Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi
Chương 61: Dã Hạc
Tống Diễn giật mình lấy lại tinh thần, chạm phải ánh nhìn thăm thẳm của Tịch Vô Quy. Trong đôi mắt ấy có chút dò xét, khiến y trở nên căng thẳng.
Y không thể nào nói với Cố Duy rằng mình là người xuyên sách được.
Tống Diễn điều chỉnh hơi thở, giả vờ bình tĩnh: "Không... chỉ là có chút tò mò thôi. Mọi thứ ta đều đã quên, ngươi có thể kể cho ta nghe về ma tộc và tiên môn không?"
Tịch Vô Quy cau mày chăm chú nhìn Tống Diễn, giọng trầm thấp: "Được."
Tống Diễn lắng nghe từng lời của Cố Duy.
Qua câu chuyện của hắn, y biết được ba năm trước Tịch Vô Quy xuất quan, giống như trong nguyên tác, đã khơi mào cuộc chiến giữa tiên và ma, khiến nhân gian chìm trong khói lửa, tiên môn lâm vào cảnh thất bại thê thảm, phải chống đỡ vô cùng vất vả. Nhưng rồi bảy tháng trước, Tịch Vô Quy bất ngờ rút quân. Những người phải rời bỏ quê hương đều đã quay về, mọi thứ trở lại bình yên. Hiện giờ, y đang sống trong một thế giới hòa bình.
Ánh mắt Tống Diễn thoáng vẻ mờ mịt.
Khi lần đầu nghe thấy tên Tịch Vô Quy, y đã có chút căng thẳng, trong lòng thầm nghĩ mình có đen đủi vậy không, bao nhiêu sách không xuyên lại xuyên vào cuốn này. Y thật sự không muốn vừa xuyên tới đã phải chạy trốn trong thời đại chiến tranh loạn lạc, khắp nơi thê lương!
Không ngờ diễn biến lại hoàn toàn khác biệt so với trong sách. Mới chỉ là năm thứ ba của đại chiến mà tất cả đã kết thúc, cả hai phe đều ít thương vong hơn nhiều so với nguyên tác. Nhưng một ma đầu như Tịch Vô Quy sao có thể rút quân chứ? Hơn nữa là còn lui trong khi đang chiếm ưu thế?
Như thể y đã đọc một cuốn sách giả vậy.
Nhưng... mặc kệ vì lý do gì, tình hình hiện quá tốt luôn! Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, y không hề muốn bị cuốn vào thế giới hỗn loạn kia.
Y lại có thể yên tâm hưởng cuộc sống an nhàn của mình rồi.
Còn thế giới bên ngoài ra sao thì có liên quan gì đến y chứ.
Tịch Vô Quy nhìn Tống Diễn, hắn nhận ra ban đầu Tống Diễn hơi lo lắng, nhưng sau đó lại thả lỏng. Mặc dù đã quên hết mọi chuyện nhưng Tống Diễn vẫn quan tâm đến thế giới này đến vậy?
Tịch Vô Quy chợt nhớ Tống Diễn từng hỏi hắn rằng, liệu có thể cùng y sống cuộc đời nhàn vân dã hạc hay không.
(*) Nhàn vân dã hạc: hình dung cuộc sống nhàn tản, không chịu câu thúc, không cầu danh lợi.
Lúc đó gánh nặng quá nhiều khiến hắn không thể đáp lại Tống Diễn. Giờ hắn đã có thể cùng Tống Diễn sống cuộc đời như mong ước, dù cho Tống Diễn có nhớ ra hay không.
Hắn vẫn sẽ ở bên cạnh y.
Như thế này cũng đã tốt lắm rồi
Tịch Vô Quy tiếp lời: "Em còn muốn biết gì nữa không?"
Tống Diễn lắc đầu: "Không còn gì nữa."
Đôi mắt y ánh lên nét cười thoải mái, thế giới này tốt đẹp hơn nhiều so với những gì y nghĩ. Còn gì để không hài lòng chứ?
⊹ ࣪ ﹏𓊝﹏𓂁﹏⊹ ࣪ ˖
Dưới sự chăm sóc tận tâm của Cố Duy, sức khỏe của Tống Diễn nhanh chóng phục hồi.
Hôm ấy trời nắng đẹp.
Tống Diễn nằm trên chiếc ghế mây dưới cây quế, nhắm mắt ngủ khẽ. Cơn gió mát lành thoảng qua, bỗng nhiên y cảm thấy như thể trước kia mình cũng từng nằm như thế này.
Nhưng y vốn sống ở thành phố, không có sân rộng như vậy. Căn phòng thuê chỉ có một ban công chật chội để phơi đồ, không đủ chỗ cho chiếc ghế nằm lớn thế này.
Thêm nữa ngày ngày bận rộn làm việc, y không có những phút thảnh thơi như hiện tại. Cảm giác quen thuộc lạ lùng này... có lẽ là do cơ thể cũ của y lưu lại...
Nhưng cảm giác cứ chân thực như chính y đã từng trải qua.
Tống Diễn chợt tò mò về ký ức của cơ thể này. Chủ nhân trước đây là ai, đến từ đâu, tại sao lại có một người vợ như Cố Duy?
Thế nhưng nghĩ lại, dù có truy cứu cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Y vốn đâu phải là chủ nhân cũ.
Hiện giờ y đã hài lòng với cuộc sống này. Đôi khi đơn giản mới là điều tốt đẹp.
Tống Diễn cứ thế thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Khi cảm thấy gò má hơi nhột, y mở mắt, thấy Cố Duy đang mỉm cười nhìn mình: "Dậy ăn cơm nào."
Tống Diễn uể oải chống người ngồi dậy, cười rạng rỡ đáp lại.
Cuộc sống như vậy, áo đến tay, cơm đến miệng, thật sự quá hạnh phúc. Thỉnh thoảng cũng thấy hơi ngại, y chẳng làm gì cho Cố Duy cả...
Y cùng Cố Duy ngồi ăn bên chiếc bàn đá nhỏ trong sân.
Đang ăn, Tống Diễn nhìn sang Cố Duy.
Người đàn ông ngồi đó, hàng mi khẽ rủ xuống, không cười thì trông có vẻ lạnh lùng xa cách. Nhưng Tống Diễn biết hắn không lạnh lùng chút nào. Khi nhìn y, Cố Duy sẽ cười, ánh mắt tràn đầy cảm xúc. Hơn nữa cách Cố Duy ăn uống cũng khiến y có cảm giác thân thuộc, giống như trước đây họ đã từng thế này rồi...
Tống Diễn bật cười.
Y và Cố Duy sống cùng nhau ở đây, chắc trước khi y hôn mê cũng giống thế này thôi.
Chỉ là Cố Duy luôn ăn rất ít, chỉ gắp vài đũa đã buông, cứ như ăn cho có lệ. Tống Diễn nghĩ điều này không ổn, là đàn ông thì ăn nhiều lên mới có sức chứ, sao ăn uống như tiểu thư thế này?
Tống Diễn gắp thêm cho Cố Duy một đũa thức ăn: "Ăn nhiều một chút."
Tịch Vô Quy ngẩng lên, đối diện với gương mặt ân cần của Tống Diễn, đôi mắt đào hoa sáng ngời như ngày xưa ở thành Túc Minh. Hắn mấp máy môi, đáp: "Được."
