Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 539: Cự nhân nham thạch
Ngay khi nàng lấy hết dũng khí, muốn nói mấy câu cùng với người thiếu niên trước mắt này, đột nhiên...
Ầm ầm!
Mặt đất chấn động rung chuyển, giống như địa chấn.
Kỷ Anh Nam lập tức dừng bước lại. Tinh thần căng ra giống như dây cung, thân thể giống như một cây lao, làm ra tư thế cảnh giới.
Đinh Hạo cũng ngừng lại.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Mặt đất có tiết tấu địa chấn run rẩy, giống như có nhiều tiếng trống gõ, lại giống như phía xa có một người to lớn đang bước đi. Tiếng bước chân chạy tới, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần!
- Mau nhìn kìa. Đó là...
Kỷ Anh Khởi nhìn về phía trước, không khỏi sợ ngây người.
Trên thực tế Đinh Hạo và Kỷ Anh Nam đã sớm nhìn thấy.
Một người to lớn thân cao hơn hai mươi thước, đang nhanh chóng chạy tới.
Toàn thân người khổng lồ đều là do một loại nham thạch màu đỏ tạo thành. Hình dáng tổng thể là hình người, thời gian chạy nhanh tới, trên người không ngừng có đá vụn bột phấn rơi xuống. Hắn giẫm từng bước lên trên mặt đất, toàn bộ mặt đất có chút run rẩy. Trên đầu lại có hai cái sừng, cũng là do nham thạch tạo thành. Khuôn mặt chỉ có một mắt, hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.
- Đây là sinh vật gì vậy?
Trong lòng Kỷ Anh Nam thầm khiếp sợ. Hắn chưa từng nghe nói, nham thạch cũng có thể có sinh mạng.
Cự nhân nham thạch, chỗ đốt ngón tay có hỏa diễm thiêu đốt, hành động linh hoạt. Toàn thân tản ra khí tức sinh mạng cường đại. Hiển nhiên hắn không phải đơn giản là hình nộm hoặc là bức tượng chiến đấu.
Đinh Hạo cũng có chút kinh ngạc.
Trên thế giới này lại còn tồn tại loại sinh vật như vậy sao?
Trong nháy mắt, cự nhân nham thạch này đã đi tới phía trước ba người. Hắn không hỏi rõ đen trắng, đã nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp cúi người đập xuống một quyền.
Nắm đấm lớn tới ba bốn thước, mang theo hỏa diễm, giống như lưu tinh từ trên cửu thiên rơi xuống, sóng khí ngập trời. Nắm đấm còn chưa tới gần, quyền kình khủng khiếp đã khiến mặt đất nham thạch bên cạnh ba người Đinh Hạo bị ép xuống tạo thành một quyền ấn lớn!
- Lực lượng của quái vật này, chỉ sợ đã gần tương đương với cường giả cấp Vũ Hoàng!
Kỷ Anh Nam kinh hãi, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Hắn toàn lực thôi động huyền khí, bảo vệ muội muội ở sau lưng, định né tránh chạy trốn...
Nhưng vào lúc này, Đinh Hạo vẫn đứng yên, chợt chém ra một quyền.
Trong nháy mắt tất cả áp lực biến mất. Chỉ có nhu quyền nhỏ bằng một phần trăm nắm tay của quái vật nham thạch cực lớn, đánh vào nắm đấm cực lớn của quái vật nham thạch.
Ầm.
Một tiếng động nổ vang. Sóng khí ở trên mặt nắm đấm quái vật nham thạch dao động.
Ầm.
Tiếp đó, một tiếng động lại vang lên. Trong nháy mắt toàn bộ cánh tay phải của con quái vật nham thạch cực lớn đã bị lực lượng khủng khiếp của Đinh Hạo đánh trúng nát bấy biến hình, giống như những hạt cát chồng chát, chợt bắn ra bốn phía.
Nham thạch này nổ tung, còn chưa rơi xuống đất, đã hóa thành bột mịn.
- A!
Quái vật nham thạch cực lớn nổi giận gầm lên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau.
Kỷ Anh Nam nghẹn họng nhìn trân trối.
Mặc dù hắn cũng biết thực lực Đinh Hạo khủng khiếp, nhưng lại thật sự không ngờ được có thể khủng khiếp đến mức độ như vậy.
Đinh Hạo chỉ tiện tay đánh ra một quyền đã có uy lực như vậy. Nếu như hắn ra tay toàn lực, vậy phải kinh khủng tới mức nào?
Chí cường giả quả nhiên là chí cường giả. Ở trong chiến trường Bách Thánh, chính là tồn tại không người nào có thể khiêu khích!
