Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi
Chương 58: Phản đồ
Tống Diễn vốn ngủ không sâu, tựa như cảm thấy ma cung khẽ rung chuyển, trong không trung có tiếng giao chiến, mà Tịch Vô Quy đã không còn ở bên cạnh.
Chuyện gì thế này?
Tống Diễn cau mày bước xuống giường. Ai lại dám đến đây gây sự, chẳng lẽ không sợ mất mạng?
Y vừa mở cửa định đi xem xét thì bị một người kéo mạnh sang một bên. Y quay lại, ngạc nhiên đến không tin vào mắt mình: "Vi Sinh sư huynh, sao lại là huynh?"
Vi Sinh Vân hạ thấp giọng: "Tông Diệu đang cầm chân Tịch Vô Quy bên ngoài, ta đến cứu ngươi ra ngoài."
Sắc mặt Tống Diễn ngay lập tức thay đổi. Tông Diệu đến cứu mình ư? Điều đó chỉ làm Tịch Vô Quy nổi giận, quá nguy hiểm!
Tống Diễn vội định chạy về phía trận chiến nhưng bị Vi Sinh Vân chặn lại.
Vi Sinh Vân nói: "Đừng lo, Tông Diệu có thần khí Cửu Cung Ấn, có thể cầm chân Tịch Vô Quy một lúc. Chúng ta chỉ cần chạy thoát, Tông Diệu sẽ lập tức rút lui."
Tống Diễn không thể bỏ đi với họ được, nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào. Y đang định nói thì Vi Sinh Vân hỏi: "Ngươi đã tìm ra kẻ phản bội chưa?"
Tống Diễn gật đầu: "Tìm ra rồi, ta đang chuẩn bị báo cho Tông Diệu. Các huynh đến rất đúng lúc..."
Ánh mắt Vi Sinh Vân lóe lên, giọng trầm xuống: "Tốt quá, mau giao tín vật của kẻ phản bội cho ta."
Tống Diễn nhìn Vi Sinh Vân, suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Tín vật để ở điện khác. Huynh đi lấy với ta nhé."
Vi Sinh Vân gật đầu: "Được."
Anh ta theo Tống Diễn đi qua một đoạn đường đến một đại điện rộng lớn. Bên trong điện có nhiều kệ sách và bàn ghế. Tống Diễn đi tới cửa, bất ngờ quay người lại, giơ tay đánh thẳng vào Vi Sinh Vân!
Vi Sinh Vân dường như đã sớm đoán được, ánh mắt lạnh băng né tránh đòn đánh, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Ngươi làm vậy là có ý gì?"
Tống Diễn lạnh lùng nhìn Vi Sinh Vân.
Y chỉ nói đã tìm ra kẻ phản bội chứ không đề cập đến tín vật, nhưng Vi Sinh Vân lại vội vàng đòi y giao tín vật. Sao anh ta biết kẻ phản bội có để lại tín vật?
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Vi Sinh Vân chính là kẻ phản bội!
Trước đây Tống Diễn chưa bao giờ nghi ngờ Vi Sinh Vân, vì anh ta là đệ tử thân truyền của Tông Triều Sơn, lại là sư huynh mà Tông Diệu tin tưởng nhất. Theo lý, anh ta không có lý do để phản bội.
Nhưng điều không ngờ tới nhất đã trở thành sự thật.
Tống Diễn đau lòng nhớ lại những sự kiện trước đây. Lần đó khi Tịch Vô Quy giả làm Cổ Thanh để đi cùng y, Vi Sinh Vân đã đến "kiểm tra vết thương", sau đó lại bịa cớ đi tìm cỏ Lưu Quang, kéo cả hai người bọn y rời đi, đúng lúc gặp phải mai phục của Đại Trưởng Lão.
Tất cả hiện lên rõ ràng trong đầu Tống Diễn.
Nhớ tới những cái chết oan ức tại thành An Khê, y đau đớn nhìn Vi Sinh Vân: "Tại sao?"
Nhưng Vi Sinh Vân không có ý định giải thích. Anh ta cười lạnh, vung kiếm lao thẳng về phía Tống Diễn.
Đã bị phát hiện, lại thêm việc Tống Diễn giữ tín vật trong tay, nên Tống Diễn nhất định phải chết!
Tống Diễn lập tức giơ kiếm chống đỡ, chiến đấu với Vi Sinh Vân.
Vi Sinh Vân là đệ tử thân truyền của Tông Triều Sơn, đã tu luyện cả trăm năm, tu vi vô cùng thâm hậu, là một trong những cao thủ nổi danh của Không Huyền Cảnh.
Tống Diễn chống đỡ rất khó khăn, định triệu hồi cứu viện thì Vi Sinh Vân bỗng vung tay, một mùi hương kỳ lạ bay tới.
Tống Diễn chưa kịp suy nghĩ gì thì cơ thể đã dần mất đi sức lực, ngã xuống đất.
Cảm giác lạnh lẽo thấu xương lan khắp toàn thân, Tống Diễn nhìn Vi Sinh Vân, hiểu ra mình đã trúng độc.
Vi Sinh Vân bước đến nhìn Tống Diễn, cười khẽ: "Hà tất phải như vậy? Nếu ngươi không đi tìm kẻ phản bội, chúng ta đã chẳng phải đến nước này."
Tống Diễn chắc chắn phải chết, nhưng anh ta chưa định ra tay ngay. Loại độc này không có cách giải, anh ta còn muốn dùng Tống Diễn để kéo dài thời gian cho mình.
Thời gian cấp bách, Vi Sinh Vân đưa tay, một chiếc hộp trên kệ sách khẽ rung, tấm ngọc bài khảm vàng lập tức bay vào tay anh ta.
Anh ta bóp nát ngọc bài thành bụi trước mặt Tống Diễn rồi quay người rời đi.
Bên ngoài.
Tịch Vô Quy bị giam trong Cửu Cung Ấn, nhưng gương mặt bình thản. Tuy Thần Khí này hơi khó giải quyết nhưng cũng không vây được hắn lâu, hắn lại vung từng nhát kiếm chém mạnh vào hư không.
Vết nứt trên Cửu Cung Ấn ngày càng lớn.
