Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 1322: Ta đã từng có được hết thảy
- Từ đại tái tông môn lần đầu tiên bắt đầu khi vào Vấn Kiếm tông thì ta luôn bị hắn đè đầu, chưa một lần trở mình được.
Lý Mục Vân cao giọng quát:
- Với tư chất của ta nếu đặt ở tông môn khác đều là đệ tử hạch tâm nhưng bị Đinh Hạo cướp mất mọi ánh sáng, chuyện tốt đều thuộc về hắn. Dù hôm nay không địch lại thì ta muốn đấu một trận oanh liệt, chứng minh ta sống trên đời, ta từng huy hoàng!
Lương Phi Tuyết giật mình, cuối cùng nghĩ thông, chậm rãi thụt lùi.
Mắt Lý Mục Vân lộ tia cảm kích.
- Đinh Hạo, đến đây.
Khí thế toàn thân Lý Mục Vân lại tăng lên, chiến ý sục sôi, quỷ khí đen như dung nham.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Lần này ta sẽ không nương tay nữa.
Lý Mục Vân cười to bảo:
- Có ngươi không có ta, quyết đấu sinh tử!
- Vậy thì thành toàn ngươi.
Đinh Hạo dứt lời trực tiếp ra chiêu.
Kiếm ý sôi trào.
Đao ý hoành không.
Đinh Hạo như thần ma Chiến thần.
Chiến đấu đáng sợ lại bùng nổ.
Lần này Đinh Hạo không nương tay. Lý Mục Vân vứt bỏ mọi tạp niệm. Hai người bay tới bay lui, di chuyển trong không gian nhỏ lúc công lúc phòng.
Một chiêu một thức của Đinh Hạo, Lý Mục Vân nhìn như đơn giản, không có lực phá hoại khủng bố nhưng hai người rất ăn ý cẩn thận khống chế lực lượng không lan ra ngoài, ảnh hưởng sơn môn Vấn Kiếm tông, đám người trong quảng trường.
Mọi người trợn to mắt nhìn chằm chằm cuộc chiến.
Nhiều người suốt đời không thấy được chiến đấu đẳng cấp này. Càng hiếm thấy kiểu như Đinh Hạo, Lý Mục Vân khống chế lực lượng không lộ ra ngoài. Lúc trước cường giả thần cảnh chiến đấu đều lên chiến trường chín tầng trời, đánh đến trời sụp đất nứt nhật nguyệt vô quang?
Mọi người giật mình không nói nên lời.
Vốn tưởng ra Đinh Hạo, Cuồng Đao Trương Phàm, Tạ Giải Ngữ, Phương Thiên Dực, các cường giả thiên tài này đã là cực hạn của Vấn Kiếm tông. Không ngờ còn có yêu nghiệt như Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết. Trong đệ tử Vấn Kiếm tông quý đó xảy ra chuyện gì mà ra nhiều cường giả thần cảnh đến vậy?
Xác suất thật khó tin.
May mắn Lý Mục Vân, Đinh Hạo có mâu thuẫn, cuộc chiến hôm nay tuyệt đối là không chết không ngừng, nếu không thì Vấn Kiếm tông có sáu, bảy cường giả thần cảnh, toàn võ đạo nhân loại Bắc Vực còn ai đối kháng được?
Chỉ nghĩ thôi đã khiến người sợ hãi.
Lúc này chiến đấu rốt cuộc phân ra thắng bại.
Cơ thể Lý Mục Vân bị kiếm ý hàn băng xuyên qua, gã ho ra búng máu, lùi lại.
Chớp mắt cơ thể Lý Mục Vân tràn ngập băng sương lam mỏng, đông cứng lại. Vị trí trái tim có một lỗ máu to gần như trong suốt, thấy rõ nội tạng trong lông ngừng đóng băng.
- Khụ khụ... Đao kiếm song tuyệt, quả nhiên... Quả nhiên không tầm thường...
Tay trái Lý Mục Vân ấn vết thương, miệng ọc máu, mặt nở nụ cười.
Lý Mục Vân nói:
- Thua, cuối cùng vẫn thua, bận rộn một đời này, tranh qua tranh lại đều là công dã tràn, ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Trong tiếng cười tràn ngập tự giễu.
Sự sống trong cơ thể Lý Mục Vân xói mòn.
Lý Mục Vân biết hôm nay gã thua thảm.
