Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 694: Long khí màu tím
Trong đó lưu chuyển ánh sáng không thể tưởng tượng nổi. Dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy vân da. Điều này thật khiến cho người ta hoa mắt thần mê.
Tiếng âm sát khí gào thét, đã ở từ từ suy nhược.
Trong không khí mơ hồ có một cảm giác ấm áp. Linh khí thiên địa dâng trào khó có thể hình dung được. Thuận miệng hít thở cũng có thể cho tác dụng như tu luyện.
Đinh Hạo tính toán sơ qua, chắc hẳn ở đây đã là độ sâu hơn ba ngàn thước.
Cũng chính là mức độ tu vi huyền khí và thân thể của hắn hiện tại có thể chịu được. Nếu đổi lại thành người khác, cho dù là Vạn Kiếm Sinh lão già hiểm ác, tưởng lão của Liệt Thiên Kiếm Tông, cũng không có khả năng đi tới chỗ này. Ở độ sâu hai ngàn năm trăm thước, sẽ bị âm sát khí đáng sợ và gió mạnh cắn nát.
Cúi đầu nhìn lại, phía dưới vẫn là một vực sâu với màu tím dày bao phủ.
Vực sâu cực lớn không đáy giống như một cái miệng của con thú khổng lồ đáng sợ, cũng không biết rốt cuộc sâu tới mức nào.
Trong lòng Đinh Hạo cũng không khỏi cảm thấy bỡ ngỡ một hồi.
Hắn cầm thanh kiếm rỉ và ma đao trong tay, bất cứ lúc nào cũng duy trì sự cảnh giác, tiếp tục chậm rãi đi xuống.
Quá trình này dài dằng dặc.
- Được rồi. Đao tỷ, về văn tự Ngụy Thần trên người thạch nhân khôi lỗi, phá giải ra chưa vậy?
Xung quanh thật sự yên lặng, có chút dọa người. Đinh Hạo thẳng thắn dời trọng tâm. Trước đó chỉ có một mìnhKiếm Tổ nói, Đao Tổ hiếm khi không mở miệng, có chút không bình thường.
- A ha ha, tiểu tử ngươi cuối cùng đã nhớ tới sự tồn tạicủa bản tiên tử sao?
Đao Tổ cười ha ha, nói:
- Ta muốn thử một chút xem, nếu như bản tiên tử không nói lời nào, ngươi chừng nào sẽ chủ động hỏi. Ha ha, xem ra tiểu tử ngươi cũng không có bao nhiêu nhẫn nại!
Đinh Hạo:......
Có ý trò chơi như vậy sao? Ta có thể nói lão nhân gia ngài tính tình trẻ con được không?
Kiếm Tổ cười lạnh nói:
- Ta đã nói ngươi bị coi thường mà. Lại nói, Tiểu Đinh Tử đâu phải chủ động nhớ tới ngươi. Rõ ràng là hắn quan tâm tới mức độ phá giải văn tự Ngụy Thần kia mà thôi?
Đao Tổ nổi giận:
- Ngươi mới là tên đáng kinh. Tiện tổ tiện tổ, hoàn toàn xứng đáng. Vừa rồi Tiểu Đinh Tử còn không hỏi ngươi, ngươi đã xen miệng vào. Nhìn bộ dạng điên khùng nhà ngươi, lão nương ta cũng không thèm để ý tới ngươi.
Đinh Hạo:......
Hai lão quái vật này lại đang chơi trò gì vậy?
Hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác:
- Đao tỷ, rốt cuộc có giải được văn tự này hay không?
Đao Tổ nhất thời cười hì hì, dùng một giọng nói ngọt ngào, nói:
- Yên tâm đi, Tiểu Đinh Tử, bản tiên tử ra tay, chắc chắn phải làm được. Ta đã hoàn toàn xong. Thật ra cái gọi là văn tự Ngụy Thần cũng là một loại minh văn. Cái gọi là đại đạo đồng nguyên, một pháp thông, vạn pháp thông...
