Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 802: Dưới ánh trăng, như tiên giáng trần
Có người chỉ hướng đỉnh Hoàng Hạc Lâu:
- Mau nhìn kìa, đó là gì?
Mọi người giật mình tim run lên, ngước đầu nhìn. Mọi người há hốc mồm, trái tim suýt nhảy khỏi lồng ngực, cảm thấy cổ họng khô khốc không nói nên lời.
Trên mũi tháp như kim châm không biết từ khi nào có một bóng người thon dài áo xanh như ngọc, tóc dài như ngọn lửa đen trong trời đêm bay theo gió, quần áo phất phới tựa lá cờ xanh lại igống hùng ưng vỗ cánh bay lên, nhìn xuống thiên địa.
Trăng tròn to giống như ngọc bàn càng chiếu rọi thân hình hắn rõ ràng hơn, trông như hắn bước xuống từ mặt trăng.
Ma vương giết người Đinh Hạo.
Kiếm khách điên cuồng đến từ Bắc Vực rốt cuộc xuất hiện.
Đinh Hạo thật sự xuất hiện.
Không ai thấy Đinh Hạo đến từ bao giờ. Nửa đêm đến, Đinh Hạo như thần linh giáng trần.
Bốn phía yên tĩnh nghe thấy tiếng kim rơi.
Những võ giả lúc trước kêu gào Đinh Hạo vừa xuất hiện liền băm vằm hắn ra đều đứng ngây như phỗng. Bọn họ không hiểu sao trong một thời gian dài ngơ ngác không dám lên tiếng, có vài người bản năng thụt lùi.
Nhiều người có loại ảo giác rất lạ.
Dường như thiếu niên áo xanh đứng trên đỉnh Hoàng Hạc Lâu, ánh trăng tinh khiết chiếu rọi cơ thể hắn tỏa ánh sáng bạc, hắn không phải ma vương giết người âm u khủng khiếp mà là thần tiên giáng trần.
Ánh mắt Đinh Hạo bình tĩnh, hờ hững.
Đinh Hạo cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt trong suốt rực rỡ như ánh trăng chậm rãi quét qua đám đông rậm rạp. Trong chớp mắt này không một ai dám đối diện ánh mắt của Đinh Hạo, hắn liếc qua đâu là người đó cúi đầu xuống.
Khóe môi Đinh Hạo cong lên.
Đinh Hạo vươn tay phải chộp hư không, ánh sáng chợt lóe, thanh kiếm rỉ sét loang lổ rỉ sét nằm trong tay hắn.
Mũi kiếm loang lổ rung lên.
Vù vù vù vù vù!
Kiếm quang đỏ xẹt qua.
Đỉnh tháp tầng thứ hai mươi mốt Hoàng Hạc Lâu bị kiếm quang chém xuống.
Đinh Hạo huơ tay, ống tay áo phất phơ, lực lượng vô hình tuôn ra. Nóc lâu bay lên như một chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất thấp trăm thước, nóc tháp không hề vỡ nát, không có bụi bặm bốc lên.
Cả quá trình Đinh Hạo tiêu sái tựa tiên.
Đinh Hạo cầm thanh kiếm rỉ sét đứng trên đỉnh Hoàng Hạc Lâu.
Không còn đỉnh lâu, lầu đài tầng hai mươi mốt Hoàng Hạc Lâu lộ ra thành một bình đài ba, bốn mươi thước vuông. Mặt đất đá xanh phản chiếu ánh trăng bạc, trông như lôi đìa cao ngất trong thiên địa.
- Chẳng phải muốn tìm ta báo thù sao? Ai đến trước?
Thanh âm không lớn không nhỏ lại ẩn chứa lạnh lùng, uy nghiêm rõ ràng rơi vào tai mỗi người.
Mãi đến lúc này, vô số người quanh Hoàng Hạc Lâu mới tỉnh táo khỏi giấc mộng kỳ lạ, lấy lại tinh thần từ sự kinh ngạc, sợ hãi. Mọi người tức giận vì thái độ cao cao tại thượng của Đinh Hạo. Không biết là ai hét lên đầu tiên, sau đó như cục đá ném vào mặt hồ bình tĩnh, tiếng gầm rống rộ lên điếc tai.
