Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi
Chương 36: Thử thách
Sáng hôm sau Tống Diễn mơ màng tỉnh dậy, tâm trạng hiếm khi tốt. Từ khi đến ngục Hàn Uyên, đây là lần đầu tiên y ngủ sâu đến thế. Tống Diễn vừa trở mình, định đứng dậy thì đột nhiên thấy một khuôn mặt lạnh lùng đang ngủ say bên cạnh.
Hơi thở của y chững lại.
Trong khoảnh khắc đó, y tưởng mình vẫn còn ở thành Túc Minh, vẫn còn Cố Duy ở đấy.
Hồi đó mỗi khi tỉnh giấc, vừa mở mắt ra là Cố Duy đã nằm bên cạnh y như thế này.
Nếu không phải đã tận mắt thấy thi thể của Cố Duy, y còn tưởng Cố Duy đã quay về.
Tống Diễn hít sâu một hơi, ngồi dậy nhìn Cổ Thanh, ánh mắt phức tạp. Từ khi gặp Cổ Thanh y nghĩ đến Cố Duy nhiều hơn hẳn. Có lẽ y vẫn chưa đủ tu dưỡng, chỉ một người có ngoại hình tương tự mà đã dễ dàng làm lay động cảm xúc của y.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Đám ma tộc canh gác bắt đầu quát tháo mọi người phải dậy. Ai mà chậm một chút thì roi da vung tới ngay.
Tống Diễn thấy Cổ Thanh vẫn còn ngủ, vội vàng đẩy nhẹ hắn rồi thì thầm: "Dậy mau."
Người đàn ông chậm rãi mở mắt, con ngươi màu đen chẳng có chút cảm xúc nào.
Tống Diễn: "..."
Y nghĩ mình đã đủ bình tĩnh, nhưng hóa ra tâm thế của Cổ Thanh còn bình tĩnh hơn nhiều. Trông như cứ đang ở nhà mình vậy.
Tống Diễn vừa phức tạp vừa khó xử, y kéo tay Cổ Thanh: "Đi ra ngoài với ta."
Tịch Vô Quy mím môi, nhìn Tống Diễn nắm tay mình, mắt khẽ tối nhưng cuối cùng cũng không gạt y ra.
Hắn đi theo Tống Diễn ra ngoài.
Khi ra tới nơi Tống Diễn mới lúng túng buông tay, y cũng nhận ra vết thương trên lưng đã lành hơn. Có lẽ thuốc của Cổ Thanh khá hiệu nghiệm.
Thấy một đám ma tộc tuần tra gần đó, y vội cầm cuốc lên đào đất.
Đào được vài nhát, y quay sang thấy Cổ Thanh đang đứng dựa vào cuốc, dáng vẻ lười nhác, thần sắc thờ ơ, rõ ràng không có ý định làm việc. Tống Diễn nhíu mày khó chịu.
Hôm qua Cổ Thanh đã ăn khoai mà y đưa, y tưởng Cổ Thanh muốn sống, nhưng bây giờ... y lại cảm thấy Cổ Thanh chẳng thiết tha gì nữa.
Nếu là người khác y đã mặc kệ rồi.
Nhưng hôm qua Cổ Thanh còn cho y thuốc quý chữa thương, lại có khuôn mặt quá giống Cố Duy khiến Tống Diễn không thể không mở lời.
Y vốn định nói mình và Tông Diệu đang tìm cách cứu mọi người, rằng vẫn còn hy vọng để sống, nhưng y không biết rõ về Cổ Thanh nên đành phải nuốt lại.
Tống Diễn hít sâu một hơi, đang nghĩ cách thuyết phục thì bất ngờ có một tên ma tộc đã thấy họ, gã mặt lạnh tiến lại.
Tống Diễn biến sắc, lo lắng không yên.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó—
Chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm!
Ngọn núi phía sau tên ma tộc đột ngột sụp đổ, đá vụn bay tứ tung, vùi lấp tên ma tộc dưới đất. Tống Diễn vì quá sốc mà quên cả phản ứng, nhìn thấy đá lăn về phía mình cũng chẳng nhúc nhích. Trong lúc nguy cấp, một cánh tay từ sau vòng lấy eo y, kéo mạnh y ra khỏi vùng đá lở.
Tống Diễn ngây người nhìn phía trước.
Ngọn núi này? Sao lại tự nhiên sụp như thế?
Tên ma tộc đó... chắc là đã bị đè chết rồi?
Vì sự cố này quá lớn nên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía đó. Lúc này Tống Diễn mới nhận ra mình vẫn đang dựa vào lồng ngực của Cổ Thanh, tay hắn siết nhẹ lấy eo y, hơi thở phả vào bên cổ, tư thế khá mập mờ.
Tống Diễn đột nhiên đẩy Cổ Thanh ra, tai đỏ bừng, khẽ ho một tiếng để che giấu sự lúng túng: "Cảm, cảm ơn ngươi."
Tịch Vô Quy buông tay, cụp mắt với vẻ mặt không rõ biểu cảm.
Tống Diễn nắm chặt cuốc đi về hướng khác.
Vì sự cố sập núi, nơi đây trở nên hỗn loạn, tạm thời không ai quản họ. Tống Diễn nhíu mày nhìn về phía núi đổ.
Lôi Thừa Nghiệp lén lút đến gần, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi không sao chứ?"
Tống Diễn lắc đầu: "Ta không sao."
Y ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng vừa rồi thật sự khiến ta hoảng hốt, không ngờ ngọn núi lại sụp."
Lôi Thừa Nghiệp đáp: "Ngươi mới đến nên chưa thấy. Do núi bị đào rỗng nên thỉnh thoảng sẽ bị sụp, nhưng thường chỉ ở phạm vi nhỏ, việc núi sụp không có gì lạ."
Tống Diễn ngẩn ra: "Thì ra là vậy."
Lôi Thừa Nghiệp nhắc nhở: "Ngươi phải cẩn thận, nếu bị chôn dưới đó thì không có ai cứu được đâu."
Tống Diễn nghĩ đến bàn tay của Cổ Thanh vừa nắm lấy eo mình, nét mặt hơi ngượng: "Được, ta sẽ chú ý."
Lôi Thừa Nghiệp nói thêm: "Ta đã liên lạc thêm vài huynh đệ đáng tin, bọn ta gần như đã nắm được tình hình ở đây. Chỉ cần Tông Diệu ra tay chúng ta sẽ trong ngoài phối hợp. Nhưng về phía Tịch Vô Quy, mọi người định đối phó thế nào?"
Nếu không thể đánh lạc hướng Tịch Vô Quy thì dù có bao nhiêu người tới cũng chỉ là tự sát.
Tống Diễn trầm giọng: "Ta sẽ nghĩ cách dụ hắn đi."
Lôi Thừa Nghiệp vẫn lo âu.
