Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 558: Số phận lạnh lùng
Đó chính là cường giả Tinh Vẫn Tông đã muốn ra tay giết chết Vương Tuyệt Phong lúc trước. Lực lượng khiến người ta kinh hãi, chậm rãi thu liễm.
Một mặt trời đỏ từ sau núi băng phía xa chậm rãi mọc lên. Trong thiên địa, một mảnh huyết hồng. Cuộc đại chiến diễn ra tới lúc này, cuối cùng đã dừng lại. Hai bên đều cần phải chỉnh đốn lại đội ngũ.
Vấn Kiếm Tông tổn thất chí ít hơn hai trăm đệ tử, lại bị mất quan ải thứ nhất, tình thế nghiêm trọng.
Người của các thế lực lớn xâm lăng tổn thất gấp ba lần so với Vấn Kiếm Tông. Đương nhiên, số lượng tổn thất khổng lồ đó đối với bọn họ mà nói, vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được. Huống gì phần lớn những kẻ chết trận đều là môn phái nhỏ và tán tu, vẫn chưa thương tổn được tới căn bản của các đại phái như học viện Thanh Bình, Tinh Vẫn Tông, Lôi Âm Phái.
Ở trong và ngoài Kiếm Môn, tưng thi thể máu thịt lẫn lộn nằm rải rác khắp nơi.
Trên mặt đất, máu đã đông lại. Máu băng giống như từng tầng bảo thạch huyết sắc đầy mỹ lệ, ngưng kết trên mặt đất, phản xạ lại ánh sáng của mặt trời đầu mùa đông, khiến người ta có một cảm giác được một vẻ đẹp lạnh lùng cay nghiệt lại trí mạng. Những võ giả mặc các trang phục và trang sức của các môn phái, tán tu khác nhau tạm thời tập trung lại, đang gấp rút chỉnh đốn đội ngũ.
Mơ hồ có tiếng khóc. Có người đang ôm thi thể người chết gào khóc.
Âm thanh khàn khàn, giọng khô khốc, giống như dã thú bị thương.
Rất nhiều tán tu và môn phái nhỏ bị các thế lực lớn cứng rắn chiêu mộ binh mã đến, ở trong cuộc chiến đấu như vậy bị xem là con tốt thí mạng. Trong một trận vừa rồi, các môn phái nhỏ trên dưới bị chết với số lượng khiến bọn họ bị diệt môn cũng không thiếu.
Bọn họ có thể không muốn đối mặt với cuộc chiến đấu như vậy, càng không muốn trở thành kẻ thù của một môn phái như Vấn Kiếm Tông.
Đáng tiếc ở trong thế giới lạnh lùng và tàn khốc này, từ trước tới nay, người yếu đều không có quyền nắm giữ vận mệnh của mình.
Bốn, năm ngày trước, tất cả vẫn còn trong giai đoạn âm thầm nổi lên. Cũng từng có một hai môn phái nhỏ, uyển chuyển cự tuyệt lời chiêu mộ binh mã của học viện Thanh Bình. Kết quả khi màn đêm buông xuống, tại nơi trú chân của hai môn phái này xuất hiện hỏa quang trùng thiên. Những tiếng chém giết như sấm. Chờ tới khi ánh sáng bình minh của ngày hôm sau chiếu xuống mặt đất, bọn họ đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Ngoại trừ một mảnh tro tàn, không còn gì lưu lại nữa.
Ngoại trừ cao thủ của các thế lực tông môn lớn hăng hái bừng bừng gia nhập ra, rất nhiều võ giả bị tạm thời chiêu mộ tới, chỉ có thể gấp rút chỉnh đốn đội ngũ, chờ đợi một trận chiến đấu mới sẽ đến.
Bảy quan ải của Vấn Kiếm Tông, mỗi quan ải đều canh phòng chặt chẽ. Đệ tử của tông môn lớn như vậy, cho dù là đệ tử nội môn bình thường, cũng mạnh mẽ đến mức khiến các tán tu khiếp sợ. Bọn họ thật không biết, đợi được tới lúc phá được hết sáu quan ải còn lại, những người như bọn họ còn có thể có mấy người sống sót. Các loại thù lao mà học viện Thanh Bình và các môn phái như Tinh Vẫn Tông đưa ra, cũng không biết bọn họ có còn mạng để nhận được hay không.
Cùng lúc đó, trong sơn môn Vấn Kiếm Tông cũng là cảnh tượng vô cùng bận rộn.
Các đệ tử bị thương được các đệ tử của Thần Thảo Đường cứu chữa trước tiên, đãi ngộ còn tốt hơn nhiều so với đám người xâm lăng ở dưới chân núi.
Các máy móc trong tông môn đã được phát động. Các biện pháp đã được tiến hành đâu vào đấy.
