Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi
Chương 49: Luân hồi
Thanh kiếm ma màu đen dừng lại cách trán của Tống Diễn chưa tới nửa tấc—
Tịch Vô Quy nhìn người vốn không nên xuất hiện ở đây, con ngươi hơi co lại, trên khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng lộ ra một tia rạn nứt.
Tống Diễn che chắn trước mặt Tông Diệu, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng đối diện với người đứng trước mặt.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc y trống rỗng chẳng nghĩ được gì, chỉ biết rằng mình không thể để Tông Diệu chết ở đây.
Tuyệt đối không thể!
Tịch Vô Quy nghiến chặt răng: "Tránh ra."
Tống Diễn kiên quyết không động đậy, trừng mắt nói từng chữ rắn rỏi: "Vậy thì giết ta trước đi."
Ánh mắt của Tịch Vô Quy thoáng chốc đằng đằng sát khí, khuôn mặt dường như phủ đầy băng giá. Hắn nhìn Tống Diễn bảo vệ Tông Diệu, hận không thể xé Tông Diệu thành trăm mảnh!
Nhưng...
Trong lòng hắn lại có một giọng nói khác vang lên.
Nếu hắn thực sự làm thế, Tống Diễn cũng sẽ chết.
Không khí xung quanh như bị đông cứng.
Tiếng chém giết xa xa dần không còn rõ ràng.
Cuối cùng...
Tịch Vô Quy từ từ hạ kiếm, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng khàn đặc: "Ta sẽ không giết hắn."
Nhưng ngươi, chỉ có thể là của ta.
Tịch Vô Quy giơ tay kéo Tống Diễn về phía mình, ngón tay lướt nhẹ sau gáy Tống Diễn, khiến y nhắm mắt bất tỉnh ngã xuống.
Tịch Vô Quy ôm Tống Diễn lên, lạnh lùng liếc nhìn Tông Diệu rồi quay người bay lên trời.
Đám ma tộc đang giao chiến bên dưới thấy chủ nhân của mình bất ngờ xuất hiện trên không trung, ai nấy đều sửng sốt dừng tay. Chúng vốn theo lệnh của Đại trưởng lão đến đây, vậy mà giờ Đại trưởng lão lại chẳng thấy đâu còn Quân thượng thì xuất hiện? Không phải ngài ấy đang bế quan sao?
Đám ma tộc theo phe Đại trưởng lão đều run sợ, sợ rằng Tịch Vô Quy sẽ trả thù. Chẳng kẻ nào còn tâm trí chiến đấu, nghĩ ngợi một lúc rồi như dòng thủy triều rút khỏi thành.
Những người còn lại trong thành thở phào nhẹ nhõm.
Ai cũng nhìn nhau ngơ ngác.
Tưởng rằng hôm nay mình sẽ chết chắc, chẳng ngờ lại thoát khỏi hiểm nguy một cách kỳ lạ, đến giờ cũng chưa hiểu nổi chuyện gì xảy ra.
Ma tộc rõ ràng chiếm thế thượng phong, cớ sao Tịch Vô Quy lại rút quân?
Chỉ có Tông Diệu lặng lẽ nhìn theo hướng Tịch Vô Quy rời đi, đứng yên rất lâu.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng hắn, Tông Diệu mới như kiệt sức quỳ gối xuống, miệng trào ra một ngụm máu tươi.
- --
Tống Diễn thấy mình đang trong một giấc mơ dài và kỳ lạ.
Trong mơ, y và Cố Duy sống yên bình ở thành Túc Minh, cuộc sống giản dị nhưng thanh thản. Nhưng rồi đột nhiên Cố Duy biến thành Cổ Thanh, mọi chuyện lại trở nên rối rắm.
Hai người cứ dây dưa như vậy, nhưng chưa kịp định thần thì Cổ Thanh đã biến thành Tịch Vô Quy.
Trên chiến trường đẫm máu, người đàn ông lạnh lùng ấy như một ma thần xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống như đang cười nhạo sự ngu ngốc của y, rồi đâm thẳng một nhát vào ngực y.
Tống Diễn giật mình tỉnh giấc.
Lồng ngực y phập phồng kịch liệt.
Y mở mắt nhìn lên trên, phía mái vòm đen thăm thẳm, ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ viên dạ minh châu. Tống Diễn khẽ cử động, vết thương trên người khiến y đau đớn, như nhắc nhở rằng tất cả đều là thực.
Y đã quay lại ma cung.
Cổ Thanh chính là Tịch Vô Quy.
Lý trí dần trở lại.
Cuối cùng Tống Diễn đã hiểu rõ, ngay từ đầu, tất cả chỉ là một cái bẫy.
Tịch Vô Quy và Lư Khâu Kỳ đã có mâu thuẫn ngầm từ lâu. Nhưng Lư Khâu Kỳ là Đại trưởng lão của Ma tộc nên hắn không thể trực tiếp ra tay. Vì vậy hắn đã giả làm Cổ Thanh để theo Tống Diễn rời đi, cố tình tỏ ra yếu thế để dụ Lư Khâu Kỳ mắc bẫy. Bọn sát thủ mà Tống Diễn gặp khi đi lấy thảo dược rõ ràng là nhằm vào Tịch Vô Quy.
Thật nực cười khi y tưởng hắn cần mình bảo vệ, nhưng thực chất tất cả chỉ là màn kịch của Tịch Vô Quy, thậm chí cả việc hắn bị thương cũng là một phần trong kế hoạch... Hắn muốn để Lư Khâu Kỳ nghĩ rằng đây là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Lư Khâu Kỳ quả nhiên đã mắc bẫy, dẫn quân tấn công thành nhưng lại bị Tịch Vô Quy phản kích, không chỉ giết chết Lư Khâu Kỳ mà còn đổ tội cho Tông Diệu, để không ai trong Ma tộc có thể chỉ trích hắn, còn có cơ hội tiêu diệt hết kẻ phản bội.
Còn y, y đã tự đưa sói vào nhà, dẫn đến tai họa này, suýt chút nữa đã khiến Tông Diệu mất mạng.
Một nước đi mượn đao giết người hoàn hảo. Ai có thể nghĩ kẻ kiêu ngạo và ngông cuồng như Tịch Vô Quy lại có thể giả vờ xuất sắc như thế!
Ngay cả Tống Diễn, dù đã đọc qua nguyên tác cũng hoàn toàn không ngờ tới! Lư Khâu Kỳ thua là đáng, còn y cũng thua chẳng oan chút nào.
Máu trong người Tống Diễn dồn lên, y đột nhiên cúi người, trong miệng tràn ngập vị tanh.
Y nuốt ngụm máu, tay siết chặt mép giường đến trắng bệch.
Vậy tại sao Tịch Vô Quy không giết luôn y?
Dù sao y cũng chẳng còn giá trị gì nữa.
Nhưng...
Lý trí mách bảo y rằng tất cả đều chỉ là một màn kịch, nhưng trái tim lại bảo y rằng không phải chỉ có vậy.
Tại sao khi ấy, y biết rõ rằng mình sẽ chết mà vẫn chắn trước mặt Tông Diệu? Khoảnh khắc đó, vì sao bản năng lại mách bảo y rằng Tịch Vô Quy sẽ vì mình mà nương tay?
Tống Diễn cười khổ.
Y nhớ lại những ngày còn ở ma cung, Tịch Vô Quy luôn đáp ứng mọi yêu cầu của y, đêm đêm ôm y vào lòng.
Y nhớ đến đêm hôm đó ở linh tuyền, khi Tịch Vô Quy tức giận đến cực điểm nhưng cuối cùng chỉ để y rời đi mà không hề làm gì y.
Y nhớ đến những lần Cổ Thanh hết lòng bảo vệ mình, nhớ đến lời thề "lấy thân báo đáp", nhớ đến câu nói về duyên phận tiền kiếp.
Nhớ đến nụ hôn cẩn trọng trong hang đá, vừa dè dặt lại vừa trân trọng.
Chẳng lẽ tất cả những điều đó cũng là giả?
