Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 139: Tin tưởng, chắc chắn ngươi sẽ thắng
Lại thêm cùng là đệ tử võ sĩ huyết mạch, bọn họ biết rõ Tạ Giải Ngữ không chỉ có sắc đẹp tuyệt trần càng có tiềm lực không gì sánh bằng. Nghe nói Tạ Giải Ngữ có tiên hoàng thần thể cực kỳ hiếm thấy, là thiên tài trong thiên tài, nếu cùng nhau song tu thì vô cùng diệu dụng.
Bây giờ một đóa thần hoa bị một đệ tử ký danh đê tiện hái đi sao?
Thật là không có thiên lý!
Viên Thiên Cương tức giận không có chỗ trút, tức giận quát:
- Phế vật, là người nhát gan, hèn! Đệ tử ký danh các ngươi đều là đám phế vật, vô dụng, rác rưởi! Là đá lót chân cho chúng ta, một ngày nào đó ngươi sẽ quỳ dưới chân ta xin tha...
Đinh Hạo bỗng đứng lại.
Đinh Hạo chậm rãi xoay người nhìn Viên Thiên Cương như dã thú phát cuồng, ánh mắt như đao.
Khóe môi Đinh Hạo cong lên:
- Ngươi nói đệ tử ký danh đều là rác rưởi vô dụng?
Viên Thiên Cương thấy rốt cuộc chọc giận đối thủ, cười to bảo:
- Đúng vậy. Rác rưởi, các ngươi chính là một đám đá kê chân đáng thương, phế vật vô dụng!
- Vậy sao?
Đinh Hạo cười tủm tỉm:
- Thế thì ngươi hãy mở mắt nhìn thực lực của đệ tử ký danh đi!
Đinh Hạo chưa dứt lời đã lắc người hóa thành luồng khói tới trước mặt Viên Thiên Cương, bàn tay trắng như ngọc nhẹ ấn.
Viên Thiên Cương quát to:
- Muốn chết!
Cánh tay Viên Thiên Cương kéo một chuỗi cái bóng trên không trung, chớp mắt rút hai thanh loan đao ra, chuông vang kêu gấp gáp quấy rối tâm hồn.
Viên Thiên Cương sắp thi triển đao pháp đắc ý nhất.
Nhưng hai tay Viên Thiên Cương bỗng cứng lại, song đao như rơi vào đầm lầy biến chậm chạp, không còn cảm giác trôi chảy như bình thường. Viên Thiên Cương ngây người, kinh ngạc phat hiện không biết tại sao bàn tay đối thủ đã nhẹ nhàng ấn vào điểm song đao giao nhau.
Đinh Hạo quát to:
- Cút!
Mọi người nghe rõ ràng thanh âm.
Trong phút chốc đám người thấy cổ tay Đinh Hạo run lên.
Viên Thiên Cương hoàn toàn biến sắc mặt, cảm giác lực lượng hùng hồn xâm nhập. Viên Thiên Cương như bị búa công thành đánh trúng dán mặt đất bay ra ngoài.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Viên Thiên Cương đập mạnh vào ròa chắn quảng trường phía xa, đụng gãy bốn, năm lan can ngọc thạch. Mặt Viên Thiên Cương trắng bệch té xuống đất, phun ra ngụm máu đỏ. Biểu tình Viên Thiên Cương dữ tợn nhìn Đinh Hạo, mắt tràn ngập khó tin.
Đám người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng há to mồm đến tận mang tai.
Làm sao có thể?
Đệ tử võ sĩ huyết mạch xếp hạng ba tổng bảng, Viên Thiên Cương được xem là nhân vật thống lĩnh Vấn Kiếm tông trong tương lai, được ngàn vạn yêu thương trong tông môn bị một đệ tử ký danh nho nhỏ nhẹ nhàng vỗ chưởng đã té lăn quay?
Đang... Đùa sao?
Có mấy thiếu niên võ sĩ huyết mạch khó tin dụi mắt, cảm giác như mặt bị tát một cái.
Mặt Viên Thiên Cương xám xịt.
Viên Thiên Cương không ngờ sẽ thua hoàn toàn, đối phương lấy thực lực mạnh mẽ nghiền nát gã, hề có kỹ xảo âm mưu, bày ra thực lực rõ ràng.
Sao đệ tử ký danh có thể mạnh như vậy được?
Vốn Viên Thiên Cương cho rằng ban đầu Đinh Hạo không đấu võ với gã là vì sợ nên khinh thường.