Đều nói người trước khi chết có thể thấy nhiều chuyện từng xảy ra. Lý Mục Vân mơ hồ thấy ngày xưa lúc mới vào Vấn Kiếm tông, thấy huynh đệ mặc áo trắng, thấy mình hùng tâm hừng hực, muốn dùng sức mạnh bản thân biến Vấn Kiếm tông thành môn phái mạnh nhất Tuyết Châu, thấy khuôn mặt tươi cười của chưởng môn, thấy biểu tình hiền lành dạy bảo ân cần của sư phụ, thấy giáo sư A Hoành chết dưới vuốt yêu thú vì cứu gã.
Ha ha ha ha ha ha! Các ngươi đều biết tình cảm của Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết nhưng có ai biết chăng Lý Mục Vân từng có một người yêu giáo sư dịu dàng như nước?
Vận mệnh thật tàn khốc, biến một thiếu niên đơn thuần, có tiến tới bước lên con đường không lối về.
Lý Mục Vân còn nhớ đoạn thời gian người yêu chết, gã không ăn không uống suy nghĩ mười ngày mười đêm.
Lý Mục Vân và Đinh Hạo cùng là người nhưng tại sao vận mệnh khác biệt?
Chỉ có một đáp án, đó là gã không đủ mạnh.
Cho nên khi dụ dỗ ma quy xuất hiện trước mắt, Lý Mục Vân chấp nhận ngay.
Tuy Lý Mục Vân không biết tại sao những người đó chọn gã, không biết bọn họ chú trọng thứ gì từ người gã, không biết bọn họ âm mưu, kế hoạch cái gì. Khi bọn họ thề sẽ không làm gì hại Vấn Kiếm tông thì Lý Mục Vân chấp nhận hết.
Bởi vì đám người đó lộ ra lực lượng quá khủng bố.
Sau này Lý Mục Vân mới biết đám người đó đến từ U Minh Quỷ tông.
Tiếp đó Lý Mục Vân từng bước một đi đến ngày hôm nay.
Vừa vào U Minh Quỷ tông là trọn kiếp không ra được.
Lý Mục Vân vào U Minh Quỷ tông, gã đã không có đường lui. Dù Lý Mục Vân lộ ra thiên phú, tăng tiến quỷ tu không gì sánh kịp, đánh bại tất cả người cạnh tranh cuối cùng trở thành truyền nhân duy nhất nhưng ấn chú quỷ phù trong cơ thể càng lúc càng rõ ràng hơn.
Lý Mục Vân cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Lý Mục Vân cảm giác sự sống ngày càng suy yếu, gã thấy bi ai cho bản thân. Trả giá tất cả nhưng kết quả vẫn không thể đánh bại Đinh Hạo, chẳng lẽ đây là ý trời sao?
Nếu có khả năng thì ai không muốn làm siêu anh hùng người người khen? Ai muốn làm kẻ xấu xa người người khinh bỉ?
Vận mệnh tàn nhẫn như vậy đấy.
- Ta đã từng có được hết thảy nhưng chớp mắt tan thành mây khói... A Hoành, A Hoành, vô cùng xin lỗi, để nàng một mình chờ dưới lòng đất nhiều năm như vậy. Bây giờ ta đến với nàng đây, không bao giờ chia lìa nữa...
Bất giác lệ ướt gò má Lý Mục Vân.
A Hoành là nữ giáo sư Vấn Kiếm tông vì bảo vệ Lý Mục Vân mà chết thảm trong tay yêu tộc.
Lý Mục Vân cảm thấy rất mệt, gã muốn ngủ một giấc.
- Đại ca...
Lương Phi Tuyết nhanh chóng chạy tới bên Lý Mục Vân, dìu thân hình lảo đảo, khóc ròng rã. Chỉ người Bích Lạc Tiên tông mới biết trong U Minh Quỷ tông xảy ra cái gì. Chỉ Lương Phi Tuyết biết mấy năm nay Lý Mục Vân gặp chuyện gì.
Nam nhân này đi con đường quá cực khổ.
- Đại ca!
- Đại ca, ngươi...
Đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng xông lên, mắt ướt nước.
Dù quá khứ xảy ra chuyện gì đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng tin tưởng tình huynh đệ của Lý Mục Vân, nếu không có tình thì sao gã đẩy bọn họ ra dùng lực lượng dịu dàng như vậy?
Cái gọi là cắt áo đoạn nghĩa chỉ vì tránh cho đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng bị liên lụy.
Lý Mục Vân đã là phản đồ của Vấn Kiếm tông, gã không muốn đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng vì thế mà bị Vấn Kiếm tông xa lánh, tương lai u tối.
Lý Mục Vân nằm trong ngực Lương Phi Tuyết, khoe môi cong lên:
- Phi Tuyết, Tiểu Cửu, Tiểu Thắng... Ta... Mấy năm nay... Ta... Ta... Xin lỗi...
