Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 616: Thiêu thân
- Diệt môn thì diệt môn, ngày hôm nay cho dù tất cả mọi người trong Vấn Kiếm Tông ta bị giết hết, cũng nhất định phải giết Đường Phật Lệ!
- Chết, cùng chết, đồng quy vu tận!
Đoàn người phẫn nộ giống như cuối đê không thể ngăn chặn thủy triều, điên cuồng lao về phía Đường Phật Lệ.
Cục diện nhất thời mất khống chế.
Trong thiên địa tràn ngập sự bi thương và nhiệt huyết thiêu đốt.
Phương Tiêu An và đám cao thủ cường giả của cửu đại môn phái thiết chiến tại Tuyết Châu đều biến sắc. Cục diện điên cuồng như vậy, cho dù là bọn họ cũng sẽ cảm giác hít thở không thông.
Lực lượng đoàn kết của Vấn Kiếm Tông thật sự là đáng sợ. Toàn bộ tông môn đều điên cuồng.
- Ha ha ha, một đám không biết chết sống. Lẽ nào các ngươi cho rằng ta không dám giết sạch các ngươi sao?
Đường Phật Lệ giống như phát điên, cười ha ha, huyền khí toàn thân dao động phát ra, đúng là hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Đúng lúc này…
- Dừng tay! Đệ tử Vấn Kiếm Tông nghe lệnh, tất cả dừng tay cho ta!
Lý Kiếm Ý trong miệng phun máu tươi, sau khi khôi phục một chút sức lực, dưới sự nâng đỡ của La Lan, lắc lư chao đảo đứng lên, quát lớn.
Hắn dùng huyền khí kích phát âm thanh ra ngoài, đè ép tiếng rống giận của vô số người xuống.
Lúc này, cũng chỉ có Lý Kiếm Ý mới có khả năng ngăn chặn một đám đệ tử tông môn đang phẫn nộ như vậy.
Mấy vạn đôi mắt đồng thời nhìn về phía Lý Kiếm Ý.
Lúc này sắc mặt chưởng môn nhân tông môn, vàng như nến, hơi thở mong manh. Bởi vì miễn cưỡng thôi động huyền khí, thương thế tăng lên, đứng cũng sắp đứng không nổi. Trên mặt hắn lộ ra một ý cười thê lương, ánh mắt nhìn lướt qua mấy vạn đệ tử tông môn. Hắn ho ra một ngụm máu tươi, chậm rãi lắc đầu nói:
- Buông kiếm, đầu hàng đi!
Cái gì?
Đầu hàng?
Các đệ tử Vấn Kiếm Tông đều cảm thấy bối rối. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, chưởng môn nhân lại có thể nói ra những lời như vậy?
Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, đây chính là câu mọi người hô to trong những lần chiến đấu ác liệt trước đó. Một lời hứa hẹn đối với tông môn. Hiện tại, tại sao hắn lại muốn bọn họ đầu hàng?
- Các ngươi không có nghe lầm. Ta lấy thân phận chưởng môn nhân, ra lệnh các ngươi, không nên chịu chết một cách uổng phí. Phải sống tiếp... Phải sống thật tốt... Lưu lại một thân hữu dụng... Các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần người còn, chỉ cần còn có các ngươi ở đây, Vấn Kiếm Tông sẽ không bị diệt. Truyền thừa của Vấn Kiếm cũng sẽ không bị diệt!
Lý Kiếm Ý khó khăn nói tiếp:
- Sẽ luôn có một ngày, chỉ cần có kiếm sĩ, sẽ có lúc ngóc đầu trở lại!
Trong thiên địa, hoàn toàn yên tĩnh.
- Chết đã không sợ, sống tạm thì thế nào? Chỉ cần có kiếm sĩ, sẽ có ngày ngóc đầu trở lại!
Lý Kiếm Ý nhỏ giọng nói bốn câu này.
