Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 201: Đừng nói, chúng ta tin tưởng Đinh sư huynh
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Chỉ hiểu sơ.
Mộ Dung Yên Chức suy yếu khoanh chân ngồi dưới đất, vận công chống lại kịch độc.
Mặc dù diện mạo Mộ Dung Yên Chức bình thường nhưng thân hình nóng bỏng, tính cách cứng rắn nói một không hai. Đầu chân mày Mộ Dung Yên Chức có anh khí hiếm thấy ở thiếu nữ, cân quắc không thua tu mi. Đôi mắt Mộ Dung Yên Chức sáng tò mò liếc trộm Đinh Hạo.
Có thiếu niên nào không đa tình, có thiếu nữ nào không mộng mơ?
Mười ba, bốn tuổi là lúc thiếu nữ mơ mộng.
Từ lần trước Đinh Hạo đoạt giải nhất đại tái năm viện đã nổi tiếng như cồn trong năm viện đông, tây, nam, bắc, trung Vấn Kiếm tông, cộng với mặt hắn đẹp trai, tính tình dịu dàng, luôn cười tủm tỉm cho người cảm giác quân tử khiêm khiêm như ngọc. Không biết bao nhiêu nữ đệ tử ký danh thầm thương trộm nhớ, có hảo cảm với Đinh Hạo.
Bao gồm mỹ thiếu nữ số một năm viện đông, tây, nam, bắc, trung, Lý Y Nhược cũng vì một vài cơ duyên yêu Đinh Hạo say đắm.
Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao là đệ tử thiên tài trong viện của mình, nếu không thì đã chẳng có cơ hội thăm dò di tích thượng cổ.
Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao là thiên tài thì ít nhiều gì có chút kiêu ngạo.
Mấy ngày nay tuy Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao nghe mấy bạn gái thân thiết líu ríu tên Đinh Hạo nhưng lòng bọn họ hướng về võ đạo, mỗi khi nghe các sư muội nói Đinh Hạo đẹp trai, tiêu sái như thế nào thì đều âm thầm khinh thường, không để ý. Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao thầm nhủ cố gắng tu luyện sau đó so cao thấp với Đinh Hạo.
Nhưng khi Đinh Hạo diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân xong thể hiện sat phạ quyết đoán, kiếm thuật làm người say mê, giờ nhìn khuôn mặt tuấn tú mỉm cười ở khoảng cách gần, không biết sao trái tim hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao đập nhanh.
Gặp Đinh Hạo một lần lầm cả đời!
Ma xui quỷ khiến trong lòng Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao cùng nhớ đến câu thơ truyền trong đám nữ đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông.
Đinh Hạo hít ngửi giây lát, kết luận:
- Mấy đệ tử Tinh Vẫn tông bôi độc dược trên ám khí tên là Tahát Trùng Thất Hoa, dùng bảy loại độc trùng, bảy loại độc hoa luyện chế thành, rất độc ác. Dược cao có thể giải độc nhưng cần vận công đẩy ra, dùng huyền khí thúc giục dược lực trừ kịch độc trên miệng vết thương.
Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao giật mình trước tri thức uyên bác của Đinh Hạo, ánh mắt nhìn hắn càng ngưỡng mộ hơn.
Lư Bằng Phi thấy vậy thầm ghen tỵ.
Đặc biệt là Ngọc Giác Dao mắt sáng răng trắng, khuôn mặt thanh tú như táo xanh mọng nước, làm Lư Bằng Phi nuốt nước miếng.
Lúc này Lư Bằng Phi đã quên hành động hèn hạ núp trong góc không dám ra mặt, cảm thấy là Đinh Hạo giành sự nổi tiếng của mình. Hừ, một kẻ hay bị phê bình trong tiết linh thảo dược của Tây Môn giáo sư dám ở đây khoe khoang tri thức thảo dược, chẳng qua là nói lung tung lừa gạt hai nữ nhân ngu ngốc.
Lư Bằng Phi giả bộ giật mình kêu lên:
- Thất Trùng Thất Hoa? Cái này nguy rồi, Đinh sư huynh không biết chứ nghe Thất Trùng Thất Hoa khá đơn giản nhưng có nhiều cách đuều chế và khả năng, muốn phá giải phải tìm hiểu bảy loại độc trùng, bảy loại độc hoa nào. Lỡ sai một cái là chẳng những không thể giải độc, ngược lại sẽ trúng độc nặng hơn.
Thạot tổng Lư Bằng Phi quan tâm hai sư muội nhưng sự thật là ngầm cười nhạo Đinh Hạo biết nửa vời.
Đinh Hạo bình tĩnh nói:
- Không sao.