Đả kích mãnh liệt làm mỗi một đệ tử võ sĩ huyết mạch sắp không ngẩng đầu lên được.
Chỉ có Tạ Giải Ngữ mặc giáp nhẹ màu đỏ như nữ võ thần giáng trần là lộ biểu tình 'sớm biết sẽ như vậy'. Ngay từ đầu Tạ Giải Ngữ đã không nghi ngờ thực lực của Đinh Hạo, không tiếp xúc với hắn sẽ không hiểu được trong người hắn ẩn chứa lực lượng thế nào.
Ánh mắt Đinh Hạo quét qua mặt các thiếu niên, quét sách khí thế hùng hổ vênh váo của bọn họ. Không ai dám ngẩng đầu đối diện Đinh Hạo.
- Cái gọi là đệ tử huyết mạch cũng chỉ có thế, bây giờ các ngươi đã biết thực lực của đệ tử ký danh rồi đi?
Đinh Hạo cười khẽ, lắc đầu xoay đi.
Lúc này, phía xa có một thiếu niên tóc tím ngay từ khi Đinh Hạo xuất hiện vẫn không có động tác gì, yên lặng ngồi trên tảng đá cao hai mươi thước tu luyện công pháp nào đó liếc bóng lưng hắn một cái.
Đinh Hạo ở phía xa lập tức cảnh giác.
Đinh Hạo xoay người lại, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung bắn ra một chuỗi hỏa hoa vô hình.
Đinh Hạo giật mình nghi hoặc hỏi:
- Người này là một kình địch.
Thiếu niên tóc tím không giống đệ tử huyết mạch khác, hơi thở bình tĩnh không hề nôn nóng, bình tĩnh như hồ nước sâu không thấy đáy. Thiếu niên tóc tím thu dao động huyền khí vào người càng hiện ra sâu không lường được.
Đinh Hạo thấy rõ chiến ý dày đặc trong mắt thiếu niên tóc tím.
Nhưng rất nhanh thiếu niên tóc tím nhắm mắt lại như ngủ, hơi thở biến bình tĩnh.
Đinh Hạo xoay người đi.
Trực giác nói cho Đinh Hạo sớm muốn gì sẽ chiến đấu với thiếu niên tóc tím này.
* * *
Nhờ có Tạ Giải Ngữ hướng dẫn, Đinh Hạo mù đường rốt cuộc ra khỏi bậc bảy mông lung trong mây, thuận lợi đi tới khu hoạt động của đệ tử ký danh khu vực bậc ba.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Được rồi, ngừng ở đây đi. Hôm nay đa tạ nàng.
- Ta cũng rất vui khi gặp ngươi.
Tạ Giải Ngữ tự nhiên thẳng thắn nói:
- Mỗi ngày ở chung với cái đám đấu đá lẫn nhau làm ta chán chết.
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
- Đây chính là tệ đoan của môn phái.
Đinh Hạo khẽ thở dài:
- Bọn họ đều là đứa trẻ bị làm hư, dù sao còn quá trẻ, các trưởng bối cưng chiều khiến họ mất đi trái tim bình thường. Cứ thế này thì trời sinh có thể chất huyết mạch thần dân không phải chuyện tốt.
- Ngươi nói chuyện già dặn làm như già lắm vậy, nhưng ngươi phải chú ý một người, hắn không đơn giản.
- Ý nàng nói là thiếu niên tóc tím ngồi trên pho tượng kia?
Đinh Hạo trầm giọng nói:
- Ừm! Đúng là hắn khác với người thường. Trong hai mươi đệ tử huyết mạch trừ nàng ra thì ta cũng không nhìn thấu tên đó tên đó. Nhưng mà... Hì hì.
Nói đến đây Đinh Hạo cười nói:
- Ta dám chọc cả Mục Thiên Dưỡng thì chẳng lẽ sợ người khác sao?
- Nói cũng đúng.
Tạ Giải Ngữ liếc Đinh Hạo, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Chuyện này đã đồn ra ngoài, tin tưởng không lâu sau tất cả mọi người sẽ biết. Đinh Hạo, chuện trong Vấn Kiếm tông không đơn giản như mặt ngoài, bây giờ sóng ngầm đã dâng lên, e rằng có vài người âm thầm hại ngươi. Bình thường ngươi phải cẩn thận một chút.
Đinh Hạo gật đầu không nghĩ nhiều chuyện nhức đầu, cố ý trêu đùa nói:
- Sao nói đến ước chiến ba năm hình như nàng không lo cho ta?
