Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 417: Yên tâm, có ta ở
Đinh Hạo lên tiếng:
- Ra tay với nữ nhân yếu đuối đã mất sức chiến đấu thật nhục cho thân phận như các hạ.
Đao không hề chậm một giây tỏa đao hoa rực rỡ đánh bay các ám khí bay tới.
Người bịt mặt khăn đen cười khùng khục:
- Chỉ cần giết được ngươi thì thân phận có là gì?
Người bịt mặt khăn đen không ngừng đổi vị trí trong hư không, đánh ra bão tố ám khí.
Đinh Hạo không nói nữa.
Vấn Tình Đao rung động nhanh đánh bật các ám khí.
Đinh Hạo vẫn không sử dụng huyền khí, chỉ dựa vào lực lượng cơ thể phòng ngự. Cái này cần ánh mắt, tốc độ phản ứng siêu biến thái. Bão ám khí như thác đổ, Đinh Hạo tính sai một chút, trường đao nhanh hoặc chậm một giây là sẽ bị ám khí cắn nuốt.
- Tại sao không giục huyền khí? Có phải vì hạt giống huyền khí trong người đã bắt đầu tan vỡ?
Tiếng cười đầy châm chọc của người bịt mặt khăn đen vang vọng từ bốn phương tám hướng:
- Đinh Hạo, ngươi đang kéo dài thời gian sao? Đáng tiếc, xung quanh đã bày trận pháp liễm tức, ta dám bảo đảm trong một nén nhang sẽ không ai dám đến cứu ngươi.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Vậy còn ngươi? Sao không dám đánh gần? Hay là đang lo Tiêu Dao Tán không có tác dụng? Ngươi đang thăm dò ta? Chơi trò ám khí con nít này sẽ không tạo thành uy hiếp gì với ta, ngươi đã nhát gan đến thế thì về nhà uống sữa cho rồi. Dám đến ám sát ta? Ta thấy mất mặt giùm ngươi.
Người bịt mặt khăn đen cười âm hiểm không đáp lại, vẫn liên tục đổi vị trí, không đoạn bắn ra các loại ám khí.
Ám khí của người bịt mặt khăn đen toàn bộ bắn hướng Hoàng Dung tăng khó khăn cho Đinh Hạo phòng thủ.
Ban đầu đánh xáp lá cà không thành công, người bịt mặt khăn đen không dám lơ là, rất e ngại gần người Đinh Hạo. Người bịt mặt khăn đen không muốn bảo hiểm.
Đây là phút cực kỳ mấu chốt.
Đinh Hạo, người bịt mặt khăn đen đang so kè ai kiên nhẫn hơn.
Thời gian trôi qua từng phút giây rất quý giá với Đinh Hạo, người bịt mặt khăn đen. Nhưng không có nắm chắc một kích tất sát thì đây là cuộc đấu tâm lý vô hình, chịu dựng áp lực như thủy triều chờ xem ai cười đến ucối cùng.
- Giết!
Sau một chén trà, người bịt mặt khăn đen không nhịn dược nữa lắc người xông hướng Đinh Hạo.
Đinh Hạo hét to một tiếng:
- Huy Đao Vấn Tình!
Mắt Đinh Hạo bắn ra tia sáng.
Đây là sát chiêu trong Vấn Tình Đao Pháp.
Trong khoảnh khắc này Đinh Hạo không giữ lại nữa, thúc giục huyền khí, trường đao bắn ra ngọn lửa vàng. Lửa cháy hừng hực đâm rách đêm đen, mặt hồ rực rỡ chói mắt. Đinh Hạo bùng nổ khí thế sắc bén không gì sánh bằng. Trong ánh lửa đao viêm tăng vọt cơ hồ chém nát hư không. Đao mang nóng cháy bay ra trong chớp mắt chém vào người bịt mặt khăn đen bay tới.
- Phụt.
Người bịt mặt khăn đen chỉ kịp giơ hai chủy thủ trước mặt cứng rắn đỡ, bị đao mang đánh trúng. Người bịt mặt khăn đen ngửa đầu văng ra sau, há mồm hộc máu.
- Tốt quá.
Hoàng Dung thấy tình hình này trái tim treo cao rớt xuống.
Đây là phản ứng bình thường của con người.
Đinh Hạo cũng thở phào.
Nhưng trong giây phút đó không ai biết biến idj đột nhiên xảy ra.
Xoẹt.
Thanh âm như trang giấy rách vang lên từ mặt nước.
Lòng Đinh Hạo rung chuông cảnh báo, hắn chưa kịp phản ứng đã có luồng sáng lạnh một tấc từ sàn gỗ dưới chân đâm lên, sát khí ẩn giấu thật lâu phát ra như kim đâm vào xương. Đinh Hạo chỉ kịp xoay người đẩy Hoàng Dung đứng bên cạnh ra, giơ đao định chặn kiếm quang như ánh sao trút xuống.