Biết sẽ không cầm cự được lâu nữa, sắc mặt Tông Diệu tái nhợt, lo lắng không biết Vi Sinh Vân đã cứu được Tống Diễn hay chưa. Trong lúc hoang mang, anh thấy Vi Sinh Vân từ xa lao đến, kéo anh bỏ chạy: "Chúng ta mau đi thôi!"
Tông Diệu nôn nóng hỏi: "Tống Diễn đâu?"
Vi Sinh Vân đau lòng: "Tống Diễn đã về phe của Tịch Vô Quy, không muốn rời đi cùng chúng ta."
Tông Diệu lắc đầu không tin, không thể nào!
Vi Sinh Vân lạnh lùng: "Đệ tỉnh táo lại đi! Nếu Tịch Vô Quy thoát ra tất cả chúng ta sẽ chết. Đệ định vì Tống Diễn mà hy sinh cả mạng sống của mình sao? Đệ quên mất những người đang đợi đệ về rồi à?"
Tông Diệu giằng xé nội tâm, không muốn tin nhưng cũng không thể phủ nhận. Cửu Cung Ấn đang lung lay sắp vỡ, anh đành thất thần để Vi Sinh Vân kéo đi.
Tịch Vô Quy cười lạnh, muốn trốn à?
Tới đây rồi thì đừng đi chứ.
Hắn định ra tay nhưng sắc mặt bỗng thay đổi. Tia ma khí hắn để lại trong cơ thể Tống Diễn như đang bị ăn mòn.
Tống Diễn gặp chuyện rồi!
Sự giận dữ bùng lên trong mắt Tịch Vô Quy, ma kiếm trong tay gầm thét, chém mạnh một nhát khiến Cửu Cung Ấn vỡ tan tành!
Không thèm nhìn theo hướng Tông Diệu chạy, Tịch Vô Quy ngay lập tức xuất hiện trong ma cung.
Bước vào đại điện, hắn thấy Tống Diễn ngã trên đất, gương mặt luôn điềm tĩnh của Tịch Vô Quy lần đầu hiện lên vẻ hoảng loạn.
Hắn vội đến bên ôm Tống Diễn vào lòng.
Nhìn y không bị thương nhưng cơ thể lạnh như băng, Tịch Vô Quy đoán ra ngay y trúng độc, lập tức truyền ma khí vào người y.
Nhưng loại độc này quá ác, ma khí của hắn chỉ có thể tạm thời kìm hãm, không thể giải trừ hoàn toàn.
Vừa giận vừa đau, Tịch Vô Quy không ngờ Tông Diệu lại dám đến đây cứu người, để Tống Diễn gặp phải độc thủ của kẻ khác.
Những kẻ đê tiện đó!
Nhìn ánh mắt đầy giận dữ của Tịch Vô Quy, Tống Diễn lo lắng. Y biết mình khó mà cầm cự được lâu, phải ngăn Tịch Vô Quy lại. Nếu lúc này Tịch Vô Quy nổi cơn giết chóc, tất cả công sức của y sẽ đổ sông đổ bể.
Y dùng chút sức lực cuối cùng, nắm chặt lấy tay Tịch Vô Quy.
Với sức tàn của y, nắm tay chỉ là nhẹ nhàng đặt lên tay Tịch Vô Quy, nhưng với hắn, động tác đó như giam cầm hắn lại.
Hắn nín thở, cúi đầu nhìn Tống Diễn.
Ánh mắt Tống Diễn kiên định hướng lên nhìn Tịch Vô Quy, gian nan cất lời: "Tông Diệu đã bị lợi dụng... Kẻ phản bội... chính là Vi Sinh Vân. Xin ngươi hãy thay ta đưa bức thư này đến Tông Diệu, nhắc huynh ấy phải cẩn thận..."
Sát ý trong mắt Tịch Vô Quy dâng trào mạnh mẽ, gần như không thể kìm chế được nữa, hận không thể lập tức tiêu diệt toàn bộ những kẻ đã hãm hại Tống Diễn!
Nhưng khi đối diện với ánh mắt cầu xin của Tống Diễn, hắn không thể hành động như ý muốn.
Sau một hồi lâu, giọng hắn nghẹn lại, khẽ đáp: "Được."
⋆⭒˚𖠋𖠋𖠋*.⋆
Tông Diệu bị Vi Sinh Vân kéo đi, cả hai chạy suốt ngàn dặm, cuối cùng dừng lại tại một vùng núi hoang vu.
Dọc đường Tông Diệu luôn đắm chìm trong suy nghĩ rối bời, không tin Tống Diễn sẽ phản bội mình. Nhưng khi nhìn sang Vi Sinh Vân, một câu hỏi lại xuất hiện trong đầu: "Sư huynh, huynh nói gì với Tống Diễn? Tại sao huynh cho rằng y đã về phe của Tịch Vô Quy?"
Vi Sinh Vân thở dài: "Tịch Vô Quy chính là Cố Duy, đệ còn không hiểu à? Tình cảm của Tống Diễn với Cố Duy đệ cũng biết rõ. Giờ đây y theo Tịch Vô Quy, lại có chút quyền lực bên phía ma tộc thì việc không muốn quay lại cũng không có gì lạ cả."
Tông Diệu trắng bệch cả mặt.
Trong lòng anh vẫn luôn tin rằng Tống Diễn sẽ không bao giờ phản bội. Nhưng khi nghe Tịch Vô Quy và Cố Duy là một, anh bắt đầu thấy hoang mang, nghi ngờ liệu Tống Diễn có thật sự muốn ở lại hay không.
Ý nghĩ đó khiến anh rơi vào mê loạn, cảm giác đau đớn như lưỡi kiếm đâm xuyên qua tim, đau đến mức không thở nổi. Khi nhìn xuống ngực mình, anh thấy một thanh kiếm xuyên qua, tay cầm kiếm là Vi Sinh Vân.
Miệng Tông Diệu khẽ mấp máy, máu chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt mông lung khó hiểu.
Chuyện gì thế này?
Sao sư huynh lại làm vậy?
Vi Sinh Vân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay cầm kiếm không chút do dự hay lưỡng lự.
Tống Diễn trúng độc của Vi Sinh Vân, chắc chắn sẽ chết. Dù đã tiêu hủy tín vật nhưng khi tin tức Tống Diễn qua đời truyền tới, Tông Diệu chắc chắn sẽ đoán ra Vi Sinh Vân là kẻ phản bội, vì vậy Tông Diệu cũng phải chết. Giết Tông Diệu rồi đổ tội cho Tịch Vô Quy, chẳng qua chỉ là trả lại những hắn đã gây ra.
