Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 1057: Xem ra ngươi vẫn chưa học khôn
Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân giật mình, muốn ngăn cản nhưng Vinh bà bà đã đập vào vách tường đường cái, không biết sống chết. Thực lực của Đinh Hạo vượt qua sự tưởng tượng của ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân. Mới rồi Đinh Hạo nhẹ nhàng vung tay, với thực lực của ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân nhưng không thể bắt giữ quỹ tích.
Đám đông trong khách sạn chú ý bên ngoài lần nữa bị rung động mạnh.
Thanh niên này thật sự là gan to bằng trời.
Binh trưởng đội Hắc Giáp Quân dẫn đầu quát to:
- To gan, trước Hắc Giáp Quân còn dám đánh bị thương người?
Keng keng keng!
Keng keng keng!
Mấy trăm binh sĩ Hắc Giáp Quân rút đao thương ra khỏi vỏ, chĩa vũ khí sắc lạnh vào Đinh Hạo. Binh sĩ Hắc Giáp Quân rầm rộ bao vây Đinh Hạo.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Có loại chó sẽ không dạy cho bài học thì lần sau vẫn sẽ cắn bậy.
Nói đến đây Đinh Hạo nhìn hướng ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân, nói:
- Hắc Giáp Quân là chiến sĩ trung thành nhất Thần Đình, có trách nhiệm bảo vệ biên cương, bảo hộ dân chúng vậy mà chỉ vì mấy nữ nhân đanh đá hưng sư động chúng, thật khiến người bất ngờ.
Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân cứng lại.
Thái độ ung dung của Đinh Hạo, còn có khí chất quý tộc đứng trên tất cả, thực lực cường đại đã thể hiện ra làm ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân e ngại. Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân âm thầm đoán thân phận của Đinh Hạo, nếu hắn thật sự xuất thân từ quý tộc nào đó của Thần Đình thì ba người họ không thể trêu vào.
Một lúc sau một trong ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân hơi dịu giọng nói:
- Các hạ tổn thương tiểu thư phu thành chủ, có người báo an thì Hắc Giáp Quân không thể đứng nhìn. Xin các hạ đi cùng chúng ta, có lẽ sự việc có hiểu lầm.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Tốt.
Binh sĩ Hắc Giáp Quân bên cạnh lập tức lấy ra còng tay, xích chân minh văn đặc chế.
Đinh Hạo cười cười liếc ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân.
Một binh trưởng đội Hắc Giáp Quân giật nảy mình, xoay người mắng binh sĩ Hắc Giáp Quân kia xối xả:
- Đồ mù, mau cút đi! Công tử này thân phận tôn quý, sao có thể bị xiềng xích trói lại...
Binh trưởng đội Hắc Giáp Quân nói xong xoay người cười với Đinh Hạo:
- Quân lệnh như núi, chúng ta có chức trách không dám làm việc riêng tư, hy vọng công tử có thể phối hợp một chút, đừng để chúng ta khó xử.
Đinh Hạo cười to, không nói, vươn hai tay ra.
Răng rắc!
Còng tay minh văn kim loại trói tay hắn.
Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân thở phào, thầm thả lỏng. Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân suy nghĩ nếu Đinh Hạo thật sự là hậu đại quý tộc nào của Thần Đình thì lát nữa phải xin lỗi, nhưng trước mắt bọn họ chỉ có thể làm như vậy.
Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân ra lệnh binh sĩ Hắc Giáp Quân nâng Vinh bà bà hôn mê không biết trời trăng, Hắc Giáp Quân mang Đinh Hạo rời đi.
Mãi khi binh sĩ Hắc Giáp Quân biến mất phái đầu đường đám người trong khách sạn mới lấy lại tinh thần.
Có người không thỏa mãn, nói:
- Cứ... Cứ thế bị mang đi? Ta còn tưởng sẽ có trận đại chiến.
Một người khác cười lạnh nói:
- Ngươi biết cái gì? Không nhìn ra sao? Thanh niên đó là tự nguyên đi theo Hắc Giáp Quân, không chút sợ hãi, không thèm để tiểu thư phủ thành chủ vào mắt.
- Không lẽ hắn là một vị cao thủ tuyệt thế, cho rằng không ai bị thương hắn?
- Vớ vẩn, thanh niên này khí chất không tầm thường, chỉ người lâu dài ngồi trên cao mới có khí chất như thấy. Theo ta thấy thanh niên là công tử đại nhân vật nào đó trong Thần Đình, nếu thật sự là thế thì toàn phủ thành chủ sẽ phải quỳ.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Sóng gió chuyện này nhanh chóng qua đi.
