Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 718: Truyền kỳ chết
Phía xa, Mục Thiên Dưỡng há mồm hộc máu:
- Phụt.
Mục Thiên Dưỡng thụt lùi một bước, ma kiếm màu đen âm u trong tay gã vụn vỡ.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Chiến đi Mục Thiên Dưỡng, ngươi cũng đỡ một chiêu của ta!
Đinh Hạo ở trên không trung, khí lạnh bạc, viêm lực vàng tràn ngập hai bên không trung huyễn hóa ra các hình dạng, như rồng bay phwọng múa. Ma đao trong tay trái rung lên, Đinh Hạo chém ra một đao. Lửa trong không trung tăng vọt, nhiệt độ không khí phạm vi mấy ngàn thước tăng lên như mùa hè nóng cháy. Đinh Hạo giơ tay lên, đao quang mấy trăm thước, ánh sáng lạnh thất luyện tựa ngân hà đổ ngược xuống trần gian. Đao quang nhanh như chớp chém xuống.
Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo công kích.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một đao chém xuống, nam phong Thiên Hàn Tuyệt phong vang tiếng nổ điếc tai, ánh lửa vô tận bao phủ toàn nam phong.
Mục Thiên Dưỡng nổi giận gầm lên một tiếng, vùng lên phản kích.
Nhưng bóng dáng Mục Thiên Dưỡng bị lực lượng bao phủ, toàn thân phát ra huyền khí vô tận. Mục Thiên Dưỡng muốn chống cự nhưng cuối cùng không thể thoát ra khỏi ánh lửa đầy trời, bị phủ trong lửa đao quang.
Người xung quanh đứng xem kinh kêu.
Đây mới là lần đầu Đinh Hạo thật sự ra tay, trông như Mục Thiên Dưỡng hao hết lực lượng trong hai kích vừa qua, đã không thể ngăn cản đòn công kích, dữ nhiều lành ít.
Ánh lửa tán đi.
Mọi người trố mắt líu lưỡi.
Nam phong Thiên Hàn Tuyệt phong cao mấy ngàn thước đứng sừng sững trong mảnh thiên địa này không biết bao nhiêu năm nhưng giờ đã thay đổi.
Dưới uy lực một đao của Đinh Hạo nung tan đỉnh núi cao trăm thước, đao khí hòa tan huyền băng ngàn năm thành nước sôi như thác nước đổ xuống, chưa rơi xuống đất đã bị nhiệt độ thấp cực lạnh bên dưới đông lại thành từng cột băng tinh thác nước lơ lửng giữa sườn núi, thành kỳ quan băng hiếm thấy.
Núi hòa tan là chuyện thứ hai.
Khiến người sợ hãi hơn là nguyên nam phong bị chém làm hai.
Giống như khe suối nhất tuyến thiên, một khe hở chưa đến nửa thước rẽ nam phong thành đông và tây, vết cắt trơn nhãn như gương.
Cơ thể Mục Thiên Dưỡng biến mất.
Nhìn từ xa không có vết máu, xương gãy, dường như Mục Thiên Dưỡng đã bị đao nóng cháy hòa tan thành hơi nước. Chỉ có tuyết kiếm vật bất ly thân của Mục Thiên Dưỡng đã gãy, còn một phần ba lưỡi cắm trên một khối băng nham, thân kiếm loang lổ vết nứt khẽ rung trong thiên địa.
Đinh Hạo ở trong không trung.
Băng viêm vòng quanh cơ thể Đinh Hạo, ánh sáng thần thánh lan tỏa. Đinh Hạo nắm giữ hai loại lực lượng huyền khí, đao ý bột phát, kiếm ý tung hoành, rực rỡ lóa mắt, không thể nhìn gần.
Loại khí thế này, giống như thần hoàng chúa tể thế gian.
Tất cả võ giả Tuyết Châu cri có thể ngước nhìn, cảm giác linh hồn run rẩy.
Tuyết Châu chưa từng có kiểu chiến đấu đến trình độ này, cũng không có cường giả kinh tài tuyệt diễm như vậy.
Ngàn vạn năm tới nay chưởng môn các đại môn phái như Lục Hùng Phi, Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện, chưởng môn Lý Kiếm Ý đã xem như đỉnh cao nhất võ đạo toàn Tuyết Châu. Lục Hùng Phi, Phương Tiêu An, chưởng môn Lý Kiếm Ý đến đi như gió, thần long thấy đầu không thấy đuôi, mỗi lần chiến đấu sẽ ở chiến trường trên bầu trời. Phàm phu tục tử, võ giả bình thường không thể chứng kiến. Đối với nhiều người thì Lục Hùng Phi, Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện, chưởng môn Lý Kiếm Ý đã là nhân vật gần như thần thoại.
Nhưng hôm nay bọn họ rung động mở mang tri thức về võ đạo, nhân lực.
