Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi
Chương 30: Về nhà
Tin tức còn chạy nhanh hơn cả ngựa xe.
Cả nhà họ Tống ngập tràn niềm vui.
Nghe tin con trai sắp về, Tống Đức Viễn đã đứng sẵn ở cửa từ sớm, hàng xóm qua đường ai cũng tranh thủ chúc mừng: "Chúc mừng Tống lão gia nhé! Sau này Tống Diễn thành tiên rồi, bay lên mây đừng quên bọn ta đó nha."
Tống Đức Viễn cười tủm tỉm: "Đương nhiên rồi! Mọi người ai mà chẳng nhìn thằng nhỏ lớn lên, nó tình cảm lắm, thành tiên cũng không quên ai đâu!"
Giữa lúc đang vui vẻ, đột nhiên nghe tiếng ồn ào.
Thì ra là Tiên sử Công Nghi Đam đến.
Công Nghi Đam từ xa đã nở nụ cười tươi, lễ phép nói với Tống Đức Viễn: "Tống lão gia, lệnh công tử tỏa sáng rực rỡ trong lễ tuyển chọn, chúc mừng chúc mừng! Đây là chút quà mọn, mong lão gia nhận cho."
Người hầu của Công Nghi Đam nhanh chóng dâng hộp quà lên.
Tống Đức Viễn ngạc nhiên đến sững sờ, nhưng nhớ ra con trai mình sắp thành tiên, cũng cố giữ vẻ bình tĩnh, cười lớn: "Ngài Tiên sử khách sáo quá rồi, khuyển tử còn dại dột lắm, sau này mong ngài chiếu cố nhiều hơn."
Công Nghi Đam vội đáp: "Đâu dám đâu dám, công tử thiên phú hơn người, tương lai vô hạn, ta chỉ là tiên nho nhỏ, sao dám nói chiếu cố."
Lời này đúng là thật lòng, Công Nghi Đam cũng không ngờ Tống Diễn lại tài năng đến thế, đứng nhất trong ba vòng thi, khiến ai cũng phải trầm trồ. Quả nhiên thiếu chủ có mắt nhìn người, nhìn ra được sự đặc biệt của Tống Diễn.
Tống Diễn có thiên linh tiên căn, lại được thiếu chủ ưu ái, vào tiên môn rồi địa vị chắc chắn không thể so với mình. Cũng may mình đã biết giữ quan hệ tốt với nhà họ Tống từ sớm.
Công Nghi Đam khách sáo thêm vài câu rồi cười khà khà: "Thôi ta không làm phiền Tống lão gia nữa, xin cáo từ."
Những người xung quanh ai nấy đều nhìn theo.
Trong lòng không khỏi tràn đầy ngưỡng mộ.
Ai mà ngờ được tên công tử bột nổi tiếng lười biếng, kẻ mà ai cũng cho là đồ bỏ, giờ lại có thể thành tiên cơ chứ?
Nhà họ Tống có được đứa con trai này, đúng là sắp lên mây rồi!
Tống Đức Viễn đang đón nhận những ánh mắt ghen tị từ xung quanh, trong lòng sướng rơn, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra nghiêm trang.
Đến khi trời gần tối, xe ngựa của Tống Diễn cuối cùng cũng về đến nhà.
Tống Đức Viễn lập tức chạy ra đón, nhìn con trai từ đầu đến chân như thể lần đầu tiên thấy y, dùng sức vỗ mạnh vào vai y: "Tốt, tốt, tốt!"
May mắn là lúc Tống Diễn nói muốn tham gia tuyển chọn vào tiên môn mình không ngăn cản, nếu không đã bỏ lỡ cơ hội lớn này rồi.
Tống Diễn liếc nhìn người qua đường xung quanh, mỉm cười: "Cha, chúng ta vào nhà rồi nói."
Tống Đức Viễn giờ chiều con trai như chiều vua, liền gật đầu ngay.
Chung Tuệ Lan biết tin con trai về cũng vui mừng chạy tới. Cả nhà bốn người ngồi trong phòng khách, ngay cả người hầu dâng trà cũng không kìm được mà lén nhìn Tống Diễn vài lần.
Chung Tuệ Lan cười hỏi: "Con trai à, con tính khi nào lên Không Huyền Cảnh?"
Tống Đức Viễn cảm thán: "Không ngờ Diễn nhi lại có tài như vậy! Trước giờ đúng là bị chôn vùi mất rồi! Mà Từ Phần lại là thiếu chủ của tiên môn, cậu ấy còn từng đến nhà chúng ta cơ mà! Cái ghế cậu ấy ngồi, ta còn giữ lại để đời sau ngắm!"
Chung Tuệ Lan: "Con có bạn như thiếu chủ, lần này vào tiên môn chắc chắn sẽ không bị bắt nạt, mẹ cũng yên tâm rồi."
Tống Đức Viễn: "Phải đó, con trai mình là thiên tài mà, nghe nói tiên môn còn tranh nhau nhận nó nữa kìa, làm gì có ai dám bắt nạt nó chứ!"
Chung Tuệ Lan: "Mẹ phải chuẩn bị thêm vài bộ quần áo cho con, vào tiên môn rồi không dễ về nhà nữa đâu."
Hai người hào hứng nói chuyện một lúc, bỗng nhận ra từ nãy giờ Tống Diễn chưa nói câu nào, cũng không trả lời bất cứ câu hỏi nào, thế là cả hai cùng quay sang nhìn y.
Tống Diễn mặt mày nghiêm nghị, đắn đo một lúc mới cẩn thận mở miệng: "Cha, mẹ, con không đi Không Huyền Cảnh nữa."
Cả phòng khách im lặng trong một giây.
Rồi là tiếng hét cao vút của Chung Tuệ Lan: "Con nói cái gì cơ?!"
Tống Đức Viễn cũng chết sững, không hiểu gì: "Con không đi Không Huyền Cảnh thì đi đâu?"
Tống Diễn biết sẽ có chuyện thế này, nên suốt dọc đường về đã nghĩ nát óc xem phải đối phó ra sao.
Y hắng giọng, chậm rãi nói: "Là thế này, con đã từ chối lời mời của Tông Diệu, không đi Không Huyền Cảnh nữa, nên cha mẹ không cần lo chuẩn bị đồ đạc cho con..."
Chưa kịp nói hết câu Chung Tuệ Lan đã ngất ngay tại chỗ.
Tống Đức Viễn tức đến đỏ mặt mà không nói được gì.
Cả nhà rối loạn hết cả lên.
Người hầu kẻ thì lo đỡ Chung Tuệ Lan, người thì vội vã đấm lưng cho Tống Đức Viễn.
Cảnh tượng hết sức nhốn nháo.
Cố Duy không để lộ cảm xúc gì, chỉ liếc Tống Diễn một cái. Cậu biết nhà họ Tống chắc chắn không chấp nhận được quyết định này của Tống Diễn.
Nhưng Tống Diễn vẫn bình tĩnh, không hề dao động, như thể đã quyết tâm rồi.
Cố Duy chỉ mím môi không nói gì, nhưng rõ ràng là đứng về phía Tống Diễn.