Lão bản khách sạn vốn tưởng sẽ xui xẻo đứng ngơ ngác sau cái quầy, nghĩ mà run. Lão bản nghe mọi người xì xầm chợt nghĩ đến hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp còn ở trong khách sạn thì không dám chậm trễ, ra lệnh tiểu nhị hầu hạ thật tốt. Tiểu nhị nhanh chóng trở về nói là hai vị khách quý đều ở trong phòng, không cho phép bất cứ người nào đi vào.
Lão bản lắc đầu đành bỏ qua.
* * *
Dọc theo con đường ngoằn nghèo đi qua mấy tòa ảo trận, Đinh Hạo bị mang vào phủ thành chủ, tạm giam trong tù.
Quy mô phủ thành chủ không nhỏ, chiếm trăm mẫu đất, đình đài lâu tạ, núi giả hoa viên, thác nước đổ giống như tiên cảnh.
Nhưng trên đường đi Đinh Hạo cảm giác trong phủ thành chủ đầy rẫy minh văn ẩn, thiết kế nhiều cơ quan trạm gác, lại có cao thủ cường giả tọa trấn. Phủ thành chủ giống như tòa thành sắt, không khí trang nghiêm. Thật nhiều binh sĩ Hắc Giáp Quân tới lui tuần tra, năm bước một trạm gác, mười bước một cửa ải.
Phát hiện này khiến Đinh Hạo gật gù nghĩ lại gần một bước với suy đoán của hắn.
Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân không dám lơ là Đinh Hạo, ra lệnh binh sĩ Hắc Giáp Quân chuẩn bị đồ ngon nước uống rồi vội đi báo cáo với quan trên.
Nhưng không hiểu sao ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân một đi không trở lại, thời gian dài không thấy mặt. Tiểu thư thiếu nữ độc ác, kiêu ngạo, đám nữ nhân đanh đá bên cạnh nàng cũng không đến nhà tù hỏi han Đinh Hạo.
Đinh Hạo không quan tâm.
Đinh Hạo bày ra một minh văn trận pháp cảnh báo quanh nhà tù, sau đó ngồi xếp bằng trên gạch đá bắt đầu vận khí tu luyện.
Trong thế giới này tốc độ tu luyện của Đinh Hạo rất kinh người, càng lúc càng nhanh.
Hai tháng qua Đinh Hạo vừa chạy vừa tu luyện, tu vi huyền khí tăng siêu nhanh, liên tiếp lên tiểu cảnh giới. Bây giờ tu vi của Đinh Hạo đã là cảnh giới song mạch bát khiếu Võ Hoàng cảnh.
Đinh Hạo cảm giác ăn cơm hô hấp ngủ trong thế giới này đều là tu luyện, thực lực tăng trưởng từng phút từng giây.
Đinh Hạo chưa biết mấy người Vô Tận đại lục đi vào thế giới này có tu luyện siêu nhanh như hắn không.
Ba canh giờ bất giác trôi qua.
Tuy rằng Đinh Hạo ở trong phòng giam không thấy tình hình bên ngoài nhưng ước lượng thời gian thì đã là nửa đêm.
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân, mấy người bộ dạng như thủ vệ đổi ca, điều chỉnh xong bốn hộ vệ mới canh gác sau rào sắt thép minh văn. Bốn thủ vệ liếc Đinh Hạo rồi thản nhiên bàn tán.
- Này, nghe nói không? Tối hôm nay, thành chủ lại muốn tra hỏi nữ ma tinh.
- Nói đến cũng tội, một thiếu nữ thanh xuân như hoa như ngọc bị hành hạ thế này. Nghe nói thân thể của nàng sắp bị giải phẫu chỉ còn lại khung xương, bị thành chủ từng đao cắt thịt xuống.
- Nhảm nhí, nếu thế thì nữ ma tinh chết lâu rồi.
- Ngươi biết cái gì? Nghe nói nữ ma tinh rất lợi hại, có năng lực hồi phục siêu đẳng. Dù cắt hết cơ thể chỉ còn khung xương nhưng chỉ cần đầu không vỡ, thần hồn không diệt thì một ý nghĩ là thân thể lành lặn lại.