Lý Mục Vân cao giọng quát:
- Với tư chất của ta nếu đặt ở tông môn khác đều là đệ tử hạch tâm nhưng bị Đinh Hạo cướp mất mọi ánh sáng, chuyện tốt đều thuộc về hắn. Dù hôm nay không địch lại thì ta muốn đấu một trận oanh liệt, chứng minh ta sống trên đời, ta từng huy hoàng!
Lương Phi Tuyết giật mình, cuối cùng nghĩ thông, chậm rãi thụt lùi.
Mắt Lý Mục Vân lộ tia cảm kích.
- Đinh Hạo, đến đây.
Khí thế toàn thân Lý Mục Vân lại tăng lên, chiến ý sục sôi, quỷ khí đen như dung nham.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Lần này ta sẽ không nương tay nữa.
Lý Mục Vân cười to bảo:
- Có ngươi không có ta, quyết đấu sinh tử!
- Vậy thì thành toàn ngươi.
Đinh Hạo dứt lời trực tiếp ra chiêu.
Kiếm ý sôi trào.
Đao ý hoành không.
Đinh Hạo như thần ma Chiến thần.
Chiến đấu đáng sợ lại bùng nổ.
Lần này Đinh Hạo không nương tay. Lý Mục Vân vứt bỏ mọi tạp niệm. Hai người bay tới bay lui, di chuyển trong không gian nhỏ lúc công lúc phòng.
Một chiêu một thức của Đinh Hạo, Lý Mục Vân nhìn như đơn giản, không có lực phá hoại khủng bố nhưng hai người rất ăn ý cẩn thận khống chế lực lượng không lan ra ngoài, ảnh hưởng sơn môn Vấn Kiếm tông, đám người trong quảng trường.
Mọi người trợn to mắt nhìn chằm chằm cuộc chiến.
Nhiều người suốt đời không thấy được chiến đấu đẳng cấp này. Càng hiếm thấy kiểu như Đinh Hạo, Lý Mục Vân khống chế lực lượng không lộ ra ngoài. Lúc trước cường giả thần cảnh chiến đấu đều lên chiến trường chín tầng trời, đánh đến trời sụp đất nứt nhật nguyệt vô quang?
Mọi người giật mình không nói nên lời.
Vốn tưởng ra Đinh Hạo, Cuồng Đao Trương Phàm, Tạ Giải Ngữ, Phương Thiên Dực, các cường giả thiên tài này đã là cực hạn của Vấn Kiếm tông. Không ngờ còn có yêu nghiệt như Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết. Trong đệ tử Vấn Kiếm tông quý đó xảy ra chuyện gì mà ra nhiều cường giả thần cảnh đến vậy?
Xác suất thật khó tin.
May mắn Lý Mục Vân, Đinh Hạo có mâu thuẫn, cuộc chiến hôm nay tuyệt đối là không chết không ngừng, nếu không thì Vấn Kiếm tông có sáu, bảy cường giả thần cảnh, toàn võ đạo nhân loại Bắc Vực còn ai đối kháng được?
Chỉ nghĩ thôi đã khiến người sợ hãi.
Lúc này chiến đấu rốt cuộc phân ra thắng bại.
Cơ thể Lý Mục Vân bị kiếm ý hàn băng xuyên qua, gã ho ra búng máu, lùi lại.
Chớp mắt cơ thể Lý Mục Vân tràn ngập băng sương lam mỏng, đông cứng lại. Vị trí trái tim có một lỗ máu to gần như trong suốt, thấy rõ nội tạng trong lông ngừng đóng băng.
- Khụ khụ... Đao kiếm song tuyệt, quả nhiên... Quả nhiên không tầm thường...
Tay trái Lý Mục Vân ấn vết thương, miệng ọc máu, mặt nở nụ cười.
Lý Mục Vân nói:
- Thua, cuối cùng vẫn thua, bận rộn một đời này, tranh qua tranh lại đều là công dã tràn, ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Trong tiếng cười tràn ngập tự giễu.
Sự sống trong cơ thể Lý Mục Vân xói mòn.
Lý Mục Vân biết hôm nay gã thua thảm.
Đều nói người trước khi chết có thể thấy nhiều chuyện từng xảy ra. Lý Mục Vân mơ hồ thấy ngày xưa lúc mới vào Vấn Kiếm tông, thấy huynh đệ mặc áo trắng, thấy mình hùng tâm hừng hực, muốn dùng sức mạnh bản thân biến Vấn Kiếm tông thành môn phái mạnh nhất Tuyết Châu, thấy khuôn mặt tươi cười của chưởng môn, thấy biểu tình hiền lành dạy bảo ân cần của sư phụ, thấy giáo sư A Hoành chết dưới vuốt yêu thú vì cứu gã.
