Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 660: Trở Vấn Kiếm Tông
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, ra hiệu cho người bên cạnh, sau đó lập tức ngăn cản.
Đỗ Hải Đào đưa tay ra, muốn ngăn cản thiếu niên này. Ai ngờ, ngay khi bàn tay sắp chạm tới vai của người thiếu niên này, trong nháy mắt, hắn thấy mắt hoa lên. Thiếu niên áo xanh này giống như một quỷ mị, trong nháy mắt biến mất ở ngay trước mắt hắn.
- A? Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào do ta hoa mắt?
Đỗ Hải Đào kinh hãi.
- Không đúng, vừa nãy trang phục hắn mặc, hình như là trang phục của đệ tử Vấn Kiếm Tông.
Một đệ tử khác của học viện Thanh Bình suy nghĩ nói.
- Không biết có phải là cường giả của Vấn Kiếm Tông trở về hay không?
Một đệ tử khác thần sắc ngưng trọng nói.
Trong lòng Đỗ Hải Đào cả kinh, đang muốn gõ cảnh báo, báo với hội cao thủ phía trên...
Đúng lúc này, hắn thấy được một cảnh tượng suốt đời khó quên…
Năm sáu người đứng bên cạnh hắn đột nhiên cứng đờ. Tiếp đó, đầu tất cả bất ngờ phóng lên cao, giống như bị lưỡi dao vô hình sắc bén chặt đứt. Từng dòng suối máu từ cổ bọn họ xuất hiện. Tiếp đó, hắn lại thấy được một cảnh tượng vô cùng quỷ dị…
Một thân ảnh cực kỳ quen thuộc, đứng yên tại chỗ, đầu lại biến mất không thấy đâu.
- Đây là... Không đúng, đây là cơ thể của ta. Nhưng tại sao ta lại thấy phía sau lưng của mình...
Suy nghĩ cuối cùng xuất hiện, trong nháy mắt, hắn đột nhiên hiểu rõ. Trong lòng hắn dâng lên sự sợ hãi vô hạn, kinh hãi giống như thủy triều che phủ lấy hắn. Bản thân mình trong lúc vô thanh vô tức bị người ta chém rơi đầu, lại có thể hoàn toàn không phát hiện. Chẳng lẽ là...
Thiếu niên áo xanh kia...
Phù phù!
Năm sáu người đồng thời ngã xuống đất, đầu và thi thể tách rời.
...
Khu vực bậc thang thứ hai, thứ ba ngày xưa phồn hoa náo nhiệt, hiện tại chỉ còn một sự hiu quạnh.
Trong không khí tràn ngập tử khí.
Dọc đường còn có thể thấy thi thể đệ tử Vấn Kiếm Tông đã chết, gầy trơ cả xương. Cũng không biết chó hoang từ đâu tới đang gặm bọn họ. Cũng may, không khí vẫn vô cùng lạnh giá, nên mới không xuất hiện sự thối rữa trên diện lớn...
Bóng người cô liêu.
Phía xa đột nhiên xuất hiện ba thân ảnh tiểu hài tử.
Các nàng đều gầy trơ cả xương, quần áo rách tơi tả, thần sắc cảnh giác nhìn xung quanh, bước chân vội vàng nhanh chạy về phía trước, trong tay cầm một cây mây và khăn trải giường tạm thời buộc chặt thành cáng cứu thương lớn. Hai người mang, một người khác dọc đường gặp phải thi thể, đều đặt lên cáng cứu thương...
Trên đường đi tới, ba người đã thu hồi được hơn mười thi thể.
Thần sắc ba người cực kỳ cảnh giác. Dường như bọn họ đang tránh né điều gì đó. Bọn họ thận trọng thu những thi thể đang nằm bất động ở ven đường.
Đúng lúc này…
- Mấy người các ngươi… đang làm gì?
