Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 257: Lý Vân Kỳ Thanh Sam Đông Viện
Trưởng lão Cao Lâm vẫn muốn cố gắng:
- Nhưng mà...
Lý Vân Dương tức giận quát:
- Câm miệng!
Lý Vân Dương đập tay xuống bàn, gỗ vỡ ra.
Lý Vân Dương đứng bật dậy, lạnh lùng cười:
- Lão thất phu, đừng được một tấc tiến một thước. Đại ca của ta nhìn trúng Cao Tuyết Nhi là may mắn của nàng, các ngươi còn không muốn? Ngoan ngoãn nhận sính lễ đi. Ha ha, ngày mai chúng ta đến đón người, nếu các ngươi dám phá rối thì đừng trách chúng ta không khách sáo!
Một thanh niên đứng bên cạnh thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm tức giận hỏi:
- Ngươi... Các ngươi đến cướp hay cưới đây? Quá ngang ngược!
- A?
Lý Vân Dương biến sắc mặt, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi là cái thứ gì dám xen vào, cút!
Tiếng cuối cùng Lý Vân Dương vận dụng lực lượng huyền khí.
Mọi người nghe như có tiếng sấm nổ bên tai.
- A!
Thanh niên mặt trắng bệch, lảo đảo, khóe môi chảy máu.
Thôn trưởng Cao Phong luôn nhường nhịn lộ biểu tình giận dữ:
- Nhị thiếu chủ đừng có khinh người quá đáng!
Lý Vân Dương cười to bảo:
- Khinh người quá đáng? Ha ha, hôm nay bản thiểu chủ khi dễ các ngươi rồi sao?
Biểu tình Lý Vân Dương đầy trào phúng, khinh thường nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết võ giả thủ hộ của Thung Lũng thôn các ngươi, Đại Địa Chi Hùng Quách Nộ đến bây giờ còn chưa trở về, chắc đã chết trong di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch. Ha ha ha ha ha ha! Bây giờ Thung Lũng thôn không chịu nổi một kích, một mình ta đủ quét sạch các ngươi!
Một thanh âm lạnh lùng từ ngoài sảnh vọng vào:
- Vậy sao?
Thân hình Đinh Hạo cao ráo dắt tay Cao Tuyết Nhi chậm rãi bước vào.
Những thanh niên Thung Lũng thôn bồng bột trong đại sảnh sớm không nhịn được nữa, trông thấy Đinh Hạo đi vào thì mắt sáng rỡ, phấn chấn tinh thần. Có Nhất Đao Khải Trình huynh đệ cao thâm khó dò thì Lý Vân Dương ngang ngược, kiêu ngạo kia sẽ không phải là đối thủ.
Lý Vân Dương nhìn Đinh Hạo, hỏi:
- Ngươi là ai?
Ánh mắt Đinh Hạo nh điện quét đại sảnh, lạnh nhạt nói:
- Ngươi là cái thứ gì xứng đáng hỏi tên ta?
Vênh váo!
Các thanh niên Thung Lũng thôn thấy hết giận.
Lý Vân Dương kiêu ngạo nói năng lỗ mãng, cố ý làm ra vẻ như nhà giàu mới nổi thô lỗ. Nhất Đao Khải Trình kiêu ngạo lại là khí chất tự nhiên, cho người cảm giác Lý Vân Dương đường đường là nhị thiếu chủ Thanh Giang trấn ttất nhiên không xứng biết của hắn.
- Ngươi...
Lý Vân Dương tức điên, gã định nói gì thì con ngươi co rút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tay Đinh Hạo.
Tay Đinh Hạo nắm tay Cao Tuyết Nhi.
Dám chạm vào nữ nhân của đại ca?
Mặt Lý Vân Dương dữ tợn nói:
- Tiểu tử, nếu ngươi còn muốn sống thì hãy chặt tay ngươi!
Khóe môi Đinh Hạo cong lên nụ cười nghiền ngẫm:
- A? Chặt bàn tay nào?
- Bàn tay bẩn thỉu nào của ngươi đụng Cao Tuyết Nhi thì chặt tay đó!
Lý Vân Dương chậm rãi tới gần, càng dữ tợn nói:
- Chỉ trách ngươi không nên chạm vào nữ nhân đại ca ta chọn, nếu ngươi không muốn thì ta sẽ chém cả hai tay bẩn thỉu kia.
Đinh Hạo thở dài một hơi, chậm rãi vươn tay phải ra.
Đinh Hạo nói:
- Tay của ta ở đây nhưng sợ là ngươi không có bản lĩnh chém xuống.
- Không biết sống chết, vậy ta sẽ chặt móng chó của ngươi!