Bao gồm đám người Huyền Sương Thần Vệ ở phía xa cũng bị rung động. Mắt Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ chớp lóe tia sáng, lòng thấy hơi hối hận.
Nếu sớm biết Đinh Hạo yêu nghiệt như vậy thì Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ đã không trêu vào Vấn Kiếm tông, tiếc rằng gã lún quá sâu không thể rút ra. Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ biết tính cách Đinh Hạo ân oán rõ ràng, không chết không ngừng, sẽ không tha cho gã.
Nếu vậy thì chỉ có thể ra tay trước.
* * *
- A? Không ngăn được? Không lẽ đã chết?
Đinh Hạo giật mình đứng trong không trung, thần thức như thủy triều lan ra ngoài sưu tầm bốn phía.
Một kích vừa rồi Đinh Hạo không thúc giục lực lượng cấm kỵ trong thanh kiếm rỉ sét, ma đao mà là đao kiếm hợp bích đánh ra một kích mạnh nhất bằng đao kiếm song thánh thể. Cực dương thiên hỏa huyền khí, cực âm ngục băng huyền khí tương sinh tương khắc, cưỡng ép liên hợp lại sẽ sinh ra lực lượng nổ đáng sợ.
Một kích kia đủ hủy một nhất khiếu Võ Hoàng cảnh trong chớp mắt.
Nhưng mà...
- Xem thực lực, khí vận lúc trước Mục Thiên Dưỡng thể hiện thì không thể nào không đỡ được. Tuyết kiếm ma nhẫn phát ra công kích ít nhất cỡ nhị khiếuv Võ Hoàng cảnh, tại sao tất cả khí cơ đều biến mất? Không lẽ Mục Thiên Dưỡng công mạnh yếu thủ? Hay là lúc trước miễn cưỡng thi triển hai chiêu đã lấy hết huyền khí của Mục Thiên Dưỡng?
Đinh Hạo thấy buồn bực.
Thần thức Thắng Tự Quyết như thủy triều phủ lên mấy ngàn thước nhưng không phát hiện khí cơ của Mục Thiên Dưỡng.
Đinh Hạo chậm rãi đáp xuống nam phong đã bị xẻ đôi.
Tuyết kiếm loang lổ, chỉ còn lại một khúc gần chuôi kiếm, thân kiếm bị tàn phá cắm vào tuyết phong rung rinh trong gió rét phát ra tiếng rền rỉ.
- A? Đây là...
Đinh Hạo nhìn thấy vết máu trên thân kiếm.
Có rải rác thịt xương vụn trên đỉnh băng, nếu không quan sát kỹ càng thì sẽ không trông thấy, đa số đã đông trong lớp tuyết.
Chẳng lẽ Mục Thiên Dưỡng thật sự tan xương nát thịt chết rồi?
Đinh Hạo không ngờ sẽ có kết cuộc như vậy.
Không ngờ thiên tài kỳ tài ngút trời Tuyết Châu không đỡ nổi một chiêu của Đinh Hạo.
Đinh Hạo chậm rãi rút về thanh kiếm rỉ sét, ma đao, thở dài.
Xem ra thiên tài Thanh Bình học viện ánh sáng bao phủ vô số nhân tài mới xuất hiện của Tuyết Châu đã chết.
Lúc này nhiều người đứng xem cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Mọi người không ngờ kết quả như vậy.
Vốn tưởng sẽ là cuộc chiến lực lượng tương đương nhưng không ngờ nó kết thúc như thế, giống một vở kịch chưa diễn xong đã kéo màn, lòng hụt hẫng.
Mục Thiên Dưỡng biểu hiện ra thực lực không yếu.
Có thể nói vượt xa bất cứ cường giả nào của Tuyết Châu.
Đặc biệt là hai kiếm ma kiếm màu đen âm u, lực công kích cường đại đổi lại trước kia có thể giết ngay bất cứ cường giả võ đạo nào của Tuyết Châu.
Đinh Hạo thật sự quá mạnh.
Cường đại làm người ta tuyệt vọng.
Ba năm trước lúc mới ước chiến Thiên Hàn Tuyệt phong không ai ngờ sẽ có kết cuộc này. Khi ấy Mục Thiên Dưỡng là thiên kiêu một thế hệ, càn quứt thế hệ trẻ nhân loại, yêu tộc Tuyết Châu. Đinh Hạo là đệ tử ký danh nho nhỏ mới đến cảnh giới Võ Đồ cảnh, nhưng bây giờ...
Giang sơn ra người tài, mỗi người nổi bật mấy trăm năm.
Trong khoảnh khắc này vô số võ giả Tuyết Châu than thở, thì ra nhân vật chính của thời đại này không phải thần đồng Mục Thiên Dưỡng mà là Đinh Hạo.
Một thần thoại đã chết.
