
Lạc Nguyệt bật cười.
Khi đối mặt với hai cô em gái, Trình Thời Cảnh luôn tỏ ra không có nguyên tắc.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người chịu trách nhiệm về những trò nghịch ngợm của hai cô em.
Cho dù là Lạc Nguyệt hay Trình Thời Vũ, anh đều sẵn sàng che chở.
Tuy nhiên...
Trình Thời Cảnh nói: "Em có thể giải thích với Lạc Tinh rằng chúng ta không có ý định kết hôn không?"
Lạc Nguyệt ngạc nhiên: "Anh chưa nói với cô ấy à?"
Trình Thời Cảnh một lúc sau mới gửi tin nhắn:【 Vừa rồi bà Thế Hỉ đến, lén lút đứng sau lưng anh, may mà anh vừa xem Weibo, nếu không đã bị phát hiện nội dung trò chuyện rồi. 】
Trình Thời Cảnh nhắn tin rất nhanh, có vẻ như sự xuất hiện bất ngờ của bà đã khiến anh bị ám ảnh.
Lạc Nguyệt cũng cảm thấy căng thẳng:【 Bà ấy đi làm gì? Không phải là bàn chuyện kết hôn chứ? 】
Trình Thời Cảnh:【 Không phải, bà ấy nói gần đây bị đau đầu, nhờ anh lấy vài viên thuốc giảm đau. 】
Lạc Nguyệt lo lắng:【 Bà ấy đau đầu là bệnh cũ, bảo bà ấy đi khám cũng không đi. 】
Trình Thời Cảnh:【 Là bệnh của người già, nhìn thì không giống như u não gì đâu. 】
Lạc Nguyệt mới yên tâm hơn một chút, rồi Trình Thời Cảnh lại chuyển đề tài: "Ngày hôm sau anh nói câu đó với Lạc Tinh, cô ấy đã chặn anh trên WeChat."
Chỉ còn lại số điện thoại để liên lạc, nhưng gần như không nhận.
Lạc Nguyệt: "..."
Chưa kịp hỏi lý do, Trình Thời Cảnh đã đưa ra suy đoán: "Có thể vì mọi người đều nghĩ chúng ta sắp kết hôn."
Lạc Nguyệt bất lực: "Thật khó."
Giải thích một điều rõ ràng thật sự khó khăn.
Nàng đã nói hàng triệu lần rằng tình cảm giữa nàng và Trình Thời Cảnh không phải là loại yêu đương muốn kết hôn, nhưng không ai tin.
Mọi người đều cho rằng, trên Đảo Mặt Trăng có hai học sinh xuất sắc từ Đại học Gia Nghi, lớn lên cùng nhau, tuổi tác vừa vặn, học vấn tương xứng, cộng thêm việc trước đây mẹ nàng đã kết thân với dì Tuệ Di, nên hai gia đình đã định sẵn mối lương duyên.
Vì vậy, mọi người tự nhiên ghép đôi Trình Thời Cảnh với nàng.
Như kiểu đã được đóng đinh vào nhau.
Dù nàng và Trình Thời Cảnh có phản bác thế nào, mọi người đều tự động hiểu rằng họ ngại ngùng.
Thật buồn cười.
Họ đã lớn như vậy, nếu có tình cảm với nhau, chắc chắn đã kết hôn từ lâu rồi.
Với tính cách của Lạc Tinh, có lẽ là vì đã xảy ra chuyện với Trình Thời Cảnh mà cô ấy cảm thấy bị phản bội, nên không dám quay về Đảo Mặt Trăng gặp nàng.
Lạc Nguyệt không muốn để em gái mình phải mang gánh nặng tâm lý quá lớn, nàng nhắn tin cho Lạc Tinh:【Tinh Tinh, khi nào về nhà?】
Lạc Tinh trả lời:【 Em không biết, dạo này công ty em rất bận.】
Lạc Nguyệt đi thẳng vào vấn đề:【 Em có thích anh Thời Cảnh không?】
Lạc Tinh lập tức phủ nhận:【 Không có.】
【 Sao lại không?】
【Không thể nào.】
Lạc Nguyệt nhìn những tin nhắn phủ nhận liên tiếp của em gái mà bật cười.
Lạc Tinh cẩn thận hỏi:【Chị, anh Thời Cảnh có nói gì với chị không?】
Lạc Nguyệt:【Không có gì cả.】
Đối với Lạc Tinh, thái độ của Lạc Nguyệt giống như đang chất vấn, cô ấy lập tức xin lỗi:【Em xin lỗi chị.】
Lạc Tinh cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách bản thân: "Chị, em tuyệt đối không có ý định giành giật anh Thời Cảnh với chị, em thật sự không thích anh ấy, chị đừng nghĩ nhiều."
Lạc Nguyệt nghe ra trong giọng nói của em gái có chút nghẹn ngào.
Nàng tự trách mình đã quá hấp tấp. Trước đây, dù sống cùng nhau hàng ngày nhưng nàng vẫn không nhận ra tình cảm của Lạc Tinh.
Nếu biết sớm hơn, có lẽ nàng đã mai mối cho Lạc Tinh và Trình Thời Cảnh từ lâu rồi.
Lạc Nguyệt sợ em gái khóc, vội vàng nói: "Không có gì đâu. Chị không nghĩ nhiều. Chị chỉ muốn nói với em là chị không thích anh Thời Cảnh và cũng sẽ không kết hôn với anh ấy."
Lạc Tinh ngạc nhiên: "Nhưng mà hai nhà mình đã hứa hôn với nhau mà."
"Đó là chuyện của quá khứ rồi, bây giờ ai còn quan tâm đến cái đó nữa." Lạc Nguyệt nói: "Em cứ thoải mái theo đuổi những gì mình muốn."
Lạc Tinh không trả lời tin nhắn nữa.
_
Lạc Nguyệt lại nhắn tin nhắc nhở Lạc Tinh chăm sóc bản thân, đừng tiết kiệm quá mà ăn uống không đầy đủ, cũng đừng làm việc quá khuya.
Nói xong, nàng chuyển cho em gái hai nghìn tệ.
Lạc Tinh không nhận.
Vừa lúc đó, Tần Triêu Ý đi ăn trễ, nhìn thấy màn hình chuyển khoản của Lạc Nguyệt, cô tò mò hỏi: "Chị đang nhắn với ai vậy?"
Lạc Nguyệt thu điện thoại lại: "Em gái chị."
Tần Triêu Ý ngạc nhiên: "Em ruột à?"
Cô không nhớ Lạc Nguyệt có nhắc đến việc mình có em gái.
"Em gái họ." Lạc Nguyệt đứng dậy, mang đĩa cơm đi hâm nóng.
Không có đĩa, Tần Triêu Ý đành gắp một miếng cơm trong đĩa của Lạc Nguyệt ăn thử, dù cơm đã nguội nhưng cô vẫn cảm thấy ngon lạ.
Lạc Nguyệt hâm nóng xong cơm mang đến cho anh, rồi mới thong thả ăn. Vừa ăn, nàng vừa kể: "Sau khi mẹ chị mất, chị chủ yếu sống cùng dì và em họ."