Thực ra hắn không cần ăn những thứ này, chỉ giả vờ ăn vài miếng để bầu bạn với Tống Diễn thôi. Nhưng ngay cả điều nhỏ nhặt này Tống Diễn cũng nhận ra, lo lắng rằng hắn không ăn no.
Tống Diễn vẫn hệt như trước đây.
Tịch Vô Quy nhìn Tống Diễn với ánh mắt u ám, ăn hết những món Tống Diễn gắp cho mình. Đang định mang bát đũa vào bếp, sắc mặt hắn chợt lạnh băng.
Tống Diễn thấy Cố Duy vừa rồi còn ổn lại đứng yên bất động, sắc mặt thoáng nét băng giá xa lạ, trông như một con người khác. Lòng y hơi chùng xuống, chuyện gì thế nhỉ? Y đã tỉnh lại được hơn một tháng rồi mà chưa từng thấy Cố Duy có biểu hiện như vậy.
Cứ như người vợ dịu dàng, hiền lành bỗng chốc biến thành sát thần.
Tống Diễn: Sao mình lại nghĩ lung tung thế này.
Y định hỏi xem Cố Duy có chuyện gì không, nhưng bất chợt ánh mắt lướt qua và thấy một bóng người đang đi tới từ phía xa.
Khi người đó đến gần, Tống Diễn nhận ra là một thanh niên khôi ngô, tuấn tú. Người đó mặc một bộ đồ trắng, lông mày kéo dài, mắt sáng như sao, dù nhan sắc kém hơn Cố Duy đôi chút nhưng cũng là một người rất đẹp trai, khiến y không khỏi liếc nhìn thêm.
Khoan đã, Cố Duy vì người này mà lại có biểu hiện như vậy sao? Nhưng người đó vốn chưa tới gần mà, sao Cố Duy lại phát hiện ra?
Tịch Vô Quy thấy Tống Diễn nhìn Tông Diệu bằng ánh mắt ngưỡng mộ thì hơi bực bội, chẳng lẽ mình vẫn chưa đủ thu hút y sao? Nhưng giờ Tông Diệu đã tới, trước mặt Tống Diễn không tiện đuổi người đi, Tịch Vô Quy hờ hững hỏi: "Ngươi đến làm gì?"
Tông Diệu nhìn Tịch Vô Quy cũng lạnh lùng không kém: "Nghe nói Tống Diễn tỉnh rồi, ta tới thăm."
Tịch Vô Quy nhướn mày. Giờ Tông Diệu đang bận bịu an trí những người dân tản cư, bận đến không xuể, vậy mà lại dành thời gian đến thăm Tống Diễn. Hắn không tin Tông Diệu chỉ có tình bạn đơn thuần với Tống Diễn. Nhưng hiện tại Tống Diễn chỉ yêu mình hắn, dù Tông Diệu có mong mỏi thế nào cũng vô ích. Dù gì thì hắn cũng là chính thất, cũng nên rộng lượng một chút... Với cả Tống Diễn là thân thể tiên linh, để Tông Diệu kiểm tra thêm chút cũng không sao.
Thế là Tịch Vô Quy quay sang nhìn Tống Diễn: "Đây là đại phu của em, trước đó chính anh ta đã khám cho em, giờ để anh ta khám lại nhé."
Tông Diệu: "..."
Tống Diễn: "..."
Tống Diễn ngẩn ra: "Ồ, chào đại phu."
Tông Diệu nhíu mày nhìn Tống Diễn, có vẻ y không nhận ra mình. Không muốn làm lộ chuyện của Tịch Vô Quy, anh chỉ gật đầu nhìn Tống Diễn, ôn tồn nói: "Ta tên là Từ Phần."
Tống Diễn: "Khụ khụ khụ khụ khụ—"
Tịch Vô Quy và Tông Diệu lập tức nhìn y.
Tịch Vô Quy căm ghét muốn xé Tông Diệu ra ngàn mảnh! Khi y nói mình tên Cố Duy, Tống Diễn không phản ứng gì, chút bất ngờ cũng chỉ vì y tự nhận là thê tử thôi. Nhưng khi nghe đến tên Từ Phần, Tống Diễn lại phản ứng dữ dội thế này, lòng hắn bất giác lo lắng, Tống Diễn thực sự chỉ thích mình hắn ư...
Sao y không nhớ Cố Duy mà lại nhớ Từ Phần?
Tông Diệu cũng xúc động, chẳng lẽ Tống Diễn vẫn nhớ mình? Anh cẩn trọng hỏi: "Ngươi còn nhớ ta?"
Tống Diễn vội vàng uống một ngụm trà, cuối cùng bình tĩnh lại. Vừa rồi quá kinh ngạc, vì nam chính trong nguyên tác chẳng phải cũng lấy tên Từ Phần đó sao? Nhưng Từ Phần là tu sĩ, không phải đại phu, sao lại có chuyện nam chính đến đây được? Chắc có nhiều người cùng tên thôi, mình hơi nhạy cảm quá rồi.
Tống Diễn cười ngượng: "Xin lỗi, vừa rồi ăn đồ hơi cay nên bị sặc. Ta không nhớ ngươi..."
Tịch Vô Quy nhớ rõ hôm nay các món ăn đều không cay, nhìn thái độ lúng túng của Tống Diễn, trong lòng càng thêm bực bội, đôi mắt đen hiện rõ nét lạnh lùng.
Tông Diệu thoáng thất vọng, anh cứ tưởng Tống Diễn nhớ ra mình.
Tống Diễn cúi đầu, cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm khiến y hơi run, chỉ muốn mau chóng tiễn vị đại phu này đi. Y chìa tay ra nói: "Vậy phiền đại phu xem giúp cho."
Tông Diệu nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, đặt tay lên cổ tay Tống Diễn truyền linh khí vào. Cơ thể Tống Diễn về cơ bản đã bình phục, thần hồn cũng ổn định, anh bèn an tâm.
Một lát sau Tông Diệu buông tay, cười nói: "Ngươi không còn vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi thêm là được."
Tống Diễn gật đầu: "Cảm ơn đại phu."
Tông Diệu nhìn Tống Diễn, muốn nói gì đó nhưng thấy Tống Diễn hoàn toàn vô tư, còn Tịch Vô Quy thì nhìn anh chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng, nên anh không nói gì thêm, đứng dậy nói: "Ta xin cáo từ."
Tịch Vô Quy lạnh giọng: "Ta tiễn ngươi ra ngoài."
Nhìn hai người rời khỏi sân, Tống Diễn mới thở phào nhẹ nhõm, sờ cằm tự hỏi, có vẻ Cố Duy không ưa vị đại phu này lắm. Không lẽ là đại phu dỏm?
Tịch Vô Quy và Tông Diệu đi khá xa mới dừng lại. Tịch Vô Quy hỏi: "Y thế nào?"
Tông Diệu bình thản đáp: "Không vấn đề gì."
Tịch Vô Quy nhíu mày: "Nhưng y vẫn chưa nhớ lại."
Tông Diệu nhún vai: "Chuyện này ta cũng không có cách."
Tịch Vô Quy nhếch môi cười lạnh: "Xem ra ngươi cũng không giỏi giang gì."