Dốc đá ở khu rác rưởi phía sau núi đã bị vẽ thành một cấm địa. Những người dân nghèo khổ vốn sống ở đó được an bài tới ở một khu vực khác. Vấn Kiếm Tông có người đã bắt đầu khai khẩn khoáng huyền tinh thạch ở dưới dốc đá.
Ở trong thời khắc tông môn đại chiến nguy cấp như vậy, mỗi giây mỗi phút đều tiêu hao năng lượng lớn. Chỉ cần là các loại trận pháp vận chuyển, trong khoảng thời gian ngắn cũng đủ khiến cho rất nhiều môn phái phá sản.
Nếu như đổi ở trước đây, lấy tích lũy của Vấn Kiếm Tông trong mấy nghìn năm qua, tối đa chỉ sợ cũng chỉ có thể chống đỡ mười mấy ngày. Mà bây giờ có khoáng huyền tinh thạch, có thể khai thác vô hạn, cũng đủ sức toàn lực thôi động các loại trận pháp minh văn. Điều này đối với Vấn Kiếm Tông mà nói, cũng coi như là một tin tức tốt.
Ánh sáng mặt trời màu đỏ chiếu xuống, khiến thiên địa nhuộm thành một màu hồng đẹp mắt.
Đứng ở trên vách đá dựng đứng tại khu vực cầu thang tầng thứ ba nhìn xuống phía dưới, chân núi phía nam của dãy núi Vấn Kiếm và bảy quan ải có thể nhìn thấy không sót một chỗ nào. Xuyên qua tầng mây và sương mù, có thể thấy quang diễm trận pháp phía dưới phóng lên cao, cùng với Kiếm Môn phía xa bị người khác xâm lăng chiếm lĩnh.
Từng điểm đen giống như những con kiến nhỏ đang di chuyển xung quanh kiếm môn bố trí cái gì đó. Đó chính là đám người xâm lăng.
Trên vách đá Kiếm Quang dựng đứng, cao tầng của Vấn Kiếm Tông hiện thân. Bắt đầu từ khi cuộc chiến đấu diễn ra, để dễ dàng chỉ huy, chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý và cao tầng của Vấn Kiếm Tông đã dựng một lều lớn tạm thời ở ngay khu vực cầu thang tầng thứ ba. Đứng ở trên vách đá này nhìn xuống, tất cả đều thu hết vào trong đáy mắt.
- Kiếm Môn tuy nói là quan ải phòng ngự phía ngoài cùng, nhưng có chừng hai ba mươi trận pháp minh văn lớn, lại chỉ kiên trì được nửa đêm. Như vậy có thể tính được, bảy quan ải phía dưới tối đa cũng chỉ kiên trì được nửa tháng. Tình huống không mấy lạc quan!
Lý Kiếm Ý nhìn xuống phía dưới, trong ánh mắt đầy vẻ sầu lo nặng nề.
- Người của học viện Thanh Bình cũng thật sự quá bỉ ổi. Yêu tộc còn chưa bắt đầu tấn công, bọn họ không kịp chờ đợi đã tiến công trước. Trong trận đánh đêm qua, tất cả đều bị ép buộc đến đây. Bọn họ đều là một vài môn phái nhỏ và tán tu. Bọn họ xem những người này là tốt thí mạng. Đáng tiếc cho những đệ tử tốt của Vấn Kiếm Tông ta, không thể chém giết Yêu tộc, lại phải chết trong cuộc chiến đấu vô giá trị này!
Đường Phật Lệ oán hận nói.
Tại sáu ngọn núi khác, Khí Thanh Sam cũng không xuất hiện trong đám người.
Từ sau khi đám người Đinh Hạo tiến vào chiến trường Bách Thánh, lão quái vật dành phần lớn thời gian trấn thủ ở Ẩn Phong Kiếm. Nhất là gần đây, chiến sự bạo phát như vậy, càng có vẻ giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Dường như hắn đang gấp rút tìm hiểu công pháp nào đó. Vừa rồi, hắn ra tay cứu Vương Tuyệt Phong, cũng chỉ là Kinh Hồng hiện ra mà thôi.
- Nếu tiếp tục kiên trì như vậy, chúng ta thật sự có thể đánh bại liên minh của các thế lực lớn sao?
Lý Kiếm Ý nhẹ giọng hỏi.
Dường như hắn đang hỏi mình, lại dường như là hỏi người khác.
Ở đây đều là các trưởng lão Vấn Kiếm Tông, quyết định toàn bộ số phận tông môn. Sau khi nghe được chưởng môn nhân nói vậy, tất cả đều lộ vẻ buồn rầu.