- Thành chủ muốn biết thần thông hồi phục như thần đó nên cứ liên tục tra hỏi nữ ma tinh. Ai ngờ nàng chịu đủ hành hạ nhưng không chịu nói một câu, ngày mai đại nhân Thần Đình phái sẽ đến. Nếu trước ngày mai không thể có được thần thông đó thì thành chủ đại nhân không còn cơ hội.
Đám đông trong khách sạn chú ý bên ngoài lần nữa bị rung động mạnh.
Thanh niên này thật sự là gan to bằng trời.
Binh trưởng đội Hắc Giáp Quân dẫn đầu quát to:
- To gan, trước Hắc Giáp Quân còn dám đánh bị thương người?
Keng keng keng!
Keng keng keng!
Mấy trăm binh sĩ Hắc Giáp Quân rút đao thương ra khỏi vỏ, chĩa vũ khí sắc lạnh vào Đinh Hạo. Binh sĩ Hắc Giáp Quân rầm rộ bao vây Đinh Hạo.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Có loại chó sẽ không dạy cho bài học thì lần sau vẫn sẽ cắn bậy.
Nói đến đây Đinh Hạo nhìn hướng ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân, nói:
- Hắc Giáp Quân là chiến sĩ trung thành nhất Thần Đình, có trách nhiệm bảo vệ biên cương, bảo hộ dân chúng vậy mà chỉ vì mấy nữ nhân đanh đá hưng sư động chúng, thật khiến người bất ngờ.
Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân cứng lại.
Thái độ ung dung của Đinh Hạo, còn có khí chất quý tộc đứng trên tất cả, thực lực cường đại đã thể hiện ra làm ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân e ngại. Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân âm thầm đoán thân phận của Đinh Hạo, nếu hắn thật sự xuất thân từ quý tộc nào đó của Thần Đình thì ba người họ không thể trêu vào.
Một lúc sau một trong ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân hơi dịu giọng nói:
- Các hạ tổn thương tiểu thư phu thành chủ, có người báo an thì Hắc Giáp Quân không thể đứng nhìn. Xin các hạ đi cùng chúng ta, có lẽ sự việc có hiểu lầm.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Tốt.
Binh sĩ Hắc Giáp Quân bên cạnh lập tức lấy ra còng tay, xích chân minh văn đặc chế.
Đinh Hạo cười cười liếc ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân.
Một binh trưởng đội Hắc Giáp Quân giật nảy mình, xoay người mắng binh sĩ Hắc Giáp Quân kia xối xả:
- Đồ mù, mau cút đi! Công tử này thân phận tôn quý, sao có thể bị xiềng xích trói lại...
Binh trưởng đội Hắc Giáp Quân nói xong xoay người cười với Đinh Hạo:
- Quân lệnh như núi, chúng ta có chức trách không dám làm việc riêng tư, hy vọng công tử có thể phối hợp một chút, đừng để chúng ta khó xử.
Đinh Hạo cười to, không nói, vươn hai tay ra.
Răng rắc!
Còng tay minh văn kim loại trói tay hắn.
Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân thở phào, thầm thả lỏng. Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân suy nghĩ nếu Đinh Hạo thật sự là hậu đại quý tộc nào của Thần Đình thì lát nữa phải xin lỗi, nhưng trước mắt bọn họ chỉ có thể làm như vậy.
Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân ra lệnh binh sĩ Hắc Giáp Quân nâng Vinh bà bà hôn mê không biết trời trăng, Hắc Giáp Quân mang Đinh Hạo rời đi.
Mãi khi binh sĩ Hắc Giáp Quân biến mất phái đầu đường đám người trong khách sạn mới lấy lại tinh thần.
Có người không thỏa mãn, nói:
- Cứ... Cứ thế bị mang đi? Ta còn tưởng sẽ có trận đại chiến.
Một người khác cười lạnh nói:
- Ngươi biết cái gì? Không nhìn ra sao? Thanh niên đó là tự nguyên đi theo Hắc Giáp Quân, không chút sợ hãi, không thèm để tiểu thư phủ thành chủ vào mắt.
- Không lẽ hắn là một vị cao thủ tuyệt thế, cho rằng không ai bị thương hắn?
- Vớ vẩn, thanh niên này khí chất không tầm thường, chỉ người lâu dài ngồi trên cao mới có khí chất như thấy. Theo ta thấy thanh niên là công tử đại nhân vật nào đó trong Thần Đình, nếu thật sự là thế thì toàn phủ thành chủ sẽ phải quỳ.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Sóng gió chuyện này nhanh chóng qua đi.
