Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 649: Nâng đồ đao lên
Học viện Thanh Bình đã sớm nghĩ đến điểm này. Bọn họ bố trí mai phục ở chỗ này chặn giết, gần như đã bắt hết tất cả các đệ tử Vấn Kiếm Tông đã may mắn tránh thoát khỏi đợt tấn công vào Vấn Kiếm Sơn, thiên tân vạn khổ từ trong sơn môn trốn ra.
Mặt trời đứng bóng.
Hôm nay là một ngày tốt trời hiếm có. Không hề có tuyết rơi, vạn dặm không thấy mây, trời trong nắng ấm.
Ở xung quanh quảng trường Chiến Thần tại Kính Hồ, người đông nghìn nghịt.
- Nghe nói hôm nay sẽ xử quyết tập thể đệ tử Vấn Kiếm Tông?
- Ai, thực sự nghiệp chướng. Học viện Thanh Bình quá độc ác. Bọn họ quả thực đuổi tận giết tuyệt. Đó chỉ là một vài đệ tử bình thường thiên tân vạn khổ trốn ra mà thôi. Đều là Nhân tộc, cần gì phải hạ thủ tàn khốc như vậy!
- Thế đạo đã thay đổi. Huyền Sương Thần Cung không còn uy tín bằng trước kia. Môn phái trong Nhân tộc lại tự giết chóc lẫn nhau như vậy, không phải là phúc của tộc ta!
- Lúc này mới hơn một tháng mà thôi, Tuyết Châu đã loạn thành một đoàn. Các môn phái lớn nhỏ không ngừng công phạt lẫn nhau. Yêu tộc càng tùy ý tàn sát Nhân tộc. Nếu tiếp tục như vậy, loạn thế là chuyện không thể tránh được!
- Hừ, nhỏ giọng một chút. Đừng để người của học viện Thanh Bình nghe được, bằng không ngươi sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!
- Ngươi đã nghe nói chưa? Đệ tử Vấn Kiếm Tông bị giết hôm nay, chí ít phải tới hơn một trăm người!
- Đúng vậy, có người còn nói trong đó còn có mấy cường giả trên Tiên Thiên!
Vô số người tập trung lại bàn tán ầm ĩ.
Đột nhiên phía xa truyền đến một tiếng trống. Tiếp đó, đại đội kỵ sĩ áo giáp xếp thành hàng ra, áo giáp bóng loáng, đao thương hiện lên hàn quang. Từ phía xa, tiếng móng ngựa vang lên, nhanh chóng tiến vào quảng trường Chiến Thần. Trong tay của mỗi một kỵ sĩ đều kéo một sợi dây xích. Trên dây xích loang lổ vết máu. Phía sau là năm, sáu thân ảnh mặc quần áo tù, rối bù, toàn thân đầy vết máu...
- Ha ha, đám tử tù các ngươi đi mau!
- Ngày xưa uy phong thế nào, hiện tại Vấn Kiếm Tông ngã xuống, các ngươi còn muốn trốn sao? Ngày hôm nay sẽ đưa các ngươi xuống âm tào địa phủ đi gặp chưởng môn nhân của các ngươi!
- Đừng giả bộ chết, đi mau!
Những thân ảnh bị dằn vặt đến nửa chết nửa sống, đều là những đệ tử Vấn Kiếm Tông bị bắt lại. Hiển nhiên bọn họ đã chịu cực hình. Tu vi huyền khí toàn thân đều bị phong ấn, cực kỳ suy yếu. Toàn thân bọn họ đầy vết thương. Có vài người đã mất đi thần trí, bị dây xích sắt trực tiếp kéo lê trên mặt đất. Bạn đồng hành bên cạnh vội vàng đỡ họ dậy...
Phía sau còn có kỵ sĩ mặc áo giáp, ngồi trên lưng ngựa, tay vung roi sắt, không ngừng quật xuống.
Những roi sắt này có gắn những gai sắt, khi đánh vào người, lập tức khiến da tróc thịt bong máu bắn ra.
Những người vây xem thấy một cảnh tượng như vậy, đều lắc đầu thở dài.
- Những đệ tử Vấn Kiếm Tông này thật ra cũng kiên cường, lại có thể không rên một tiếng!
- Đều là nam nhi tốt của Nhân tộc ta. Đáng tiếc...
- Nghe nói một lát nữa có Lục Hùng Phi, đệ nhất cao thủ học viện Thanh Bình tới tự mình chém bọn họ!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hơn một trăm đệ tử Vấn Kiếm Tông mình đầy vết thương, bị kéo đi như kéo gia súc tới quảng trường Chiến Thần. Các võ sĩ mặc áo giáp từ bốn phía vây quanh. Giữa quảng trường, ánh lửa hừng hực. Mấy chảo dầu lớn bốc khói nghi ngút. Phía trên còn có năm sáu quái thú đang nhe răng, mài móng. Bên cạnh, mấy tên võ sĩ khoanh tay, ôm lưỡi đao sắc bén, ánh lên hàn quang, đứng nhe răng cười.
