Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 233: Hai cô bé
Người tên là Chu Chí Hạo, một trong mười tiểu đội trưởng đội chấp pháp. Chu Chí Hạo lòng dạ hiểm độc lạnh lùng, thủ đoạn độc ác, rất nổi tiếng trong khu thương mại.
- Chu đội trưởng...
Vương Tiểu Thất thở phào, vội mỉm cười kể lại chuyện đã xảy ra.
Cuối cùng Vương Tiểu Thất bổ sung:
- Mọi chuyện ta nói đều là thật, xin Chu đội trưởng trả lại công bằng cho Thiên Thượng Nhân Gian ta. Việc này chúng ta hoàn toàn bị vu oan.
Chu Chí Hạo nghe xong không lộ vẻ gì, mặt lạnh băng, ánh mắt như đao nhìn Tôn Lượng.
- Đó chỉ là lơi nói một phía.
Tôn Lượng cười nhạt tới gần Chu Chí Hạo, biểu tình lòng đầy căm hận biện giải:
- Chu đội trưởng, hôm qua huynh đệ của ta tốn trăm lượng bạc mua một thanh Điệp Cương kiếm trong Thiên Thượng Nhân Gian đi hoang dã săn bắn. Lúc chiến đấu với dã thú bỗng nhiên Điệp Cương kiếm gãy, huynh đệ của ta bất ngờ không kịp đề phòng bị thương nặng. Sau này chúng ta phát hiện Điệp Cương kiếm dùng sắt vụn chế tạo, không thể sử dụng, rõ ràng là lừa người, không quan tâm mạng sống của võ giả, cực kỳ đáng giận. Chu đội trưởng, tuyệt đối không thể dung túng cho gian thương như vậy làm hỏng danh dự của Vấn Kiếm tông ta, nên trừng trị nghiêm khắc!
Hai bên mỗi người nói có lý.
Mặt Chu Chí Hạo không biểu tình, không biết trong đầu gã nghĩ gì. Chu Chí Hạo cầm lấy Điệp Cương kiếm gần như vỡ ra, quan sát kỹ, tay nhẹ búng. Leng keng một tiếng, Điệp Cương kiếm gãy thành hai rớt xuống đất.
Thấy vậy tiểu đội trưởng đội chấp pháp Chu Chí Hạo tức giận quát:
- Đúng là kiếm gãy, đáng giận! Võ giả chúng ta ra sống vào chết, săn bắt yêu ma bảo vệ an toàn cho nhân loại vậy mà có gian thương tổn hại mạng sống võ giả, tạo ra vũ khí không chịu nổi một kích, đáng bị băm vằm ra!
Chu Chí Hạo nói câu này tràn đầy chính khí, chém đinh chặt sắt.
Vương Tiểu Thất biến sắc mặt. Vương Tiểu Thất nghe ra ý của Chu Chí Hạo muốn bảo vệ ác bá vô lại Tôn Lượng.
- Người đâu, hãy bắt đám người Thiên Thượng Nhân Gian buôn bán gian dối, bán ra kiếm gãy hại võ giả cho ta! Lấy xiềng xích hắc thiết trăm cân ra đưa đi Vấn Hình ngoại đường giam giữ, tra khảo mạnh tay vào. Tuyệt đói không thể khoan dung chuyện này!
Chu Chí Hạo phất tay, quả nhiên ra phát quyết nghiêng hướng đoàn người Tôn Lượng.
- Chu đội trưởng, ngươi...
Vương Tiểu Thất vừa tức vừa sốt ruột, lòng lạnh lẽo.
Tại sao chuyện như thế này?
Vương Tiểu Thất xuất thân từ thế gia thương nhân, hiểu nhiều các loại quy tắc, trước đó lén viếng nhiều tiểu đội trưởng đội chấp pháp, đưa tặng lễ vật, tự cho rằng đã khơi thông quan hệ.
Đặc biệt là Chu Chí Hạo, Vương Tiểu Thất đưa lễ vật đắt tiền ba, bốn lần, gã từng ovõ ngực bảo đảm sẽ không khó xử Thiên Thượng Nhân Gian. Tại sao vào phút mấu chốt này Chu Chí Hạo lật kèo, đứng về phía Tôn Lượng?
Tôn Lượng thấy vậy cười độc ác, đắc ý nói:
- Hì hì, tiểu tử mới đến tự cho là thông minh, ngươi cho rằng chút sắt vụn của ngươi có thể giấu diếm được lão tử? Chu đội trưởng có nhận quà của ngươi nhưng đây là thế giới thực lực làm vua, ngươi có đưa nhiều lễ vật tiền tài cũng không bằng một câu của biểu ca ta...