Ha ha ha ha ha ha! Các ngươi đều biết tình cảm của Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết nhưng có ai biết chăng Lý Mục Vân từng có một người yêu giáo sư dịu dàng như nước?
Vận mệnh thật tàn khốc, biến một thiếu niên đơn thuần, có tiến tới bước lên con đường không lối về.
Lý Mục Vân còn nhớ đoạn thời gian người yêu chết, gã không ăn không uống suy nghĩ mười ngày mười đêm.
Lý Mục Vân và Đinh Hạo cùng là người nhưng tại sao vận mệnh khác biệt?
Chỉ có một đáp án, đó là gã không đủ mạnh.
Cho nên khi dụ dỗ ma quy xuất hiện trước mắt, Lý Mục Vân chấp nhận ngay.
Tuy Lý Mục Vân không biết tại sao những người đó chọn gã, không biết bọn họ chú trọng thứ gì từ người gã, không biết bọn họ âm mưu, kế hoạch cái gì. Khi bọn họ thề sẽ không làm gì hại Vấn Kiếm tông thì Lý Mục Vân chấp nhận hết.
Bởi vì đám người đó lộ ra lực lượng quá khủng bố.
Sau này Lý Mục Vân mới biết đám người đó đến từ U Minh Quỷ tông.
Tiếp đó Lý Mục Vân từng bước một đi đến ngày hôm nay.
Vừa vào U Minh Quỷ tông là trọn kiếp không ra được.
Lý Mục Vân vào U Minh Quỷ tông, gã đã không có đường lui. Dù Lý Mục Vân lộ ra thiên phú, tăng tiến quỷ tu không gì sánh kịp, đánh bại tất cả người cạnh tranh cuối cùng trở thành truyền nhân duy nhất nhưng ấn chú quỷ phù trong cơ thể càng lúc càng rõ ràng hơn.
Lý Mục Vân cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Lý Mục Vân cảm giác sự sống ngày càng suy yếu, gã thấy bi ai cho bản thân. Trả giá tất cả nhưng kết quả vẫn không thể đánh bại Đinh Hạo, chẳng lẽ đây là ý trời sao?
Nếu có khả năng thì ai không muốn làm siêu anh hùng người người khen? Ai muốn làm kẻ xấu xa người người khinh bỉ?
Vận mệnh tàn nhẫn như vậy đấy.
- Ta đã từng có được hết thảy nhưng chớp mắt tan thành mây khói... A Hoành, A Hoành, vô cùng xin lỗi, để nàng một mình chờ dưới lòng đất nhiều năm như vậy. Bây giờ ta đến với nàng đây, không bao giờ chia lìa nữa...
Bất giác lệ ướt gò má Lý Mục Vân.
A Hoành là nữ giáo sư Vấn Kiếm tông vì bảo vệ Lý Mục Vân mà chết thảm trong tay yêu tộc.
Lý Mục Vân cảm thấy rất mệt, gã muốn ngủ một giấc.
- Đại ca...
Lương Phi Tuyết nhanh chóng chạy tới bên Lý Mục Vân, dìu thân hình lảo đảo, khóc ròng rã. Chỉ người Bích Lạc Tiên tông mới biết trong U Minh Quỷ tông xảy ra cái gì. Chỉ Lương Phi Tuyết biết mấy năm nay Lý Mục Vân gặp chuyện gì.
Nam nhân này đi con đường quá cực khổ.
- Đại ca!
- Đại ca, ngươi...
Đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng xông lên, mắt ướt nước.
Dù quá khứ xảy ra chuyện gì đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng tin tưởng tình huynh đệ của Lý Mục Vân, nếu không có tình thì sao gã đẩy bọn họ ra dùng lực lượng dịu dàng như vậy?
Cái gọi là cắt áo đoạn nghĩa chỉ vì tránh cho đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng bị liên lụy.
Lý Mục Vân đã là phản đồ của Vấn Kiếm tông, gã không muốn đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng vì thế mà bị Vấn Kiếm tông xa lánh, tương lai u tối.
Lý Mục Vân nằm trong ngực Lương Phi Tuyết, khoe môi cong lên:
- Phi Tuyết, Tiểu Cửu, Tiểu Thắng... Ta... Mấy năm nay... Ta... Ta... Xin lỗi...