Nếu chỉ là để lợi dụng y, sao phải làm đến mức đó? Đây là Tịch Vô Quy kiêu ngạo, xem thường tất cả kia mà. Hiện tại hắn đã lộ diện hoàn toàn, không còn giả vờ nữa, cớ sao lại tha mạng cho y?
Trong đầu y chợt lóe lên khuôn mặt quen thuộc...
Một đáp án như thể sắp hình thành trong đầu.
Nhưng cổ họng Tống Diễn nghẹn lại, y không biết là mình không muốn hay là không dám tin vào đáp án ấy.
Không dám tin rằng ba năm kiên trì của y chỉ là một trò đùa.
Thực ra chẳng có thù hận nào cả, bởi vì Phục Diễm chắc chắn không giết Tịch Vô Quy, và Cố Duy, người đã chết thực ra chưa từng chết.
Hai mươi năm bế quan.
Người mà y trân trọng cất giữ trong lòng hóa ra chỉ là một giấc mộng của kẻ khác.
Rồi lại trở thành cơn ác mộng của chính y.
Tống Diễn cảm thấy toàn thân nặng trĩu, xương cốt tựa như bị nghiền nát. Nhưng y vẫn chầm chậm đứng lên, vì y còn rất nhiều việc phải làm...
Không thể ngã xuống được.
Trong lòng Tống Diễn thầm nhắc nhở mình rằng không thể buông xuôi, vì còn quá nhiều chuyện quan trọng phải làm.
Y nhớ đến chuyện đã xảy ra ở Thành An Khê. Việc phe Tiên Môn bị đánh bại thảm hại như vậy chắc chắn là do có kẻ phản bội, kẻ ấy đã cấu kết với Lư Khâu Kỳ và mở cửa thành cho quân Ma tộc vào. Nếu không có sự tiếp tay của nội gián, Tiên Môn sẽ không chịu tổn thất lớn đến vậy. Giờ Tống Diễn không biết tình hình của Tông Diệu ra sao; dù Tịch Vô Quy đã tha cho huynh ấy nhưng kẻ phản bội vẫn còn trong hàng ngũ của Tông Diệu, và điều đó sẽ khiến Tông Diệu rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Tông Diệu nhất định phải sống.
Tông Diệu là hy vọng duy nhất còn lại của thế giới này.
Tống Diễn đặt tay lên ngực, cố gắng kiềm chế cơn đau, để ý thấy thanh kiếm của mình vẫn nằm trên chiếc bàn cạnh giường. Điều đáng ngạc nhiên là Tịch Vô Quy không phong ấn linh lực của y và thậm chí còn để lại vũ khí cho y. Y đưa tay nắm lấy thanh kiếm, chậm rãi bước với từng bước nặng nề, đi ra phía cửa cung điện.
Khi đến cửa, y thấy một toán ma tộc canh gác ở đó, tất cả đều có tu vi cao. Họ cung kính cúi đầu trước y, nhưng rõ ràng không có ý định để y rời khỏi cung điện.
Tống Diễn hiểu mình không thể đối đầu với tất cả những người này một mình. Điều này giải thích tại sao Tịch Vô Quy lại ung dung như vậy.
Y quay người lại, bình thản trở về phòng.
Lúc đó người hầu cũ của y bước tới không một tiếng động, như một cái bóng.
Tống Diễn lạnh lùng nhìn Ma nô, không mảy may để ý đến sự hiện diện của cậu ta. Ma nô này chưa bao giờ nói chuyện với y, như một kẻ câm vậy, nên y cũng không muốn mất thời gian.
Nhưng không ngờ lần này, Ma nô tiến tới gần và nói: "Quân thượng dặn khi công tử tỉnh dậy, hãy nhắn lại rằng Thiếu Chủ Tiên Môn đã an toàn, đã được sư huynh hắn ta cứu đi. Công tử không cần lo lắng."
Tống Diễn quay phắt lại nhìn chằm chằm vào Ma nô, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Ma nô vẫn giữ thái độ cung kính, bình thản nói: "Quân thượng còn dặn, nếu công tử có bất kỳ điều gì muốn hỏi, chỉ cần nêu ra, ta biết gì sẽ nói nấy."
Tống Diễn hít sâu, lạnh lùng hỏi: "Tịch Vô Quy hiện giờ đang làm gì?"
Ma nô đáp: "Đại trưởng lão dẫn theo thủ lĩnh Đông Lê Bộ và vài kẻ khác mưu phản đoạt quyền, nên Quân thượng đang bận xử lý những kẻ phản bội."
- --
Tại đại điện của Ma tộc.
Mặt đất ướt đẫm máu, từng dòng máu đỏ như muốn nhấn chìm cả gian điện.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng.
Một tên ma tướng đang tìm cách trốn ra ngoài nhưng lập tức bị Hắc Long, con rồng đen khổng lồ ngoạm lấy. Nó không nuốt chửng tên ma tướng mà giữ lấy gã bằng phần eo và chậm rãi nhai, âm thanh "rắc rắc" vang lên ghê rợn.
Những ma tộc còn sống sót đều run rẩy, không dám thở mạnh.
Tịch Vô Quy ngồi trên ngai vàng, thần sắc lạnh lùng. Chỉ cần hơi thở từ hắn đã đủ khiến tất cả cảm nhận được tâm trạng đầy sát khí của Quân thượng.
Bọn ma tộc còn sống thầm thở phào, cảm thấy may mắn khi đã không đi theo Lư Khâu Kỳ, nếu không giờ đây chính họ đã trở thành đống tàn tích nằm rải rác dưới sàn cung điện này.
Cuộc tàn sát kéo dài suốt một ngày một đêm.
Cuối cùng đám thuộc hạ đến, gom lại những mảnh thi thể vương vãi khắp nơi và lau chùi vết máu trên sàn hết lần này đến lần khác.
Phục Diễm đứng bên cạnh, mặt không biểu cảm, gã đã ghi nhớ từng tên ma tộc phản bội Quân thượng. Tên đứng đầu Đông Lê Bộ – kẻ đầu tiên nổi loạn – đã bị xử tử thảm nhất, ngay cả hồn phách cũng bị rút ra, nhốt vào Cổ Luyện Hồn chịu cảnh tra tấn ngày đêm.
Với cái chết của Lư Khâu Kỳ, những thủ lĩnh theo lão cũng bị giết sạch, còn các thuộc hạ của lão đều bị tống vào Ma ngục để chịu hình phạt.
Lính tráng dưới trướng Lư Khâu Kỳ thì bị phân chia cho các bộ tộc khác.
Thế là phe Đại trưởng lão bị nhổ tận gốc.
Cả Ma tộc bây giờ chẳng còn ai có thể chống lại Quân thượng.
Mọi thứ đều nằm trong tính toán của ngài.
Chỉ duy một điều mà Phục Diễm không ngờ: Quân thượng đã tha cho Tông Diệu. Gã nhìn người trên ngai, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Quân thượng quả thực đối với Tống Diễn rất khác biệt.
Nhưng nghĩ đến những gì đã xảy ra ở Thành An Khê, dù Quân thượng có thu tay vào phút cuối vì Tống Diễn, liệu Tống Diễn có thể chấp nhận tất cả những điều này không?
- --
Tống Diễn ngồi yên lặng trong điện.
Trước mặt y là một bàn tiệc thịnh soạn với toàn sơn hào hải vị quý hiếm. Tuy vậy các món ăn cứ để nguội ngắt, Tống Diễn vẫn không động đũa. Là người tu tiên đã nhiều năm, y hoàn toàn không cần ăn uống những thứ này.
Tống Diễn nhắm mắt, vận hành tiên khí trong cơ thể. Trận chiến khốc liệt ở Thành An Khê khiến y bị thương không ít, hơn nữa sau cú sốc vừa rồi tâm mạch cũng bị tổn hại. Muốn hồi phục hoàn toàn sẽ cần thời gian.