Keng keng keng!
Một chuỗi hỏa hoa chói mắt bắn ra.
Ngân bình thoạt phá thủy tương bính, thiết kỵ đột xuất đao thương minh!
Chiến đấu sát khí sôi trào chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Sau đó tất cả ngừng lại.
Đinh Hạo cầm trường đao vẫn che trước mặt Hoàng Dung.
Sàn gỗ thủng một lỗ lớn, nước sông dâng trào thấm ướt sàn. Phía đối diện trừ người bịt mặt khăn đen ra có một người áo đen mặc chiến bào võ sĩ dán sát người đứng trên mặt nước. Sương xám báo phủ mặt kẻ đó, không thấy rõ mặt mũi. Trường kiếm trong tay người áo đen chỉ còn nửa khúc.
Người áo đen bí ẩn trong sương mù cười nói:
- Đao pháp hay! Đao kiếm song tuyệt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Mặt Đinh Hạo không biểu tình nói:
- Kiếm thật nhanh, ta nghĩ mấy hôm trước chúng ta đã gặp nhau?
Người Đinh Hạo lảo đảo, năm tiếng nổ phát ra từ người hắn. Ngực Đinh Hạo bắn ra lỗ máu, giọt máu như mũi tên nhọn phun ra xa rơi vào Kính hồ.
Chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột, đao pháp của Đinh Hạo nhanh nhưng gấp quá không thể chặn hết kiếm quang không chỗ không ở.
- A! Đinh Hạo... Ngươi bị thương...
Mặt Hoàng Dung trắng bệch thân thiết nói:
- Ngươi... Ngươi bỏ mặc ta, đi... Đi đi. Ta bị người lợi dụng, hại ngươi rơi vào nguy hiểm. Ngươi đi đi, ta không trách ngươi!
Đinh Hạo không nói chuyện, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
Máu tràn ra từ vết thương từng giọt rớt xuống Yêu Nguyệt Đình tụ thành bãi máu chảy xuống Kính hồ.
- Đi? Hắn không đi được, ha ha ha ha ha ha!
Người bịt mặt khăn đen cười nói:
- Tiểu nha đầu, chúng ta phải đa tạ ngươi. Nếu không nhờ ngươi chủ động tuyên truyền xác nhận Đinh Hạo thi triển thần thông nhân vương biến xong vẫn trong thời kỳ yếu ớt thì chúng ta không có cơ hội này. Ha ha ha ha ha ha! Đương nhiên còn cần đa tạ ngươi giúp ta rót Tiêu Dao Tán vào bụng Đinh Hạo, ha ha ha ha ha ha!
Mặt Hoàng Dung xám xịt.
Trước nay Hoàng Dung phản nghịch, không thích nghe phụ thân dạy dỗ, cả ngày điên điên khùng khùng không hướng võ. Nhưng Hoàng Dung chưa từng có lòng hại người, ngẫu nhiên nghịch ngợm khiến Vấn Kiếm sơn trang gà bay chó sủa, bướng bỉnh tinh nghịch. Trong lòng Hoàng Dung rất đơn thuần, nàng cũng không biết khao khát cái gì. Tình cảm? Hay là một chút quan tâm?
Bởi vì Hoàng Dung quá đơn thuần nên dễ tin tưởng người, càng dễ bị lợi dụng.
Nhưng Hoàng Dung chưa từng nghĩ có ngày nàng sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, hại Đinh Hạo rơi vào nguy hiểm. Mặc dù ở mặt ngoài Hoàng Dung tùy tiện giao tiếp với Đinh Hạo nhưng nàng biết rõ hắn có ý nghĩa gì với Vấn Kiếm tông. Dù Hoàng Dung có chết cũng không thể bù đắp tai họa lớn hôm nay nàng làm.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Nói nhảm nhiều làm gì?
Đinh Hạo kéo ngược Vấn Tình Đao, nói:
- Mạng của ta ở đây, có bản lĩnh thì đến lấy đi.
Hai thích khách phái đối diện thấy lạ.
Người bịt mặt khăn đen lạnh lùng cười:
- Ngươi còn bao nhiêu máu để chảy?
Máu dưới chân Đinh Hạo sắp tràn ngập hai bàn chân.
Hoàng Dung khóc kêu:
- Đinh Hạo, ngươi đi, đi mau!
Khóe môi Đinh Hạo cong lên nụ cười dịu dàng, nói:
- Huynh đệ tốt sẽ không vứt bỏ đối phương, yên tâm đi, có ta ở.