Lý Vân Dương lắc người, vèo một tiếng rút trường đao bên hông ra khỏi võ. Luồng sáng lạnh như thất luyện hiện ra nhanh như chớp chém cổ tay Đinh Hạo.
Trong đại sảnh vang tiếng kinh kêu.
Chớp mắt đó...
Đinh Hạo không trốn tránh, co tay lại nhẹ búng đao phong sắc bén.
Đinh!
Tay thịt và cương phong đụng vào, mọi người thói quan tưởng tượng máu bắn tung tóe nhưng không có chuyện gì. Tiếng đao ngâm vù vù không dứt quanh quẩn trong đại sảnh.
Một luồng đao quang bay ngược ra xẹt qua thái dương Lý Vân Dương cắm trên nóc đại sảnh.
Tĩnh lặng như chết.
Vốn các võ sĩ Lý Vân Dương ôm tâm tình xem náo nhiệt trợn mắt há hốc mồm.
Lý Vân Dương đứng ngây tại chỗ, trán toát mồ hôi lạnh.
Vài lọn tóc đen rơi trên vai Lý Vân Dương, thái dương cảm giác lạnh lẽo làm tim gã đập nhanh. Lý Vân Dương nhìn trường đao trong tay bị gãy làm đôi từp hần giữa. Ngón tay thuôn dài của thiếu niên nhẹ búng làm gãy đao.
Ngón tay cắt đứt cương đao?
Lý Vân Dương biết đã đạp phải đinh, gặp một cao thủ vô cùng đáng sợ. Lòng Lý Vân Dương run lên, ném đao gãy đi, bản năng thò ra sau lưng cầm đôi cán búa to. Lý Vân Dương muốn nói cái gì.
Đinh Hạo hét to:
- Cút!
Thanh âm này giống như khi Lý Vân Dương quát thanh niên kia, ẩn chứa sóng âm huyền khí công kích.
Nhưng do Đinh Hạo thi triển ra tinh diệu hơn Lý Vân Dương nhiều. Người khác không cảm giác cái gì, Lý Vân Dương nghe vào tai như có trống diệt thế làm gã hoa mắt ù tai, choáng váng, người lảo đảo. Mặt Lý Vân Dương vàng vọt như dán một tầng bạc kim.
- Đi!
Lý Vân Dương giật mình, lòng sợ hãi không còn đấu chí, gã xoay người chạy ra cửa đại sảnh.
Các võ sĩ Thanh Giang trấn đi theo Lý Vân Dương ngây ra, bị ánh mắt Đinh Hạo liếc qua thoáng chốc cảm giác như bị cường cung ngạnh nổ nhắm, người lạnh lẽo. Không biết là võ sĩ Thanh Giang trấn nào bản năng hét một tiếng, mấy chục người như chó cụp đuôi chạy theo sau lưng Lý Vân Dương.
Lý Vân Dương quê quá hét to từ bên ngoài:
- Chuyện này chưa xong, hừ, ngày mai chúng ta sẽ đến nữa. Đệ đệ của ta sẽ tự mình đến đón người!
Trưởng lão Cao Lâm, thôn trưởng Cao Phong nhìn nhau, không ngờ Lý Vân Dương kiêu ngạo, ngang ngược sẽ chạy vắt giò lên cổ.
Vẻ mặt Cao Tuyết Nhi hưng phấn.
Đinh Hạo nhìn thôn trưởng Cao Phong, nói:
- Tuy ta không nên xen vào chuyện nhà của thôn trưởng nhưng bây giờ Tuyết Nhi mới mười ba tuổi, gả cho người hơi sớm và còn gả cho kẻ ba mươi mấy tuổi. Ta thấy người Thanh Giang trấn hành động ngang ngược, kiêu ngạo, mất dạy, sợ là Lý Vân Phi không phải người tốt gì.
- Khải Trình huynh đệ không biết.
Thôn trưởng Cao Phong cười khổ nói:
- Tuyết Nhi là nữ nhi duy nhất của ta, dĩ nhiên ta muốn nàng có nơi chốn tốt đẹp. Nhưng Thung Lũng thôn ta không thể chọc vào Thanh Giang trấn, không nói đến cao thủ trong trấnd nhiều, chỉ tính Lý Vân Phong bái vào Trảm Nhật thành, Lý Vân Kỳ bái vào Vấn Kiếm tông thì dù là người Thái Bình thành cũng phải kinh sợ mấy phần. Đặc biệt là Lý Vân Kỳ thiên phú siêu tuyệt, năm nay mới vào Vấn Kiếm tông, tuy chỉ là đệ tử ký danh nhưng nghe nói hắn biểu hiện xuất sắc đã trở thành một trong các đệ tử tinh anh Thanh Sam Đông Viện, tiền đồ vô lượng.
