Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 773: Trọng Tài giả mới (hạ)
Đinh Hồng Lệ cười khẽ:
- Ha ha ha ha ha ha! Đổng Kỳ Phong đúng là già lú lẫn, dám đụng vào người của ta? Hắn cho rằng địa vị chấp pháp điện gì đó có thể khiêu khích được ta sao?
Lâm Liệt biến sắc mặt nói:
- Hãy chú ý lời mình nói, dù là ngươi cũng không được gọi tên trực tiếp của Đổng điện chủ, ta sẽ báo lên chấp pháp điện!
Đinh Hồng Lệ cười to bảo:
- Nô tài chính là nô tài, không biết gì còn dám ở đây mượn danh chủ sủa?
Đinh Hồng Lệ nói rồi nhẹ nâng tay ném cho Đinh Hạo một thứ hình tròn bằng ngọc to cỡ bàn tay.
Đinh Hồng Lệ cười nói:
- Tiểu tử, thứ này là thưởng cho ngươi, về sau có chó điên nào mùa mắn nhảy ra sủa thì cho hắn nhìn.
Đinh Hạo nhận lấy, cảm giác tay chìm xuống, người lảo đảo như cầm một ngọn núi cổ.
- Đây là...
Đinh Hạo nhìn kỹ, đó là một ngọc bài đầy ý cổ.
Ngọc bài hình trứng, dài hai tấc rộng một tấc, hơi lạnh, xúc cảm trơn trọwt. Quanh ngọc bài khắc hoa văn rồng, ngay mặt có chữ pháp ta, không biết là ai viết.
Chữ pháp rất kỳ idj, nhìn sơ đã thấy choáng váng đầu. Mỗi một nét chữ tràn đầy khí thế như đao búa, ẩn chứa chí sy trong thiên địa, đại đạo.
Mặt sau ngọc bài là một ngọn núi phu băng tuyết, cao lồng lộc, mây mù bao phủ, khí thế vô song.
Nó chỉ to nửa bàn tay nhưng rất nặng ít nhất cỡ năm vạn cân, thật là khó tin. Tài liệu cực kỳ hiếm thấy, dường như là bạch ngọc nhưng cho người cảm giác giống kim loại.
Đinh Hạo nhìn lướt qua, không biết đây là thứ gì.
Lâm Liệt phái đối diện liếc qua, trong mắt tràn ngập khó tin như thấy quỷ. Lâm Liệt nhìn chằm chằm ngọc bài.
Lâm Liệt hét to:
- Trọng Tài lệnh bài? Đinh Hồng Lệ, ngươi thật to gan, dám ích kỷ giao Trọng Tài lệnh bài cho Đinh Hạo? Ngươi có biết đây là lỗi gì không?
Đinh Hạo thầm nghĩ:
- Thì ra thứ này tên là Trọng Tài lệnh bài.
Nghe thì hình như rất có lai lịch, nhưng không biết tác dụng là gì?
Đinh Hồng Lệ vuốt ve lông trắng mềm của mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt, bộ dáng lười biếng chưa tỉnh ngủ.
Đinh Hồng Lệ cười hỏi:
- Cái gì gọi là ích kỷ giao cho? Lệnh bài kia vốn là cung chủ thưởng cho Đinh Hạo, ta chỉ chuyển giao. Sau này Đinh Hạo là Trọng Tài giả thứ bốn của Huyền Sương Thần Cung. Lâm Liệt, sao không mau đến bái kiến Trọng Tài giả mới?
Người Lâm Liệt run bần bật, gã vô cùng giật mình, rung động.
Lâm Liệt hét chói tai:
- Không thể nào! Đinh Hạo có tư cách gì được Trọng Tài lệnh bài? Đinh Hạo thậm chí không phải là người của Huyền Sương Thần Cung, hắn...
Lâm Liệt cố tìm cách thuyết phục mình.
Mặt Trần bá lạnh băng, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Lâm Liệt:
- Thấy lệnh bài như cung chủ đến, Lâm Liệt, ngươi bất kính như vậy là muốn chết sao?
