Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 163: Đan đạo, Tây Môn Thiên Tuyết hối hận
Thái độ của Đinh Hạo đối với Vương lão Tứ cho mọi người viên thuốc an thần.
- Như thế nào? Ta nói đúng không? Đinh ca nhi nhân nghĩa, lần này mọi người đã tin tưởng rồi đúng không?
- Đinh ca nhi, Cẩu Đản cũng chưa đến mười bốn tuổi, ngươi thu hắn đi.
- Vô cùng đa tạ Đinh ca nhi chúng ta sẽ giao học phí hai mươi đồng tiền cho Thiên Xu lão sư, không cần Đinh ca nhi tốn tiền...
- Đúng vậy. Đừng nói là hai mươi, dù là bốn mươi đồng tiền thì chúng ta cũng giao. Chỉ cần Đinh ca nhi bớt chút thời gian dạy bọn nhỏ, cho đám trẻ con xóm nghèo chúng ta có chút hy vọng thì ngươi chính là đại ân nhân của khu bần dân chúng ta.
Các phụ huynh đua nhau nói, có khen Đinh Hạo, biểu hiện ra nhiệt tình. Bọn họ không ngốc, lòng hiểu rõ ràng nhân vật như Đinh Hạo bình thường ngàn kim cũng không mời được, cơ hội như vậy đúng là ngàn năm một thuở.
Lúc này Đinh Hạo mới biết tin hắn dạy bọn nhỏ xóm nghèo truyền ra làm cả xóm lật nóc. Lão nhân xấu xa dụ dỗ một số phụ huynh tự nguyên bỏ công bỏ sức suốt đêm cải tạo lại sân nhỏ hẹp thành phòng học, sân luyện công lớn, chế tạo một ít công cụ tu luyện đơn giản.
Đinh Hạo chiêu đãi xong phụ huynh nhiệt tình đã qua nửa canh giờ.
Các phụ huynh vô vàn cảm ơn rời đi, Đinh Hạo đánh giá sáu mươi sáu đứa trẻ độ tuổi khác nhau.
Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư cười tủm tỉm nói:
- Hì hì, ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm, ta đã trắc nghiệm tuổi tác rồi, hoàn toàn phù hợp, căn cốt và thiên phú phù hợp, có tài luyện võ.
Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết trắc nghiệm thiên phú căn cốt?
Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư nhếch môi cười nhe răng vàng không đồng đều, giọng điệu bỉ ổi nói:
- Đó là tất nhiên, Thiên Xu ta mà làm việc thì ngươi yên tâm, tuyệt đối không sai lầm. Phải rồi, ngươi định dạy bọn họ như thế nào?
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Tất nhiên ta có cách của mình.
Cách của Đinh Hạo rất đơn giản, khiến bọn nhỏ đặt nền móng trước, cường thân kiện thể, huyết khí vượng thịnh, tiếp theo mới thử dẫn khí. Vì môn quy nên Đinh Hạo không thể dạy Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, nhưng quyển Dẫn Khí Quyết xem như công pháp huyền khí vỡ lòng cho bọn trẻ, tâm pháp huyền khí Nhất Đao Khởi Trình Quyết do Đao Tổ lần mò ra cũng có thể dạy.
Đinh Hạo móc một tờ danh sách ra khỏi ngực đưa cho Thiên Xu gian thương, nói:
- Làm cơm theo cái này, ta bỏ tiền ngươi, mỗi ngày cho bọn nhỏ ăn thịt mới huyết khí vượng thịnh, cường thân kiện thể.
- Chậc chậc chậc, được rồi, tiểu tử ngươi thật sự bỏ vốn gốc. Lão tử phục ngươi, vì một đám con nít không thân không quen, mỗi tháng ít nhất chi ra trăm lượng vàng, đáng giá không?
Khuôn mặt xấu xa của Thiên Xu gian thương khó được lộ biểu tình nghiêm túc.
Đinh Hạo rất oách nói một câu:
- Chỉ cầu ý niệm thông đạt.
