Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 682: Gặp lại
Chỉ thấy mặt trời ở trên không trung chợt phóng ra ngàn vạn tia sáng, xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng xuống mặt đất. Ánh sáng mặt trời khiến sơn môn Vấn Kiếm Tông một lần nữa lại được chìm ngập trong ánh sáng.
Sau khi giành lại Vấn Kiếm Tông, vẫn còn có quá nhiều chuyện, cần tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông phải làm.
Ở bậc thang phía dưới, Quan Phi Độ, Vương Tuyệt Phong và mấy trăm vị đệ tử Vấn Kiếm Tông, không hề hay biết. Bọn họ vẫn lẳng lặng đứng yên, chờ đợi kết quả sau cùng.
Nhưng trong đại điện mãi vẫn không có tiếng đánh nhau hay bất kỳ khí tức nào truyền ra. Trong quảng trường cũng không có vết máu và thi thể nào. Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy có chút mơ hồ, không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Thấy sắc mặt Đinh Hạo trầm trọng đi ra, ánh mắt mọi người sáng ngời.
Đinh Hạo đang muốn nói gì, đột nhiên biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía xa, dường như đã nhận ra được điều gì.
Trong nháy mắt tiếp theo, nhìn một đạo quang diễm màu vàng mang theo khí tức vô cùng cường đại, giống như sóng to gió lớn, giống như tia chớp, ngay lập tức tới gần. Quang diễm kia bắn về phía sơn môn, hoàn toàn không có ý giảm tốc độ.
Lúc này, Vấn Kiếm Tông vừa khôi phục, đại trận bảo vệ sơn môn còn chưa tu sửa xong nên đạo kim quang này tiến tới thần tốc, hoàn toàn không bị ngăn cản
Đinh Hạo thoáng rùng mình. Khí tức này vô cùng kỳ lạ, lại cường địa tới cực điểm. Hắn không dám chậm trễ, thân hình lập tức phóng lên cao, phóng ra khí tức của mình, phẫn nộ quát:
- Sơn môn Vấn Kiếm Tông, không được tự tiện xông vào, lui về!
- Ngươi là người phương nào?
Một âm thanh du dương từ trong đốm sáng kim sắc truyền ra.
Đốm sáng kim sắc không giảm tốc độ, vẫn nhanh giống như lưu tinh lao về phía sơn môn.
Đinh Hạo giận dữ.
Thật sự cho rằng Vấn Kiếm Tông suy sụp tới mức bất kỳ người nào cũng có thể xông loạn vào sơn môn sao?
Sát ý và tâm tình không vui đã tích tụ nhiều ngày, nhất thời không kìm chế được đã bạo phát. Đinh Hạo đánh ra một quyền. Một hỏa diễm quyền ấn cực lớn lao qua không khí trong phạm vi trăm mét, đánh nổ hư không, trực tiếp nghênh đón đốm sáng đập tới.
Ầm!
Khi quyền ấn hỏa diễm còn cách đốm sáng kim sắc mười thước, bên trong đốm sáng bắn ra một phật ấn. Hai bên va chạm bắn loạn ra khắp nơi.
- Gì vậy? Là công pháp phật gia...
Đinh Hạo khẽ nhíu mày:
- Một quyền của mình vừa rồi ẩn chứa ám kình thân thể cấp Vũ Hoàng, lại bị đối phương dễ dàng đỡ được. Từ lúc nào Tuyết Châu lại có thể xuất hiện cao thủ phật gia cường đại như vậy?
Đúng lúc này…
- A di đà phật, Đinh thí chủ không cần tiếp tục động thủ nữa. Là bạn không phải địch.
Một giọng nói quen thuộc, từ trong đốm sáng kim sắc truyền ra.
Đó là giọng của Vô Niệm Thần Ni chưởng môn nhân Vô Niệm Phái.
- Hóa ra là Thần Ni, Đinh Hạo thất lễ.
Đinh Hạo thi lễ.