Tôn Lượng nói nhỏ bên tai Vương Tiểu Thất, giọng điệu trêu chọc vui sướng khi người gặp họa.
Vương Tiểu Thất đã hiểu ra, sốt ruột, bất chấp cái khác đẩy thành viên đội chấp pháp ra.
Vương Tiểu Thất lớn tiếng nói:
- Ta không phục! Điệp Cương kiếm chất liệu dỏm căn bản không phải tiệm ta bán!
- To gan!
- Càn rỡ!
Tiếng quát mắng thi nhau vang lên.
Biểu tình Chu Chí Hạo tức giận túm cổ áo Vương Tiểu Thất gần như xách gã lên, lạnh lùng cười:
- Như thế nào? Ngươi dám chống lại lệnh bắt? Tiểu tử, hãy nghĩ rõ ràng hậu quả. Đội chấp pháp có quyền giết tại chỗ kẻ dám chống lệnh.
- Ngươi...
Lòng Vương Tiểu Thất lạnh lẽo, không dám chống cự nữa.
Vương Tiểu Thất biết đã rơi vào hố.
Lúc trước Vương Tiểu Thất chỉ giải quyết chút chuyện trong gia tộc, tự cho rằng đã tốt nghiệp, nhìn thấu lòng người. Thật ra Vương Tiểu Thất không có nhiều kinh nghiệm, còn quá non, nghĩ sự việc rất đơn giản.
Lần này ngay từ đầu là cái bẫy.
Đối phương đã đặt bẫy chờ sẵn, Tôn Lượng và Chu Chí Hạo là cá mè một lứa, buồn cười Vương Tiểu Thất tự cho rằng nắm tất cả trong tay, còn kêu người mời đội chấp pháp đến. Vương Tiểu Thất không biết rằng không phải mời người giúp đỡ đến mà là đồng lõa.
Đinh sư huynh, ta khiến ngươi thất vọng.
Vương Tiểu Thất thấy buồn khổ vô cùng, nhớ đến ban đầu gã khí phách hăng hái, Đinh Hạo mong chờ Thiên Thượng Nhân Gian. Vương Tiểu Thất buồn bã. Mục đích ban đầu là Vương Tiểu Thất muốn Thiên Thượng Nhân Gian trở thành cây tiền, kiếm tiền giúp ích cho tu luyện, ai ngờ...
Ai ngờ Vương Tiểu Thất đã làm hỏng chuyện.
Hai thành viên đội chấp pháp đi tới, thô bạo tròng xích hắc thiết lên người nhóm Vương Tiểu Thất. Xích sắt leng keng, mười mấy tiểu nhị, thị nữ, Lệnh Hồ Doanh Doanh sợ hãi mặt trắng bệch, run lẩy bẩy trở thành tù nhân.
- Ha ha ha ha ha ha! Chu đội trưởng quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc, nhìn sơ đã biết ai sai ai trái. Người làm quá đúng, không chỉ là tiểu tử điêu ngoa này mà tất cả tiểu nhị, thị nữ Thiên Thượng Nhân Gian, mấy tiện tỳ trợ giúp kẻ ác cũng ên bị bắt hết.
Tôn Lượng cười to, biểu tình thắngl ợi nói:
- Thứ gian thương xấu xa bán vũ khí rách nát hại võ giả nên bị nghiêm trị, tuyệt không thể nhân nhượng!
Chu Chí Hạo mỉm cười, gật đầu định nói gì thì trong đám người chợt có giọng cô bé non nớt vang lên.
- Người xấu! Ngươi mau kiếm từ chỗ Bách Phong phường, là tự ngươi làm gãy, ta trông thấy!
Tuy thanh âm nhỏ nhưng rõ ràng rơi vào tai mọi người.
Đám người biến sắc mặt, nhìn hướng phát ra thanh âm.
Một cô bé mặc áo vải thô màu đen đầy mụn vá, khoảng mười tuổi chẳng biết từ khi nào chen lên trước, trợn to đôi mắt đen láy cực kỳ chắc chắn nói.
Bên cạnh cô bé có đồng bạn cột tóc đuôi ngựa nắm chặt tay nàng, khoảng mười tuổi.
Hai cô bé ăn mặc nghèo nàn, trang phục cộng lại không đủ nửa đồng tiền, rõ ràng là đến từ khu bần dân. Nhưng hai cô bé rất xinh đẹp, da trắng búng ra sữa, đôi mắt đo ngập nước trong veo, phấn điêu ngọc mài, đáng yêu ngoan ngoãn.