Trong miệng hắn không ngừng phun máu tươi ra ngoài, trên mặt càng thêm tái nhợt. Tất cả tim mạch của hắn đã nát. Ngũ tạng lục phủ bị một kiếm của Hàn Dưỡng Kiếm chấn động thành thịt nát. Lúc này hắn chỉ dựa vào thực lực cảnh giới Vũ Vương miễn cưỡng chống đỡ. Trên thực tế, sớm không còn sức lực đánh một trận.
Phía xa dần dần sáng lên.
Một tia sáng mặt trời lướt qua dãy núi vô tận, soi sáng qua, chiếu xuống trên người Lý Kiếm Ý.
- Không ngờ Vấn Kiếm Tông nghìn năm huy hoàng, lại bị mất ở trong tay ta. Lý Kiếm Ý, thẹn với tiền bối tổ sư tông môn. Cho dù chết xuống Hoàng Tuyền, cũng không còn mặt mũi nào gặp lại bọn họ...
Lý Kiếm Ý cười lộ vẻ thê lương nói.
Trong nháy mắt tiếp theo…. Hắn đột nhiên trở tay đâm một kiếm, không ngờ trực tiếp gọt đi da thịt, mũi, ngũ quan trên mặt mình. Gương mặt hắn nhất thời máu tươi đầm đìa.
Các đệ tử Vấn Kiếm Tông kinh ngạc kêu lên.
Lý Kiếm Ý lại dường như không biết đau đớn, ngửa mặt lên trời cười ha ha nói:
- Ta chết, không sao. Nhưng đám hài tử Vấn Kiếm Tông, nếu như các ngươi không muốn để cho ta ôm nỗi hận mà chết, vậy nhất định phải sống tiếp. Không quan tâm gặp tai họa thế nào, không quan tâm từng trải qua sỉ nhục thế nào, không quan tâm gặp phải chuyện gì, các ngươi đều phải kiên cường sống sót. Bởi vì, chỉ cần một người trong số các ngươi còn sống trên thế giới này, cho dù chỉ còn lại một người cuối cùng, Vấn Kiếm Tông còn có hi vọng phục hưng!
Trên quảng trường, đoàn người trầm mặc.
Nhiệt huyết trở nên càng nóng rực, nhưng sự phẫn nộ lại bắt đầu bị lý trí đè xuống. Chưởng môn nhân nói vậy, để những kiếm sĩ đang phẫn nộ phải bắt đầu suy nghĩ.
- Ha ha ha, như vậy là được rồi. Lý Kiếm Ý, ngươi đẩy tông môn tới tình cảnh như vậy, thật sự là không còn mặt mũi đi liệt tổ liệt tông các triều đại. Ngươi yên tâm đi. Chờ sau khi ngươi chết, Vấn Kiếm Tông sẽ không bị diệt, ta chính là tân chưởng môn nhân của Vấn Kiếm Tông.
Đường Phật Lệ đứng ở một bên cười ha ha:
- Vấn Kiếm Tông không những không bị diệt sạch, còn có thể trở thành tông môn đứng đầu Tuyết Châu, nhận được sự ủng hộ của Liệt Thiên Kiếm Tông, cường thịnh hơn so với trước đây! Ta sẽ chứng minh, chỉ có ta mới là một chưởng môn nhân đạt tiêu chuẩn!
Khuôn mặt Lý Kiếm Ý một mảnh mơ hồ, hiển nhiên đã nhìn không thấy nữa. Hắn cười nói:
- Ngươi sẽ không đắc ý được bao lâu đâu. Rất nhanh sẽ có người thay ta giết ngươi.
Đường Phật Lệ cười ha ha:
- Ai có thể giết ta?
- Đinh Hạo sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lý Kiếm Ý lẳng lặng nói.
Trên mặt hắn đã máu và thịt mơ hồ, nhưng khi nhắc tới cái tên này, hình như còn có thể thấy hắn đang mỉm cười.
Khuôn mặt Đường Phật Lệ cứng lại.