Một lúc lâu sau.
Chung Tuệ Lan cuối cùng cũng tỉnh lại, Tống Đức Viễn cũng đã lấy lại bình tĩnh.
Chung Tuệ Lan bật dậy, định tìm roi đánh chết thằng con trời đánh này!
Tống Diễn vội nhíu mày, nói nhanh: "Cha mẹ bình tĩnh đã, nghe con giải thích!"
Tống Đức Viễn giận đến đen mặt: "Nói!"
Tống Diễn chân thành: "Cha mẹ chỉ có mình con là con trai, nếu con lên Không Huyền Cảnh, từ đó chia cắt xa cách, khó lòng về thăm nhà, con sao mà nhẫn tâm bỏ lại hai người được? Con chỉ muốn ở lại để báo hiếu cha mẹ thôi mà!"
Chung Tuệ Lan hừ lạnh: "Ở nhà thì chả thấy hiếu thảo gì, toàn làm cha mẹ tức chết là giỏi, con mà ở gần chắc mẹ sống thêm được có hai năm!"
Tống Diễn: "... Cha, con thật sự không nỡ xa hai người mà."
Thực ra Tống Đức Viễn cũng hơi xót con trai, ông biết vợ mình miệng cứng lòng mềm, nhưng xót là một chuyện, bỏ lỡ cơ hội tu tiên là chuyện khác! Cha mẹ nào mà chẳng mong con cái ngày càng tốt hơn.
Tống Đức Viễn nói: "Nếu con lên Không Huyền Cảnh, đó là vinh quang của gia đình. Đừng lo cho cha mẹ, con chỉ cần sống tốt là chúng ta đã yên lòng rồi."
Tống Diễn nghe xong thì rất áy náy, nhưng chuyện này y đã quyết, hơn nữa y cũng đã nghĩ ra lý do.
Tống Diễn nghiêm túc nói: "Cha, cha còn nhớ con từng nói với cha về việc Ma quân có thể sắp xuất quan không?"
Tống Đức Viễn ngớ người: "Nhớ chứ."
Chung Tuệ Lan thì không rõ chuyện này, bà nhíu mày: "Ma quân xuất quan?"
Đây lại phải nhắc tới Tông Diệu.
Tống Diễn thở dài: "Từ huynh là thiếu chủ của tiên môn mà, trước đó huynh ấy đã nói với con Ma quân có thể sắp xuất quan. Thiếu chủ tiên môn sao có thể nói bừa? Chuyện này chắc cũng đúng đến tám, chín phần rồi. Cha mẹ nghĩ mà xem, nếu Ma quân xuất quan, tiên môn phải tham chiến, con chỉ là một tiểu tiên mới nhập môn, lên chiến trường thì chẳng phải chết chắc sao? Có khi con chưa kịp làm rạng danh gia tộc đã phải quay về trong một hũ tro rồi ấy chứ."
Những lời này có hơi phóng đại, chứ tiên môn không đến nỗi để tiểu tiên mới nhập môn ra chiến trường, đi theo nam chính cũng chẳng dễ chết vậy, nếu không y đã chẳng có ý định nhờ nam chính chăm sóc cho Cố Duy. Nhưng mà y không hoàn toàn là nói dối, Ma quân thật sự sắp xuất quan, và nếu đã vào tiên môn thì không thể không tham chiến.
"Thôi đừng có nói bậy!" Chung Tuệ Lan lập tức mắng.
Tống Đức Viễn cũng không chịu được kiểu nói này, ai đời lại trù mình chết chứ, ông vội nói: "Đừng có nói linh tinh!"
Mắng Tống Diễn xong, hai vợ chồng nhìn nhau, đều thấy rõ sự lo lắng trong mắt đối phương.
Tống Diễn nói muốn báo hiếu không thuyết phục được họ, nhưng nhỡ đâu chuyện Ma quân xuất quan, tiên môn tham chiến là thật, thằng con vô dụng nhà họ lên chiến trường chẳng phải sẽ làm mồi cho đám Ma tộc à?
Hai mươi năm trước họ cũng đã trải qua chiến loạn, sống sót đã là may mắn. Dù Ma tộc giờ ít xuất hiện, nhưng sự đáng sợ của chúng vẫn in sâu trong trí nhớ họ.
Nếu tu tiên mà phải đánh nhau với Ma tộc...
Thì... không đi cũng được...
Cái gì mà trường sinh, tiên đạo, vinh quang, đều không quan trọng bằng sự an toàn của con trai!
Tống Đức Viễn ngần ngừ một lúc lại hỏi: "Tông Diệu nói vậy thật hả?"
Tống Diễn gật đầu: "Thật hơn vàng luôn ạ."
Dù Tông Diệu không nói, nhưng việc Ma quân sắp xuất quan là sự thật, y không hề nói dối, cũng tiện lấy chuyện này ra cảnh tỉnh cha luôn.
Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan im lặng hồi lâu.
Lúc sau Chung Tuệ Lan thở dài: "Con từ nhỏ đã không chịu khổ được, không tu tiên cũng chẳng sao..."
Vậy là bà đã ngầm đồng ý với quyết định của Tống Diễn.
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, nói thêm: "Con đã nói với cha chuyện bán cửa hàng, chuẩn bị lên đường đến thành Nguyệt Lạc. Cha mẹ nhất định phải nhớ chuyện này, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."
Tống Đức Viễn trầm ngâm gật đầu.
Tống Diễn an ủi được cha mẹ, dẫn Cố Duy về lại Vân Tuyết uyển.
Tin tức của nhóm người làm trong nhà luôn lan nhanh nhất.
Vừa mới ầm ĩ như vậy, chuyện đã đến tai mọi người.
Thải Thường nhìn Tống Diễn với ánh mắt mông lung, khó hiểu, lo lắng và sợ hãi. Không hiểu là vì sao thiếu gia lại từ chối tiên môn, sợ là vì Ma quân sắp thật sự xuất quan ư?
Chẳng mấy chốc, không khí vui vẻ trong nhà họ Tống biến mất, thay vào đó là sự lo lắng u ám.
Tống Diễn biết sẽ có hậu quả như vậy.
Nhưng mọi người nên biết chuyện này để chuẩn bị tinh thần, chấp nhận sẽ dễ dàng hơn. Chứ không thể đợi đến lúc Ma tộc đánh tới cửa mới cuống cuồng bỏ chạy được, đúng không?
Trên đường về, Cố Duy im lặng trầm ngâm nhìn Tống Diễn.
Tông Diệu nói với Tống Diễn những điều đó lúc nào nhỉ?
Và sao Tông Diệu lại biết về Ma tộc? Nếu Tông Diệu thật sự biết Ma quân sắp xuất quan, anh ta đã sớm quay về Không Huyền Cảnh mà chuẩn bị rồi, chứ đâu còn lòng dạ nào đi du ngoạn nhân gian nữa?
Lời của Tống Diễn có nhiều kẽ hở, nhưng cha mẹ y chỉ lo lắng nên không nhận ra.
Phải chăng.. đây chỉ là cái cớ mà Tống Diễn bịa ra để không lên Không Huyền Cảnh nữa?