Một tiếng quát lạnh từ phía bên cạnh truyền đến. Mười mấy võ giả mặc những bộ trang phục khác nhau, từ phía sau một tượng đá nhảy ra ngoài, bao vây lấy ba người lại.
- Con mẹ nó, mấy người các ngươi… không ngoan ngoãn đi hầm mỏ khai thác, không ngờ lén lút chạy đến nơi đây. Ta thấy, các ngươi là muốn làm chuyện gì bất chính sao?
Một võ sĩ dẫn đầu, người mặc trang phục Tinh Vẫn Tông, cười lạnh nói.
Sắc mặt ba đệ tử Vấn Kiếm Tông nhất thời đại biến.
- Các vị các vị, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Chúng ta chỉ dùng thời gian nghỉ ngơi, tới nhặt xác cho huynh đệ đã chết. Người chết là lớn nhất. Vẫn nên sớm chôn mới được bình an. Để cho bọn họ phơi thây ngoài nơi hoang dã, có chút quá đáng...
Một vị đệ tử Vấn Kiếm Tông giống như ăn mày, trên mặt thoa đầy vết bẩn, trên mặt nở nụ cười, vội vàng giải thích.
- Quá đáng?
Vị đệ tử Tinh Vẫn Tông kia cười ha ha nói:
- Lão tử không có bỏ bọn họ lại cho chó hoang trong núi, đã xem như là tốt rồi. Còn muốn được xuống mồ để bình an sao? Ta nhổ vào! Chúng ta muốn phơi thây những gia hỏa đê tiện không chịu sự quản thúc ngoài nắng, để người khác thấy đây chính là kết quả của những kẻ không chịu ngoan ngoãn lấy quặng!
- Ha ha, đúng vậy. Đó chỉ là một đám nô lệ mà thôi, chết cũng chẳng sao!
- Ba người các ngươi lại dám lén chạy đến đây, ta thấy cũng không phải là kẻ tốt lành gì. Bắt tất cả trở lại, dùng cực hình tra hỏi...
Mấy võ sĩ khác đều phá lên cười.
Từ sau khi liên minh với nhau công phá Vấn Kiếm Sơn, các võ giả đến từ chính các đại môn phái khác nhau, hợp thành cái gọi là đội chấp pháp tạm thời, dò xét trên dưới tông môn. Bọn họ muốn làm gì thì làm, nghiêm khắc theo dõi, tra tấn quật các đệ tử Vấn Kiếm Tông, ép cả ngày ở trong mỏ. Dường như hành hạ các cường giả từng có thân phận cao hơn so với mình, đối với bọn họ mà nói, có thể cho bọn họ một cảm giác biến thái cực kỳ thỏa mãn.
- Các ngươi...
Một vị đệ tử Vấn Kiếm Tông thật sự không nhịn được, đang muốn nổi giận, lại bị người bên cạnh, trên mặt cũng bôi đầy bùn đất ngăn cản. Người này cười nói:
- Mấy vị đại hiệp, mong mấy vị không nên hiểu lầm. Chúng ta thật sự chỉ tới thu nhặt một vài thi thể mà thôi. Hôm nay thời tiết dần dần ấm lên. Nếu như không chôn những thi thể này sẽ bị thối rữa, bốc mùi. Đến lúc đó trên núi đều thối, độc trùng lan tràn khắp nơi. Chỉ sợ các vị cũng sẽ bị cường giả Liệt Thiên Kiếm Tông trách mắng!
- Đúng vậy đúng vậy. Các vị đại hiệp, nếu các vị không cho phép chúng ta nhặt xác, chúng ta sẽ lập tức trở lại đào mỏ...
Một vị đệ tử Vấn Kiếm Tông khác dáng người thấp nhỏ, vội vàng lôi kéo hai người bạn xoay người rời đi.
- Chờ một chút...
Tên đệ tử Tinh Vẫn Tông đưa tay ra, thoáng kéo ống tay áo của một đệ tử Vấn Kiếm Tông trong đó.
Xoạt.