Tông Diệu cứng nhắc xoay mắt, nhìn chằm chằm Vi Sinh Vân. Lý trí dần trở lại. Dù không muốn tin nhưng tất cả đã bày ra trước mắt: Vi Sinh Vân chính là kẻ phản bội, mọi thứ đều là một cái bẫy.
Vi Sinh Vân đã cố ý lừa mình đến cứu người nhưng không mang Tống Diễn về mà lại bảo y đã phản bội, khiến mình mất cảnh giác để ra tay. Giờ Tống Diễn thế nào rồi? Tông Diệu gần như phẫn uất đến cực độ, nghiến răng hỏi: "Ngươi giết Tống Diễn rồi?"
Vi Sinh Vân không phủ nhận, chỉ cười khẽ.
Tông Diệu lại phun ra một ngụm máu, toàn thân lạnh lẽo. Chính anh là người đã đặt niềm tin sai chỗ vào Vi Sinh Vân, là anh đã tiết lộ việc Tống Diễn điều tra kẻ phản bội dẫn đến thảm cảnh này. Anh thậm chí còn hỗ trợ Vi Sinh Vân kìm hãm Tịch Vô Quy, chính anh đã gián tiếp hại chết Tống Diễn! Người sư huynh mà anh từng tin tưởng và tôn kính, giờ đây lại muốn giết anh.
Đôi mắt của Tông Diệu đỏ hoe, anh gằn giọng đầy tức giận: "Vì sao?"
Nếu là người khác Vi Sinh Vân sẽ chẳng thèm giải thích, nhưng với Tông Diệu - người mà anh ta đã coi là sư đệ thân thiết, Vi Sinh Vân hiếm khi thể hiện sự cảm thông. Anh ta trầm ngâm một chút rồi nói: "A Diệu, ta cũng chẳng còn cách nào khác."
Tông Diệu đau khổ tột cùng, lòng quặn thắt, hối hận đến không thở nổi. Anh không muốn tin rằng Vi Sinh Vân lại có thể làm như vậy. Lẽ ra không nên thế này...
Vi Sinh Vân nhìn Tông Diệu, đôi mắt như lạc vào hồi ức.
Năm xưa anh ta là một đứa trẻ đáng thương, thân phận hèn mọn, ai ai cũng có thể chà đạp. Vì thiên phú xuất chúng, anh ta được Tông Triều Sơn đưa về nuôi dạy, từ một tên ăn xin thấp hèn vươn lên thành tiên nhân quyền uy cao quý.
Bước lên con đường tu tiên, Vi Sinh Vân muốn nắm giữ quyền lực và địa vị trong tay, tiêu diệt những kẻ từng khinh thường, để những con kiến hèn hạ phải quỳ gối trước mình. Nhưng Không Huyền Cảnh lại có những giới luật nghiêm ngặt, không cho phép anh ta làm điều đó. Mặc dù là tiên nhân, anh ta không được phép bắt nạt người phàm, cũng không thể muốn làm gì thì làm... Những quy định hà khắc trói buộc tự do khiến anh ta cảm thấy bị kìm hãm.
Tại sao sau bao nhiêu gian khổ để đạt được địa vị này mà anh ta phải bảo vệ những con người hèn mọn, phải hi sinh vì họ?
Dần dà, nhiều người đã bí mật đi theo anh ta, những người có chung tư tưởng không cam chịu sự ràng buộc của giới luật.
Dù ma tộc gây họa khắp nơi, nhưng có bao nhiêu người thực sự vì tín ngưỡng mà chiến đấu? Chẳng qua ma tộc ngày càng xâm chiếm nên họ không còn cách nào khác mà thôi.
Chỉ có Tông Diệu là ngây thơ không hề hay biết.
Nhớ lại, ngay cả Thừa Di đạo nhân mà Tông Diệu từng đích thân xử lý cũng là người của Vi Sinh Vân. Thừa Di trung thành tuyệt đối với anh ta, đã cống hiến nhiều lợi ích trong suốt những năm qua, nhưng lại bị Tông Diệu trừng trị không chút thương xót, kết cục chẳng khác nào sống không bằng chết.
Rồi Lư Khâu Kỳ phát hiện ra những hành vi mờ ám của Vi Sinh Vân, uy hiếp anh ta nếu không hợp tác sẽ công khai tất cả. Bất đắc dĩ, anh ta phải liên minh với Lư Khâu Kỳ, thậm chí đưa cả tín vật của mình. Nhưng sau cùng, Vi Sinh Vân phát hiện việc hợp tác với Lư Khâu Kỳ cũng chẳng tệ.
Tịch Vô Quy mạnh mẽ vô song, chẳng ai có thể ngăn cản. Một khi Tịch Vô Quy chiếm lĩnh phàm giới, anh ta sẽ không còn chỗ đứng, chắc chắn sẽ chết dưới tay Tịch Vô Quy. Chi bằng hợp tác với Lư Khâu Kỳ còn hơn.
Lư Khâu Kỳ hứa với anh ta rằng chỉ cần giết được Tịch Vô Quy, lập tức sẽ ngừng chiến, chỉ cần chiếm hai châu Bắc Lê và Nam Nhạc cho ma tộc.
Vi Sinh Vân nghĩ đây là một cuộc giao dịch có lợi. Anh ta và Lư Khâu Kỳ sẽ cùng chia cắt nhân gian, anh ta vẫn có thể giữ được địa vị cao quý của mình, còn chiến tranh cũng có thể kết thúc sớm. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Anh ta cũng vì nhân gian, vì thiên hạ mà thôi.
Còn người dân hai châu Bắc Lê và Nam Nhạc, coi như là những hi sinh vì hòa bình.
Chỉ tiếc là giết Tịch Vô Quy không dễ, cho đến khi đại quân ma tộc tiến gần Nam Nhạc anh ta mới có cơ hội duy nhất: phối hợp với Lư Khâu Kỳ phá tan trận pháp bảo vệ thành, đưa quân vào để giết Tịch Vô Quy. Đáng tiếc, Lư Khâu Kỳ thất bại, còn bị mắc mưu mà chết.