"Dì chị..." Tần Triêu Ý lại ngạc nhiên: "Hình như em chưa từng gặp."
Lạc Nguyệt dừng lại một chút: "Dì chị bây giờ ăn chay niệm Phật, gần như là một nhà sư rồi."
Tần Triêu Ý: "..."
"Vậy còn chú chị?" Tần Triêu Ý hỏi tiếp.
Lạc Nguyệt: "Cách đây vài năm, chú ấy ngoại tình, khi đi cùng người tình trên thuyền thì gặp bão, thuyền bị lật và chú ấy qua đời."
Tần Triêu Ý: "..."
Hai câu hỏi này nghe có vẻ không được phù hợp cho lắm.
Dù Lạc Nguyệt nói những điều đó bằng giọng điệu bình tĩnh như kể chuyện.
Nhưng không khí xung quanh vẫn trở nên ngượng ngùng.
Tần Triêu Ý muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, nhưng suy nghĩ một hồi, cô chỉ nghĩ ra được một câu: "Em viết tiểu thuyết mà còn không dám viết tình tiết như vậy."
Nghe có vẻ hơi quá đáng.
Lạc Nguyệt nhún vai: "Bây giờ em đã hiểu tại sao tiểu thuyết của em không bán chạy rồi chưa?"
Tần Triêu Ý: "..."
"Em nghĩ tiểu thuyết của mình rất..."
"Là một tác phẩm nổi tiếng?" Lạc Nguyệt nhìn cô đầy khiêu khích: "Đã từng đoạt giải thưởng nào chưa? Giải Nobel Văn học, Giải Mao Thuẫn Văn học, Giải Lỗ Tấn Văn học?"
Lạc Nguyệt liệt kê một loạt các giải thưởng văn học danh giá, khiến Tần Triêu Ý lập tức câm nín.
Cô nhìn Lạc Nguyệt: "Chị có phải đang cố tình tìm hiểu bút danh của em không?"
Lạc Nguyệt sững sờ một lúc, rồi cười nhẹ nhàng: "Bút danh của em chính là tên của em mà."
Tần Triêu Ý: "..."
Tất nhiên là không phải rồi.
Lạc Nguyệt nói: "Em đã tìm kiếm trên mạng, thơ của em viết rất hay."
Tần Triêu Ý nhíu mày, cô khi nào lại viết thơ?
Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm, và quả nhiên có một người cùng tên cùng họ với cô, cũng là một nhà văn, nhưng người đó viết thơ và tùy bút, gần đây mới bắt đầu viết tiểu thuyết, và những tác phẩm đó...
Nói sao nhỉ?
Cả câu chuyện lỏng lẻo, ngoài việc miêu tả cảnh vật dài dòng ra thì hầu như không có nhân vật và cốt truyện gì cả.
Hay là nên viết tùy bút đi.
Tần Triêu Ý định phủ nhận, nhưng lại nghe Lạc Nguyệt nói: "Người đó không phải là em sao?"
Tần Triêu Ý: "..."
Tần Triêu Ý cúi đầu ăn cơm, nàng nhếch mép: "Hôm qua chị còn tặng cho tiểu thuyết của cô ấy một trăm tệ, hiện tại chị đã là độc giả đầu tiên của truyện mới nhất của cô ấy rồi, chị còn động viên cô ấy viết tiếp nữa."
Tần Triêu Ý: "?"
Sao lại đi ủng hộ người khác?
"Không phải em." Tần Triêu Ý nói: "Đừng tốn tiền cho người khác."
Lạc Nguyệt tiếc nuối: "Vậy là chị tìm nhầm người rồi."
"Bút danh của em là..." Tần Triêu Ý định nói ra, nhưng lại dừng lại ngay trước khi nói ra từ cuối cùng.
Lạc Nguyệt khuyến khích nhìn cô: "Là gì?"
Cô cắn môi: "Không có gì, không nói cho chị biết."
Lạc Nguyệt tặc lưỡi: "Được rồi."
Nếu là trước đây, Tần Triêu Ý rất sẵn lòng nói cho Lạc Nguyệt biết bút danh của mình.
Bởi vì "Tây Tây Lý" đại diện cho một thế lực mới nổi trong văn học trinh thám, đặc biệt là khi tiểu thuyết trinh thám trở thành một chủ đề hot cho phim ảnh, các nền tảng trực tuyến lớn đều mở ra các chuyên mục mới cho thể loại này.
Và các tác phẩm chuyển thể từ tiểu thuyết của cô đã từng đứng đầu bảng xếp hạng.
Nói ra thì Lạc Nguyệt sẽ rất thán phục.
Nhưng bây giờ...
Tây Tây Lý là một kẻ đào ngũ.
Một kẻ đào ngũ đáng xấu hổ.
Dù không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật.
Lần đầu tiên, Tần Triêu Ý cảm thấy xấu hổ vì đã chọn cách trốn tránh.
"Đợi đến khi thời cơ thích hợp." Tần Triêu Ý nói: "Em sẽ nói với chị."
Lạc Nguyệt gắp một miếng rau cho cô: "Không sao đâu. Không biết bút danh của em thì lại càng có nhiều không gian để tưởng tượng."
Tần Triêu Ý hỏi: "Tưởng tượng cái gì?"
"Văn tự mang đến cho người ta những ảo tưởng, nhưng không phải lúc nào văn tự cũng phản ánh chính xác tính cách của tác giả. Chị biết em bây giờ như thế nào, nhưng có thể văn của em lại thể hiện một khía cạnh khác, một khía cạnh hoàn toàn khác với con người thật của em." Lạc Nguyệt nói: "Không đọc văn của em, chị sẽ không phán đoán em là người như thế nào. Chị sẽ chỉ nhìn thấy em ở hiện tại."
Khi nghe Trình Thời Cảnh nói Lạc Nguyệt tốt nghiệp Gia Đại, Tần Triêu Ý không cảm thấy sốc bằng khoảnh khắc này.
Bởi vì Gia Đại chỉ là một danh hiệu.
Nhưng trên hòn đảo nhỏ này, có người có thể dùng ngôn ngữ văn chương tinh tế để diễn tả suy nghĩ của mình một cách chính xác, và còn có thể nói ra những điều mà Tần Triêu Ý đã suy nghĩ bấy lâu nay.
Thật hiếm có.
Vào lúc này, sau lưng Lạc Nguyệt như tỏa ra một vầng hào quang trí tuệ.
Nhiều người khi gặp tôi đều nghĩ rằng tôi không thể viết ra những tác phẩm hay như 《Hồ Ly dưới ánh trăng》 hay 《Vỗ cánh》.
Lạc Nguyệt đã chạm vào góc sâu nhất trong trái tim Tần Triêu Ý.
Tần Triêu Ý do dự: "Thực ra bút danh của em là..."
Nói đến nửa chừng cô lại dừng lại.