Tông Diệu hừ một tiếng, không nhịn được đáp lại: "Đừng quên ai là người cứu y."
Sắc mặt Tịch Vô Quy thoáng biến đổi.
Tông Diệu thấy trong lòng dễ chịu hẳn. Bình thường anh không thích tranh hơn thua, nhưng đối mặt với Tịch Vô Quy thì không thể không nói vài câu, chẳng thể nào ưa nổi tên ma đầu này.
Nếu không phải vì hòa bình của cả ba giới, anh nhất định sẽ đấu với Tịch Vô Quy đến cùng. Dù giờ phải tạm thời đình chiến, thì điều đó không có nghĩa là anh tha thứ cho hắn. Anh chỉ không muốn những cố gắng của Tống Diễn trở nên vô nghĩa, không muốn chúng sinh rơi vào cảnh lầm than.
Và...
Tịch Vô Quy là người Tống Diễn thích.
Tống Diễn đã khổ tâm tìm cách giải quyết mọi chuyện, Tông Diệu nhận ra Tống Diễn rất quan tâm đến Cố Duy. Tịch Vô Quy đường đường là Ma Quân lại có thể vì Tống Diễn mà rút quân, cũng có thể cùng y ẩn cư, tấm chân tình này không cần nghi ngờ. Dù Tống Diễn đã quên mọi chuyện, người trong lòng y vẫn không phải là anh, còn tình cảm của anh thì xem ra chẳng bao giờ có cơ hội nói ra nữa.
Nhưng bất kể Tống Diễn ở đâu, ở bên ai, chỉ cần y bình an... là được rồi.
Tông Diệu liếc nhìn Tịch Vô Quy rồi xoay người rời đi.
Tịch Vô Quy thu ánh mắt khỏi bóng lưng của Tông Diệu, thần sắc trở lại bình thản quay về sân.
Tống Diễn đã vào phòng.
Thấy Tịch Vô Quy trở lại, y cười chào đón: "Ngươi về rồi."
Tịch Vô Quy bước tới, vòng tay ôm eo Tống Diễn, đặt cằm lên cổ y, khẽ ngửi mùi hương quen thuộc từ người trong lòng. Giọng nói trầm ấm vang lên: "Em thực sự không nhớ Từ Phần à?"
Tống Diễn bất ngờ bị ôm chặt, trở nên căng thẳng. Nghe câu hỏi của Cố Duy y lại càng hồi hộp, dường như có cảm giác rằng chỉ cần trả lời sai, y sẽ gặp nguy hiểm. Tống Diễn ngẫm nghĩ vài giây rồi đáp: "Thật sự không nhớ."
Tịch Vô Quy khẽ cười một tiếng.
Tiếng cười khiến Tống Diễn nổi cả da gà, y suýt tưởng rằng Cố Duy sẽ bộc phát, nhưng cuối cùng Tịch Vô Quy chỉ bình thản nói: "Ta tin em."
*ੈ✩‧₊˚༺☆༻*ੈ✩‧₊˚
Tống Diễn ngồi trong sân ngẩn ngơ suy nghĩ.
Dù Cố Duy nói tin tưởng y, nhưng từ hôm đó Tống Diễn cảm thấy thái độ của Cố Duy có phần lạnh nhạt hơn. Cuộc sống vẫn chăm sóc chu đáo, bề ngoài không khác gì trước, nhưng ngay cả khi ở bên cạnh y, ánh mắt Cố Duy vẫn xa cách, không có biểu cảm gì nhiều.
Chẳng lẽ... đang giận dỗi à?
Tống Diễn bỗng thấy hơi áy náy.
Với Cố Duy, việc y quên vợ mình mà vẫn nhớ đến đại phu quả là hơi quá đáng, nhưng thực ra y không phải nhớ Từ Phần, mà do Từ Phần trùng tên với nam chính trong sách mà thôi.
Tống Diễn quyết định sẽ dỗ dành Cố Duy. Dù đã được Cố Duy chăm sóc tận tình, y cũng không muốn Cố Duy hiểu lầm mà phiền lòng.
Vả lại nơi này chỉ có hai người, y không muốn phải nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Duy mãi. Tống Diễn muốn cải thiện bầu không khí giữa hai người.
Sau bữa trưa, Tống Diễn cười nói: "Tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?"
Tịch Vô Quy không ngước lên, thản nhiên đáp: "Được, ta sẽ xuống núi chuẩn bị xe ngựa."
Lần trước ra ngoài không tiện, lần này Tịch Vô Quy đã dặn người chuẩn bị sẵn xe, để lần sau Tống Diễn muốn ra ngoài cũng dễ dàng hơn.
Tống Diễn vội xua tay cản lại: "Không cần vào thành đâu, lần trước bên hồ cũng rất tuyệt, ta sẽ câu cá rồi nướng cho ngươi, được không?"
Tịch Vô Quy không phản đối, gật đầu: "Được."
Gương mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, như thể Tống Diễn nói gì cũng được. Tống Diễn nhìn vẻ mặt bình lặng của hắn, khẽ thở dài.
Hai người mang cần câu ra bờ hồ.
Ở đây yên tĩnh, vắng bóng người.
Tống Diễn ngồi bên bờ hồ câu cá, vừa câu vừa trò chuyện cùng Tịch Vô Quy: "Trước đây ta là người như thế nào?"
Tịch Vô Quy liếc nhìn Tống Diễn: "Giống như bây giờ."
Tống Diễn ngạc nhiên ngước lên: "Thật sao?"
Y nghĩ mình và chủ nhân cơ thể này sẽ khác nhau ít nhiều. Sống với Cố Duy một thời gian, trong lòng vẫn hơi lo lắng, sợ Cố Duy nhận ra điều gì đó bất thường, không biết khi đó sẽ phải giải thích ra sao... Ai ngờ Cố Duy không hề nghi ngờ, có lẽ tính cách của y cũng tương tự với nguyên chủ?
Tịch Vô Quy gật đầu một cách chân thành.
Dù có ký ức hay không, Tống Diễn vẫn là Tống Diễn, người mà hắn trân trọng nhất.
Tống Diễn đối diện với đôi mắt thẳm sâu của Tịch Vô Quy, tim bỗng đập nhanh hơn, y vội quay đi, tập trung nhìn mặt hồ yên ả. Đột nhiên dây câu động đậy, mặt nước gợn sóng, mắt Tống Diễn sáng lên, kéo một con cá lớn lên.
Cá vừa to vừa mập.
Tống Diễn cho cá vào giỏ, hôm nay câu khá may mắn, chẳng bao lâu đã được vài con, cứ như bọn cá hẹn nhau mắc câu vậy.
Cảm thấy đủ rồi, y bắt đầu mổ cá, đặt lên bếp nướng. Nướng được một lúc, y chợt nhớ ra thiếu một thứ... À, ăn đồ nướng mà lại không có bia.
Tịch Vô Quy lặng lẽ ngồi bên, chăm chú nhìn Tống Diễn đang tập trung nướng cá.
Hắn bỗng nhớ lại chuyện cũ, lần đó khi hắn và Tống Diễn tới Hạc Hoài Sơn Trang, hắn vô tình lạc vào cảnh ảo của Tống Diễn, trong đó cũng có cảnh tượng tương tự, Tống Diễn một mình sống giữa thiên nhiên, an nhiên tự tại.