Tống Diễn trao đổi thêm một số thông tin với Lôi Thừa Nghiệp, trò chuyện vài câu rồi quay trở lại đám đông.
Y thấy có người đã dọn sạch khu vực bị sụp và kéo xác tên ma tộc ra.
Tống Diễn đảo mắt nhìn quanh mà không thấy Cổ Thanh đâu, y bắt đầu lo lắng.
Nhưng vì còn nhiều ma tộc canh gác, y đành che giấu nỗi bất an, tiếp tục làm việc. Mãi đến tối khi trở lại hang, y mới phát hiện Cổ Thanh đã về từ lúc nào.
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm.
Tịch Vô Quy hé mắt, hơi nghĩ ngợi nhìn Tống Diễn rồi lại nhắm mắt.
Còn Tống Diễn vì chuyện ban ngày mà thấy ngại nên cũng không chủ động bắt chuyện.
Đêm đó, hai người chẳng nói với nhau một lời.
── ⋆yanxixi9490⋆ ──
Hôm sau vào lúc rạng sáng, Tống Diễn mở mắt, định đứng dậy ra ngoài thì đột nhiên phát hiện Đan Sa mặt mày đỏ bừng, nhăn nhó đau đớn. Tống Diễn lập tức nghiêm mặt.
Y bước tới đặt tay lên trán Đan Sa. Nhiệt độ tăng cao, chắc Đan Sa bị sốt rồi.
Môi trường ở đây quá tệ, ăn uống thiếu thốn lại ngủ không đủ giấc, thường xuyên có người không chịu nổi mà đổ bệnh. Mà ở ngục Hàn Uyên, nếu bị bệnh mà không có thuốc hay không được nghỉ ngơi thì chỉ còn cách đợi chết.
Tống Diễn trông nghiêm trọng hơn hẳn.
Tịch Vô Quy đứng từ xa, đôi mắt sâu như vực thẳm nhìn Tống Diễn lo lắng đặt tay lên trán Đan Sa. Trong mắt hắn lóe lên sự lạnh lùng. Loại sâu kiến này chết thì chết, có gì mà phải quan tâm?
Tống Diễn hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn đó. Thời gian đang trôi qua, đám ma tộc bắt đầu đến gọi. Lòng Tống Diễn nóng như lửa đốt.
Một tên ma tộc đi tới, thấy Đan Sa còn nằm trên đất không hề động đậy, gã định vung roi lên thì Tống Diễn cúi đầu, điềm đạm nói: "Hôm nay ta sẽ làm phần việc của cậu ấy, xin đại nhân cho cậu ấy nghỉ ngơi một ngày."
Tên ma tộc nhìn Tống Diễn với ánh mắt khinh thường. Ở ngục Hàn Uyên người tốt như Tống Diễn quả thật rất hiếm. Gã cười nhạt: "Ngươi biết đấy, làm phần việc của hai người thì không ít đâu."
Tống Diễn đáp: "Ta biết."
Tên ma tộc nhún vai, giọng thờ ơ: "Nếu ngươi đã muốn làm người tốt thì ta sẽ cho ngươi cơ hội. Nhưng nếu đến tối mà ta không thấy đủ số lượng hàn thiết của hai người, ta sẽ ném cả ngươi và cậu ta xuống vực."
Tống Diễn cung kính: "Đa tạ đại nhân."
Tên ma tộc quay người bỏ đi.
Trong lòng Tống Diễn vẫn chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Hàn thiết rất khó đào, để đào đủ phần của hai người trong một ngày, e rằng hôm nay sẽ cực kỳ vất vả. Nhưng nếu không làm vậy, Đan Sa sẽ chết.
Y quay đầu lại, bất ngờ đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm.
Tống Diễn ngẩn người.
Tịch Vô Quy lạnh lùng nhìn y, quai hàm căng ra, mắt lộ rõ vẻ không hài lòng. Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi bước thẳng qua Tống Diễn.
Tống Diễn có chút khó hiểu. Hình như Cổ Thanh đang giận, nhưng y đâu có làm gì khiến hắn giận?
Thôi kệ.
Hôm nay y cũng không có thời gian để nghĩ về Cổ Thanh nữa.
Tống Diễn vác cuốc ra ngoài.
Tịch Vô Quy đứng từ xa, khoanh tay dựa vào một góc tối, gần như hòa làm một với bóng đêm. Ngay cả khi có người đi ngang qua cũng chẳng ai nhìn thấy hắn.
Hắn không rời mắt khỏi Tống Diễn.
Thế giới này vốn dĩ là nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, ai sống sót thì kẻ đó xứng đáng. Những kẻ không thể sống sót thì chết đi là điều tất yếu, không cần phải lãng phí thời gian.
Kẻ đáng ghét kia rốt cuộc có quan hệ gì với Tống Diễn mà khiến y phải liều mạng cứu sống? Trong mắt Tịch Vô Quy bùng lên sự phẫn nộ. Con người này luôn như thế, gặp ai cũng muốn giúp đỡ, gặp ai cũng muốn cứu vớt. Rõ ràng thân mình còn khó giữ nhưng vẫn lo cho người khác.
Người khác sống chết liên quan gì đến ngươi hả?
Mà kiếp trước hắn lại không nhận ra điều đó, cứ tưởng mình là người đặc biệt trong mắt Tống Diễn. Nhưng thật ra... hắn và Đan Sa cũng chẳng có gì khác biệt.
Sự thù hận trong lòng hắn bùng lên mãnh liệt, gần như không thể kìm nén được. Cứ giết quách đám sâu kiến này đi cho khuất mắt, khỏi phải lãng phí thời gian.
Lồng ngực Tịch Vô Quy phập phồng, ánh mắt hiện lên sự méo mó trong thoáng chốc, nhưng rồi hắn bình tĩnh lại.
Nếu bây giờ giết Tống Diễn thì mọi kế hoạch đều tan vỡ. Có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi chấp niệm này. Tình yêu hèn mọn đó giống như một chiếc gai độc cắm sâu trong lòng, mỗi lần nhớ lại đều khiến hắn thấy ghê tởm, nhưng mãi mà không thể nhổ bỏ được!
Tịch Vô Quy nhắm chặt mắt lại.
Ta không phải là Cố Duy!
Vậy nên, ta sẽ không yêu thương con kiến mọn này. Sớm muộn gì ta cũng sẽ tự tay giết chết y.
ִׄ˚ • 𖥔 ࣪˖ ⭑ ₊ ⭒ *ೃ༄
Tống Diễn đã bận rộn cả ngày trời, gần như không có thời gian để thở. Cổ tay y bị xích sắt cọ đến trầy da, lòng bàn tay cầm cuốc nóng rát.
Màn đêm buông xuống.
Mọi người đã quay về hết.
Chỉ còn Tống Diễn vẫn miệt mài làm việc. Y không thể ngừng lại, cũng không thể bỏ cuộc.
Chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi.
Nếu không, y và Đan Sa sẽ chết tại đây.
Không biết đã bao nhiêu lần y nhấc tay lên, nhưng lần này khi vừa định hạ tay xuống...
Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay y. Tống Diễn khựng lại, mới phát hiện ra không biết Cổ Thanh đã tới từ lúc nào.
Cổ Thanh nắm chặt lấy cổ tay y, một tay khác đẩy một xe hàn thiết qua.
Người đàn ông với đôi môi mỏng khẽ cất giọng lạnh lẽo: "Chừng này là đủ rồi, quay về thôi."
Tống Diễn kinh ngạc mở to mắt: "Ngươi đào được à?"
Tịch Vô Quy chỉ lẳng lặng nhìn y mà không nói gì.
Tống Diễn lộ ra vẻ cảm kích, chân thành nói: "Cảm ơn, ta nợ ngươi một lần vậy."
Mặc dù ban đầu y muốn giúp Cổ Thanh, nhưng giờ ngẫm lại, người giúp được giúp nhiều hơn là y. Cổ Thanh cho y thuốc trị thương, giờ còn giúp y đào hàn thiết, cứu y và Đan Sa khỏi tình thế nguy hiểm.
Tịch Vô Quy nhìn biểu cảm chân thành của Tống Diễn, sâu trong mắt lóe lên một tia giễu cợt. Hắn nhàn nhã nói: "Được thôi."
Món nợ này, ngươi phải trả cho tử tế đấy.
Đối diện với nụ cười của Cổ Thanh, suýt chút nữa Tống Diễn lại thất thần. Y vội vàng tránh mắt hắn.
Cả ngày hôm nay đã quá mệt rồi.
Giờ có đủ số lượng hàn thiết, Tống Diễn về cùng Cổ Thanh luôn.
Đan Sa nghỉ ngơi cả ngày, tình trạng đã cải thiện đôi chút, không còn sốt nữa, chỉ là cậu ta vẫn hơi yếu. Thấy Tống Diễn quay lại, Đan Sa kích động: "Tống huynh!"
Tống Diễn bước tới, giọng ấm áp: "Đừng lo, phần hàn thiết của ngươi đã chuẩn bị xong rồi, sẽ không sao đâu."
Đan Sa cảm động đến rưng rưng nước mắt. Cậu ta và Tống Diễn vốn chỉ là những kẻ xa lạ, vậy mà Tống Diễn lại hết lòng giúp đỡ. Đan Sa nghẹn ngào: "Tống huynh, ơn nghĩa của huynh ta thật không biết lấy gì báo đáp. Không biết liệu chúng ta có ngày nào được ra ngoài hay không, sợ rằng không thể đền đáp huynh được nữa..."
Tống Diễn định nói vài lời an ủi.
Nhưng bên cạnh bỗng có tiếng cười lạnh, mang theo chút mỉa mai khó nhận ra.
Đan Sa đờ ra, quay đầu nhìn lại.
Tịch Vô Quy khoanh tay, nghiêng người tựa vào vách hang, đôi mắt băng giá sâu thẳm dừng lại trên người Đan Sa: "Không trả được thì tốt nhất đừng làm phiền người khác nữa."
Tống Diễn: "..."
Đan Sa: "..."
Vì bị Tịch Vô Quy cắt ngang, bầu không khí không thể tiếp tục được nữa. Lòng Đan Sa áy náy vô cùng, cậu ta cũng không muốn làm phiền Tống Diễn mãi như vậy, tất cả chỉ tại cậu ta quá vô dụng!
Cái nhìn lạnh lẽo của Cổ Thanh khiến cậu ta không khỏi bất an, liệu cậu ta có làm gì đắc tội với Cổ huynh không? Sao cứ cảm thấy Cổ huynh muốn giết mình vậy? Chắc chỉ là ảo giác thôi...
Dù vậy...
Không khí nơi đây thực sự ngột ngạt đến khó thở.
Đan Sa do dự một lúc, nhẹ giọng nói với Tống Diễn: "Tống huynh, bên cạnh còn có một hang trống, ba người ở chung hơi chật, chi bằng để ta sang đó ở."
Nói rồi cậu ta đứng dậy, vội vã bước ra ngoài như thể có mãnh thú đang đuổi theo sau lưng.
Ánh mắt Tịch Vô Quy cuối cùng cũng dịu lại đôi chút. Những thứ chướng mắt thì nên tự giác rời đi, nếu còn không đi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết cậu ta.
Nhưng tim Tống Diễn bỗng nảy lên, cuối cùng y cũng nhận ra, nếu Đan Sa đi thì chẳng phải sẽ chỉ còn lại y và Cổ Thanh sao? Không được...
Tống Diễn vội lên tiếng ngăn cản: "Ngươi cứ ở đây đi, ta thấy cũng không chật..."
Nhưng Đan Sa đã chạy biến.
Tống Diễn đứng đó, ngượng ngùng không biết làm sao.
Một lát sau y quay đầu nhìn về phía Cổ Thanh, chạm phải ánh mắt u tối của đối phương, ánh mắt ấy giống một con rắn độc trong bóng tối, làm căng hết mọi dây thần kinh của y. Để che giấu sự lo lắng, Tống Diễn khẽ ho một tiếng: "Ngươi... ngươi có chuyện gì à?"
Tịch Vô Quy bước tới áp sát Tống Diễn, cúi đầu khẽ nói: "Ta đã làm gì khiến ngươi phật lòng hửm?"
Bóng dáng cao lớn của hắn đổ xuống người Tống Diễn, tạo ra một áp lực vô hình.
Tống Diễn lúng túng đáp: "Không có!"
Tịch Vô Quy thản nhiên: "Vậy sao ngươi lại tránh ta?"
Tống Diễn: "...Ta có đâu."
Tịch Vô Quy nhếch môi cười, giọng nói đầy ẩn ý: "Không à?"
Ánh mắt hắn lạnh như băng từ sâu trong vực thẳm.
Khi còn là Cố Duy, hắn đã không ít lần muốn tiếp cận người này, nhưng lần nào cũng vậy, hễ tiến lại gần một chút là người này lại vội vã chạy trốn.
Thậm chí không tiếc viết thư hoà ly chỉ để cắt đứt mọi quan hệ với hắn.
Tầm mắt Tịch Vô Quy dừng lại trên cái cổ mảnh khảnh của Tống Diễn, ngón tay hắn khẽ động.
Tịch Vô Quy đột ngột nhắm mắt lại.
Hắn sợ mình sẽ không thể kiềm chế nổi mà giết người này.
Tống Diễn nhìn bóng lưng Cổ Thanh quay đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm, đi về phía bên kia của hang động, cố tránh xa Cổ Thanh. Y nằm đó, nhưng suốt đêm không sao ngủ được.