Thấy Lạc Nguyệt tò mò, cô muốn nói ra nhưng lại cảm thấy thời điểm chưa thích hợp.
Sự do dự của cô lộ rõ trên mặt.
Lạc Nguyệt lập tức ngắt lời: "Được rồi, không nói về bút danh của em nữa."
Tần Triêu Ý mím môi, vẫn muốn nói nhưng lại không dám.
Lạc Nguyệt chỉ nói: "Nếu sau này xuất bản sách, hãy tặng chị một cuốn sách ký tên."
Nàng còn để ngỏ một con đường lui: "Tất nhiên, khi nào em cảm thấy thích hợp thì hãy làm."
Lạc Nguyệt vẫn nghĩ rằng Tần Triêu Ý là một người vô danh tiểu tốt, Tần Triêu Ý sau khi do dự một lúc vẫn quyết định không nói: "Được, sau này khi xuất bản sách, em sẽ tặng chị một bộ."
Ăn xong bữa tối, Lạc Nguyệt lại dẫn Tần Triêu Ý đến văn phòng của mình ngồi một lúc, nhưng không chịu ngồi yên, cô lại muốn đến thư viện.
Lạc Nguyệt nói sẽ đi cùng cô.
Khi đến thư viện, Tần Triêu Ý đột ngột đẩy Lạc Nguyệt vào tường.
Lạc Nguyệt: "?"
Không hiểu Tần Triều Ý định làm gì, Lạc Nguyệt đẩy cô ra: "Làm gì vậy? Ban ngày ban mặt."
Tần Triêu Ý dùng chân cản lại, không cho nàng động đậy, mắt nhìn chằm chằm vào nàng: "Ôm bạn gái mình, có gì quá đáng đâu?"
Không có ai xung quanh, Tần Triêu Ý trở nên táo bạo hơn, tay đã chạm vào eo của Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt ấn tay cô lại, cười nhẹ hỏi: "Bạn gái?"
Tần Triêu Ý nhắc lại lời tỏ tình tối qua của nàng: "Không phải sao?"
Lạc Nguyệt từ từ lắc đầu: "Chị chưa đồng ý đâu."
Thao tác của Tần Triêu Ý có phần lơi lỏng.
"Vậy tối qua chị nói..." Tần Triêu Ý cố ý hạ giọng, hà hơi vào tai nàng: "Thích em."
"Thích thì chưa chắc đã làm bạn gái." Lạc Nguyệt véo nhẹ cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô: "Em đã tỏ tình chưa, nhóc con?"
Tần Triêu Ý: "..."
Tần Triêu Ý còn muốn làm gì đó, ví dụ như cắn nàng một cái vì tức giận.
Nhưng Lạc Nguyệt dễ dàng thoát khỏi vòng tay của cô, mở cửa và đi ra ngoài, không cho cô bất kỳ cơ hội nào.
Tần Triêu Ý trừng mắt nhìn nàng.
Lạc Nguyệt cười: "Thứ bảy này rạp chiếu phim riêng của bạn chị khai trương, em có muốn đi không?"
Tần Triêu Ý vẫn còn đang bực mình vì bị lừa, định từ chối, nhưng lại nghe Lạc Nguyệt nói: "Trẻ ngoan sẽ có thưởng."
Tần Triêu Ý: "..."
Không có cách nào khác, Tần Triêu Ý đành phải đồng ý: "Đi."
Lạc Nguyệt nở nụ cười chiến thắng và rời đi.
_
Rạp chiếu phim tư nhân này là rạp đầu tiên của thị trấn, do bạn của Lạc Nguyệt mở, nàng mời Tần Triêu Ý đến để tăng thêm sự náo nhiệt cho buổi khai trương.
Trong buổi lễ cắt băng khánh thành, Lạc Nguyệt là người phụ trách thả ruy băng.
Trong khi đó, Tần Triêu Ý đến muộn một chút và mang theo một giỏ hoa để chúc mừng.
Một người bạn học của Lạc Nguyệt, đeo kính, trông rất thư sinh, đã chào hỏi Tần Triêu Ý rồi đi phục vụ khách khác.
Lạc Nguyệt dẫn Tần Triêu Ý vào phòng chiếu phim.
Rạp chiếu phim được trang bị rất tốt, không khí cũng rất lãng mạn.
Tần Triêu Ý đã đọc rất nhiều bình luận trên mạng, cho rằng rạp chiếu phim tư nhân là nơi lý tưởng để tỏ tình. Với thời gian và địa điểm hoàn hảo như vậy, cô đã quyết định hôm nay sẽ chính thức hỏi Lạc Nguyệt làm bạn gái mình.
Vì vậy, ngoài giỏ hoa chúc mừng, cô còn chuẩn bị thêm một chiếc vòng cổ.
Sau khi nhận được lời mời của Lạc Nguyệt, cô đã gấp rút đặt làm chiếc vòng cổ này.
Chiếc vòng cổ đã được giao đến Đảo Mặt Trăng đúng giờ.
Tần Triêu Ý bỏ tất cả các hộp đựng đi, chỉ giữ lại chiếc vòng cổ trong túi, để tiện lấy ra đeo cho Lạc Nguyệt.
Cô sợ nếu Lạc Nguyệt nhìn thấy hộp đựng đắt tiền thì sẽ cho rằng mình đang phung phí tiền bạc.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Tần Triêu Ý hít một hơi thật sâu, giả vờ như không có gì đặc biệt và bắt đầu xem phim.
Bộ phim được chọn thật sự rất hay, đó là 《Vô thanh》 - bộ phim đầu tay đoạt giải của Chung Linh.
Một bộ phim nghệ thuật pha trộn giữa tình yêu và trinh thám, câu chuyện rất hấp dẫn và nhân vật cũng rất sống động.
Thậm chí, kịch bản còn do chính Chung Linh viết.
Tuy nhiên, cũng có dấu ấn của Tần Triêu Ý trong đó.
Cốt truyện trinh thám là do Tần Triêu Ý sửa lại, còn tuyến tình cảm hoàn toàn do Chung Linh đảm nhận.
Tần Triêu Ý đã xem bộ phim này từ khi nó mới hoàn thành và rất am hiểu nó, nhưng khi xem lại lần này, cô lại có những cảm xúc mới và không tự chủ được mà đắm chìm vào câu chuyện.
Cho đến khi bộ phim kết thúc và bắt đầu phần credit, Tần Triêu Ý mới nhớ ra mục đích chính của mình, cô khẽ ho một tiếng giữa tiếng nhạc nền: "Lạc Nguyệt."
Lạc Nguyệt thoát khỏi câu chuyện: "Hửm?"
Tần Triêu Ý lấy hết can đảm nói: "Em thích chị."
Lạc Nguyệt nhìn cô một cách thản nhiên, tay lén vuốt ve chiếc hộp vuông đặt bên cạnh mình.
Tần Triêu Ý tiếp tục: "Thích chị rất nhiều, vì vậy, chị có thể..."
Lời tỏ tình đột ngột bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn.