Ma nô cung kính bước vào, thấy bàn thức ăn chưa hề suy suyển, cậu ta không nói gì, chỉ đặt trước mặt Tống Diễn một hộp ngọc rồi nói: "Đây là Cửu Luyện Tụ Thần Đan, giúp ích cho vết thương của công tử. Quân thượng dặn đem đến cho người."
Tống Diễn mở mắt nhìn hộp ngọc rồi lạnh nhạt nói: "Cứ để đó đi."
Ma nô đặt hộp thuốc xuống rồi cúi mình lui ra.
Tống Diễn mở hộp, nhìn viên đan dược tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Đây là loại đan dược cực kỳ hiếm thấy, ngay cả trong Không Huyền Cảnh. Với cấp bậc của mình, Tống Diễn không đủ tư cách sở hữu loại đan dược quý giá này. Y cũng không có nhiều tài sản, không dễ gì mua được những báu vật như thế. Vậy mà đối với Tịch Vô Quy, những thứ này chỉ là chuyện nhỏ, hắn có thể tùy tiện đặt nó trước mặt y.
Tống Diễn không khách sáo. Tịch Vô Quy không thiếu những thứ này, và nếu y muốn chuẩn bị cho những kế hoạch của mình, điều đầu tiên là phải chữa lành vết thương.
Y nuốt viên đan dược và ngồi xuống vận công. Tiên khí tinh thuần bắt đầu chữa lành tâm mạch; quả thật đây là đan dược cao cấp.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Trong suốt ba ngày, Tịch Vô Quy không hề đến thăm.
Mọi thứ trong điện vẫn xa hoa lộng lẫy, cái gì cũng có. Không chỉ có thức ăn ngon và quần áo đẹp, linh đan dược liệu cũng liên tục được đưa đến, nhiều đến mức vết thương của Tống Diễn đã lành từ lâu mà thuốc vẫn chất thành đống.
Ba ngày ấy cũng đủ để Tống Diễn bình tĩnh lại, suy ngẫm về nhiều điều.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Cố Duy thật ra chính là bản thể của Tịch Vô Quy trong một lần lịch kiếp. Khi ấy Tống Diễn đã dốc hết tâm sức chỉ để thay đổi số phận của thành Túc Minh, để nó không bị thảm sát. Y trải qua bao nhiêu gian truân mới gặp được Tông Diệu, mà không ngờ rằng chính tên ma đầu lại ở ngay bên cạnh mình.
Nghĩ đến những khổ đau mà Cố Duy đã phải chịu, giờ đây Tống Diễn hiểu được vì sao trong nguyên tác, sau khi xuất quan Tịch Vô Quy lại tàn nhẫn đến mức sẵn sàng tiêu diệt cả thành Túc Minh.
Giờ đây ngẫm lại, có vẻ như hành động của y đã vô tình làm thay đổi số phận, khiến Tịch Vô Quy đã buông tha cho thành Túc Minh. Hắn không còn lạnh lùng, khát máu như trong truyện. Những thay đổi ấy đều là vì y.
Có lẽ trong lòng Tịch Vô Quy vẫn còn sót lại chút tình cảm khi còn là Cố Duy.
Nếu không hắn đã chẳng buồn giữ y lại.
Nhưng còn lại bao nhiêu, thì Tống Diễn cũng không dám chắc.
Bởi vì đối với một cuộc đời dài đằng đẵng của Tịch Vô Quy, thì hai mươi năm của Cố Duy chỉ là một thoáng chớp mắt ngắn ngủi.
Cố Duy là một kẻ đáng thương, trải qua đủ mọi đau khổ và luôn cần được bảo vệ. Còn Tịch Vô Quy lại là một Quân thượng lạnh lùng, tàn nhẫn, đứng trên vạn người. Khoảng cách giữa hai người thật sự quá lớn, Tống Diễn cảm thấy rất khó để liên kết họ thành một.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này.
Giờ y chỉ còn cách đánh cược một phen.
Hiện giờ có nhiều chuyện đã không còn giống như trong nguyên tác. Liệu y có thể lợi dụng điều này để khiến Tịch Vô Quy chấm dứt cuộc chiến sớm hơn không? Nếu Tịch Vô Quy đã có thể tha cho thành Túc Minh, vậy liệu hắn có thể từ bỏ chiến tranh được không?
Nếu có thể thuyết phục hắn rút quân và không khơi mào cuộc chiến Tiên-Ma, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra trong bảy năm tới, thế giới này sẽ không đi đến cảnh hoang tàn, đổ nát như trong truyện đã viết...
Và Tông Diệu cũng sẽ không phải bị ép đi vào con đường đó.
Mọi thứ vẫn có thể cứu vãn.
Trong lòng Tống Diễn không khỏi nhen nhóm một tia hy vọng.
Nhưng rất nhanh y lại bình tĩnh lại. Có lẽ y đang nghĩ quá đơn giản. Dù rằng Tịch Vô Quy có chút tình cảm với y, nhưng điều đó không đủ để hắn từ bỏ đại nghiệp của Ma tộc. Nếu hắn thực sự coi trọng y thì hắn đã không kiên trì thực hiện kế hoạch, thậm chí còn giết Tông Diệu ngay trước mặt y. Giờ hắn còn đang giam cầm y ở đây.
Khi y liều mình để cứu Tông Diệu, kết quả chỉ là Tịch Vô Quy tha cho Tông Diệu một mạng. Đòi hỏi thêm e rằng quá khó.
- --
Tịch Vô Quy trải qua ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi, xử lý toàn bộ thuộc hạ của Đại trưởng lão.
Phục Diễm nhìn vết máu kéo dài trên đại điện, khẽ nhíu mày liếc nhìn Quân Thượng, dù Quân Thượng xưa nay luôn dùng thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lần này không khỏi có phần giận cá chém thớt...
Nghĩ đến người kia vẫn còn ở trong ma cung.
Phục Diễm thận trọng mở lời: "Quân Thượng, ngài không quay lại xem ạ?"
Tịch Vô Quy bỗng ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo tối tăm như vực thẳm khiến Phục Diễm không khỏi căng thẳng. Khi gã nghĩ rằng Quân Thượng sẽ nổi giận, Tịch Vô Quy lại hạ mắt xuống, khẽ nói: "Y ngủ rồi chứ?"
Phục Diễm thở phào nhẹ nhõm, cân nhắc một lúc: "Giờ này chắc là đã ngủ rồi."
Tịch Vô Quy đáp: "Bản quân biết rồi, ngươi lui đi."
Phục Diễm quay người rời đi, lòng thầm thở dài, ai mà ngờ một người không sợ trời không sợ đất, một kiếm hạ khắp tam giới như Quân Thượng lại sợ gặp một người chứ?
Phục Diễm thực sự muốn khuyên Quân Thượng, chẳng thà thả Tống Diễn đi, sao lại phải tự giày vò lẫn nhau như vậy? Nhưng nếu mình dám nói ra câu này, Quân Thượng chắc chắn sẽ giết gã ngay tại chỗ, nên gã chỉ biết bất lực rời đi.
Trong phòng trống trải, chỉ còn lại bóng tối lạnh lẽo.
Tịch Vô Quy ngồi đó không động đậy.
Lòng đầy phiền muộn.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh Tống Diễn đứng chắn trước Tông Diệu, ánh mắt kiên định quyết tuyệt, muốn giết Tông Diệu thì phải bước qua xác y.
Đó chính là Tống Diễn.
Tống Diễn sẽ không ngồi yên nhìn Tông Diệu chết, vì vậy Tịch Vô Quy cố tình đợi Tống Diễn rời đi, không muốn y biết, ai ngờ cuối cùng cũng đi đến bước này.
Nghĩ đến dáng vẻ toàn thân nhuốm máu của Tống Diễn, Tịch Vô Quy cảm thấy như tim bị bóp nghẹt, khó thở.
Tất cả đều trong kế hoạch của hắn.
Chỉ có điều hắn không ngờ rằng, Lư Khâu Kỳ lại thông đồng với kẻ phản bội tiên môn gây ra thảm kịch này.
Hắn muốn giết chết Lư Khâu Kỳ và Tông Diệu.