Quảng trường trên vách núi, trong đám người đệ tử Vấn Kiếm Tông khi vừa nghe thấy cái tên này, trong nháy mắt lại dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Bọn họ phát ra những tiếng hoan hô và ồn ào náo động. Trên khuôn mặt những người tuổi trẻ vốn đang suy sụp tinh thần đờ đẫn, trong nháy mắt này, dường như thấy được hi vọng, một lần nữa trở nên chấn phấn.
Đúng vậy, tất cả vẫn còn chưa kết thúc. Chúng ta còn có Đinh Hạo sư huynh! Đao Cuồng Kiếm Si Đinh Hạo! Thiên tài cường đại nhất Vấn Kiếm Tông từ trước tới nay. Người thiếu niên kia đã sáng tạo ra vô số kỳ tích.
Hắn còn đang ở trong chiến trường Bách Thánh. Chỉ cần hắn từ trong chiến trường đi ra, nhất định sẽ ngàn dặm gấp rút về tiếp viện.
Còn có Lý Lan, còn có Phùng Ninh, còn có Tạ Giải Ngữ, còn có Lương Phi Tuyết Lý Mục Vân...
Những thiên tài xuất sắc nhất tông môn, những ngôi sao nổi bật nhất trên con đường võ đạo trong tương lai, đều sẽ trở về.
Có bọn họ ở đây, sẽ có hy vọng!
- Ha ha ha, lửa mạnh cháy hừng hực, thiêu đốt thân thể tàn tạ của ta. Chỉ cần có kiếm sĩ, sẽ ngóc đầu trở lại!
Lý Kiếm Ý cười ha ha.
- Đường Phật Lệ, nếu như ngươi còn có một chút nhân tính, nể tình Thanh Sam sư thúc năm xưa đã nhiều lần đã cứu ngươi, không nên bôi nhọ thân thể của lão nhân gia.
Tiếng cười vang vọng ở trong thiên địa. Từng đoàn hỏa diễm đột nhiên từ trong thân thể Lý Kiếm Ý bốc cháy lên. Hỏa diễm tượng trưng cho ánh sáng thiêu đốt dần dần nuốt hết thân thể hắn.
Cho dù chết, hắn cũng sẽ không để thân thể mình rơi vào trong tay kẻ địch, chịu đựng sự sỉ nhục của kẻ địch.
- Chết, cùng chết, đồng quy vu tận!
Đoàn người phẫn nộ giống như cuối đê không thể ngăn chặn thủy triều, điên cuồng lao về phía Đường Phật Lệ.
Cục diện nhất thời mất khống chế.
Trong thiên địa tràn ngập sự bi thương và nhiệt huyết thiêu đốt.
Phương Tiêu An và đám cao thủ cường giả của cửu đại môn phái thiết chiến tại Tuyết Châu đều biến sắc. Cục diện điên cuồng như vậy, cho dù là bọn họ cũng sẽ cảm giác hít thở không thông.
Lực lượng đoàn kết của Vấn Kiếm Tông thật sự là đáng sợ. Toàn bộ tông môn đều điên cuồng.
- Ha ha ha, một đám không biết chết sống. Lẽ nào các ngươi cho rằng ta không dám giết sạch các ngươi sao?
Đường Phật Lệ giống như phát điên, cười ha ha, huyền khí toàn thân dao động phát ra, đúng là hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Đúng lúc này…
- Dừng tay! Đệ tử Vấn Kiếm Tông nghe lệnh, tất cả dừng tay cho ta!
Lý Kiếm Ý trong miệng phun máu tươi, sau khi khôi phục một chút sức lực, dưới sự nâng đỡ của La Lan, lắc lư chao đảo đứng lên, quát lớn.
Hắn dùng huyền khí kích phát âm thanh ra ngoài, đè ép tiếng rống giận của vô số người xuống.
Lúc này, cũng chỉ có Lý Kiếm Ý mới có khả năng ngăn chặn một đám đệ tử tông môn đang phẫn nộ như vậy.
Mấy vạn đôi mắt đồng thời nhìn về phía Lý Kiếm Ý.