Nếu không anh ta đã chẳng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như hiện tại.
Chính Tịch Vô Quy và Tống Diễn đã dồn anh ta vào đường cùng.
Vi Sinh Vân khẽ thở dài.
"A Diệu, ngươi nghĩ chỉ có ta phản bội à? Muốn phá trận pháp bảo vệ mà không để lại dấu vết, đâu phải một mình ta làm được."
"Chúng ta không muốn tiếp tục đánh nhau nữa."
"Tất cả đều mệt mỏi rồi."
"A Diệu, ngươi là người tốt... nhưng không phải ai cũng sẵn sàng hi sinh vì thiên hạ như ngươi đâu."
Ngươi cao thượng thật.
Nhưng trên đời, người cao thượng luôn là số ít.
Vi Sinh Vân cứ thế nhìn Tông Diệu, nhìn ánh sáng trong mắt anh dần lụi tắt, cho đến khi không còn hơi thở anh ta mới lạnh lùng rút kiếm ra.
Thi thể Tông Diệu vô lực ngã xuống, giống một hạt bụi nhỏ nhoi, chìm vào dòng chảy vô tận...
♡〜٩( ˃▿˂)۶〜♡
Trong Ma Cung lạnh lẽo không một tiếng động, hệt như một lăng mộ.
Ba ngày trôi qua.
Tống Diễn nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, làn da trắng bệch gần như trong suốt, mạch máu hiện lên ánh xanh nhạt, hàng mi phủ một lớp sương mỏng. Toàn thân không chút hơi ấm, nếu không phải vì ngực vẫn còn khẽ phập phồng, hẳn trông y không khác gì người đã chết.
Tịch Vô Quy, nắm chặt tay Tống Diễn, liên tục truyền ma khí vào cơ thể y, nhưng tất cả chỉ như uống rượu độc giải khát.
Ma khí và linh khí trong người Tống Diễn không hợp nhau, cơ thể y không thể hấp thụ được. Tịch Vô Quy phải dùng lượng ma khí lớn để trì hoãn sự phát tác của độc tố, nhưng sức khỏe của Tống Diễn vẫn ngày càng suy yếu theo thời gian.
Một ma nô bước nhẹ vào, quỳ xuống mà không dám thở mạnh.
Tịch Vô Quy không quay lại, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Tống Diễn, giọng khàn đặc: "Tìm ra cách giải độc chưa?"
Ma nô áp trán xuống đất, giọng run rẩy: "Vẫn chưa."
Sau khi nói xong, anh ta cảm thấy hơi thở của Tịch Vô Quy càng thêm lạnh, tưởng chừng giây tiếp theo mình sẽ mất mạng. Nhưng một lúc lâu sau, anh ta chỉ nghe thấy giọng nói băng giá của Tịch Vô Quy: "Tiếp tục tìm."
Ma nô cúi đầu đáp: "Vâng."
Tuy vậy, trong lòng anh ta không dám lạc quan. Độc tố trong người Tống Diễn rất đặc biệt, dường như được chế tạo riêng cho tiên nhân, đến cả cao thủ dùng độc trong Ma Tộc cũng chưa từng tiếp xúc. Họ đã nghiên cứu suốt ba ngày ba đêm vẫn không tìm ra manh mối nào. Thêm sự khác biệt căn bản giữa ma khí và tiên khí khiến phương pháp của ma tộc hoàn toàn không phù hợp với cơ thể của Tống Diễn. Nếu không phải Tịch Vô Quy đang không ngừng truyền ma khí vào để kéo dài mạng sống của Tống Diễn, thì y đã không còn sống đến lúc này. Nhưng dù có cầm cự đến đâu, Tống Diễn e là cũng chỉ còn vài ngày nữa.
Ma nô khẽ lùi lại rồi lui ra.
Lại mấy ngày nữa trôi qua.
Phục Diễm đến Ma cung phục mệnh.
Gã vừa vão đã thấy Quân thượng ngồi bên cạnh Tống Diễn, giữ chặt bàn tay lạnh ngắt của người thương, không hề rời đi dù chỉ một giây. Phục Diễm thấy tình cảnh ấy mà cảm xúc lẫn lộn. Gã thầm thấy may mắn vì ngày xưa mình không giết Tống Diễn, thậm chí lúc này mong y sớm hồi phục, nhưng có lẽ chỉ là hy vọng xa vời.
Nghĩ đến chuyện khiến mình đến đây, Phục Diễm cung kính thưa: "Quân thượng, thuộc hạ đã chuyển thư đến cho Tông Diệu như ngài dặn. Nhưng phía tiên môn truyền ra tin tức Tông Diệu đã bị ngài giết khi đến cứu Tống Diễn. Hiện giờ người đứng đầu tiên môn là Vi Sinh Vân. Gã ta đã kiểm soát hoàn toàn Không Huyền Cảnh, tất cả các tiên nhân đều nghe theo sự chỉ huy của gã."
Phục Diễm nói xong cúi đầu im lặng.
Một lúc sau gã mới nghe được giọng nói khiến người ta rợn tóc gáy.
"Lui ra đi."
Phục Diễm không dám chần chừ, nhanh chóng rời khỏi Ma cung. Trước khi đi gã lén nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng cô độc của Quân thượng trong cung điện, như một pho tượng chết không chút sức sống.
Tịch Vô Quy khẽ đưa tay vuốt ve đôi mày thanh tú của Tống Diễn, nhưng đôi mắt hắn yêu kia vẫn khép chặt, không còn dịu dàng nhìn hắn nữa.
Tịch Vô Quy cúi đầu, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Tống Diễn. Nụ hôn của hắn cuồng nhiệt đến mức hung hãn, nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, đôi môi ấy vẫn lạnh ngắt, không còn đáp lại hắn. Dù có ép chặt đến mức nào, môi Tống Diễn cũng không chút ấm áp, điều đó khiến trái tim Tịch Vô Quy như đóng băng theo.
Tịch Vô Quy đành bỏ cuộc, hắn khẽ ngước lên, trong đôi mắt u ám khẽ thoáng qua ánh đỏ rồi chợt biến, giọng hắn khàn khàn: "Em muốn mọi nỗ lực của em đều sẽ tan biến à...?"
"Nếu em dám rời khỏi ta..."