Đây là câu đám nhân vật chính thức ra vẻ oách hay dùng trong tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn kiếp trước Đinh Hạo đọc.
Quả nhiên Thiên Xu gian thương bị chấn động, nghiêm túc gật đầu, nói:
- Tốt, vậy lão già ta sẽ cùng ngươi điên một lần, ta ngược lại muốn xem các ngươi dẫn dắt đám nhóc này đến trình độ nào.
* * *
Không hiểu sao mấy ngày nay Tây Môn Thiên Tuyết cứ thấy lòng buồn chồn, huyết khí cuồn cuộn, khó thể tập trung tinh thần. Thế nên khi luyện đan Tây Môn Thiên Tuyết phân tâm mấy lần suýt nổ lô, lãng phí nhiều nguyên liệu, linh thảo.
Vù vù vù vù vù!
Lòng Tây Môn Thiên Tuyết máy động, thu về đan lô nhỏ chạm rỗng màu đỏ bềnh bồng trước mắt. Tây Môn Thiên Tuyết thở dài, chậm rãi đứng dậy bước ra nhà gỗ nhỏ, đi vào vườn thuốc của mình.
Trong nắng sớm, gió thu se lạnh thổi qua. Vườn thuốc hoa điêu linh bay theo gió.
Dược thảo đã đến lúc gặt, đóa hoa phải bay đi.
Qua hai ngày nữa là có thể hái linh thảo trong vườn thuốc nhỏ này.
Không biết sao lòng Tây Môn Thiên Tuyết nhớ đến một người khiến nàng cực kỳ thất vọng, những chuyện xảy ra trong lớp học.
- Không ngờ ta nhớ đến hắn...
Thiếu nữ xinh đẹp thở dài. Mới đầu Tây Môn Thiên Tuyết chỉ thấy tiếc vì một thiên tài lãng phí thời gian, nếu đã quyết định từ bỏ tại sao nàng vẫn không kiềm được nhớ đến?
- Sư phụ nói trong số mạng của ta đã định có một cửa ải, đạp qua mới một hơi đột phá bình cảnh vào hàng tiên thiên đan dược sư, không lẽ thiếu niên này chính là kiếp nạn của ta sao?
Tây Môn Thiên Tuyết chậm rãi lấy quyển sách nhỏ màu lam ra khỏi trữ vật giới chỉ, tùy tay giở ra xem.
Đây là quyển sách kết tinh tâm đắc của Tây Môn Thiên Tuyết, là tâm huyết của nàng bây giờ bị vẽ lung tung đen tuyền, hoàn toàn vô dụng, quá tiếc. Đây là sách gốc, Tây Môn Thiên Tuyết không sao chép lưu trữ, cho nên hôm đó nàng mới tức giận như vậy, giận dữ đuổi Đinh Hạo đi.
Tính cách Tây Môn Thiên Tuyết lạnh nhạt không thích tranh chấp với người, hơi lạnh lùng, ít khi tức giận.
Nhưng đối diện Đinh Hạo làm Tây Môn Thiên Tuyết liên tục hốt hoảng, chính nàng cũng thấy khó tin.
Bất giác ánh mắt Tây Môn Thiên Tuyết nhìn quyển sách nhỏ trong tay.
Đây là trang thứ mười, giới thiệu Tây Môn Thiên Tuyết nghiên cứu ba loại dược phẩm thuộc tính dương bát phẩm, dược lực, dược lý trong chúng nó diễn hóa tương sinh tương khắc, là một trong những thành quả nghiên cứu đắc ý nhất của Tây Môn Thiên Tuyết. Bây giờ nó bị Đinh Hạo vẽ bậy lung tung, khoanh tròn nhiều chỗ, tự động chú thích bậy bạ.
- A? Không thể nào?
Tây Môn Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn đồ án, chữ nhỏ bị nàng cho rằng là vẽ bậy. Tây Môn Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện thứ khiến nàng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc... Những gì Đinh Hạo viết hình như không hoàn toàn sai.
A, trời ơi, không phải không có sai lầm mà là có chút đạo lý.
Tây Môn Thiên Tuyết chợt nhận ra điều gì.