Tần Triêu Ý tức tối, không thèm nhìn đã tắt điện thoại. Nhưng Lạc Nguyệt lại thấy tên người gọi trên màn hình—Chung Dục.
Tần Triêu Ý nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị tiếp tục lời tỏ tình nhưng điện thoại lại reo lên lần nữa.
Lạc Nguyệt đưa điện thoại cho cô: "Nhận đi, biết đâu có chuyện gấp."
Tần Triêu Ý miễn cưỡng nhận điện thoại, trong lòng vẫn còn chút tức giận.
Lạc Nguyệt nhân lúc cô nghe điện thoại, lặng lẽ mở chiếc hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn đôi sáng lấp lánh.
Lạc Nguyệt lấy ra một chiếc nhẫn, nắm chặt trong tay, chuẩn bị đổi lại thế chủ động sau khi cô kết thúc cuộc gọi.
Tuy nhiên, trong điện thoại, Chung Dục với giọng khóc lóc nói: "Chị Ý, chị nhanh xem tin nóng."
Cô nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"
"Chị em..." Chung Dục run rẩy, giọng nói lắp bắp: "Chị em mất tích rồi."
Tần Triêu Ý lập tức đứng dậy, đứng yên tại chỗ kiểm tra tin nóng trên mạng.
Trên trang tin nóng, từ khóa đầu tiên là # Chung Linh Quấy rối tình dục tại nơi làm việc #.
Phía sau là một tiêu đề lớn.
Tiếp theo là # Chung Linh đồng tính luyến ái #.
Các từ khóa tiếp theo là #《Đạp gió》thất bại #, # Chung Linh video #, # Chung Linh Lục Hân Nghiên#.
Nhiều từ khóa liên quan đến Chung Linh xuất hiện liên tiếp.
Tần Triêu Ý vội vã gọi điện cho Chung Linh, nhưng máy đã tắt.
Gọi điện cho trợ lý của Chung Linh, bận.
Gửi tin nhắn video cho Chung Linh, không ai nhận.
Cứ như cô ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Tần Triêu Ý lật lại những tin tức nóng hổi, thấy trên quảng trường bình luận toàn những lời lẽ cay nghiệt như: "Chung Linh con quái vật này sao không chết đi?".
Tần Triêu Ý chợt nhớ lại những hành động bất thường của Chung Linh mấy ngày trước, cô hoảng hốt, vừa gọi điện cho Chung Linh vừa chạy ra ngoài: "Lạc Nguyệt, em có việc phải đi trước."
Cô phải về Gia Nghi tìm Chung Linh.
Những lời nói của Chung Linh mấy ngày trước, càng nghĩ càng giống lời trăn trối.
Chưa kịp đợi Lạc Nguyệt phản ứng, Tần Triêu Ý đã vội vàng chạy ra khỏi cửa với tốc độ nhanh nhất.
Vừa chạy vừa gọi điện cho Chung Linh, nhưng vẫn là máy bận.
Không gọi được cho Chung Linh, Tần Triêu Ý lại gọi cho Chung Dục, nhưng điện thoại của cô ấy cũng bận.
Cô chỉ còn cách gọi cho ba mẹ của Chung Linh, nhưng không ai bắt máy.
Sự hoảng loạn vì không liên lạc được với ai khiến cô nhớ lại nỗi sợ hãi khi mất đi người thân nhiều năm trước.
Tần Triêu Ý cảm thấy mình như nghẹt thở.
Trong phòng, Lạc Nguyệt đứng sững sờ, không biết phải làm sao.
Trên màn hình lớn vẫn đang phát bộ phim của Chung Linh 《Vô Thanh》và đúng lúc phụ đề xuất hiện:
[《Vô Thanh》 Chung Linh
Cảm ơn người bạn tốt nhất của tôi, Tây Tây Lý, tôi vĩnh viễn yêu bạn.]
Chiếc nhẫn trong lòng bàn tay Lạc Nguyệt hơi ướt.
Như cảm xúc của nàng lúc này.
Lạc Nguyệt:【? 】
Trình Thời Cảnh nói: "Trên đảo này, mọi nơi đều có mắt. Anh biết rằng tình cảm của hai người không thể giấu diếm, nhưng đừng làm quá lên."
Lạc Nguyệt:【... 】
Lạc Nguyệt nhớ lại cảnh sáng nay, quả thật đã không kiềm chế được.
Trình Thời Cảnh tiếp tục:【 Em có muốn để ngưỡng cửa nhà mình bị người ta đạp nát, trở thành chủ đề bàn tán của mọi người không? 】
Lạc Nguyệt dừng tay trên màn hình một chút, rồi trả lời:【 Không muốn. 】
Trình Thời Cảnh:【 Hoặc là em muốn để cô ấy bị tất cả mọi người trên đảo nhìn bằng ánh mắt kỳ thị, khiến cho nơi của em trở thành vùng cấm? 】
Lạc Nguyệt biết những lời của Trình Thời Cảnh rất đúng, nhưng vẫn không muốn từ bỏ:【 Không đáng sợ như anh nói đâu. 】
Trình Thời Cảnh dập tắt mọi hy vọng của nàng: "Lạc Nguyệt, em hiểu rõ thái độ của mọi người đối với em hơn anh."
Nếu bị phát hiện, Lạc Nguyệt có thể không bị tổn thương quá lớn, nhưng chắc chắn mọi người sẽ khuyên nàng "quay đầu lại".
Và Tần Triêu Ý sẽ bị đuổi khỏi Đảo Mặt Trăng.
Lạc Nguyệt cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, tâm trạng đột nhiên trở nên u ám.
Trình Thời Cảnh nói: "Hoặc là, em nên rời khỏi Đảo Mặt Trăng."
Trình Thời Cảnh khuyên nàng nên đi đến Gia Nghi hoặc thành phố Cảng, đến những nơi phía nam hơn, hoặc đến những nơi bao dung hơn.
"Lúc trước anh không hiểu tại sao em nhất định phải quay về đây." Trình Thời Cảnh nói: "Nhưng bây giờ Đảo Mặt Trăng có lẽ đã chữa lành vết thương của em, đừng để nó làm gãy cánh của em."
Giọng nói trầm ấm của Trình Thời Cảnh vang lên từ tai nghe, từng câu từng chữ như một lời khuyên chân thành, an ủi Lạc Nguyệt.
Nhưng Lạc Nguyệt lại cảm thấy như có ai đó đang đổ nước lạnh vào vết thương chưa lành của nàng.
Dù nơi đó đã được che giấu bởi hình xăm, nhưng mỗi khi nhắc đến, nàng vẫn cảm thấy đau nhói.
Lạc Nguyệt run rẩy nhắn tin:【 Nhưng Đảo Mặt Trăng là nơi bao dung em nhất.】
Trình Thời Cảnh:【 Nhưng không có nghĩa là nó sẽ bao dung tất cả mọi thứ của em.】
Lạc Nguyệt tranh luận:【 Làm sao biết được nếu chưa thử?】
Trình Thời Cảnh hỏi ngược lại:【 Em muốn thử sao?】
Lạc Nguyệt:【 Chưa đến lúc đó.】
Trình Thời Cảnh nói: "Khi đến lúc đó thì đã muộn rồi, hoặc là từ bỏ sớm, hoặc là giấu kín."