"Ta không chỉ giết Vi Sinh Vân, mà còn giết toàn bộ tiên nhân của Không Huyền Cảnh để bọn họ đi theo em đấy. Em xem được không?"
Chuyện gì thế này?
Tống Diễn cau mày bước xuống giường. Ai lại dám đến đây gây sự, chẳng lẽ không sợ mất mạng?
Y vừa mở cửa định đi xem xét thì bị một người kéo mạnh sang một bên. Y quay lại, ngạc nhiên đến không tin vào mắt mình: "Vi Sinh sư huynh, sao lại là huynh?"
Vi Sinh Vân hạ thấp giọng: "Tông Diệu đang cầm chân Tịch Vô Quy bên ngoài, ta đến cứu ngươi ra ngoài."
Sắc mặt Tống Diễn ngay lập tức thay đổi. Tông Diệu đến cứu mình ư? Điều đó chỉ làm Tịch Vô Quy nổi giận, quá nguy hiểm!
Tống Diễn vội định chạy về phía trận chiến nhưng bị Vi Sinh Vân chặn lại.
Vi Sinh Vân nói: "Đừng lo, Tông Diệu có thần khí Cửu Cung Ấn, có thể cầm chân Tịch Vô Quy một lúc. Chúng ta chỉ cần chạy thoát, Tông Diệu sẽ lập tức rút lui."
Tống Diễn không thể bỏ đi với họ được, nhưng cũng không biết phải giải thích thế nào. Y đang định nói thì Vi Sinh Vân hỏi: "Ngươi đã tìm ra kẻ phản bội chưa?"
Tống Diễn gật đầu: "Tìm ra rồi, ta đang chuẩn bị báo cho Tông Diệu. Các huynh đến rất đúng lúc..."
Ánh mắt Vi Sinh Vân lóe lên, giọng trầm xuống: "Tốt quá, mau giao tín vật của kẻ phản bội cho ta."
Tống Diễn nhìn Vi Sinh Vân, suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Tín vật để ở điện khác. Huynh đi lấy với ta nhé."
Vi Sinh Vân gật đầu: "Được."
Anh ta theo Tống Diễn đi qua một đoạn đường đến một đại điện rộng lớn. Bên trong điện có nhiều kệ sách và bàn ghế. Tống Diễn đi tới cửa, bất ngờ quay người lại, giơ tay đánh thẳng vào Vi Sinh Vân!
Vi Sinh Vân dường như đã sớm đoán được, ánh mắt lạnh băng né tránh đòn đánh, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Ngươi làm vậy là có ý gì?"
Tống Diễn lạnh lùng nhìn Vi Sinh Vân.
Y chỉ nói đã tìm ra kẻ phản bội chứ không đề cập đến tín vật, nhưng Vi Sinh Vân lại vội vàng đòi y giao tín vật. Sao anh ta biết kẻ phản bội có để lại tín vật?
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Vi Sinh Vân chính là kẻ phản bội!
Trước đây Tống Diễn chưa bao giờ nghi ngờ Vi Sinh Vân, vì anh ta là đệ tử thân truyền của Tông Triều Sơn, lại là sư huynh mà Tông Diệu tin tưởng nhất. Theo lý, anh ta không có lý do để phản bội.
Nhưng điều không ngờ tới nhất đã trở thành sự thật.
Tống Diễn đau lòng nhớ lại những sự kiện trước đây. Lần đó khi Tịch Vô Quy giả làm Cổ Thanh để đi cùng y, Vi Sinh Vân đã đến "kiểm tra vết thương", sau đó lại bịa cớ đi tìm cỏ Lưu Quang, kéo cả hai người bọn y rời đi, đúng lúc gặp phải mai phục của Đại Trưởng Lão.
Tất cả hiện lên rõ ràng trong đầu Tống Diễn.
Nhớ tới những cái chết oan ức tại thành An Khê, y đau đớn nhìn Vi Sinh Vân: "Tại sao?"
Nhưng Vi Sinh Vân không có ý định giải thích. Anh ta cười lạnh, vung kiếm lao thẳng về phía Tống Diễn.
Đã bị phát hiện, lại thêm việc Tống Diễn giữ tín vật trong tay, nên Tống Diễn nhất định phải chết!
Tống Diễn lập tức giơ kiếm chống đỡ, chiến đấu với Vi Sinh Vân.
Vi Sinh Vân là đệ tử thân truyền của Tông Triều Sơn, đã tu luyện cả trăm năm, tu vi vô cùng thâm hậu, là một trong những cao thủ nổi danh của Không Huyền Cảnh.
Tống Diễn chống đỡ rất khó khăn, định triệu hồi cứu viện thì Vi Sinh Vân bỗng vung tay, một mùi hương kỳ lạ bay tới.
Tống Diễn chưa kịp suy nghĩ gì thì cơ thể đã dần mất đi sức lực, ngã xuống đất.
Cảm giác lạnh lẽo thấu xương lan khắp toàn thân, Tống Diễn nhìn Vi Sinh Vân, hiểu ra mình đã trúng độc.
Vi Sinh Vân bước đến nhìn Tống Diễn, cười khẽ: "Hà tất phải như vậy? Nếu ngươi không đi tìm kẻ phản bội, chúng ta đã chẳng phải đến nước này."
Tống Diễn chắc chắn phải chết, nhưng anh ta chưa định ra tay ngay. Loại độc này không có cách giải, anh ta còn muốn dùng Tống Diễn để kéo dài thời gian cho mình.
Thời gian cấp bách, Vi Sinh Vân đưa tay, một chiếc hộp trên kệ sách khẽ rung, tấm ngọc bài khảm vàng lập tức bay vào tay anh ta.
Anh ta bóp nát ngọc bài thành bụi trước mặt Tống Diễn rồi quay người rời đi.
Bên ngoài.
Tịch Vô Quy bị giam trong Cửu Cung Ấn, nhưng gương mặt bình thản. Tuy Thần Khí này hơi khó giải quyết nhưng cũng không vây được hắn lâu, hắn lại vung từng nhát kiếm chém mạnh vào hư không.
Vết nứt trên Cửu Cung Ấn ngày càng lớn.
Biết sẽ không cầm cự được lâu nữa, sắc mặt Tông Diệu tái nhợt, lo lắng không biết Vi Sinh Vân đã cứu được Tống Diễn hay chưa. Trong lúc hoang mang, anh thấy Vi Sinh Vân từ xa lao đến, kéo anh bỏ chạy: "Chúng ta mau đi thôi!"
