Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 214: Bí mật trong di tích
Đinh Hạo hít một hơi thật sâu, cất bước đi tới trước năm bước, tổng cộng đi ra ba mươi lăm tấc, đứng tại chỗ. Đừng xem thường ba mươi lăm tấc ngắn ngủi lại như vượt qua vô số không gian, Đinh Hạo cảm thấy cảnh tượng trước mắt hoàn toàn thay đổi. Hoang dã đỏ và đường cái vô biển không còn nữa, thay thế là bóng tối vô tận, không biết đây là đâu.
Minh văn trận pháp thật đáng sợ.
- Tiếp tục bước sang phải mười bước, mỗi một bước dài bảy tấc. Bắt đầu.
Đinh Hạo gật đầu, tìm đúng phương hướng, lại lần nữa cất bước.
Đinh Hạo đi xong mười bước trước mắt vẫn tối đen không thấy gì, nhưng bên tai có gió thổi vù vù, sợi tóc bay lên. Đinh Hạo hít vào không khí mát mẻ hơn nhiều, không nghẹt thở như trước.
- Rất tốt, nghe kỹ đây, bước nhanh tới trước ba bước, mỗi một bước cách bảy tấc. Sau đó lùi ra sau sáu bước, mỗi bước mười tấc, động tác nối liên hoàn thành trong một giây, không thể ngừng.
Giọng Kiếm Tổ càng nghiêm túc hơn.
Đinh Hạo hít sâu, nhớ lại một lần, dứt khoác cất bước. Trước ba sau sáu, khoảng cách nối liền, nhanh chóng hoàn thành.
Khi Đinh Hạo đạp bước cuối cùng, trước mắt sáng lên, bóng tối vô biên biến mất. Từng đoàn sáng màu cam nhu hòa xuất hiện, Đinh Hạo đưa mắt nhìn. Đinh Hạo đang ở trong một kiến trúc cung điện, khung đỉnh màu cam phát ra ánh sáng nhạt chiếu rọi toàn không gian.
Hai bên người Đinh Hạo có một hàng đá hình rồng khoanh người cao hai mươi thước, cách nhau hai mươi bước xếp một hàng dài kéo ra xa.
Mé trong cột đá là hai cừ đá, nước trong suốt chảy rào rào, có thể thấy cá trắng nhàn nhã bơi trong đó. Mắt Đinh Hạo sáng lên. Đêm hôm trước Đinh Hạo từng thấy con cá trắng này trong con suối nhỏ, chẳng qua kích cỡ hơi nhỏ.
Nếu vậy thì chứng minh con suối àny thông hướng ra ngoài.
- Đứng im đừng nhúc nhích, đây là phút mấu chốt.
Giọng Kiếm Tổ lại vang lên:
- Nhìn thấy một khối đá vụn màu trắng nằm trên mặt đấtp hái trước không? Chỉ có nơi đó là an toàn, ngươi phải nhảy lên nó.
Đinh Hạo nhìn kỹ, thấy trên mặt đất cách xa ba mươi thước có một cục đá màu trắng to cỡ bàn tay. Khác với các miếng đá xanh vuông vức được trải đều, cục đá trắng xen lẫn vào trong, nếu không quan sát kỹ thì rất khó phát hiện.
Nhưng cục đá trắng này quá nhỏ, chỉ to cỡ bàn tay, làm sao Đinh Hạo đứng trên nó?
Đinh Hạo thở ra một hơi, rút thanh kiếm rỉ sét. Đinh Hạo lắc người, như chim khổng lồ nhảy lên. Đinh Hạo lướt qua ba mươi thước, khi hắn đáp xuống thì đột nhiên chúi đầu xuống, trường kiếm chỉ xuống. Thanh kiếm rỉ sét cắm vào miếng đá trắng, ngừng lại.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu kêu meo meo, bấu chặt vai Đinh Hạo, cũng ngã ngược xuống.
Đinh Hạo sốt ruột hỏi:
- Bước tiếp theo nên làm như thế nào? Nói mau, ta sắp dồn máu lên não rồi!
Kiếm Tổ cười to bảo:
- Tiểu tử giỏi, cách ngốc như vậy cũng nghĩ ra được. Chuyện kế tiếp rất đơn giản, mỗi cách ba mươi thước thì con đường đá này sẽ có một khối đá trắng, cứ tiếp tục đi tới.
Chết tiệt!