- Nhưng mà...
Lý Vân Dương tức giận quát:
- Câm miệng!
Lý Vân Dương đập tay xuống bàn, gỗ vỡ ra.
Lý Vân Dương đứng bật dậy, lạnh lùng cười:
- Lão thất phu, đừng được một tấc tiến một thước. Đại ca của ta nhìn trúng Cao Tuyết Nhi là may mắn của nàng, các ngươi còn không muốn? Ngoan ngoãn nhận sính lễ đi. Ha ha, ngày mai chúng ta đến đón người, nếu các ngươi dám phá rối thì đừng trách chúng ta không khách sáo!
Một thanh niên đứng bên cạnh thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm tức giận hỏi:
- Ngươi... Các ngươi đến cướp hay cưới đây? Quá ngang ngược!
- A?
Lý Vân Dương biến sắc mặt, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi là cái thứ gì dám xen vào, cút!
Tiếng cuối cùng Lý Vân Dương vận dụng lực lượng huyền khí.
Mọi người nghe như có tiếng sấm nổ bên tai.
- A!
Thanh niên mặt trắng bệch, lảo đảo, khóe môi chảy máu.
Thôn trưởng Cao Phong luôn nhường nhịn lộ biểu tình giận dữ:
- Nhị thiếu chủ đừng có khinh người quá đáng!
Lý Vân Dương cười to bảo:
- Khinh người quá đáng? Ha ha, hôm nay bản thiểu chủ khi dễ các ngươi rồi sao?
Biểu tình Lý Vân Dương đầy trào phúng, khinh thường nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết võ giả thủ hộ của Thung Lũng thôn các ngươi, Đại Địa Chi Hùng Quách Nộ đến bây giờ còn chưa trở về, chắc đã chết trong di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch. Ha ha ha ha ha ha! Bây giờ Thung Lũng thôn không chịu nổi một kích, một mình ta đủ quét sạch các ngươi!
Một thanh âm lạnh lùng từ ngoài sảnh vọng vào:
- Vậy sao?
Thân hình Đinh Hạo cao ráo dắt tay Cao Tuyết Nhi chậm rãi bước vào.
Những thanh niên Thung Lũng thôn bồng bột trong đại sảnh sớm không nhịn được nữa, trông thấy Đinh Hạo đi vào thì mắt sáng rỡ, phấn chấn tinh thần. Có Nhất Đao Khải Trình huynh đệ cao thâm khó dò thì Lý Vân Dương ngang ngược, kiêu ngạo kia sẽ không phải là đối thủ.
Lý Vân Dương nhìn Đinh Hạo, hỏi:
- Ngươi là ai?
Ánh mắt Đinh Hạo nh điện quét đại sảnh, lạnh nhạt nói:
- Ngươi là cái thứ gì xứng đáng hỏi tên ta?
Vênh váo!
Các thanh niên Thung Lũng thôn thấy hết giận.
Lý Vân Dương kiêu ngạo nói năng lỗ mãng, cố ý làm ra vẻ như nhà giàu mới nổi thô lỗ. Nhất Đao Khải Trình kiêu ngạo lại là khí chất tự nhiên, cho người cảm giác Lý Vân Dương đường đường là nhị thiếu chủ Thanh Giang trấn ttất nhiên không xứng biết của hắn.
- Ngươi...
Lý Vân Dương tức điên, gã định nói gì thì con ngươi co rút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tay Đinh Hạo.
Tay Đinh Hạo nắm tay Cao Tuyết Nhi.
Dám chạm vào nữ nhân của đại ca?
Mặt Lý Vân Dương dữ tợn nói:
- Tiểu tử, nếu ngươi còn muốn sống thì hãy chặt tay ngươi!
Khóe môi Đinh Hạo cong lên nụ cười nghiền ngẫm:
- A? Chặt bàn tay nào?
- Bàn tay bẩn thỉu nào của ngươi đụng Cao Tuyết Nhi thì chặt tay đó!
Lý Vân Dương chậm rãi tới gần, càng dữ tợn nói:
- Chỉ trách ngươi không nên chạm vào nữ nhân đại ca ta chọn, nếu ngươi không muốn thì ta sẽ chém cả hai tay bẩn thỉu kia.
Đinh Hạo thở dài một hơi, chậm rãi vươn tay phải ra.
Đinh Hạo nói:
- Tay của ta ở đây nhưng sợ là ngươi không có bản lĩnh chém xuống.
- Không biết sống chết, vậy ta sẽ chặt móng chó của ngươi!