Trong lòng Tống Diễn có chút lúng túng, chẳng lẽ ngay cả Cổ Thanh cũng nhận ra mình đang tránh hắn à? Mình thể hiện rõ ràng đến vậy sao?
Hơn nữa, hai người chung một hang...
Tống Diễn chỉ cần nhắm mắt lại là không khỏi nhớ tới Cố Duy. Ngày ấy khi y và Cố Duy bị ma tộc tấn công, họ rơi xuống vách núi, Cố Duy đã dùng thân mình che chở cho y. Họ từng trốn trong một hang động, cũng giống như bây giờ vậy.
Lúc đó cả hai đều kiệt sức, Cố Duy đã định lừa y bỏ đi trước, nhưng chỉ một ánh mắt là Tống Diễn đã nhận ra lời nói dối của cậu. Tống Diễn nở nụ cười chua xót.
Y biết những chuyện đã qua thì nên để nó qua đi.
Con người không thể mãi đứng yên tại chỗ.
Nhưng y không ngờ lại gặp được một người giống Cố Duy đến vậy.
Trong hang rất yên tĩnh.
Chỉ còn nghe thấy hơi thở của hai người.
Tống Diễn giữ nguyên tư thế đó.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Bên cạnh vẫn im ắng, có lẽ Cổ Thanh đã ngủ rồi?
Cánh tay của Tống Diễn hơi tê, y khẽ dịch người để đổi tư thế, nhưng vừa quay lại...
Y đã chạm phải đôi mắt lạnh lùng sâu thăm thẳm.
Tống Diễn suýt chút hét lên vì sợ.
Tịch Vô Quy nhìn Tống Diễn, vẻ mặt như cười như không. Hắn muốn xem người này có thể chịu đựng được bao lâu mà không cử động. Hóa ra cũng không trụ được lâu lắm. Muốn trốn tránh hắn đâu phải là điều dễ dàng như thế.
Hắn không phải là Cố Duy của kiếp trước, yếu đuối và hèn mọn, chỉ biết lẩn trốn.
Người mà dù có muốn, đêm đêm chung chăn gối cũng chỉ dám giả vờ ngủ.
Tống Diễn hít sâu một hơi, cười gượng: "Ngươi vẫn chưa ngủ à."
Tịch Vô Quy thản nhiên đáp: "Không ngủ được."
Tống Diễn vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng, giờ muốn quay đi cũng không được, trở lại cũng không xong. Nếu quay đi thì chẳng phải ngầm thừa nhận mình đang trốn tránh Cổ Thanh à? Nhưng cứ đối mặt thế này lại khiến y càng thêm khó chịu, cảm giác bị hắn nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu.
Khi Tống Diễn còn đang bối rối không biết nói gì, Cổ Thanh chợt vươn tay nắm lấy cổ tay y kéo mạnh về phía trước.
Tống Diễn suýt ngã vào lòng Cổ Thanh, y vội chống tay xuống đất, nửa người trên nghiêng về phía trước, đối mặt với Cổ Thanh ở khoảng cách gần. Y gần như có thể thấy dáng vẻ mình căng thẳng phản chiếu trong đôi mắt đối phương.
Tống Diễn mấp máy: "Ngươi..."
Nhưng Tịch Vô Quy lại thản nhiên cúi đầu, tránh ánh mắt của Tống Diễn, nhìn chằm chằm vào cổ tay đầy vết thương và lòng bàn tay bầm dập của y, giọng nói trầm thấp chậm rãi: "Ngươi lại bị thương rồi."
Lúc này Tống Diễn mới nhận ra Cổ Thanh đang nói gì, tự nhủ sao mình lại căng thẳng như vậy. Y cười nhẹ: "Vết thương nhỏ thôi, không sao."
Là tù binh làm việc ở đây, ai mà không bị thương cơ chứ. Chỉ là hôm nay làm việc nhiều quá nên y không để ý.
Nhưng y vừa dứt lời, sắc mặt Cổ Thanh lại trở nên lạnh lùng.
Tống Diễn không biết mình đã nói sai gì, y không thoải mái cố rút tay về, nhưng Cổ Thanh vẫn nắm chặt không buông.
Y nghe giọng Cổ Thanh thản nhiên: "Để ta bôi thuốc cho ngươi."
Tống Diễn nghĩ vết thương này không đáng để lãng phí thuốc, nhưng Cổ Thanh không có ý định thả tay ra. Y không thể thoát khỏi nên đành để đối phương cầm lấy tay mình.
Người đàn ông tuy mặt mày lạnh lùng, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng.
Cảm giác mát lạnh lướt qua lòng bàn tay, ngón tay hắn khẽ chạm vào vết thương, mang theo cảm giác nhói đau xen lẫn chút ngứa ngáy. Tống Diễn mím môi, quay mặt đi để tránh tầm mắt của Cổ Thanh.
Bỗng giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai.
"Rõ ràng bản thân ngươi còn khó bảo toàn, tại sao còn muốn giúp người khác?"
Tống Diễn ngạc nhiên nhìn hắn, hơi do dự rồi đáp: "Ta không thể thấy chết mà không cứu được..."
Tịch Vô Quy nhàn nhạt nói: "Người sắp chết trên thế gian này rất nhiều, ngươi cứu được bao nhiêu? Thay vì lo cho họ, chi bằng nghĩ cách cứu chính mình."
Tống Diễn ngây người nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra chút ít. Chẳng lẽ Cổ Thanh đang lo cho mình nên mới tức giận như vậy? Người này thật là... Trong mắt Tống Diễn lấp lánh ý cười: "Ta tự biết giới hạn, sẽ không sao đâu, ngươi yên tâm..."
Tịch Vô Quy đối diện với đôi mắt đào hoa dịu dàng của Tống Diễn, hình ảnh ba năm trước hiện lên rõ ràng. Người này, cũng với gương mặt đó, điệu bộ đó, từng bước một hạ gục mọi sự phòng bị của hắn.
Kiếp trước hắn đã biết rõ số mệnh của mình sẽ phải trải qua muôn vàn kiếp nạn trước khi bước vào luân hồi.
Chính người này, không hề báo trước mà đã xông vào thế giới của hắn, tiếp cận hắn mà không hề xin phép, muốn kéo hắn khỏi bóng tối.
Y đã làm bao nhiêu điều cho hắn, nhưng cuối cùng đổi lại chỉ là một câu "không thể thấy chết mà không cứu."
Người này có vẻ ngoài dịu dàng, một đôi mắt đào hoa luôn chứa đầy tình ý khi nhìn người khác. Y tốt với tất cả mọi người, nhưng trong lòng lại lạnh lùng xa cách, không cho phép bất kỳ ai bước vào. Khi người ta không thể nào rời xa y nữa, y lại thản nhiên nói rằng mình không hề yêu họ.
Thật đáng căm hận.