Khác hẳn với những người khác.
Và cũng khác với chính hắn.
Đã từng nhìn thấy biết bao điều đen tối và xấu xa, bất ngờ lạc vào một thế giới như thế, hắn thấy không biết phải làm gì. Hắn cứ tưởng Tống Diễn sẽ không muốn thấy mình, nhưng Tống Diễn lại mỉm cười, thản nhiên mời hắn đến với thế giới của y.
Có lẽ từ khoảnh khắc ấy, hắn đã không nỡ rời đi.
Hắn muốn mãi mãi bên cạnh Tống Diễn như thế.
Bây giờ hắn đã đặc biệt chọn nơi này, vì trong ảo cảnh của Tống Diễn cũng là một nơi giống vậy. Hắn nghĩ chắc hẳn Tống Diễn sẽ thích.
Tịch Vô Quy đứng dậy nói: "Ta đi lấy ít rượu."
Tống Diễn ngạc nhiên: "Nhà có rượu hả?"
Tịch Vô Quy đáp: "Có."
Tống Diễn cười: "Được đó."
Cố Duy thật hiểu ý y, vừa nghĩ thiếu gì đó đã nói sẽ đi lấy.
Tịch Vô Quy bước vào rừng tới chỗ khuất, lấy rượu từ trong không gian trữ đồ ra. Lý do hắn làm thế là nhớ tới cảnh ảo lần trước khi Tống Diễn uống rượu, còn hỏi hắn có muốn uống không.
Hắn đứng đó một lúc, lẳng lặng nhìn Tống Diễn, cân nhắc thời gian cho hợp lý rồi mới xách bình rượu đi ra.
Thấy hắn quay lại, mắt Tống Diễn sáng lên, vẫy tay gọi: "Lại đây mau."
Tống Diễn đưa cho hắn một xiên cá nướng.
Tịch Vô Quy nhận lấy, cắn một miếng, vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, ăn từng miếng từ tốn.
Tống Diễn không đoán được hắn có thích hay không bèn hỏi: "Thế nào?"
Tịch Vô Quy đáp: "Ngon lắm."
Chỉ cần là món Tống Diễn làm, đối với hắn đã ngon hơn bất kỳ sơn hào hải vị nào.
Tống Diễn yên tâm, thầm nghĩ tài nấu nướng của mình vẫn ổn, không vì xuyên sách mà kém đi.
Rượu mà Tịch Vô Quy mang theo để ngay dưới chân, hai vò nhỏ, vừa đủ mỗi người một vò. Tống Diễn cầm lấy uống luôn, ngay lập tức mắt sáng rỡ. Rượu này thật sự rất ngon, đậm đà mà không nồng gắt, còn có chút hương vị ngọt ngào riêng biệt.
Thấy Tống Diễn uống hơi vội, Tịch Vô Quy nhíu mày nhắc nhở: "Chậm thôi, đừng say đấy."
Rượu này ngấm từ từ.
Nhưng Tống Diễn chẳng nghe lọt, y thấy mình sẽ không say đâu, rượu cũng đâu có mạnh. Đồ ăn, rượu ngon, cảnh đẹp, người đẹp bên cạnh, Tống Diễn thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Chẳng bao lâu sau, cá đã ăn xong, rượu cũng cạn.
Khoan đã, sao mắt y hơi hoa lên rồi?
Tịch Vô Quy thấy Tống Diễn lắc lư, trong lòng không khỏi bật cười, hắn đưa tay đỡ lấy eo Tống Diễn để y khỏi ngã.
Tống Diễn thuận thế dựa vào lòng hắn, ánh mắt mơ màng nhìn đối phương rồi bật cười ngây ngô: "Ngươi đẹp quá à."
Đôi mắt Tịch Vô Quy thoáng tối lại, yết hầu hắn khẽ dịch chuyển.
Tống Diễn cọ cọ vào ngực hắn, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, đôi mắt long lanh như ánh nước, dưới ánh trăng phủ lên một tầng sáng dịu dàng, dáng vẻ không phòng bị như mời gọi người ta muốn làm gì thì làm.
Tịch Vô Quy siết chặt vòng tay, hít sâu một hơi, nhìn Tống Diễn đầy khao khát.
Hắn chỉ do dự một giây.
Rồi đột ngột cúi xuống hôn y.
Hắn đặt môi mình lên đôi môi mềm mại mà hắn khát khao, day nghiến từng chút.
Bao lâu nay hắn chỉ dám hôn trộm Tống Diễn khi y ngủ, không dám tiếp cận y khi tỉnh, sợ rằng y chưa thể chấp nhận mình. Nhưng đến đây, hắn không thể kìm nén thêm nữa.
Tịch Vô Quy hôn Tống Diễn một cách mãnh liệt.
Tống Diễn bị hôn đến ngạt thở, người mềm nhũn trong vòng tay hắn phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, khóe mắt còn rơm rớm nước. Nụ hôn của hắn vừa dữ dội vừa dọa người. Dù đây là lần đầu tiên hôn hắn, nhưng không hiểu sao... cảm giác như đã quá quen với mùi hương của người này...
Như thể đã từng thân mật với hắn rất nhiều lần.
Và sâu trong lòng y cũng không muốn phản kháng.
Mặt Tống Diễn đỏ rực, y chỉ có thể bám lấy vạt áo của Tịch Vô Quy để tựa vào.
Tịch Vô Quy thở gấp, cúi đầu nhìn người trong lòng.
Người nọ dịu dàng dựa vào hắn, rõ ràng xấu hổ nhưng vẫn ngoan ngoãn ở lại, không tìm cách trốn tránh.
Hắn phải cố gắng lắm mới giữ được chút lý trí cuối cùng, cúi xuống ghé sát tai Tống Diễn khẽ hỏi: "Được không?"
Làn hơi ấm nóng phả vào tai khiến Tống Diễn khẽ run.
Nhớ lại sự hờ hững của Cố Duy dạo gần đây, y muốn khiến Cố Duy vui hơn, muốn hắn biết rằng y không ghét hắn dù y không nhớ rõ quá khứ của họ...
Có lẽ là do hơi men đưa lối.
Y không muốn khước từ lòng mình.
Trong một thoáng bốc đồng, Tống Diễn khẽ gật đầu.
Y cảm thấy thân thể Tịch Vô Quy đột nhiên căng cứng, rồi ngay sau đó, y được đặt xuống đất, bóng dáng hắn phủ lên y.
Những nụ hôn nóng bỏng như mưa rơi xuống khắp cơ thể.
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu.
Tống Diễn ngửa đầu, vô thức vòng tay kéo lấy người bên trên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt kia.
Giờ khắc này họ gần gũi thân mật vô cùng.
Cảm giác quen thuộc này khiến y thấy như mình đã từng mở lòng đón nhận người này vào cuộc đời.
Trong giây phút đầu óc mơ màng trống rỗng, những mảnh ký ức vụn vỡ lướt qua trí óc y, tất cả đều là về Cố Duy. Tống Diễn cố gắng bắt lấy điều đó nhưng không thể, y nhanh chóng bị người đàn ông chiếm trọn suy nghĩ, không còn chút sức lực nào để nghĩ thêm.
Giữa cơn mê man, trước khi hoàn toàn chìm vào vô thức, Tống Diễn nghe thấy tiếng than khe khẽ.