- Ra tay với nữ nhân yếu đuối đã mất sức chiến đấu thật nhục cho thân phận như các hạ.
Đao không hề chậm một giây tỏa đao hoa rực rỡ đánh bay các ám khí bay tới.
Người bịt mặt khăn đen cười khùng khục:
- Chỉ cần giết được ngươi thì thân phận có là gì?
Người bịt mặt khăn đen không ngừng đổi vị trí trong hư không, đánh ra bão tố ám khí.
Đinh Hạo không nói nữa.
Vấn Tình Đao rung động nhanh đánh bật các ám khí.
Đinh Hạo vẫn không sử dụng huyền khí, chỉ dựa vào lực lượng cơ thể phòng ngự. Cái này cần ánh mắt, tốc độ phản ứng siêu biến thái. Bão ám khí như thác đổ, Đinh Hạo tính sai một chút, trường đao nhanh hoặc chậm một giây là sẽ bị ám khí cắn nuốt.
- Tại sao không giục huyền khí? Có phải vì hạt giống huyền khí trong người đã bắt đầu tan vỡ?
Tiếng cười đầy châm chọc của người bịt mặt khăn đen vang vọng từ bốn phương tám hướng:
- Đinh Hạo, ngươi đang kéo dài thời gian sao? Đáng tiếc, xung quanh đã bày trận pháp liễm tức, ta dám bảo đảm trong một nén nhang sẽ không ai dám đến cứu ngươi.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Vậy còn ngươi? Sao không dám đánh gần? Hay là đang lo Tiêu Dao Tán không có tác dụng? Ngươi đang thăm dò ta? Chơi trò ám khí con nít này sẽ không tạo thành uy hiếp gì với ta, ngươi đã nhát gan đến thế thì về nhà uống sữa cho rồi. Dám đến ám sát ta? Ta thấy mất mặt giùm ngươi.
Người bịt mặt khăn đen cười âm hiểm không đáp lại, vẫn liên tục đổi vị trí, không đoạn bắn ra các loại ám khí.
Ám khí của người bịt mặt khăn đen toàn bộ bắn hướng Hoàng Dung tăng khó khăn cho Đinh Hạo phòng thủ.
Ban đầu đánh xáp lá cà không thành công, người bịt mặt khăn đen không dám lơ là, rất e ngại gần người Đinh Hạo. Người bịt mặt khăn đen không muốn bảo hiểm.
Đây là phút cực kỳ mấu chốt.
Đinh Hạo, người bịt mặt khăn đen đang so kè ai kiên nhẫn hơn.
Thời gian trôi qua từng phút giây rất quý giá với Đinh Hạo, người bịt mặt khăn đen. Nhưng không có nắm chắc một kích tất sát thì đây là cuộc đấu tâm lý vô hình, chịu dựng áp lực như thủy triều chờ xem ai cười đến ucối cùng.
- Giết!
Sau một chén trà, người bịt mặt khăn đen không nhịn dược nữa lắc người xông hướng Đinh Hạo.
Đinh Hạo hét to một tiếng:
- Huy Đao Vấn Tình!
Mắt Đinh Hạo bắn ra tia sáng.
Đây là sát chiêu trong Vấn Tình Đao Pháp.
Trong khoảnh khắc này Đinh Hạo không giữ lại nữa, thúc giục huyền khí, trường đao bắn ra ngọn lửa vàng. Lửa cháy hừng hực đâm rách đêm đen, mặt hồ rực rỡ chói mắt. Đinh Hạo bùng nổ khí thế sắc bén không gì sánh bằng. Trong ánh lửa đao viêm tăng vọt cơ hồ chém nát hư không. Đao mang nóng cháy bay ra trong chớp mắt chém vào người bịt mặt khăn đen bay tới.
- Phụt.
Người bịt mặt khăn đen chỉ kịp giơ hai chủy thủ trước mặt cứng rắn đỡ, bị đao mang đánh trúng. Người bịt mặt khăn đen ngửa đầu văng ra sau, há mồm hộc máu.
- Tốt quá.
Hoàng Dung thấy tình hình này trái tim treo cao rớt xuống.
Đây là phản ứng bình thường của con người.
Đinh Hạo cũng thở phào.
Nhưng trong giây phút đó không ai biết biến idj đột nhiên xảy ra.
Xoẹt.
Thanh âm như trang giấy rách vang lên từ mặt nước.
Lòng Đinh Hạo rung chuông cảnh báo, hắn chưa kịp phản ứng đã có luồng sáng lạnh một tấc từ sàn gỗ dưới chân đâm lên, sát khí ẩn giấu thật lâu phát ra như kim đâm vào xương. Đinh Hạo chỉ kịp xoay người đẩy Hoàng Dung đứng bên cạnh ra, giơ đao định chặn kiếm quang như ánh sao trút xuống.