Cố Duy suy tư.
____________
Vì có lời đồn Ma quân sắp xuất quan nên nhóm nha hoàn ủ rũ hẳn, cũng chẳng tâm trạng đâu mà đánh bài nữa.
Gần đây Tống Diễn cũng bận rộn, vì nếu muốn đưa cả nhà đi nơi khác thì phải chuẩn bị nhiều thứ lắm.
Cố Duy vẫn âm thầm quan sát Tống Diễn.
Nhìn có vẻ như Tống Diễn thật sự muốn chuyển nhà, không lẽ y tin Ma quân sắp xuất quan thật? Điều này khiến Cố Duy thấy khó hiểu.
Cậu vốn cho rằng đây chỉ là cái cớ mà Tống Diễn bịa ra.
Nhưng hành động của Tống Diễn lại không như thế.
Thấy ai nấy đều tất bật, Cố Duy thoáng suy nghĩ rồi ra ngoài một mình.
Vẫn là sân vườn hoang vắng trước đây.
Phục Diễm thấy Cố Duy đến, lần này đã giữ bình tĩnh tốt hơn. Dù cho Quân thượng còn chưa nhớ ra nhưng hắn ta cũng không dám lơ là.
Cố Duy đến để xác minh nên hỏi thẳng: "Ma quân sắp xuất quan à?"
Phục Diễm giật mình, chẳng lẽ Quân thượng nhớ ra rồi? Không đúng! Còn chưa đến lúc mà!
Ơ khoan, nếu Quân thượng đã nhớ lại thì đâu cần hỏi câu này? Hắn ta trả lời cẩn thận: "Dự định của Quân thượng cấp dưới như ta sao có thể biết được."
Cố Duy nhăn mày.
Cậu đã thấy được nét kinh ngạc thoáng qua trong mắt Phục Diễm khi cậu hỏi câu đó, chứng tỏ Ma quân muốn xuất quan thật...
Lời Tống Diễn nói là thật?
Cố Duy suy nghĩ chốc lát mới từ tốn lên tiếng: "Ta không hỏi ngươi về quan hệ giữa ta và Ma tộc, cũng không hỏi vì sao ngươi lại đi theo ta, nhưng có chuyện này ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời."
Phục Diễm nghiêm túc: "Cậu cứ nói xem là chuyện gì, nhưng ta không bảo đảm có thể trả lời cậu."
Cố Duy bình tĩnh nhìn hắn ta, chậm rãi nói từng chữ: "Dù cho Ma quân có xuất quan hay không, ta cũng muốn ngươi bảo vệ một người an toàn, ngươi làm được không?"
Trong chốc lát Phục Diễm đã hiểu ý cậu, hắn ta nhẹ nhàng thở ra: "Cậu muốn ta bảo vệ Tống Diễn? Không thành vấn đề, chuyện này ta có thể đồng ý với cậu."
Tên kia chỉ là một người phàm thôi, thế mà Quân thượng lại muốn che chở, vụ này không đơn giản nhỉ?
Cố Duy quan sát biểu cảm của Phục Diễm, xác nhận chuyện này quả thật chỉ là việc cỏn con đối với hắn ta mới thả lỏng hơn.
Cậu chỉ muốn xác nhận điều này thôi, còn người trên thế gian sống hay chết có liên quan gì với cậu đâu, cậu chỉ vấn vương Tống Diễn mà thôi.
Cố Duy xoay người đi.
Phục Diễm nhìn bóng lưng Cố Duy, ánh mắt phức tạp. Không ngờ lần này Quân thượng lịch kiếp lại rung động trước một người phàm, không biết sau này ngài ấy khôi phục trí nhớ sẽ thấy thế nào đây...
Thời hạn 20 năm cũng chẳng còn mấy ngày nữa.
- -------------
Mấy hôm nay Tống Diễn bận không ngơi tay. Hôm nay lúc về nhà lại phát hiện Cố Duy cũng mới ra ngoài về, y hơi bất ngờ. Vì ngày thường Cố Duy cứ ở mãi trong nhà, ra khỏi cửa nửa bước cậu cũng lười nữa là.
Y cười hỏi Cố Duy: "Sao hôm nay lại nổi hứng ra ngoài thế?"
Cố Duy khẽ cười: "Không có gì làm nên ta ra ngoài đi dạo."
Đối mặt với nụ cười của Cố Duy, Tống Diễn hơi thất thần. Y không ngờ một Cố Duy luôn lạnh lùng nay lại dễ cười như vậy.
Hiếm thấy hiếm thấy!
Nhớ đến Cố Duy lúc mới quen và Cố Duy hiện tại, cứ như hai người khác nhau vậy. Tống Diễn cảm khái, thời gian trôi nhanh thật.
Buổi tối lúc cùng ăn cơm, Tống Diễn gắp đồ ăn cho Cố Duy: "Ăn nhiều vào nào."
Cố Duy khẽ "ừm" rồi ăn luôn miếng Tống Diễn vừa gắp cho.
Tống Diễn thấy Cố Duy như thế thì cũng vui vẻ hơn.
Nhắc đến Trận Phù Châu, chẳng mấy chốc nữa là tròn 20 năm rồi.
Nếu tình tiết diễn ra như trong truyện thì Ma quân cũng sẽ xuất quan nhanh thôi.
Mà Ma quân đã xuất quan thì hắn sẽ diệt thành Túc Minh đầu tiên.
Nghĩ đến đây Tống Diễn lại phiền lòng.
Cố Duy thấy mới nãy Tống Diễn còn đang vui vẻ gắp đồ ăn cho mình, chẳng hiểu sao y lại bỗng thay đổi cảm xúc, chẳng lẽ lại vì chuyện Ma quân sắp xuất quan?
Môi Cố Duy khẽ mấp máy. Cậu không cách nào giải thích cho Tống Diễn về quan hệ giữa mình và Phục Diễm, cũng không muốn để Tống Diễn biết cậu có liên quan đến Ma tộc, nhưng cậu chắc chắn sẽ không để Tống Diễn gặp chuyện.
Buổi tối, hai người như thường lệ lên giường.
Tống Diễn chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Cố Duy theo thói quen sau khi Tống Diễn ngủ thì lại tỉnh. Cậu xoay người, nương theo ánh trăng dịu dàng nhìn người nằm cạnh.
Trong mỗi đêm đen dài đằng đẵng, cậu đều cố gắng kiềm chế bản thân. Không dám tới gần, sợ khiến Tống Diễn tỉnh giấc, khiến Tống Diễn rời bỏ cậu...
Cậu biết mình không được hấp tấp, phải từng bước tiến tới, như thợ săn khi đối mặt với con mồi vậy. Nếu tiếp cận con mồi với tốc độ quá nhanh, nó sẽ cảnh giác mà chạy trốn.
Nhưng sâu thẳm con tim cậu luôn có một khát khao, không cam lòng bị vây chặt, lúc nào cũng chực chờ phá tung rào cản. Mắt Cố Duy đen sẫm, cậu vươn tay nhẹ nhàng xoa môi Tống Diễn.