"Đừng bao giờ rời xa ta nữa, Tống Diễn."
Y không thể nào nói với Cố Duy rằng mình là người xuyên sách được.
Tống Diễn điều chỉnh hơi thở, giả vờ bình tĩnh: "Không... chỉ là có chút tò mò thôi. Mọi thứ ta đều đã quên, ngươi có thể kể cho ta nghe về ma tộc và tiên môn không?"
Tịch Vô Quy cau mày chăm chú nhìn Tống Diễn, giọng trầm thấp: "Được."
Tống Diễn lắng nghe từng lời của Cố Duy.
Qua câu chuyện của hắn, y biết được ba năm trước Tịch Vô Quy xuất quan, giống như trong nguyên tác, đã khơi mào cuộc chiến giữa tiên và ma, khiến nhân gian chìm trong khói lửa, tiên môn lâm vào cảnh thất bại thê thảm, phải chống đỡ vô cùng vất vả. Nhưng rồi bảy tháng trước, Tịch Vô Quy bất ngờ rút quân. Những người phải rời bỏ quê hương đều đã quay về, mọi thứ trở lại bình yên. Hiện giờ, y đang sống trong một thế giới hòa bình.
Ánh mắt Tống Diễn thoáng vẻ mờ mịt.
Khi lần đầu nghe thấy tên Tịch Vô Quy, y đã có chút căng thẳng, trong lòng thầm nghĩ mình có đen đủi vậy không, bao nhiêu sách không xuyên lại xuyên vào cuốn này. Y thật sự không muốn vừa xuyên tới đã phải chạy trốn trong thời đại chiến tranh loạn lạc, khắp nơi thê lương!
Không ngờ diễn biến lại hoàn toàn khác biệt so với trong sách. Mới chỉ là năm thứ ba của đại chiến mà tất cả đã kết thúc, cả hai phe đều ít thương vong hơn nhiều so với nguyên tác. Nhưng một ma đầu như Tịch Vô Quy sao có thể rút quân chứ? Hơn nữa là còn lui trong khi đang chiếm ưu thế?
Như thể y đã đọc một cuốn sách giả vậy.
Nhưng... mặc kệ vì lý do gì, tình hình hiện quá tốt luôn! Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, y không hề muốn bị cuốn vào thế giới hỗn loạn kia.
Y lại có thể yên tâm hưởng cuộc sống an nhàn của mình rồi.
Còn thế giới bên ngoài ra sao thì có liên quan gì đến y chứ.
Tịch Vô Quy nhìn Tống Diễn, hắn nhận ra ban đầu Tống Diễn hơi lo lắng, nhưng sau đó lại thả lỏng. Mặc dù đã quên hết mọi chuyện nhưng Tống Diễn vẫn quan tâm đến thế giới này đến vậy?
Tịch Vô Quy chợt nhớ Tống Diễn từng hỏi hắn rằng, liệu có thể cùng y sống cuộc đời nhàn vân dã hạc hay không.
(*) Nhàn vân dã hạc: hình dung cuộc sống nhàn tản, không chịu câu thúc, không cầu danh lợi.
Lúc đó gánh nặng quá nhiều khiến hắn không thể đáp lại Tống Diễn. Giờ hắn đã có thể cùng Tống Diễn sống cuộc đời như mong ước, dù cho Tống Diễn có nhớ ra hay không.
Hắn vẫn sẽ ở bên cạnh y.
Như thế này cũng đã tốt lắm rồi
Tịch Vô Quy tiếp lời: "Em còn muốn biết gì nữa không?"
Tống Diễn lắc đầu: "Không còn gì nữa."
Đôi mắt y ánh lên nét cười thoải mái, thế giới này tốt đẹp hơn nhiều so với những gì y nghĩ. Còn gì để không hài lòng chứ?
⊹ ࣪ ﹏𓊝﹏𓂁﹏⊹ ࣪ ˖
Dưới sự chăm sóc tận tâm của Cố Duy, sức khỏe của Tống Diễn nhanh chóng phục hồi.
Hôm ấy trời nắng đẹp.
Tống Diễn nằm trên chiếc ghế mây dưới cây quế, nhắm mắt ngủ khẽ. Cơn gió mát lành thoảng qua, bỗng nhiên y cảm thấy như thể trước kia mình cũng từng nằm như thế này.
Nhưng y vốn sống ở thành phố, không có sân rộng như vậy. Căn phòng thuê chỉ có một ban công chật chội để phơi đồ, không đủ chỗ cho chiếc ghế nằm lớn thế này.
Thêm nữa ngày ngày bận rộn làm việc, y không có những phút thảnh thơi như hiện tại. Cảm giác quen thuộc lạ lùng này... có lẽ là do cơ thể cũ của y lưu lại...
Nhưng cảm giác cứ chân thực như chính y đã từng trải qua.
Tống Diễn chợt tò mò về ký ức của cơ thể này. Chủ nhân trước đây là ai, đến từ đâu, tại sao lại có một người vợ như Cố Duy?
Thế nhưng nghĩ lại, dù có truy cứu cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Y vốn đâu phải là chủ nhân cũ.
Hiện giờ y đã hài lòng với cuộc sống này. Đôi khi đơn giản mới là điều tốt đẹp.
Tống Diễn cứ thế thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Khi cảm thấy gò má hơi nhột, y mở mắt, thấy Cố Duy đang mỉm cười nhìn mình: "Dậy ăn cơm nào."
Tống Diễn uể oải chống người ngồi dậy, cười rạng rỡ đáp lại.
Cuộc sống như vậy, áo đến tay, cơm đến miệng, thật sự quá hạnh phúc. Thỉnh thoảng cũng thấy hơi ngại, y chẳng làm gì cho Cố Duy cả...
Y cùng Cố Duy ngồi ăn bên chiếc bàn đá nhỏ trong sân.
Đang ăn, Tống Diễn nhìn sang Cố Duy.
Người đàn ông ngồi đó, hàng mi khẽ rủ xuống, không cười thì trông có vẻ lạnh lùng xa cách. Nhưng Tống Diễn biết hắn không lạnh lùng chút nào. Khi nhìn y, Cố Duy sẽ cười, ánh mắt tràn đầy cảm xúc. Hơn nữa cách Cố Duy ăn uống cũng khiến y có cảm giác thân thuộc, giống như trước đây họ đã từng thế này rồi...
Tống Diễn bật cười.
Y và Cố Duy sống cùng nhau ở đây, chắc trước khi y hôn mê cũng giống thế này thôi.
Chỉ là Cố Duy luôn ăn rất ít, chỉ gắp vài đũa đã buông, cứ như ăn cho có lệ. Tống Diễn nghĩ điều này không ổn, là đàn ông thì ăn nhiều lên mới có sức chứ, sao ăn uống như tiểu thư thế này?
Tống Diễn gắp thêm cho Cố Duy một đũa thức ăn: "Ăn nhiều một chút."
Tịch Vô Quy ngẩng lên, đối diện với gương mặt ân cần của Tống Diễn, đôi mắt đào hoa sáng ngời như ngày xưa ở thành Túc Minh. Hắn mấp máy môi, đáp: "Được."