Tông Diệu nôn nóng hỏi: "Tống Diễn đâu?"
Vi Sinh Vân đau lòng: "Tống Diễn đã về phe của Tịch Vô Quy, không muốn rời đi cùng chúng ta."
Tông Diệu lắc đầu không tin, không thể nào!
Vi Sinh Vân lạnh lùng: "Đệ tỉnh táo lại đi! Nếu Tịch Vô Quy thoát ra tất cả chúng ta sẽ chết. Đệ định vì Tống Diễn mà hy sinh cả mạng sống của mình sao? Đệ quên mất những người đang đợi đệ về rồi à?"
Tông Diệu giằng xé nội tâm, không muốn tin nhưng cũng không thể phủ nhận. Cửu Cung Ấn đang lung lay sắp vỡ, anh đành thất thần để Vi Sinh Vân kéo đi.
Tịch Vô Quy cười lạnh, muốn trốn à?
Tới đây rồi thì đừng đi chứ.
Hắn định ra tay nhưng sắc mặt bỗng thay đổi. Tia ma khí hắn để lại trong cơ thể Tống Diễn như đang bị ăn mòn.
Tống Diễn gặp chuyện rồi!
Sự giận dữ bùng lên trong mắt Tịch Vô Quy, ma kiếm trong tay gầm thét, chém mạnh một nhát khiến Cửu Cung Ấn vỡ tan tành!
Không thèm nhìn theo hướng Tông Diệu chạy, Tịch Vô Quy ngay lập tức xuất hiện trong ma cung.
Bước vào đại điện, hắn thấy Tống Diễn ngã trên đất, gương mặt luôn điềm tĩnh của Tịch Vô Quy lần đầu hiện lên vẻ hoảng loạn.
Hắn vội đến bên ôm Tống Diễn vào lòng.
Nhìn y không bị thương nhưng cơ thể lạnh như băng, Tịch Vô Quy đoán ra ngay y trúng độc, lập tức truyền ma khí vào người y.
Nhưng loại độc này quá ác, ma khí của hắn chỉ có thể tạm thời kìm hãm, không thể giải trừ hoàn toàn.
Vừa giận vừa đau, Tịch Vô Quy không ngờ Tông Diệu lại dám đến đây cứu người, để Tống Diễn gặp phải độc thủ của kẻ khác.
Những kẻ đê tiện đó!
Nhìn ánh mắt đầy giận dữ của Tịch Vô Quy, Tống Diễn lo lắng. Y biết mình khó mà cầm cự được lâu, phải ngăn Tịch Vô Quy lại. Nếu lúc này Tịch Vô Quy nổi cơn giết chóc, tất cả công sức của y sẽ đổ sông đổ bể.
Y dùng chút sức lực cuối cùng, nắm chặt lấy tay Tịch Vô Quy.
Với sức tàn của y, nắm tay chỉ là nhẹ nhàng đặt lên tay Tịch Vô Quy, nhưng với hắn, động tác đó như giam cầm hắn lại.
Hắn nín thở, cúi đầu nhìn Tống Diễn.
Ánh mắt Tống Diễn kiên định hướng lên nhìn Tịch Vô Quy, gian nan cất lời: "Tông Diệu đã bị lợi dụng... Kẻ phản bội... chính là Vi Sinh Vân. Xin ngươi hãy thay ta đưa bức thư này đến Tông Diệu, nhắc huynh ấy phải cẩn thận..."
Sát ý trong mắt Tịch Vô Quy dâng trào mạnh mẽ, gần như không thể kìm chế được nữa, hận không thể lập tức tiêu diệt toàn bộ những kẻ đã hãm hại Tống Diễn!
Nhưng khi đối diện với ánh mắt cầu xin của Tống Diễn, hắn không thể hành động như ý muốn.
Sau một hồi lâu, giọng hắn nghẹn lại, khẽ đáp: "Được."
⋆⭒˚𖠋𖠋𖠋*.⋆
Tông Diệu bị Vi Sinh Vân kéo đi, cả hai chạy suốt ngàn dặm, cuối cùng dừng lại tại một vùng núi hoang vu.
Dọc đường Tông Diệu luôn đắm chìm trong suy nghĩ rối bời, không tin Tống Diễn sẽ phản bội mình. Nhưng khi nhìn sang Vi Sinh Vân, một câu hỏi lại xuất hiện trong đầu: "Sư huynh, huynh nói gì với Tống Diễn? Tại sao huynh cho rằng y đã về phe của Tịch Vô Quy?"
Vi Sinh Vân thở dài: "Tịch Vô Quy chính là Cố Duy, đệ còn không hiểu à? Tình cảm của Tống Diễn với Cố Duy đệ cũng biết rõ. Giờ đây y theo Tịch Vô Quy, lại có chút quyền lực bên phía ma tộc thì việc không muốn quay lại cũng không có gì lạ cả."
Tông Diệu trắng bệch cả mặt.
Trong lòng anh vẫn luôn tin rằng Tống Diễn sẽ không bao giờ phản bội. Nhưng khi nghe Tịch Vô Quy và Cố Duy là một, anh bắt đầu thấy hoang mang, nghi ngờ liệu Tống Diễn có thật sự muốn ở lại hay không.
Ý nghĩ đó khiến anh rơi vào mê loạn, cảm giác đau đớn như lưỡi kiếm đâm xuyên qua tim, đau đến mức không thở nổi. Khi nhìn xuống ngực mình, anh thấy một thanh kiếm xuyên qua, tay cầm kiếm là Vi Sinh Vân.
Miệng Tông Diệu khẽ mấp máy, máu chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt mông lung khó hiểu.
Chuyện gì thế này?
Sao sư huynh lại làm vậy?
Vi Sinh Vân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay cầm kiếm không chút do dự hay lưỡng lự.
Tống Diễn trúng độc của Vi Sinh Vân, chắc chắn sẽ chết. Dù đã tiêu hủy tín vật nhưng khi tin tức Tống Diễn qua đời truyền tới, Tông Diệu chắc chắn sẽ đoán ra Vi Sinh Vân là kẻ phản bội, vì vậy Tông Diệu cũng phải chết. Giết Tông Diệu rồi đổ tội cho Tịch Vô Quy, chẳng qua chỉ là trả lại những hắn đã gây ra.