Đinh Hạo oán thầm một câu, cổ tay dùng sức bay lên cao vọt tới trước. Đinh Hạo lại dùng chiêu cũ, thanh kiếm rỉ sét cắm vào miếng đá trắng thứ hai, sau đó thay đổi.
Đinh Hạo liên tục bay hơn ba mươi lần rốt cuộc đi hết con đường có các cột đá rồng bảo vệ.
Hai chân Đinh Hạo đáp xuống đất.
Đinh Hạo đưa mắt nhìn, thầm giật mình.
Đằng trước thạch điện đã đến cuối, là một không gian sâu không thấy đáy. Mơ hồ thấy bên dưới lóe từng luồng sáng đỏ, hơi cực nóng bốc lên. Vực sâu rộng hai trăm thước, có năm, sáu khối anhm thạch màu đen kỳ dị bất quy tắc bềnh bồng như miếng gỗ nổi, không biết làm bằng chất liệu gì mà có thể lơ lửng trên không.
Giọng Kiếm Tổ vui sướng khi người gặp họa nói:
- Đạp mấy khối đá treo này sang bên kia.
Kiếm Tổ nói bằng giọng điệu đó ngược lại khiến Đinh Hạo thấy nhẹ nhõm hơn, nói lên ải này không nguy hiểm.
Đinh Hạo lấy một sợi dây dài ra khỏi trữ vật giới chỉ, một đầu cột vào cục đá nổi gần đó, kéo nhẹ rồi nhảy lên. Đinh Hạo nhảy xa năm, sáu chục thước, khi đáp xuống vừa lúc đạp trên đá nổi. Đinh Hạo nhún chân mượn sức lại bay lên, dây thường bị ném nhanh ra, lại tròng vào một cục đá nổi kéo gần điểm mượn lực.
Cứ thế lặp lại, khoảng bốn lần sau Đinh Hạo thành công vượt qua vực sâu nóng cháy.
Trước mặt Đinh Hạo là một cổ điện, không biết là cao thủ đại thần thông nào dùng kiếm chém thành hai nửa. Khác với lúc trước là trong cổ điện không có cột đá rồng mà là từng pho tượng võ giả to lớn, vạt áo bay lên sống động như thật. Quanh thân pho tượng đầy vết đao kiếm, dường như trải qua cuộc đại chiến.
Trên mặt đất cổ điện bày đầy đao kiếm gãy, áo giáp rách nát. Đốm lửa ma trơi phập phồng, vài khúc xương trắng hếu rải rác dưới đất.
Khi còn sống những khúc xương trắng này là cường giả ít nhất đẳng cấp Tiên Thiên Võ Tông cảnh, nếu không thì đã chẳng đến trình độ xương không hủ, tồn tại với thời gian. Nhìn mức độ hoàn chỉnh được giữ gìn thì lúc đó bọn họ cố gắng chiến đấu đến chết, có xương sọ nứt gãy, có xương cổ bị bẻ, có bị chém eo thành hai khúc, có xương ngực nát bét.
Đinh Hạo có thể tượng chỗ này từng xảy ra cuộc chiến đấu thảm khốc cỡ nào. Xương trắng chống thành núi, cường giả lớp lớp.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
- Không lẽ tông môn thượng cổ này là bị cừu gia diệt môn, nơi này chính là chỗ chiến đấu ngày xưa?
Đinh Hạo theo Kiếm Tổ chỉ dẫn cẩn thận đi qua cổ điện đầy xương, phía trước lại là một vực sâu không thấy đáy. Nhưng lần này bên dưới bốc lên khí lạnh thấu xương, từng khối huyền băng xanh biếc lơ lửng chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, không chút quy luật.
Đinh Hạo hơi điều chỉnh rồi lặp lại chiêu cũ, dùng dây thừng trợ giúp vượt qua vực sâu hàn băng.
- Chú ý, tiếp theo phải xem vật nuôi của ngươi biểu hiện. Trước ba sau bốn, trái sáu phải bảy, mỗi một bước đều là bảy tấc. Đi xong lập tức ném tiểu tử trên vai ngươi đi.
Trong giọng nói của Kiếm Tổ ẩn chứa hưng phấn.
Đinh Hạo thầm lấy làm lạ:
- Mèo con đáng yêu? Nó có thể làm gì?
- Ha ha ha ha ha ha! Đừng xem thường tiểu tử đáng yêu này.
