Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 189: Thần đao, cường nhân của Vấn Kiếm tông
Dưới đáy sông có ba, bốn mươi cái xác võ giả lưu lạc, vết máu đỏ dọc theo vằn nham thạch và khe hở chảy ra ngoài, không khí nồng nặc mùi máu gay mũi, âm trầm quái dị.
- Lại là đam tôn tử bá đạo Tinh Vẫn tông xuống tay.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong liếc sơ vết thương nhìn ra nguyên nhân cái chết.
Không hiểu sao Đinh Hạo bỗng bài xích, khinh thường cái tên Tinh Vẫn tông.
Lý Mục Vân lầm bầm điều gì đó, bắn ralửa tím đốt xác.
Đinh Hạo vận chuyển huyền công cảnh giác, âm thầm tới gần Lý Lan, nhỏ giọng nói:
- Chỗ này có chút lạ, cẩn thận.
Lý Lan nhẹ gật đầu.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng Tử Sam Nam Viện đi ở đằng trước cười khẩy:
- Xì.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng coi rẻ lời Đinh Hạo nói, trào phúng hắn quá nhát gan.
Đinh Hạo không nói chuyện.
Đinh Hạo rất hy vọng là do hắn nghĩ nhiều, cảm giác sai lầm.
Đám người dọc theo lòng sông leo lên bờ bên kia, đi tới cửa thành lớn. Khí lạnh u linh rốt cuộc biến mất khỏi cảm giác của Đinh Hạo như chưa từng xuất hiện.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu biểu hiện bình thường một chút, lại lười biếng ngáy.
Mọi người đạp đá lót bể đi vào thành lớn, đập vào mặt là phế tích tĩnh lặng.
Đây là một tòa cổ thành đã hoàn toàn hoang phế, một số thần tượng, lầu các sụp đổ, trên mặt đất còn giữ dấu vết chiến đấu gần đây. Huyền khí các loại thuộc tính dây dưa trong không khí, có thể thấy trước đó khi các môn phái công phá cấm chế di tích thượng cổ đã tốn nhiều lực lượng.
Từng đoàn ma trơi lượn lờ trong phế tích mang đến một chút ánh sáng nhạt.
Nơi này đúng là một tòa quỷ thành.
Nhưng chỗ này từng lưu trữ các loại thần binh, đan dược, huyền khí, bí tịch và kho báu, đều bị chín môn phái quét sạch không chừa cái gì.
Lúc trước mấy vạn võ giả lưu lạc và tán tu, các đệ tử cao thủ chín môn phái tuôn vào không biết đã đi đâu. Tòa thành to lớn trống trơn, thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân, không khí quái dị.
Trong phút chốc mọi người đã tới một quảng trường thập tự trung tâm thành lớn.
Trung tâm quảng trường dựng một pho tượng khổng lồ cao trăm thước. Mặt pho tượng đã mơ hồ, tay cầm kiếm to bằng đá từ giữa nứt thành ba khúc, nhưng vẫn có hơi thở sắc bén ập vào mặt. Hơi thở hồng hoang tang thước xa xưa khiến người nghẹt thở, như pho tuợng đá khổng lồ này tùy thời sống lại.
- Đwọc rồi, để ta nói sắp xếp kế tiếp.
Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong nhìn lướt qua pho tượng to, xoay người ngắm đám các đệ tử ký danh.
Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong nói:
- Hiện chúng ta đang ở tầng thứ nhất di tích thượng cổ tông phái, các góc chỗ này đã bị tìm tòi hết không bỏ sót cái gì, nên không có giá trị mạo hiểm. Mục tiêu chủ yếu của chúng ta là tầng thứ hai, ba dưới lòng đất.
Mọi người im lặng lắng nghe.
Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong tiếp tục bảo:
- Quảng trường thập tự này có năm con đường đi thông khu vực khác nhau dưới lòng đất tầng hai. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ chia thành năm tiểu đội, giáo viên các viện và đệ tử ký danh, thêm một đệ tử tam đại tự chọn một hướng. Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lúc rồi lập tức xuất phát đi tầng hai di tích thượng cổ.
Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong là thủ lĩnh lần rèn luyện này, sẽ không ai phản đối lời của gã.
Mọi người ở trên quảng trường nghỉ ngơi, vận công điều tức, bổ sung nước và thực vật. Đoàn người chia năm tiểu đội, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong và một đệ tử tam đại tên Mã Nhất Phi mang theo ba đệ tử ký danh Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi chọn hướng chính đông.
Liễu Tùy Phong, Tổng giáo viên Bạch Sam Trung Viện mang theo Thất Nghĩa Minh, Lương Phi Tuyết, Võ si Trần Thắng chọn hướng tây nam.
Hồng Sam Tây Viện chọn hướng tây.
Tử Sam Nam Viện chọn hướng chính nam.
Hoàng Sam Bắc Viện chọn chính bắc.
Năm tiểu đội có một vị Tổng giáo viên, một đệ tử tam đại, phân tổ như vậy là hợp lý nhất.
Không chút ngh ingờ, đứng ở góc độ tông môn đây là cuộc khảo sát đặc biệt với các đệ tử ký danh năm viện.
* * *
Hướng chính đông, lối vào tầng hai dưới lòng đất là bên mé bậc thang thần điện cực kỳ rộng lớn sau khi đi khoảng mười dặm.
Đây là cái hố bị một lực lượng cường đại đánh ra, một cầu thang xoắn ốc giữ gìn rất hoàn chỉnh xoay tròn kéo dài xuống hắc ám.
Đừng nhìn Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ngày thường cười giỡn thích kéo thù hận, không đứng đắn nhưng lúc này gã biểu hiện rất đáng tin. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vận chuyển huyền công, toàn thân bốc cháy ánh sáng vàng nhạt bao phủ Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong phát ra khí thế cường đại.
Năm người bước xuống bậc thang xoay tròn.
Cảm giác như đi trong địa ngục hắc ám, mọi người chỉ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng hít thở của mình.
Không biết đi xuống dưới bao lâu, Đinh Hạo cho rằng đã xuống năm trăm thước lòng đất.
Rốt cuộc phái tây phương truyền đến tiếng chiến đấu la hét kịch liệt.
- Cút, ai dám giành với lão tử? Ta phát hiện thanh thần đao này trước!
- Ha ha ha ha ha ha! Ai có tài thì có báu vật. Vương Hổ, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn để lại thanh đao rồi đi đi, đừng vì một phút tham lam mà chôn vùi sinh mạng.
- Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì? Mọi người cùng xông lên chém hắn, cướp thần đao!
Sau các tiếng rống là mây tiếng hét, binh khí va chạm vang lên không dứt. Mơ hồ có kim loại ma sát kịch liệt trong bóng tối toát ra hỏa hoa chớp tắt.
- Khoan đánh, có người đến nữa!
Nhận ra đám người Đinh Hạo đến, hai bên chiến đấu sống còn thở gấp lùi ra, tràn ngập địch ý nhìn hướng phát ra tiếng bước chân, sợ có người tranh giành cái gọi là thần đao của bọn họ.
Nhưng rất nhanh mắt nhóm người này lồi ra, vẻ mặt ủ rũ.
Vấn Kiếm tông!
Không ngờ là người Vấn Kiếm tông đến.
Khoan nói uy thế hiển hách của Vấn Kiếm tông, chỉ nói nam nhân trung niên râu ria hơi tao bao đi đằng trước nhất toàn thân thiêu đốt lửa huyền khí màu vàng kim như chiến thần bước ra từ hắc ám, cách xa hai, ba mươi thước toát ra khí thế đủ khiến
bọn họ cảm thấy run rẩy.
Xem ra không giữ được thần đao rồi.
Hai bên cười khổ nhìn nhau, địch ý tan biến. Sớm biết như vậy mọi người đã ngồi xuống thương lượng với nhau, bây giờ gọi người Vấn Kiếm tông đến làm tất cả trắng tay.