Chợt nghư có một tiếng động vang lên. Ống tay áo vốn đã mục nát trực tiếp bị xé rách.
Mười mấy võ sau một hồi ngẩn ngơ, trong nháy mắt ánh mắt chợt sáng rực. Bởi vì đệ tử Vấn Kiếm Tông bị kéo rách ống tay áo, lộ ra một cánh tay trắng nõn như ngọc, cánh tay giống như ngó sen, giống như được điêu khắc từ ngọc. Chỉ nhìn nghiêng, mơ hồ còn có thể thấy đầu vai với xương quai xah xinh đẹp tuyệt trần, thấp thoáng bóng dáng của cái yếm màu đỏ...
Đệ tử Vấn Kiếm Tông thân hình thấp bé này lại có làn da trắng mịn như ngọc, chẳng khác nào làn da của một thiếu nữ xinh đẹp.
- Ha ha, không ngờ lại là một nữ nhân!
Tên đệ tử Tinh Vẫn Tông này cười ha ha, ở sâu trong đôi mắt lóe lên một tia dâm tà. Trong lòng hắn thoáng động, vui mừng nói:
- Bắt tất cả bọn họ lại, một người cũng đừng để chạy thoát. Ha ha!
Có người mắt sắc, nhìn kỹ, nhất thời lại phát hiện ra điều cái gì. Hắn cười nói:
- Ha ha, không chỉ là một nữ nhân. Ba tên này đều là nữ nhân. Ha ha, nữ đệ tử Vấn Kiếm Tông, ngày hôm nay một khi đã rơi vào trong tay của chúng ta, vừa lúc có thể nếm một chút mặn. Hắc hắc!
- Bao vây xung quanh, đừng để mấy con chim mái này chạy thoát!
Trong mắt mười mấy võ sĩ tỏa sáng, từ bốn phía bao vây xung quanh ba đệ tử Vấn Kiếm Tông.
- Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?
Ba đệ tử Vấn Kiếm Tông lưng tựa lưng, tất cả đều trở nên khẩn trương.
Đỗ Hải Đào đưa tay ra, muốn ngăn cản thiếu niên này. Ai ngờ, ngay khi bàn tay sắp chạm tới vai của người thiếu niên này, trong nháy mắt, hắn thấy mắt hoa lên. Thiếu niên áo xanh này giống như một quỷ mị, trong nháy mắt biến mất ở ngay trước mắt hắn.
- A? Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào do ta hoa mắt?
Đỗ Hải Đào kinh hãi.
- Không đúng, vừa nãy trang phục hắn mặc, hình như là trang phục của đệ tử Vấn Kiếm Tông.
Một đệ tử khác của học viện Thanh Bình suy nghĩ nói.
- Không biết có phải là cường giả của Vấn Kiếm Tông trở về hay không?
Một đệ tử khác thần sắc ngưng trọng nói.
Trong lòng Đỗ Hải Đào cả kinh, đang muốn gõ cảnh báo, báo với hội cao thủ phía trên...
Đúng lúc này, hắn thấy được một cảnh tượng suốt đời khó quên…
Năm sáu người đứng bên cạnh hắn đột nhiên cứng đờ. Tiếp đó, đầu tất cả bất ngờ phóng lên cao, giống như bị lưỡi dao vô hình sắc bén chặt đứt. Từng dòng suối máu từ cổ bọn họ xuất hiện. Tiếp đó, hắn lại thấy được một cảnh tượng vô cùng quỷ dị…
Một thân ảnh cực kỳ quen thuộc, đứng yên tại chỗ, đầu lại biến mất không thấy đâu.
- Đây là... Không đúng, đây là cơ thể của ta. Nhưng tại sao ta lại thấy phía sau lưng của mình...