Kỷ Anh Khởi cũng mở to hai mắt nhìn.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cuộc chiến đấu với cấp bậc như vậy.
Cảm giác cuộc chiến này hoàn toàn khác hẳn với sự miêu tả ở trong sách. Lúc này Đinh Hạo ở trong mắt thiếu nữ, quả thực giống như thần linh không thể địch nổi. Đó là còn chưa tính tới thân thể khôi ngô, đứng sừng sững ở trước mặt mình, giống như một tường thành không thể phá vỡ, cho người ta một cảm giác an toàn không cách nào nói rõ được.
- Phải không? Lại có thể có thể dựng lại sao?
Đinh Hạo kinh ngạc phát hiện, cánh tay phải của quái vật nham thạch cực lớn này sau khi bị một quyền của mình đánh nát bấy, chỉ nổi giận gầm lên một tiếng. Sau đó nham thạch xung quanh thân thể sẽ tự động bay lên. Từng mảnh nham thạch nổi tiếp vào chỗ cánh tay bị cụt của nó, rất nhanh hợp thành một cánh tay mới, cực kỳ linh hoạt, giống như trời sinh.
Ỷ vào thần thông tự mình trọng tổ lại, quái vật nham thạch cực lớn này lại một lần nữa bắt đầu xung phong liều chết.
- Có chút thú vị.
Đinh Hạo cảm thấy hứng thú.
Đinh Hạo không có cách nào dùng đao kiếm.
Hắn vẫn đứng bất động tại chỗ, một quyền đánh ra.
Lực quyền đáng sợ giống như sóng lớn truyền trong không trung. Nơi nào nó đi qua, không khí nóng bỏng cũng bị xé rách ra thành một vệt. Cánh tay phải của cự nhân nham thạch vừa mọc ra, lại ầm ầm nát bấy, hỏa diễm trong đó bắn ra, vỡ tan trở thành một đống đá vụn rơi xuống.
Lần này Đinh Hạo thấy rõ, trong thân thể cự quái nham thạch cũng không có máu, huyết quản và xương cốt các loại, hoàn toàn chỉ là do nham thạch cùng một màu tạo thành.
Lúc nham thạch bị đập nát, dường như vẻ mặt cự quái vô vẻ mặt thống khổ. Mơ hồ có một nguồn sáng hỏa diễm lóe lên ở chỗ tay cụt. Cự quái nham thạch nổi giận gầm lên một tiếng. Nguồn sáng hỏa diễm lại nhanh chóng lóe lên. nham thạch trên mặt đất dường như bị lực lượng vô hình dẫn dắt, một lần nữa rào rào bay lên, tự động nối tiếp vào chỗ tay cụt của nó.
Trong lòng Đinh Hạo thoáng động. Hắn lại đánh ra một quyền.
Chỉ có điều, lúc này hắn đánh về phía vị trí trái tim của cự quái nham thạch.
Lực quyền đáng sợ trực tiếp đánh nát xuống bốn năm thước nham thạch. Trên ngực cự quái nham thạch xuất hiện một lỗ thủng với đường kính chừng một thước. Tương tự với chỗ tay cụt lúc trước, ở đây cũng không thấy tồn tại máu và thịt xương cốt. Nhưng thật ra những quang diễm màu đỏ lóe sáng càng dày đặc hơn, giống như là một lượng máu lớn đặc sền hóa ra vậy.
Trong số máu này mơ hồ có một sóng tinh thần.
Bàn tay Đinh Hạo nắm chặt, lòng bàn tay phóng ra một lực hút khổng lồ.
Vèo!
Trong nháy mắt số máu này bị hút ra, rơi vào trong tay của hắn.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể cự nhân nham thạch cao hai mươi mấy thước chợt dừng lại. Hỏa diễm ở chỗ các đốt ngón tay nhanh chóng lui lại. Năm tháng dường như đã có mấy trăm năm chợt luân hồi ở trên người. Thân thể vốn bóng xám, cuối cùng hóa thành một pho tượng cực kỳ thô ráp, hoàn toàn không có sức sống.
- Hóa ra là do thứ này đang quấy phá.
Cái gọi là cự quái nham thạch, chẳng qua là một đám quang cầu có hình dạng giống như máu đang tác quái. Nó có sóng tinh thần nào đó tương dương với sức sống, hết sức kỳ lạ, hình như trời sinh có thể điều khiển được nham thạch. Cho nên ngưng tụ nham thạch thành thân thể. Chỉ có điều đám quang diễm vô cùng này có tính công kích. Cho dù bị lực lượng của Đinh Hạo nén ở trong lòng bàn tay, vẫn không ngừng nhảy giãy dụa, phóng ra tiếng kêu khe khẽ chói tai.