Tông Diệu cứng nhắc xoay mắt, nhìn chằm chằm Vi Sinh Vân. Lý trí dần trở lại. Dù không muốn tin nhưng tất cả đã bày ra trước mắt: Vi Sinh Vân chính là kẻ phản bội, mọi thứ đều là một cái bẫy.
Vi Sinh Vân đã cố ý lừa mình đến cứu người nhưng không mang Tống Diễn về mà lại bảo y đã phản bội, khiến mình mất cảnh giác để ra tay. Giờ Tống Diễn thế nào rồi? Tông Diệu gần như phẫn uất đến cực độ, nghiến răng hỏi: "Ngươi giết Tống Diễn rồi?"
Vi Sinh Vân không phủ nhận, chỉ cười khẽ.
Tông Diệu lại phun ra một ngụm máu, toàn thân lạnh lẽo. Chính anh là người đã đặt niềm tin sai chỗ vào Vi Sinh Vân, là anh đã tiết lộ việc Tống Diễn điều tra kẻ phản bội dẫn đến thảm cảnh này. Anh thậm chí còn hỗ trợ Vi Sinh Vân kìm hãm Tịch Vô Quy, chính anh đã gián tiếp hại chết Tống Diễn! Người sư huynh mà anh từng tin tưởng và tôn kính, giờ đây lại muốn giết anh.
Đôi mắt của Tông Diệu đỏ hoe, anh gằn giọng đầy tức giận: "Vì sao?"
Nếu là người khác Vi Sinh Vân sẽ chẳng thèm giải thích, nhưng với Tông Diệu - người mà anh ta đã coi là sư đệ thân thiết, Vi Sinh Vân hiếm khi thể hiện sự cảm thông. Anh ta trầm ngâm một chút rồi nói: "A Diệu, ta cũng chẳng còn cách nào khác."
Tông Diệu đau khổ tột cùng, lòng quặn thắt, hối hận đến không thở nổi. Anh không muốn tin rằng Vi Sinh Vân lại có thể làm như vậy. Lẽ ra không nên thế này...
Vi Sinh Vân nhìn Tông Diệu, đôi mắt như lạc vào hồi ức.
Năm xưa anh ta là một đứa trẻ đáng thương, thân phận hèn mọn, ai ai cũng có thể chà đạp. Vì thiên phú xuất chúng, anh ta được Tông Triều Sơn đưa về nuôi dạy, từ một tên ăn xin thấp hèn vươn lên thành tiên nhân quyền uy cao quý.
Bước lên con đường tu tiên, Vi Sinh Vân muốn nắm giữ quyền lực và địa vị trong tay, tiêu diệt những kẻ từng khinh thường, để những con kiến hèn hạ phải quỳ gối trước mình. Nhưng Không Huyền Cảnh lại có những giới luật nghiêm ngặt, không cho phép anh ta làm điều đó. Mặc dù là tiên nhân, anh ta không được phép bắt nạt người phàm, cũng không thể muốn làm gì thì làm... Những quy định hà khắc trói buộc tự do khiến anh ta cảm thấy bị kìm hãm.
Tại sao sau bao nhiêu gian khổ để đạt được địa vị này mà anh ta phải bảo vệ những con người hèn mọn, phải hi sinh vì họ?
Dần dà, nhiều người đã bí mật đi theo anh ta, những người có chung tư tưởng không cam chịu sự ràng buộc của giới luật.
Dù ma tộc gây họa khắp nơi, nhưng có bao nhiêu người thực sự vì tín ngưỡng mà chiến đấu? Chẳng qua ma tộc ngày càng xâm chiếm nên họ không còn cách nào khác mà thôi.
Chỉ có Tông Diệu là ngây thơ không hề hay biết.
Nhớ lại, ngay cả Thừa Di đạo nhân mà Tông Diệu từng đích thân xử lý cũng là người của Vi Sinh Vân. Thừa Di trung thành tuyệt đối với anh ta, đã cống hiến nhiều lợi ích trong suốt những năm qua, nhưng lại bị Tông Diệu trừng trị không chút thương xót, kết cục chẳng khác nào sống không bằng chết.
Rồi Lư Khâu Kỳ phát hiện ra những hành vi mờ ám của Vi Sinh Vân, uy hiếp anh ta nếu không hợp tác sẽ công khai tất cả. Bất đắc dĩ, anh ta phải liên minh với Lư Khâu Kỳ, thậm chí đưa cả tín vật của mình. Nhưng sau cùng, Vi Sinh Vân phát hiện việc hợp tác với Lư Khâu Kỳ cũng chẳng tệ.
Tịch Vô Quy mạnh mẽ vô song, chẳng ai có thể ngăn cản. Một khi Tịch Vô Quy chiếm lĩnh phàm giới, anh ta sẽ không còn chỗ đứng, chắc chắn sẽ chết dưới tay Tịch Vô Quy. Chi bằng hợp tác với Lư Khâu Kỳ còn hơn.
Lư Khâu Kỳ hứa với anh ta rằng chỉ cần giết được Tịch Vô Quy, lập tức sẽ ngừng chiến, chỉ cần chiếm hai châu Bắc Lê và Nam Nhạc cho ma tộc.
Vi Sinh Vân nghĩ đây là một cuộc giao dịch có lợi. Anh ta và Lư Khâu Kỳ sẽ cùng chia cắt nhân gian, anh ta vẫn có thể giữ được địa vị cao quý của mình, còn chiến tranh cũng có thể kết thúc sớm. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Anh ta cũng vì nhân gian, vì thiên hạ mà thôi.
Còn người dân hai châu Bắc Lê và Nam Nhạc, coi như là những hi sinh vì hòa bình.
Chỉ tiếc là giết Tịch Vô Quy không dễ, cho đến khi đại quân ma tộc tiến gần Nam Nhạc anh ta mới có cơ hội duy nhất: phối hợp với Lư Khâu Kỳ phá tan trận pháp bảo vệ thành, đưa quân vào để giết Tịch Vô Quy. Đáng tiếc, Lư Khâu Kỳ thất bại, còn bị mắc mưu mà chết.
Nếu không anh ta đã chẳng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như hiện tại.
Chính Tịch Vô Quy và Tống Diễn đã dồn anh ta vào đường cùng.