Ở dưới bức tượng Chiến Thần, đài chém đầu tạm thời được dựng lên.
Chợt có tiếng động vang lên.
Năm sáu vị cường giả mặc cẩm bào khí tức kinh người xuất hiện ở trên đài chém đầu. Người đi đầu mặt như hùng sư, cao to uy mãnh, tóc hoa râm. Đó chính là Lục Hùng Phi đệ nhất cao thủ Tuyết Châu ngày xưa. Phía sau có mấy người, đều là thủ lĩnh các bang phái phụ thuộc vào học viện Thanh Bình.
- Đã đến giờ. Yên lặng!
Dưới đài chém đầu có cao thủ hét lớn, giọng vang rền như sấm.
Toàn bộ quảng trường nhất thời trở nên yên tĩnh.
Hơn một trăm đệ tử Vấn Kiếm Tông toàn thân loang lổ vết máu, tay chân mang xiềng xích, bị xua đuổi tới cùng một chỗ.
Trải qua hơn một tháng bị tra tấn, dằn vặt, phần lớn mọi người đều đã suy yếu cực độ, nhưng vẫn kiên trì đứng thẳng. Bọn họ đỡ lẫn nhau. Những người này phần lớn đều là thanh niên, thậm chí còn có người là thiếu niên, vị thành niên, nữ có nam có. Mỗi người đều trải qua tra tấn, chỉ khoác áo tù rách rưới, đứng sững ở trong gió lạnh.
Trong không trung vang lên tiếng chảo dầu bị nấu sôi.
Còn có quái tử gầm gừ, tiếng võ sĩ mài đao xoèn xoẹt truyền ra khiến lòng người run sợ.
Lục Hùng Phi đứng lên, ánh mắt sắc như đao, nhìn về phía các đệ tử Vấn Kiếm Tông bị áp giải tới chờ xử quyết. Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhạt. Hắn lớn tiếng nói:
- Ông trời có đức hiếu sinh. Nếu có người nào nguyện ý lớn tiếng tuyên bố với tất cả mọi người, rời khỏi Vấn Kiếm Tông, từ nay về sau không còn là đệ tử Vấn Kiếm Tông nữa, bản tọa sẽ mở một góc lưới, có thể tha chết cho kẻ đó!
Phiá đối diện không có người nào nói chuyện.
Lục Hùng Phi chỉ vào một đường kẻ trắng trên quảng trường, nói:
- Được rồi. Hiện tại bắt đầu lựa chọn. Trong vòng một nén nhang, nếu có người nào muốn sống, đứng ở bên phải của vạch trắng.
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều nhìn về phía đám đệ tử Vấn Kiếm Tông không còn lực phản kháng đang đứng trên quảng trường kia.
Kẻ ngu si đều hiểu, học viện Thanh Bình làm như thế, chính là muốn phá hủy niềm tin và trung thành của đệ tử Vấn Kiếm Tông đối với môn phái. Chỉ cần ngày hôm nay có một đệ tử Vấn Kiếm Tông sợ chết đứng ở bên kia của vạch trắng, chẳng khác nào một loại tinh thần sụp đổ, người của Vấn Kiếm Tông sẽ sụp đổ từ bên trong.
Nhưng rất nhiều người tự hỏi lòng mình, biết rõ là như vậy, nhưng nếu như đổi lại là mình, chỉ sợ cuối cùng sẽ lựa chọn đứng sang vạch bên kia.
Dù sao, chỉ cần bước tới nửa bước, là có thể sống sót. Chết tử tế không bằng sống tiếp.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Trong nháy mắt, một nén nhang đã cháy hết.
Trên quảng trường, tất cả mười tám đệ tử Vấn Kiếm Tông vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ, không có bất cứ người nào di chuyển dù chỉ nửa bước chân.
Tuy rằng bọn họ thần thái mệt mỏi, cho dù không có sức cầm kiếm, nhưng đối mặt với lựa chọn như vậy, bọn họ lại hoàn toàn không có chút thỏa hiệp nhượng bộ nào.
- Được. Đám người các ngươi sau khi Vấn Kiếm Tông bị diệt, có thể ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, đều là võ giả tinh anh. Vấn Kiếm Tông đã không còn, cần gì phải đau khổ kiên trì như vậy?
Lục Hùng Phi nhìn như hòa ái khuyên nhủ:
- Bản tọa hứa với các ngươi, chỉ cần các ngươi rời khỏi Vấn Kiếm Tông, có thể nhận được cơ hội tiến vào học viện Thanh Bình, lập tức có thể tiến vào tầng lớp đệ tử nòng cốt của học viện Thanh Bình, nhận được tài nguyên tu luyện tốt nhất. Các ngươi cần phải biết điều đó!