Dưới đầu ngón tay là cảm xúc mềm mại, người trước mắt lại đang ngủ thật ngoan như đang chờ mong cậu hãy làm gì đó, Cố Duy khẽ khựng lại.
Cậu bỗng chẳng muốn kiềm chế thêm nữa.
Cậu cúi người, dịu dàng hôn lên cánh môi mềm mại ấy. Sau đôi chốc chần chừ, cậu lại dùng sức nhấm nháp khiến người bên dưới hơi khó thở, khi y bất an nhíu mày Cố Duy mới dừng.
Cậu thản nhiên nằm về chỗ của mình.
- ------------
Trong cơn mơ màng, Tống Diễn vô thức cựa quậy. Chợt y thấy tay mình sờ được gì đó mềm mềm, y hé mắt, rồi bỗng chốc mở to mắt kinh hoàng.
Y đang nằm nghiêng về phía Cố Duy, tay quàng lấy eo cậu, đầu gần như vùi vào ngực Cố Duy.
Mùi hương đặc trưng của thanh niên ấy bao trùm lấy y.
Tư thế này khiến toàn thân Tống Diễn cứng đờ, không nhúc nhích nổi.
Trời đất! Y đã nằm chung giường với Cố Duy mấy tháng trời, lúc nào cũng giữ nguyên tắc "nước sông không phạm nước giếng". Y đảm bảo ngủ không bao giờ ôm người khác, tuyệt đối không bao giờ! Nhưng mà...
Bây giờ y lại đang ôm Cố Duy.
Và... tư thế chẳng khác nào tự nguyện "chui vào lòng" người ta!
Mũi y gần như đang chạm vào ngực của Cố Duy...
Tống Diễn hít sâu một, rút tay lại như chạm phải điện. Y lật người tránh xa Cố Duy rồi len lén liếc mắt một cái, may quá, Cố Duy vẫn ngủ.
Tống Diễn hối hả chạy ra khỏi phòng, nhanh như thể đang bỏ chạy khỏi hiện trường phạm tội.
Thải Thường bước vào, thấy Tống Diễn rửa mặt mãi mà vẫn chưa xong, lại còn đứng trước gương ngơ ngác, nàng không khỏi thắc mắc, sao hôm nay thiếu gia như người mất hồn thế nhỉ?
Nàng không nhịn được mà hỏi: "Thiếu gia? Thiếu gia?"
Tống Diễn giật mình quay lại, thấy là Thải Thường, mặt y lộ rõ vẻ lúng túng: "Ta không sao, ngươi cứ lui đi."
Y cố gắng ra vẻ bình tĩnh quay người đi, tay bất giác đưa lên chạm vào môi mình.
Đôi môi hơi sưng đỏ, không quá rõ ràng nhưng cũng không giống bình thường.
Chẳng lẽ lúc ngủ, ngoài việc ôm Cố Duy y còn làm chuyện gì "thú tính" hơn thế nữa sao?
Không, không, không! Không được nghĩ nữa! Nghĩ thêm chỉ càng thấy sợ hơn thôi!
Đầu óc Tống Diễn rối bời, không biết phải đối mặt với Cố Duy thế nào nên vội vã ra ngoài giải khuây.
Y loay hoay suốt cả ngày bên ngoài.
Đến khi trăng đã lên cao, cả phủ chuẩn bị đóng cửa Tống Diễn mới từ từ lê bước về nhà.
Y nghĩ bụng, tối nay trốn tạm vào thư phòng ngủ một đêm chắc cũng chẳng ai phát hiện đâu nhỉ...
Nhưng vừa bước vào sân, ngẩng đầu lên đã thấy Cố Duy đứng dưới mái hiên.
Cậu thanh niên mặc bộ đồ đen tuyền, đứng một mình trông cô độc mà lại đẹp đến khó tin dưới ánh trăng, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào y như thể cậu đã đứng đó đợi y từ lâu lắm rồi.
Tống Diễn:...
Chạy trốn mà bị bắt quả tang chắc chính là cảm giác này đây.
Cố Duy nhìn Tống Diễn, đôi mày khẽ cau lại. Cậu đã rất cẩn thận rồi, chỉ mới thử một chút thôi mà Tống Diễn đã xa lánh vậy... Phản ứng của y thật sự nằm ngoài dự đoán của cậu.
Chẳng lẽ mình đã quá vội vàng?
Dù trong lòng có chút bất an, nhưng bề ngoài Cố Duy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường.
Cậu nhàn nhạt nói: "Ta đang đợi ngươi."
Tống Diễn ngượng ngùng cười khan: "Đợi ta làm gì cơ chứ..."
Cố Duy cứ đứng nhìn y, rồi bỗng nhiên bước từng bước về phía y.
Cậu hơi cúi xuống, ghé sát vào tai Tống Diễn thì thầm: "Đợi phu quân của ta mà còn cần lý do à?"
Giọng nói trầm khàn khẽ vang, rõ ràng là một người lạnh lùng nhưng hơi thở lại nóng bỏng như lửa, như có gì đó chạm khẽ vào trái tim, ngưa ngứa, tê tê. Tống Diễn gần như đứng đơ ra, toàn bộ dây thần kinh đều căng thẳng.
Khoảnh khắc đó, một ý nghĩ điên rồ thoáng qua trong đầu y.
Cố Duy... đang quyến rũ y?
Nhưng nhìn lại gương mặt lạnh nhạt của Cố Duy, y lại tự nhủ đó chỉ là ảo giác.
Cố Duy vốn luôn xa cách, dù bây giờ có đỡ ghét y hơn nhưng thế này đã là giới hạn rồi, làm gì có chuyện cậu làm mấy trò đó chứ?
Chắc chắn y bị hoang tưởng.
Chắc hẳn do nhan sắc của Cố Duy đã mê hoặc y, dù y không có ý xấu nhưng ngày ngày đêm đêm đối diện với một người đẹp thế này, chắc đầu óc cũng dần có vấn đề.
Hoặc hôm nay do bầu không khí quá bất thường.
Không được ở đây thêm nữa!
Tống Diễn hít một hơi thật sâu rồi quay người bỏ đi.
Cố Duy đứng ngẩn ra.
Cậu nhìn theo bóng lưng vội vã của Tống Diễn, như thể có gì đó trong lồng ngực bị rút cạn, mất đi sự kiểm soát.
Dù Tống Diễn có lúc xa lúc gần khó lường, đôi khi làm người khác không hiểu được, nhưng Tống Diễn đã nhiều lần liều mình bảo vệ cậu, thậm chí còn từ chối lời mời của Tông Diệu vì cậu.
Cố Duy luôn nghĩ trong lòng Tống Diễn cũng có cậu.
Nhưng kết quả thử nghiệm lại khiến cậu thất vọng hết lần này đến lần khác, chỉ cần cậu tiến thêm một bước, Tống Diễn lại lùi xa mười bước.
Người mà cậu đã từng cảm thấy gần ngay trước mắt, đột nhiên lại trở nên xa vời vợi.
Tại sao lại như thế?
Cố Duy thực sự không hiểu.