Lâm Liệt cảm giác như có lưỡi hái tử thần cứa cổ, khí lạnh từ sống lưng chạy thẳng lên não.
Lâm Liệt tỉnh táo lại, thầm giật mình, xấu hổ nhìn hướng Đinh Hạo, cắn chặt răng.
Cuối cùng Lâm Liệt nửa quỳ trong không trung, trầm giọng nói:
- Tuần Sát Sử Kiếm Châu Lâm Liệt kính chào Trọng Tài đại nhân.
Mặc kệ sự thật là gì, nếu Đinh Hạo cầm Trọng Tài lệnh bài thì Lâm Liệt phải cúi đầu.
Nếu không thì với tội bất kính Lâm Liệt có bị giết cũng không chỗ kêu oan.
Đinh Hạo cúi đầu nhìn chăm chú lệnh bài bằng ngọc trong tay, không biết Trọng Tài giả có ý nghĩa gì nhưng hắn hiểu đôi chút tình huống trước mắt.
Thân phận Lâm Liệt là Tuần Sát Sử đại châu như Kiếm Châu, tương đương với chư hầu một phương của Huyền Sương Thần Cung. Trong Kiếm Châu Lâm Liệt chính là thổ hoàng đế, nhưng vì một khối lệnh bài quỳ trước Đinh Hạo, điều này nói lên Trọng Tài lệnh bài đại biểu quyền thế trên Tuần Sát Sử.
Đinh Hạo phất tay:
- Cút đi.
Đinh Hạo không có hảo cảm với đám người Lâm Liệt, Huyền Sương Thần Vệ nên nói chuyện không khách sáo.
Lâm Liệt cắn răng đứng dậy, không nói không rằng xoay người dẫn theo Huyền Sương Thần Vệ xám xịt rời đi.
Đám người Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy, Trương Khả Di, đệ tử Diệt Tuyệt Kiếm tông giật mình không nói nên lời.
Không ai ngờ sự việc sẽ biến chuyển như vậy. Đinh Hạo từ tội nhân Chấp Pháp điẹn Huyền Sương Thần Cung nhảy vọt lên làm Trọng Tài giả thứ bốn, thân phận biến đổi nhanh làm người ta líu lưỡi, một hơi xông thẳng lên mây.
Trọng Tài giả là tồn tại gần như cung chủ, đứng trên mọi người, có quyền chấp pháp.
Đinh Hạo cố nén rung động, quay đầu nhìn Đinh Hồng Lệ, biểu tình nghi hoặc.
Đinh Hồng Lệ không để ý mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt khóc ròng vùng vẫy, vừa vuốt long nó vừa quyến rũ nói:
- Được rồi, tiểu tử, không cần giật mình như thế, đó là thứ ngươi nên có được. Còn nhớ chuyện ngươi làm trong Quắc thành không?
Chuyện trong Quắc thành?
Đinh Hạo đăm chiêu.
Khi đó Đinh Hạo tình cờ gặp yêu tộc rầm rộ công thành, ra tay đẩy lùi yêu tộc kia. Là một thành viên nhân loại, trong tình huống đó Đinh Hạo nên ra tay, vậy cũng xem như công lao ghê gớm sao?
Có lẽ nhìn thấy Đinh Hạo thắc mắc nên Đinh Hồng Lệ tiếp tục bảo:
- Yêu tộc Nê Châu bạo loạn, trong mười thành thị nhân tộc trú ngụ giờ chỉ còn Quắc thành tồn tại. Mấy thành thị lớn khác, mấy ngàn vạn nhân tộc trong một đêm thành cát bụi, xác chất như núi, máu chảy thành sông.
Đám người Đinh Hạo, Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy, Trương Khả Di ngạc nhiên, hoảng sợ nhìn nhau, kinh kêu.
Tin tức này quá khủng khiếp.
Nói vậy là Nê Châu đã trở thành thiên hạ của yêu ma, sát phạt trình độ này hoàn toàn phá hủy hiệp ước giữa cường giả chí tôn yêu tộc, nhân loại trong Vô Tận đại lục, gần như thánh chiến. Yêu tộc Nê Châu điên rồi sao? Làm như vậy là muốn lại mở ra thánh chiến?