Lão bản khách sạn vốn tưởng sẽ xui xẻo đứng ngơ ngác sau cái quầy, nghĩ mà run. Lão bản nghe mọi người xì xầm chợt nghĩ đến hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp còn ở trong khách sạn thì không dám chậm trễ, ra lệnh tiểu nhị hầu hạ thật tốt. Tiểu nhị nhanh chóng trở về nói là hai vị khách quý đều ở trong phòng, không cho phép bất cứ người nào đi vào.
Lão bản lắc đầu đành bỏ qua.
* * *
Dọc theo con đường ngoằn nghèo đi qua mấy tòa ảo trận, Đinh Hạo bị mang vào phủ thành chủ, tạm giam trong tù.
Quy mô phủ thành chủ không nhỏ, chiếm trăm mẫu đất, đình đài lâu tạ, núi giả hoa viên, thác nước đổ giống như tiên cảnh.
Nhưng trên đường đi Đinh Hạo cảm giác trong phủ thành chủ đầy rẫy minh văn ẩn, thiết kế nhiều cơ quan trạm gác, lại có cao thủ cường giả tọa trấn. Phủ thành chủ giống như tòa thành sắt, không khí trang nghiêm. Thật nhiều binh sĩ Hắc Giáp Quân tới lui tuần tra, năm bước một trạm gác, mười bước một cửa ải.
Phát hiện này khiến Đinh Hạo gật gù nghĩ lại gần một bước với suy đoán của hắn.
Ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân không dám lơ là Đinh Hạo, ra lệnh binh sĩ Hắc Giáp Quân chuẩn bị đồ ngon nước uống rồi vội đi báo cáo với quan trên.
Nhưng không hiểu sao ba binh trưởng đội Hắc Giáp Quân một đi không trở lại, thời gian dài không thấy mặt. Tiểu thư thiếu nữ độc ác, kiêu ngạo, đám nữ nhân đanh đá bên cạnh nàng cũng không đến nhà tù hỏi han Đinh Hạo.
Đinh Hạo không quan tâm.
Đinh Hạo bày ra một minh văn trận pháp cảnh báo quanh nhà tù, sau đó ngồi xếp bằng trên gạch đá bắt đầu vận khí tu luyện.
Trong thế giới này tốc độ tu luyện của Đinh Hạo rất kinh người, càng lúc càng nhanh.
Hai tháng qua Đinh Hạo vừa chạy vừa tu luyện, tu vi huyền khí tăng siêu nhanh, liên tiếp lên tiểu cảnh giới. Bây giờ tu vi của Đinh Hạo đã là cảnh giới song mạch bát khiếu Võ Hoàng cảnh.
Đinh Hạo cảm giác ăn cơm hô hấp ngủ trong thế giới này đều là tu luyện, thực lực tăng trưởng từng phút từng giây.
Đinh Hạo chưa biết mấy người Vô Tận đại lục đi vào thế giới này có tu luyện siêu nhanh như hắn không.
Ba canh giờ bất giác trôi qua.
Tuy rằng Đinh Hạo ở trong phòng giam không thấy tình hình bên ngoài nhưng ước lượng thời gian thì đã là nửa đêm.
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân, mấy người bộ dạng như thủ vệ đổi ca, điều chỉnh xong bốn hộ vệ mới canh gác sau rào sắt thép minh văn. Bốn thủ vệ liếc Đinh Hạo rồi thản nhiên bàn tán.
- Này, nghe nói không? Tối hôm nay, thành chủ lại muốn tra hỏi nữ ma tinh.
- Nói đến cũng tội, một thiếu nữ thanh xuân như hoa như ngọc bị hành hạ thế này. Nghe nói thân thể của nàng sắp bị giải phẫu chỉ còn lại khung xương, bị thành chủ từng đao cắt thịt xuống.
- Nhảm nhí, nếu thế thì nữ ma tinh chết lâu rồi.
- Ngươi biết cái gì? Nghe nói nữ ma tinh rất lợi hại, có năng lực hồi phục siêu đẳng. Dù cắt hết cơ thể chỉ còn khung xương nhưng chỉ cần đầu không vỡ, thần hồn không diệt thì một ý nghĩ là thân thể lành lặn lại.
- Thành chủ muốn biết thần thông hồi phục như thần đó nên cứ liên tục tra hỏi nữ ma tinh. Ai ngờ nàng chịu đủ hành hạ nhưng không chịu nói một câu, ngày mai đại nhân Thần Đình phái sẽ đến. Nếu trước ngày mai không thể có được thần thông đó thì thành chủ đại nhân không còn cơ hội.