Hiếm khi Đao Tổ xen lời:
- Lai lịch của nó không đơn giản.
Kiếm Tổ không thể kiềm nén hưng phấn, liên tục thúc giục:
- Được rồi, đừng hỏi nhiều quá. Thời gian gấp gáp, mau làm theo lời ta nói!
Minh văn trận pháp thật đáng sợ.
- Tiếp tục bước sang phải mười bước, mỗi một bước dài bảy tấc. Bắt đầu.
Đinh Hạo gật đầu, tìm đúng phương hướng, lại lần nữa cất bước.
Đinh Hạo đi xong mười bước trước mắt vẫn tối đen không thấy gì, nhưng bên tai có gió thổi vù vù, sợi tóc bay lên. Đinh Hạo hít vào không khí mát mẻ hơn nhiều, không nghẹt thở như trước.
- Rất tốt, nghe kỹ đây, bước nhanh tới trước ba bước, mỗi một bước cách bảy tấc. Sau đó lùi ra sau sáu bước, mỗi bước mười tấc, động tác nối liên hoàn thành trong một giây, không thể ngừng.
Giọng Kiếm Tổ càng nghiêm túc hơn.
Đinh Hạo hít sâu, nhớ lại một lần, dứt khoác cất bước. Trước ba sau sáu, khoảng cách nối liền, nhanh chóng hoàn thành.
Khi Đinh Hạo đạp bước cuối cùng, trước mắt sáng lên, bóng tối vô biên biến mất. Từng đoàn sáng màu cam nhu hòa xuất hiện, Đinh Hạo đưa mắt nhìn. Đinh Hạo đang ở trong một kiến trúc cung điện, khung đỉnh màu cam phát ra ánh sáng nhạt chiếu rọi toàn không gian.
Hai bên người Đinh Hạo có một hàng đá hình rồng khoanh người cao hai mươi thước, cách nhau hai mươi bước xếp một hàng dài kéo ra xa.
Mé trong cột đá là hai cừ đá, nước trong suốt chảy rào rào, có thể thấy cá trắng nhàn nhã bơi trong đó. Mắt Đinh Hạo sáng lên. Đêm hôm trước Đinh Hạo từng thấy con cá trắng này trong con suối nhỏ, chẳng qua kích cỡ hơi nhỏ.
Nếu vậy thì chứng minh con suối àny thông hướng ra ngoài.
- Đứng im đừng nhúc nhích, đây là phút mấu chốt.
Giọng Kiếm Tổ lại vang lên:
- Nhìn thấy một khối đá vụn màu trắng nằm trên mặt đấtp hái trước không? Chỉ có nơi đó là an toàn, ngươi phải nhảy lên nó.
Đinh Hạo nhìn kỹ, thấy trên mặt đất cách xa ba mươi thước có một cục đá màu trắng to cỡ bàn tay. Khác với các miếng đá xanh vuông vức được trải đều, cục đá trắng xen lẫn vào trong, nếu không quan sát kỹ thì rất khó phát hiện.
Nhưng cục đá trắng này quá nhỏ, chỉ to cỡ bàn tay, làm sao Đinh Hạo đứng trên nó?
Đinh Hạo thở ra một hơi, rút thanh kiếm rỉ sét. Đinh Hạo lắc người, như chim khổng lồ nhảy lên. Đinh Hạo lướt qua ba mươi thước, khi hắn đáp xuống thì đột nhiên chúi đầu xuống, trường kiếm chỉ xuống. Thanh kiếm rỉ sét cắm vào miếng đá trắng, ngừng lại.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu kêu meo meo, bấu chặt vai Đinh Hạo, cũng ngã ngược xuống.
Đinh Hạo sốt ruột hỏi:
- Bước tiếp theo nên làm như thế nào? Nói mau, ta sắp dồn máu lên não rồi!
Kiếm Tổ cười to bảo:
- Tiểu tử giỏi, cách ngốc như vậy cũng nghĩ ra được. Chuyện kế tiếp rất đơn giản, mỗi cách ba mươi thước thì con đường đá này sẽ có một khối đá trắng, cứ tiếp tục đi tới.
Chết tiệt!
Đinh Hạo oán thầm một câu, cổ tay dùng sức bay lên cao vọt tới trước. Đinh Hạo lại dùng chiêu cũ, thanh kiếm rỉ sét cắm vào miếng đá trắng thứ hai, sau đó thay đổi.