Nhưng tại sao bên ngoài không nhận được tin tức nào?
Siêu thế lực cỡ như Diệt Tuyệt Kiếm tông nhưng không nghe được chút tiếng gió.
- Yêu ma Nê Châu bạo loạn đột ngột, dù là Huyền Sương Thần Cung cũng không chút đề phòng. Nếu không có Đinh Hạo đêm đó trong Quắc thành ra tay thì bây giờ nhân tộc ở Nê Châu đã không có thành thị trú ngụ. Đối với Huyền Sương Thần Cung là khiêu khích không thể chịu nổi, ngươi tồn tại cứu về chút mặt mũi của Huyền Sương Thần Cung.
Năm ngón tay sơn móng đỏ yêu diễm của Đinh Hồng Lệ vuốt ve mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt, khẽ cười nói:
- Chuyện này do Tuần Sát Sử Quắc thành báo cáo lên ngay, cung chủ còn khen ngươi.
Thì ra là vậy.
Đinh Hạo hơi hiểu ra.
Nhưng đây không phải tất cả nguyên nhân.
Đinh Hạo hỏi:
- Vậy tình huống Nê Châu bây giờ ra sao?
Được cung chủ Huyền Sương Thần Cung tự mình khen đã là vinh hạnh lớn, đổi lại người khác sẽ hưng phấn như điên. Đinh Hạo càng quan tâm tình hình Nê Châu hơn.
Dù sao trong Quắc thành có mấy trăm vạn nhân loại, một khi bị công phá sẽ thành thức ăn cho yêu ma, xác chất thành núi.
Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy cắn răng, căm hận nói:
- Đám yêu ma chết tiệt kia, ta muốn tự mình dẫn kiếm tu Diệt Tuyệt Kiếm tông đi nhổ tận gốc yêu tộc Nê Châu!
Người nào có mặt tại đây nghe thấy tin này đều căm hận.
- Ha ha ha ha ha ha! Đổng Kỳ Phong đúng là già lú lẫn, dám đụng vào người của ta? Hắn cho rằng địa vị chấp pháp điện gì đó có thể khiêu khích được ta sao?
Lâm Liệt biến sắc mặt nói:
- Hãy chú ý lời mình nói, dù là ngươi cũng không được gọi tên trực tiếp của Đổng điện chủ, ta sẽ báo lên chấp pháp điện!
Đinh Hồng Lệ cười to bảo:
- Nô tài chính là nô tài, không biết gì còn dám ở đây mượn danh chủ sủa?
Đinh Hồng Lệ nói rồi nhẹ nâng tay ném cho Đinh Hạo một thứ hình tròn bằng ngọc to cỡ bàn tay.
Đinh Hồng Lệ cười nói:
- Tiểu tử, thứ này là thưởng cho ngươi, về sau có chó điên nào mùa mắn nhảy ra sủa thì cho hắn nhìn.
Đinh Hạo nhận lấy, cảm giác tay chìm xuống, người lảo đảo như cầm một ngọn núi cổ.
- Đây là...
Đinh Hạo nhìn kỹ, đó là một ngọc bài đầy ý cổ.
Ngọc bài hình trứng, dài hai tấc rộng một tấc, hơi lạnh, xúc cảm trơn trọwt. Quanh ngọc bài khắc hoa văn rồng, ngay mặt có chữ pháp ta, không biết là ai viết.
Chữ pháp rất kỳ idj, nhìn sơ đã thấy choáng váng đầu. Mỗi một nét chữ tràn đầy khí thế như đao búa, ẩn chứa chí sy trong thiên địa, đại đạo.
Mặt sau ngọc bài là một ngọn núi phu băng tuyết, cao lồng lộc, mây mù bao phủ, khí thế vô song.