- ------------
ủa, mới first kiss xong mà sao suy quá vậy =))))))
Cả nhà họ Tống ngập tràn niềm vui.
Nghe tin con trai sắp về, Tống Đức Viễn đã đứng sẵn ở cửa từ sớm, hàng xóm qua đường ai cũng tranh thủ chúc mừng: "Chúc mừng Tống lão gia nhé! Sau này Tống Diễn thành tiên rồi, bay lên mây đừng quên bọn ta đó nha."
Tống Đức Viễn cười tủm tỉm: "Đương nhiên rồi! Mọi người ai mà chẳng nhìn thằng nhỏ lớn lên, nó tình cảm lắm, thành tiên cũng không quên ai đâu!"
Giữa lúc đang vui vẻ, đột nhiên nghe tiếng ồn ào.
Thì ra là Tiên sử Công Nghi Đam đến.
Công Nghi Đam từ xa đã nở nụ cười tươi, lễ phép nói với Tống Đức Viễn: "Tống lão gia, lệnh công tử tỏa sáng rực rỡ trong lễ tuyển chọn, chúc mừng chúc mừng! Đây là chút quà mọn, mong lão gia nhận cho."
Người hầu của Công Nghi Đam nhanh chóng dâng hộp quà lên.
Tống Đức Viễn ngạc nhiên đến sững sờ, nhưng nhớ ra con trai mình sắp thành tiên, cũng cố giữ vẻ bình tĩnh, cười lớn: "Ngài Tiên sử khách sáo quá rồi, khuyển tử còn dại dột lắm, sau này mong ngài chiếu cố nhiều hơn."
Công Nghi Đam vội đáp: "Đâu dám đâu dám, công tử thiên phú hơn người, tương lai vô hạn, ta chỉ là tiên nho nhỏ, sao dám nói chiếu cố."
Lời này đúng là thật lòng, Công Nghi Đam cũng không ngờ Tống Diễn lại tài năng đến thế, đứng nhất trong ba vòng thi, khiến ai cũng phải trầm trồ. Quả nhiên thiếu chủ có mắt nhìn người, nhìn ra được sự đặc biệt của Tống Diễn.
Tống Diễn có thiên linh tiên căn, lại được thiếu chủ ưu ái, vào tiên môn rồi địa vị chắc chắn không thể so với mình. Cũng may mình đã biết giữ quan hệ tốt với nhà họ Tống từ sớm.
Công Nghi Đam khách sáo thêm vài câu rồi cười khà khà: "Thôi ta không làm phiền Tống lão gia nữa, xin cáo từ."
Những người xung quanh ai nấy đều nhìn theo.
Trong lòng không khỏi tràn đầy ngưỡng mộ.
Ai mà ngờ được tên công tử bột nổi tiếng lười biếng, kẻ mà ai cũng cho là đồ bỏ, giờ lại có thể thành tiên cơ chứ?
Nhà họ Tống có được đứa con trai này, đúng là sắp lên mây rồi!
Tống Đức Viễn đang đón nhận những ánh mắt ghen tị từ xung quanh, trong lòng sướng rơn, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra nghiêm trang.
Đến khi trời gần tối, xe ngựa của Tống Diễn cuối cùng cũng về đến nhà.
Tống Đức Viễn lập tức chạy ra đón, nhìn con trai từ đầu đến chân như thể lần đầu tiên thấy y, dùng sức vỗ mạnh vào vai y: "Tốt, tốt, tốt!"
May mắn là lúc Tống Diễn nói muốn tham gia tuyển chọn vào tiên môn mình không ngăn cản, nếu không đã bỏ lỡ cơ hội lớn này rồi.
Tống Diễn liếc nhìn người qua đường xung quanh, mỉm cười: "Cha, chúng ta vào nhà rồi nói."
Tống Đức Viễn giờ chiều con trai như chiều vua, liền gật đầu ngay.
Chung Tuệ Lan biết tin con trai về cũng vui mừng chạy tới. Cả nhà bốn người ngồi trong phòng khách, ngay cả người hầu dâng trà cũng không kìm được mà lén nhìn Tống Diễn vài lần.
Chung Tuệ Lan cười hỏi: "Con trai à, con tính khi nào lên Không Huyền Cảnh?"
Tống Đức Viễn cảm thán: "Không ngờ Diễn nhi lại có tài như vậy! Trước giờ đúng là bị chôn vùi mất rồi! Mà Từ Phần lại là thiếu chủ của tiên môn, cậu ấy còn từng đến nhà chúng ta cơ mà! Cái ghế cậu ấy ngồi, ta còn giữ lại để đời sau ngắm!"
Chung Tuệ Lan: "Con có bạn như thiếu chủ, lần này vào tiên môn chắc chắn sẽ không bị bắt nạt, mẹ cũng yên tâm rồi."
Tống Đức Viễn: "Phải đó, con trai mình là thiên tài mà, nghe nói tiên môn còn tranh nhau nhận nó nữa kìa, làm gì có ai dám bắt nạt nó chứ!"
Chung Tuệ Lan: "Mẹ phải chuẩn bị thêm vài bộ quần áo cho con, vào tiên môn rồi không dễ về nhà nữa đâu."
Hai người hào hứng nói chuyện một lúc, bỗng nhận ra từ nãy giờ Tống Diễn chưa nói câu nào, cũng không trả lời bất cứ câu hỏi nào, thế là cả hai cùng quay sang nhìn y.
Tống Diễn mặt mày nghiêm nghị, đắn đo một lúc mới cẩn thận mở miệng: "Cha, mẹ, con không đi Không Huyền Cảnh nữa."
Cả phòng khách im lặng trong một giây.
Rồi là tiếng hét cao vút của Chung Tuệ Lan: "Con nói cái gì cơ?!"
Tống Đức Viễn cũng chết sững, không hiểu gì: "Con không đi Không Huyền Cảnh thì đi đâu?"
Tống Diễn biết sẽ có chuyện thế này, nên suốt dọc đường về đã nghĩ nát óc xem phải đối phó ra sao.
Y hắng giọng, chậm rãi nói: "Là thế này, con đã từ chối lời mời của Tông Diệu, không đi Không Huyền Cảnh nữa, nên cha mẹ không cần lo chuẩn bị đồ đạc cho con..."
Chưa kịp nói hết câu Chung Tuệ Lan đã ngất ngay tại chỗ.
Tống Đức Viễn tức đến đỏ mặt mà không nói được gì.
Cả nhà rối loạn hết cả lên.
Người hầu kẻ thì lo đỡ Chung Tuệ Lan, người thì vội vã đấm lưng cho Tống Đức Viễn.
Cảnh tượng hết sức nhốn nháo.
Cố Duy không để lộ cảm xúc gì, chỉ liếc Tống Diễn một cái. Cậu biết nhà họ Tống chắc chắn không chấp nhận được quyết định này của Tống Diễn.
Nhưng Tống Diễn vẫn bình tĩnh, không hề dao động, như thể đã quyết tâm rồi.
Cố Duy chỉ mím môi không nói gì, nhưng rõ ràng là đứng về phía Tống Diễn.
Một lúc lâu sau.