Vô Niệm Phái và Vấn Kiếm Tông là tông phái kết minh. Mấy trăm năm qua, quan hệ giữa bọn họ vẫn không tồi. Thời điểm ở đại hội luận phẩm tông môn, Đinh Hạo đã từng gặp Vô Niệm Thần Ni vài lần, ấn tượng rất tốt. Đó thật sự là phật gia đắc đạo đại đức khí khái.
- Là do đám người bần ni lỗ mãng. Đinh thí chủ đừng trách.
Vô Niệm Thần Ni đặt một tay dựng thẳng ở trước ngực, nói:
- Xem ra Đinh thí chủ đã đuổi xong kẻ địch? Thiện tai thiện tai. Đây là may mắn của Vấn Kiếm Tông. Trước đó, Kim Thiền Tôn Giả cảm ứng được trên Vấn Kiếm Sơn có khí tức cường giả chiến đấu, cho nên chúng ta gấp rút tới tiếp viện. Chúng ta cho rằng cuộc chiến đấu chưa kết thúc, trực tiếp tiến vào sơn môn. Lại nói, thật ra đám người bần ni thất lễ trước!
Kim Thiền Tôn Giả?
Ánh mắt Đinh Hạo nhìn tăng nhân trẻ tuổi anh tuấn giống như yêu nghiệt đang đứng ở trong đám người kia. Hắn lập tức xác định được, người vừa dùng phật ấn đánh tan quyền ấn của mình nhất định là người này. Ngoại trừ hắn ra, Vô Niệm Phái không có người nào có thể đỡ được một quyền kia của mình.
Nhưng không biết tăng nhân trẻ tuổi này có lai lịch thế nào, thực lực lại mạnh mẽ như thế. Mình thực sự nhìn không thấu được hắn.
Chỉ có điều Đinh Hạo rất nhanh liền không để ý tới Kim Thiền Tôn Giả nữa. Bởi vì hắn nhìn thấy được Lý Lan cũng ở trong đám người đó.
Lý Lan còn sống sao?
Quá tốt. Đây chính là tin tức tốt nhất mà hắn nhận được trong mấy ngày qua.
Vô Niệm Thần Ni chú ý tới ánh mắt Đinh Hạo, nhẹ nhàng phất một cái tay. Một lực lượng ôn hòa, nâng Lý Lan đưa đến trong lòng Đinh Hạo. Thần Ni giải thích:
- Một ngày trước, đệ tử môn hạ phát hiện Lý Lan thí chủ hôn mê ở trong thảo nguyên dưới núi tuyết...
Đinh Hạo ôm Lý Lan, trong lòng thầm nói:
- Đa tạ thần ni, Vấn Kiếm Tông nợ Vô Niệm Phái một ân tình.
Vô Niệm Thần Ni lắc đầu nói:
- Đinh thí chủ nói quá lời. lần này Vấn Kiếm Tông gặp nạn, Vô Niệm Phái không thể đúng lúc tiếp viện, thật sự xấu hổ.
- Nếu Thần Ni đã dẫn người đến đây, mời mọi người nhanh vào trong sơn môn.
Đinh Hạo vội vàng đưa ra lời mời.
Đang nói, Đinh Hạo đột nhiên lại cảm ứng được điều gì. Hắn quay đầu nhìn về phía tây nam.
Gần như cùng lúc đó, vị Kim Thiền Tử luôn lặng lẽ quan sát Đinh Hạo cũng nhận ra được điều gì, cũng nhìn về phía đó.
Chỉ thấy phía xa lại có một đạo lưu quang nhanh như điện chớp bay vụt về phía sơn môn Vấn Kiếm Tông. Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng âm luật khe khẽ dễ nghe.
Đợi tới lúc lưu quang kia tới gần, mọi người mới thấy rõ, đó là một chiếc tỳ bà cực lớn, đang bay vút lên trời cao. Phía trên chiếc tỳ bà, hơn mười nhân ảnh đang đứng. Phần lớn bọn họ đều là nữ tử thanh xuân mặc cung trang bằng lụa. Chỉ có duy nhất một vị nam tính, vóc người khôi ngô, da ngăm đen, trên vai khiêng một thanh chiến đao cực lớn, khí tức dũng mãnh.