Thực ra hắn không cần ăn những thứ này, chỉ giả vờ ăn vài miếng để bầu bạn với Tống Diễn thôi. Nhưng ngay cả điều nhỏ nhặt này Tống Diễn cũng nhận ra, lo lắng rằng hắn không ăn no.
Tống Diễn vẫn hệt như trước đây.
Tịch Vô Quy nhìn Tống Diễn với ánh mắt u ám, ăn hết những món Tống Diễn gắp cho mình. Đang định mang bát đũa vào bếp, sắc mặt hắn chợt lạnh băng.
Tống Diễn thấy Cố Duy vừa rồi còn ổn lại đứng yên bất động, sắc mặt thoáng nét băng giá xa lạ, trông như một con người khác. Lòng y hơi chùng xuống, chuyện gì thế nhỉ? Y đã tỉnh lại được hơn một tháng rồi mà chưa từng thấy Cố Duy có biểu hiện như vậy.
Cứ như người vợ dịu dàng, hiền lành bỗng chốc biến thành sát thần.
Tống Diễn: Sao mình lại nghĩ lung tung thế này.
Y định hỏi xem Cố Duy có chuyện gì không, nhưng bất chợt ánh mắt lướt qua và thấy một bóng người đang đi tới từ phía xa.
Khi người đó đến gần, Tống Diễn nhận ra là một thanh niên khôi ngô, tuấn tú. Người đó mặc một bộ đồ trắng, lông mày kéo dài, mắt sáng như sao, dù nhan sắc kém hơn Cố Duy đôi chút nhưng cũng là một người rất đẹp trai, khiến y không khỏi liếc nhìn thêm.
Khoan đã, Cố Duy vì người này mà lại có biểu hiện như vậy sao? Nhưng người đó vốn chưa tới gần mà, sao Cố Duy lại phát hiện ra?
Tịch Vô Quy thấy Tống Diễn nhìn Tông Diệu bằng ánh mắt ngưỡng mộ thì hơi bực bội, chẳng lẽ mình vẫn chưa đủ thu hút y sao? Nhưng giờ Tông Diệu đã tới, trước mặt Tống Diễn không tiện đuổi người đi, Tịch Vô Quy hờ hững hỏi: "Ngươi đến làm gì?"
Tông Diệu nhìn Tịch Vô Quy cũng lạnh lùng không kém: "Nghe nói Tống Diễn tỉnh rồi, ta tới thăm."
Tịch Vô Quy nhướn mày. Giờ Tông Diệu đang bận bịu an trí những người dân tản cư, bận đến không xuể, vậy mà lại dành thời gian đến thăm Tống Diễn. Hắn không tin Tông Diệu chỉ có tình bạn đơn thuần với Tống Diễn. Nhưng hiện tại Tống Diễn chỉ yêu mình hắn, dù Tông Diệu có mong mỏi thế nào cũng vô ích. Dù gì thì hắn cũng là chính thất, cũng nên rộng lượng một chút... Với cả Tống Diễn là thân thể tiên linh, để Tông Diệu kiểm tra thêm chút cũng không sao.
Thế là Tịch Vô Quy quay sang nhìn Tống Diễn: "Đây là đại phu của em, trước đó chính anh ta đã khám cho em, giờ để anh ta khám lại nhé."
Tông Diệu: "..."
Tống Diễn: "..."
Tống Diễn ngẩn ra: "Ồ, chào đại phu."
Tông Diệu nhíu mày nhìn Tống Diễn, có vẻ y không nhận ra mình. Không muốn làm lộ chuyện của Tịch Vô Quy, anh chỉ gật đầu nhìn Tống Diễn, ôn tồn nói: "Ta tên là Từ Phần."
Tống Diễn: "Khụ khụ khụ khụ khụ—"
Tịch Vô Quy và Tông Diệu lập tức nhìn y.
Tịch Vô Quy căm ghét muốn xé Tông Diệu ra ngàn mảnh! Khi y nói mình tên Cố Duy, Tống Diễn không phản ứng gì, chút bất ngờ cũng chỉ vì y tự nhận là thê tử thôi. Nhưng khi nghe đến tên Từ Phần, Tống Diễn lại phản ứng dữ dội thế này, lòng hắn bất giác lo lắng, Tống Diễn thực sự chỉ thích mình hắn ư...
Sao y không nhớ Cố Duy mà lại nhớ Từ Phần?
Tông Diệu cũng xúc động, chẳng lẽ Tống Diễn vẫn nhớ mình? Anh cẩn trọng hỏi: "Ngươi còn nhớ ta?"
Tống Diễn vội vàng uống một ngụm trà, cuối cùng bình tĩnh lại. Vừa rồi quá kinh ngạc, vì nam chính trong nguyên tác chẳng phải cũng lấy tên Từ Phần đó sao? Nhưng Từ Phần là tu sĩ, không phải đại phu, sao lại có chuyện nam chính đến đây được? Chắc có nhiều người cùng tên thôi, mình hơi nhạy cảm quá rồi.
Tống Diễn cười ngượng: "Xin lỗi, vừa rồi ăn đồ hơi cay nên bị sặc. Ta không nhớ ngươi..."
Tịch Vô Quy nhớ rõ hôm nay các món ăn đều không cay, nhìn thái độ lúng túng của Tống Diễn, trong lòng càng thêm bực bội, đôi mắt đen hiện rõ nét lạnh lùng.
Tông Diệu thoáng thất vọng, anh cứ tưởng Tống Diễn nhớ ra mình.
Tống Diễn cúi đầu, cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm khiến y hơi run, chỉ muốn mau chóng tiễn vị đại phu này đi. Y chìa tay ra nói: "Vậy phiền đại phu xem giúp cho."
Tông Diệu nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, đặt tay lên cổ tay Tống Diễn truyền linh khí vào. Cơ thể Tống Diễn về cơ bản đã bình phục, thần hồn cũng ổn định, anh bèn an tâm.
Một lát sau Tông Diệu buông tay, cười nói: "Ngươi không còn vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi thêm là được."
Tống Diễn gật đầu: "Cảm ơn đại phu."
Tông Diệu nhìn Tống Diễn, muốn nói gì đó nhưng thấy Tống Diễn hoàn toàn vô tư, còn Tịch Vô Quy thì nhìn anh chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng, nên anh không nói gì thêm, đứng dậy nói: "Ta xin cáo từ."
Tịch Vô Quy lạnh giọng: "Ta tiễn ngươi ra ngoài."
Nhìn hai người rời khỏi sân, Tống Diễn mới thở phào nhẹ nhõm, sờ cằm tự hỏi, có vẻ Cố Duy không ưa vị đại phu này lắm. Không lẽ là đại phu dỏm?
Tịch Vô Quy và Tông Diệu đi khá xa mới dừng lại. Tịch Vô Quy hỏi: "Y thế nào?"
Tông Diệu bình thản đáp: "Không vấn đề gì."
Tịch Vô Quy nhíu mày: "Nhưng y vẫn chưa nhớ lại."
Tông Diệu nhún vai: "Chuyện này ta cũng không có cách."
Tịch Vô Quy nhếch môi cười lạnh: "Xem ra ngươi cũng không giỏi giang gì."
Tông Diệu hừ một tiếng, không nhịn được đáp lại: "Đừng quên ai là người cứu y."
Sắc mặt Tịch Vô Quy thoáng biến đổi.