- Đây không phải vấn đề khó, ta đã phân rõ bảy loại độc hoa, độc trùng nào.
- Đinh sư huynh đừng lấy sinh mạng của hai sư muội ra thử, ta nhớ bình thường sư huynh hay lẫn lộn tên và dược tính của thảo dược mà bị Tây Môn giáo sư phê bình...
Lư Bằng Phi mỉm cười nói:
- Thành tích linh thảo đan dược của ta tốt hơn sư huynh một chút, hay là để ta thử?
Lư Bằng Phi vừa hạ thấp Đinh Hạo vừa tâng bốc mình.
Lòng dạ hiểm độc.
Đinh Hạo lười quan tâm Lư Bằng Phi, lấy một bình dược cao thuần ngọc từ đống bình lọ đưa cho hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao.
Đinh Hạo nói:
- Nếu hai vị sư muội tin tưởng ta thì mau bôi dược cao này vào miệng vết thương sau đó vạn công đẩy ra, không qua một khắc là sẽ giải trừ độc tố trong người.
Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao không chút do dự nhận lấy bình dược cao màu ngọc.
Mặt Lư Bằng Phi đỏ lên, vừa sốt ruột vừa tức giận quát:
- Hai vị sư muội hãy cẩn thận là hơn...
Lư Bằng Phi chưa nói xong Mộ Dung Yên Chức đã mất kiên nhẫn ngắt lời:
- Đừng nói nữa, ta tin tưởng Đinh sư huynh.
Ngọc Giác Dao, thiếu nữ xinh đẹp hơi hiểu lòng người hiểm ác thì nói thẳng:
- Này sư đệ Thanh Sam Đông Viện kia, mới rồi khi Đinh Hạo sư huynh đứng ra thì ngươi núp ở chỗ nào? Hiện tại nói lời như vậy? Hừ, ngươi đừng nói thêm nữa, tránh cho nói nhiều mất mặt, làm hỏng tình đồng môn của ngươi và ta.
- Ta...
Lư Bằng Phi thấy mặt nóng ran như bị tát mấy bạt tia, mặt sắp sưng.
Dù là đồ ngốc cũng nghe ra Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao không có chút hảo cảm với Lư Bằng Phi. Thậm chí bởi vì Lư Bằng Phi hạ thấp Đinh Hạo nên Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao bất mãn với gã.
- Meo meo meo!
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thè lưỡi, tiếng kêu đầy trào phúng hướng Lư Bằng Phi.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thật là quá thông minh lanh lợi.
- Vật nhỏ khôn quá!
Ngọc Giác Dao, Mộ Dung Yên Chức kiềm không được muốn ôm cục bông trắng vào lòng xoa nắn, bề ngoài của mèo con màu trắng tai gập đáng yêu có sức sát thương trí mạng với con gái.
Đinh Hạo đứng dậy, mỉm cười nói:
- Thời gian gấp rút, ta cảnh giác xung quanh, hai vị sư muội hãy lau giải dược cho nhau rồi đi. Dùng tay thua, dùng huyền công hòa tan dược lực, tin tưởng không đến một chén trà là giải trừ khí độc.
Đinh Hạo nói rồi đứng dậy đi xa.
Vị trí bị thương của Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao hơi kín, nam nữ thụ thụ bất thân. Hai thiếu nữ bôi thuốc, Đinh Hạo, Lư Bằng Phi không tiện đứng nhìn.
Lư Bằng Phi lưu luyến theo sau Đinh Hạo rời đi.
* * *
Từ đầu đến cuối Đinh Hạo xem như Lư Bằng Phi không tồn tại, hắn nhảy lên một tòa nhà hai tầng bên đường. Đinh Hạo tuần trà bốn phương tám hướng, không thấy có gì khác lạ mới khoanh chân ngồi trên nóc nhà, sửa sang lại đồ vật lục từ người các đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông.
Trừ mớ bình lọ độc dược, giải dược ra còn có kim phiếu số tiền lớn, một ít ám khí kỳ dị, mấy quyển sách nhỏ in ấn rất đẹp, chất liệu trang sách tốt.
- A? Lạc Nhận quyết? Bắn Tinh Liên Kích? Bích Hàn Vẫn Tinh quyết?
Đinh Hạo lật sách phát hiện đó là pháp môn, công pháp tu luyện kỹ xảo ám khí, sách ghi cháp cá nhân các đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông tu luyện. Tuy trong đó không có Cửu Thiên Vẫn Tinh quyết trong truyền thuyết chính tông nhất Tinh Vẫn tông, nhờ nó khiến tông môn này đứng vững trong Tuyết Châu về lấy ám khí thành đạo. Đó là pháp môn tu luyện ám khí rất đặc sắc.