- Chu đội trưởng...
Vương Tiểu Thất thở phào, vội mỉm cười kể lại chuyện đã xảy ra.
Cuối cùng Vương Tiểu Thất bổ sung:
- Mọi chuyện ta nói đều là thật, xin Chu đội trưởng trả lại công bằng cho Thiên Thượng Nhân Gian ta. Việc này chúng ta hoàn toàn bị vu oan.
Chu Chí Hạo nghe xong không lộ vẻ gì, mặt lạnh băng, ánh mắt như đao nhìn Tôn Lượng.
- Đó chỉ là lơi nói một phía.
Tôn Lượng cười nhạt tới gần Chu Chí Hạo, biểu tình lòng đầy căm hận biện giải:
- Chu đội trưởng, hôm qua huynh đệ của ta tốn trăm lượng bạc mua một thanh Điệp Cương kiếm trong Thiên Thượng Nhân Gian đi hoang dã săn bắn. Lúc chiến đấu với dã thú bỗng nhiên Điệp Cương kiếm gãy, huynh đệ của ta bất ngờ không kịp đề phòng bị thương nặng. Sau này chúng ta phát hiện Điệp Cương kiếm dùng sắt vụn chế tạo, không thể sử dụng, rõ ràng là lừa người, không quan tâm mạng sống của võ giả, cực kỳ đáng giận. Chu đội trưởng, tuyệt đối không thể dung túng cho gian thương như vậy làm hỏng danh dự của Vấn Kiếm tông ta, nên trừng trị nghiêm khắc!
Hai bên mỗi người nói có lý.
Mặt Chu Chí Hạo không biểu tình, không biết trong đầu gã nghĩ gì. Chu Chí Hạo cầm lấy Điệp Cương kiếm gần như vỡ ra, quan sát kỹ, tay nhẹ búng. Leng keng một tiếng, Điệp Cương kiếm gãy thành hai rớt xuống đất.
Thấy vậy tiểu đội trưởng đội chấp pháp Chu Chí Hạo tức giận quát:
- Đúng là kiếm gãy, đáng giận! Võ giả chúng ta ra sống vào chết, săn bắt yêu ma bảo vệ an toàn cho nhân loại vậy mà có gian thương tổn hại mạng sống võ giả, tạo ra vũ khí không chịu nổi một kích, đáng bị băm vằm ra!
Chu Chí Hạo nói câu này tràn đầy chính khí, chém đinh chặt sắt.
Vương Tiểu Thất biến sắc mặt. Vương Tiểu Thất nghe ra ý của Chu Chí Hạo muốn bảo vệ ác bá vô lại Tôn Lượng.
- Người đâu, hãy bắt đám người Thiên Thượng Nhân Gian buôn bán gian dối, bán ra kiếm gãy hại võ giả cho ta! Lấy xiềng xích hắc thiết trăm cân ra đưa đi Vấn Hình ngoại đường giam giữ, tra khảo mạnh tay vào. Tuyệt đói không thể khoan dung chuyện này!
Chu Chí Hạo phất tay, quả nhiên ra phát quyết nghiêng hướng đoàn người Tôn Lượng.
- Chu đội trưởng, ngươi...
Vương Tiểu Thất vừa tức vừa sốt ruột, lòng lạnh lẽo.
Tại sao chuyện như thế này?
Vương Tiểu Thất xuất thân từ thế gia thương nhân, hiểu nhiều các loại quy tắc, trước đó lén viếng nhiều tiểu đội trưởng đội chấp pháp, đưa tặng lễ vật, tự cho rằng đã khơi thông quan hệ.
Đặc biệt là Chu Chí Hạo, Vương Tiểu Thất đưa lễ vật đắt tiền ba, bốn lần, gã từng ovõ ngực bảo đảm sẽ không khó xử Thiên Thượng Nhân Gian. Tại sao vào phút mấu chốt này Chu Chí Hạo lật kèo, đứng về phía Tôn Lượng?
Tôn Lượng thấy vậy cười độc ác, đắc ý nói:
- Hì hì, tiểu tử mới đến tự cho là thông minh, ngươi cho rằng chút sắt vụn của ngươi có thể giấu diếm được lão tử? Chu đội trưởng có nhận quà của ngươi nhưng đây là thế giới thực lực làm vua, ngươi có đưa nhiều lễ vật tiền tài cũng không bằng một câu của biểu ca ta...