Nhưng hắn không muốn Tống Diễn hận mình.
Hắn từng dự định sẽ tha cho người dân thành An Khê...
Nhưng Tống Diễn sẽ tin ư?
Tịch Vô Quy không biết đối mặt với Tống Diễn thế nào, dù gì đi nữa hắn cũng đã lừa gạt lợi dụng Tống Diễn, hắn sợ nhìn thấy ánh mắt đầy hận thù của Tống Diễn nên đã chọn cách trốn tránh.
Không biết bao lâu đã trôi qua.
Cuối cùng Tịch Vô Quy cũng đứng dậy.
Hắn lặng lẽ bước trên nền đá của ma cung, đi đến tẩm điện, hít sâu một hơi, lặng lẽ đẩy cửa tẩm điện ra.
Người áo trắng nọ nằm yên lặng trên giường, mái tóc đen buông xõa, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi rũ xuống như lông quạ tạo bóng tối, trong mơ vẫn nhíu mày như đang mơ một giấc mơ không lành, một tay đặt hờ bên mép giường, cổ tay trắng nhợt và gầy yếu, cả người như món đồ sứ dễ vỡ.
Tịch Vô Quy cứ thế nhìn y, như muốn nhìn thấu vào tâm khảm.
Không ai biết hắn đã bao nhiêu lần muốn đến, muốn gặp người này, nhưng giờ chỉ dám đến khi người đó đã ngủ.
Nhất cử nhất động của Tống Diễn trong cung đều được bọn Ma nô báo lại cho hắn. Người vốn thích ăn uống vậy mà ba ngày nay không ăn một miếng, chỉ tập trung vào luyện công dưỡng thương.
Sao lại liều mạng như vậy?
Muốn thoát khỏi đây, hay muốn giết hắn?
Tịch Vô Quy không muốn nghĩ nữa.
Chỉ cần không nghĩ thì có thể giả vờ không biết, ít nhất người này đang ở bên cạnh hắn không thể đi đâu, hắn nhất quyết sẽ không buông tay.
Tịch Vô Quy cứ thế đứng yên bất động nhìn rất lâu, cho đến khi trời gần sáng, trong mắt mới hiện lên sự lưu luyến rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa đến cửa.
Sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tịch Vô Quy."
Bước chân của Tịch Vô Quy đột ngột dừng lại, mất một lúc lâu mới chậm rãi quay người lại.
Tống Diễn không biết đã ngồi dậy từ lúc nào.
Mái tóc đen buông trên vai, cổ áo lỏng lẻo, dáng vẻ lười nhác như vừa thức dậy, nhưng đôi mắt đào hoa ấy không hề có ý buồn ngủ, ánh mắt trong veo lạnh lùng.
Tống Diễn đã đợi ba đêm.
Cuối cùng cũng đợi được Tịch Vô Quy, y muốn xem Tịch Vô Quy rốt cuộc định làm gì, ai ngờ Tịch Vô Quy chỉ đứng đó suốt đêm mà không làm gì cả.
Tống Diễn không muốn đợi nữa, khó khăn lắm mới gặp được Tịch Vô Quy, y không cho phép hắn tiếp tục trốn tránh.
Y cũng không thể tiếp tục bị giam ở đây.
Y đã đến đường cùng, chỉ còn cách đặt cược.
Tống Diễn đứng dậy, từng bước tiến đến bên Tịch Vô Quy.
Tịch Vô Quy đứng im ở đó, nhìn Tống Diễn đến gần hơn rồi đứng trước mặt hắn. Đôi chân hắn như bị đổ nhựa nóng, không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn Tống Diễn giơ tay lên—
Tống Diễn đưa tay tháo mặt nạ của Tịch Vô Quy.
Hiện ra trước mặt y là khuôn mặt giống Cố Duy — gương mặt của Cổ Thanh.
Chính khuôn mặt này đã khiến y nhất thời bị mê hoặc, đưa Tịch Vô Quy về...
Tống Diễn tưởng rằng sau ba ngày đã đủ bình tĩnh, có thể suy nghĩ lý trí, vứt bỏ những cảm xúc không đáng có.
Nhưng ngay lúc này nhìn thấy gương mặt của Tịch Vô Quy, cơn giận và nỗi ấm ức lại ùa về, tại sao tên ma đầu này lại dám lừa y như vậy? Dù lúc đó y chưa hiểu rõ lòng mình nên viết một lá thư hòa ly, nhưng ngoài chuyện đó, y không làm gì có lỗi với Cố Duy. Y đã nhớ nhung suốt ba năm, ngày đêm chỉ nghĩ đến việc trả thù cho người đó.
Vậy mà người này có thể ung dung mang khuôn mặt đó để đùa giỡn y, khiến sự chấp niệm của y như một trò cười.
Chàng trai Cố Duy mà y nhớ.
Liệu có thực sự tồn tại không?
Ngực Tống Diễn phập phồng dữ dội, muốn đâm chết tên ma đầu này bằng một kiếm! Nhưng lý trí đã ngăn y lại.
Tống Diễn lạnh lùng nhìn Tịch Vô Quy, chậm rãi hỏi: "Đây là dung mạo thật của ngươi à?"
Hầu kết của Tịch Vô Quy di chuyển, giọng khàn khàn: "Phải."
"Ta còn một câu hỏi nữa." Tống Diễn nhìn chằm chằm vào Tịch Vô Quy như muốn nhìn thấu hắn, nói từng chữ một: "Ngươi có biết việc tiên môn có phản đồ không?"
Tịch Vô Quy nhìn thẳng Tống Diễn: "Ta không biết."
Tống Diễn không bỏ qua chút biến đổi nào trong biểu cảm của Tịch Vô Quy, câu trả lời rất dứt khoát. Hơn nữa giờ Tịch Vô Quy đã nắm chắc phần thắng, hoàn toàn không cần phải lừa y nữa.
Tịch Vô Quy không biết chuyện đó sẽ xảy ra.
Xác nhận được điều này, khối đá nặng trong lòng khiến Tống Diễn thao thức suốt ba đêm nay dường như được nhấc ra đôi chút, cuối cùng y cũng có thể thở phào.
Y không thể phủ nhận rằng trong lòng không muốn Tịch Vô Quy biết chuyện có nội gián.
Dù hiện tại thân phận hai người đã trở thành đối lập, dù họ không còn như trước.
Nhưng chỉ cần Tịch Vô Quy không biết, y vẫn có thể tự dối mình rằng giữa họ vẫn còn một tia hy vọng. Tống Diễn nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, đôi mắt đã trở nên thờ ơ, thậm chí khẽ nhếch môi cười nhạt một cái.
Tịch Vô Quy nín thở, không thể rời mắt khỏi nụ cười của Tống Diễn, dù trong mắt Tống Diễn không có chút ý cười nào, nhưng khoảnh khắc này hắn không thể suy nghĩ gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.
Tống Diễn kéo tay Tịch Vô Quy đặt lên ngực mình.
Trên nguyên thần của y bị ma khí đen tối quấn lấy, nhưng nét mặt Tống Diễn bình tĩnh, khẽ nhếch khóe môi, cười nhẹ như có như không: "Sinh tử của ta đều nằm trong tay của Quân Thượng."
"Quân Thượng còn định giam ta đến khi nào nữa?"
- -----------------
Tác giả: Đây không phải truyện ngược, không có quá nhiều drama và hiểu lầm đâu hen, nhưng cũng có vài ba cảnh đau lòng, dù gì thì ngày trước Tiểu Tịch cũng quá đáng mà, nên coi như là chút ngược nhẹ cho thêm phần thú vị ~
À với cả nếu Tịch Vô Quy muốn giết sạch cả thành thì hắn hoàn toàn không cần phải lòng vòng đến vậy; việc cấu kết với nội gián là hành động của kẻ yếu, nên Tống Diễn sẽ không hiểu lầm điều này.