Trong mắt Tịch Vô Quy lóe lên sự hung hãn. Hắn chợt muốn... moi trái tim của người này ra mà xem.
Xem thử trái tim đó rốt cuộc là thế nào.
Mà lại có thể vô tình lạnh lẽo đến vậy.
Hơi thở của y chững lại.
Trong khoảnh khắc đó, y tưởng mình vẫn còn ở thành Túc Minh, vẫn còn Cố Duy ở đấy.
Hồi đó mỗi khi tỉnh giấc, vừa mở mắt ra là Cố Duy đã nằm bên cạnh y như thế này.
Nếu không phải đã tận mắt thấy thi thể của Cố Duy, y còn tưởng Cố Duy đã quay về.
Tống Diễn hít sâu một hơi, ngồi dậy nhìn Cổ Thanh, ánh mắt phức tạp. Từ khi gặp Cổ Thanh y nghĩ đến Cố Duy nhiều hơn hẳn. Có lẽ y vẫn chưa đủ tu dưỡng, chỉ một người có ngoại hình tương tự mà đã dễ dàng làm lay động cảm xúc của y.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Đám ma tộc canh gác bắt đầu quát tháo mọi người phải dậy. Ai mà chậm một chút thì roi da vung tới ngay.
Tống Diễn thấy Cổ Thanh vẫn còn ngủ, vội vàng đẩy nhẹ hắn rồi thì thầm: "Dậy mau."
Người đàn ông chậm rãi mở mắt, con ngươi màu đen chẳng có chút cảm xúc nào.
Tống Diễn: "..."
Y nghĩ mình đã đủ bình tĩnh, nhưng hóa ra tâm thế của Cổ Thanh còn bình tĩnh hơn nhiều. Trông như cứ đang ở nhà mình vậy.
Tống Diễn vừa phức tạp vừa khó xử, y kéo tay Cổ Thanh: "Đi ra ngoài với ta."
Tịch Vô Quy mím môi, nhìn Tống Diễn nắm tay mình, mắt khẽ tối nhưng cuối cùng cũng không gạt y ra.
Hắn đi theo Tống Diễn ra ngoài.
Khi ra tới nơi Tống Diễn mới lúng túng buông tay, y cũng nhận ra vết thương trên lưng đã lành hơn. Có lẽ thuốc của Cổ Thanh khá hiệu nghiệm.
Thấy một đám ma tộc tuần tra gần đó, y vội cầm cuốc lên đào đất.
Đào được vài nhát, y quay sang thấy Cổ Thanh đang đứng dựa vào cuốc, dáng vẻ lười nhác, thần sắc thờ ơ, rõ ràng không có ý định làm việc. Tống Diễn nhíu mày khó chịu.
Hôm qua Cổ Thanh đã ăn khoai mà y đưa, y tưởng Cổ Thanh muốn sống, nhưng bây giờ... y lại cảm thấy Cổ Thanh chẳng thiết tha gì nữa.
Nếu là người khác y đã mặc kệ rồi.
Nhưng hôm qua Cổ Thanh còn cho y thuốc quý chữa thương, lại có khuôn mặt quá giống Cố Duy khiến Tống Diễn không thể không mở lời.
Y vốn định nói mình và Tông Diệu đang tìm cách cứu mọi người, rằng vẫn còn hy vọng để sống, nhưng y không biết rõ về Cổ Thanh nên đành phải nuốt lại.
Tống Diễn hít sâu một hơi, đang nghĩ cách thuyết phục thì bất ngờ có một tên ma tộc đã thấy họ, gã mặt lạnh tiến lại.
Tống Diễn biến sắc, lo lắng không yên.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó—
Chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm!
Ngọn núi phía sau tên ma tộc đột ngột sụp đổ, đá vụn bay tứ tung, vùi lấp tên ma tộc dưới đất. Tống Diễn vì quá sốc mà quên cả phản ứng, nhìn thấy đá lăn về phía mình cũng chẳng nhúc nhích. Trong lúc nguy cấp, một cánh tay từ sau vòng lấy eo y, kéo mạnh y ra khỏi vùng đá lở.
Tống Diễn ngây người nhìn phía trước.
Ngọn núi này? Sao lại tự nhiên sụp như thế?
Tên ma tộc đó... chắc là đã bị đè chết rồi?
Vì sự cố này quá lớn nên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía đó. Lúc này Tống Diễn mới nhận ra mình vẫn đang dựa vào lồng ngực của Cổ Thanh, tay hắn siết nhẹ lấy eo y, hơi thở phả vào bên cổ, tư thế khá mập mờ.
Tống Diễn đột nhiên đẩy Cổ Thanh ra, tai đỏ bừng, khẽ ho một tiếng để che giấu sự lúng túng: "Cảm, cảm ơn ngươi."
Tịch Vô Quy buông tay, cụp mắt với vẻ mặt không rõ biểu cảm.
Tống Diễn nắm chặt cuốc đi về hướng khác.
Vì sự cố sập núi, nơi đây trở nên hỗn loạn, tạm thời không ai quản họ. Tống Diễn nhíu mày nhìn về phía núi đổ.
Lôi Thừa Nghiệp lén lút đến gần, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi không sao chứ?"
Tống Diễn lắc đầu: "Ta không sao."
Y ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng vừa rồi thật sự khiến ta hoảng hốt, không ngờ ngọn núi lại sụp."
Lôi Thừa Nghiệp đáp: "Ngươi mới đến nên chưa thấy. Do núi bị đào rỗng nên thỉnh thoảng sẽ bị sụp, nhưng thường chỉ ở phạm vi nhỏ, việc núi sụp không có gì lạ."
Tống Diễn ngẩn ra: "Thì ra là vậy."
Lôi Thừa Nghiệp nhắc nhở: "Ngươi phải cẩn thận, nếu bị chôn dưới đó thì không có ai cứu được đâu."
Tống Diễn nghĩ đến bàn tay của Cổ Thanh vừa nắm lấy eo mình, nét mặt hơi ngượng: "Được, ta sẽ chú ý."
Lôi Thừa Nghiệp nói thêm: "Ta đã liên lạc thêm vài huynh đệ đáng tin, bọn ta gần như đã nắm được tình hình ở đây. Chỉ cần Tông Diệu ra tay chúng ta sẽ trong ngoài phối hợp. Nhưng về phía Tịch Vô Quy, mọi người định đối phó thế nào?"
Nếu không thể đánh lạc hướng Tịch Vô Quy thì dù có bao nhiêu người tới cũng chỉ là tự sát.
Tống Diễn trầm giọng: "Ta sẽ nghĩ cách dụ hắn đi."
Lôi Thừa Nghiệp vẫn lo âu.
Tống Diễn trao đổi thêm một số thông tin với Lôi Thừa Nghiệp, trò chuyện vài câu rồi quay trở lại đám đông.
Y thấy có người đã dọn sạch khu vực bị sụp và kéo xác tên ma tộc ra.