- Meo, hắn bị bắt rồi còn lớn lối như vậy. Bây giờ ta nhìn không nổi nữa!
Ầm ầm!
Mặt đất chấn động rung chuyển, giống như địa chấn.
Kỷ Anh Nam lập tức dừng bước lại. Tinh thần căng ra giống như dây cung, thân thể giống như một cây lao, làm ra tư thế cảnh giới.
Đinh Hạo cũng ngừng lại.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Mặt đất có tiết tấu địa chấn run rẩy, giống như có nhiều tiếng trống gõ, lại giống như phía xa có một người to lớn đang bước đi. Tiếng bước chân chạy tới, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần!
- Mau nhìn kìa. Đó là...
Kỷ Anh Khởi nhìn về phía trước, không khỏi sợ ngây người.
Trên thực tế Đinh Hạo và Kỷ Anh Nam đã sớm nhìn thấy.
Một người to lớn thân cao hơn hai mươi thước, đang nhanh chóng chạy tới.
Toàn thân người khổng lồ đều là do một loại nham thạch màu đỏ tạo thành. Hình dáng tổng thể là hình người, thời gian chạy nhanh tới, trên người không ngừng có đá vụn bột phấn rơi xuống. Hắn giẫm từng bước lên trên mặt đất, toàn bộ mặt đất có chút run rẩy. Trên đầu lại có hai cái sừng, cũng là do nham thạch tạo thành. Khuôn mặt chỉ có một mắt, hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.
- Đây là sinh vật gì vậy?
Trong lòng Kỷ Anh Nam thầm khiếp sợ. Hắn chưa từng nghe nói, nham thạch cũng có thể có sinh mạng.
Cự nhân nham thạch, chỗ đốt ngón tay có hỏa diễm thiêu đốt, hành động linh hoạt. Toàn thân tản ra khí tức sinh mạng cường đại. Hiển nhiên hắn không phải đơn giản là hình nộm hoặc là bức tượng chiến đấu.
Đinh Hạo cũng có chút kinh ngạc.
Trên thế giới này lại còn tồn tại loại sinh vật như vậy sao?
Trong nháy mắt, cự nhân nham thạch này đã đi tới phía trước ba người. Hắn không hỏi rõ đen trắng, đã nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp cúi người đập xuống một quyền.
Nắm đấm lớn tới ba bốn thước, mang theo hỏa diễm, giống như lưu tinh từ trên cửu thiên rơi xuống, sóng khí ngập trời. Nắm đấm còn chưa tới gần, quyền kình khủng khiếp đã khiến mặt đất nham thạch bên cạnh ba người Đinh Hạo bị ép xuống tạo thành một quyền ấn lớn!
- Lực lượng của quái vật này, chỉ sợ đã gần tương đương với cường giả cấp Vũ Hoàng!
Kỷ Anh Nam kinh hãi, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Hắn toàn lực thôi động huyền khí, bảo vệ muội muội ở sau lưng, định né tránh chạy trốn...
Nhưng vào lúc này, Đinh Hạo vẫn đứng yên, chợt chém ra một quyền.
Trong nháy mắt tất cả áp lực biến mất. Chỉ có nhu quyền nhỏ bằng một phần trăm nắm tay của quái vật nham thạch cực lớn, đánh vào nắm đấm cực lớn của quái vật nham thạch.
Ầm.
Một tiếng động nổ vang. Sóng khí ở trên mặt nắm đấm quái vật nham thạch dao động.
Ầm.
Tiếp đó, một tiếng động lại vang lên. Trong nháy mắt toàn bộ cánh tay phải của con quái vật nham thạch cực lớn đã bị lực lượng khủng khiếp của Đinh Hạo đánh trúng nát bấy biến hình, giống như những hạt cát chồng chát, chợt bắn ra bốn phía.
Nham thạch này nổ tung, còn chưa rơi xuống đất, đã hóa thành bột mịn.
- A!
Quái vật nham thạch cực lớn nổi giận gầm lên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau.
Kỷ Anh Nam nghẹn họng nhìn trân trối.
Mặc dù hắn cũng biết thực lực Đinh Hạo khủng khiếp, nhưng lại thật sự không ngờ được có thể khủng khiếp đến mức độ như vậy.
Đinh Hạo chỉ tiện tay đánh ra một quyền đã có uy lực như vậy. Nếu như hắn ra tay toàn lực, vậy phải kinh khủng tới mức nào?
Chí cường giả quả nhiên là chí cường giả. Ở trong chiến trường Bách Thánh, chính là tồn tại không người nào có thể khiêu khích!
Kỷ Anh Khởi cũng mở to hai mắt nhìn.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cuộc chiến đấu với cấp bậc như vậy.