Đó chính là đám người Tần Dĩnh, Lý Y Nhược, Trương Phàm từ Thiên Âm Cốc vội vàng chạy tới tiếp viện.
- Hạo ca ca...
Từ phía xa, Lý Y Nhược đã nhìn thấy Đinh Hạo. Nhất thời vẻ mặt vui mừng, không nhịn được vẫy tay lớn tiếng hô hoán.
Trong lòng Đinh Hạo cũng hết sức mừng rỡ.
Thân hình Lý Y Nhược lóe lên, hóa thành một đạo lưu quang, từ phía trên tỳ bà bắn ra, vọt tới trước mặt Đinh Hạo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp lóe ra hào quang hưng phấn. Nếu không phải trong lòng Đinh Hạo vẫn ôm Lý Lan, nàng đã trực tiếp vọt tới trong lòng Đinh Hạo. Hơn hơn ba tháng chia cách, quả thực dài giống như cả năm. Lý Y Nhược không quan tâm người khác thấy thế nào. Nàng thích Đinh Hạo, dám yêu dám hận, sẽ không tỏ ra xấu hổ lùi bước khi đối mặt với tình cảm của mình.
- Y Nhược, Tiểu Phàm, ha ha, các ngươi tiến bộ thật nhanh.
Đinh Hạo quan sát từ trên xuống dưới, tất nhiên nhìn ra được, thực lực của hai người đã tăng lên rất nhiều.
Trong nháy mắt tiếp theo, đám người Tần Dĩnh cũng tới gần.
- Đinh Hạo, quả nhiên đúng là ngươi đã trở về...
Tần Dĩnh khí chất xuất trần, kiều diễm giống như Huyền Nữ cửu thiên. Khi nhìn thấy Đinh Hạo, trên mặt nàng cũng có vài phần kinh ngạc vui mừng.
- Ngươi xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ Vấn Kiếm Tông đã...
Sau khi giành lại Vấn Kiếm Tông, vẫn còn có quá nhiều chuyện, cần tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông phải làm.
Ở bậc thang phía dưới, Quan Phi Độ, Vương Tuyệt Phong và mấy trăm vị đệ tử Vấn Kiếm Tông, không hề hay biết. Bọn họ vẫn lẳng lặng đứng yên, chờ đợi kết quả sau cùng.
Nhưng trong đại điện mãi vẫn không có tiếng đánh nhau hay bất kỳ khí tức nào truyền ra. Trong quảng trường cũng không có vết máu và thi thể nào. Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy có chút mơ hồ, không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Thấy sắc mặt Đinh Hạo trầm trọng đi ra, ánh mắt mọi người sáng ngời.
Đinh Hạo đang muốn nói gì, đột nhiên biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía xa, dường như đã nhận ra được điều gì.
Trong nháy mắt tiếp theo, nhìn một đạo quang diễm màu vàng mang theo khí tức vô cùng cường đại, giống như sóng to gió lớn, giống như tia chớp, ngay lập tức tới gần. Quang diễm kia bắn về phía sơn môn, hoàn toàn không có ý giảm tốc độ.
Lúc này, Vấn Kiếm Tông vừa khôi phục, đại trận bảo vệ sơn môn còn chưa tu sửa xong nên đạo kim quang này tiến tới thần tốc, hoàn toàn không bị ngăn cản
Đinh Hạo thoáng rùng mình. Khí tức này vô cùng kỳ lạ, lại cường địa tới cực điểm. Hắn không dám chậm trễ, thân hình lập tức phóng lên cao, phóng ra khí tức của mình, phẫn nộ quát:
- Sơn môn Vấn Kiếm Tông, không được tự tiện xông vào, lui về!
- Ngươi là người phương nào?