- Chỉ hiểu sơ.
Mộ Dung Yên Chức suy yếu khoanh chân ngồi dưới đất, vận công chống lại kịch độc.
Mặc dù diện mạo Mộ Dung Yên Chức bình thường nhưng thân hình nóng bỏng, tính cách cứng rắn nói một không hai. Đầu chân mày Mộ Dung Yên Chức có anh khí hiếm thấy ở thiếu nữ, cân quắc không thua tu mi. Đôi mắt Mộ Dung Yên Chức sáng tò mò liếc trộm Đinh Hạo.
Có thiếu niên nào không đa tình, có thiếu nữ nào không mộng mơ?
Mười ba, bốn tuổi là lúc thiếu nữ mơ mộng.
Từ lần trước Đinh Hạo đoạt giải nhất đại tái năm viện đã nổi tiếng như cồn trong năm viện đông, tây, nam, bắc, trung Vấn Kiếm tông, cộng với mặt hắn đẹp trai, tính tình dịu dàng, luôn cười tủm tỉm cho người cảm giác quân tử khiêm khiêm như ngọc. Không biết bao nhiêu nữ đệ tử ký danh thầm thương trộm nhớ, có hảo cảm với Đinh Hạo.
Bao gồm mỹ thiếu nữ số một năm viện đông, tây, nam, bắc, trung, Lý Y Nhược cũng vì một vài cơ duyên yêu Đinh Hạo say đắm.
Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao là đệ tử thiên tài trong viện của mình, nếu không thì đã chẳng có cơ hội thăm dò di tích thượng cổ.
Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao là thiên tài thì ít nhiều gì có chút kiêu ngạo.
Mấy ngày nay tuy Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao nghe mấy bạn gái thân thiết líu ríu tên Đinh Hạo nhưng lòng bọn họ hướng về võ đạo, mỗi khi nghe các sư muội nói Đinh Hạo đẹp trai, tiêu sái như thế nào thì đều âm thầm khinh thường, không để ý. Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao thầm nhủ cố gắng tu luyện sau đó so cao thấp với Đinh Hạo.
Nhưng khi Đinh Hạo diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân xong thể hiện sat phạ quyết đoán, kiếm thuật làm người say mê, giờ nhìn khuôn mặt tuấn tú mỉm cười ở khoảng cách gần, không biết sao trái tim hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao đập nhanh.
Gặp Đinh Hạo một lần lầm cả đời!
Ma xui quỷ khiến trong lòng Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao cùng nhớ đến câu thơ truyền trong đám nữ đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông.
Đinh Hạo hít ngửi giây lát, kết luận:
- Mấy đệ tử Tinh Vẫn tông bôi độc dược trên ám khí tên là Tahát Trùng Thất Hoa, dùng bảy loại độc trùng, bảy loại độc hoa luyện chế thành, rất độc ác. Dược cao có thể giải độc nhưng cần vận công đẩy ra, dùng huyền khí thúc giục dược lực trừ kịch độc trên miệng vết thương.
Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao giật mình trước tri thức uyên bác của Đinh Hạo, ánh mắt nhìn hắn càng ngưỡng mộ hơn.
Lư Bằng Phi thấy vậy thầm ghen tỵ.
Đặc biệt là Ngọc Giác Dao mắt sáng răng trắng, khuôn mặt thanh tú như táo xanh mọng nước, làm Lư Bằng Phi nuốt nước miếng.
Lúc này Lư Bằng Phi đã quên hành động hèn hạ núp trong góc không dám ra mặt, cảm thấy là Đinh Hạo giành sự nổi tiếng của mình. Hừ, một kẻ hay bị phê bình trong tiết linh thảo dược của Tây Môn giáo sư dám ở đây khoe khoang tri thức thảo dược, chẳng qua là nói lung tung lừa gạt hai nữ nhân ngu ngốc.
Lư Bằng Phi giả bộ giật mình kêu lên:
- Thất Trùng Thất Hoa? Cái này nguy rồi, Đinh sư huynh không biết chứ nghe Thất Trùng Thất Hoa khá đơn giản nhưng có nhiều cách đuều chế và khả năng, muốn phá giải phải tìm hiểu bảy loại độc trùng, bảy loại độc hoa nào. Lỡ sai một cái là chẳng những không thể giải độc, ngược lại sẽ trúng độc nặng hơn.
Thạot tổng Lư Bằng Phi quan tâm hai sư muội nhưng sự thật là ngầm cười nhạo Đinh Hạo biết nửa vời.
Đinh Hạo bình tĩnh nói:
- Không sao.
- Đây không phải vấn đề khó, ta đã phân rõ bảy loại độc hoa, độc trùng nào.