Chung Tuệ Lan cuối cùng cũng tỉnh lại, Tống Đức Viễn cũng đã lấy lại bình tĩnh.
Chung Tuệ Lan bật dậy, định tìm roi đánh chết thằng con trời đánh này!
Tống Diễn vội nhíu mày, nói nhanh: "Cha mẹ bình tĩnh đã, nghe con giải thích!"
Tống Đức Viễn giận đến đen mặt: "Nói!"
Tống Diễn chân thành: "Cha mẹ chỉ có mình con là con trai, nếu con lên Không Huyền Cảnh, từ đó chia cắt xa cách, khó lòng về thăm nhà, con sao mà nhẫn tâm bỏ lại hai người được? Con chỉ muốn ở lại để báo hiếu cha mẹ thôi mà!"
Chung Tuệ Lan hừ lạnh: "Ở nhà thì chả thấy hiếu thảo gì, toàn làm cha mẹ tức chết là giỏi, con mà ở gần chắc mẹ sống thêm được có hai năm!"
Tống Diễn: "... Cha, con thật sự không nỡ xa hai người mà."
Thực ra Tống Đức Viễn cũng hơi xót con trai, ông biết vợ mình miệng cứng lòng mềm, nhưng xót là một chuyện, bỏ lỡ cơ hội tu tiên là chuyện khác! Cha mẹ nào mà chẳng mong con cái ngày càng tốt hơn.
Tống Đức Viễn nói: "Nếu con lên Không Huyền Cảnh, đó là vinh quang của gia đình. Đừng lo cho cha mẹ, con chỉ cần sống tốt là chúng ta đã yên lòng rồi."
Tống Diễn nghe xong thì rất áy náy, nhưng chuyện này y đã quyết, hơn nữa y cũng đã nghĩ ra lý do.
Tống Diễn nghiêm túc nói: "Cha, cha còn nhớ con từng nói với cha về việc Ma quân có thể sắp xuất quan không?"
Tống Đức Viễn ngớ người: "Nhớ chứ."
Chung Tuệ Lan thì không rõ chuyện này, bà nhíu mày: "Ma quân xuất quan?"
Đây lại phải nhắc tới Tông Diệu.
Tống Diễn thở dài: "Từ huynh là thiếu chủ của tiên môn mà, trước đó huynh ấy đã nói với con Ma quân có thể sắp xuất quan. Thiếu chủ tiên môn sao có thể nói bừa? Chuyện này chắc cũng đúng đến tám, chín phần rồi. Cha mẹ nghĩ mà xem, nếu Ma quân xuất quan, tiên môn phải tham chiến, con chỉ là một tiểu tiên mới nhập môn, lên chiến trường thì chẳng phải chết chắc sao? Có khi con chưa kịp làm rạng danh gia tộc đã phải quay về trong một hũ tro rồi ấy chứ."
Những lời này có hơi phóng đại, chứ tiên môn không đến nỗi để tiểu tiên mới nhập môn ra chiến trường, đi theo nam chính cũng chẳng dễ chết vậy, nếu không y đã chẳng có ý định nhờ nam chính chăm sóc cho Cố Duy. Nhưng mà y không hoàn toàn là nói dối, Ma quân thật sự sắp xuất quan, và nếu đã vào tiên môn thì không thể không tham chiến.
"Thôi đừng có nói bậy!" Chung Tuệ Lan lập tức mắng.
Tống Đức Viễn cũng không chịu được kiểu nói này, ai đời lại trù mình chết chứ, ông vội nói: "Đừng có nói linh tinh!"
Mắng Tống Diễn xong, hai vợ chồng nhìn nhau, đều thấy rõ sự lo lắng trong mắt đối phương.
Tống Diễn nói muốn báo hiếu không thuyết phục được họ, nhưng nhỡ đâu chuyện Ma quân xuất quan, tiên môn tham chiến là thật, thằng con vô dụng nhà họ lên chiến trường chẳng phải sẽ làm mồi cho đám Ma tộc à?
Hai mươi năm trước họ cũng đã trải qua chiến loạn, sống sót đã là may mắn. Dù Ma tộc giờ ít xuất hiện, nhưng sự đáng sợ của chúng vẫn in sâu trong trí nhớ họ.
Nếu tu tiên mà phải đánh nhau với Ma tộc...
Thì... không đi cũng được...
Cái gì mà trường sinh, tiên đạo, vinh quang, đều không quan trọng bằng sự an toàn của con trai!
Tống Đức Viễn ngần ngừ một lúc lại hỏi: "Tông Diệu nói vậy thật hả?"
Tống Diễn gật đầu: "Thật hơn vàng luôn ạ."
Dù Tông Diệu không nói, nhưng việc Ma quân sắp xuất quan là sự thật, y không hề nói dối, cũng tiện lấy chuyện này ra cảnh tỉnh cha luôn.
Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan im lặng hồi lâu.
Lúc sau Chung Tuệ Lan thở dài: "Con từ nhỏ đã không chịu khổ được, không tu tiên cũng chẳng sao..."
Vậy là bà đã ngầm đồng ý với quyết định của Tống Diễn.
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, nói thêm: "Con đã nói với cha chuyện bán cửa hàng, chuẩn bị lên đường đến thành Nguyệt Lạc. Cha mẹ nhất định phải nhớ chuyện này, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."
Tống Đức Viễn trầm ngâm gật đầu.
Tống Diễn an ủi được cha mẹ, dẫn Cố Duy về lại Vân Tuyết uyển.
Tin tức của nhóm người làm trong nhà luôn lan nhanh nhất.
Vừa mới ầm ĩ như vậy, chuyện đã đến tai mọi người.
Thải Thường nhìn Tống Diễn với ánh mắt mông lung, khó hiểu, lo lắng và sợ hãi. Không hiểu là vì sao thiếu gia lại từ chối tiên môn, sợ là vì Ma quân sắp thật sự xuất quan ư?
Chẳng mấy chốc, không khí vui vẻ trong nhà họ Tống biến mất, thay vào đó là sự lo lắng u ám.
Tống Diễn biết sẽ có hậu quả như vậy.
Nhưng mọi người nên biết chuyện này để chuẩn bị tinh thần, chấp nhận sẽ dễ dàng hơn. Chứ không thể đợi đến lúc Ma tộc đánh tới cửa mới cuống cuồng bỏ chạy được, đúng không?
Trên đường về, Cố Duy im lặng trầm ngâm nhìn Tống Diễn.
Tông Diệu nói với Tống Diễn những điều đó lúc nào nhỉ?
Và sao Tông Diệu lại biết về Ma tộc? Nếu Tông Diệu thật sự biết Ma quân sắp xuất quan, anh ta đã sớm quay về Không Huyền Cảnh mà chuẩn bị rồi, chứ đâu còn lòng dạ nào đi du ngoạn nhân gian nữa?
Lời của Tống Diễn có nhiều kẽ hở, nhưng cha mẹ y chỉ lo lắng nên không nhận ra.
Phải chăng.. đây chỉ là cái cớ mà Tống Diễn bịa ra để không lên Không Huyền Cảnh nữa?