Đinh Hạo liên tục bay hơn ba mươi lần rốt cuộc đi hết con đường có các cột đá rồng bảo vệ.
Hai chân Đinh Hạo đáp xuống đất.
Đinh Hạo đưa mắt nhìn, thầm giật mình.
Đằng trước thạch điện đã đến cuối, là một không gian sâu không thấy đáy. Mơ hồ thấy bên dưới lóe từng luồng sáng đỏ, hơi cực nóng bốc lên. Vực sâu rộng hai trăm thước, có năm, sáu khối anhm thạch màu đen kỳ dị bất quy tắc bềnh bồng như miếng gỗ nổi, không biết làm bằng chất liệu gì mà có thể lơ lửng trên không.
Giọng Kiếm Tổ vui sướng khi người gặp họa nói:
- Đạp mấy khối đá treo này sang bên kia.
Kiếm Tổ nói bằng giọng điệu đó ngược lại khiến Đinh Hạo thấy nhẹ nhõm hơn, nói lên ải này không nguy hiểm.
Đinh Hạo lấy một sợi dây dài ra khỏi trữ vật giới chỉ, một đầu cột vào cục đá nổi gần đó, kéo nhẹ rồi nhảy lên. Đinh Hạo nhảy xa năm, sáu chục thước, khi đáp xuống vừa lúc đạp trên đá nổi. Đinh Hạo nhún chân mượn sức lại bay lên, dây thường bị ném nhanh ra, lại tròng vào một cục đá nổi kéo gần điểm mượn lực.
Cứ thế lặp lại, khoảng bốn lần sau Đinh Hạo thành công vượt qua vực sâu nóng cháy.
Trước mặt Đinh Hạo là một cổ điện, không biết là cao thủ đại thần thông nào dùng kiếm chém thành hai nửa. Khác với lúc trước là trong cổ điện không có cột đá rồng mà là từng pho tượng võ giả to lớn, vạt áo bay lên sống động như thật. Quanh thân pho tượng đầy vết đao kiếm, dường như trải qua cuộc đại chiến.
Trên mặt đất cổ điện bày đầy đao kiếm gãy, áo giáp rách nát. Đốm lửa ma trơi phập phồng, vài khúc xương trắng hếu rải rác dưới đất.
Khi còn sống những khúc xương trắng này là cường giả ít nhất đẳng cấp Tiên Thiên Võ Tông cảnh, nếu không thì đã chẳng đến trình độ xương không hủ, tồn tại với thời gian. Nhìn mức độ hoàn chỉnh được giữ gìn thì lúc đó bọn họ cố gắng chiến đấu đến chết, có xương sọ nứt gãy, có xương cổ bị bẻ, có bị chém eo thành hai khúc, có xương ngực nát bét.
Đinh Hạo có thể tượng chỗ này từng xảy ra cuộc chiến đấu thảm khốc cỡ nào. Xương trắng chống thành núi, cường giả lớp lớp.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
- Không lẽ tông môn thượng cổ này là bị cừu gia diệt môn, nơi này chính là chỗ chiến đấu ngày xưa?
Đinh Hạo theo Kiếm Tổ chỉ dẫn cẩn thận đi qua cổ điện đầy xương, phía trước lại là một vực sâu không thấy đáy. Nhưng lần này bên dưới bốc lên khí lạnh thấu xương, từng khối huyền băng xanh biếc lơ lửng chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, không chút quy luật.
Đinh Hạo hơi điều chỉnh rồi lặp lại chiêu cũ, dùng dây thừng trợ giúp vượt qua vực sâu hàn băng.
- Chú ý, tiếp theo phải xem vật nuôi của ngươi biểu hiện. Trước ba sau bốn, trái sáu phải bảy, mỗi một bước đều là bảy tấc. Đi xong lập tức ném tiểu tử trên vai ngươi đi.
Trong giọng nói của Kiếm Tổ ẩn chứa hưng phấn.
Đinh Hạo thầm lấy làm lạ:
- Mèo con đáng yêu? Nó có thể làm gì?
- Ha ha ha ha ha ha! Đừng xem thường tiểu tử đáng yêu này.
Hiếm khi Đao Tổ xen lời:
- Lai lịch của nó không đơn giản.
Kiếm Tổ không thể kiềm nén hưng phấn, liên tục thúc giục:
- Được rồi, đừng hỏi nhiều quá. Thời gian gấp gáp, mau làm theo lời ta nói!