Đao Tổ đại thể nói một ít về ý nghĩa sâu xa của văn tự Ngụy Thần.
Minh văn của Đinh Hạo cũng được coi là bán tông sư, lại nghe nửa hiểu nửa không. Sau khi chú ý đẽo gọt, có khả năng hiểu được một ít ý nghĩa sâu xa trong đó.
Cũng may Đao Tổ thực sự không ngại phiền, kiên trì giảng giải hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng trong lòng Đinh Hạo đã có một khái niệm cơ bản.
Chờ tới khi trở lại mặt đất, Đinh Hạo chuẩn bị mạnh tay chế luyện thạch nhân khôi lỗi này, dùng làm phòng thủ trấn thủ sơn môn Vấn Kiếm Tông. Nhất là bốn thạch nhân khôi lỗi cấp Vũ Hoàng đỉnh phong. Chỉ cần có thể thay đổi nó, khiến nó nghe theo sự điều khiển của mình, phóng tầm mắt ra khắp Tuyết Châu, không có bất kỳ thế lực nào có thể lại hình thành sự uy hiếp đối với Vấn Kiếm Tông nữa.
- Đa tạ Đao tỷ. Đao tỷ thật lợi hại.
Đinh Hạo không quên nịnh nọt nàng một chút.
Đao Tổ nhất thời cực kỳ vui sướng, ngửa mặt lên trời cười to.
Lúc này cuối cùng Kiếm Tổ không nhẫn nhịn được nữa:
- Phong bà nương, ngươi có biết xấu hổ hay không? Đây rõ ràng là do hai người chúng ta dịch từ văn tự Ngụy Thần ra, vì sao hiện tại hình như một mình ngươi nhận công lao vậy?
Đao Tổ cười lạnh nói:
- Ngươi có tham dự dịch sao? Ta không nhớ!
Kiếm Tổ nổi giận:
- Phong bà nương, trước đây ngươi vẫn tính là hiểu được điểm dừng, hiện tại tiết tháo đều vứt bỏ!
Đao Tổ:
- Tiết tháo là cái gì?
Kiếm Tổ:...
Đinh Hạo:...
Quả nhiên không thể chọc vào nữ nhân.
Rất lâu sau, Đinh Hạo luôn cảm thấy hai lão quái vật này, quả thực giống như hai hài tử không chịu lớn, chung quy vì các loại vấn đề ấu trĩ tới cực điểm mà rầu rĩ cãi nhau. Mình quả thực giống như một phụ thân độc thân dẫn theo hai đứa bé không hiểu chuyện, phải thường xuyên giúp bọn họ dẹp trận chiến chửi mắng.
Nhưng hắn cũng không phủ nhận, trên phương diện võ đạo, đan đạo và minh văn, kiến thức của hai lão quái vật vô cùng uyên bác tới mức biến thái. Cho dù phóng tầm mắt ra toàn Bắc Vực, tồn tại có thể sánh cùng bọn họ, chỉ sợ cũng không có mấy người.
Trong lúc nói chuyện, một biến đổi khác thường đột ngột phát sinh.
Một khí lưu dày đặc màu tím, đột nhiên bất ngờ từ phía dưới địa vực sâu bắn ra.
Đinh Hạo bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị nâng lên cao tới mấy chục thước.
- Thật không ngờ đây chính cột long khí màu tím trong lời dồn đại?
Trong lòng Đinh Hạo rùng mình, vội vàng ổn định thân hình, vận chuyển huyền khí, không dám chậm trễ.
Hắn cúi đầu nhìn xuống.
Địa vực vốn yên tĩnh đột nhiên trở nên dị thường. Màu tím yên lành bắt đầu trở nên náo loạn, giống như một nồi nước sôi đang bốc hơi. Dường như có thứ gì cực kỳ khủng khiếp, bị nhốt ở dưới đáy sâu muốn giãy dụa đi ra. Bầu không khí biến hoá kỳ lạ.