Đúng vậy, đối mặt với thế lực cường đại như vậy, cho dù hiện tại Vấn Kiếm Tông trên danh nghĩa đã là đệ nhất tông môn Tuyết Châu, cũng không tránh khỏi lo sợ.
Một mặt trời đỏ từ sau núi băng phía xa chậm rãi mọc lên. Trong thiên địa, một mảnh huyết hồng. Cuộc đại chiến diễn ra tới lúc này, cuối cùng đã dừng lại. Hai bên đều cần phải chỉnh đốn lại đội ngũ.
Vấn Kiếm Tông tổn thất chí ít hơn hai trăm đệ tử, lại bị mất quan ải thứ nhất, tình thế nghiêm trọng.
Người của các thế lực lớn xâm lăng tổn thất gấp ba lần so với Vấn Kiếm Tông. Đương nhiên, số lượng tổn thất khổng lồ đó đối với bọn họ mà nói, vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được. Huống gì phần lớn những kẻ chết trận đều là môn phái nhỏ và tán tu, vẫn chưa thương tổn được tới căn bản của các đại phái như học viện Thanh Bình, Tinh Vẫn Tông, Lôi Âm Phái.
Ở trong và ngoài Kiếm Môn, tưng thi thể máu thịt lẫn lộn nằm rải rác khắp nơi.
Trên mặt đất, máu đã đông lại. Máu băng giống như từng tầng bảo thạch huyết sắc đầy mỹ lệ, ngưng kết trên mặt đất, phản xạ lại ánh sáng của mặt trời đầu mùa đông, khiến người ta có một cảm giác được một vẻ đẹp lạnh lùng cay nghiệt lại trí mạng. Những võ giả mặc các trang phục và trang sức của các môn phái, tán tu khác nhau tạm thời tập trung lại, đang gấp rút chỉnh đốn đội ngũ.
Mơ hồ có tiếng khóc. Có người đang ôm thi thể người chết gào khóc.
Âm thanh khàn khàn, giọng khô khốc, giống như dã thú bị thương.
Rất nhiều tán tu và môn phái nhỏ bị các thế lực lớn cứng rắn chiêu mộ binh mã đến, ở trong cuộc chiến đấu như vậy bị xem là con tốt thí mạng. Trong một trận vừa rồi, các môn phái nhỏ trên dưới bị chết với số lượng khiến bọn họ bị diệt môn cũng không thiếu.
Bọn họ có thể không muốn đối mặt với cuộc chiến đấu như vậy, càng không muốn trở thành kẻ thù của một môn phái như Vấn Kiếm Tông.
Đáng tiếc ở trong thế giới lạnh lùng và tàn khốc này, từ trước tới nay, người yếu đều không có quyền nắm giữ vận mệnh của mình.
Bốn, năm ngày trước, tất cả vẫn còn trong giai đoạn âm thầm nổi lên. Cũng từng có một hai môn phái nhỏ, uyển chuyển cự tuyệt lời chiêu mộ binh mã của học viện Thanh Bình. Kết quả khi màn đêm buông xuống, tại nơi trú chân của hai môn phái này xuất hiện hỏa quang trùng thiên. Những tiếng chém giết như sấm. Chờ tới khi ánh sáng bình minh của ngày hôm sau chiếu xuống mặt đất, bọn họ đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Ngoại trừ một mảnh tro tàn, không còn gì lưu lại nữa.
Ngoại trừ cao thủ của các thế lực tông môn lớn hăng hái bừng bừng gia nhập ra, rất nhiều võ giả bị tạm thời chiêu mộ tới, chỉ có thể gấp rút chỉnh đốn đội ngũ, chờ đợi một trận chiến đấu mới sẽ đến.
Bảy quan ải của Vấn Kiếm Tông, mỗi quan ải đều canh phòng chặt chẽ. Đệ tử của tông môn lớn như vậy, cho dù là đệ tử nội môn bình thường, cũng mạnh mẽ đến mức khiến các tán tu khiếp sợ. Bọn họ thật không biết, đợi được tới lúc phá được hết sáu quan ải còn lại, những người như bọn họ còn có thể có mấy người sống sót. Các loại thù lao mà học viện Thanh Bình và các môn phái như Tinh Vẫn Tông đưa ra, cũng không biết bọn họ có còn mạng để nhận được hay không.
Cùng lúc đó, trong sơn môn Vấn Kiếm Tông cũng là cảnh tượng vô cùng bận rộn.
Các đệ tử bị thương được các đệ tử của Thần Thảo Đường cứu chữa trước tiên, đãi ngộ còn tốt hơn nhiều so với đám người xâm lăng ở dưới chân núi.
Các máy móc trong tông môn đã được phát động. Các biện pháp đã được tiến hành đâu vào đấy.