- Ác ma xuất hiện!
- Đừng để hắn chạy!
- Giết hắn!
Đám đông rống to, giơ tay, tiếng rút đao kiếm vang lên. Dưới ngọn đuốc chiếu rọi, đao kiếm phản chiếu ánh lửa khí lạnh âm trầm. Mọi người rút vũ khí rá vây kín Hoàng Hạc Lâu.
Trong không trung chớp lóe hoa văn minh văn như có như không.
Những vằn sáng đủ kiểu dáng như mạng nhện phong tỏa không gian quanh Hoàng Hạc Lâu, bốn phía là từng cột sáng bắn lên cao. Hơi thở đáng sợ tràn ngập, hình thành từng tầng màn sáng trong suốt, phong ấn trong ngoài không gian Hoàng Hạc Lâu không biết bao nhiêu tầng.
Những trận pháp kết giới này đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Một khi Đinh Hạo xuất hiện sẽ bị những người điều khiển khởi động trận pháp kết giới, trong ngoài có ít nhất bốn mươi lăm tầng minh văn, trận pháp kết giới đủ loại, tầng tầng lớp lớp biến không gian thrành nhà giam không thể trốn thoát.
Đã đến thì đừng hòng đi được.
Các cường giả cao thủ Trung Thổ Thần Châu tụ tập tại đây lên đủ kế hoạch ưngs đối, sớm thề mặc kệ trả giá gì quyết giết cuồng Đinh Hạo ma giết người đến từ Bắc Vực.
- Ác tặc, trả lại mạng cho phụ thân va đệ đệ của ta!
Ánh sáng chớp lóe, có kẻ không nhịn được nữa là người đầu tiên nhảy lên đỉnh tầng lầu hai mươi mốt Hoàng Hạc Lâu. Đó là một thanh niên khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc đồ tang trắng, mắt đỏ ngầu tóe lửa. Tay thanh niên nắm một thanh trường đao hoàng kim kỳ dị nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo.
Đinh Hạo bình tĩnh nói:
- Hãy xưng tên ra.
Thanh niên nghiến răng rống to:
- Bang chủ Huyết Y bang Tấn Châu thành Hoa Thiên Vân là phụ thân của ta, Hoa Vân Phi là đệ đệ của ta. Đêm Vân Mộng Trạch ngươi và Kim Thiền phá vỡ kim thuyền, giết đệ đệ của ta, sau đó ở hoang dã Biện Châu ngươi giết tổng cộng một trăm ba mươi bốn võ giả Tấn Châu trong đó có phụ thân Hoa Thiên Vân của ta. Như thế nào? ác ma, ngươi không dám thừa nhận sao?
Thanh niên cầm trường đao chậm rãi tới gần.
Đinh Hạo nhớ lại, hắn có chút ấn tượng.
Sáng hôm sau khi cứu Diệu Âm ra đúng là có mấy trăm võ giả truy sát Đinh Hạo, Kim Thiền, trong đó có một lão nhân tóc vàng cơ thể như sư tử tự xưng là bang chủ của Huyết Y Bang.
Nhưng khi đó Đinh Hạo, Kim Thiền, Diệu Âm bỏ chạy ngay, không hề giết người.
Chẳng lẽ sau khi Đinh Hạo, Kim Thiền, Diệu Âm rời đi không lâu đám người đã bị ai giết?
- Ác ma, nạp mạng đi!
Thanh niên không chờ được nữa, gã không cần nghe Đinh Hạo giải thích. Thanh niên chém ra một đao, đao mang vàng như thực chấdt rạch phá trời đêm, gió rít vù vù, cực kỳ cường đại.
Đinh Hạo không thèm giải thích.
Ngón tay trái của Đinh Hạo nhẹ búng.
Đinh một tiếng vang nhỏ, đao mang vangf bị búng vỡ tan. Hai ngón tay Đinh Hạo kẹp. Thanh niên ôm hận chém xuống trường đao vàng kim thoải mái bị kẹp chặt, mặc cho gã vùng vẫy vẫn không thể nhúc nhích.