Hai nhóm người đang định ngoan ngoãn đưa qua thần đao, nhanh chóng rời đi.
Chính lúc này...
- Lại là đam tôn tử bá đạo Tinh Vẫn tông xuống tay.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong liếc sơ vết thương nhìn ra nguyên nhân cái chết.
Không hiểu sao Đinh Hạo bỗng bài xích, khinh thường cái tên Tinh Vẫn tông.
Lý Mục Vân lầm bầm điều gì đó, bắn ralửa tím đốt xác.
Đinh Hạo vận chuyển huyền công cảnh giác, âm thầm tới gần Lý Lan, nhỏ giọng nói:
- Chỗ này có chút lạ, cẩn thận.
Lý Lan nhẹ gật đầu.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng Tử Sam Nam Viện đi ở đằng trước cười khẩy:
- Xì.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng coi rẻ lời Đinh Hạo nói, trào phúng hắn quá nhát gan.
Đinh Hạo không nói chuyện.
Đinh Hạo rất hy vọng là do hắn nghĩ nhiều, cảm giác sai lầm.
Đám người dọc theo lòng sông leo lên bờ bên kia, đi tới cửa thành lớn. Khí lạnh u linh rốt cuộc biến mất khỏi cảm giác của Đinh Hạo như chưa từng xuất hiện.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu biểu hiện bình thường một chút, lại lười biếng ngáy.
Mọi người đạp đá lót bể đi vào thành lớn, đập vào mặt là phế tích tĩnh lặng.
Đây là một tòa cổ thành đã hoàn toàn hoang phế, một số thần tượng, lầu các sụp đổ, trên mặt đất còn giữ dấu vết chiến đấu gần đây. Huyền khí các loại thuộc tính dây dưa trong không khí, có thể thấy trước đó khi các môn phái công phá cấm chế di tích thượng cổ đã tốn nhiều lực lượng.
Từng đoàn ma trơi lượn lờ trong phế tích mang đến một chút ánh sáng nhạt.
Nơi này đúng là một tòa quỷ thành.
Nhưng chỗ này từng lưu trữ các loại thần binh, đan dược, huyền khí, bí tịch và kho báu, đều bị chín môn phái quét sạch không chừa cái gì.
Lúc trước mấy vạn võ giả lưu lạc và tán tu, các đệ tử cao thủ chín môn phái tuôn vào không biết đã đi đâu. Tòa thành to lớn trống trơn, thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân, không khí quái dị.
Trong phút chốc mọi người đã tới một quảng trường thập tự trung tâm thành lớn.
Trung tâm quảng trường dựng một pho tượng khổng lồ cao trăm thước. Mặt pho tượng đã mơ hồ, tay cầm kiếm to bằng đá từ giữa nứt thành ba khúc, nhưng vẫn có hơi thở sắc bén ập vào mặt. Hơi thở hồng hoang tang thước xa xưa khiến người nghẹt thở, như pho tuợng đá khổng lồ này tùy thời sống lại.
- Đwọc rồi, để ta nói sắp xếp kế tiếp.
Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong nhìn lướt qua pho tượng to, xoay người ngắm đám các đệ tử ký danh.
Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong nói:
- Hiện chúng ta đang ở tầng thứ nhất di tích thượng cổ tông phái, các góc chỗ này đã bị tìm tòi hết không bỏ sót cái gì, nên không có giá trị mạo hiểm. Mục tiêu chủ yếu của chúng ta là tầng thứ hai, ba dưới lòng đất.
Mọi người im lặng lắng nghe.
Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong tiếp tục bảo:
- Quảng trường thập tự này có năm con đường đi thông khu vực khác nhau dưới lòng đất tầng hai. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ chia thành năm tiểu đội, giáo viên các viện và đệ tử ký danh, thêm một đệ tử tam đại tự chọn một hướng. Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lúc rồi lập tức xuất phát đi tầng hai di tích thượng cổ.
Nhất Kiếm Lăng Trần Liễu Tùy Phong là thủ lĩnh lần rèn luyện này, sẽ không ai phản đối lời của gã.