Dốc đá ở khu rác rưởi phía sau núi đã bị vẽ thành một cấm địa. Những người dân nghèo khổ vốn sống ở đó được an bài tới ở một khu vực khác. Vấn Kiếm Tông có người đã bắt đầu khai khẩn khoáng huyền tinh thạch ở dưới dốc đá.
Ở trong thời khắc tông môn đại chiến nguy cấp như vậy, mỗi giây mỗi phút đều tiêu hao năng lượng lớn. Chỉ cần là các loại trận pháp vận chuyển, trong khoảng thời gian ngắn cũng đủ khiến cho rất nhiều môn phái phá sản.
Nếu như đổi ở trước đây, lấy tích lũy của Vấn Kiếm Tông trong mấy nghìn năm qua, tối đa chỉ sợ cũng chỉ có thể chống đỡ mười mấy ngày. Mà bây giờ có khoáng huyền tinh thạch, có thể khai thác vô hạn, cũng đủ sức toàn lực thôi động các loại trận pháp minh văn. Điều này đối với Vấn Kiếm Tông mà nói, cũng coi như là một tin tức tốt.
Ánh sáng mặt trời màu đỏ chiếu xuống, khiến thiên địa nhuộm thành một màu hồng đẹp mắt.
Đứng ở trên vách đá dựng đứng tại khu vực cầu thang tầng thứ ba nhìn xuống phía dưới, chân núi phía nam của dãy núi Vấn Kiếm và bảy quan ải có thể nhìn thấy không sót một chỗ nào. Xuyên qua tầng mây và sương mù, có thể thấy quang diễm trận pháp phía dưới phóng lên cao, cùng với Kiếm Môn phía xa bị người khác xâm lăng chiếm lĩnh.
Từng điểm đen giống như những con kiến nhỏ đang di chuyển xung quanh kiếm môn bố trí cái gì đó. Đó chính là đám người xâm lăng.
Trên vách đá Kiếm Quang dựng đứng, cao tầng của Vấn Kiếm Tông hiện thân. Bắt đầu từ khi cuộc chiến đấu diễn ra, để dễ dàng chỉ huy, chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý và cao tầng của Vấn Kiếm Tông đã dựng một lều lớn tạm thời ở ngay khu vực cầu thang tầng thứ ba. Đứng ở trên vách đá này nhìn xuống, tất cả đều thu hết vào trong đáy mắt.
- Kiếm Môn tuy nói là quan ải phòng ngự phía ngoài cùng, nhưng có chừng hai ba mươi trận pháp minh văn lớn, lại chỉ kiên trì được nửa đêm. Như vậy có thể tính được, bảy quan ải phía dưới tối đa cũng chỉ kiên trì được nửa tháng. Tình huống không mấy lạc quan!
Lý Kiếm Ý nhìn xuống phía dưới, trong ánh mắt đầy vẻ sầu lo nặng nề.
- Người của học viện Thanh Bình cũng thật sự quá bỉ ổi. Yêu tộc còn chưa bắt đầu tấn công, bọn họ không kịp chờ đợi đã tiến công trước. Trong trận đánh đêm qua, tất cả đều bị ép buộc đến đây. Bọn họ đều là một vài môn phái nhỏ và tán tu. Bọn họ xem những người này là tốt thí mạng. Đáng tiếc cho những đệ tử tốt của Vấn Kiếm Tông ta, không thể chém giết Yêu tộc, lại phải chết trong cuộc chiến đấu vô giá trị này!
Đường Phật Lệ oán hận nói.
Tại sáu ngọn núi khác, Khí Thanh Sam cũng không xuất hiện trong đám người.
Từ sau khi đám người Đinh Hạo tiến vào chiến trường Bách Thánh, lão quái vật dành phần lớn thời gian trấn thủ ở Ẩn Phong Kiếm. Nhất là gần đây, chiến sự bạo phát như vậy, càng có vẻ giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Dường như hắn đang gấp rút tìm hiểu công pháp nào đó. Vừa rồi, hắn ra tay cứu Vương Tuyệt Phong, cũng chỉ là Kinh Hồng hiện ra mà thôi.
- Nếu tiếp tục kiên trì như vậy, chúng ta thật sự có thể đánh bại liên minh của các thế lực lớn sao?
Lý Kiếm Ý nhẹ giọng hỏi.
Dường như hắn đang hỏi mình, lại dường như là hỏi người khác.
Ở đây đều là các trưởng lão Vấn Kiếm Tông, quyết định toàn bộ số phận tông môn. Sau khi nghe được chưởng môn nhân nói vậy, tất cả đều lộ vẻ buồn rầu.
Đúng vậy, đối mặt với thế lực cường đại như vậy, cho dù hiện tại Vấn Kiếm Tông trên danh nghĩa đã là đệ nhất tông môn Tuyết Châu, cũng không tránh khỏi lo sợ.