Lạc Nguyệt cười chua chát và trả lời: "Nếu Đảo Mặt Trăng không thể bao dung em, thì không có nơi nào có thể bao dung em cả."
Đảo Mặt Trăng là nơi duy nhất chấp nhận sự nhút nhát, sự cố chấp của nàng.
Mọi người đều coi nàng là người trưởng thành, phải thích nghi với những quy tắc bất công của xã hội.
Nhưng ở Đảo Mặt Trăng thì không cần phải như vậy.
Lời nói của Lạc Nguyệt khiến Trình Thời Cảnh im lặng một lúc, anh có chút đồng cảm.
Trình Thời Cảnh không khuyên nàng rời đi nữa mà nói: "Dù em quyết định gì, anh luôn ở bên em."
Nói xong, anh lại cảm thấy câu nói đó hơi sến sẩm nên bổ sung: "Bây giờ còn có Trình Thời Vũ nữa."
Trình Thời Cảnh không ngần ngại kéo em gái vào cuộc: "Nếu có ai dám bắt nạt em, bảo Trình Thời Vũ xử lý hắn ta."
Lạc Nguyệt:【... 】
Lạc Nguyệt thoáng chốc cảm thấy thương cho Trình Thời Cảnh.
Anh thậm chí còn không biết Trình Thời Vũ cũng cong.
Hơn nữa nàng cũng vậy, là cong tự nhiên.
Anh chỉ nghĩ mình chỉ phải đối mặt với một cơn mưa, nào ngờ lại là một mùa mưa kéo dài.
Lạc Nguyệt trêu chọc anh:【 Có lẽ chỉ có anh kết hôn với Lạc Tinh thì mới cứu được em.】
Trình Thời Cảnh:【... Cô ấy không nghe điện thoại của anh.】
Cũng không trả lời tin nhắn.
Lạc Nguyệt:【 Thế mới là tin đồn hay ho chứ. Tin đồn càng nhiều, mọi người càng không chú ý đến chuyện của mình.】
Lạc Nguyệt tiếp tục xúi giục:【 Hơn nữa, nếu hai chuyện xảy ra cùng lúc, mọi người sẽ nghĩ rằng anh thay lòng đổi dạ nên em mới trở nên như vậy.】
Trình Thời Cảnh:【 Lạc Nguyệt, em nói cái gì vậy?】
"Em muốn yêu đương với bạn gái, để anh trở thành Trần Thế Mỹ (*) phải không?" Trình Thời Cảnh lắc đầu, nói một cách chính nghĩa, còn tưởng rằng anh sẽ nói rằng điều đó tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng tin nhắn thoại tiếp theo lại nói: "Nếu thực sự đến mức đó, cũng không phải là không thể."
(*) Trần Thế Mỹ là một hình tượng tiêu biểu của sự phản bội trong hôn nhân. Vì có cơ hội kết hôn với công chúa, Trần Thế Mỹ đã chối bỏ người vợ cũ và con cái để theo đuổi danh vọng.
Lạc Nguyệt bật cười.
Khi đối mặt với hai cô em gái, Trình Thời Cảnh luôn tỏ ra không có nguyên tắc.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người chịu trách nhiệm về những trò nghịch ngợm của hai cô em.
Cho dù là Lạc Nguyệt hay Trình Thời Vũ, anh đều sẵn sàng che chở.
Tuy nhiên...
Trình Thời Cảnh nói: "Em có thể giải thích với Lạc Tinh rằng chúng ta không có ý định kết hôn không?"
Lạc Nguyệt ngạc nhiên: "Anh chưa nói với cô ấy à?"
Trình Thời Cảnh một lúc sau mới gửi tin nhắn:【 Vừa rồi bà Thế Hỉ đến, lén lút đứng sau lưng anh, may mà anh vừa xem Weibo, nếu không đã bị phát hiện nội dung trò chuyện rồi. 】
Trình Thời Cảnh nhắn tin rất nhanh, có vẻ như sự xuất hiện bất ngờ của bà đã khiến anh bị ám ảnh.
Lạc Nguyệt cũng cảm thấy căng thẳng:【 Bà ấy đi làm gì? Không phải là bàn chuyện kết hôn chứ? 】
Trình Thời Cảnh:【 Không phải, bà ấy nói gần đây bị đau đầu, nhờ anh lấy vài viên thuốc giảm đau. 】
Lạc Nguyệt lo lắng:【 Bà ấy đau đầu là bệnh cũ, bảo bà ấy đi khám cũng không đi. 】
Trình Thời Cảnh:【 Là bệnh của người già, nhìn thì không giống như u não gì đâu. 】
Lạc Nguyệt mới yên tâm hơn một chút, rồi Trình Thời Cảnh lại chuyển đề tài: "Ngày hôm sau anh nói câu đó với Lạc Tinh, cô ấy đã chặn anh trên WeChat."
Chỉ còn lại số điện thoại để liên lạc, nhưng gần như không nhận.
Lạc Nguyệt: "..."
Chưa kịp hỏi lý do, Trình Thời Cảnh đã đưa ra suy đoán: "Có thể vì mọi người đều nghĩ chúng ta sắp kết hôn."
Lạc Nguyệt bất lực: "Thật khó."
Giải thích một điều rõ ràng thật sự khó khăn.
Nàng đã nói hàng triệu lần rằng tình cảm giữa nàng và Trình Thời Cảnh không phải là loại yêu đương muốn kết hôn, nhưng không ai tin.
Mọi người đều cho rằng, trên Đảo Mặt Trăng có hai học sinh xuất sắc từ Đại học Gia Nghi, lớn lên cùng nhau, tuổi tác vừa vặn, học vấn tương xứng, cộng thêm việc trước đây mẹ nàng đã kết thân với dì Tuệ Di, nên hai gia đình đã định sẵn mối lương duyên.
Vì vậy, mọi người tự nhiên ghép đôi Trình Thời Cảnh với nàng.
Như kiểu đã được đóng đinh vào nhau.
Dù nàng và Trình Thời Cảnh có phản bác thế nào, mọi người đều tự động hiểu rằng họ ngại ngùng.
Thật buồn cười.
Họ đã lớn như vậy, nếu có tình cảm với nhau, chắc chắn đã kết hôn từ lâu rồi.
Với tính cách của Lạc Tinh, có lẽ là vì đã xảy ra chuyện với Trình Thời Cảnh mà cô ấy cảm thấy bị phản bội, nên không dám quay về Đảo Mặt Trăng gặp nàng.
Lạc Nguyệt không muốn để em gái mình phải mang gánh nặng tâm lý quá lớn, nàng nhắn tin cho Lạc Tinh:【Tinh Tinh, khi nào về nhà?】
Lạc Tinh trả lời:【 Em không biết, dạo này công ty em rất bận.】
Lạc Nguyệt đi thẳng vào vấn đề:【 Em có thích anh Thời Cảnh không?】
Lạc Tinh lập tức phủ nhận:【 Không có.】
【 Sao lại không?】
【Không thể nào.】
Lạc Nguyệt nhìn những tin nhắn phủ nhận liên tiếp của em gái mà bật cười.