Lúc này sắc mặt chưởng môn nhân tông môn, vàng như nến, hơi thở mong manh. Bởi vì miễn cưỡng thôi động huyền khí, thương thế tăng lên, đứng cũng sắp đứng không nổi. Trên mặt hắn lộ ra một ý cười thê lương, ánh mắt nhìn lướt qua mấy vạn đệ tử tông môn. Hắn ho ra một ngụm máu tươi, chậm rãi lắc đầu nói:
- Buông kiếm, đầu hàng đi!
Cái gì?
Đầu hàng?
Các đệ tử Vấn Kiếm Tông đều cảm thấy bối rối. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, chưởng môn nhân lại có thể nói ra những lời như vậy?
Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, đây chính là câu mọi người hô to trong những lần chiến đấu ác liệt trước đó. Một lời hứa hẹn đối với tông môn. Hiện tại, tại sao hắn lại muốn bọn họ đầu hàng?
- Các ngươi không có nghe lầm. Ta lấy thân phận chưởng môn nhân, ra lệnh các ngươi, không nên chịu chết một cách uổng phí. Phải sống tiếp... Phải sống thật tốt... Lưu lại một thân hữu dụng... Các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần người còn, chỉ cần còn có các ngươi ở đây, Vấn Kiếm Tông sẽ không bị diệt. Truyền thừa của Vấn Kiếm cũng sẽ không bị diệt!
Lý Kiếm Ý khó khăn nói tiếp:
- Sẽ luôn có một ngày, chỉ cần có kiếm sĩ, sẽ có lúc ngóc đầu trở lại!
Trong thiên địa, hoàn toàn yên tĩnh.
- Chết đã không sợ, sống tạm thì thế nào? Chỉ cần có kiếm sĩ, sẽ có ngày ngóc đầu trở lại!
Lý Kiếm Ý nhỏ giọng nói bốn câu này.
Trong miệng hắn không ngừng phun máu tươi ra ngoài, trên mặt càng thêm tái nhợt. Tất cả tim mạch của hắn đã nát. Ngũ tạng lục phủ bị một kiếm của Hàn Dưỡng Kiếm chấn động thành thịt nát. Lúc này hắn chỉ dựa vào thực lực cảnh giới Vũ Vương miễn cưỡng chống đỡ. Trên thực tế, sớm không còn sức lực đánh một trận.
Phía xa dần dần sáng lên.
Một tia sáng mặt trời lướt qua dãy núi vô tận, soi sáng qua, chiếu xuống trên người Lý Kiếm Ý.
- Không ngờ Vấn Kiếm Tông nghìn năm huy hoàng, lại bị mất ở trong tay ta. Lý Kiếm Ý, thẹn với tiền bối tổ sư tông môn. Cho dù chết xuống Hoàng Tuyền, cũng không còn mặt mũi nào gặp lại bọn họ...
Lý Kiếm Ý cười lộ vẻ thê lương nói.
Trong nháy mắt tiếp theo…. Hắn đột nhiên trở tay đâm một kiếm, không ngờ trực tiếp gọt đi da thịt, mũi, ngũ quan trên mặt mình. Gương mặt hắn nhất thời máu tươi đầm đìa.
Các đệ tử Vấn Kiếm Tông kinh ngạc kêu lên.
Lý Kiếm Ý lại dường như không biết đau đớn, ngửa mặt lên trời cười ha ha nói:
- Ta chết, không sao. Nhưng đám hài tử Vấn Kiếm Tông, nếu như các ngươi không muốn để cho ta ôm nỗi hận mà chết, vậy nhất định phải sống tiếp. Không quan tâm gặp tai họa thế nào, không quan tâm từng trải qua sỉ nhục thế nào, không quan tâm gặp phải chuyện gì, các ngươi đều phải kiên cường sống sót. Bởi vì, chỉ cần một người trong số các ngươi còn sống trên thế giới này, cho dù chỉ còn lại một người cuối cùng, Vấn Kiếm Tông còn có hi vọng phục hưng!
Trên quảng trường, đoàn người trầm mặc.