Tây Môn Thiên Tuyết thở dồn dập.
Tây Môn Thiên Tuyết nghiêm túc xem xét những hàng chữ xiêu vẹo, chữ xấu xen vào. Tây Môn Thiên Tuyết chìm đắm trong đó, đứng ngây như phỗng, bất giác đã qua một canh giờ.
- Không lẽ là như vậy? Phấn hoa Điện Cực Dương Hoa và bột phấn cành Thiên Tinh Thảo có thể dùng thủ pháp Âm Triện Tam Điệp Lãng vào lô? Cái này hoàn toàn không hợp với lẽ thường, mới đầu...
Tây Môn Thiên Tuyết xoay người vào nhà gỗ, lấy chút bột phấn trắng và đỏ từ hai bình ngọc, xòe tay phải ra. Đan lô màu đỏ chạm rỗng xuất hiện trong lòng bàn tay Tây Môn Thiên Tuyết, đan lô xoay tròn trứ vụt qua tay trái, bỏ hai loại bột phấn vào trong.
Sau đó đan lô quay tròn trong hư không trước mặt Tây Môn Thiên Tuyết.
Tây Môn Thiên Tuyết nín thở tập trung tinh thần, bàn tay thuôn dài không ngừng biến ảo thành cái bóng, thủ ấn huyền ảo chính là thủ pháp Âm Triện Tam Điệp Lãng.
Theo lý luận của rất nhiều đan dược sư cao giai có quyền uy trong Tuyết Châu đều dùng thủ pháp Âm Triện Tam Điệp Lãng luyện chế đan dược, dược thảo thuộc tính âm. Nếu dùng thủ pháp Âm Triện Tam Điệp Lãng luyện chế nguyên vật liệu thuộc tính dương rất có thể sẽ khiến đan lô nổ, nguyên vật liệu báo hỏng. Âm dương không thể điều hòa, đây là một trong định luật đan đạo mà các đan đạo quyền uy của Tuyết Châu công nhận.
Tây Môn Thiên Tuyết ôm chút tin tưởng cuối cùng với Đinh Hạo đã thử nghiệm.
- Như thế nào? Ta nói đúng không? Đinh ca nhi nhân nghĩa, lần này mọi người đã tin tưởng rồi đúng không?
- Đinh ca nhi, Cẩu Đản cũng chưa đến mười bốn tuổi, ngươi thu hắn đi.
- Vô cùng đa tạ Đinh ca nhi chúng ta sẽ giao học phí hai mươi đồng tiền cho Thiên Xu lão sư, không cần Đinh ca nhi tốn tiền...
- Đúng vậy. Đừng nói là hai mươi, dù là bốn mươi đồng tiền thì chúng ta cũng giao. Chỉ cần Đinh ca nhi bớt chút thời gian dạy bọn nhỏ, cho đám trẻ con xóm nghèo chúng ta có chút hy vọng thì ngươi chính là đại ân nhân của khu bần dân chúng ta.
Các phụ huynh đua nhau nói, có khen Đinh Hạo, biểu hiện ra nhiệt tình. Bọn họ không ngốc, lòng hiểu rõ ràng nhân vật như Đinh Hạo bình thường ngàn kim cũng không mời được, cơ hội như vậy đúng là ngàn năm một thuở.
Lúc này Đinh Hạo mới biết tin hắn dạy bọn nhỏ xóm nghèo truyền ra làm cả xóm lật nóc. Lão nhân xấu xa dụ dỗ một số phụ huynh tự nguyên bỏ công bỏ sức suốt đêm cải tạo lại sân nhỏ hẹp thành phòng học, sân luyện công lớn, chế tạo một ít công cụ tu luyện đơn giản.
Đinh Hạo chiêu đãi xong phụ huynh nhiệt tình đã qua nửa canh giờ.
Các phụ huynh vô vàn cảm ơn rời đi, Đinh Hạo đánh giá sáu mươi sáu đứa trẻ độ tuổi khác nhau.
Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư cười tủm tỉm nói:
- Hì hì, ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm, ta đã trắc nghiệm tuổi tác rồi, hoàn toàn phù hợp, căn cốt và thiên phú phù hợp, có tài luyện võ.
Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết trắc nghiệm thiên phú căn cốt?
Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư nhếch môi cười nhe răng vàng không đồng đều, giọng điệu bỉ ổi nói:
- Đó là tất nhiên, Thiên Xu ta mà làm việc thì ngươi yên tâm, tuyệt đối không sai lầm. Phải rồi, ngươi định dạy bọn họ như thế nào?
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Tất nhiên ta có cách của mình.
Cách của Đinh Hạo rất đơn giản, khiến bọn nhỏ đặt nền móng trước, cường thân kiện thể, huyết khí vượng thịnh, tiếp theo mới thử dẫn khí. Vì môn quy nên Đinh Hạo không thể dạy Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, nhưng quyển Dẫn Khí Quyết xem như công pháp huyền khí vỡ lòng cho bọn trẻ, tâm pháp huyền khí Nhất Đao Khởi Trình Quyết do Đao Tổ lần mò ra cũng có thể dạy.
Đinh Hạo móc một tờ danh sách ra khỏi ngực đưa cho Thiên Xu gian thương, nói:
- Làm cơm theo cái này, ta bỏ tiền ngươi, mỗi ngày cho bọn nhỏ ăn thịt mới huyết khí vượng thịnh, cường thân kiện thể.
- Chậc chậc chậc, được rồi, tiểu tử ngươi thật sự bỏ vốn gốc. Lão tử phục ngươi, vì một đám con nít không thân không quen, mỗi tháng ít nhất chi ra trăm lượng vàng, đáng giá không?
Khuôn mặt xấu xa của Thiên Xu gian thương khó được lộ biểu tình nghiêm túc.
Đinh Hạo rất oách nói một câu:
- Chỉ cầu ý niệm thông đạt.
Đây là câu đám nhân vật chính thức ra vẻ oách hay dùng trong tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn kiếp trước Đinh Hạo đọc.
Quả nhiên Thiên Xu gian thương bị chấn động, nghiêm túc gật đầu, nói:
- Tốt, vậy lão già ta sẽ cùng ngươi điên một lần, ta ngược lại muốn xem các ngươi dẫn dắt đám nhóc này đến trình độ nào.
* * *
Không hiểu sao mấy ngày nay Tây Môn Thiên Tuyết cứ thấy lòng buồn chồn, huyết khí cuồn cuộn, khó thể tập trung tinh thần. Thế nên khi luyện đan Tây Môn Thiên Tuyết phân tâm mấy lần suýt nổ lô, lãng phí nhiều nguyên liệu, linh thảo.
Vù vù vù vù vù!
Lòng Tây Môn Thiên Tuyết máy động, thu về đan lô nhỏ chạm rỗng màu đỏ bềnh bồng trước mắt. Tây Môn Thiên Tuyết thở dài, chậm rãi đứng dậy bước ra nhà gỗ nhỏ, đi vào vườn thuốc của mình.
Trong nắng sớm, gió thu se lạnh thổi qua. Vườn thuốc hoa điêu linh bay theo gió.
Dược thảo đã đến lúc gặt, đóa hoa phải bay đi.
Qua hai ngày nữa là có thể hái linh thảo trong vườn thuốc nhỏ này.
Không biết sao lòng Tây Môn Thiên Tuyết nhớ đến một người khiến nàng cực kỳ thất vọng, những chuyện xảy ra trong lớp học.
- Không ngờ ta nhớ đến hắn...
Thiếu nữ xinh đẹp thở dài. Mới đầu Tây Môn Thiên Tuyết chỉ thấy tiếc vì một thiên tài lãng phí thời gian, nếu đã quyết định từ bỏ tại sao nàng vẫn không kiềm được nhớ đến?
- Sư phụ nói trong số mạng của ta đã định có một cửa ải, đạp qua mới một hơi đột phá bình cảnh vào hàng tiên thiên đan dược sư, không lẽ thiếu niên này chính là kiếp nạn của ta sao?