Ê đít tồ: tin tác giả ik =)) mấy bộ khác của bả ngược như tró, bộ này so ra là ngọt như mía ròi =))))) yên tâm:v
Tịch Vô Quy nhìn người vốn không nên xuất hiện ở đây, con ngươi hơi co lại, trên khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng lộ ra một tia rạn nứt.
Tống Diễn che chắn trước mặt Tông Diệu, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng đối diện với người đứng trước mặt.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc y trống rỗng chẳng nghĩ được gì, chỉ biết rằng mình không thể để Tông Diệu chết ở đây.
Tuyệt đối không thể!
Tịch Vô Quy nghiến chặt răng: "Tránh ra."
Tống Diễn kiên quyết không động đậy, trừng mắt nói từng chữ rắn rỏi: "Vậy thì giết ta trước đi."
Ánh mắt của Tịch Vô Quy thoáng chốc đằng đằng sát khí, khuôn mặt dường như phủ đầy băng giá. Hắn nhìn Tống Diễn bảo vệ Tông Diệu, hận không thể xé Tông Diệu thành trăm mảnh!
Nhưng...
Trong lòng hắn lại có một giọng nói khác vang lên.
Nếu hắn thực sự làm thế, Tống Diễn cũng sẽ chết.
Không khí xung quanh như bị đông cứng.
Tiếng chém giết xa xa dần không còn rõ ràng.
Cuối cùng...
Tịch Vô Quy từ từ hạ kiếm, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng khàn đặc: "Ta sẽ không giết hắn."
Nhưng ngươi, chỉ có thể là của ta.
Tịch Vô Quy giơ tay kéo Tống Diễn về phía mình, ngón tay lướt nhẹ sau gáy Tống Diễn, khiến y nhắm mắt bất tỉnh ngã xuống.
Tịch Vô Quy ôm Tống Diễn lên, lạnh lùng liếc nhìn Tông Diệu rồi quay người bay lên trời.
Đám ma tộc đang giao chiến bên dưới thấy chủ nhân của mình bất ngờ xuất hiện trên không trung, ai nấy đều sửng sốt dừng tay. Chúng vốn theo lệnh của Đại trưởng lão đến đây, vậy mà giờ Đại trưởng lão lại chẳng thấy đâu còn Quân thượng thì xuất hiện? Không phải ngài ấy đang bế quan sao?
Đám ma tộc theo phe Đại trưởng lão đều run sợ, sợ rằng Tịch Vô Quy sẽ trả thù. Chẳng kẻ nào còn tâm trí chiến đấu, nghĩ ngợi một lúc rồi như dòng thủy triều rút khỏi thành.
Những người còn lại trong thành thở phào nhẹ nhõm.
Ai cũng nhìn nhau ngơ ngác.
Tưởng rằng hôm nay mình sẽ chết chắc, chẳng ngờ lại thoát khỏi hiểm nguy một cách kỳ lạ, đến giờ cũng chưa hiểu nổi chuyện gì xảy ra.
Ma tộc rõ ràng chiếm thế thượng phong, cớ sao Tịch Vô Quy lại rút quân?
Chỉ có Tông Diệu lặng lẽ nhìn theo hướng Tịch Vô Quy rời đi, đứng yên rất lâu.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng hắn, Tông Diệu mới như kiệt sức quỳ gối xuống, miệng trào ra một ngụm máu tươi.
- --
Tống Diễn thấy mình đang trong một giấc mơ dài và kỳ lạ.
Trong mơ, y và Cố Duy sống yên bình ở thành Túc Minh, cuộc sống giản dị nhưng thanh thản. Nhưng rồi đột nhiên Cố Duy biến thành Cổ Thanh, mọi chuyện lại trở nên rối rắm.
Hai người cứ dây dưa như vậy, nhưng chưa kịp định thần thì Cổ Thanh đã biến thành Tịch Vô Quy.
Trên chiến trường đẫm máu, người đàn ông lạnh lùng ấy như một ma thần xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống như đang cười nhạo sự ngu ngốc của y, rồi đâm thẳng một nhát vào ngực y.
Tống Diễn giật mình tỉnh giấc.
Lồng ngực y phập phồng kịch liệt.
Y mở mắt nhìn lên trên, phía mái vòm đen thăm thẳm, ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ viên dạ minh châu. Tống Diễn khẽ cử động, vết thương trên người khiến y đau đớn, như nhắc nhở rằng tất cả đều là thực.
Y đã quay lại ma cung.
Cổ Thanh chính là Tịch Vô Quy.
Lý trí dần trở lại.
Cuối cùng Tống Diễn đã hiểu rõ, ngay từ đầu, tất cả chỉ là một cái bẫy.
Tịch Vô Quy và Lư Khâu Kỳ đã có mâu thuẫn ngầm từ lâu. Nhưng Lư Khâu Kỳ là Đại trưởng lão của Ma tộc nên hắn không thể trực tiếp ra tay. Vì vậy hắn đã giả làm Cổ Thanh để theo Tống Diễn rời đi, cố tình tỏ ra yếu thế để dụ Lư Khâu Kỳ mắc bẫy. Bọn sát thủ mà Tống Diễn gặp khi đi lấy thảo dược rõ ràng là nhằm vào Tịch Vô Quy.
Thật nực cười khi y tưởng hắn cần mình bảo vệ, nhưng thực chất tất cả chỉ là màn kịch của Tịch Vô Quy, thậm chí cả việc hắn bị thương cũng là một phần trong kế hoạch... Hắn muốn để Lư Khâu Kỳ nghĩ rằng đây là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Lư Khâu Kỳ quả nhiên đã mắc bẫy, dẫn quân tấn công thành nhưng lại bị Tịch Vô Quy phản kích, không chỉ giết chết Lư Khâu Kỳ mà còn đổ tội cho Tông Diệu, để không ai trong Ma tộc có thể chỉ trích hắn, còn có cơ hội tiêu diệt hết kẻ phản bội.
Còn y, y đã tự đưa sói vào nhà, dẫn đến tai họa này, suýt chút nữa đã khiến Tông Diệu mất mạng.
Một nước đi mượn đao giết người hoàn hảo. Ai có thể nghĩ kẻ kiêu ngạo và ngông cuồng như Tịch Vô Quy lại có thể giả vờ xuất sắc như thế!
Ngay cả Tống Diễn, dù đã đọc qua nguyên tác cũng hoàn toàn không ngờ tới! Lư Khâu Kỳ thua là đáng, còn y cũng thua chẳng oan chút nào.
Máu trong người Tống Diễn dồn lên, y đột nhiên cúi người, trong miệng tràn ngập vị tanh.
Y nuốt ngụm máu, tay siết chặt mép giường đến trắng bệch.
Vậy tại sao Tịch Vô Quy không giết luôn y?
Dù sao y cũng chẳng còn giá trị gì nữa.
Nhưng...
Lý trí mách bảo y rằng tất cả đều chỉ là một màn kịch, nhưng trái tim lại bảo y rằng không phải chỉ có vậy.
Tại sao khi ấy, y biết rõ rằng mình sẽ chết mà vẫn chắn trước mặt Tông Diệu? Khoảnh khắc đó, vì sao bản năng lại mách bảo y rằng Tịch Vô Quy sẽ vì mình mà nương tay?
Tống Diễn cười khổ.
Y nhớ lại những ngày còn ở ma cung, Tịch Vô Quy luôn đáp ứng mọi yêu cầu của y, đêm đêm ôm y vào lòng.
Y nhớ đến đêm hôm đó ở linh tuyền, khi Tịch Vô Quy tức giận đến cực điểm nhưng cuối cùng chỉ để y rời đi mà không hề làm gì y.
Y nhớ đến những lần Cổ Thanh hết lòng bảo vệ mình, nhớ đến lời thề "lấy thân báo đáp", nhớ đến câu nói về duyên phận tiền kiếp.
Nhớ đến nụ hôn cẩn trọng trong hang đá, vừa dè dặt lại vừa trân trọng.
Chẳng lẽ tất cả những điều đó cũng là giả?