Suy nghĩ cuối cùng xuất hiện, trong nháy mắt, hắn đột nhiên hiểu rõ. Trong lòng hắn dâng lên sự sợ hãi vô hạn, kinh hãi giống như thủy triều che phủ lấy hắn. Bản thân mình trong lúc vô thanh vô tức bị người ta chém rơi đầu, lại có thể hoàn toàn không phát hiện. Chẳng lẽ là...
Thiếu niên áo xanh kia...
Phù phù!
Năm sáu người đồng thời ngã xuống đất, đầu và thi thể tách rời.
...
Khu vực bậc thang thứ hai, thứ ba ngày xưa phồn hoa náo nhiệt, hiện tại chỉ còn một sự hiu quạnh.
Trong không khí tràn ngập tử khí.
Dọc đường còn có thể thấy thi thể đệ tử Vấn Kiếm Tông đã chết, gầy trơ cả xương. Cũng không biết chó hoang từ đâu tới đang gặm bọn họ. Cũng may, không khí vẫn vô cùng lạnh giá, nên mới không xuất hiện sự thối rữa trên diện lớn...
Bóng người cô liêu.
Phía xa đột nhiên xuất hiện ba thân ảnh tiểu hài tử.
Các nàng đều gầy trơ cả xương, quần áo rách tơi tả, thần sắc cảnh giác nhìn xung quanh, bước chân vội vàng nhanh chạy về phía trước, trong tay cầm một cây mây và khăn trải giường tạm thời buộc chặt thành cáng cứu thương lớn. Hai người mang, một người khác dọc đường gặp phải thi thể, đều đặt lên cáng cứu thương...
Trên đường đi tới, ba người đã thu hồi được hơn mười thi thể.
Thần sắc ba người cực kỳ cảnh giác. Dường như bọn họ đang tránh né điều gì đó. Bọn họ thận trọng thu những thi thể đang nằm bất động ở ven đường.
Đúng lúc này…
- Mấy người các ngươi… đang làm gì?
Một tiếng quát lạnh từ phía bên cạnh truyền đến. Mười mấy võ giả mặc những bộ trang phục khác nhau, từ phía sau một tượng đá nhảy ra ngoài, bao vây lấy ba người lại.
- Con mẹ nó, mấy người các ngươi… không ngoan ngoãn đi hầm mỏ khai thác, không ngờ lén lút chạy đến nơi đây. Ta thấy, các ngươi là muốn làm chuyện gì bất chính sao?
Một võ sĩ dẫn đầu, người mặc trang phục Tinh Vẫn Tông, cười lạnh nói.
Sắc mặt ba đệ tử Vấn Kiếm Tông nhất thời đại biến.
- Các vị các vị, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Chúng ta chỉ dùng thời gian nghỉ ngơi, tới nhặt xác cho huynh đệ đã chết. Người chết là lớn nhất. Vẫn nên sớm chôn mới được bình an. Để cho bọn họ phơi thây ngoài nơi hoang dã, có chút quá đáng...
Một vị đệ tử Vấn Kiếm Tông giống như ăn mày, trên mặt thoa đầy vết bẩn, trên mặt nở nụ cười, vội vàng giải thích.
- Quá đáng?
Vị đệ tử Tinh Vẫn Tông kia cười ha ha nói:
- Lão tử không có bỏ bọn họ lại cho chó hoang trong núi, đã xem như là tốt rồi. Còn muốn được xuống mồ để bình an sao? Ta nhổ vào! Chúng ta muốn phơi thây những gia hỏa đê tiện không chịu sự quản thúc ngoài nắng, để người khác thấy đây chính là kết quả của những kẻ không chịu ngoan ngoãn lấy quặng!
- Ha ha, đúng vậy. Đó chỉ là một đám nô lệ mà thôi, chết cũng chẳng sao!
- Ba người các ngươi lại dám lén chạy đến đây, ta thấy cũng không phải là kẻ tốt lành gì. Bắt tất cả trở lại, dùng cực hình tra hỏi...
Mấy võ sĩ khác đều phá lên cười.