Tạ Giải Ngữ cười tươi với Đinh Hạo, chắc chắn nói:
- Đó là bởi vì ta vững tin người cuối cùng chiến thắng là ngươi chứ không phải Mục Thiên Dưỡng!
Bây giờ một đóa thần hoa bị một đệ tử ký danh đê tiện hái đi sao?
Thật là không có thiên lý!
Viên Thiên Cương tức giận không có chỗ trút, tức giận quát:
- Phế vật, là người nhát gan, hèn! Đệ tử ký danh các ngươi đều là đám phế vật, vô dụng, rác rưởi! Là đá lót chân cho chúng ta, một ngày nào đó ngươi sẽ quỳ dưới chân ta xin tha...
Đinh Hạo bỗng đứng lại.
Đinh Hạo chậm rãi xoay người nhìn Viên Thiên Cương như dã thú phát cuồng, ánh mắt như đao.
Khóe môi Đinh Hạo cong lên:
- Ngươi nói đệ tử ký danh đều là rác rưởi vô dụng?
Viên Thiên Cương thấy rốt cuộc chọc giận đối thủ, cười to bảo:
- Đúng vậy. Rác rưởi, các ngươi chính là một đám đá kê chân đáng thương, phế vật vô dụng!
- Vậy sao?
Đinh Hạo cười tủm tỉm:
- Thế thì ngươi hãy mở mắt nhìn thực lực của đệ tử ký danh đi!
Đinh Hạo chưa dứt lời đã lắc người hóa thành luồng khói tới trước mặt Viên Thiên Cương, bàn tay trắng như ngọc nhẹ ấn.
Viên Thiên Cương quát to:
- Muốn chết!
Cánh tay Viên Thiên Cương kéo một chuỗi cái bóng trên không trung, chớp mắt rút hai thanh loan đao ra, chuông vang kêu gấp gáp quấy rối tâm hồn.
Viên Thiên Cương sắp thi triển đao pháp đắc ý nhất.
Nhưng hai tay Viên Thiên Cương bỗng cứng lại, song đao như rơi vào đầm lầy biến chậm chạp, không còn cảm giác trôi chảy như bình thường. Viên Thiên Cương ngây người, kinh ngạc phat hiện không biết tại sao bàn tay đối thủ đã nhẹ nhàng ấn vào điểm song đao giao nhau.
Đinh Hạo quát to:
- Cút!
Mọi người nghe rõ ràng thanh âm.
Trong phút chốc đám người thấy cổ tay Đinh Hạo run lên.
Viên Thiên Cương hoàn toàn biến sắc mặt, cảm giác lực lượng hùng hồn xâm nhập. Viên Thiên Cương như bị búa công thành đánh trúng dán mặt đất bay ra ngoài.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Viên Thiên Cương đập mạnh vào ròa chắn quảng trường phía xa, đụng gãy bốn, năm lan can ngọc thạch. Mặt Viên Thiên Cương trắng bệch té xuống đất, phun ra ngụm máu đỏ. Biểu tình Viên Thiên Cương dữ tợn nhìn Đinh Hạo, mắt tràn ngập khó tin.
Đám người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng há to mồm đến tận mang tai.
Làm sao có thể?
Đệ tử võ sĩ huyết mạch xếp hạng ba tổng bảng, Viên Thiên Cương được xem là nhân vật thống lĩnh Vấn Kiếm tông trong tương lai, được ngàn vạn yêu thương trong tông môn bị một đệ tử ký danh nho nhỏ nhẹ nhàng vỗ chưởng đã té lăn quay?
Đang... Đùa sao?
Có mấy thiếu niên võ sĩ huyết mạch khó tin dụi mắt, cảm giác như mặt bị tát một cái.
Mặt Viên Thiên Cương xám xịt.
Viên Thiên Cương không ngờ sẽ thua hoàn toàn, đối phương lấy thực lực mạnh mẽ nghiền nát gã, hề có kỹ xảo âm mưu, bày ra thực lực rõ ràng.
Sao đệ tử ký danh có thể mạnh như vậy được?
Vốn Viên Thiên Cương cho rằng ban đầu Đinh Hạo không đấu võ với gã là vì sợ nên khinh thường.
Đả kích mãnh liệt làm mỗi một đệ tử võ sĩ huyết mạch sắp không ngẩng đầu lên được.