Tống Diễn đảo mắt nhìn quanh mà không thấy Cổ Thanh đâu, y bắt đầu lo lắng.
Nhưng vì còn nhiều ma tộc canh gác, y đành che giấu nỗi bất an, tiếp tục làm việc. Mãi đến tối khi trở lại hang, y mới phát hiện Cổ Thanh đã về từ lúc nào.
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm.
Tịch Vô Quy hé mắt, hơi nghĩ ngợi nhìn Tống Diễn rồi lại nhắm mắt.
Còn Tống Diễn vì chuyện ban ngày mà thấy ngại nên cũng không chủ động bắt chuyện.
Đêm đó, hai người chẳng nói với nhau một lời.
── ⋆yanxixi9490⋆ ──
Hôm sau vào lúc rạng sáng, Tống Diễn mở mắt, định đứng dậy ra ngoài thì đột nhiên phát hiện Đan Sa mặt mày đỏ bừng, nhăn nhó đau đớn. Tống Diễn lập tức nghiêm mặt.
Y bước tới đặt tay lên trán Đan Sa. Nhiệt độ tăng cao, chắc Đan Sa bị sốt rồi.
Môi trường ở đây quá tệ, ăn uống thiếu thốn lại ngủ không đủ giấc, thường xuyên có người không chịu nổi mà đổ bệnh. Mà ở ngục Hàn Uyên, nếu bị bệnh mà không có thuốc hay không được nghỉ ngơi thì chỉ còn cách đợi chết.
Tống Diễn trông nghiêm trọng hơn hẳn.
Tịch Vô Quy đứng từ xa, đôi mắt sâu như vực thẳm nhìn Tống Diễn lo lắng đặt tay lên trán Đan Sa. Trong mắt hắn lóe lên sự lạnh lùng. Loại sâu kiến này chết thì chết, có gì mà phải quan tâm?
Tống Diễn hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn đó. Thời gian đang trôi qua, đám ma tộc bắt đầu đến gọi. Lòng Tống Diễn nóng như lửa đốt.
Một tên ma tộc đi tới, thấy Đan Sa còn nằm trên đất không hề động đậy, gã định vung roi lên thì Tống Diễn cúi đầu, điềm đạm nói: "Hôm nay ta sẽ làm phần việc của cậu ấy, xin đại nhân cho cậu ấy nghỉ ngơi một ngày."
Tên ma tộc nhìn Tống Diễn với ánh mắt khinh thường. Ở ngục Hàn Uyên người tốt như Tống Diễn quả thật rất hiếm. Gã cười nhạt: "Ngươi biết đấy, làm phần việc của hai người thì không ít đâu."
Tống Diễn đáp: "Ta biết."
Tên ma tộc nhún vai, giọng thờ ơ: "Nếu ngươi đã muốn làm người tốt thì ta sẽ cho ngươi cơ hội. Nhưng nếu đến tối mà ta không thấy đủ số lượng hàn thiết của hai người, ta sẽ ném cả ngươi và cậu ta xuống vực."
Tống Diễn cung kính: "Đa tạ đại nhân."
Tên ma tộc quay người bỏ đi.
Trong lòng Tống Diễn vẫn chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Hàn thiết rất khó đào, để đào đủ phần của hai người trong một ngày, e rằng hôm nay sẽ cực kỳ vất vả. Nhưng nếu không làm vậy, Đan Sa sẽ chết.
Y quay đầu lại, bất ngờ đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm.
Tống Diễn ngẩn người.
Tịch Vô Quy lạnh lùng nhìn y, quai hàm căng ra, mắt lộ rõ vẻ không hài lòng. Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi bước thẳng qua Tống Diễn.
Tống Diễn có chút khó hiểu. Hình như Cổ Thanh đang giận, nhưng y đâu có làm gì khiến hắn giận?
Thôi kệ.
Hôm nay y cũng không có thời gian để nghĩ về Cổ Thanh nữa.
Tống Diễn vác cuốc ra ngoài.
Tịch Vô Quy đứng từ xa, khoanh tay dựa vào một góc tối, gần như hòa làm một với bóng đêm. Ngay cả khi có người đi ngang qua cũng chẳng ai nhìn thấy hắn.
Hắn không rời mắt khỏi Tống Diễn.
Thế giới này vốn dĩ là nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, ai sống sót thì kẻ đó xứng đáng. Những kẻ không thể sống sót thì chết đi là điều tất yếu, không cần phải lãng phí thời gian.
Kẻ đáng ghét kia rốt cuộc có quan hệ gì với Tống Diễn mà khiến y phải liều mạng cứu sống? Trong mắt Tịch Vô Quy bùng lên sự phẫn nộ. Con người này luôn như thế, gặp ai cũng muốn giúp đỡ, gặp ai cũng muốn cứu vớt. Rõ ràng thân mình còn khó giữ nhưng vẫn lo cho người khác.
Người khác sống chết liên quan gì đến ngươi hả?
Mà kiếp trước hắn lại không nhận ra điều đó, cứ tưởng mình là người đặc biệt trong mắt Tống Diễn. Nhưng thật ra... hắn và Đan Sa cũng chẳng có gì khác biệt.
Sự thù hận trong lòng hắn bùng lên mãnh liệt, gần như không thể kìm nén được. Cứ giết quách đám sâu kiến này đi cho khuất mắt, khỏi phải lãng phí thời gian.
Lồng ngực Tịch Vô Quy phập phồng, ánh mắt hiện lên sự méo mó trong thoáng chốc, nhưng rồi hắn bình tĩnh lại.
Nếu bây giờ giết Tống Diễn thì mọi kế hoạch đều tan vỡ. Có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi chấp niệm này. Tình yêu hèn mọn đó giống như một chiếc gai độc cắm sâu trong lòng, mỗi lần nhớ lại đều khiến hắn thấy ghê tởm, nhưng mãi mà không thể nhổ bỏ được!
Tịch Vô Quy nhắm chặt mắt lại.
Ta không phải là Cố Duy!
Vậy nên, ta sẽ không yêu thương con kiến mọn này. Sớm muộn gì ta cũng sẽ tự tay giết chết y.
ִׄ˚ • 𖥔 ࣪˖ ⭑ ₊ ⭒ *ೃ༄
Tống Diễn đã bận rộn cả ngày trời, gần như không có thời gian để thở. Cổ tay y bị xích sắt cọ đến trầy da, lòng bàn tay cầm cuốc nóng rát.
Màn đêm buông xuống.
Mọi người đã quay về hết.
Chỉ còn Tống Diễn vẫn miệt mài làm việc. Y không thể ngừng lại, cũng không thể bỏ cuộc.
Chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi.
Nếu không, y và Đan Sa sẽ chết tại đây.
Không biết đã bao nhiêu lần y nhấc tay lên, nhưng lần này khi vừa định hạ tay xuống...
Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay y. Tống Diễn khựng lại, mới phát hiện ra không biết Cổ Thanh đã tới từ lúc nào.
Cổ Thanh nắm chặt lấy cổ tay y, một tay khác đẩy một xe hàn thiết qua.
Người đàn ông với đôi môi mỏng khẽ cất giọng lạnh lẽo: "Chừng này là đủ rồi, quay về thôi."
Tống Diễn kinh ngạc mở to mắt: "Ngươi đào được à?"
Tịch Vô Quy chỉ lẳng lặng nhìn y mà không nói gì.
Tống Diễn lộ ra vẻ cảm kích, chân thành nói: "Cảm ơn, ta nợ ngươi một lần vậy."
Mặc dù ban đầu y muốn giúp Cổ Thanh, nhưng giờ ngẫm lại, người giúp được giúp nhiều hơn là y. Cổ Thanh cho y thuốc trị thương, giờ còn giúp y đào hàn thiết, cứu y và Đan Sa khỏi tình thế nguy hiểm.
Tịch Vô Quy nhìn biểu cảm chân thành của Tống Diễn, sâu trong mắt lóe lên một tia giễu cợt. Hắn nhàn nhã nói: "Được thôi."
Món nợ này, ngươi phải trả cho tử tế đấy.
Đối diện với nụ cười của Cổ Thanh, suýt chút nữa Tống Diễn lại thất thần. Y vội vàng tránh mắt hắn.
Cả ngày hôm nay đã quá mệt rồi.
Giờ có đủ số lượng hàn thiết, Tống Diễn về cùng Cổ Thanh luôn.
Đan Sa nghỉ ngơi cả ngày, tình trạng đã cải thiện đôi chút, không còn sốt nữa, chỉ là cậu ta vẫn hơi yếu. Thấy Tống Diễn quay lại, Đan Sa kích động: "Tống huynh!"
Tống Diễn bước tới, giọng ấm áp: "Đừng lo, phần hàn thiết của ngươi đã chuẩn bị xong rồi, sẽ không sao đâu."
Đan Sa cảm động đến rưng rưng nước mắt. Cậu ta và Tống Diễn vốn chỉ là những kẻ xa lạ, vậy mà Tống Diễn lại hết lòng giúp đỡ. Đan Sa nghẹn ngào: "Tống huynh, ơn nghĩa của huynh ta thật không biết lấy gì báo đáp. Không biết liệu chúng ta có ngày nào được ra ngoài hay không, sợ rằng không thể đền đáp huynh được nữa..."
Tống Diễn định nói vài lời an ủi.
Nhưng bên cạnh bỗng có tiếng cười lạnh, mang theo chút mỉa mai khó nhận ra.
Đan Sa đờ ra, quay đầu nhìn lại.
Tịch Vô Quy khoanh tay, nghiêng người tựa vào vách hang, đôi mắt băng giá sâu thẳm dừng lại trên người Đan Sa: "Không trả được thì tốt nhất đừng làm phiền người khác nữa."
Tống Diễn: "..."
Đan Sa: "..."
Vì bị Tịch Vô Quy cắt ngang, bầu không khí không thể tiếp tục được nữa. Lòng Đan Sa áy náy vô cùng, cậu ta cũng không muốn làm phiền Tống Diễn mãi như vậy, tất cả chỉ tại cậu ta quá vô dụng!
Cái nhìn lạnh lẽo của Cổ Thanh khiến cậu ta không khỏi bất an, liệu cậu ta có làm gì đắc tội với Cổ huynh không? Sao cứ cảm thấy Cổ huynh muốn giết mình vậy? Chắc chỉ là ảo giác thôi...
Dù vậy...
Không khí nơi đây thực sự ngột ngạt đến khó thở.
Đan Sa do dự một lúc, nhẹ giọng nói với Tống Diễn: "Tống huynh, bên cạnh còn có một hang trống, ba người ở chung hơi chật, chi bằng để ta sang đó ở."
Nói rồi cậu ta đứng dậy, vội vã bước ra ngoài như thể có mãnh thú đang đuổi theo sau lưng.
Ánh mắt Tịch Vô Quy cuối cùng cũng dịu lại đôi chút. Những thứ chướng mắt thì nên tự giác rời đi, nếu còn không đi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết cậu ta.
Nhưng tim Tống Diễn bỗng nảy lên, cuối cùng y cũng nhận ra, nếu Đan Sa đi thì chẳng phải sẽ chỉ còn lại y và Cổ Thanh sao? Không được...
Tống Diễn vội lên tiếng ngăn cản: "Ngươi cứ ở đây đi, ta thấy cũng không chật..."
Nhưng Đan Sa đã chạy biến.
Tống Diễn đứng đó, ngượng ngùng không biết làm sao.
Một lát sau y quay đầu nhìn về phía Cổ Thanh, chạm phải ánh mắt u tối của đối phương, ánh mắt ấy giống một con rắn độc trong bóng tối, làm căng hết mọi dây thần kinh của y. Để che giấu sự lo lắng, Tống Diễn khẽ ho một tiếng: "Ngươi... ngươi có chuyện gì à?"
Tịch Vô Quy bước tới áp sát Tống Diễn, cúi đầu khẽ nói: "Ta đã làm gì khiến ngươi phật lòng hửm?"
Bóng dáng cao lớn của hắn đổ xuống người Tống Diễn, tạo ra một áp lực vô hình.
Tống Diễn lúng túng đáp: "Không có!"
Tịch Vô Quy thản nhiên: "Vậy sao ngươi lại tránh ta?"
Tống Diễn: "...Ta có đâu."
Tịch Vô Quy nhếch môi cười, giọng nói đầy ẩn ý: "Không à?"
Ánh mắt hắn lạnh như băng từ sâu trong vực thẳm.
Khi còn là Cố Duy, hắn đã không ít lần muốn tiếp cận người này, nhưng lần nào cũng vậy, hễ tiến lại gần một chút là người này lại vội vã chạy trốn.
Thậm chí không tiếc viết thư hoà ly chỉ để cắt đứt mọi quan hệ với hắn.
Tầm mắt Tịch Vô Quy dừng lại trên cái cổ mảnh khảnh của Tống Diễn, ngón tay hắn khẽ động.
Tịch Vô Quy đột ngột nhắm mắt lại.
Hắn sợ mình sẽ không thể kiềm chế nổi mà giết người này.
Tống Diễn nhìn bóng lưng Cổ Thanh quay đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm, đi về phía bên kia của hang động, cố tránh xa Cổ Thanh. Y nằm đó, nhưng suốt đêm không sao ngủ được.
Trong lòng Tống Diễn có chút lúng túng, chẳng lẽ ngay cả Cổ Thanh cũng nhận ra mình đang tránh hắn à? Mình thể hiện rõ ràng đến vậy sao?
Hơn nữa, hai người chung một hang...