Nếu chỉ là để lợi dụng y, sao phải làm đến mức đó? Đây là Tịch Vô Quy kiêu ngạo, xem thường tất cả kia mà. Hiện tại hắn đã lộ diện hoàn toàn, không còn giả vờ nữa, cớ sao lại tha mạng cho y?
Trong đầu y chợt lóe lên khuôn mặt quen thuộc...
Một đáp án như thể sắp hình thành trong đầu.
Nhưng cổ họng Tống Diễn nghẹn lại, y không biết là mình không muốn hay là không dám tin vào đáp án ấy.
Không dám tin rằng ba năm kiên trì của y chỉ là một trò đùa.
Thực ra chẳng có thù hận nào cả, bởi vì Phục Diễm chắc chắn không giết Tịch Vô Quy, và Cố Duy, người đã chết thực ra chưa từng chết.
Hai mươi năm bế quan.
Người mà y trân trọng cất giữ trong lòng hóa ra chỉ là một giấc mộng của kẻ khác.
Rồi lại trở thành cơn ác mộng của chính y.
Tống Diễn cảm thấy toàn thân nặng trĩu, xương cốt tựa như bị nghiền nát. Nhưng y vẫn chầm chậm đứng lên, vì y còn rất nhiều việc phải làm...
Không thể ngã xuống được.
Trong lòng Tống Diễn thầm nhắc nhở mình rằng không thể buông xuôi, vì còn quá nhiều chuyện quan trọng phải làm.
Y nhớ đến chuyện đã xảy ra ở Thành An Khê. Việc phe Tiên Môn bị đánh bại thảm hại như vậy chắc chắn là do có kẻ phản bội, kẻ ấy đã cấu kết với Lư Khâu Kỳ và mở cửa thành cho quân Ma tộc vào. Nếu không có sự tiếp tay của nội gián, Tiên Môn sẽ không chịu tổn thất lớn đến vậy. Giờ Tống Diễn không biết tình hình của Tông Diệu ra sao; dù Tịch Vô Quy đã tha cho huynh ấy nhưng kẻ phản bội vẫn còn trong hàng ngũ của Tông Diệu, và điều đó sẽ khiến Tông Diệu rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Tông Diệu nhất định phải sống.
Tông Diệu là hy vọng duy nhất còn lại của thế giới này.
Tống Diễn đặt tay lên ngực, cố gắng kiềm chế cơn đau, để ý thấy thanh kiếm của mình vẫn nằm trên chiếc bàn cạnh giường. Điều đáng ngạc nhiên là Tịch Vô Quy không phong ấn linh lực của y và thậm chí còn để lại vũ khí cho y. Y đưa tay nắm lấy thanh kiếm, chậm rãi bước với từng bước nặng nề, đi ra phía cửa cung điện.
Khi đến cửa, y thấy một toán ma tộc canh gác ở đó, tất cả đều có tu vi cao. Họ cung kính cúi đầu trước y, nhưng rõ ràng không có ý định để y rời khỏi cung điện.
Tống Diễn hiểu mình không thể đối đầu với tất cả những người này một mình. Điều này giải thích tại sao Tịch Vô Quy lại ung dung như vậy.
Y quay người lại, bình thản trở về phòng.
Lúc đó người hầu cũ của y bước tới không một tiếng động, như một cái bóng.
Tống Diễn lạnh lùng nhìn Ma nô, không mảy may để ý đến sự hiện diện của cậu ta. Ma nô này chưa bao giờ nói chuyện với y, như một kẻ câm vậy, nên y cũng không muốn mất thời gian.
Nhưng không ngờ lần này, Ma nô tiến tới gần và nói: "Quân thượng dặn khi công tử tỉnh dậy, hãy nhắn lại rằng Thiếu Chủ Tiên Môn đã an toàn, đã được sư huynh hắn ta cứu đi. Công tử không cần lo lắng."
Tống Diễn quay phắt lại nhìn chằm chằm vào Ma nô, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Ma nô vẫn giữ thái độ cung kính, bình thản nói: "Quân thượng còn dặn, nếu công tử có bất kỳ điều gì muốn hỏi, chỉ cần nêu ra, ta biết gì sẽ nói nấy."
Tống Diễn hít sâu, lạnh lùng hỏi: "Tịch Vô Quy hiện giờ đang làm gì?"
Ma nô đáp: "Đại trưởng lão dẫn theo thủ lĩnh Đông Lê Bộ và vài kẻ khác mưu phản đoạt quyền, nên Quân thượng đang bận xử lý những kẻ phản bội."
- --
Tại đại điện của Ma tộc.
Mặt đất ướt đẫm máu, từng dòng máu đỏ như muốn nhấn chìm cả gian điện.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng.
Một tên ma tướng đang tìm cách trốn ra ngoài nhưng lập tức bị Hắc Long, con rồng đen khổng lồ ngoạm lấy. Nó không nuốt chửng tên ma tướng mà giữ lấy gã bằng phần eo và chậm rãi nhai, âm thanh "rắc rắc" vang lên ghê rợn.
Những ma tộc còn sống sót đều run rẩy, không dám thở mạnh.
Tịch Vô Quy ngồi trên ngai vàng, thần sắc lạnh lùng. Chỉ cần hơi thở từ hắn đã đủ khiến tất cả cảm nhận được tâm trạng đầy sát khí của Quân thượng.
Bọn ma tộc còn sống thầm thở phào, cảm thấy may mắn khi đã không đi theo Lư Khâu Kỳ, nếu không giờ đây chính họ đã trở thành đống tàn tích nằm rải rác dưới sàn cung điện này.
Cuộc tàn sát kéo dài suốt một ngày một đêm.
Cuối cùng đám thuộc hạ đến, gom lại những mảnh thi thể vương vãi khắp nơi và lau chùi vết máu trên sàn hết lần này đến lần khác.
Phục Diễm đứng bên cạnh, mặt không biểu cảm, gã đã ghi nhớ từng tên ma tộc phản bội Quân thượng. Tên đứng đầu Đông Lê Bộ – kẻ đầu tiên nổi loạn – đã bị xử tử thảm nhất, ngay cả hồn phách cũng bị rút ra, nhốt vào Cổ Luyện Hồn chịu cảnh tra tấn ngày đêm.
Với cái chết của Lư Khâu Kỳ, những thủ lĩnh theo lão cũng bị giết sạch, còn các thuộc hạ của lão đều bị tống vào Ma ngục để chịu hình phạt.
Lính tráng dưới trướng Lư Khâu Kỳ thì bị phân chia cho các bộ tộc khác.
Thế là phe Đại trưởng lão bị nhổ tận gốc.
Cả Ma tộc bây giờ chẳng còn ai có thể chống lại Quân thượng.
Mọi thứ đều nằm trong tính toán của ngài.
Chỉ duy một điều mà Phục Diễm không ngờ: Quân thượng đã tha cho Tông Diệu. Gã nhìn người trên ngai, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Quân thượng quả thực đối với Tống Diễn rất khác biệt.
Nhưng nghĩ đến những gì đã xảy ra ở Thành An Khê, dù Quân thượng có thu tay vào phút cuối vì Tống Diễn, liệu Tống Diễn có thể chấp nhận tất cả những điều này không?
- --
Tống Diễn ngồi yên lặng trong điện.
Trước mặt y là một bàn tiệc thịnh soạn với toàn sơn hào hải vị quý hiếm. Tuy vậy các món ăn cứ để nguội ngắt, Tống Diễn vẫn không động đũa. Là người tu tiên đã nhiều năm, y hoàn toàn không cần ăn uống những thứ này.
Tống Diễn nhắm mắt, vận hành tiên khí trong cơ thể. Trận chiến khốc liệt ở Thành An Khê khiến y bị thương không ít, hơn nữa sau cú sốc vừa rồi tâm mạch cũng bị tổn hại. Muốn hồi phục hoàn toàn sẽ cần thời gian.
Ma nô cung kính bước vào, thấy bàn thức ăn chưa hề suy suyển, cậu ta không nói gì, chỉ đặt trước mặt Tống Diễn một hộp ngọc rồi nói: "Đây là Cửu Luyện Tụ Thần Đan, giúp ích cho vết thương của công tử. Quân thượng dặn đem đến cho người."