Từ sau khi liên minh với nhau công phá Vấn Kiếm Sơn, các võ giả đến từ chính các đại môn phái khác nhau, hợp thành cái gọi là đội chấp pháp tạm thời, dò xét trên dưới tông môn. Bọn họ muốn làm gì thì làm, nghiêm khắc theo dõi, tra tấn quật các đệ tử Vấn Kiếm Tông, ép cả ngày ở trong mỏ. Dường như hành hạ các cường giả từng có thân phận cao hơn so với mình, đối với bọn họ mà nói, có thể cho bọn họ một cảm giác biến thái cực kỳ thỏa mãn.
- Các ngươi...
Một vị đệ tử Vấn Kiếm Tông thật sự không nhịn được, đang muốn nổi giận, lại bị người bên cạnh, trên mặt cũng bôi đầy bùn đất ngăn cản. Người này cười nói:
- Mấy vị đại hiệp, mong mấy vị không nên hiểu lầm. Chúng ta thật sự chỉ tới thu nhặt một vài thi thể mà thôi. Hôm nay thời tiết dần dần ấm lên. Nếu như không chôn những thi thể này sẽ bị thối rữa, bốc mùi. Đến lúc đó trên núi đều thối, độc trùng lan tràn khắp nơi. Chỉ sợ các vị cũng sẽ bị cường giả Liệt Thiên Kiếm Tông trách mắng!
- Đúng vậy đúng vậy. Các vị đại hiệp, nếu các vị không cho phép chúng ta nhặt xác, chúng ta sẽ lập tức trở lại đào mỏ...
Một vị đệ tử Vấn Kiếm Tông khác dáng người thấp nhỏ, vội vàng lôi kéo hai người bạn xoay người rời đi.
- Chờ một chút...
Tên đệ tử Tinh Vẫn Tông đưa tay ra, thoáng kéo ống tay áo của một đệ tử Vấn Kiếm Tông trong đó.
Xoạt.
Chợt nghư có một tiếng động vang lên. Ống tay áo vốn đã mục nát trực tiếp bị xé rách.
Mười mấy võ sau một hồi ngẩn ngơ, trong nháy mắt ánh mắt chợt sáng rực. Bởi vì đệ tử Vấn Kiếm Tông bị kéo rách ống tay áo, lộ ra một cánh tay trắng nõn như ngọc, cánh tay giống như ngó sen, giống như được điêu khắc từ ngọc. Chỉ nhìn nghiêng, mơ hồ còn có thể thấy đầu vai với xương quai xah xinh đẹp tuyệt trần, thấp thoáng bóng dáng của cái yếm màu đỏ...
Đệ tử Vấn Kiếm Tông thân hình thấp bé này lại có làn da trắng mịn như ngọc, chẳng khác nào làn da của một thiếu nữ xinh đẹp.
- Ha ha, không ngờ lại là một nữ nhân!
Tên đệ tử Tinh Vẫn Tông này cười ha ha, ở sâu trong đôi mắt lóe lên một tia dâm tà. Trong lòng hắn thoáng động, vui mừng nói:
- Bắt tất cả bọn họ lại, một người cũng đừng để chạy thoát. Ha ha!
Có người mắt sắc, nhìn kỹ, nhất thời lại phát hiện ra điều cái gì. Hắn cười nói:
- Ha ha, không chỉ là một nữ nhân. Ba tên này đều là nữ nhân. Ha ha, nữ đệ tử Vấn Kiếm Tông, ngày hôm nay một khi đã rơi vào trong tay của chúng ta, vừa lúc có thể nếm một chút mặn. Hắc hắc!
- Bao vây xung quanh, đừng để mấy con chim mái này chạy thoát!
Trong mắt mười mấy võ sĩ tỏa sáng, từ bốn phía bao vây xung quanh ba đệ tử Vấn Kiếm Tông.
- Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?
Ba đệ tử Vấn Kiếm Tông lưng tựa lưng, tất cả đều trở nên khẩn trương.