Đinh Hạo giải thích rằng:
- Đệ đệ của ngươi chết trong tay Diệu Dục Trai, ta không giếtd phụ thân ngươi. Ta nghĩ ngươi đã tìm sai kẻ thù.
- Phi! Ác ma, dám làm không dám nhận, không phải ngươi còn có ai? Đừng nói xạo, hôm nay ta quyết giết ngươi.
Thanh niên bị tức giận, thù hận tràn ngập não, không nghe lọt tai.
Đinh Hạo lắc đầu, lật ngón tay.
Trường đao vàng dễ dàng bị bẻ gãy như một cọng cỏ.
Đinh Hạo lười giải thích với thanh niên áo tang:
- Đồ ngu đáng thương, không thể điều tra rõ kẻ thù còn muốn báo thù? Đi xuống dưới bình tĩnh đi.
Bàn tay trái nhanh như chớp đánh ra, cực âm ngục băng huyền khí bùng nổ. Màu sắc mộng huyễn, một con băng tinh thần long huyễn hóa ra đánh vào ngực thanh niên. Thanh niên áo tang bay ra ngời, rớt xuống hai mươi mốt tầng Hoàng Hạc lâu.
Hai bên chênh lệch quá lớn.
Đinh Hạo đã nương tay.
Đinh Hạo chỉ chưởng bay thanh niên, gã té xuống đất chưa bị thương. Nhưng cực âm ngục băng huyền khí đã xâm nhập vào cơ thể thanh niên, huyền khí của gã bị đóng băng chí ít nhất trong vòng hai ngày không thể đánh nhau với người.
Đinh Hạo đứng trên đỉnh tháp, giọng điệu lạnh lùng khinh thường nói:
- Muốn tìm ta báo thù? Thực lực của ngươi còn kém quá xa.
Thanh niên vừa tức vừa giận hộc máu, tiếc rằng gã không thể tụ tập huyền khí, không thể leo lên lầu hai mươi mốt.
- Mau nhìn kìa, đó là gì?
Mọi người giật mình tim run lên, ngước đầu nhìn. Mọi người há hốc mồm, trái tim suýt nhảy khỏi lồng ngực, cảm thấy cổ họng khô khốc không nói nên lời.
Trên mũi tháp như kim châm không biết từ khi nào có một bóng người thon dài áo xanh như ngọc, tóc dài như ngọn lửa đen trong trời đêm bay theo gió, quần áo phất phới tựa lá cờ xanh lại igống hùng ưng vỗ cánh bay lên, nhìn xuống thiên địa.
Trăng tròn to giống như ngọc bàn càng chiếu rọi thân hình hắn rõ ràng hơn, trông như hắn bước xuống từ mặt trăng.
Ma vương giết người Đinh Hạo.
Kiếm khách điên cuồng đến từ Bắc Vực rốt cuộc xuất hiện.
Đinh Hạo thật sự xuất hiện.
Không ai thấy Đinh Hạo đến từ bao giờ. Nửa đêm đến, Đinh Hạo như thần linh giáng trần.
Bốn phía yên tĩnh nghe thấy tiếng kim rơi.
Những võ giả lúc trước kêu gào Đinh Hạo vừa xuất hiện liền băm vằm hắn ra đều đứng ngây như phỗng. Bọn họ không hiểu sao trong một thời gian dài ngơ ngác không dám lên tiếng, có vài người bản năng thụt lùi.
Nhiều người có loại ảo giác rất lạ.
Dường như thiếu niên áo xanh đứng trên đỉnh Hoàng Hạc Lâu, ánh trăng tinh khiết chiếu rọi cơ thể hắn tỏa ánh sáng bạc, hắn không phải ma vương giết người âm u khủng khiếp mà là thần tiên giáng trần.
Ánh mắt Đinh Hạo bình tĩnh, hờ hững.