Tông Diệu thấy trong lòng dễ chịu hẳn. Bình thường anh không thích tranh hơn thua, nhưng đối mặt với Tịch Vô Quy thì không thể không nói vài câu, chẳng thể nào ưa nổi tên ma đầu này.
Nếu không phải vì hòa bình của cả ba giới, anh nhất định sẽ đấu với Tịch Vô Quy đến cùng. Dù giờ phải tạm thời đình chiến, thì điều đó không có nghĩa là anh tha thứ cho hắn. Anh chỉ không muốn những cố gắng của Tống Diễn trở nên vô nghĩa, không muốn chúng sinh rơi vào cảnh lầm than.
Và...
Tịch Vô Quy là người Tống Diễn thích.
Tống Diễn đã khổ tâm tìm cách giải quyết mọi chuyện, Tông Diệu nhận ra Tống Diễn rất quan tâm đến Cố Duy. Tịch Vô Quy đường đường là Ma Quân lại có thể vì Tống Diễn mà rút quân, cũng có thể cùng y ẩn cư, tấm chân tình này không cần nghi ngờ. Dù Tống Diễn đã quên mọi chuyện, người trong lòng y vẫn không phải là anh, còn tình cảm của anh thì xem ra chẳng bao giờ có cơ hội nói ra nữa.
Nhưng bất kể Tống Diễn ở đâu, ở bên ai, chỉ cần y bình an... là được rồi.
Tông Diệu liếc nhìn Tịch Vô Quy rồi xoay người rời đi.
Tịch Vô Quy thu ánh mắt khỏi bóng lưng của Tông Diệu, thần sắc trở lại bình thản quay về sân.
Tống Diễn đã vào phòng.
Thấy Tịch Vô Quy trở lại, y cười chào đón: "Ngươi về rồi."
Tịch Vô Quy bước tới, vòng tay ôm eo Tống Diễn, đặt cằm lên cổ y, khẽ ngửi mùi hương quen thuộc từ người trong lòng. Giọng nói trầm ấm vang lên: "Em thực sự không nhớ Từ Phần à?"
Tống Diễn bất ngờ bị ôm chặt, trở nên căng thẳng. Nghe câu hỏi của Cố Duy y lại càng hồi hộp, dường như có cảm giác rằng chỉ cần trả lời sai, y sẽ gặp nguy hiểm. Tống Diễn ngẫm nghĩ vài giây rồi đáp: "Thật sự không nhớ."
Tịch Vô Quy khẽ cười một tiếng.
Tiếng cười khiến Tống Diễn nổi cả da gà, y suýt tưởng rằng Cố Duy sẽ bộc phát, nhưng cuối cùng Tịch Vô Quy chỉ bình thản nói: "Ta tin em."
*ੈ✩‧₊˚༺☆༻*ੈ✩‧₊˚
Tống Diễn ngồi trong sân ngẩn ngơ suy nghĩ.
Dù Cố Duy nói tin tưởng y, nhưng từ hôm đó Tống Diễn cảm thấy thái độ của Cố Duy có phần lạnh nhạt hơn. Cuộc sống vẫn chăm sóc chu đáo, bề ngoài không khác gì trước, nhưng ngay cả khi ở bên cạnh y, ánh mắt Cố Duy vẫn xa cách, không có biểu cảm gì nhiều.
Chẳng lẽ... đang giận dỗi à?
Tống Diễn bỗng thấy hơi áy náy.
Với Cố Duy, việc y quên vợ mình mà vẫn nhớ đến đại phu quả là hơi quá đáng, nhưng thực ra y không phải nhớ Từ Phần, mà do Từ Phần trùng tên với nam chính trong sách mà thôi.
Tống Diễn quyết định sẽ dỗ dành Cố Duy. Dù đã được Cố Duy chăm sóc tận tình, y cũng không muốn Cố Duy hiểu lầm mà phiền lòng.
Vả lại nơi này chỉ có hai người, y không muốn phải nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Duy mãi. Tống Diễn muốn cải thiện bầu không khí giữa hai người.
Sau bữa trưa, Tống Diễn cười nói: "Tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?"
Tịch Vô Quy không ngước lên, thản nhiên đáp: "Được, ta sẽ xuống núi chuẩn bị xe ngựa."
Lần trước ra ngoài không tiện, lần này Tịch Vô Quy đã dặn người chuẩn bị sẵn xe, để lần sau Tống Diễn muốn ra ngoài cũng dễ dàng hơn.
Tống Diễn vội xua tay cản lại: "Không cần vào thành đâu, lần trước bên hồ cũng rất tuyệt, ta sẽ câu cá rồi nướng cho ngươi, được không?"
Tịch Vô Quy không phản đối, gật đầu: "Được."
Gương mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, như thể Tống Diễn nói gì cũng được. Tống Diễn nhìn vẻ mặt bình lặng của hắn, khẽ thở dài.
Hai người mang cần câu ra bờ hồ.
Ở đây yên tĩnh, vắng bóng người.
Tống Diễn ngồi bên bờ hồ câu cá, vừa câu vừa trò chuyện cùng Tịch Vô Quy: "Trước đây ta là người như thế nào?"
Tịch Vô Quy liếc nhìn Tống Diễn: "Giống như bây giờ."
Tống Diễn ngạc nhiên ngước lên: "Thật sao?"
Y nghĩ mình và chủ nhân cơ thể này sẽ khác nhau ít nhiều. Sống với Cố Duy một thời gian, trong lòng vẫn hơi lo lắng, sợ Cố Duy nhận ra điều gì đó bất thường, không biết khi đó sẽ phải giải thích ra sao... Ai ngờ Cố Duy không hề nghi ngờ, có lẽ tính cách của y cũng tương tự với nguyên chủ?
Tịch Vô Quy gật đầu một cách chân thành.
Dù có ký ức hay không, Tống Diễn vẫn là Tống Diễn, người mà hắn trân trọng nhất.
Tống Diễn đối diện với đôi mắt thẳm sâu của Tịch Vô Quy, tim bỗng đập nhanh hơn, y vội quay đi, tập trung nhìn mặt hồ yên ả. Đột nhiên dây câu động đậy, mặt nước gợn sóng, mắt Tống Diễn sáng lên, kéo một con cá lớn lên.
Cá vừa to vừa mập.
Tống Diễn cho cá vào giỏ, hôm nay câu khá may mắn, chẳng bao lâu đã được vài con, cứ như bọn cá hẹn nhau mắc câu vậy.
Cảm thấy đủ rồi, y bắt đầu mổ cá, đặt lên bếp nướng. Nướng được một lúc, y chợt nhớ ra thiếu một thứ... À, ăn đồ nướng mà lại không có bia.
Tịch Vô Quy lặng lẽ ngồi bên, chăm chú nhìn Tống Diễn đang tập trung nướng cá.
Hắn bỗng nhớ lại chuyện cũ, lần đó khi hắn và Tống Diễn tới Hạc Hoài Sơn Trang, hắn vô tình lạc vào cảnh ảo của Tống Diễn, trong đó cũng có cảnh tượng tương tự, Tống Diễn một mình sống giữa thiên nhiên, an nhiên tự tại.
Khác hẳn với những người khác.
Và cũng khác với chính hắn.