Nó chỉ to nửa bàn tay nhưng rất nặng ít nhất cỡ năm vạn cân, thật là khó tin. Tài liệu cực kỳ hiếm thấy, dường như là bạch ngọc nhưng cho người cảm giác giống kim loại.
Đinh Hạo nhìn lướt qua, không biết đây là thứ gì.
Lâm Liệt phái đối diện liếc qua, trong mắt tràn ngập khó tin như thấy quỷ. Lâm Liệt nhìn chằm chằm ngọc bài.
Lâm Liệt hét to:
- Trọng Tài lệnh bài? Đinh Hồng Lệ, ngươi thật to gan, dám ích kỷ giao Trọng Tài lệnh bài cho Đinh Hạo? Ngươi có biết đây là lỗi gì không?
Đinh Hạo thầm nghĩ:
- Thì ra thứ này tên là Trọng Tài lệnh bài.
Nghe thì hình như rất có lai lịch, nhưng không biết tác dụng là gì?
Đinh Hồng Lệ vuốt ve lông trắng mềm của mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt, bộ dáng lười biếng chưa tỉnh ngủ.
Đinh Hồng Lệ cười hỏi:
- Cái gì gọi là ích kỷ giao cho? Lệnh bài kia vốn là cung chủ thưởng cho Đinh Hạo, ta chỉ chuyển giao. Sau này Đinh Hạo là Trọng Tài giả thứ bốn của Huyền Sương Thần Cung. Lâm Liệt, sao không mau đến bái kiến Trọng Tài giả mới?
Người Lâm Liệt run bần bật, gã vô cùng giật mình, rung động.
Lâm Liệt hét chói tai:
- Không thể nào! Đinh Hạo có tư cách gì được Trọng Tài lệnh bài? Đinh Hạo thậm chí không phải là người của Huyền Sương Thần Cung, hắn...
Lâm Liệt cố tìm cách thuyết phục mình.
Mặt Trần bá lạnh băng, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Lâm Liệt:
- Thấy lệnh bài như cung chủ đến, Lâm Liệt, ngươi bất kính như vậy là muốn chết sao?
Lâm Liệt cảm giác như có lưỡi hái tử thần cứa cổ, khí lạnh từ sống lưng chạy thẳng lên não.
Lâm Liệt tỉnh táo lại, thầm giật mình, xấu hổ nhìn hướng Đinh Hạo, cắn chặt răng.
Cuối cùng Lâm Liệt nửa quỳ trong không trung, trầm giọng nói:
- Tuần Sát Sử Kiếm Châu Lâm Liệt kính chào Trọng Tài đại nhân.
Mặc kệ sự thật là gì, nếu Đinh Hạo cầm Trọng Tài lệnh bài thì Lâm Liệt phải cúi đầu.
Nếu không thì với tội bất kính Lâm Liệt có bị giết cũng không chỗ kêu oan.
Đinh Hạo cúi đầu nhìn chăm chú lệnh bài bằng ngọc trong tay, không biết Trọng Tài giả có ý nghĩa gì nhưng hắn hiểu đôi chút tình huống trước mắt.
Thân phận Lâm Liệt là Tuần Sát Sử đại châu như Kiếm Châu, tương đương với chư hầu một phương của Huyền Sương Thần Cung. Trong Kiếm Châu Lâm Liệt chính là thổ hoàng đế, nhưng vì một khối lệnh bài quỳ trước Đinh Hạo, điều này nói lên Trọng Tài lệnh bài đại biểu quyền thế trên Tuần Sát Sử.
Đinh Hạo phất tay:
- Cút đi.
Đinh Hạo không có hảo cảm với đám người Lâm Liệt, Huyền Sương Thần Vệ nên nói chuyện không khách sáo.
Lâm Liệt cắn răng đứng dậy, không nói không rằng xoay người dẫn theo Huyền Sương Thần Vệ xám xịt rời đi.
Đám người Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy, Trương Khả Di, đệ tử Diệt Tuyệt Kiếm tông giật mình không nói nên lời.