Trong nháy mắt tiếp theo, từng cột khí màu tím chợt từ sâu trong đáy vực bắn ra.
Từng tiếng rồng ngâm điên cuồng từ dưới vực sâu vọng ra.
Đinh Hạo vội vàng tránh ra cột khí trùng kích.
Cột long khí màu tím!
Con ngươi Đinh Hạo thoáng co lại. Quả nhiên là cột long khí màu tím trong lời đồn đại thật sự xuất hiện. Các đệ tử Vấn Kiếm Tông miêu tả trước đó hoàn toàn không có chút khoa trương nào.
Cột khí màu tím này thật sự giống như từng con thần long, phát ra những tiếng rồng ngâm. Đinh Hạo áp sát vào vách đá, có thể thấy rõ, những cột khí này hoàn toàn là dáng vẻ của thần long. Đầu rồng, thân rồng đuôi rồng, móng vuốt rồng đều nhìn thấy rõ ràng. Thậm chí ngay cả vẩy trên thân rồng cũng có thể thấy được rõ ràng, giống như vật còn sống vậy.
Chỉ có điều thần thức nói cho Đinh Hạo biết, những thần long màu tím rất sống động này trên thực tế thật ra chỉ là từng cột khí, cũng không có sức sống.
Chỉ có điều như vậy cũng đủ kinh người.
- Cột khí giống như rồng sao?
Kiếm Tổ cũng kinh ngạc kêu lên:
- Ta không tin nổi. Không được, không được. Hiện tượng dị thường như thế xuất hiện, chỉ sợ trong vực sâu không thấy đáy này thật sự tồn tại chí bảo thiên địa!
Đao Tổ cũng không nhịn được phụ họa nói:
- Không sai, quá kinh người. Quả thực không thể tưởng tượng nổi. Tất nhiên phải là tuyệt thế chí bảo nào đó, dẫn tới lực lượng thiên địa đều biến dị. Bằng không không có khả năng xuất hiện hiện tượng dị thường như thế. Đương nhiên, cũng có thể trong vực sâu không đáy này cất giấu một động tiên thần cấp cũng không chừng.
Tiếng âm sát khí gào thét, đã ở từ từ suy nhược.
Trong không khí mơ hồ có một cảm giác ấm áp. Linh khí thiên địa dâng trào khó có thể hình dung được. Thuận miệng hít thở cũng có thể cho tác dụng như tu luyện.
Đinh Hạo tính toán sơ qua, chắc hẳn ở đây đã là độ sâu hơn ba ngàn thước.
Cũng chính là mức độ tu vi huyền khí và thân thể của hắn hiện tại có thể chịu được. Nếu đổi lại thành người khác, cho dù là Vạn Kiếm Sinh lão già hiểm ác, tưởng lão của Liệt Thiên Kiếm Tông, cũng không có khả năng đi tới chỗ này. Ở độ sâu hai ngàn năm trăm thước, sẽ bị âm sát khí đáng sợ và gió mạnh cắn nát.
Cúi đầu nhìn lại, phía dưới vẫn là một vực sâu với màu tím dày bao phủ.
Vực sâu cực lớn không đáy giống như một cái miệng của con thú khổng lồ đáng sợ, cũng không biết rốt cuộc sâu tới mức nào.
Trong lòng Đinh Hạo cũng không khỏi cảm thấy bỡ ngỡ một hồi.
Hắn cầm thanh kiếm rỉ và ma đao trong tay, bất cứ lúc nào cũng duy trì sự cảnh giác, tiếp tục chậm rãi đi xuống.
Quá trình này dài dằng dặc.
- Được rồi. Đao tỷ, về văn tự Ngụy Thần trên người thạch nhân khôi lỗi, phá giải ra chưa vậy?
Xung quanh thật sự yên lặng, có chút dọa người. Đinh Hạo thẳng thắn dời trọng tâm. Trước đó chỉ có một mìnhKiếm Tổ nói, Đao Tổ hiếm khi không mở miệng, có chút không bình thường.