Mọi người ở trên quảng trường nghỉ ngơi, vận công điều tức, bổ sung nước và thực vật. Đoàn người chia năm tiểu đội, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong và một đệ tử tam đại tên Mã Nhất Phi mang theo ba đệ tử ký danh Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi chọn hướng chính đông.
Liễu Tùy Phong, Tổng giáo viên Bạch Sam Trung Viện mang theo Thất Nghĩa Minh, Lương Phi Tuyết, Võ si Trần Thắng chọn hướng tây nam.
Hồng Sam Tây Viện chọn hướng tây.
Tử Sam Nam Viện chọn hướng chính nam.
Hoàng Sam Bắc Viện chọn chính bắc.
Năm tiểu đội có một vị Tổng giáo viên, một đệ tử tam đại, phân tổ như vậy là hợp lý nhất.
Không chút ngh ingờ, đứng ở góc độ tông môn đây là cuộc khảo sát đặc biệt với các đệ tử ký danh năm viện.
* * *
Hướng chính đông, lối vào tầng hai dưới lòng đất là bên mé bậc thang thần điện cực kỳ rộng lớn sau khi đi khoảng mười dặm.
Đây là cái hố bị một lực lượng cường đại đánh ra, một cầu thang xoắn ốc giữ gìn rất hoàn chỉnh xoay tròn kéo dài xuống hắc ám.
Đừng nhìn Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ngày thường cười giỡn thích kéo thù hận, không đứng đắn nhưng lúc này gã biểu hiện rất đáng tin. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vận chuyển huyền công, toàn thân bốc cháy ánh sáng vàng nhạt bao phủ Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong phát ra khí thế cường đại.
Năm người bước xuống bậc thang xoay tròn.
Cảm giác như đi trong địa ngục hắc ám, mọi người chỉ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng hít thở của mình.
Không biết đi xuống dưới bao lâu, Đinh Hạo cho rằng đã xuống năm trăm thước lòng đất.
Rốt cuộc phái tây phương truyền đến tiếng chiến đấu la hét kịch liệt.
- Cút, ai dám giành với lão tử? Ta phát hiện thanh thần đao này trước!
- Ha ha ha ha ha ha! Ai có tài thì có báu vật. Vương Hổ, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn để lại thanh đao rồi đi đi, đừng vì một phút tham lam mà chôn vùi sinh mạng.
- Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì? Mọi người cùng xông lên chém hắn, cướp thần đao!
Sau các tiếng rống là mây tiếng hét, binh khí va chạm vang lên không dứt. Mơ hồ có kim loại ma sát kịch liệt trong bóng tối toát ra hỏa hoa chớp tắt.
- Khoan đánh, có người đến nữa!
Nhận ra đám người Đinh Hạo đến, hai bên chiến đấu sống còn thở gấp lùi ra, tràn ngập địch ý nhìn hướng phát ra tiếng bước chân, sợ có người tranh giành cái gọi là thần đao của bọn họ.
Nhưng rất nhanh mắt nhóm người này lồi ra, vẻ mặt ủ rũ.
Vấn Kiếm tông!
Không ngờ là người Vấn Kiếm tông đến.
Khoan nói uy thế hiển hách của Vấn Kiếm tông, chỉ nói nam nhân trung niên râu ria hơi tao bao đi đằng trước nhất toàn thân thiêu đốt lửa huyền khí màu vàng kim như chiến thần bước ra từ hắc ám, cách xa hai, ba mươi thước toát ra khí thế đủ khiến
bọn họ cảm thấy run rẩy.
Xem ra không giữ được thần đao rồi.
Hai bên cười khổ nhìn nhau, địch ý tan biến. Sớm biết như vậy mọi người đã ngồi xuống thương lượng với nhau, bây giờ gọi người Vấn Kiếm tông đến làm tất cả trắng tay.
Hai nhóm người đang định ngoan ngoãn đưa qua thần đao, nhanh chóng rời đi.
Chính lúc này...