Nhiệt huyết trở nên càng nóng rực, nhưng sự phẫn nộ lại bắt đầu bị lý trí đè xuống. Chưởng môn nhân nói vậy, để những kiếm sĩ đang phẫn nộ phải bắt đầu suy nghĩ.
- Ha ha ha, như vậy là được rồi. Lý Kiếm Ý, ngươi đẩy tông môn tới tình cảnh như vậy, thật sự là không còn mặt mũi đi liệt tổ liệt tông các triều đại. Ngươi yên tâm đi. Chờ sau khi ngươi chết, Vấn Kiếm Tông sẽ không bị diệt, ta chính là tân chưởng môn nhân của Vấn Kiếm Tông.
Đường Phật Lệ đứng ở một bên cười ha ha:
- Vấn Kiếm Tông không những không bị diệt sạch, còn có thể trở thành tông môn đứng đầu Tuyết Châu, nhận được sự ủng hộ của Liệt Thiên Kiếm Tông, cường thịnh hơn so với trước đây! Ta sẽ chứng minh, chỉ có ta mới là một chưởng môn nhân đạt tiêu chuẩn!
Khuôn mặt Lý Kiếm Ý một mảnh mơ hồ, hiển nhiên đã nhìn không thấy nữa. Hắn cười nói:
- Ngươi sẽ không đắc ý được bao lâu đâu. Rất nhanh sẽ có người thay ta giết ngươi.
Đường Phật Lệ cười ha ha:
- Ai có thể giết ta?
- Đinh Hạo sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lý Kiếm Ý lẳng lặng nói.
Trên mặt hắn đã máu và thịt mơ hồ, nhưng khi nhắc tới cái tên này, hình như còn có thể thấy hắn đang mỉm cười.
Khuôn mặt Đường Phật Lệ cứng lại.
Quảng trường trên vách núi, trong đám người đệ tử Vấn Kiếm Tông khi vừa nghe thấy cái tên này, trong nháy mắt lại dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Bọn họ phát ra những tiếng hoan hô và ồn ào náo động. Trên khuôn mặt những người tuổi trẻ vốn đang suy sụp tinh thần đờ đẫn, trong nháy mắt này, dường như thấy được hi vọng, một lần nữa trở nên chấn phấn.
Đúng vậy, tất cả vẫn còn chưa kết thúc. Chúng ta còn có Đinh Hạo sư huynh! Đao Cuồng Kiếm Si Đinh Hạo! Thiên tài cường đại nhất Vấn Kiếm Tông từ trước tới nay. Người thiếu niên kia đã sáng tạo ra vô số kỳ tích.
Hắn còn đang ở trong chiến trường Bách Thánh. Chỉ cần hắn từ trong chiến trường đi ra, nhất định sẽ ngàn dặm gấp rút về tiếp viện.
Còn có Lý Lan, còn có Phùng Ninh, còn có Tạ Giải Ngữ, còn có Lương Phi Tuyết Lý Mục Vân...
Những thiên tài xuất sắc nhất tông môn, những ngôi sao nổi bật nhất trên con đường võ đạo trong tương lai, đều sẽ trở về.
Có bọn họ ở đây, sẽ có hy vọng!
- Ha ha ha, lửa mạnh cháy hừng hực, thiêu đốt thân thể tàn tạ của ta. Chỉ cần có kiếm sĩ, sẽ ngóc đầu trở lại!
Lý Kiếm Ý cười ha ha.
- Đường Phật Lệ, nếu như ngươi còn có một chút nhân tính, nể tình Thanh Sam sư thúc năm xưa đã nhiều lần đã cứu ngươi, không nên bôi nhọ thân thể của lão nhân gia.
Tiếng cười vang vọng ở trong thiên địa. Từng đoàn hỏa diễm đột nhiên từ trong thân thể Lý Kiếm Ý bốc cháy lên. Hỏa diễm tượng trưng cho ánh sáng thiêu đốt dần dần nuốt hết thân thể hắn.
Cho dù chết, hắn cũng sẽ không để thân thể mình rơi vào trong tay kẻ địch, chịu đựng sự sỉ nhục của kẻ địch.