Tống Diễn mở mắt nhìn hộp ngọc rồi lạnh nhạt nói: "Cứ để đó đi."
Ma nô đặt hộp thuốc xuống rồi cúi mình lui ra.
Tống Diễn mở hộp, nhìn viên đan dược tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Đây là loại đan dược cực kỳ hiếm thấy, ngay cả trong Không Huyền Cảnh. Với cấp bậc của mình, Tống Diễn không đủ tư cách sở hữu loại đan dược quý giá này. Y cũng không có nhiều tài sản, không dễ gì mua được những báu vật như thế. Vậy mà đối với Tịch Vô Quy, những thứ này chỉ là chuyện nhỏ, hắn có thể tùy tiện đặt nó trước mặt y.
Tống Diễn không khách sáo. Tịch Vô Quy không thiếu những thứ này, và nếu y muốn chuẩn bị cho những kế hoạch của mình, điều đầu tiên là phải chữa lành vết thương.
Y nuốt viên đan dược và ngồi xuống vận công. Tiên khí tinh thuần bắt đầu chữa lành tâm mạch; quả thật đây là đan dược cao cấp.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Trong suốt ba ngày, Tịch Vô Quy không hề đến thăm.
Mọi thứ trong điện vẫn xa hoa lộng lẫy, cái gì cũng có. Không chỉ có thức ăn ngon và quần áo đẹp, linh đan dược liệu cũng liên tục được đưa đến, nhiều đến mức vết thương của Tống Diễn đã lành từ lâu mà thuốc vẫn chất thành đống.
Ba ngày ấy cũng đủ để Tống Diễn bình tĩnh lại, suy ngẫm về nhiều điều.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Cố Duy thật ra chính là bản thể của Tịch Vô Quy trong một lần lịch kiếp. Khi ấy Tống Diễn đã dốc hết tâm sức chỉ để thay đổi số phận của thành Túc Minh, để nó không bị thảm sát. Y trải qua bao nhiêu gian truân mới gặp được Tông Diệu, mà không ngờ rằng chính tên ma đầu lại ở ngay bên cạnh mình.
Nghĩ đến những khổ đau mà Cố Duy đã phải chịu, giờ đây Tống Diễn hiểu được vì sao trong nguyên tác, sau khi xuất quan Tịch Vô Quy lại tàn nhẫn đến mức sẵn sàng tiêu diệt cả thành Túc Minh.
Giờ đây ngẫm lại, có vẻ như hành động của y đã vô tình làm thay đổi số phận, khiến Tịch Vô Quy đã buông tha cho thành Túc Minh. Hắn không còn lạnh lùng, khát máu như trong truyện. Những thay đổi ấy đều là vì y.
Có lẽ trong lòng Tịch Vô Quy vẫn còn sót lại chút tình cảm khi còn là Cố Duy.
Nếu không hắn đã chẳng buồn giữ y lại.
Nhưng còn lại bao nhiêu, thì Tống Diễn cũng không dám chắc.
Bởi vì đối với một cuộc đời dài đằng đẵng của Tịch Vô Quy, thì hai mươi năm của Cố Duy chỉ là một thoáng chớp mắt ngắn ngủi.
Cố Duy là một kẻ đáng thương, trải qua đủ mọi đau khổ và luôn cần được bảo vệ. Còn Tịch Vô Quy lại là một Quân thượng lạnh lùng, tàn nhẫn, đứng trên vạn người. Khoảng cách giữa hai người thật sự quá lớn, Tống Diễn cảm thấy rất khó để liên kết họ thành một.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này.
Giờ y chỉ còn cách đánh cược một phen.
Hiện giờ có nhiều chuyện đã không còn giống như trong nguyên tác. Liệu y có thể lợi dụng điều này để khiến Tịch Vô Quy chấm dứt cuộc chiến sớm hơn không? Nếu Tịch Vô Quy đã có thể tha cho thành Túc Minh, vậy liệu hắn có thể từ bỏ chiến tranh được không?
Nếu có thể thuyết phục hắn rút quân và không khơi mào cuộc chiến Tiên-Ma, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra trong bảy năm tới, thế giới này sẽ không đi đến cảnh hoang tàn, đổ nát như trong truyện đã viết...
Và Tông Diệu cũng sẽ không phải bị ép đi vào con đường đó.
Mọi thứ vẫn có thể cứu vãn.
Trong lòng Tống Diễn không khỏi nhen nhóm một tia hy vọng.
Nhưng rất nhanh y lại bình tĩnh lại. Có lẽ y đang nghĩ quá đơn giản. Dù rằng Tịch Vô Quy có chút tình cảm với y, nhưng điều đó không đủ để hắn từ bỏ đại nghiệp của Ma tộc. Nếu hắn thực sự coi trọng y thì hắn đã không kiên trì thực hiện kế hoạch, thậm chí còn giết Tông Diệu ngay trước mặt y. Giờ hắn còn đang giam cầm y ở đây.
Khi y liều mình để cứu Tông Diệu, kết quả chỉ là Tịch Vô Quy tha cho Tông Diệu một mạng. Đòi hỏi thêm e rằng quá khó.
- --
Tịch Vô Quy trải qua ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi, xử lý toàn bộ thuộc hạ của Đại trưởng lão.
Phục Diễm nhìn vết máu kéo dài trên đại điện, khẽ nhíu mày liếc nhìn Quân Thượng, dù Quân Thượng xưa nay luôn dùng thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lần này không khỏi có phần giận cá chém thớt...
Nghĩ đến người kia vẫn còn ở trong ma cung.
Phục Diễm thận trọng mở lời: "Quân Thượng, ngài không quay lại xem ạ?"
Tịch Vô Quy bỗng ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo tối tăm như vực thẳm khiến Phục Diễm không khỏi căng thẳng. Khi gã nghĩ rằng Quân Thượng sẽ nổi giận, Tịch Vô Quy lại hạ mắt xuống, khẽ nói: "Y ngủ rồi chứ?"
Phục Diễm thở phào nhẹ nhõm, cân nhắc một lúc: "Giờ này chắc là đã ngủ rồi."
Tịch Vô Quy đáp: "Bản quân biết rồi, ngươi lui đi."
Phục Diễm quay người rời đi, lòng thầm thở dài, ai mà ngờ một người không sợ trời không sợ đất, một kiếm hạ khắp tam giới như Quân Thượng lại sợ gặp một người chứ?
Phục Diễm thực sự muốn khuyên Quân Thượng, chẳng thà thả Tống Diễn đi, sao lại phải tự giày vò lẫn nhau như vậy? Nhưng nếu mình dám nói ra câu này, Quân Thượng chắc chắn sẽ giết gã ngay tại chỗ, nên gã chỉ biết bất lực rời đi.
Trong phòng trống trải, chỉ còn lại bóng tối lạnh lẽo.
Tịch Vô Quy ngồi đó không động đậy.
Lòng đầy phiền muộn.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong tâm trí lại hiện lên hình ảnh Tống Diễn đứng chắn trước Tông Diệu, ánh mắt kiên định quyết tuyệt, muốn giết Tông Diệu thì phải bước qua xác y.
Đó chính là Tống Diễn.
Tống Diễn sẽ không ngồi yên nhìn Tông Diệu chết, vì vậy Tịch Vô Quy cố tình đợi Tống Diễn rời đi, không muốn y biết, ai ngờ cuối cùng cũng đi đến bước này.
Nghĩ đến dáng vẻ toàn thân nhuốm máu của Tống Diễn, Tịch Vô Quy cảm thấy như tim bị bóp nghẹt, khó thở.
Tất cả đều trong kế hoạch của hắn.
Chỉ có điều hắn không ngờ rằng, Lư Khâu Kỳ lại thông đồng với kẻ phản bội tiên môn gây ra thảm kịch này.
Hắn muốn giết chết Lư Khâu Kỳ và Tông Diệu.