Cố Duy suy tư.
____________
Vì có lời đồn Ma quân sắp xuất quan nên nhóm nha hoàn ủ rũ hẳn, cũng chẳng tâm trạng đâu mà đánh bài nữa.
Gần đây Tống Diễn cũng bận rộn, vì nếu muốn đưa cả nhà đi nơi khác thì phải chuẩn bị nhiều thứ lắm.
Cố Duy vẫn âm thầm quan sát Tống Diễn.
Nhìn có vẻ như Tống Diễn thật sự muốn chuyển nhà, không lẽ y tin Ma quân sắp xuất quan thật? Điều này khiến Cố Duy thấy khó hiểu.
Cậu vốn cho rằng đây chỉ là cái cớ mà Tống Diễn bịa ra.
Nhưng hành động của Tống Diễn lại không như thế.
Thấy ai nấy đều tất bật, Cố Duy thoáng suy nghĩ rồi ra ngoài một mình.
Vẫn là sân vườn hoang vắng trước đây.
Phục Diễm thấy Cố Duy đến, lần này đã giữ bình tĩnh tốt hơn. Dù cho Quân thượng còn chưa nhớ ra nhưng hắn ta cũng không dám lơ là.
Cố Duy đến để xác minh nên hỏi thẳng: "Ma quân sắp xuất quan à?"
Phục Diễm giật mình, chẳng lẽ Quân thượng nhớ ra rồi? Không đúng! Còn chưa đến lúc mà!
Ơ khoan, nếu Quân thượng đã nhớ lại thì đâu cần hỏi câu này? Hắn ta trả lời cẩn thận: "Dự định của Quân thượng cấp dưới như ta sao có thể biết được."
Cố Duy nhăn mày.
Cậu đã thấy được nét kinh ngạc thoáng qua trong mắt Phục Diễm khi cậu hỏi câu đó, chứng tỏ Ma quân muốn xuất quan thật...
Lời Tống Diễn nói là thật?
Cố Duy suy nghĩ chốc lát mới từ tốn lên tiếng: "Ta không hỏi ngươi về quan hệ giữa ta và Ma tộc, cũng không hỏi vì sao ngươi lại đi theo ta, nhưng có chuyện này ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời."
Phục Diễm nghiêm túc: "Cậu cứ nói xem là chuyện gì, nhưng ta không bảo đảm có thể trả lời cậu."
Cố Duy bình tĩnh nhìn hắn ta, chậm rãi nói từng chữ: "Dù cho Ma quân có xuất quan hay không, ta cũng muốn ngươi bảo vệ một người an toàn, ngươi làm được không?"
Trong chốc lát Phục Diễm đã hiểu ý cậu, hắn ta nhẹ nhàng thở ra: "Cậu muốn ta bảo vệ Tống Diễn? Không thành vấn đề, chuyện này ta có thể đồng ý với cậu."
Tên kia chỉ là một người phàm thôi, thế mà Quân thượng lại muốn che chở, vụ này không đơn giản nhỉ?
Cố Duy quan sát biểu cảm của Phục Diễm, xác nhận chuyện này quả thật chỉ là việc cỏn con đối với hắn ta mới thả lỏng hơn.
Cậu chỉ muốn xác nhận điều này thôi, còn người trên thế gian sống hay chết có liên quan gì với cậu đâu, cậu chỉ vấn vương Tống Diễn mà thôi.
Cố Duy xoay người đi.
Phục Diễm nhìn bóng lưng Cố Duy, ánh mắt phức tạp. Không ngờ lần này Quân thượng lịch kiếp lại rung động trước một người phàm, không biết sau này ngài ấy khôi phục trí nhớ sẽ thấy thế nào đây...
Thời hạn 20 năm cũng chẳng còn mấy ngày nữa.
- -------------
Mấy hôm nay Tống Diễn bận không ngơi tay. Hôm nay lúc về nhà lại phát hiện Cố Duy cũng mới ra ngoài về, y hơi bất ngờ. Vì ngày thường Cố Duy cứ ở mãi trong nhà, ra khỏi cửa nửa bước cậu cũng lười nữa là.
Y cười hỏi Cố Duy: "Sao hôm nay lại nổi hứng ra ngoài thế?"
Cố Duy khẽ cười: "Không có gì làm nên ta ra ngoài đi dạo."
Đối mặt với nụ cười của Cố Duy, Tống Diễn hơi thất thần. Y không ngờ một Cố Duy luôn lạnh lùng nay lại dễ cười như vậy.
Hiếm thấy hiếm thấy!
Nhớ đến Cố Duy lúc mới quen và Cố Duy hiện tại, cứ như hai người khác nhau vậy. Tống Diễn cảm khái, thời gian trôi nhanh thật.
Buổi tối lúc cùng ăn cơm, Tống Diễn gắp đồ ăn cho Cố Duy: "Ăn nhiều vào nào."
Cố Duy khẽ "ừm" rồi ăn luôn miếng Tống Diễn vừa gắp cho.
Tống Diễn thấy Cố Duy như thế thì cũng vui vẻ hơn.
Nhắc đến Trận Phù Châu, chẳng mấy chốc nữa là tròn 20 năm rồi.
Nếu tình tiết diễn ra như trong truyện thì Ma quân cũng sẽ xuất quan nhanh thôi.
Mà Ma quân đã xuất quan thì hắn sẽ diệt thành Túc Minh đầu tiên.
Nghĩ đến đây Tống Diễn lại phiền lòng.
Cố Duy thấy mới nãy Tống Diễn còn đang vui vẻ gắp đồ ăn cho mình, chẳng hiểu sao y lại bỗng thay đổi cảm xúc, chẳng lẽ lại vì chuyện Ma quân sắp xuất quan?
Môi Cố Duy khẽ mấp máy. Cậu không cách nào giải thích cho Tống Diễn về quan hệ giữa mình và Phục Diễm, cũng không muốn để Tống Diễn biết cậu có liên quan đến Ma tộc, nhưng cậu chắc chắn sẽ không để Tống Diễn gặp chuyện.
Buổi tối, hai người như thường lệ lên giường.
Tống Diễn chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Cố Duy theo thói quen sau khi Tống Diễn ngủ thì lại tỉnh. Cậu xoay người, nương theo ánh trăng dịu dàng nhìn người nằm cạnh.
Trong mỗi đêm đen dài đằng đẵng, cậu đều cố gắng kiềm chế bản thân. Không dám tới gần, sợ khiến Tống Diễn tỉnh giấc, khiến Tống Diễn rời bỏ cậu...
Cậu biết mình không được hấp tấp, phải từng bước tiến tới, như thợ săn khi đối mặt với con mồi vậy. Nếu tiếp cận con mồi với tốc độ quá nhanh, nó sẽ cảnh giác mà chạy trốn.
Nhưng sâu thẳm con tim cậu luôn có một khát khao, không cam lòng bị vây chặt, lúc nào cũng chực chờ phá tung rào cản. Mắt Cố Duy đen sẫm, cậu vươn tay nhẹ nhàng xoa môi Tống Diễn.