Lạc Tinh cẩn thận hỏi:【Chị, anh Thời Cảnh có nói gì với chị không?】
Lạc Nguyệt:【Không có gì cả.】
Đối với Lạc Tinh, thái độ của Lạc Nguyệt giống như đang chất vấn, cô ấy lập tức xin lỗi:【Em xin lỗi chị.】
Lạc Tinh cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách bản thân: "Chị, em tuyệt đối không có ý định giành giật anh Thời Cảnh với chị, em thật sự không thích anh ấy, chị đừng nghĩ nhiều."
Lạc Nguyệt nghe ra trong giọng nói của em gái có chút nghẹn ngào.
Nàng tự trách mình đã quá hấp tấp. Trước đây, dù sống cùng nhau hàng ngày nhưng nàng vẫn không nhận ra tình cảm của Lạc Tinh.
Nếu biết sớm hơn, có lẽ nàng đã mai mối cho Lạc Tinh và Trình Thời Cảnh từ lâu rồi.
Lạc Nguyệt sợ em gái khóc, vội vàng nói: "Không có gì đâu. Chị không nghĩ nhiều. Chị chỉ muốn nói với em là chị không thích anh Thời Cảnh và cũng sẽ không kết hôn với anh ấy."
Lạc Tinh ngạc nhiên: "Nhưng mà hai nhà mình đã hứa hôn với nhau mà."
"Đó là chuyện của quá khứ rồi, bây giờ ai còn quan tâm đến cái đó nữa." Lạc Nguyệt nói: "Em cứ thoải mái theo đuổi những gì mình muốn."
Lạc Tinh không trả lời tin nhắn nữa.
_
Lạc Nguyệt lại nhắn tin nhắc nhở Lạc Tinh chăm sóc bản thân, đừng tiết kiệm quá mà ăn uống không đầy đủ, cũng đừng làm việc quá khuya.
Nói xong, nàng chuyển cho em gái hai nghìn tệ.
Lạc Tinh không nhận.
Vừa lúc đó, Tần Triêu Ý đi ăn trễ, nhìn thấy màn hình chuyển khoản của Lạc Nguyệt, cô tò mò hỏi: "Chị đang nhắn với ai vậy?"
Lạc Nguyệt thu điện thoại lại: "Em gái chị."
Tần Triêu Ý ngạc nhiên: "Em ruột à?"
Cô không nhớ Lạc Nguyệt có nhắc đến việc mình có em gái.
"Em gái họ." Lạc Nguyệt đứng dậy, mang đĩa cơm đi hâm nóng.
Không có đĩa, Tần Triêu Ý đành gắp một miếng cơm trong đĩa của Lạc Nguyệt ăn thử, dù cơm đã nguội nhưng cô vẫn cảm thấy ngon lạ.
Lạc Nguyệt hâm nóng xong cơm mang đến cho anh, rồi mới thong thả ăn. Vừa ăn, nàng vừa kể: "Sau khi mẹ chị mất, chị chủ yếu sống cùng dì và em họ."
"Dì chị..." Tần Triêu Ý lại ngạc nhiên: "Hình như em chưa từng gặp."
Lạc Nguyệt dừng lại một chút: "Dì chị bây giờ ăn chay niệm Phật, gần như là một nhà sư rồi."
Tần Triêu Ý: "..."
"Vậy còn chú chị?" Tần Triêu Ý hỏi tiếp.
Lạc Nguyệt: "Cách đây vài năm, chú ấy ngoại tình, khi đi cùng người tình trên thuyền thì gặp bão, thuyền bị lật và chú ấy qua đời."
Tần Triêu Ý: "..."
Hai câu hỏi này nghe có vẻ không được phù hợp cho lắm.
Dù Lạc Nguyệt nói những điều đó bằng giọng điệu bình tĩnh như kể chuyện.
Nhưng không khí xung quanh vẫn trở nên ngượng ngùng.
Tần Triêu Ý muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, nhưng suy nghĩ một hồi, cô chỉ nghĩ ra được một câu: "Em viết tiểu thuyết mà còn không dám viết tình tiết như vậy."
Nghe có vẻ hơi quá đáng.
Lạc Nguyệt nhún vai: "Bây giờ em đã hiểu tại sao tiểu thuyết của em không bán chạy rồi chưa?"
Tần Triêu Ý: "..."
"Em nghĩ tiểu thuyết của mình rất..."
"Là một tác phẩm nổi tiếng?" Lạc Nguyệt nhìn cô đầy khiêu khích: "Đã từng đoạt giải thưởng nào chưa? Giải Nobel Văn học, Giải Mao Thuẫn Văn học, Giải Lỗ Tấn Văn học?"
Lạc Nguyệt liệt kê một loạt các giải thưởng văn học danh giá, khiến Tần Triêu Ý lập tức câm nín.
Cô nhìn Lạc Nguyệt: "Chị có phải đang cố tình tìm hiểu bút danh của em không?"
Lạc Nguyệt sững sờ một lúc, rồi cười nhẹ nhàng: "Bút danh của em chính là tên của em mà."
Tần Triêu Ý: "..."
Tất nhiên là không phải rồi.
Lạc Nguyệt nói: "Em đã tìm kiếm trên mạng, thơ của em viết rất hay."
Tần Triêu Ý nhíu mày, cô khi nào lại viết thơ?
Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm, và quả nhiên có một người cùng tên cùng họ với cô, cũng là một nhà văn, nhưng người đó viết thơ và tùy bút, gần đây mới bắt đầu viết tiểu thuyết, và những tác phẩm đó...
Nói sao nhỉ?
Cả câu chuyện lỏng lẻo, ngoài việc miêu tả cảnh vật dài dòng ra thì hầu như không có nhân vật và cốt truyện gì cả.
Hay là nên viết tùy bút đi.
Tần Triêu Ý định phủ nhận, nhưng lại nghe Lạc Nguyệt nói: "Người đó không phải là em sao?"
Tần Triêu Ý: "..."
Tần Triêu Ý cúi đầu ăn cơm, nàng nhếch mép: "Hôm qua chị còn tặng cho tiểu thuyết của cô ấy một trăm tệ, hiện tại chị đã là độc giả đầu tiên của truyện mới nhất của cô ấy rồi, chị còn động viên cô ấy viết tiếp nữa."
Tần Triêu Ý: "?"
Sao lại đi ủng hộ người khác?
"Không phải em." Tần Triêu Ý nói: "Đừng tốn tiền cho người khác."
Lạc Nguyệt tiếc nuối: "Vậy là chị tìm nhầm người rồi."
"Bút danh của em là..." Tần Triêu Ý định nói ra, nhưng lại dừng lại ngay trước khi nói ra từ cuối cùng.
Lạc Nguyệt khuyến khích nhìn cô: "Là gì?"