Đây là dụ dỗ trắng trợn.
Mặt trời đứng bóng.
Hôm nay là một ngày tốt trời hiếm có. Không hề có tuyết rơi, vạn dặm không thấy mây, trời trong nắng ấm.
Ở xung quanh quảng trường Chiến Thần tại Kính Hồ, người đông nghìn nghịt.
- Nghe nói hôm nay sẽ xử quyết tập thể đệ tử Vấn Kiếm Tông?
- Ai, thực sự nghiệp chướng. Học viện Thanh Bình quá độc ác. Bọn họ quả thực đuổi tận giết tuyệt. Đó chỉ là một vài đệ tử bình thường thiên tân vạn khổ trốn ra mà thôi. Đều là Nhân tộc, cần gì phải hạ thủ tàn khốc như vậy!
- Thế đạo đã thay đổi. Huyền Sương Thần Cung không còn uy tín bằng trước kia. Môn phái trong Nhân tộc lại tự giết chóc lẫn nhau như vậy, không phải là phúc của tộc ta!
- Lúc này mới hơn một tháng mà thôi, Tuyết Châu đã loạn thành một đoàn. Các môn phái lớn nhỏ không ngừng công phạt lẫn nhau. Yêu tộc càng tùy ý tàn sát Nhân tộc. Nếu tiếp tục như vậy, loạn thế là chuyện không thể tránh được!
- Hừ, nhỏ giọng một chút. Đừng để người của học viện Thanh Bình nghe được, bằng không ngươi sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!
- Ngươi đã nghe nói chưa? Đệ tử Vấn Kiếm Tông bị giết hôm nay, chí ít phải tới hơn một trăm người!
- Đúng vậy, có người còn nói trong đó còn có mấy cường giả trên Tiên Thiên!
Vô số người tập trung lại bàn tán ầm ĩ.
Đột nhiên phía xa truyền đến một tiếng trống. Tiếp đó, đại đội kỵ sĩ áo giáp xếp thành hàng ra, áo giáp bóng loáng, đao thương hiện lên hàn quang. Từ phía xa, tiếng móng ngựa vang lên, nhanh chóng tiến vào quảng trường Chiến Thần. Trong tay của mỗi một kỵ sĩ đều kéo một sợi dây xích. Trên dây xích loang lổ vết máu. Phía sau là năm, sáu thân ảnh mặc quần áo tù, rối bù, toàn thân đầy vết máu...
- Ha ha, đám tử tù các ngươi đi mau!
- Ngày xưa uy phong thế nào, hiện tại Vấn Kiếm Tông ngã xuống, các ngươi còn muốn trốn sao? Ngày hôm nay sẽ đưa các ngươi xuống âm tào địa phủ đi gặp chưởng môn nhân của các ngươi!
- Đừng giả bộ chết, đi mau!
Những thân ảnh bị dằn vặt đến nửa chết nửa sống, đều là những đệ tử Vấn Kiếm Tông bị bắt lại. Hiển nhiên bọn họ đã chịu cực hình. Tu vi huyền khí toàn thân đều bị phong ấn, cực kỳ suy yếu. Toàn thân bọn họ đầy vết thương. Có vài người đã mất đi thần trí, bị dây xích sắt trực tiếp kéo lê trên mặt đất. Bạn đồng hành bên cạnh vội vàng đỡ họ dậy...
Phía sau còn có kỵ sĩ mặc áo giáp, ngồi trên lưng ngựa, tay vung roi sắt, không ngừng quật xuống.
Những roi sắt này có gắn những gai sắt, khi đánh vào người, lập tức khiến da tróc thịt bong máu bắn ra.
Những người vây xem thấy một cảnh tượng như vậy, đều lắc đầu thở dài.
- Những đệ tử Vấn Kiếm Tông này thật ra cũng kiên cường, lại có thể không rên một tiếng!
- Đều là nam nhi tốt của Nhân tộc ta. Đáng tiếc...
- Nghe nói một lát nữa có Lục Hùng Phi, đệ nhất cao thủ học viện Thanh Bình tới tự mình chém bọn họ!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hơn một trăm đệ tử Vấn Kiếm Tông mình đầy vết thương, bị kéo đi như kéo gia súc tới quảng trường Chiến Thần. Các võ sĩ mặc áo giáp từ bốn phía vây quanh. Giữa quảng trường, ánh lửa hừng hực. Mấy chảo dầu lớn bốc khói nghi ngút. Phía trên còn có năm sáu quái thú đang nhe răng, mài móng. Bên cạnh, mấy tên võ sĩ khoanh tay, ôm lưỡi đao sắc bén, ánh lên hàn quang, đứng nhe răng cười.