Đinh Hạo cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt trong suốt rực rỡ như ánh trăng chậm rãi quét qua đám đông rậm rạp. Trong chớp mắt này không một ai dám đối diện ánh mắt của Đinh Hạo, hắn liếc qua đâu là người đó cúi đầu xuống.
Khóe môi Đinh Hạo cong lên.
Đinh Hạo vươn tay phải chộp hư không, ánh sáng chợt lóe, thanh kiếm rỉ sét loang lổ rỉ sét nằm trong tay hắn.
Mũi kiếm loang lổ rung lên.
Vù vù vù vù vù!
Kiếm quang đỏ xẹt qua.
Đỉnh tháp tầng thứ hai mươi mốt Hoàng Hạc Lâu bị kiếm quang chém xuống.
Đinh Hạo huơ tay, ống tay áo phất phơ, lực lượng vô hình tuôn ra. Nóc lâu bay lên như một chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất thấp trăm thước, nóc tháp không hề vỡ nát, không có bụi bặm bốc lên.
Cả quá trình Đinh Hạo tiêu sái tựa tiên.
Đinh Hạo cầm thanh kiếm rỉ sét đứng trên đỉnh Hoàng Hạc Lâu.
Không còn đỉnh lâu, lầu đài tầng hai mươi mốt Hoàng Hạc Lâu lộ ra thành một bình đài ba, bốn mươi thước vuông. Mặt đất đá xanh phản chiếu ánh trăng bạc, trông như lôi đìa cao ngất trong thiên địa.
- Chẳng phải muốn tìm ta báo thù sao? Ai đến trước?
Thanh âm không lớn không nhỏ lại ẩn chứa lạnh lùng, uy nghiêm rõ ràng rơi vào tai mỗi người.
Mãi đến lúc này, vô số người quanh Hoàng Hạc Lâu mới tỉnh táo khỏi giấc mộng kỳ lạ, lấy lại tinh thần từ sự kinh ngạc, sợ hãi. Mọi người tức giận vì thái độ cao cao tại thượng của Đinh Hạo. Không biết là ai hét lên đầu tiên, sau đó như cục đá ném vào mặt hồ bình tĩnh, tiếng gầm rống rộ lên điếc tai.
- Ác ma xuất hiện!
- Đừng để hắn chạy!
- Giết hắn!
Đám đông rống to, giơ tay, tiếng rút đao kiếm vang lên. Dưới ngọn đuốc chiếu rọi, đao kiếm phản chiếu ánh lửa khí lạnh âm trầm. Mọi người rút vũ khí rá vây kín Hoàng Hạc Lâu.
Trong không trung chớp lóe hoa văn minh văn như có như không.
Những vằn sáng đủ kiểu dáng như mạng nhện phong tỏa không gian quanh Hoàng Hạc Lâu, bốn phía là từng cột sáng bắn lên cao. Hơi thở đáng sợ tràn ngập, hình thành từng tầng màn sáng trong suốt, phong ấn trong ngoài không gian Hoàng Hạc Lâu không biết bao nhiêu tầng.
Những trận pháp kết giới này đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Một khi Đinh Hạo xuất hiện sẽ bị những người điều khiển khởi động trận pháp kết giới, trong ngoài có ít nhất bốn mươi lăm tầng minh văn, trận pháp kết giới đủ loại, tầng tầng lớp lớp biến không gian thrành nhà giam không thể trốn thoát.
Đã đến thì đừng hòng đi được.
Các cường giả cao thủ Trung Thổ Thần Châu tụ tập tại đây lên đủ kế hoạch ưngs đối, sớm thề mặc kệ trả giá gì quyết giết cuồng Đinh Hạo ma giết người đến từ Bắc Vực.
- Ác tặc, trả lại mạng cho phụ thân va đệ đệ của ta!
Ánh sáng chớp lóe, có kẻ không nhịn được nữa là người đầu tiên nhảy lên đỉnh tầng lầu hai mươi mốt Hoàng Hạc Lâu. Đó là một thanh niên khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc đồ tang trắng, mắt đỏ ngầu tóe lửa. Tay thanh niên nắm một thanh trường đao hoàng kim kỳ dị nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo.