Một thần thoại càng truyền kỳ hơn nổi lên.
- Phụt.
Mục Thiên Dưỡng thụt lùi một bước, ma kiếm màu đen âm u trong tay gã vụn vỡ.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Chiến đi Mục Thiên Dưỡng, ngươi cũng đỡ một chiêu của ta!
Đinh Hạo ở trên không trung, khí lạnh bạc, viêm lực vàng tràn ngập hai bên không trung huyễn hóa ra các hình dạng, như rồng bay phwọng múa. Ma đao trong tay trái rung lên, Đinh Hạo chém ra một đao. Lửa trong không trung tăng vọt, nhiệt độ không khí phạm vi mấy ngàn thước tăng lên như mùa hè nóng cháy. Đinh Hạo giơ tay lên, đao quang mấy trăm thước, ánh sáng lạnh thất luyện tựa ngân hà đổ ngược xuống trần gian. Đao quang nhanh như chớp chém xuống.
Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo công kích.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một đao chém xuống, nam phong Thiên Hàn Tuyệt phong vang tiếng nổ điếc tai, ánh lửa vô tận bao phủ toàn nam phong.
Mục Thiên Dưỡng nổi giận gầm lên một tiếng, vùng lên phản kích.
Nhưng bóng dáng Mục Thiên Dưỡng bị lực lượng bao phủ, toàn thân phát ra huyền khí vô tận. Mục Thiên Dưỡng muốn chống cự nhưng cuối cùng không thể thoát ra khỏi ánh lửa đầy trời, bị phủ trong lửa đao quang.
Người xung quanh đứng xem kinh kêu.
Đây mới là lần đầu Đinh Hạo thật sự ra tay, trông như Mục Thiên Dưỡng hao hết lực lượng trong hai kích vừa qua, đã không thể ngăn cản đòn công kích, dữ nhiều lành ít.
Ánh lửa tán đi.
Mọi người trố mắt líu lưỡi.
Nam phong Thiên Hàn Tuyệt phong cao mấy ngàn thước đứng sừng sững trong mảnh thiên địa này không biết bao nhiêu năm nhưng giờ đã thay đổi.
Dưới uy lực một đao của Đinh Hạo nung tan đỉnh núi cao trăm thước, đao khí hòa tan huyền băng ngàn năm thành nước sôi như thác nước đổ xuống, chưa rơi xuống đất đã bị nhiệt độ thấp cực lạnh bên dưới đông lại thành từng cột băng tinh thác nước lơ lửng giữa sườn núi, thành kỳ quan băng hiếm thấy.
Núi hòa tan là chuyện thứ hai.
Khiến người sợ hãi hơn là nguyên nam phong bị chém làm hai.
Giống như khe suối nhất tuyến thiên, một khe hở chưa đến nửa thước rẽ nam phong thành đông và tây, vết cắt trơn nhãn như gương.
Cơ thể Mục Thiên Dưỡng biến mất.
Nhìn từ xa không có vết máu, xương gãy, dường như Mục Thiên Dưỡng đã bị đao nóng cháy hòa tan thành hơi nước. Chỉ có tuyết kiếm vật bất ly thân của Mục Thiên Dưỡng đã gãy, còn một phần ba lưỡi cắm trên một khối băng nham, thân kiếm loang lổ vết nứt khẽ rung trong thiên địa.
Đinh Hạo ở trong không trung.
Băng viêm vòng quanh cơ thể Đinh Hạo, ánh sáng thần thánh lan tỏa. Đinh Hạo nắm giữ hai loại lực lượng huyền khí, đao ý bột phát, kiếm ý tung hoành, rực rỡ lóa mắt, không thể nhìn gần.
Loại khí thế này, giống như thần hoàng chúa tể thế gian.
Tất cả võ giả Tuyết Châu cri có thể ngước nhìn, cảm giác linh hồn run rẩy.
Tuyết Châu chưa từng có kiểu chiến đấu đến trình độ này, cũng không có cường giả kinh tài tuyệt diễm như vậy.
Ngàn vạn năm tới nay chưởng môn các đại môn phái như Lục Hùng Phi, Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện, chưởng môn Lý Kiếm Ý đã xem như đỉnh cao nhất võ đạo toàn Tuyết Châu. Lục Hùng Phi, Phương Tiêu An, chưởng môn Lý Kiếm Ý đến đi như gió, thần long thấy đầu không thấy đuôi, mỗi lần chiến đấu sẽ ở chiến trường trên bầu trời. Phàm phu tục tử, võ giả bình thường không thể chứng kiến. Đối với nhiều người thì Lục Hùng Phi, Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện, chưởng môn Lý Kiếm Ý đã là nhân vật gần như thần thoại.
Nhưng hôm nay bọn họ rung động mở mang tri thức về võ đạo, nhân lực.