Nhưng hắn không muốn Tống Diễn hận mình.
Hắn từng dự định sẽ tha cho người dân thành An Khê...
Nhưng Tống Diễn sẽ tin ư?
Tịch Vô Quy không biết đối mặt với Tống Diễn thế nào, dù gì đi nữa hắn cũng đã lừa gạt lợi dụng Tống Diễn, hắn sợ nhìn thấy ánh mắt đầy hận thù của Tống Diễn nên đã chọn cách trốn tránh.
Không biết bao lâu đã trôi qua.
Cuối cùng Tịch Vô Quy cũng đứng dậy.
Hắn lặng lẽ bước trên nền đá của ma cung, đi đến tẩm điện, hít sâu một hơi, lặng lẽ đẩy cửa tẩm điện ra.
Người áo trắng nọ nằm yên lặng trên giường, mái tóc đen buông xõa, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi rũ xuống như lông quạ tạo bóng tối, trong mơ vẫn nhíu mày như đang mơ một giấc mơ không lành, một tay đặt hờ bên mép giường, cổ tay trắng nhợt và gầy yếu, cả người như món đồ sứ dễ vỡ.
Tịch Vô Quy cứ thế nhìn y, như muốn nhìn thấu vào tâm khảm.
Không ai biết hắn đã bao nhiêu lần muốn đến, muốn gặp người này, nhưng giờ chỉ dám đến khi người đó đã ngủ.
Nhất cử nhất động của Tống Diễn trong cung đều được bọn Ma nô báo lại cho hắn. Người vốn thích ăn uống vậy mà ba ngày nay không ăn một miếng, chỉ tập trung vào luyện công dưỡng thương.
Sao lại liều mạng như vậy?
Muốn thoát khỏi đây, hay muốn giết hắn?
Tịch Vô Quy không muốn nghĩ nữa.
Chỉ cần không nghĩ thì có thể giả vờ không biết, ít nhất người này đang ở bên cạnh hắn không thể đi đâu, hắn nhất quyết sẽ không buông tay.
Tịch Vô Quy cứ thế đứng yên bất động nhìn rất lâu, cho đến khi trời gần sáng, trong mắt mới hiện lên sự lưu luyến rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa đến cửa.
Sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Tịch Vô Quy."
Bước chân của Tịch Vô Quy đột ngột dừng lại, mất một lúc lâu mới chậm rãi quay người lại.
Tống Diễn không biết đã ngồi dậy từ lúc nào.
Mái tóc đen buông trên vai, cổ áo lỏng lẻo, dáng vẻ lười nhác như vừa thức dậy, nhưng đôi mắt đào hoa ấy không hề có ý buồn ngủ, ánh mắt trong veo lạnh lùng.
Tống Diễn đã đợi ba đêm.
Cuối cùng cũng đợi được Tịch Vô Quy, y muốn xem Tịch Vô Quy rốt cuộc định làm gì, ai ngờ Tịch Vô Quy chỉ đứng đó suốt đêm mà không làm gì cả.
Tống Diễn không muốn đợi nữa, khó khăn lắm mới gặp được Tịch Vô Quy, y không cho phép hắn tiếp tục trốn tránh.
Y cũng không thể tiếp tục bị giam ở đây.
Y đã đến đường cùng, chỉ còn cách đặt cược.
Tống Diễn đứng dậy, từng bước tiến đến bên Tịch Vô Quy.
Tịch Vô Quy đứng im ở đó, nhìn Tống Diễn đến gần hơn rồi đứng trước mặt hắn. Đôi chân hắn như bị đổ nhựa nóng, không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn Tống Diễn giơ tay lên—
Tống Diễn đưa tay tháo mặt nạ của Tịch Vô Quy.
Hiện ra trước mặt y là khuôn mặt giống Cố Duy — gương mặt của Cổ Thanh.
Chính khuôn mặt này đã khiến y nhất thời bị mê hoặc, đưa Tịch Vô Quy về...
Tống Diễn tưởng rằng sau ba ngày đã đủ bình tĩnh, có thể suy nghĩ lý trí, vứt bỏ những cảm xúc không đáng có.
Nhưng ngay lúc này nhìn thấy gương mặt của Tịch Vô Quy, cơn giận và nỗi ấm ức lại ùa về, tại sao tên ma đầu này lại dám lừa y như vậy? Dù lúc đó y chưa hiểu rõ lòng mình nên viết một lá thư hòa ly, nhưng ngoài chuyện đó, y không làm gì có lỗi với Cố Duy. Y đã nhớ nhung suốt ba năm, ngày đêm chỉ nghĩ đến việc trả thù cho người đó.
Vậy mà người này có thể ung dung mang khuôn mặt đó để đùa giỡn y, khiến sự chấp niệm của y như một trò cười.
Chàng trai Cố Duy mà y nhớ.
Liệu có thực sự tồn tại không?
Ngực Tống Diễn phập phồng dữ dội, muốn đâm chết tên ma đầu này bằng một kiếm! Nhưng lý trí đã ngăn y lại.
Tống Diễn lạnh lùng nhìn Tịch Vô Quy, chậm rãi hỏi: "Đây là dung mạo thật của ngươi à?"
Hầu kết của Tịch Vô Quy di chuyển, giọng khàn khàn: "Phải."
"Ta còn một câu hỏi nữa." Tống Diễn nhìn chằm chằm vào Tịch Vô Quy như muốn nhìn thấu hắn, nói từng chữ một: "Ngươi có biết việc tiên môn có phản đồ không?"
Tịch Vô Quy nhìn thẳng Tống Diễn: "Ta không biết."
Tống Diễn không bỏ qua chút biến đổi nào trong biểu cảm của Tịch Vô Quy, câu trả lời rất dứt khoát. Hơn nữa giờ Tịch Vô Quy đã nắm chắc phần thắng, hoàn toàn không cần phải lừa y nữa.
Tịch Vô Quy không biết chuyện đó sẽ xảy ra.
Xác nhận được điều này, khối đá nặng trong lòng khiến Tống Diễn thao thức suốt ba đêm nay dường như được nhấc ra đôi chút, cuối cùng y cũng có thể thở phào.
Y không thể phủ nhận rằng trong lòng không muốn Tịch Vô Quy biết chuyện có nội gián.
Dù hiện tại thân phận hai người đã trở thành đối lập, dù họ không còn như trước.
Nhưng chỉ cần Tịch Vô Quy không biết, y vẫn có thể tự dối mình rằng giữa họ vẫn còn một tia hy vọng. Tống Diễn nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, đôi mắt đã trở nên thờ ơ, thậm chí khẽ nhếch môi cười nhạt một cái.
Tịch Vô Quy nín thở, không thể rời mắt khỏi nụ cười của Tống Diễn, dù trong mắt Tống Diễn không có chút ý cười nào, nhưng khoảnh khắc này hắn không thể suy nghĩ gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.
Tống Diễn kéo tay Tịch Vô Quy đặt lên ngực mình.
Trên nguyên thần của y bị ma khí đen tối quấn lấy, nhưng nét mặt Tống Diễn bình tĩnh, khẽ nhếch khóe môi, cười nhẹ như có như không: "Sinh tử của ta đều nằm trong tay của Quân Thượng."
"Quân Thượng còn định giam ta đến khi nào nữa?"
- -----------------
Tác giả: Đây không phải truyện ngược, không có quá nhiều drama và hiểu lầm đâu hen, nhưng cũng có vài ba cảnh đau lòng, dù gì thì ngày trước Tiểu Tịch cũng quá đáng mà, nên coi như là chút ngược nhẹ cho thêm phần thú vị ~
À với cả nếu Tịch Vô Quy muốn giết sạch cả thành thì hắn hoàn toàn không cần phải lòng vòng đến vậy; việc cấu kết với nội gián là hành động của kẻ yếu, nên Tống Diễn sẽ không hiểu lầm điều này.
Ê đít tồ: tin tác giả ik =)) mấy bộ khác của bả ngược như tró, bộ này so ra là ngọt như mía ròi =))))) yên tâm:v