Cô cắn môi: "Không có gì, không nói cho chị biết."
Lạc Nguyệt tặc lưỡi: "Được rồi."
Nếu là trước đây, Tần Triêu Ý rất sẵn lòng nói cho Lạc Nguyệt biết bút danh của mình.
Bởi vì "Tây Tây Lý" đại diện cho một thế lực mới nổi trong văn học trinh thám, đặc biệt là khi tiểu thuyết trinh thám trở thành một chủ đề hot cho phim ảnh, các nền tảng trực tuyến lớn đều mở ra các chuyên mục mới cho thể loại này.
Và các tác phẩm chuyển thể từ tiểu thuyết của cô đã từng đứng đầu bảng xếp hạng.
Nói ra thì Lạc Nguyệt sẽ rất thán phục.
Nhưng bây giờ...
Tây Tây Lý là một kẻ đào ngũ.
Một kẻ đào ngũ đáng xấu hổ.
Dù không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật.
Lần đầu tiên, Tần Triêu Ý cảm thấy xấu hổ vì đã chọn cách trốn tránh.
"Đợi đến khi thời cơ thích hợp." Tần Triêu Ý nói: "Em sẽ nói với chị."
Lạc Nguyệt gắp một miếng rau cho cô: "Không sao đâu. Không biết bút danh của em thì lại càng có nhiều không gian để tưởng tượng."
Tần Triêu Ý hỏi: "Tưởng tượng cái gì?"
"Văn tự mang đến cho người ta những ảo tưởng, nhưng không phải lúc nào văn tự cũng phản ánh chính xác tính cách của tác giả. Chị biết em bây giờ như thế nào, nhưng có thể văn của em lại thể hiện một khía cạnh khác, một khía cạnh hoàn toàn khác với con người thật của em." Lạc Nguyệt nói: "Không đọc văn của em, chị sẽ không phán đoán em là người như thế nào. Chị sẽ chỉ nhìn thấy em ở hiện tại."
Khi nghe Trình Thời Cảnh nói Lạc Nguyệt tốt nghiệp Gia Đại, Tần Triêu Ý không cảm thấy sốc bằng khoảnh khắc này.
Bởi vì Gia Đại chỉ là một danh hiệu.
Nhưng trên hòn đảo nhỏ này, có người có thể dùng ngôn ngữ văn chương tinh tế để diễn tả suy nghĩ của mình một cách chính xác, và còn có thể nói ra những điều mà Tần Triêu Ý đã suy nghĩ bấy lâu nay.
Thật hiếm có.
Vào lúc này, sau lưng Lạc Nguyệt như tỏa ra một vầng hào quang trí tuệ.
Nhiều người khi gặp tôi đều nghĩ rằng tôi không thể viết ra những tác phẩm hay như 《Hồ Ly dưới ánh trăng》 hay 《Vỗ cánh》.
Lạc Nguyệt đã chạm vào góc sâu nhất trong trái tim Tần Triêu Ý.
Tần Triêu Ý do dự: "Thực ra bút danh của em là..."
Nói đến nửa chừng cô lại dừng lại.
Thấy Lạc Nguyệt tò mò, cô muốn nói ra nhưng lại cảm thấy thời điểm chưa thích hợp.
Sự do dự của cô lộ rõ trên mặt.
Lạc Nguyệt lập tức ngắt lời: "Được rồi, không nói về bút danh của em nữa."
Tần Triêu Ý mím môi, vẫn muốn nói nhưng lại không dám.
Lạc Nguyệt chỉ nói: "Nếu sau này xuất bản sách, hãy tặng chị một cuốn sách ký tên."
Nàng còn để ngỏ một con đường lui: "Tất nhiên, khi nào em cảm thấy thích hợp thì hãy làm."
Lạc Nguyệt vẫn nghĩ rằng Tần Triêu Ý là một người vô danh tiểu tốt, Tần Triêu Ý sau khi do dự một lúc vẫn quyết định không nói: "Được, sau này khi xuất bản sách, em sẽ tặng chị một bộ."
Ăn xong bữa tối, Lạc Nguyệt lại dẫn Tần Triêu Ý đến văn phòng của mình ngồi một lúc, nhưng không chịu ngồi yên, cô lại muốn đến thư viện.
Lạc Nguyệt nói sẽ đi cùng cô.
Khi đến thư viện, Tần Triêu Ý đột ngột đẩy Lạc Nguyệt vào tường.
Lạc Nguyệt: "?"
Không hiểu Tần Triều Ý định làm gì, Lạc Nguyệt đẩy cô ra: "Làm gì vậy? Ban ngày ban mặt."
Tần Triêu Ý dùng chân cản lại, không cho nàng động đậy, mắt nhìn chằm chằm vào nàng: "Ôm bạn gái mình, có gì quá đáng đâu?"
Không có ai xung quanh, Tần Triêu Ý trở nên táo bạo hơn, tay đã chạm vào eo của Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt ấn tay cô lại, cười nhẹ hỏi: "Bạn gái?"
Tần Triêu Ý nhắc lại lời tỏ tình tối qua của nàng: "Không phải sao?"
Lạc Nguyệt từ từ lắc đầu: "Chị chưa đồng ý đâu."
Thao tác của Tần Triêu Ý có phần lơi lỏng.
"Vậy tối qua chị nói..." Tần Triêu Ý cố ý hạ giọng, hà hơi vào tai nàng: "Thích em."
"Thích thì chưa chắc đã làm bạn gái." Lạc Nguyệt véo nhẹ cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô: "Em đã tỏ tình chưa, nhóc con?"
Tần Triêu Ý: "..."
Tần Triêu Ý còn muốn làm gì đó, ví dụ như cắn nàng một cái vì tức giận.
Nhưng Lạc Nguyệt dễ dàng thoát khỏi vòng tay của cô, mở cửa và đi ra ngoài, không cho cô bất kỳ cơ hội nào.
Tần Triêu Ý trừng mắt nhìn nàng.
Lạc Nguyệt cười: "Thứ bảy này rạp chiếu phim riêng của bạn chị khai trương, em có muốn đi không?"
Tần Triêu Ý vẫn còn đang bực mình vì bị lừa, định từ chối, nhưng lại nghe Lạc Nguyệt nói: "Trẻ ngoan sẽ có thưởng."
Tần Triêu Ý: "..."
Không có cách nào khác, Tần Triêu Ý đành phải đồng ý: "Đi."
Lạc Nguyệt nở nụ cười chiến thắng và rời đi.
_
Rạp chiếu phim tư nhân này là rạp đầu tiên của thị trấn, do bạn của Lạc Nguyệt mở, nàng mời Tần Triêu Ý đến để tăng thêm sự náo nhiệt cho buổi khai trương.
Trong buổi lễ cắt băng khánh thành, Lạc Nguyệt là người phụ trách thả ruy băng.
Trong khi đó, Tần Triêu Ý đến muộn một chút và mang theo một giỏ hoa để chúc mừng.