Bao gồm đám người Huyền Sương Thần Vệ ở phía xa cũng bị rung động. Mắt Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ chớp lóe tia sáng, lòng thấy hơi hối hận.
Nếu sớm biết Đinh Hạo yêu nghiệt như vậy thì Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ đã không trêu vào Vấn Kiếm tông, tiếc rằng gã lún quá sâu không thể rút ra. Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ biết tính cách Đinh Hạo ân oán rõ ràng, không chết không ngừng, sẽ không tha cho gã.
Nếu vậy thì chỉ có thể ra tay trước.
* * *
- A? Không ngăn được? Không lẽ đã chết?
Đinh Hạo giật mình đứng trong không trung, thần thức như thủy triều lan ra ngoài sưu tầm bốn phía.
Một kích vừa rồi Đinh Hạo không thúc giục lực lượng cấm kỵ trong thanh kiếm rỉ sét, ma đao mà là đao kiếm hợp bích đánh ra một kích mạnh nhất bằng đao kiếm song thánh thể. Cực dương thiên hỏa huyền khí, cực âm ngục băng huyền khí tương sinh tương khắc, cưỡng ép liên hợp lại sẽ sinh ra lực lượng nổ đáng sợ.
Một kích kia đủ hủy một nhất khiếu Võ Hoàng cảnh trong chớp mắt.
Nhưng mà...
- Xem thực lực, khí vận lúc trước Mục Thiên Dưỡng thể hiện thì không thể nào không đỡ được. Tuyết kiếm ma nhẫn phát ra công kích ít nhất cỡ nhị khiếuv Võ Hoàng cảnh, tại sao tất cả khí cơ đều biến mất? Không lẽ Mục Thiên Dưỡng công mạnh yếu thủ? Hay là lúc trước miễn cưỡng thi triển hai chiêu đã lấy hết huyền khí của Mục Thiên Dưỡng?
Đinh Hạo thấy buồn bực.
Thần thức Thắng Tự Quyết như thủy triều phủ lên mấy ngàn thước nhưng không phát hiện khí cơ của Mục Thiên Dưỡng.
Đinh Hạo chậm rãi đáp xuống nam phong đã bị xẻ đôi.
Tuyết kiếm loang lổ, chỉ còn lại một khúc gần chuôi kiếm, thân kiếm bị tàn phá cắm vào tuyết phong rung rinh trong gió rét phát ra tiếng rền rỉ.
- A? Đây là...
Đinh Hạo nhìn thấy vết máu trên thân kiếm.
Có rải rác thịt xương vụn trên đỉnh băng, nếu không quan sát kỹ càng thì sẽ không trông thấy, đa số đã đông trong lớp tuyết.
Chẳng lẽ Mục Thiên Dưỡng thật sự tan xương nát thịt chết rồi?
Đinh Hạo không ngờ sẽ có kết cuộc như vậy.
Không ngờ thiên tài kỳ tài ngút trời Tuyết Châu không đỡ nổi một chiêu của Đinh Hạo.
Đinh Hạo chậm rãi rút về thanh kiếm rỉ sét, ma đao, thở dài.
Xem ra thiên tài Thanh Bình học viện ánh sáng bao phủ vô số nhân tài mới xuất hiện của Tuyết Châu đã chết.
Lúc này nhiều người đứng xem cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Mọi người không ngờ kết quả như vậy.
Vốn tưởng sẽ là cuộc chiến lực lượng tương đương nhưng không ngờ nó kết thúc như thế, giống một vở kịch chưa diễn xong đã kéo màn, lòng hụt hẫng.
Mục Thiên Dưỡng biểu hiện ra thực lực không yếu.
Có thể nói vượt xa bất cứ cường giả nào của Tuyết Châu.
Đặc biệt là hai kiếm ma kiếm màu đen âm u, lực công kích cường đại đổi lại trước kia có thể giết ngay bất cứ cường giả võ đạo nào của Tuyết Châu.
Đinh Hạo thật sự quá mạnh.
Cường đại làm người ta tuyệt vọng.
Ba năm trước lúc mới ước chiến Thiên Hàn Tuyệt phong không ai ngờ sẽ có kết cuộc này. Khi ấy Mục Thiên Dưỡng là thiên kiêu một thế hệ, càn quứt thế hệ trẻ nhân loại, yêu tộc Tuyết Châu. Đinh Hạo là đệ tử ký danh nho nhỏ mới đến cảnh giới Võ Đồ cảnh, nhưng bây giờ...
Giang sơn ra người tài, mỗi người nổi bật mấy trăm năm.
Trong khoảnh khắc này vô số võ giả Tuyết Châu than thở, thì ra nhân vật chính của thời đại này không phải thần đồng Mục Thiên Dưỡng mà là Đinh Hạo.
Một thần thoại đã chết.
Một thần thoại càng truyền kỳ hơn nổi lên.