- A ha ha, tiểu tử ngươi cuối cùng đã nhớ tới sự tồn tạicủa bản tiên tử sao?
Đao Tổ cười ha ha, nói:
- Ta muốn thử một chút xem, nếu như bản tiên tử không nói lời nào, ngươi chừng nào sẽ chủ động hỏi. Ha ha, xem ra tiểu tử ngươi cũng không có bao nhiêu nhẫn nại!
Đinh Hạo:......
Có ý trò chơi như vậy sao? Ta có thể nói lão nhân gia ngài tính tình trẻ con được không?
Kiếm Tổ cười lạnh nói:
- Ta đã nói ngươi bị coi thường mà. Lại nói, Tiểu Đinh Tử đâu phải chủ động nhớ tới ngươi. Rõ ràng là hắn quan tâm tới mức độ phá giải văn tự Ngụy Thần kia mà thôi?
Đao Tổ nổi giận:
- Ngươi mới là tên đáng kinh. Tiện tổ tiện tổ, hoàn toàn xứng đáng. Vừa rồi Tiểu Đinh Tử còn không hỏi ngươi, ngươi đã xen miệng vào. Nhìn bộ dạng điên khùng nhà ngươi, lão nương ta cũng không thèm để ý tới ngươi.
Đinh Hạo:......
Hai lão quái vật này lại đang chơi trò gì vậy?
Hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác:
- Đao tỷ, rốt cuộc có giải được văn tự này hay không?
Đao Tổ nhất thời cười hì hì, dùng một giọng nói ngọt ngào, nói:
- Yên tâm đi, Tiểu Đinh Tử, bản tiên tử ra tay, chắc chắn phải làm được. Ta đã hoàn toàn xong. Thật ra cái gọi là văn tự Ngụy Thần cũng là một loại minh văn. Cái gọi là đại đạo đồng nguyên, một pháp thông, vạn pháp thông...
Đao Tổ đại thể nói một ít về ý nghĩa sâu xa của văn tự Ngụy Thần.
Minh văn của Đinh Hạo cũng được coi là bán tông sư, lại nghe nửa hiểu nửa không. Sau khi chú ý đẽo gọt, có khả năng hiểu được một ít ý nghĩa sâu xa trong đó.
Cũng may Đao Tổ thực sự không ngại phiền, kiên trì giảng giải hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng trong lòng Đinh Hạo đã có một khái niệm cơ bản.
Chờ tới khi trở lại mặt đất, Đinh Hạo chuẩn bị mạnh tay chế luyện thạch nhân khôi lỗi này, dùng làm phòng thủ trấn thủ sơn môn Vấn Kiếm Tông. Nhất là bốn thạch nhân khôi lỗi cấp Vũ Hoàng đỉnh phong. Chỉ cần có thể thay đổi nó, khiến nó nghe theo sự điều khiển của mình, phóng tầm mắt ra khắp Tuyết Châu, không có bất kỳ thế lực nào có thể lại hình thành sự uy hiếp đối với Vấn Kiếm Tông nữa.
- Đa tạ Đao tỷ. Đao tỷ thật lợi hại.
Đinh Hạo không quên nịnh nọt nàng một chút.
Đao Tổ nhất thời cực kỳ vui sướng, ngửa mặt lên trời cười to.
Lúc này cuối cùng Kiếm Tổ không nhẫn nhịn được nữa:
- Phong bà nương, ngươi có biết xấu hổ hay không? Đây rõ ràng là do hai người chúng ta dịch từ văn tự Ngụy Thần ra, vì sao hiện tại hình như một mình ngươi nhận công lao vậy?
Đao Tổ cười lạnh nói:
- Ngươi có tham dự dịch sao? Ta không nhớ!
Kiếm Tổ nổi giận:
- Phong bà nương, trước đây ngươi vẫn tính là hiểu được điểm dừng, hiện tại tiết tháo đều vứt bỏ!
Đao Tổ:
- Tiết tháo là cái gì?