Đã từng nhìn thấy biết bao điều đen tối và xấu xa, bất ngờ lạc vào một thế giới như thế, hắn thấy không biết phải làm gì. Hắn cứ tưởng Tống Diễn sẽ không muốn thấy mình, nhưng Tống Diễn lại mỉm cười, thản nhiên mời hắn đến với thế giới của y.
Có lẽ từ khoảnh khắc ấy, hắn đã không nỡ rời đi.
Hắn muốn mãi mãi bên cạnh Tống Diễn như thế.
Bây giờ hắn đã đặc biệt chọn nơi này, vì trong ảo cảnh của Tống Diễn cũng là một nơi giống vậy. Hắn nghĩ chắc hẳn Tống Diễn sẽ thích.
Tịch Vô Quy đứng dậy nói: "Ta đi lấy ít rượu."
Tống Diễn ngạc nhiên: "Nhà có rượu hả?"
Tịch Vô Quy đáp: "Có."
Tống Diễn cười: "Được đó."
Cố Duy thật hiểu ý y, vừa nghĩ thiếu gì đó đã nói sẽ đi lấy.
Tịch Vô Quy bước vào rừng tới chỗ khuất, lấy rượu từ trong không gian trữ đồ ra. Lý do hắn làm thế là nhớ tới cảnh ảo lần trước khi Tống Diễn uống rượu, còn hỏi hắn có muốn uống không.
Hắn đứng đó một lúc, lẳng lặng nhìn Tống Diễn, cân nhắc thời gian cho hợp lý rồi mới xách bình rượu đi ra.
Thấy hắn quay lại, mắt Tống Diễn sáng lên, vẫy tay gọi: "Lại đây mau."
Tống Diễn đưa cho hắn một xiên cá nướng.
Tịch Vô Quy nhận lấy, cắn một miếng, vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, ăn từng miếng từ tốn.
Tống Diễn không đoán được hắn có thích hay không bèn hỏi: "Thế nào?"
Tịch Vô Quy đáp: "Ngon lắm."
Chỉ cần là món Tống Diễn làm, đối với hắn đã ngon hơn bất kỳ sơn hào hải vị nào.
Tống Diễn yên tâm, thầm nghĩ tài nấu nướng của mình vẫn ổn, không vì xuyên sách mà kém đi.
Rượu mà Tịch Vô Quy mang theo để ngay dưới chân, hai vò nhỏ, vừa đủ mỗi người một vò. Tống Diễn cầm lấy uống luôn, ngay lập tức mắt sáng rỡ. Rượu này thật sự rất ngon, đậm đà mà không nồng gắt, còn có chút hương vị ngọt ngào riêng biệt.
Thấy Tống Diễn uống hơi vội, Tịch Vô Quy nhíu mày nhắc nhở: "Chậm thôi, đừng say đấy."
Rượu này ngấm từ từ.
Nhưng Tống Diễn chẳng nghe lọt, y thấy mình sẽ không say đâu, rượu cũng đâu có mạnh. Đồ ăn, rượu ngon, cảnh đẹp, người đẹp bên cạnh, Tống Diễn thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Chẳng bao lâu sau, cá đã ăn xong, rượu cũng cạn.
Khoan đã, sao mắt y hơi hoa lên rồi?
Tịch Vô Quy thấy Tống Diễn lắc lư, trong lòng không khỏi bật cười, hắn đưa tay đỡ lấy eo Tống Diễn để y khỏi ngã.
Tống Diễn thuận thế dựa vào lòng hắn, ánh mắt mơ màng nhìn đối phương rồi bật cười ngây ngô: "Ngươi đẹp quá à."
Đôi mắt Tịch Vô Quy thoáng tối lại, yết hầu hắn khẽ dịch chuyển.
Tống Diễn cọ cọ vào ngực hắn, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, đôi mắt long lanh như ánh nước, dưới ánh trăng phủ lên một tầng sáng dịu dàng, dáng vẻ không phòng bị như mời gọi người ta muốn làm gì thì làm.
Tịch Vô Quy siết chặt vòng tay, hít sâu một hơi, nhìn Tống Diễn đầy khao khát.
Hắn chỉ do dự một giây.
Rồi đột ngột cúi xuống hôn y.
Hắn đặt môi mình lên đôi môi mềm mại mà hắn khát khao, day nghiến từng chút.
Bao lâu nay hắn chỉ dám hôn trộm Tống Diễn khi y ngủ, không dám tiếp cận y khi tỉnh, sợ rằng y chưa thể chấp nhận mình. Nhưng đến đây, hắn không thể kìm nén thêm nữa.
Tịch Vô Quy hôn Tống Diễn một cách mãnh liệt.
Tống Diễn bị hôn đến ngạt thở, người mềm nhũn trong vòng tay hắn phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, khóe mắt còn rơm rớm nước. Nụ hôn của hắn vừa dữ dội vừa dọa người. Dù đây là lần đầu tiên hôn hắn, nhưng không hiểu sao... cảm giác như đã quá quen với mùi hương của người này...
Như thể đã từng thân mật với hắn rất nhiều lần.
Và sâu trong lòng y cũng không muốn phản kháng.
Mặt Tống Diễn đỏ rực, y chỉ có thể bám lấy vạt áo của Tịch Vô Quy để tựa vào.
Tịch Vô Quy thở gấp, cúi đầu nhìn người trong lòng.
Người nọ dịu dàng dựa vào hắn, rõ ràng xấu hổ nhưng vẫn ngoan ngoãn ở lại, không tìm cách trốn tránh.
Hắn phải cố gắng lắm mới giữ được chút lý trí cuối cùng, cúi xuống ghé sát tai Tống Diễn khẽ hỏi: "Được không?"
Làn hơi ấm nóng phả vào tai khiến Tống Diễn khẽ run.
Nhớ lại sự hờ hững của Cố Duy dạo gần đây, y muốn khiến Cố Duy vui hơn, muốn hắn biết rằng y không ghét hắn dù y không nhớ rõ quá khứ của họ...
Có lẽ là do hơi men đưa lối.
Y không muốn khước từ lòng mình.
Trong một thoáng bốc đồng, Tống Diễn khẽ gật đầu.
Y cảm thấy thân thể Tịch Vô Quy đột nhiên căng cứng, rồi ngay sau đó, y được đặt xuống đất, bóng dáng hắn phủ lên y.
Những nụ hôn nóng bỏng như mưa rơi xuống khắp cơ thể.
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu.
Tống Diễn ngửa đầu, vô thức vòng tay kéo lấy người bên trên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt kia.
Giờ khắc này họ gần gũi thân mật vô cùng.
Cảm giác quen thuộc này khiến y thấy như mình đã từng mở lòng đón nhận người này vào cuộc đời.
Trong giây phút đầu óc mơ màng trống rỗng, những mảnh ký ức vụn vỡ lướt qua trí óc y, tất cả đều là về Cố Duy. Tống Diễn cố gắng bắt lấy điều đó nhưng không thể, y nhanh chóng bị người đàn ông chiếm trọn suy nghĩ, không còn chút sức lực nào để nghĩ thêm.
Giữa cơn mê man, trước khi hoàn toàn chìm vào vô thức, Tống Diễn nghe thấy tiếng than khe khẽ.
"Đừng bao giờ rời xa ta nữa, Tống Diễn."