Một âm thanh du dương từ trong đốm sáng kim sắc truyền ra.
Đốm sáng kim sắc không giảm tốc độ, vẫn nhanh giống như lưu tinh lao về phía sơn môn.
Đinh Hạo giận dữ.
Thật sự cho rằng Vấn Kiếm Tông suy sụp tới mức bất kỳ người nào cũng có thể xông loạn vào sơn môn sao?
Sát ý và tâm tình không vui đã tích tụ nhiều ngày, nhất thời không kìm chế được đã bạo phát. Đinh Hạo đánh ra một quyền. Một hỏa diễm quyền ấn cực lớn lao qua không khí trong phạm vi trăm mét, đánh nổ hư không, trực tiếp nghênh đón đốm sáng đập tới.
Ầm!
Khi quyền ấn hỏa diễm còn cách đốm sáng kim sắc mười thước, bên trong đốm sáng bắn ra một phật ấn. Hai bên va chạm bắn loạn ra khắp nơi.
- Gì vậy? Là công pháp phật gia...
Đinh Hạo khẽ nhíu mày:
- Một quyền của mình vừa rồi ẩn chứa ám kình thân thể cấp Vũ Hoàng, lại bị đối phương dễ dàng đỡ được. Từ lúc nào Tuyết Châu lại có thể xuất hiện cao thủ phật gia cường đại như vậy?
Đúng lúc này…
- A di đà phật, Đinh thí chủ không cần tiếp tục động thủ nữa. Là bạn không phải địch.
Một giọng nói quen thuộc, từ trong đốm sáng kim sắc truyền ra.
Đó là giọng của Vô Niệm Thần Ni chưởng môn nhân Vô Niệm Phái.
- Hóa ra là Thần Ni, Đinh Hạo thất lễ.
Đinh Hạo thi lễ.
Vô Niệm Phái và Vấn Kiếm Tông là tông phái kết minh. Mấy trăm năm qua, quan hệ giữa bọn họ vẫn không tồi. Thời điểm ở đại hội luận phẩm tông môn, Đinh Hạo đã từng gặp Vô Niệm Thần Ni vài lần, ấn tượng rất tốt. Đó thật sự là phật gia đắc đạo đại đức khí khái.
- Là do đám người bần ni lỗ mãng. Đinh thí chủ đừng trách.
Vô Niệm Thần Ni đặt một tay dựng thẳng ở trước ngực, nói:
- Xem ra Đinh thí chủ đã đuổi xong kẻ địch? Thiện tai thiện tai. Đây là may mắn của Vấn Kiếm Tông. Trước đó, Kim Thiền Tôn Giả cảm ứng được trên Vấn Kiếm Sơn có khí tức cường giả chiến đấu, cho nên chúng ta gấp rút tới tiếp viện. Chúng ta cho rằng cuộc chiến đấu chưa kết thúc, trực tiếp tiến vào sơn môn. Lại nói, thật ra đám người bần ni thất lễ trước!
Kim Thiền Tôn Giả?
Ánh mắt Đinh Hạo nhìn tăng nhân trẻ tuổi anh tuấn giống như yêu nghiệt đang đứng ở trong đám người kia. Hắn lập tức xác định được, người vừa dùng phật ấn đánh tan quyền ấn của mình nhất định là người này. Ngoại trừ hắn ra, Vô Niệm Phái không có người nào có thể đỡ được một quyền kia của mình.
Nhưng không biết tăng nhân trẻ tuổi này có lai lịch thế nào, thực lực lại mạnh mẽ như thế. Mình thực sự nhìn không thấu được hắn.
Chỉ có điều Đinh Hạo rất nhanh liền không để ý tới Kim Thiền Tôn Giả nữa. Bởi vì hắn nhìn thấy được Lý Lan cũng ở trong đám người đó.
Lý Lan còn sống sao?
Quá tốt. Đây chính là tin tức tốt nhất mà hắn nhận được trong mấy ngày qua.