Kiếm Tổ:...
Đinh Hạo:...
Quả nhiên không thể chọc vào nữ nhân.
Rất lâu sau, Đinh Hạo luôn cảm thấy hai lão quái vật này, quả thực giống như hai hài tử không chịu lớn, chung quy vì các loại vấn đề ấu trĩ tới cực điểm mà rầu rĩ cãi nhau. Mình quả thực giống như một phụ thân độc thân dẫn theo hai đứa bé không hiểu chuyện, phải thường xuyên giúp bọn họ dẹp trận chiến chửi mắng.
Nhưng hắn cũng không phủ nhận, trên phương diện võ đạo, đan đạo và minh văn, kiến thức của hai lão quái vật vô cùng uyên bác tới mức biến thái. Cho dù phóng tầm mắt ra toàn Bắc Vực, tồn tại có thể sánh cùng bọn họ, chỉ sợ cũng không có mấy người.
Trong lúc nói chuyện, một biến đổi khác thường đột ngột phát sinh.
Một khí lưu dày đặc màu tím, đột nhiên bất ngờ từ phía dưới địa vực sâu bắn ra.
Đinh Hạo bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị nâng lên cao tới mấy chục thước.
- Thật không ngờ đây chính cột long khí màu tím trong lời dồn đại?
Trong lòng Đinh Hạo rùng mình, vội vàng ổn định thân hình, vận chuyển huyền khí, không dám chậm trễ.
Hắn cúi đầu nhìn xuống.
Địa vực vốn yên tĩnh đột nhiên trở nên dị thường. Màu tím yên lành bắt đầu trở nên náo loạn, giống như một nồi nước sôi đang bốc hơi. Dường như có thứ gì cực kỳ khủng khiếp, bị nhốt ở dưới đáy sâu muốn giãy dụa đi ra. Bầu không khí biến hoá kỳ lạ.
Trong nháy mắt tiếp theo, từng cột khí màu tím chợt từ sâu trong đáy vực bắn ra.
Từng tiếng rồng ngâm điên cuồng từ dưới vực sâu vọng ra.
Đinh Hạo vội vàng tránh ra cột khí trùng kích.
Cột long khí màu tím!
Con ngươi Đinh Hạo thoáng co lại. Quả nhiên là cột long khí màu tím trong lời đồn đại thật sự xuất hiện. Các đệ tử Vấn Kiếm Tông miêu tả trước đó hoàn toàn không có chút khoa trương nào.
Cột khí màu tím này thật sự giống như từng con thần long, phát ra những tiếng rồng ngâm. Đinh Hạo áp sát vào vách đá, có thể thấy rõ, những cột khí này hoàn toàn là dáng vẻ của thần long. Đầu rồng, thân rồng đuôi rồng, móng vuốt rồng đều nhìn thấy rõ ràng. Thậm chí ngay cả vẩy trên thân rồng cũng có thể thấy được rõ ràng, giống như vật còn sống vậy.
Chỉ có điều thần thức nói cho Đinh Hạo biết, những thần long màu tím rất sống động này trên thực tế thật ra chỉ là từng cột khí, cũng không có sức sống.
Chỉ có điều như vậy cũng đủ kinh người.
- Cột khí giống như rồng sao?
Kiếm Tổ cũng kinh ngạc kêu lên:
- Ta không tin nổi. Không được, không được. Hiện tượng dị thường như thế xuất hiện, chỉ sợ trong vực sâu không thấy đáy này thật sự tồn tại chí bảo thiên địa!
Đao Tổ cũng không nhịn được phụ họa nói:
- Không sai, quá kinh người. Quả thực không thể tưởng tượng nổi. Tất nhiên phải là tuyệt thế chí bảo nào đó, dẫn tới lực lượng thiên địa đều biến dị. Bằng không không có khả năng xuất hiện hiện tượng dị thường như thế. Đương nhiên, cũng có thể trong vực sâu không đáy này cất giấu một động tiên thần cấp cũng không chừng.