Không ai ngờ sự việc sẽ biến chuyển như vậy. Đinh Hạo từ tội nhân Chấp Pháp điẹn Huyền Sương Thần Cung nhảy vọt lên làm Trọng Tài giả thứ bốn, thân phận biến đổi nhanh làm người ta líu lưỡi, một hơi xông thẳng lên mây.
Trọng Tài giả là tồn tại gần như cung chủ, đứng trên mọi người, có quyền chấp pháp.
Đinh Hạo cố nén rung động, quay đầu nhìn Đinh Hồng Lệ, biểu tình nghi hoặc.
Đinh Hồng Lệ không để ý mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt khóc ròng vùng vẫy, vừa vuốt long nó vừa quyến rũ nói:
- Được rồi, tiểu tử, không cần giật mình như thế, đó là thứ ngươi nên có được. Còn nhớ chuyện ngươi làm trong Quắc thành không?
Chuyện trong Quắc thành?
Đinh Hạo đăm chiêu.
Khi đó Đinh Hạo tình cờ gặp yêu tộc rầm rộ công thành, ra tay đẩy lùi yêu tộc kia. Là một thành viên nhân loại, trong tình huống đó Đinh Hạo nên ra tay, vậy cũng xem như công lao ghê gớm sao?
Có lẽ nhìn thấy Đinh Hạo thắc mắc nên Đinh Hồng Lệ tiếp tục bảo:
- Yêu tộc Nê Châu bạo loạn, trong mười thành thị nhân tộc trú ngụ giờ chỉ còn Quắc thành tồn tại. Mấy thành thị lớn khác, mấy ngàn vạn nhân tộc trong một đêm thành cát bụi, xác chất như núi, máu chảy thành sông.
Đám người Đinh Hạo, Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy, Trương Khả Di ngạc nhiên, hoảng sợ nhìn nhau, kinh kêu.
Tin tức này quá khủng khiếp.
Nói vậy là Nê Châu đã trở thành thiên hạ của yêu ma, sát phạt trình độ này hoàn toàn phá hủy hiệp ước giữa cường giả chí tôn yêu tộc, nhân loại trong Vô Tận đại lục, gần như thánh chiến. Yêu tộc Nê Châu điên rồi sao? Làm như vậy là muốn lại mở ra thánh chiến?
Nhưng tại sao bên ngoài không nhận được tin tức nào?
Siêu thế lực cỡ như Diệt Tuyệt Kiếm tông nhưng không nghe được chút tiếng gió.
- Yêu ma Nê Châu bạo loạn đột ngột, dù là Huyền Sương Thần Cung cũng không chút đề phòng. Nếu không có Đinh Hạo đêm đó trong Quắc thành ra tay thì bây giờ nhân tộc ở Nê Châu đã không có thành thị trú ngụ. Đối với Huyền Sương Thần Cung là khiêu khích không thể chịu nổi, ngươi tồn tại cứu về chút mặt mũi của Huyền Sương Thần Cung.
Năm ngón tay sơn móng đỏ yêu diễm của Đinh Hồng Lệ vuốt ve mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt, khẽ cười nói:
- Chuyện này do Tuần Sát Sử Quắc thành báo cáo lên ngay, cung chủ còn khen ngươi.
Thì ra là vậy.
Đinh Hạo hơi hiểu ra.
Nhưng đây không phải tất cả nguyên nhân.
Đinh Hạo hỏi:
- Vậy tình huống Nê Châu bây giờ ra sao?
Được cung chủ Huyền Sương Thần Cung tự mình khen đã là vinh hạnh lớn, đổi lại người khác sẽ hưng phấn như điên. Đinh Hạo càng quan tâm tình hình Nê Châu hơn.
Dù sao trong Quắc thành có mấy trăm vạn nhân loại, một khi bị công phá sẽ thành thức ăn cho yêu ma, xác chất thành núi.
Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy cắn răng, căm hận nói:
- Đám yêu ma chết tiệt kia, ta muốn tự mình dẫn kiếm tu Diệt Tuyệt Kiếm tông đi nhổ tận gốc yêu tộc Nê Châu!
Người nào có mặt tại đây nghe thấy tin này đều căm hận.