Một người bạn học của Lạc Nguyệt, đeo kính, trông rất thư sinh, đã chào hỏi Tần Triêu Ý rồi đi phục vụ khách khác.
Lạc Nguyệt dẫn Tần Triêu Ý vào phòng chiếu phim.
Rạp chiếu phim được trang bị rất tốt, không khí cũng rất lãng mạn.
Tần Triêu Ý đã đọc rất nhiều bình luận trên mạng, cho rằng rạp chiếu phim tư nhân là nơi lý tưởng để tỏ tình. Với thời gian và địa điểm hoàn hảo như vậy, cô đã quyết định hôm nay sẽ chính thức hỏi Lạc Nguyệt làm bạn gái mình.
Vì vậy, ngoài giỏ hoa chúc mừng, cô còn chuẩn bị thêm một chiếc vòng cổ.
Sau khi nhận được lời mời của Lạc Nguyệt, cô đã gấp rút đặt làm chiếc vòng cổ này.
Chiếc vòng cổ đã được giao đến Đảo Mặt Trăng đúng giờ.
Tần Triêu Ý bỏ tất cả các hộp đựng đi, chỉ giữ lại chiếc vòng cổ trong túi, để tiện lấy ra đeo cho Lạc Nguyệt.
Cô sợ nếu Lạc Nguyệt nhìn thấy hộp đựng đắt tiền thì sẽ cho rằng mình đang phung phí tiền bạc.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Tần Triêu Ý hít một hơi thật sâu, giả vờ như không có gì đặc biệt và bắt đầu xem phim.
Bộ phim được chọn thật sự rất hay, đó là 《Vô thanh》 - bộ phim đầu tay đoạt giải của Chung Linh.
Một bộ phim nghệ thuật pha trộn giữa tình yêu và trinh thám, câu chuyện rất hấp dẫn và nhân vật cũng rất sống động.
Thậm chí, kịch bản còn do chính Chung Linh viết.
Tuy nhiên, cũng có dấu ấn của Tần Triêu Ý trong đó.
Cốt truyện trinh thám là do Tần Triêu Ý sửa lại, còn tuyến tình cảm hoàn toàn do Chung Linh đảm nhận.
Tần Triêu Ý đã xem bộ phim này từ khi nó mới hoàn thành và rất am hiểu nó, nhưng khi xem lại lần này, cô lại có những cảm xúc mới và không tự chủ được mà đắm chìm vào câu chuyện.
Cho đến khi bộ phim kết thúc và bắt đầu phần credit, Tần Triêu Ý mới nhớ ra mục đích chính của mình, cô khẽ ho một tiếng giữa tiếng nhạc nền: "Lạc Nguyệt."
Lạc Nguyệt thoát khỏi câu chuyện: "Hửm?"
Tần Triêu Ý lấy hết can đảm nói: "Em thích chị."
Lạc Nguyệt nhìn cô một cách thản nhiên, tay lén vuốt ve chiếc hộp vuông đặt bên cạnh mình.
Tần Triêu Ý tiếp tục: "Thích chị rất nhiều, vì vậy, chị có thể..."
Lời tỏ tình đột ngột bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn.
Tần Triêu Ý tức tối, không thèm nhìn đã tắt điện thoại. Nhưng Lạc Nguyệt lại thấy tên người gọi trên màn hình—Chung Dục.
Tần Triêu Ý nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị tiếp tục lời tỏ tình nhưng điện thoại lại reo lên lần nữa.
Lạc Nguyệt đưa điện thoại cho cô: "Nhận đi, biết đâu có chuyện gấp."
Tần Triêu Ý miễn cưỡng nhận điện thoại, trong lòng vẫn còn chút tức giận.
Lạc Nguyệt nhân lúc cô nghe điện thoại, lặng lẽ mở chiếc hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn đôi sáng lấp lánh.
Lạc Nguyệt lấy ra một chiếc nhẫn, nắm chặt trong tay, chuẩn bị đổi lại thế chủ động sau khi cô kết thúc cuộc gọi.
Tuy nhiên, trong điện thoại, Chung Dục với giọng khóc lóc nói: "Chị Ý, chị nhanh xem tin nóng."
Cô nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"
"Chị em..." Chung Dục run rẩy, giọng nói lắp bắp: "Chị em mất tích rồi."
Tần Triêu Ý lập tức đứng dậy, đứng yên tại chỗ kiểm tra tin nóng trên mạng.
Trên trang tin nóng, từ khóa đầu tiên là # Chung Linh Quấy rối tình dục tại nơi làm việc #.
Phía sau là một tiêu đề lớn.
Tiếp theo là # Chung Linh đồng tính luyến ái #.
Các từ khóa tiếp theo là #《Đạp gió》thất bại #, # Chung Linh video #, # Chung Linh Lục Hân Nghiên#.
Nhiều từ khóa liên quan đến Chung Linh xuất hiện liên tiếp.
Tần Triêu Ý vội vã gọi điện cho Chung Linh, nhưng máy đã tắt.
Gọi điện cho trợ lý của Chung Linh, bận.
Gửi tin nhắn video cho Chung Linh, không ai nhận.
Cứ như cô ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Tần Triêu Ý lật lại những tin tức nóng hổi, thấy trên quảng trường bình luận toàn những lời lẽ cay nghiệt như: "Chung Linh con quái vật này sao không chết đi?".
Tần Triêu Ý chợt nhớ lại những hành động bất thường của Chung Linh mấy ngày trước, cô hoảng hốt, vừa gọi điện cho Chung Linh vừa chạy ra ngoài: "Lạc Nguyệt, em có việc phải đi trước."
Cô phải về Gia Nghi tìm Chung Linh.
Những lời nói của Chung Linh mấy ngày trước, càng nghĩ càng giống lời trăn trối.
Chưa kịp đợi Lạc Nguyệt phản ứng, Tần Triêu Ý đã vội vàng chạy ra khỏi cửa với tốc độ nhanh nhất.
Vừa chạy vừa gọi điện cho Chung Linh, nhưng vẫn là máy bận.
Không gọi được cho Chung Linh, Tần Triêu Ý lại gọi cho Chung Dục, nhưng điện thoại của cô ấy cũng bận.
Cô chỉ còn cách gọi cho ba mẹ của Chung Linh, nhưng không ai bắt máy.
Sự hoảng loạn vì không liên lạc được với ai khiến cô nhớ lại nỗi sợ hãi khi mất đi người thân nhiều năm trước.
Tần Triêu Ý cảm thấy mình như nghẹt thở.
Trong phòng, Lạc Nguyệt đứng sững sờ, không biết phải làm sao.
Trên màn hình lớn vẫn đang phát bộ phim của Chung Linh 《Vô Thanh》và đúng lúc phụ đề xuất hiện:
[《Vô Thanh》 Chung Linh
Cảm ơn người bạn tốt nhất của tôi, Tây Tây Lý, tôi vĩnh viễn yêu bạn.]
Chiếc nhẫn trong lòng bàn tay Lạc Nguyệt hơi ướt.
Như cảm xúc của nàng lúc này.