Cảm giác cuộc chiến này hoàn toàn khác hẳn với sự miêu tả ở trong sách. Lúc này Đinh Hạo ở trong mắt thiếu nữ, quả thực giống như thần linh không thể địch nổi. Đó là còn chưa tính tới thân thể khôi ngô, đứng sừng sững ở trước mặt mình, giống như một tường thành không thể phá vỡ, cho người ta một cảm giác an toàn không cách nào nói rõ được.
- Phải không? Lại có thể có thể dựng lại sao?
Đinh Hạo kinh ngạc phát hiện, cánh tay phải của quái vật nham thạch cực lớn này sau khi bị một quyền của mình đánh nát bấy, chỉ nổi giận gầm lên một tiếng. Sau đó nham thạch xung quanh thân thể sẽ tự động bay lên. Từng mảnh nham thạch nổi tiếp vào chỗ cánh tay bị cụt của nó, rất nhanh hợp thành một cánh tay mới, cực kỳ linh hoạt, giống như trời sinh.
Ỷ vào thần thông tự mình trọng tổ lại, quái vật nham thạch cực lớn này lại một lần nữa bắt đầu xung phong liều chết.
- Có chút thú vị.
Đinh Hạo cảm thấy hứng thú.
Đinh Hạo không có cách nào dùng đao kiếm.
Hắn vẫn đứng bất động tại chỗ, một quyền đánh ra.
Lực quyền đáng sợ giống như sóng lớn truyền trong không trung. Nơi nào nó đi qua, không khí nóng bỏng cũng bị xé rách ra thành một vệt. Cánh tay phải của cự nhân nham thạch vừa mọc ra, lại ầm ầm nát bấy, hỏa diễm trong đó bắn ra, vỡ tan trở thành một đống đá vụn rơi xuống.
Lần này Đinh Hạo thấy rõ, trong thân thể cự quái nham thạch cũng không có máu, huyết quản và xương cốt các loại, hoàn toàn chỉ là do nham thạch cùng một màu tạo thành.
Lúc nham thạch bị đập nát, dường như vẻ mặt cự quái vô vẻ mặt thống khổ. Mơ hồ có một nguồn sáng hỏa diễm lóe lên ở chỗ tay cụt. Cự quái nham thạch nổi giận gầm lên một tiếng. Nguồn sáng hỏa diễm lại nhanh chóng lóe lên. nham thạch trên mặt đất dường như bị lực lượng vô hình dẫn dắt, một lần nữa rào rào bay lên, tự động nối tiếp vào chỗ tay cụt của nó.
Trong lòng Đinh Hạo thoáng động. Hắn lại đánh ra một quyền.
Chỉ có điều, lúc này hắn đánh về phía vị trí trái tim của cự quái nham thạch.
Lực quyền đáng sợ trực tiếp đánh nát xuống bốn năm thước nham thạch. Trên ngực cự quái nham thạch xuất hiện một lỗ thủng với đường kính chừng một thước. Tương tự với chỗ tay cụt lúc trước, ở đây cũng không thấy tồn tại máu và thịt xương cốt. Nhưng thật ra những quang diễm màu đỏ lóe sáng càng dày đặc hơn, giống như là một lượng máu lớn đặc sền hóa ra vậy.
Trong số máu này mơ hồ có một sóng tinh thần.
Bàn tay Đinh Hạo nắm chặt, lòng bàn tay phóng ra một lực hút khổng lồ.
Vèo!
Trong nháy mắt số máu này bị hút ra, rơi vào trong tay của hắn.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể cự nhân nham thạch cao hai mươi mấy thước chợt dừng lại. Hỏa diễm ở chỗ các đốt ngón tay nhanh chóng lui lại. Năm tháng dường như đã có mấy trăm năm chợt luân hồi ở trên người. Thân thể vốn bóng xám, cuối cùng hóa thành một pho tượng cực kỳ thô ráp, hoàn toàn không có sức sống.
- Hóa ra là do thứ này đang quấy phá.
Cái gọi là cự quái nham thạch, chẳng qua là một đám quang cầu có hình dạng giống như máu đang tác quái. Nó có sóng tinh thần nào đó tương dương với sức sống, hết sức kỳ lạ, hình như trời sinh có thể điều khiển được nham thạch. Cho nên ngưng tụ nham thạch thành thân thể. Chỉ có điều đám quang diễm vô cùng này có tính công kích. Cho dù bị lực lượng của Đinh Hạo nén ở trong lòng bàn tay, vẫn không ngừng nhảy giãy dụa, phóng ra tiếng kêu khe khẽ chói tai.
- Meo, hắn bị bắt rồi còn lớn lối như vậy. Bây giờ ta nhìn không nổi nữa!