Tôn Lượng nói nhỏ bên tai Vương Tiểu Thất, giọng điệu trêu chọc vui sướng khi người gặp họa.
Vương Tiểu Thất đã hiểu ra, sốt ruột, bất chấp cái khác đẩy thành viên đội chấp pháp ra.
Vương Tiểu Thất lớn tiếng nói:
- Ta không phục! Điệp Cương kiếm chất liệu dỏm căn bản không phải tiệm ta bán!
- To gan!
- Càn rỡ!
Tiếng quát mắng thi nhau vang lên.
Biểu tình Chu Chí Hạo tức giận túm cổ áo Vương Tiểu Thất gần như xách gã lên, lạnh lùng cười:
- Như thế nào? Ngươi dám chống lại lệnh bắt? Tiểu tử, hãy nghĩ rõ ràng hậu quả. Đội chấp pháp có quyền giết tại chỗ kẻ dám chống lệnh.
- Ngươi...
Lòng Vương Tiểu Thất lạnh lẽo, không dám chống cự nữa.
Vương Tiểu Thất biết đã rơi vào hố.
Lúc trước Vương Tiểu Thất chỉ giải quyết chút chuyện trong gia tộc, tự cho rằng đã tốt nghiệp, nhìn thấu lòng người. Thật ra Vương Tiểu Thất không có nhiều kinh nghiệm, còn quá non, nghĩ sự việc rất đơn giản.
Lần này ngay từ đầu là cái bẫy.
Đối phương đã đặt bẫy chờ sẵn, Tôn Lượng và Chu Chí Hạo là cá mè một lứa, buồn cười Vương Tiểu Thất tự cho rằng nắm tất cả trong tay, còn kêu người mời đội chấp pháp đến. Vương Tiểu Thất không biết rằng không phải mời người giúp đỡ đến mà là đồng lõa.
Đinh sư huynh, ta khiến ngươi thất vọng.
Vương Tiểu Thất thấy buồn khổ vô cùng, nhớ đến ban đầu gã khí phách hăng hái, Đinh Hạo mong chờ Thiên Thượng Nhân Gian. Vương Tiểu Thất buồn bã. Mục đích ban đầu là Vương Tiểu Thất muốn Thiên Thượng Nhân Gian trở thành cây tiền, kiếm tiền giúp ích cho tu luyện, ai ngờ...
Ai ngờ Vương Tiểu Thất đã làm hỏng chuyện.
Hai thành viên đội chấp pháp đi tới, thô bạo tròng xích hắc thiết lên người nhóm Vương Tiểu Thất. Xích sắt leng keng, mười mấy tiểu nhị, thị nữ, Lệnh Hồ Doanh Doanh sợ hãi mặt trắng bệch, run lẩy bẩy trở thành tù nhân.
- Ha ha ha ha ha ha! Chu đội trưởng quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc, nhìn sơ đã biết ai sai ai trái. Người làm quá đúng, không chỉ là tiểu tử điêu ngoa này mà tất cả tiểu nhị, thị nữ Thiên Thượng Nhân Gian, mấy tiện tỳ trợ giúp kẻ ác cũng ên bị bắt hết.
Tôn Lượng cười to, biểu tình thắngl ợi nói:
- Thứ gian thương xấu xa bán vũ khí rách nát hại võ giả nên bị nghiêm trị, tuyệt không thể nhân nhượng!
Chu Chí Hạo mỉm cười, gật đầu định nói gì thì trong đám người chợt có giọng cô bé non nớt vang lên.
- Người xấu! Ngươi mau kiếm từ chỗ Bách Phong phường, là tự ngươi làm gãy, ta trông thấy!
Tuy thanh âm nhỏ nhưng rõ ràng rơi vào tai mọi người.
Đám người biến sắc mặt, nhìn hướng phát ra thanh âm.
Một cô bé mặc áo vải thô màu đen đầy mụn vá, khoảng mười tuổi chẳng biết từ khi nào chen lên trước, trợn to đôi mắt đen láy cực kỳ chắc chắn nói.
Bên cạnh cô bé có đồng bạn cột tóc đuôi ngựa nắm chặt tay nàng, khoảng mười tuổi.
Hai cô bé ăn mặc nghèo nàn, trang phục cộng lại không đủ nửa đồng tiền, rõ ràng là đến từ khu bần dân. Nhưng hai cô bé rất xinh đẹp, da trắng búng ra sữa, đôi mắt đo ngập nước trong veo, phấn điêu ngọc mài, đáng yêu ngoan ngoãn.