- Đinh sư huynh đừng lấy sinh mạng của hai sư muội ra thử, ta nhớ bình thường sư huynh hay lẫn lộn tên và dược tính của thảo dược mà bị Tây Môn giáo sư phê bình...
Lư Bằng Phi mỉm cười nói:
- Thành tích linh thảo đan dược của ta tốt hơn sư huynh một chút, hay là để ta thử?
Lư Bằng Phi vừa hạ thấp Đinh Hạo vừa tâng bốc mình.
Lòng dạ hiểm độc.
Đinh Hạo lười quan tâm Lư Bằng Phi, lấy một bình dược cao thuần ngọc từ đống bình lọ đưa cho hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao.
Đinh Hạo nói:
- Nếu hai vị sư muội tin tưởng ta thì mau bôi dược cao này vào miệng vết thương sau đó vạn công đẩy ra, không qua một khắc là sẽ giải trừ độc tố trong người.
Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao không chút do dự nhận lấy bình dược cao màu ngọc.
Mặt Lư Bằng Phi đỏ lên, vừa sốt ruột vừa tức giận quát:
- Hai vị sư muội hãy cẩn thận là hơn...
Lư Bằng Phi chưa nói xong Mộ Dung Yên Chức đã mất kiên nhẫn ngắt lời:
- Đừng nói nữa, ta tin tưởng Đinh sư huynh.
Ngọc Giác Dao, thiếu nữ xinh đẹp hơi hiểu lòng người hiểm ác thì nói thẳng:
- Này sư đệ Thanh Sam Đông Viện kia, mới rồi khi Đinh Hạo sư huynh đứng ra thì ngươi núp ở chỗ nào? Hiện tại nói lời như vậy? Hừ, ngươi đừng nói thêm nữa, tránh cho nói nhiều mất mặt, làm hỏng tình đồng môn của ngươi và ta.
- Ta...
Lư Bằng Phi thấy mặt nóng ran như bị tát mấy bạt tia, mặt sắp sưng.
Dù là đồ ngốc cũng nghe ra Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao không có chút hảo cảm với Lư Bằng Phi. Thậm chí bởi vì Lư Bằng Phi hạ thấp Đinh Hạo nên Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao bất mãn với gã.
- Meo meo meo!
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thè lưỡi, tiếng kêu đầy trào phúng hướng Lư Bằng Phi.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thật là quá thông minh lanh lợi.
- Vật nhỏ khôn quá!
Ngọc Giác Dao, Mộ Dung Yên Chức kiềm không được muốn ôm cục bông trắng vào lòng xoa nắn, bề ngoài của mèo con màu trắng tai gập đáng yêu có sức sát thương trí mạng với con gái.
Đinh Hạo đứng dậy, mỉm cười nói:
- Thời gian gấp rút, ta cảnh giác xung quanh, hai vị sư muội hãy lau giải dược cho nhau rồi đi. Dùng tay thua, dùng huyền công hòa tan dược lực, tin tưởng không đến một chén trà là giải trừ khí độc.
Đinh Hạo nói rồi đứng dậy đi xa.
Vị trí bị thương của Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao hơi kín, nam nữ thụ thụ bất thân. Hai thiếu nữ bôi thuốc, Đinh Hạo, Lư Bằng Phi không tiện đứng nhìn.
Lư Bằng Phi lưu luyến theo sau Đinh Hạo rời đi.
* * *
Từ đầu đến cuối Đinh Hạo xem như Lư Bằng Phi không tồn tại, hắn nhảy lên một tòa nhà hai tầng bên đường. Đinh Hạo tuần trà bốn phương tám hướng, không thấy có gì khác lạ mới khoanh chân ngồi trên nóc nhà, sửa sang lại đồ vật lục từ người các đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông.
Trừ mớ bình lọ độc dược, giải dược ra còn có kim phiếu số tiền lớn, một ít ám khí kỳ dị, mấy quyển sách nhỏ in ấn rất đẹp, chất liệu trang sách tốt.
- A? Lạc Nhận quyết? Bắn Tinh Liên Kích? Bích Hàn Vẫn Tinh quyết?
Đinh Hạo lật sách phát hiện đó là pháp môn, công pháp tu luyện kỹ xảo ám khí, sách ghi cháp cá nhân các đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông tu luyện. Tuy trong đó không có Cửu Thiên Vẫn Tinh quyết trong truyền thuyết chính tông nhất Tinh Vẫn tông, nhờ nó khiến tông môn này đứng vững trong Tuyết Châu về lấy ám khí thành đạo. Đó là pháp môn tu luyện ám khí rất đặc sắc.