Tống Diễn chỉ cần nhắm mắt lại là không khỏi nhớ tới Cố Duy. Ngày ấy khi y và Cố Duy bị ma tộc tấn công, họ rơi xuống vách núi, Cố Duy đã dùng thân mình che chở cho y. Họ từng trốn trong một hang động, cũng giống như bây giờ vậy.
Lúc đó cả hai đều kiệt sức, Cố Duy đã định lừa y bỏ đi trước, nhưng chỉ một ánh mắt là Tống Diễn đã nhận ra lời nói dối của cậu. Tống Diễn nở nụ cười chua xót.
Y biết những chuyện đã qua thì nên để nó qua đi.
Con người không thể mãi đứng yên tại chỗ.
Nhưng y không ngờ lại gặp được một người giống Cố Duy đến vậy.
Trong hang rất yên tĩnh.
Chỉ còn nghe thấy hơi thở của hai người.
Tống Diễn giữ nguyên tư thế đó.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Bên cạnh vẫn im ắng, có lẽ Cổ Thanh đã ngủ rồi?
Cánh tay của Tống Diễn hơi tê, y khẽ dịch người để đổi tư thế, nhưng vừa quay lại...
Y đã chạm phải đôi mắt lạnh lùng sâu thăm thẳm.
Tống Diễn suýt chút hét lên vì sợ.
Tịch Vô Quy nhìn Tống Diễn, vẻ mặt như cười như không. Hắn muốn xem người này có thể chịu đựng được bao lâu mà không cử động. Hóa ra cũng không trụ được lâu lắm. Muốn trốn tránh hắn đâu phải là điều dễ dàng như thế.
Hắn không phải là Cố Duy của kiếp trước, yếu đuối và hèn mọn, chỉ biết lẩn trốn.
Người mà dù có muốn, đêm đêm chung chăn gối cũng chỉ dám giả vờ ngủ.
Tống Diễn hít sâu một hơi, cười gượng: "Ngươi vẫn chưa ngủ à."
Tịch Vô Quy thản nhiên đáp: "Không ngủ được."
Tống Diễn vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng, giờ muốn quay đi cũng không được, trở lại cũng không xong. Nếu quay đi thì chẳng phải ngầm thừa nhận mình đang trốn tránh Cổ Thanh à? Nhưng cứ đối mặt thế này lại khiến y càng thêm khó chịu, cảm giác bị hắn nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu.
Khi Tống Diễn còn đang bối rối không biết nói gì, Cổ Thanh chợt vươn tay nắm lấy cổ tay y kéo mạnh về phía trước.
Tống Diễn suýt ngã vào lòng Cổ Thanh, y vội chống tay xuống đất, nửa người trên nghiêng về phía trước, đối mặt với Cổ Thanh ở khoảng cách gần. Y gần như có thể thấy dáng vẻ mình căng thẳng phản chiếu trong đôi mắt đối phương.
Tống Diễn mấp máy: "Ngươi..."
Nhưng Tịch Vô Quy lại thản nhiên cúi đầu, tránh ánh mắt của Tống Diễn, nhìn chằm chằm vào cổ tay đầy vết thương và lòng bàn tay bầm dập của y, giọng nói trầm thấp chậm rãi: "Ngươi lại bị thương rồi."
Lúc này Tống Diễn mới nhận ra Cổ Thanh đang nói gì, tự nhủ sao mình lại căng thẳng như vậy. Y cười nhẹ: "Vết thương nhỏ thôi, không sao."
Là tù binh làm việc ở đây, ai mà không bị thương cơ chứ. Chỉ là hôm nay làm việc nhiều quá nên y không để ý.
Nhưng y vừa dứt lời, sắc mặt Cổ Thanh lại trở nên lạnh lùng.
Tống Diễn không biết mình đã nói sai gì, y không thoải mái cố rút tay về, nhưng Cổ Thanh vẫn nắm chặt không buông.
Y nghe giọng Cổ Thanh thản nhiên: "Để ta bôi thuốc cho ngươi."
Tống Diễn nghĩ vết thương này không đáng để lãng phí thuốc, nhưng Cổ Thanh không có ý định thả tay ra. Y không thể thoát khỏi nên đành để đối phương cầm lấy tay mình.
Người đàn ông tuy mặt mày lạnh lùng, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng.
Cảm giác mát lạnh lướt qua lòng bàn tay, ngón tay hắn khẽ chạm vào vết thương, mang theo cảm giác nhói đau xen lẫn chút ngứa ngáy. Tống Diễn mím môi, quay mặt đi để tránh tầm mắt của Cổ Thanh.
Bỗng giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai.
"Rõ ràng bản thân ngươi còn khó bảo toàn, tại sao còn muốn giúp người khác?"
Tống Diễn ngạc nhiên nhìn hắn, hơi do dự rồi đáp: "Ta không thể thấy chết mà không cứu được..."
Tịch Vô Quy nhàn nhạt nói: "Người sắp chết trên thế gian này rất nhiều, ngươi cứu được bao nhiêu? Thay vì lo cho họ, chi bằng nghĩ cách cứu chính mình."
Tống Diễn ngây người nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra chút ít. Chẳng lẽ Cổ Thanh đang lo cho mình nên mới tức giận như vậy? Người này thật là... Trong mắt Tống Diễn lấp lánh ý cười: "Ta tự biết giới hạn, sẽ không sao đâu, ngươi yên tâm..."
Tịch Vô Quy đối diện với đôi mắt đào hoa dịu dàng của Tống Diễn, hình ảnh ba năm trước hiện lên rõ ràng. Người này, cũng với gương mặt đó, điệu bộ đó, từng bước một hạ gục mọi sự phòng bị của hắn.
Kiếp trước hắn đã biết rõ số mệnh của mình sẽ phải trải qua muôn vàn kiếp nạn trước khi bước vào luân hồi.
Chính người này, không hề báo trước mà đã xông vào thế giới của hắn, tiếp cận hắn mà không hề xin phép, muốn kéo hắn khỏi bóng tối.
Y đã làm bao nhiêu điều cho hắn, nhưng cuối cùng đổi lại chỉ là một câu "không thể thấy chết mà không cứu."
Người này có vẻ ngoài dịu dàng, một đôi mắt đào hoa luôn chứa đầy tình ý khi nhìn người khác. Y tốt với tất cả mọi người, nhưng trong lòng lại lạnh lùng xa cách, không cho phép bất kỳ ai bước vào. Khi người ta không thể nào rời xa y nữa, y lại thản nhiên nói rằng mình không hề yêu họ.
Thật đáng căm hận.
Trong mắt Tịch Vô Quy lóe lên sự hung hãn. Hắn chợt muốn... moi trái tim của người này ra mà xem.
Xem thử trái tim đó rốt cuộc là thế nào.
Mà lại có thể vô tình lạnh lẽo đến vậy.