Ở dưới bức tượng Chiến Thần, đài chém đầu tạm thời được dựng lên.
Chợt có tiếng động vang lên.
Năm sáu vị cường giả mặc cẩm bào khí tức kinh người xuất hiện ở trên đài chém đầu. Người đi đầu mặt như hùng sư, cao to uy mãnh, tóc hoa râm. Đó chính là Lục Hùng Phi đệ nhất cao thủ Tuyết Châu ngày xưa. Phía sau có mấy người, đều là thủ lĩnh các bang phái phụ thuộc vào học viện Thanh Bình.
- Đã đến giờ. Yên lặng!
Dưới đài chém đầu có cao thủ hét lớn, giọng vang rền như sấm.
Toàn bộ quảng trường nhất thời trở nên yên tĩnh.
Hơn một trăm đệ tử Vấn Kiếm Tông toàn thân loang lổ vết máu, tay chân mang xiềng xích, bị xua đuổi tới cùng một chỗ.
Trải qua hơn một tháng bị tra tấn, dằn vặt, phần lớn mọi người đều đã suy yếu cực độ, nhưng vẫn kiên trì đứng thẳng. Bọn họ đỡ lẫn nhau. Những người này phần lớn đều là thanh niên, thậm chí còn có người là thiếu niên, vị thành niên, nữ có nam có. Mỗi người đều trải qua tra tấn, chỉ khoác áo tù rách rưới, đứng sững ở trong gió lạnh.
Trong không trung vang lên tiếng chảo dầu bị nấu sôi.
Còn có quái tử gầm gừ, tiếng võ sĩ mài đao xoèn xoẹt truyền ra khiến lòng người run sợ.
Lục Hùng Phi đứng lên, ánh mắt sắc như đao, nhìn về phía các đệ tử Vấn Kiếm Tông bị áp giải tới chờ xử quyết. Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhạt. Hắn lớn tiếng nói:
- Ông trời có đức hiếu sinh. Nếu có người nào nguyện ý lớn tiếng tuyên bố với tất cả mọi người, rời khỏi Vấn Kiếm Tông, từ nay về sau không còn là đệ tử Vấn Kiếm Tông nữa, bản tọa sẽ mở một góc lưới, có thể tha chết cho kẻ đó!
Phiá đối diện không có người nào nói chuyện.
Lục Hùng Phi chỉ vào một đường kẻ trắng trên quảng trường, nói:
- Được rồi. Hiện tại bắt đầu lựa chọn. Trong vòng một nén nhang, nếu có người nào muốn sống, đứng ở bên phải của vạch trắng.
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều nhìn về phía đám đệ tử Vấn Kiếm Tông không còn lực phản kháng đang đứng trên quảng trường kia.
Kẻ ngu si đều hiểu, học viện Thanh Bình làm như thế, chính là muốn phá hủy niềm tin và trung thành của đệ tử Vấn Kiếm Tông đối với môn phái. Chỉ cần ngày hôm nay có một đệ tử Vấn Kiếm Tông sợ chết đứng ở bên kia của vạch trắng, chẳng khác nào một loại tinh thần sụp đổ, người của Vấn Kiếm Tông sẽ sụp đổ từ bên trong.
Nhưng rất nhiều người tự hỏi lòng mình, biết rõ là như vậy, nhưng nếu như đổi lại là mình, chỉ sợ cuối cùng sẽ lựa chọn đứng sang vạch bên kia.
Dù sao, chỉ cần bước tới nửa bước, là có thể sống sót. Chết tử tế không bằng sống tiếp.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Trong nháy mắt, một nén nhang đã cháy hết.
Trên quảng trường, tất cả mười tám đệ tử Vấn Kiếm Tông vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ, không có bất cứ người nào di chuyển dù chỉ nửa bước chân.
Tuy rằng bọn họ thần thái mệt mỏi, cho dù không có sức cầm kiếm, nhưng đối mặt với lựa chọn như vậy, bọn họ lại hoàn toàn không có chút thỏa hiệp nhượng bộ nào.
- Được. Đám người các ngươi sau khi Vấn Kiếm Tông bị diệt, có thể ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, đều là võ giả tinh anh. Vấn Kiếm Tông đã không còn, cần gì phải đau khổ kiên trì như vậy?
Lục Hùng Phi nhìn như hòa ái khuyên nhủ:
- Bản tọa hứa với các ngươi, chỉ cần các ngươi rời khỏi Vấn Kiếm Tông, có thể nhận được cơ hội tiến vào học viện Thanh Bình, lập tức có thể tiến vào tầng lớp đệ tử nòng cốt của học viện Thanh Bình, nhận được tài nguyên tu luyện tốt nhất. Các ngươi cần phải biết điều đó!
Đây là dụ dỗ trắng trợn.