Dưới đầu ngón tay là cảm xúc mềm mại, người trước mắt lại đang ngủ thật ngoan như đang chờ mong cậu hãy làm gì đó, Cố Duy khẽ khựng lại.
Cậu bỗng chẳng muốn kiềm chế thêm nữa.
Cậu cúi người, dịu dàng hôn lên cánh môi mềm mại ấy. Sau đôi chốc chần chừ, cậu lại dùng sức nhấm nháp khiến người bên dưới hơi khó thở, khi y bất an nhíu mày Cố Duy mới dừng.
Cậu thản nhiên nằm về chỗ của mình.
- ------------
Trong cơn mơ màng, Tống Diễn vô thức cựa quậy. Chợt y thấy tay mình sờ được gì đó mềm mềm, y hé mắt, rồi bỗng chốc mở to mắt kinh hoàng.
Y đang nằm nghiêng về phía Cố Duy, tay quàng lấy eo cậu, đầu gần như vùi vào ngực Cố Duy.
Mùi hương đặc trưng của thanh niên ấy bao trùm lấy y.
Tư thế này khiến toàn thân Tống Diễn cứng đờ, không nhúc nhích nổi.
Trời đất! Y đã nằm chung giường với Cố Duy mấy tháng trời, lúc nào cũng giữ nguyên tắc "nước sông không phạm nước giếng". Y đảm bảo ngủ không bao giờ ôm người khác, tuyệt đối không bao giờ! Nhưng mà...
Bây giờ y lại đang ôm Cố Duy.
Và... tư thế chẳng khác nào tự nguyện "chui vào lòng" người ta!
Mũi y gần như đang chạm vào ngực của Cố Duy...
Tống Diễn hít sâu một, rút tay lại như chạm phải điện. Y lật người tránh xa Cố Duy rồi len lén liếc mắt một cái, may quá, Cố Duy vẫn ngủ.
Tống Diễn hối hả chạy ra khỏi phòng, nhanh như thể đang bỏ chạy khỏi hiện trường phạm tội.
Thải Thường bước vào, thấy Tống Diễn rửa mặt mãi mà vẫn chưa xong, lại còn đứng trước gương ngơ ngác, nàng không khỏi thắc mắc, sao hôm nay thiếu gia như người mất hồn thế nhỉ?
Nàng không nhịn được mà hỏi: "Thiếu gia? Thiếu gia?"
Tống Diễn giật mình quay lại, thấy là Thải Thường, mặt y lộ rõ vẻ lúng túng: "Ta không sao, ngươi cứ lui đi."
Y cố gắng ra vẻ bình tĩnh quay người đi, tay bất giác đưa lên chạm vào môi mình.
Đôi môi hơi sưng đỏ, không quá rõ ràng nhưng cũng không giống bình thường.
Chẳng lẽ lúc ngủ, ngoài việc ôm Cố Duy y còn làm chuyện gì "thú tính" hơn thế nữa sao?
Không, không, không! Không được nghĩ nữa! Nghĩ thêm chỉ càng thấy sợ hơn thôi!
Đầu óc Tống Diễn rối bời, không biết phải đối mặt với Cố Duy thế nào nên vội vã ra ngoài giải khuây.
Y loay hoay suốt cả ngày bên ngoài.
Đến khi trăng đã lên cao, cả phủ chuẩn bị đóng cửa Tống Diễn mới từ từ lê bước về nhà.
Y nghĩ bụng, tối nay trốn tạm vào thư phòng ngủ một đêm chắc cũng chẳng ai phát hiện đâu nhỉ...
Nhưng vừa bước vào sân, ngẩng đầu lên đã thấy Cố Duy đứng dưới mái hiên.
Cậu thanh niên mặc bộ đồ đen tuyền, đứng một mình trông cô độc mà lại đẹp đến khó tin dưới ánh trăng, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào y như thể cậu đã đứng đó đợi y từ lâu lắm rồi.
Tống Diễn:...
Chạy trốn mà bị bắt quả tang chắc chính là cảm giác này đây.
Cố Duy nhìn Tống Diễn, đôi mày khẽ cau lại. Cậu đã rất cẩn thận rồi, chỉ mới thử một chút thôi mà Tống Diễn đã xa lánh vậy... Phản ứng của y thật sự nằm ngoài dự đoán của cậu.
Chẳng lẽ mình đã quá vội vàng?
Dù trong lòng có chút bất an, nhưng bề ngoài Cố Duy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường.
Cậu nhàn nhạt nói: "Ta đang đợi ngươi."
Tống Diễn ngượng ngùng cười khan: "Đợi ta làm gì cơ chứ..."
Cố Duy cứ đứng nhìn y, rồi bỗng nhiên bước từng bước về phía y.
Cậu hơi cúi xuống, ghé sát vào tai Tống Diễn thì thầm: "Đợi phu quân của ta mà còn cần lý do à?"
Giọng nói trầm khàn khẽ vang, rõ ràng là một người lạnh lùng nhưng hơi thở lại nóng bỏng như lửa, như có gì đó chạm khẽ vào trái tim, ngưa ngứa, tê tê. Tống Diễn gần như đứng đơ ra, toàn bộ dây thần kinh đều căng thẳng.
Khoảnh khắc đó, một ý nghĩ điên rồ thoáng qua trong đầu y.
Cố Duy... đang quyến rũ y?
Nhưng nhìn lại gương mặt lạnh nhạt của Cố Duy, y lại tự nhủ đó chỉ là ảo giác.
Cố Duy vốn luôn xa cách, dù bây giờ có đỡ ghét y hơn nhưng thế này đã là giới hạn rồi, làm gì có chuyện cậu làm mấy trò đó chứ?
Chắc chắn y bị hoang tưởng.
Chắc hẳn do nhan sắc của Cố Duy đã mê hoặc y, dù y không có ý xấu nhưng ngày ngày đêm đêm đối diện với một người đẹp thế này, chắc đầu óc cũng dần có vấn đề.
Hoặc hôm nay do bầu không khí quá bất thường.
Không được ở đây thêm nữa!
Tống Diễn hít một hơi thật sâu rồi quay người bỏ đi.
Cố Duy đứng ngẩn ra.
Cậu nhìn theo bóng lưng vội vã của Tống Diễn, như thể có gì đó trong lồng ngực bị rút cạn, mất đi sự kiểm soát.
Dù Tống Diễn có lúc xa lúc gần khó lường, đôi khi làm người khác không hiểu được, nhưng Tống Diễn đã nhiều lần liều mình bảo vệ cậu, thậm chí còn từ chối lời mời của Tông Diệu vì cậu.
Cố Duy luôn nghĩ trong lòng Tống Diễn cũng có cậu.
Nhưng kết quả thử nghiệm lại khiến cậu thất vọng hết lần này đến lần khác, chỉ cần cậu tiến thêm một bước, Tống Diễn lại lùi xa mười bước.
Người mà cậu đã từng cảm thấy gần ngay trước mắt, đột nhiên lại trở nên xa vời vợi.
Tại sao lại như thế?
Cố Duy thực sự không hiểu.
- ------------
ủa, mới first kiss xong mà sao suy quá vậy =))))))