Keng keng keng!
Một chuỗi hỏa hoa chói mắt bắn ra.
Ngân bình thoạt phá thủy tương bính, thiết kỵ đột xuất đao thương minh!
Chiến đấu sát khí sôi trào chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Sau đó tất cả ngừng lại.
Đinh Hạo cầm trường đao vẫn che trước mặt Hoàng Dung.
Sàn gỗ thủng một lỗ lớn, nước sông dâng trào thấm ướt sàn. Phía đối diện trừ người bịt mặt khăn đen ra có một người áo đen mặc chiến bào võ sĩ dán sát người đứng trên mặt nước. Sương xám báo phủ mặt kẻ đó, không thấy rõ mặt mũi. Trường kiếm trong tay người áo đen chỉ còn nửa khúc.
Người áo đen bí ẩn trong sương mù cười nói:
- Đao pháp hay! Đao kiếm song tuyệt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Mặt Đinh Hạo không biểu tình nói:
- Kiếm thật nhanh, ta nghĩ mấy hôm trước chúng ta đã gặp nhau?
Người Đinh Hạo lảo đảo, năm tiếng nổ phát ra từ người hắn. Ngực Đinh Hạo bắn ra lỗ máu, giọt máu như mũi tên nhọn phun ra xa rơi vào Kính hồ.
Chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột, đao pháp của Đinh Hạo nhanh nhưng gấp quá không thể chặn hết kiếm quang không chỗ không ở.
- A! Đinh Hạo... Ngươi bị thương...
Mặt Hoàng Dung trắng bệch thân thiết nói:
- Ngươi... Ngươi bỏ mặc ta, đi... Đi đi. Ta bị người lợi dụng, hại ngươi rơi vào nguy hiểm. Ngươi đi đi, ta không trách ngươi!
Đinh Hạo không nói chuyện, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
Máu tràn ra từ vết thương từng giọt rớt xuống Yêu Nguyệt Đình tụ thành bãi máu chảy xuống Kính hồ.
- Đi? Hắn không đi được, ha ha ha ha ha ha!
Người bịt mặt khăn đen cười nói:
- Tiểu nha đầu, chúng ta phải đa tạ ngươi. Nếu không nhờ ngươi chủ động tuyên truyền xác nhận Đinh Hạo thi triển thần thông nhân vương biến xong vẫn trong thời kỳ yếu ớt thì chúng ta không có cơ hội này. Ha ha ha ha ha ha! Đương nhiên còn cần đa tạ ngươi giúp ta rót Tiêu Dao Tán vào bụng Đinh Hạo, ha ha ha ha ha ha!
Mặt Hoàng Dung xám xịt.
Trước nay Hoàng Dung phản nghịch, không thích nghe phụ thân dạy dỗ, cả ngày điên điên khùng khùng không hướng võ. Nhưng Hoàng Dung chưa từng có lòng hại người, ngẫu nhiên nghịch ngợm khiến Vấn Kiếm sơn trang gà bay chó sủa, bướng bỉnh tinh nghịch. Trong lòng Hoàng Dung rất đơn thuần, nàng cũng không biết khao khát cái gì. Tình cảm? Hay là một chút quan tâm?
Bởi vì Hoàng Dung quá đơn thuần nên dễ tin tưởng người, càng dễ bị lợi dụng.
Nhưng Hoàng Dung chưa từng nghĩ có ngày nàng sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy, hại Đinh Hạo rơi vào nguy hiểm. Mặc dù ở mặt ngoài Hoàng Dung tùy tiện giao tiếp với Đinh Hạo nhưng nàng biết rõ hắn có ý nghĩa gì với Vấn Kiếm tông. Dù Hoàng Dung có chết cũng không thể bù đắp tai họa lớn hôm nay nàng làm.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Nói nhảm nhiều làm gì?
Đinh Hạo kéo ngược Vấn Tình Đao, nói:
- Mạng của ta ở đây, có bản lĩnh thì đến lấy đi.
Hai thích khách phái đối diện thấy lạ.
Người bịt mặt khăn đen lạnh lùng cười:
- Ngươi còn bao nhiêu máu để chảy?
Máu dưới chân Đinh Hạo sắp tràn ngập hai bàn chân.
Hoàng Dung khóc kêu:
- Đinh Hạo, ngươi đi, đi mau!
Khóe môi Đinh Hạo cong lên nụ cười dịu dàng, nói:
- Huynh đệ tốt sẽ không vứt bỏ đối phương, yên tâm đi, có ta ở.