Đinh Hạo bình tĩnh nói:
- Hãy xưng tên ra.
Thanh niên nghiến răng rống to:
- Bang chủ Huyết Y bang Tấn Châu thành Hoa Thiên Vân là phụ thân của ta, Hoa Vân Phi là đệ đệ của ta. Đêm Vân Mộng Trạch ngươi và Kim Thiền phá vỡ kim thuyền, giết đệ đệ của ta, sau đó ở hoang dã Biện Châu ngươi giết tổng cộng một trăm ba mươi bốn võ giả Tấn Châu trong đó có phụ thân Hoa Thiên Vân của ta. Như thế nào? ác ma, ngươi không dám thừa nhận sao?
Thanh niên cầm trường đao chậm rãi tới gần.
Đinh Hạo nhớ lại, hắn có chút ấn tượng.
Sáng hôm sau khi cứu Diệu Âm ra đúng là có mấy trăm võ giả truy sát Đinh Hạo, Kim Thiền, trong đó có một lão nhân tóc vàng cơ thể như sư tử tự xưng là bang chủ của Huyết Y Bang.
Nhưng khi đó Đinh Hạo, Kim Thiền, Diệu Âm bỏ chạy ngay, không hề giết người.
Chẳng lẽ sau khi Đinh Hạo, Kim Thiền, Diệu Âm rời đi không lâu đám người đã bị ai giết?
- Ác ma, nạp mạng đi!
Thanh niên không chờ được nữa, gã không cần nghe Đinh Hạo giải thích. Thanh niên chém ra một đao, đao mang vàng như thực chấdt rạch phá trời đêm, gió rít vù vù, cực kỳ cường đại.
Đinh Hạo không thèm giải thích.
Ngón tay trái của Đinh Hạo nhẹ búng.
Đinh một tiếng vang nhỏ, đao mang vangf bị búng vỡ tan. Hai ngón tay Đinh Hạo kẹp. Thanh niên ôm hận chém xuống trường đao vàng kim thoải mái bị kẹp chặt, mặc cho gã vùng vẫy vẫn không thể nhúc nhích.
Đinh Hạo giải thích rằng:
- Đệ đệ của ngươi chết trong tay Diệu Dục Trai, ta không giếtd phụ thân ngươi. Ta nghĩ ngươi đã tìm sai kẻ thù.
- Phi! Ác ma, dám làm không dám nhận, không phải ngươi còn có ai? Đừng nói xạo, hôm nay ta quyết giết ngươi.
Thanh niên bị tức giận, thù hận tràn ngập não, không nghe lọt tai.
Đinh Hạo lắc đầu, lật ngón tay.
Trường đao vàng dễ dàng bị bẻ gãy như một cọng cỏ.
Đinh Hạo lười giải thích với thanh niên áo tang:
- Đồ ngu đáng thương, không thể điều tra rõ kẻ thù còn muốn báo thù? Đi xuống dưới bình tĩnh đi.
Bàn tay trái nhanh như chớp đánh ra, cực âm ngục băng huyền khí bùng nổ. Màu sắc mộng huyễn, một con băng tinh thần long huyễn hóa ra đánh vào ngực thanh niên. Thanh niên áo tang bay ra ngời, rớt xuống hai mươi mốt tầng Hoàng Hạc lâu.
Hai bên chênh lệch quá lớn.
Đinh Hạo đã nương tay.
Đinh Hạo chỉ chưởng bay thanh niên, gã té xuống đất chưa bị thương. Nhưng cực âm ngục băng huyền khí đã xâm nhập vào cơ thể thanh niên, huyền khí của gã bị đóng băng chí ít nhất trong vòng hai ngày không thể đánh nhau với người.
Đinh Hạo đứng trên đỉnh tháp, giọng điệu lạnh lùng khinh thường nói:
- Muốn tìm ta báo thù? Thực lực của ngươi còn kém quá xa.
Thanh niên vừa tức vừa giận hộc máu, tiếc rằng gã không thể tụ tập huyền khí, không thể leo lên lầu hai mươi mốt.