Vi Sinh Vân khẽ thở dài.
"A Diệu, ngươi nghĩ chỉ có ta phản bội à? Muốn phá trận pháp bảo vệ mà không để lại dấu vết, đâu phải một mình ta làm được."
"Chúng ta không muốn tiếp tục đánh nhau nữa."
"Tất cả đều mệt mỏi rồi."
"A Diệu, ngươi là người tốt... nhưng không phải ai cũng sẵn sàng hi sinh vì thiên hạ như ngươi đâu."
Ngươi cao thượng thật.
Nhưng trên đời, người cao thượng luôn là số ít.
Vi Sinh Vân cứ thế nhìn Tông Diệu, nhìn ánh sáng trong mắt anh dần lụi tắt, cho đến khi không còn hơi thở anh ta mới lạnh lùng rút kiếm ra.
Thi thể Tông Diệu vô lực ngã xuống, giống một hạt bụi nhỏ nhoi, chìm vào dòng chảy vô tận...
♡〜٩( ˃▿˂)۶〜♡
Trong Ma Cung lạnh lẽo không một tiếng động, hệt như một lăng mộ.
Ba ngày trôi qua.
Tống Diễn nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, làn da trắng bệch gần như trong suốt, mạch máu hiện lên ánh xanh nhạt, hàng mi phủ một lớp sương mỏng. Toàn thân không chút hơi ấm, nếu không phải vì ngực vẫn còn khẽ phập phồng, hẳn trông y không khác gì người đã chết.
Tịch Vô Quy, nắm chặt tay Tống Diễn, liên tục truyền ma khí vào cơ thể y, nhưng tất cả chỉ như uống rượu độc giải khát.
Ma khí và linh khí trong người Tống Diễn không hợp nhau, cơ thể y không thể hấp thụ được. Tịch Vô Quy phải dùng lượng ma khí lớn để trì hoãn sự phát tác của độc tố, nhưng sức khỏe của Tống Diễn vẫn ngày càng suy yếu theo thời gian.
Một ma nô bước nhẹ vào, quỳ xuống mà không dám thở mạnh.
Tịch Vô Quy không quay lại, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Tống Diễn, giọng khàn đặc: "Tìm ra cách giải độc chưa?"
Ma nô áp trán xuống đất, giọng run rẩy: "Vẫn chưa."
Sau khi nói xong, anh ta cảm thấy hơi thở của Tịch Vô Quy càng thêm lạnh, tưởng chừng giây tiếp theo mình sẽ mất mạng. Nhưng một lúc lâu sau, anh ta chỉ nghe thấy giọng nói băng giá của Tịch Vô Quy: "Tiếp tục tìm."
Ma nô cúi đầu đáp: "Vâng."
Tuy vậy, trong lòng anh ta không dám lạc quan. Độc tố trong người Tống Diễn rất đặc biệt, dường như được chế tạo riêng cho tiên nhân, đến cả cao thủ dùng độc trong Ma Tộc cũng chưa từng tiếp xúc. Họ đã nghiên cứu suốt ba ngày ba đêm vẫn không tìm ra manh mối nào. Thêm sự khác biệt căn bản giữa ma khí và tiên khí khiến phương pháp của ma tộc hoàn toàn không phù hợp với cơ thể của Tống Diễn. Nếu không phải Tịch Vô Quy đang không ngừng truyền ma khí vào để kéo dài mạng sống của Tống Diễn, thì y đã không còn sống đến lúc này. Nhưng dù có cầm cự đến đâu, Tống Diễn e là cũng chỉ còn vài ngày nữa.
Ma nô khẽ lùi lại rồi lui ra.
Lại mấy ngày nữa trôi qua.
Phục Diễm đến Ma cung phục mệnh.
Gã vừa vão đã thấy Quân thượng ngồi bên cạnh Tống Diễn, giữ chặt bàn tay lạnh ngắt của người thương, không hề rời đi dù chỉ một giây. Phục Diễm thấy tình cảnh ấy mà cảm xúc lẫn lộn. Gã thầm thấy may mắn vì ngày xưa mình không giết Tống Diễn, thậm chí lúc này mong y sớm hồi phục, nhưng có lẽ chỉ là hy vọng xa vời.
Nghĩ đến chuyện khiến mình đến đây, Phục Diễm cung kính thưa: "Quân thượng, thuộc hạ đã chuyển thư đến cho Tông Diệu như ngài dặn. Nhưng phía tiên môn truyền ra tin tức Tông Diệu đã bị ngài giết khi đến cứu Tống Diễn. Hiện giờ người đứng đầu tiên môn là Vi Sinh Vân. Gã ta đã kiểm soát hoàn toàn Không Huyền Cảnh, tất cả các tiên nhân đều nghe theo sự chỉ huy của gã."
Phục Diễm nói xong cúi đầu im lặng.
Một lúc sau gã mới nghe được giọng nói khiến người ta rợn tóc gáy.
"Lui ra đi."
Phục Diễm không dám chần chừ, nhanh chóng rời khỏi Ma cung. Trước khi đi gã lén nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng cô độc của Quân thượng trong cung điện, như một pho tượng chết không chút sức sống.
Tịch Vô Quy khẽ đưa tay vuốt ve đôi mày thanh tú của Tống Diễn, nhưng đôi mắt hắn yêu kia vẫn khép chặt, không còn dịu dàng nhìn hắn nữa.
Tịch Vô Quy cúi đầu, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Tống Diễn. Nụ hôn của hắn cuồng nhiệt đến mức hung hãn, nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, đôi môi ấy vẫn lạnh ngắt, không còn đáp lại hắn. Dù có ép chặt đến mức nào, môi Tống Diễn cũng không chút ấm áp, điều đó khiến trái tim Tịch Vô Quy như đóng băng theo.
Tịch Vô Quy đành bỏ cuộc, hắn khẽ ngước lên, trong đôi mắt u ám khẽ thoáng qua ánh đỏ rồi chợt biến, giọng hắn khàn khàn: "Em muốn mọi nỗ lực của em đều sẽ tan biến à...?"
"Nếu em dám rời khỏi ta..."
"Ta không chỉ giết Vi Sinh Vân, mà còn giết toàn bộ tiên nhân của Không Huyền Cảnh để bọn họ đi theo em đấy. Em xem được không?"