Chỉ có Tạ Giải Ngữ mặc giáp nhẹ màu đỏ như nữ võ thần giáng trần là lộ biểu tình 'sớm biết sẽ như vậy'. Ngay từ đầu Tạ Giải Ngữ đã không nghi ngờ thực lực của Đinh Hạo, không tiếp xúc với hắn sẽ không hiểu được trong người hắn ẩn chứa lực lượng thế nào.
Ánh mắt Đinh Hạo quét qua mặt các thiếu niên, quét sách khí thế hùng hổ vênh váo của bọn họ. Không ai dám ngẩng đầu đối diện Đinh Hạo.
- Cái gọi là đệ tử huyết mạch cũng chỉ có thế, bây giờ các ngươi đã biết thực lực của đệ tử ký danh rồi đi?
Đinh Hạo cười khẽ, lắc đầu xoay đi.
Lúc này, phía xa có một thiếu niên tóc tím ngay từ khi Đinh Hạo xuất hiện vẫn không có động tác gì, yên lặng ngồi trên tảng đá cao hai mươi thước tu luyện công pháp nào đó liếc bóng lưng hắn một cái.
Đinh Hạo ở phía xa lập tức cảnh giác.
Đinh Hạo xoay người lại, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung bắn ra một chuỗi hỏa hoa vô hình.
Đinh Hạo giật mình nghi hoặc hỏi:
- Người này là một kình địch.
Thiếu niên tóc tím không giống đệ tử huyết mạch khác, hơi thở bình tĩnh không hề nôn nóng, bình tĩnh như hồ nước sâu không thấy đáy. Thiếu niên tóc tím thu dao động huyền khí vào người càng hiện ra sâu không lường được.
Đinh Hạo thấy rõ chiến ý dày đặc trong mắt thiếu niên tóc tím.
Nhưng rất nhanh thiếu niên tóc tím nhắm mắt lại như ngủ, hơi thở biến bình tĩnh.
Đinh Hạo xoay người đi.
Trực giác nói cho Đinh Hạo sớm muốn gì sẽ chiến đấu với thiếu niên tóc tím này.
* * *
Nhờ có Tạ Giải Ngữ hướng dẫn, Đinh Hạo mù đường rốt cuộc ra khỏi bậc bảy mông lung trong mây, thuận lợi đi tới khu hoạt động của đệ tử ký danh khu vực bậc ba.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Được rồi, ngừng ở đây đi. Hôm nay đa tạ nàng.
- Ta cũng rất vui khi gặp ngươi.
Tạ Giải Ngữ tự nhiên thẳng thắn nói:
- Mỗi ngày ở chung với cái đám đấu đá lẫn nhau làm ta chán chết.
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
- Đây chính là tệ đoan của môn phái.
Đinh Hạo khẽ thở dài:
- Bọn họ đều là đứa trẻ bị làm hư, dù sao còn quá trẻ, các trưởng bối cưng chiều khiến họ mất đi trái tim bình thường. Cứ thế này thì trời sinh có thể chất huyết mạch thần dân không phải chuyện tốt.
- Ngươi nói chuyện già dặn làm như già lắm vậy, nhưng ngươi phải chú ý một người, hắn không đơn giản.
- Ý nàng nói là thiếu niên tóc tím ngồi trên pho tượng kia?
Đinh Hạo trầm giọng nói:
- Ừm! Đúng là hắn khác với người thường. Trong hai mươi đệ tử huyết mạch trừ nàng ra thì ta cũng không nhìn thấu tên đó tên đó. Nhưng mà... Hì hì.
Nói đến đây Đinh Hạo cười nói:
- Ta dám chọc cả Mục Thiên Dưỡng thì chẳng lẽ sợ người khác sao?
- Nói cũng đúng.
Tạ Giải Ngữ liếc Đinh Hạo, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Chuyện này đã đồn ra ngoài, tin tưởng không lâu sau tất cả mọi người sẽ biết. Đinh Hạo, chuện trong Vấn Kiếm tông không đơn giản như mặt ngoài, bây giờ sóng ngầm đã dâng lên, e rằng có vài người âm thầm hại ngươi. Bình thường ngươi phải cẩn thận một chút.
Đinh Hạo gật đầu không nghĩ nhiều chuyện nhức đầu, cố ý trêu đùa nói:
- Sao nói đến ước chiến ba năm hình như nàng không lo cho ta?
Tạ Giải Ngữ cười tươi với Đinh Hạo, chắc chắn nói:
- Đó là bởi vì ta vững tin người cuối cùng chiến thắng là ngươi chứ không phải Mục Thiên Dưỡng!