Tây Môn Thiên Tuyết chậm rãi lấy quyển sách nhỏ màu lam ra khỏi trữ vật giới chỉ, tùy tay giở ra xem.
Đây là quyển sách kết tinh tâm đắc của Tây Môn Thiên Tuyết, là tâm huyết của nàng bây giờ bị vẽ lung tung đen tuyền, hoàn toàn vô dụng, quá tiếc. Đây là sách gốc, Tây Môn Thiên Tuyết không sao chép lưu trữ, cho nên hôm đó nàng mới tức giận như vậy, giận dữ đuổi Đinh Hạo đi.
Tính cách Tây Môn Thiên Tuyết lạnh nhạt không thích tranh chấp với người, hơi lạnh lùng, ít khi tức giận.
Nhưng đối diện Đinh Hạo làm Tây Môn Thiên Tuyết liên tục hốt hoảng, chính nàng cũng thấy khó tin.
Bất giác ánh mắt Tây Môn Thiên Tuyết nhìn quyển sách nhỏ trong tay.
Đây là trang thứ mười, giới thiệu Tây Môn Thiên Tuyết nghiên cứu ba loại dược phẩm thuộc tính dương bát phẩm, dược lực, dược lý trong chúng nó diễn hóa tương sinh tương khắc, là một trong những thành quả nghiên cứu đắc ý nhất của Tây Môn Thiên Tuyết. Bây giờ nó bị Đinh Hạo vẽ bậy lung tung, khoanh tròn nhiều chỗ, tự động chú thích bậy bạ.
- A? Không thể nào?
Tây Môn Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn đồ án, chữ nhỏ bị nàng cho rằng là vẽ bậy. Tây Môn Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện thứ khiến nàng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc... Những gì Đinh Hạo viết hình như không hoàn toàn sai.
A, trời ơi, không phải không có sai lầm mà là có chút đạo lý.
Tây Môn Thiên Tuyết chợt nhận ra điều gì.
Tây Môn Thiên Tuyết thở dồn dập.
Tây Môn Thiên Tuyết nghiêm túc xem xét những hàng chữ xiêu vẹo, chữ xấu xen vào. Tây Môn Thiên Tuyết chìm đắm trong đó, đứng ngây như phỗng, bất giác đã qua một canh giờ.
- Không lẽ là như vậy? Phấn hoa Điện Cực Dương Hoa và bột phấn cành Thiên Tinh Thảo có thể dùng thủ pháp Âm Triện Tam Điệp Lãng vào lô? Cái này hoàn toàn không hợp với lẽ thường, mới đầu...
Tây Môn Thiên Tuyết xoay người vào nhà gỗ, lấy chút bột phấn trắng và đỏ từ hai bình ngọc, xòe tay phải ra. Đan lô màu đỏ chạm rỗng xuất hiện trong lòng bàn tay Tây Môn Thiên Tuyết, đan lô xoay tròn trứ vụt qua tay trái, bỏ hai loại bột phấn vào trong.
Sau đó đan lô quay tròn trong hư không trước mặt Tây Môn Thiên Tuyết.
Tây Môn Thiên Tuyết nín thở tập trung tinh thần, bàn tay thuôn dài không ngừng biến ảo thành cái bóng, thủ ấn huyền ảo chính là thủ pháp Âm Triện Tam Điệp Lãng.
Theo lý luận của rất nhiều đan dược sư cao giai có quyền uy trong Tuyết Châu đều dùng thủ pháp Âm Triện Tam Điệp Lãng luyện chế đan dược, dược thảo thuộc tính âm. Nếu dùng thủ pháp Âm Triện Tam Điệp Lãng luyện chế nguyên vật liệu thuộc tính dương rất có thể sẽ khiến đan lô nổ, nguyên vật liệu báo hỏng. Âm dương không thể điều hòa, đây là một trong định luật đan đạo mà các đan đạo quyền uy của Tuyết Châu công nhận.
Tây Môn Thiên Tuyết ôm chút tin tưởng cuối cùng với Đinh Hạo đã thử nghiệm.