Vô Niệm Thần Ni chú ý tới ánh mắt Đinh Hạo, nhẹ nhàng phất một cái tay. Một lực lượng ôn hòa, nâng Lý Lan đưa đến trong lòng Đinh Hạo. Thần Ni giải thích:
- Một ngày trước, đệ tử môn hạ phát hiện Lý Lan thí chủ hôn mê ở trong thảo nguyên dưới núi tuyết...
Đinh Hạo ôm Lý Lan, trong lòng thầm nói:
- Đa tạ thần ni, Vấn Kiếm Tông nợ Vô Niệm Phái một ân tình.
Vô Niệm Thần Ni lắc đầu nói:
- Đinh thí chủ nói quá lời. lần này Vấn Kiếm Tông gặp nạn, Vô Niệm Phái không thể đúng lúc tiếp viện, thật sự xấu hổ.
- Nếu Thần Ni đã dẫn người đến đây, mời mọi người nhanh vào trong sơn môn.
Đinh Hạo vội vàng đưa ra lời mời.
Đang nói, Đinh Hạo đột nhiên lại cảm ứng được điều gì. Hắn quay đầu nhìn về phía tây nam.
Gần như cùng lúc đó, vị Kim Thiền Tử luôn lặng lẽ quan sát Đinh Hạo cũng nhận ra được điều gì, cũng nhìn về phía đó.
Chỉ thấy phía xa lại có một đạo lưu quang nhanh như điện chớp bay vụt về phía sơn môn Vấn Kiếm Tông. Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng âm luật khe khẽ dễ nghe.
Đợi tới lúc lưu quang kia tới gần, mọi người mới thấy rõ, đó là một chiếc tỳ bà cực lớn, đang bay vút lên trời cao. Phía trên chiếc tỳ bà, hơn mười nhân ảnh đang đứng. Phần lớn bọn họ đều là nữ tử thanh xuân mặc cung trang bằng lụa. Chỉ có duy nhất một vị nam tính, vóc người khôi ngô, da ngăm đen, trên vai khiêng một thanh chiến đao cực lớn, khí tức dũng mãnh.
Đó chính là đám người Tần Dĩnh, Lý Y Nhược, Trương Phàm từ Thiên Âm Cốc vội vàng chạy tới tiếp viện.
- Hạo ca ca...
Từ phía xa, Lý Y Nhược đã nhìn thấy Đinh Hạo. Nhất thời vẻ mặt vui mừng, không nhịn được vẫy tay lớn tiếng hô hoán.
Trong lòng Đinh Hạo cũng hết sức mừng rỡ.
Thân hình Lý Y Nhược lóe lên, hóa thành một đạo lưu quang, từ phía trên tỳ bà bắn ra, vọt tới trước mặt Đinh Hạo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp lóe ra hào quang hưng phấn. Nếu không phải trong lòng Đinh Hạo vẫn ôm Lý Lan, nàng đã trực tiếp vọt tới trong lòng Đinh Hạo. Hơn hơn ba tháng chia cách, quả thực dài giống như cả năm. Lý Y Nhược không quan tâm người khác thấy thế nào. Nàng thích Đinh Hạo, dám yêu dám hận, sẽ không tỏ ra xấu hổ lùi bước khi đối mặt với tình cảm của mình.
- Y Nhược, Tiểu Phàm, ha ha, các ngươi tiến bộ thật nhanh.
Đinh Hạo quan sát từ trên xuống dưới, tất nhiên nhìn ra được, thực lực của hai người đã tăng lên rất nhiều.
Trong nháy mắt tiếp theo, đám người Tần Dĩnh cũng tới gần.
- Đinh Hạo, quả nhiên đúng là ngươi đã trở về...
Tần Dĩnh khí chất xuất trần, kiều diễm giống như Huyền Nữ cửu thiên. Khi nhìn thấy Đinh Hạo, trên mặt nàng cũng có vài phần kinh ngạc vui mừng.
- Ngươi xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ Vấn Kiếm Tông đã...