Lý Vân Dương lắc người, vèo một tiếng rút trường đao bên hông ra khỏi võ. Luồng sáng lạnh như thất luyện hiện ra nhanh như chớp chém cổ tay Đinh Hạo.
Trong đại sảnh vang tiếng kinh kêu.
Chớp mắt đó...
Đinh Hạo không trốn tránh, co tay lại nhẹ búng đao phong sắc bén.
Đinh!
Tay thịt và cương phong đụng vào, mọi người thói quan tưởng tượng máu bắn tung tóe nhưng không có chuyện gì. Tiếng đao ngâm vù vù không dứt quanh quẩn trong đại sảnh.
Một luồng đao quang bay ngược ra xẹt qua thái dương Lý Vân Dương cắm trên nóc đại sảnh.
Tĩnh lặng như chết.
Vốn các võ sĩ Lý Vân Dương ôm tâm tình xem náo nhiệt trợn mắt há hốc mồm.
Lý Vân Dương đứng ngây tại chỗ, trán toát mồ hôi lạnh.
Vài lọn tóc đen rơi trên vai Lý Vân Dương, thái dương cảm giác lạnh lẽo làm tim gã đập nhanh. Lý Vân Dương nhìn trường đao trong tay bị gãy làm đôi từp hần giữa. Ngón tay thuôn dài của thiếu niên nhẹ búng làm gãy đao.
Ngón tay cắt đứt cương đao?
Lý Vân Dương biết đã đạp phải đinh, gặp một cao thủ vô cùng đáng sợ. Lòng Lý Vân Dương run lên, ném đao gãy đi, bản năng thò ra sau lưng cầm đôi cán búa to. Lý Vân Dương muốn nói cái gì.
Đinh Hạo hét to:
- Cút!
Thanh âm này giống như khi Lý Vân Dương quát thanh niên kia, ẩn chứa sóng âm huyền khí công kích.
Nhưng do Đinh Hạo thi triển ra tinh diệu hơn Lý Vân Dương nhiều. Người khác không cảm giác cái gì, Lý Vân Dương nghe vào tai như có trống diệt thế làm gã hoa mắt ù tai, choáng váng, người lảo đảo. Mặt Lý Vân Dương vàng vọt như dán một tầng bạc kim.
- Đi!
Lý Vân Dương giật mình, lòng sợ hãi không còn đấu chí, gã xoay người chạy ra cửa đại sảnh.
Các võ sĩ Thanh Giang trấn đi theo Lý Vân Dương ngây ra, bị ánh mắt Đinh Hạo liếc qua thoáng chốc cảm giác như bị cường cung ngạnh nổ nhắm, người lạnh lẽo. Không biết là võ sĩ Thanh Giang trấn nào bản năng hét một tiếng, mấy chục người như chó cụp đuôi chạy theo sau lưng Lý Vân Dương.
Lý Vân Dương quê quá hét to từ bên ngoài:
- Chuyện này chưa xong, hừ, ngày mai chúng ta sẽ đến nữa. Đệ đệ của ta sẽ tự mình đến đón người!
Trưởng lão Cao Lâm, thôn trưởng Cao Phong nhìn nhau, không ngờ Lý Vân Dương kiêu ngạo, ngang ngược sẽ chạy vắt giò lên cổ.
Vẻ mặt Cao Tuyết Nhi hưng phấn.
Đinh Hạo nhìn thôn trưởng Cao Phong, nói:
- Tuy ta không nên xen vào chuyện nhà của thôn trưởng nhưng bây giờ Tuyết Nhi mới mười ba tuổi, gả cho người hơi sớm và còn gả cho kẻ ba mươi mấy tuổi. Ta thấy người Thanh Giang trấn hành động ngang ngược, kiêu ngạo, mất dạy, sợ là Lý Vân Phi không phải người tốt gì.
- Khải Trình huynh đệ không biết.
Thôn trưởng Cao Phong cười khổ nói:
- Tuyết Nhi là nữ nhi duy nhất của ta, dĩ nhiên ta muốn nàng có nơi chốn tốt đẹp. Nhưng Thung Lũng thôn ta không thể chọc vào Thanh Giang trấn, không nói đến cao thủ trong trấnd nhiều, chỉ tính Lý Vân Phong bái vào Trảm Nhật thành, Lý Vân Kỳ bái vào Vấn Kiếm tông thì dù là người Thái Bình thành cũng phải kinh sợ mấy phần. Đặc biệt là Lý Vân Kỳ thiên phú siêu tuyệt, năm nay mới vào Vấn Kiếm tông, tuy chỉ là đệ tử ký danh nhưng nghe nói hắn biểu hiện xuất sắc đã trở thành một trong các đệ tử tinh anh Thanh Sam Đông Viện, tiền đồ vô lượng.